Mấy đường lưỡi hái thô lớn cắt đến chỗ ta, giữa chừng lại bị ánh sáng lóe qua chém đứt, xích sắt leng keng lăn trên mặt đất, co vào trong một khối sương đen khổng lồ rồi bắn ra hai đường máu đỏ tươi.
Ảo Nguyệt thình lình xuất hiện phía trước ta, xung quanh lập tức được một luồng khí lạnh bao vây.
“Lần sau ngươi có thể uống mấy cốc đồ uống nóng trước rồi hãy xuất hiện được không?”, ta thành tâm thành ý kiến nghị.
“Đợi tôi uống xong, ngài cũng đã thành thức ăn trong bụng nó rồi.”
“…” coi như ta chưa nói.
“Ha ha, còn có trợ thủ”, Vị Si mỉm cười, càng thêm ngông cuồng, “Ta ngửi thấy rồi, mùi vị có vẻ rất ngon… quá tuyệt vời rồi… tất cả là của ta, đều là của ta…”.
“Muốn ăn ta, được thôi, chỉ sợ người tiêu hóa không nổi”, Ảo Nguyệt lạnh lùng, bay người phi kiếm, chém vào vô số những vuốt sắc màu đen kia, nhảy nhót trong sắc đêm mây mù đen trắng.
“Ảo Nguyệt, trong thân thể nó đang có một cô gái, đừng làm cô ấy bị thương”, lời nói mang theo ý lạnh, ta biết rõ anh ta tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh.
“Thật phiền phức!”, Người đàn ông lạnh lùng thu lại thanh trường kiếm đang định chém về phía thân thể đối phương vốn chẳng có gì ngăn cản kia lại, xoay mấy vòng rồi đứng im.
“Đáng tiếc quá, mùi vị ngon thế này lại phải tuân lệnh kẻ khác, thật không cam tâm, không cam tâm mà!”, Vị Si tự biết mình không địch lại được cuồng loạn gầm lên giận dữ, “Nhưng mà, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, Dạ Lạc, trước khi ngươi bắt được bọn chúng, nhất định phải sống, ngươi là con mồi của ta, không ai có thể cướp đi được. Tin rằng ngươi có thể đợi đến ngày đó, Dạ Lạc, ta nhất định sẽ lại đến tìm ngươi, ha ha…”.
“Thật đáng tiếc, ngày đó, ngươi không đợi được rồi”, bên cửa kính dài sát đất, Tiểu Ly chặt đứt đường lui của nó, trong tay nắm chặt một thanh thương dài, sát ý bốn bề nổi lên.
Ảo Nguyệt còn nghe lời, chứ Tiểu Ly thì chỉ làm theo những điều mình muốn. Ta thầm than không ổn rồi, Hạ Đinh chỉ là người bị lợi dụng, tội không đến mức chết. Đầu thương đang chuẩn bị phóng vào trong sương đen thì bị một rào cản màu bạc chặn lại.
“Dạ Lạc?”, cậu ấy không hiểu, giận dữ nhìn ta.
Ta không giải thích, nâng tay phải, lòng bàn tay dẫn ra một chùm ánh sáng bạc chói mắt, bao trùm toàn bộ màn sương đen. Ngay sau đó, ta liền cảm thấy thế lực không thể chống đỡ được nữa, trái tim quặn thắt đau. Ta nghiến răng nghiến lợi, gắng sức giữ vững, ngưng thần dồn khí để thăm dò tìm kiếm cô gái trong màn sương chùm sáng liền bao quanh cô bé. Ta giơ tay lên, dùng lực hất mạnh ra ngoài.
Cô gái được lôi ra ngoài, rơi từ sàn nhà, hôn mê không tỉnh.
Ta ấn vào trái tim, suy nhược yếu ớt khụy xuống, trên trán mồ hôi túa ra lấm tấm, thở dốc từng hơi, thân thế của Phong Linh đã không thể chống đỡ được nữa rồi.
Ngay lúc vừa nghe thấy tiếng bi thương, Hạ Đinh bay ra ngoài, Ảo Nguyệt và Tiểu Ly liền trừng phạt giết chết Vị Si. Ta còn chưa kịp hỏi rõ, bọn chúng là ai? Vì sao muốn bắt ta? Có kẻ nào để ý đến ta rồi sao?
Tấm kén trong suốt nứt ra, Âu Ngưng và Hy Nhi từ từ rơi xuống, cả hai đều mất đi ý thức.
“Dạ Lạc…”, một đạo sáng bạc ngăn lại Tiểu Ly và Ảo Nguyệt.
“Có người đến, hai người đi mau”, ta chịu đau đớn, cố gắng cầm cự.
“Huynh…”, Tiểu Ly vô cùng giận dữ.
“Đi”, ta ở lại là vì muốn biết lý do của Hạ Đinh.
Ảo Nguyệt hiểu rõ, ngăn Tiểu Ly lại: “Điện hạ, sự việc đã được giải quyết rồi, chúng ta quay về thôi!”.
“Tránh ra”, Tiểu Ly lạnh lùng quát.
“Điện hạ…”, Ảo Nguyệt mặt không đổi sắc, kề vào vai cậu ấy nói mấy câu, mắt liếc nhìn sang ta một cái, sau đó Tiểu Ly rất nghe lời cùng anh ta biến mất.
“Ai?”, trong cầu thang của tháp chuông truyền đến tiếng chất vấn.
…
Trong nhà thờ, lửa cháy quét khắp mọi nơi, quỷ quái đều bị tiêu diệt trong lửa thiêu. Dải mây màu đen hình vây xung quanh Doãn Kiếm, thuận theo anh ta, từ từ khua tay phải lên bắn về phía người đàn ông ở tít trên cao kia. Một tiếng cười nhạo diêm dúa lòe loẹt như chế giễu sự vô tri và không biết lượng sức mình của Doãn Kiếm.
Ảo ảnh biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, không quay lại nữa.
“Xem ra, những tên phiền phức đều bị đuổi sạch đi rồi nhỉ?”, Vô Thương hiện lên giữa không trung, hài lòng vui mừng.
“Khốn nạn”, Doãn Kiếm đấm một chưởng vào chiếc lưng ghế bên cạnh trán nổi đầy gân xanh, giận dữ, uất hận vẫn chưa tiêu tan.
Lương Dĩ Tiên thu hồi bùa chú, nghỉ ngơi một chút lại quay nhìn Doãn Kiếm, trong mắt hiện lên sự thăm dò rõ rệt.
…
Trong tháp chuông lộn xộn, ta yếu ớt khôi phục lại tiếng nói, “Là tôi”.
“Tiểu Phong!”, Tiểu Trinh nhận ra ta, vội vàng chạy đến dìu, “Tiểu Phong…
tại sao cậu lại ở đây?”.
“Hy Nhi ở bên kia, còn cả Âu Ngưng…”, ta cúi đầu, gắng sức chỉ chỉ.
“Hy Nhi?”, cô thuận mắt nhìn theo.
“Âu Ngưng!”, Nghiêm Tuấn phát hiện ra người đang hôn mê dưới đất, “An Trác, Âu ngưng đây rồi!”, rồi cẩn thận đỡ cô ấy lên, nhìn thấy nữ sinh bên cạnh, “Đó là Lâm Hy Nhi?”.
“Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác đón lấy bạn gái, mặt đầy thương xót, “Tiểu Ngưng…”.
“Hy Nhi…”, Tiểu Trinh đi đến, đỡ Hy Nhi dựa vào vai mình.
“Bọn họ không sao rồi, một lát nữa sẽ tỉnh”, ta nói rất chậm, cơn đau đớn dữ dội tê liệt toàn thân, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ. Cơ thể lảo đảo ta vật vã đứng dậy, không ngờ tay quá run nên cả cơ thể vấp ngã sang một bên, được Đỗ An Trác đón lấy. Cậu ta ôm chặt ấy ta, như đang lặng lẽ chịu đựng điều gì đó, trong tăm tối, dường như có một giọt mát lạnh rơi xuống.
Ta… khiến cậu ta nhớ đến bộ dạng của Đinh Linh lúc gần chết sao?
Một góc u ám, cô gái hôn mê trên mặt đất đang từ từ nhúc nhích cơ thể.
“Hạ Đinh…”
“Phong Linh”, đôi mắt trống rỗng độc ác vô cùng đáng sợ, cô ta cười lạnh, “Ha ha… cô là Phong Linh? Không, cô không phải là Phong Linh”.
“Cô nói cái gì?”, hơi thở của Đỗ An Trác gấp rút mà nặng nhợ.
“Ha ha… tôi nói cái gì ư? Tôi nói cô ta thật ra không phải là Phong Linh”, gương mặt Hạ Đinh liên tục thay đổi, rồi dần đóng băng thành nụ cười đau đớn cuồng loạn, cười xong lại biến thành sự bất lực, An Trác, theo như các anh nói, tôi và Đinh Linh là bạn bè vô cùng thân thiết, cô ấy cũng tin tưởng tôi. Tôi biết rất rõ cô ấy là hồ yêu, yêu và người không thể nào ở cùng nhau. Có thể người ở bên anh không nên là cô ấy, mà phải là tôi. Rõ ràng tôi gặp được anh trước thích anh trước, nhưng trong lòng anh chỉ nhớ đến cô ấy, cho dù tôi có làm gì anh đều không nhìn thấy. Sau khi cô ấy chết rồi, anh vẫn nhớ mãi không quên. Tôi cứ tưởng đợi thêm một thời gian nữa thì sẽ ổn, cho dù biến thành bộ dạng thế này, tôi vẫn ôm một tia hy vọng, không ngờ được rằng lại xuất hiện một Âu Ngưng. Ha Ha… thật sự là báo ứng mà! Lần đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn là tôi hãm hại Đinh Linh, tôi đã hại chết cô ấy, bản thân mình cũng rơi vào kết cục này, cuối cùng vẫn là công cốc, tôi không biết tôi đang làm gì, không cam tâm biết bao… là Đinh Linh, cô ấy đang nguyền rủa tôi, nguyền rủa tôi vĩnh viễn chẳng thể có được anh. Rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì mà các anh phải đối xử với tôi như thế này?”, cô ta ngẩng mặt gầm thét, “Tôi nguyền rủa các người… Đinh Linh, vì sao? Vì sao cô còn quay lại?”, giọng nói khản đục bi phẫn tuyệt vọng của cô ta cho thấy nỗi căm hận đến cực điểm.
“Linh Linh làm sai điều gì mà cô phải đối xử với cô ấy như vậy? Hạ Đinh, tôi đã nhìn nhầm cô rồi. Tôi sẽ không tha thứ cho cô, vĩnh viễn không bao giờ…”, Đỗ An Trác vì bàng hoàng tức giận đến cực độ mà run rẩy.
“Ha ha… An Trác, nhất định anh cảm thấy tôi rất đáng hận nhỉ! Hối hận bây giờ mới nhìn rõ được tôi phải không? Ha ha… vậy thì hận tôi đi! Hận tôi, anh sẽ nhớ đến tôi, hận tôi, anh hãy thay cô ấy báo thù, giết tôi đi!” .
Đỗ An Trác cảm xúc không ổn định, hô hấp càng lúc càng gấp gáp như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Ta yếu ớt lực ấn lên vai của anh ta. Lực tay hơi thả lỏng, anh ta ngơ ngác nhìn sang ta.
“Hạ Đinh, hà tất phải khổ sở giày vò bản thân như vậy”, trạng thái của ta lúc này có thể so sánh với tơ nhện, “Đinh Linh sẽ tha thứ cho cô. Cô ấy biết rõ cô chỉ là vì nhất thời hồ đồ. Cô là một cô gái tốt, chỉ là bị thù hận lợi dụng thôi. Âu Ngưng và Hy Nhi còn sống là minh chứng tốt nhất, cô chưa giết bọn họ, cũng không để nó hại bọn họ…”.
“Không, là tôi chủ động tìm đến nó, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Nó có thể trị khỏi đôi mắt và đôi chân của thân thể bị bá chiếm này của tôi, có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tâm nguyện của chúng tôi giống nhau”, bờ môi đỏ âm u lạnh lẽo của cô ta hiện lên nụ cười ác độc tàn nhẫn, “Mục tiêu giống nhau, chính là cô, Phong Linh. Tôi không giết bọn họ vì muốn dẫn dụ cô cắn câu, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô chết, đợi sau khi cô chết mới giết Âu Ngưng. Lâm Hy Nhi là con mồi của Vị Si, linh hồn cực độc ác và cực trong sạch là thứ nó thích nhất. Ở trong trường học không thể động đến Lâm Hy Nhi, tôi chỉ đành làm ký hiệu trên vòng tay của cô ta, dẫn cô ta đến đây, Âu Ngưng cũng vậy…”.
Dùng nữ quỷ Diêu Mộng dụ dỗ ta hiện thân, dùng quỷ ăn đầu là tiếng chuông ám thị cho ta ngọn nguồn là ở nhà thờ, Âu Ngưng và Hy Nhi vốn là con mồi được định sẵn, nhưng chuông gió trong ký túc xá đã bảo vệ Hy Nhi, Âu Ngưng lại thường ở bên cạnh Đỗ An Trác, cho nên phải dẫn dụ bọn họ ra ngoài, ta, cũng sẽ đến theo…
“Con búp bê đó?!”, Nghiêm Tuấn đột ngột hiểu ra, “Cô gái này quá độc ác”.
Hạ Đinh nói liền một hơi, thời gian không cho phép nữa. Ở trong thân thể của Vị Si, linh hồn của cô ta đã bị gặm nhấm, một chút hồn chủng bảo vệ hơi thở cuối cùng cũng chẳng trụ được bao lâu nữa.
“Phong Linh, rốt cuộc cô là ai?”, cô ta gắng chút hơi sức cuối cùng hét lớn, sau đó không còn tiếng thở nữa.
“Nên từ bỏ, không nên từ bỏ, tất cả đều từ bỏ đi!”, ta khẽ nhẩm, ý thức bị chìm trong vực sâu hắc ám không thể khiến cô ta cởi lòng.
“Linh Linh…”, bên tai thấp thoáng có tiếng gọi đau lòng…
Trên đỉnh tháp lầu chuông, ta mặc một chiếc áo choàng kiểu cổ đen như mực, chìm vào màu của bóng đêm, gió thổi mái tóc dài bay bay, phóng khoáng tự nhiên mà hoạt bát.
“Oán hận, khi nào có thể đây?”, ngân hoa ngưng tụ trong lòng bàn tay tản đi.
“À, khách của chúng ta có hứng thú rất cao mà!”, phía sau truyền tới một âm điệu chế nhạo.
“Hử?”, ánh sáng còn sót lại chiếu lên khóe mắt, ta vẫn bình tĩnh, “Đến rồi, thì ta không quản nhiều nữa”, ta vung tay áo bào, ánh sáng mờ mịt chầm chậm lui đến chân trời.
“Linh hồn bị nguyền rủa, sự tồn tại bi ai, vĩnh viễn rơi xuống vực thẳm địa ngục, đời đời kiếp kiếp chịu giày vò, không được luân hồi, công việc không ngừng nghỉ này thật khiến người ta chán ghét!”, chiếc lưỡi hái lớn rạch vỡ màn đêm, đêm đen khôi phục lại sự âm u vốn có.
“Á …”, một tiếng kêu thảm thiết chói tai rạch vỡ màn đêm, nhưng không ai nghe thấy, bốn bề chẳng mấy chốc chìm vào một mảng lặng ngắt, không còn tiếng hét nữa, không khí ngưng đọng không còn lưu thông.
Dưới ánh trăng âm u ảm đạm, bóng cây um tùm dữ tợn giống như ma quỷ, loang lổ phản chiếu xuống đám cỏ cây trên mặt đất. Một vũng chất lỏng nhớp nháp màu đỏ thậm uốn lượn tràn ra xung quanh, dòng chất lỏng ấy bắt nguồn từ chiếc thân hình toàn bất động trên mặt đất.
Một thi thể nằm bên hồ nước, con ngươi trợn tròn, sắc mặt trắng dã như tờ giấy, gần như biến dạng vì kinh hãi cực độ. Mặt nước dập dềnh những tạp vật nhơ bẩn phát ra mùi hôi thối do ngâm nước lâu ngày, sủi lên mấy quả bong bóng nước dính quánh trầm đục. Dưới đáy hồ truyền ra tiếng rì rầm khe khẽ đang dần dần tiến về chỗ thi thể.
Bọt nước càng tụ càng nhiều, tiếng rì rầm càng trở nên rõ ràng, bỗng từ đáy nước trào ra một khối đen sì sì không rõ là thứ gì, chầm chậm tản ra trên mặt nước, giống nhột mái tóc đen dài vậy. Mấy lọn tóc dài ấy như thể mấy sợi xúc tu mềm mại, men theo bờ hồ giống những con rắn chầm chậm trườn lên bờ, vươn thẳng đến cổ của thi thể, vòng cuốn chặt khít, phủ lên đôi mắt vẫn còn tràn đầy kinh hãi kia, cả chiếc đầu trong thoáng chốc bị vây bởi một tầng đen, chỉ một tiếng “rắc” lanh lảnh, chiếc đầu màu đen đã bay đi, rơi vào trong nước.
Chỗ cổ đứt rời được ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên, một mảng máu thịt mơ hồ, máu đọng từ từ tràn ra, cỏ rậm ven bờ hồ thấm đẫm máu tanh nồng nặc. Đêm tĩnh lặng, đáy hồ truyền đến từng hồi những âm thanh gặm nhai cắn “ken két”, dội vào tai không dứt…
Mặt nước nổi lên những gợn sóng đỏ tươi như đóa hoa bỉ ngạn màu máu nở rộ, trăng lạnh đổ bóng xuống mặt nước đã bị một mảng đỏ thậm phủ lấp. Lùm cỏ trên mặt đất thấm đầy mùi vị của chết chóc, dịch thể ấm nóng dính nhớp nhuộm màu đêm tối, thời gian như ngưng trệ, máu tanh lan tràn khắp nơi…
“Dừng”, trong căn phòng mờ tối, một cô gái không nhịn được hét lên, “Những điều này là thật hay giả?”.
“Mình cũng là nghe các tiền bối nói, chính là ở trong rừng cây nhỏ không xa phía sau ký túc xá học sinh của trường chúng ta, bên cạnh có hồ nước đọng, trước đây đã từng xảy ra chuyện như thế này. Nghe đồn là trong hồ nước đó có quỷ ăn đầu, nếu như ai buổi tối vào rừng cây đó, thì sẽ bị cuốn lấy, không chỉ chết rất thê thảm, đáng sợ hơn là đầu cũng sẽ không cánh mà bay. Nghe nói là bị quỷ ăn đầu ăn mất”, nữ sinh kể câu chuyện sinh động đầy màu sắc.
“Thôi cậu đừng tự dưng không đâu lại đi dọa bọn mình, nổi hết cả da gà lên rồi này”, một nữ sinh khác bất mãn.
“Chẳng phải các cậu bảo mình kể sao? Haizzz, mình nói cho các cậu biết nè, nam sinh bị ăn đầu đó là học sinh của khoa tiếng Anh trường chúng ta mười năm trước đấy. Khi đó trường học còn phong tỏa tin tức, chỉ nói là anh ta vì không chịu đựng nổi áp lực học tập mà tự sát, nhưng chẳng thể tìm thấy được chiếc đầu mất tích, người nhà của anh ta làm ầm ĩ một trận lớn ở trường học đó.”
“Càng nói càng cứ như thật ấy”, cô nữ sinh thứ tư rúc ở trong chăn lên tiếng, “Bảo cậu buổi tối đừng kể những thứ này mà, gần mười hai giờ rồi, mau ngủ thôi!”.
“Được rồi, được rồi, ngủ thôi”, hai nữ sinh khác hùa vào, đi về hướng giường của mình.
“Đợi một chút đã…”, nữ sinh kia còn muốn nói gì đó, xa xa bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng thét “Á…” thê thảm. Trong lòng cô hoảng sợ, khẽ giọng hỏi: “Vừa rồi, các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”.
“Có sao?”, cô nữ sinh đưa ra đề nghị đi ngủ đầu tiên hỏi ngược lại.
“Mình hình như có nghe thấy…”
“Là ai đang hét…”
Ba người quay mặt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu thấy ớn lạnh.
“Các cậu quá nhập tâm nên sinh ra ảo giác đúng không? Nghe nhiều quá nên bị ám à?”, cô nữ sinh ngủ ở trên giường co rúm người lại.
“Vừa rồi mình còn chưa kể hết, bọn họ còn nói với mình, nếu như trong đêm ai nghe thấy tiếng thét thảm đó thì sẽ gặp phải tai ách”, cô nữ sinh kể câu chuyện run rẩy nói, “Giọng nói đó, nghe nói là oán niệm nặng nề của người bị hại sau khi chết, bởi vì chết rất không rõ ràng, lại mãi mãi không thể trả thù, cho nên đi khắp nơi tìm người bồi táng”.
…
“Bốn nữ sinh đó sau này như thế nào rồi?”, trong phòng học nhao nhao huyên náo, bạn cùng bàn gặng hỏi Điền Giai Dĩnh.
“Ba người nghe thấy tiếng thét thảm đã chết, còn lại một người tên Lâm Hy Nhi, hình như lúc ba người bọn họ xảy ra chuyện, Lâm Hy Nhi đi nơi khác thăm bạn trai, cho nên tránh được một kiếp.”
“Đây thật sự là chuyện đã xảy ra ở trường chúng ta?”, một nữ sinh xán đến.
“Đúng đó, trước kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước, trường học sợ ảnh hưởng không tốt, lại sắp đến kỳ thi nên tin tức được phong tỏa rất nghiêm ngặt. Nghe nói bọn họ đều xảy ra chuyện vào nửa đêm, một người nhảy từ tầng bảy của một tòa nhà xuống, một người tinh thần không ổn định, tự sát trong bệnh viện tâm thần, người còn lại chết trong hồ nước, không thấy đầu đâu”, Điền Giai Dĩnh u ám trầm trầm nói.
“Lẽ nào là bị quỷ ăn đầu kia…”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nhai “rôm rốp”, ba người liền co rúm.
Điền Giai Dĩnh quay đầu lại, thẹn quá hóa giận: “Nghiêm Tuấn, vào lớp rồi mà cậu còn ăn”. Âm thanh đó chính là tiếng cậu ta đang gặm mỳ tôm sống.
“Chẳng phải giáo viên còn chưa đến sao?”, Nghiêm Tuấn khinh thường, “Hôm nay ngủ dậy muộn, không kịp ăn sáng, chỉ đành dùng cái này giải quyết tạm”.
“Hừ, ngày đầu tiên đi học, cậu lại có thái độ như thế, thật là hết thuốc chữa rồi.”
“Này này, bây giờ là đại học, còn phải chăm chỉ như vậy sao? Tôi đến đã là tốt lắm rồi, An Trác còn bùng tiết luôn không do dự kia kìa.”
“Cậu ấy không đến?”, Điền Giai Dĩnh nhìn khắp phòng học, quả nhiên không thấy người đó, “Chủ tịch bận à! Vẫn vì vụ án của học kỳ trước sao?”.
“Bọn tôi có hứng thú với những vụ án siêu nhiên, loại sự việc như quỷ ăn đầu này làm sao có thể bỏ qua? Chẳng dễ dàng gì mới kết thúc kỳ nghỉ đông, cậu ấy nôn nóng gấp gáp chạy đi tìm hiểu tình hình vụ án rồi.”
“Cậu không đi cùng với cậu ấy, hiếm thấy đó! Hai cậu chẳng phải là một hội sao? Còn tự xưng là trợ thủ đắc lực của cậu ấy cơ mà.”
“Hai bọn cậu đừng nói nữa, giáo viên đến rồi!”, nữ sinh bên cạnh nhắc nhở.
Cùng vào với giáo viên là một cô gái có khuôn mặt trẻ con đáng yêu, đôi mắt đen láy trong trẻo như gương, thu hút toàn bộ sự chú ý của cả lớp, cô bạn nhỏ này từ đâu đến vậy?
“Chào các em, một năm học mới lại bắt đầu rồi, rất vui mừng được gặp mặt mọi người. Hôm nay là buổi học đầu tiên của học kỳ mới, trước khi vào học, tôi muốn giới thiệu với các em một bạn học mới”, giáo viên quay sang cô gái đứng bên cạnh, “Bạn học này tên là Phong Linh, nào, tự giới thiệu sơ qua về bản thân mình với mọi người đi! Mọi người chào đón bạn!”.
Trong tràng pháo tay giòn giã của mọi người, ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước lên bục giảng: “Xin chào các bạn! Tôi tên là Phong Linh, năm nay mười tám tuổi, là học sinh mới, có rất nhiều chuyện còn chưa rõ, hy vọng mọi người chỉ bảo thêm”. Ta cầm một cục phấn, viết tên của mình lên bảng đen – Phong Linh.
Bên dưới truyền đến tiếng bàn tán xôn xao, ta nghe thấy được mấy lời như “Học sinh cấp hai”, “Cô bạn nhỏ”, đành chịu thôi! Không chỉ có kiếp làm người vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám, mà trời sinh ta lại có vẻ ngoài nhỏ nhắn.
“Thực ra, bạn Phong Linh trước đây cũng là sinh viên của Đại học Cốc Giang chúng ta, sau đó sức khỏe không tốt nên phải nghỉ học hai năm, bây giờ quay lại trường tiếp tục sự nghiệp học hành. Sau này mọi người phải giúp đỡ bạn ấy nhiều một chút”, ngữ khí của giáo viên rất thân thiết, “Bạn Phong Linh, đi tìm chỗ ngồi đi nhé, chúng ta phải vào học rồi”.
Ta khẽ gật đầu, bước xuống khỏi bục giảng.
“Ngồi chỗ này đi!”, một nữ sinh ở hàng đầu hơi dịch sang bên cạnh chủ động nhường ra một vị trí cho ta.
“Cảm ơn!”, sau khi ngồi xuống, không khí vườn trường ấm áp, ta bỗng thấy hưng phấn dạt dào, đã lâu lắm rồi không được tĩnh tại như thế này.
Đến hôm nay ta lại lần nữa trở thành sinh viên năm hai khoa Tài chính Đại học Cốc Giang, cuộc sống lại một lần nữa quay về quỹ đạo có thể an ổn hưởng thụ cuộc sống của người bình thường rồi sao? Nghĩ đến bảy người trong nhà, tuy ta rất hoài nghi, song vẫn rất kỳ vọng, thôi cứ để tất cả thuận theo tự nhiên đi!
Sau buổi học ta không quay về kí túc xá ngay mà nhàn nhã dạo trong sân trường rộng lớn, gió xen lẫn không khí lạnh của buổi tối thổi qua, hai bên đường vẫn là những nhành cây xác xơ như cũ, không có bất cứ dấu hiệu nào báo mùa xuân tới. Con đường khá vắng vẻ, toát lên cảm giác rộng rãi mà trống trải, cái lạnh lẽo càng trở nên rõ rệt.
Đèn đường mờ tối, mang theo màn sương mông lung dày đặc, cảnh vật xung quanh mờ nhạt, những cây khô gần đó như những bóng ma nhe nanh giơ vuốt, cứ muốn bổ nhào lên người đi đường.
Ta dừng bước dưới lầu ký túc xá, nhìn bầu trời đêm đen kịt như muốn nuốt chửng tất cả, giống như quang cảnh cõi u minh nơi cực hạn hư vô, chỉ khác là có thêm một mảnh trăng tàn cong cong như lưỡi liềm trông thật lạnh lẽo. Gần đó dường như có thứ gì đang chuyển động, ta tiếp tục đi ra phía sau ký túc xá, trước mắt hiện ra một mảng rừng cây màu mực, bên trong đầy không khí chết chóc.
Oán niệm cố chấp đối với một vài người, có lẽ chính là sức hấp dẫn của máu, mùi vị ngon mê người! Dường như có thể nhìn thấy một vầng trăng tàn đẫm máu và sắc đêm bị nhuộm đỏ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy đường lưỡi hái thô lớn cắt đến chỗ ta, giữa chừng lại bị ánh sáng lóe qua chém đứt, xích sắt leng keng lăn trên mặt đất, co vào trong một khối sương đen khổng lồ rồi bắn ra hai đường máu đỏ tươi.
Ảo Nguyệt thình lình xuất hiện phía trước ta, xung quanh lập tức được một luồng khí lạnh bao vây.
“Lần sau ngươi có thể uống mấy cốc đồ uống nóng trước rồi hãy xuất hiện được không?”, ta thành tâm thành ý kiến nghị.
“Đợi tôi uống xong, ngài cũng đã thành thức ăn trong bụng nó rồi.”
“…” coi như ta chưa nói.
“Ha ha, còn có trợ thủ”, Vị Si mỉm cười, càng thêm ngông cuồng, “Ta ngửi thấy rồi, mùi vị có vẻ rất ngon… quá tuyệt vời rồi… tất cả là của ta, đều là của ta…”.
“Muốn ăn ta, được thôi, chỉ sợ người tiêu hóa không nổi”, Ảo Nguyệt lạnh lùng, bay người phi kiếm, chém vào vô số những vuốt sắc màu đen kia, nhảy nhót trong sắc đêm mây mù đen trắng.
“Ảo Nguyệt, trong thân thể nó đang có một cô gái, đừng làm cô ấy bị thương”, lời nói mang theo ý lạnh, ta biết rõ anh ta tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh.
“Thật phiền phức!”, Người đàn ông lạnh lùng thu lại thanh trường kiếm đang định chém về phía thân thể đối phương vốn chẳng có gì ngăn cản kia lại, xoay mấy vòng rồi đứng im.
“Đáng tiếc quá, mùi vị ngon thế này lại phải tuân lệnh kẻ khác, thật không cam tâm, không cam tâm mà!”, Vị Si tự biết mình không địch lại được cuồng loạn gầm lên giận dữ, “Nhưng mà, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, Dạ Lạc, trước khi ngươi bắt được bọn chúng, nhất định phải sống, ngươi là con mồi của ta, không ai có thể cướp đi được. Tin rằng ngươi có thể đợi đến ngày đó, Dạ Lạc, ta nhất định sẽ lại đến tìm ngươi, ha ha…”.
“Thật đáng tiếc, ngày đó, ngươi không đợi được rồi”, bên cửa kính dài sát đất, Tiểu Ly chặt đứt đường lui của nó, trong tay nắm chặt một thanh thương dài, sát ý bốn bề nổi lên.
Ảo Nguyệt còn nghe lời, chứ Tiểu Ly thì chỉ làm theo những điều mình muốn. Ta thầm than không ổn rồi, Hạ Đinh chỉ là người bị lợi dụng, tội không đến mức chết. Đầu thương đang chuẩn bị phóng vào trong sương đen thì bị một rào cản màu bạc chặn lại.
“Dạ Lạc?”, cậu ấy không hiểu, giận dữ nhìn ta.
Ta không giải thích, nâng tay phải, lòng bàn tay dẫn ra một chùm ánh sáng bạc chói mắt, bao trùm toàn bộ màn sương đen. Ngay sau đó, ta liền cảm thấy thế lực không thể chống đỡ được nữa, trái tim quặn thắt đau. Ta nghiến răng nghiến lợi, gắng sức giữ vững, ngưng thần dồn khí để thăm dò tìm kiếm cô gái trong màn sương chùm sáng liền bao quanh cô bé. Ta giơ tay lên, dùng lực hất mạnh ra ngoài.
Cô gái được lôi ra ngoài, rơi từ sàn nhà, hôn mê không tỉnh.
Ta ấn vào trái tim, suy nhược yếu ớt khụy xuống, trên trán mồ hôi túa ra lấm tấm, thở dốc từng hơi, thân thế của Phong Linh đã không thể chống đỡ được nữa rồi.
Ngay lúc vừa nghe thấy tiếng bi thương, Hạ Đinh bay ra ngoài, Ảo Nguyệt và Tiểu Ly liền trừng phạt giết chết Vị Si. Ta còn chưa kịp hỏi rõ, bọn chúng là ai? Vì sao muốn bắt ta? Có kẻ nào để ý đến ta rồi sao?
Tấm kén trong suốt nứt ra, Âu Ngưng và Hy Nhi từ từ rơi xuống, cả hai đều mất đi ý thức.
“Dạ Lạc…”, một đạo sáng bạc ngăn lại Tiểu Ly và Ảo Nguyệt.
“Có người đến, hai người đi mau”, ta chịu đau đớn, cố gắng cầm cự.
“Huynh…”, Tiểu Ly vô cùng giận dữ.
“Đi”, ta ở lại là vì muốn biết lý do của Hạ Đinh.
Ảo Nguyệt hiểu rõ, ngăn Tiểu Ly lại: “Điện hạ, sự việc đã được giải quyết rồi, chúng ta quay về thôi!”.
“Tránh ra”, Tiểu Ly lạnh lùng quát.
“Điện hạ…”, Ảo Nguyệt mặt không đổi sắc, kề vào vai cậu ấy nói mấy câu, mắt liếc nhìn sang ta một cái, sau đó Tiểu Ly rất nghe lời cùng anh ta biến mất.
“Ai?”, trong cầu thang của tháp chuông truyền đến tiếng chất vấn.
…
Trong nhà thờ, lửa cháy quét khắp mọi nơi, quỷ quái đều bị tiêu diệt trong lửa thiêu. Dải mây màu đen hình vây xung quanh Doãn Kiếm, thuận theo anh ta, từ từ khua tay phải lên bắn về phía người đàn ông ở tít trên cao kia. Một tiếng cười nhạo diêm dúa lòe loẹt như chế giễu sự vô tri và không biết lượng sức mình của Doãn Kiếm.
Ảo ảnh biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, không quay lại nữa.
“Xem ra, những tên phiền phức đều bị đuổi sạch đi rồi nhỉ?”, Vô Thương hiện lên giữa không trung, hài lòng vui mừng.
“Khốn nạn”, Doãn Kiếm đấm một chưởng vào chiếc lưng ghế bên cạnh trán nổi đầy gân xanh, giận dữ, uất hận vẫn chưa tiêu tan.
Lương Dĩ Tiên thu hồi bùa chú, nghỉ ngơi một chút lại quay nhìn Doãn Kiếm, trong mắt hiện lên sự thăm dò rõ rệt.
…
Trong tháp chuông lộn xộn, ta yếu ớt khôi phục lại tiếng nói, “Là tôi”.
“Tiểu Phong!”, Tiểu Trinh nhận ra ta, vội vàng chạy đến dìu, “Tiểu Phong…
tại sao cậu lại ở đây?”.
“Hy Nhi ở bên kia, còn cả Âu Ngưng…”, ta cúi đầu, gắng sức chỉ chỉ.
“Hy Nhi?”, cô thuận mắt nhìn theo.
“Âu Ngưng!”, Nghiêm Tuấn phát hiện ra người đang hôn mê dưới đất, “An Trác, Âu ngưng đây rồi!”, rồi cẩn thận đỡ cô ấy lên, nhìn thấy nữ sinh bên cạnh, “Đó là Lâm Hy Nhi?”.
“Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác đón lấy bạn gái, mặt đầy thương xót, “Tiểu Ngưng…”.
“Hy Nhi…”, Tiểu Trinh đi đến, đỡ Hy Nhi dựa vào vai mình.
“Bọn họ không sao rồi, một lát nữa sẽ tỉnh”, ta nói rất chậm, cơn đau đớn dữ dội tê liệt toàn thân, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ. Cơ thể lảo đảo ta vật vã đứng dậy, không ngờ tay quá run nên cả cơ thể vấp ngã sang một bên, được Đỗ An Trác đón lấy. Cậu ta ôm chặt ấy ta, như đang lặng lẽ chịu đựng điều gì đó, trong tăm tối, dường như có một giọt mát lạnh rơi xuống.
Ta… khiến cậu ta nhớ đến bộ dạng của Đinh Linh lúc gần chết sao?
Một góc u ám, cô gái hôn mê trên mặt đất đang từ từ nhúc nhích cơ thể.
“Hạ Đinh…”
“Phong Linh”, đôi mắt trống rỗng độc ác vô cùng đáng sợ, cô ta cười lạnh, “Ha ha… cô là Phong Linh? Không, cô không phải là Phong Linh”.
“Cô nói cái gì?”, hơi thở của Đỗ An Trác gấp rút mà nặng nhợ.
“Ha ha… tôi nói cái gì ư? Tôi nói cô ta thật ra không phải là Phong Linh”, gương mặt Hạ Đinh liên tục thay đổi, rồi dần đóng băng thành nụ cười đau đớn cuồng loạn, cười xong lại biến thành sự bất lực, An Trác, theo như các anh nói, tôi và Đinh Linh là bạn bè vô cùng thân thiết, cô ấy cũng tin tưởng tôi. Tôi biết rất rõ cô ấy là hồ yêu, yêu và người không thể nào ở cùng nhau. Có thể người ở bên anh không nên là cô ấy, mà phải là tôi. Rõ ràng tôi gặp được anh trước thích anh trước, nhưng trong lòng anh chỉ nhớ đến cô ấy, cho dù tôi có làm gì anh đều không nhìn thấy. Sau khi cô ấy chết rồi, anh vẫn nhớ mãi không quên. Tôi cứ tưởng đợi thêm một thời gian nữa thì sẽ ổn, cho dù biến thành bộ dạng thế này, tôi vẫn ôm một tia hy vọng, không ngờ được rằng lại xuất hiện một Âu Ngưng. Ha Ha… thật sự là báo ứng mà! Lần đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn là tôi hãm hại Đinh Linh, tôi đã hại chết cô ấy, bản thân mình cũng rơi vào kết cục này, cuối cùng vẫn là công cốc, tôi không biết tôi đang làm gì, không cam tâm biết bao… là Đinh Linh, cô ấy đang nguyền rủa tôi, nguyền rủa tôi vĩnh viễn chẳng thể có được anh. Rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì mà các anh phải đối xử với tôi như thế này?”, cô ta ngẩng mặt gầm thét, “Tôi nguyền rủa các người… Đinh Linh, vì sao? Vì sao cô còn quay lại?”, giọng nói khản đục bi phẫn tuyệt vọng của cô ta cho thấy nỗi căm hận đến cực điểm.
“Linh Linh làm sai điều gì mà cô phải đối xử với cô ấy như vậy? Hạ Đinh, tôi đã nhìn nhầm cô rồi. Tôi sẽ không tha thứ cho cô, vĩnh viễn không bao giờ…”, Đỗ An Trác vì bàng hoàng tức giận đến cực độ mà run rẩy.
“Ha ha… An Trác, nhất định anh cảm thấy tôi rất đáng hận nhỉ! Hối hận bây giờ mới nhìn rõ được tôi phải không? Ha ha… vậy thì hận tôi đi! Hận tôi, anh sẽ nhớ đến tôi, hận tôi, anh hãy thay cô ấy báo thù, giết tôi đi!” .
Đỗ An Trác cảm xúc không ổn định, hô hấp càng lúc càng gấp gáp như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Ta yếu ớt lực ấn lên vai của anh ta. Lực tay hơi thả lỏng, anh ta ngơ ngác nhìn sang ta.
“Hạ Đinh, hà tất phải khổ sở giày vò bản thân như vậy”, trạng thái của ta lúc này có thể so sánh với tơ nhện, “Đinh Linh sẽ tha thứ cho cô. Cô ấy biết rõ cô chỉ là vì nhất thời hồ đồ. Cô là một cô gái tốt, chỉ là bị thù hận lợi dụng thôi. Âu Ngưng và Hy Nhi còn sống là minh chứng tốt nhất, cô chưa giết bọn họ, cũng không để nó hại bọn họ…”.
“Không, là tôi chủ động tìm đến nó, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Nó có thể trị khỏi đôi mắt và đôi chân của thân thể bị bá chiếm này của tôi, có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tâm nguyện của chúng tôi giống nhau”, bờ môi đỏ âm u lạnh lẽo của cô ta hiện lên nụ cười ác độc tàn nhẫn, “Mục tiêu giống nhau, chính là cô, Phong Linh. Tôi không giết bọn họ vì muốn dẫn dụ cô cắn câu, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô chết, đợi sau khi cô chết mới giết Âu Ngưng. Lâm Hy Nhi là con mồi của Vị Si, linh hồn cực độc ác và cực trong sạch là thứ nó thích nhất. Ở trong trường học không thể động đến Lâm Hy Nhi, tôi chỉ đành làm ký hiệu trên vòng tay của cô ta, dẫn cô ta đến đây, Âu Ngưng cũng vậy…”.
Dùng nữ quỷ Diêu Mộng dụ dỗ ta hiện thân, dùng quỷ ăn đầu là tiếng chuông ám thị cho ta ngọn nguồn là ở nhà thờ, Âu Ngưng và Hy Nhi vốn là con mồi được định sẵn, nhưng chuông gió trong ký túc xá đã bảo vệ Hy Nhi, Âu Ngưng lại thường ở bên cạnh Đỗ An Trác, cho nên phải dẫn dụ bọn họ ra ngoài, ta, cũng sẽ đến theo…
“Con búp bê đó?!”, Nghiêm Tuấn đột ngột hiểu ra, “Cô gái này quá độc ác”.
Hạ Đinh nói liền một hơi, thời gian không cho phép nữa. Ở trong thân thể của Vị Si, linh hồn của cô ta đã bị gặm nhấm, một chút hồn chủng bảo vệ hơi thở cuối cùng cũng chẳng trụ được bao lâu nữa.
“Phong Linh, rốt cuộc cô là ai?”, cô ta gắng chút hơi sức cuối cùng hét lớn, sau đó không còn tiếng thở nữa.
“Nên từ bỏ, không nên từ bỏ, tất cả đều từ bỏ đi!”, ta khẽ nhẩm, ý thức bị chìm trong vực sâu hắc ám không thể khiến cô ta cởi lòng.
“Linh Linh…”, bên tai thấp thoáng có tiếng gọi đau lòng…
Trên đỉnh tháp lầu chuông, ta mặc một chiếc áo choàng kiểu cổ đen như mực, chìm vào màu của bóng đêm, gió thổi mái tóc dài bay bay, phóng khoáng tự nhiên mà hoạt bát.
“Oán hận, khi nào có thể đây?”, ngân hoa ngưng tụ trong lòng bàn tay tản đi.
“À, khách của chúng ta có hứng thú rất cao mà!”, phía sau truyền tới một âm điệu chế nhạo.
“Hử?”, ánh sáng còn sót lại chiếu lên khóe mắt, ta vẫn bình tĩnh, “Đến rồi, thì ta không quản nhiều nữa”, ta vung tay áo bào, ánh sáng mờ mịt chầm chậm lui đến chân trời.
“Linh hồn bị nguyền rủa, sự tồn tại bi ai, vĩnh viễn rơi xuống vực thẳm địa ngục, đời đời kiếp kiếp chịu giày vò, không được luân hồi, công việc không ngừng nghỉ này thật khiến người ta chán ghét!”, chiếc lưỡi hái lớn rạch vỡ màn đêm, đêm đen khôi phục lại sự âm u vốn có.