Bên ngoài Ma Cung máu tanh lan tràn, cuộc hỗn chiến của sáu người cùng chúng yêu dần chuyển thành một đấu một.
“U Minh sứ giả, Dạ Lạc không thể nào chạy thoát khỏi sự khống chế của Ma Vương đại nhân, các ngài không cần phải đấu tranh vô ích nữa, thuận thế trung thành với Ma Vương đại nhân, mới là hành động của kẻ thức thời!”, Thi Quỷ tránh khỏi kiếm quang màu trắng, nhảy lên một chiếc cột đá điêu khắc quỷ quái, khẩu khí âm đục cuồng ngạo.
“U Minh sứ giả chỉ đi theo Dạ Lạc, người khác tất cả đều không xứng để có được lời thề trung thành của ta”, Ảo Nguyệt đứng trên một cột đá điêu khắc khác, đối địch với hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo, bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Nói hay lắm”, Toàn Cơ thu hồi một dải lưu vân, “Ngài ấy là Dạ Lạc, chủ của cõi U Minh, lạnh lùng kiêu ngạo cao quý, chủ nhân duy nhất của chúng ta”, đột nhiên thẹn thùng che mặt, vô cùng điệu đà, “Tiểu Lạc Lạc ta yêu nhất, cởi mở không chịu gò bó, căm ghét nhất là chịu áp chế”, rồi đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, “Muốn bọn ta đổi chủ, ngươi đúng là đần độn nên nói mê rồi, Ma Vương muốn có được Dạ Lạc, nằm mơ giữa ban ngày”.
Hú ở trước mặt Viêm Đạc Hương ôn tồn cười: “Ừm, điều ta muốn nói cô ấy đã nói hết rồi, ngoại trừ câu nói ở giữa”.
“Thần Tộc cao cao tại thượng, tự đại, không thể nói chuyện được chút nào, nhưng vì vậy mà coi thường Ma Tộc thì phải chờ bình phẩm, con mồi bị ma liên nắm bắt được chỉ có thể trở thành đồ chơi của Ma Vương đại nhân, cho dù là thần, cũng không phải ngoại lệ”, Viêm Đạc Hương bình tĩnh đáp lại.
“U Minh tiểu thiên sứ”, Tình Triết mặt cười xấu xa nghênh đón, “Dạ Lạc vào bên trong chỉ có một kết cục, có dám đánh cược với ta là lát nữa người sẽ ra ngoài là ai không?”.
“Dạ Lạc đại nhân nhất định sẽ ra ngoài”, Diệu Âm kiên định dứt khoát.
“Ha ha… không nhất định đâu!”, Tình Triết xua xua một ngón tay, vô cùng thần bí chớp mắt.
“Diệu Âm, bớt thừa lời với tiểu tử đó đi, chúng ta phải nhanh chóng thanh lý sạch sẽ chỗ này trước khi đại nhân ra ngoài”, A Mục nhiệt huyết cuồn cuộn, khua chém chiếc lưỡi hái về phía Huyết Ma, cột trụ đá lớn quây xung quanh hắn ta cả mảng lớn đều đã bị san bằng, đá rơi lả tả…
“Em gái, không ngờ rằng em lại nương tựa dưới tay của Dạ Lạc, hiểu được chim khôn chọn cành tốt đậu, so với Ngự linh sư, cô có tiền đồ rộng mở đó!”, U Mỵ cười nhạo cô gái bên cạnh thức thần Kim Khuyển.
“Yêu nữ, lần này sẽ không để ngươi chạy thoát nữa”, Dĩ Tiên tập trung toàn bộ tinh thần, ném ra hai tờ bùa, thân thể do một luồng lực bay lên, nhảy vào trong một vòng ôm.
“Nha đầu chết tiệt, cô không biết phải cẩn thận một chút sao?”, trước trán Dạ Ly hiện lên một tầng sương đen, u ám lạnh lẽo nhắc nhở.
Dĩ Tiên quay đầu nhìn nhìn chỗ cũ, mấy sợi cánh hoa giống như con rắn nhỏ quấn lên Kim Khuyển…
Đang muốn nói tiếng cảm ơn, lại nghe thấy cậu ấy nói: “Vướng chân vướng tay, thật sự nghĩ không ra vì sao đại ca lại đưa cô gái không đầu óc như cô đến”.
Lời cảm ơn còn chưa ra khỏi miệng của cô ấy đã trực tiếp biến thành nộ khí.
“Nghe đồn Dạ Vương Điện hạ tính tình nóng nảy, biến đổi khôn lường, hôm nay được thấy, phát hiện lời đồn cũng không phải là giả mà”, Âm Bách Sát cười khùng khục.
Hai đạo ánh mắt khinh bỉ nhanh chóng bắn ra…
Bên kia, Tình Triết vẫn đang vô cùng vui vẻ đánh cược: “Ta đoán ra ngoài được chắc chắn là Ma Vương đại nhân”.
“Là Dạ Lạc, Dạ Lạc”, Toàn Cơ rất tức giận với chuyện này, tự mình đáp lại cậu ta.
“Đại tỷ, không biết bọn tôi đang đánh cược sao!”, khóe mắt Tình Triết lướt qua một chút giảo hoạt, “Nếu như ra ngoài là Ma Vương đại nhân, thì có nghĩa là ta đã thắng, sau này các người phải quy thuận Ma Vương đại nhân vô điều kiện; Nếu như ra ngoài là Dạ Lạc, thì chứng tỏ cô đã thắng, cũng giống vậy, Ma Vực ta sẽ quy thuận Dạ Lạc vô điều kiện, thế nào?”.
“Tình Triết, đừng tự đưa ra chủ trương”, Thi Quỷ trầm giọng nhắc nhở.
“Không có vấn đề gì cả, hai bên đều không thiệt, có thể tiếp nhận chứ đại tỷ?” Tình Triết khiêu khích cười hỏi, không đề phòng một chùm huỳnh quang quét đến, cậu ta phản ứng nhanh lẹ, tránh được nguy hiểm, quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt anh tú đang phẫn nộ.
“Hừ, quy thuận Ma Vương?”, Dạ Ly căm hận phẫn nộ, “Khốn nạn, người nghe thật kỹ cho ta, Ma Vương dám làm đại ca ta bị thương, Dạ Ly ta sẽ giết hắn đầu tiên”, một câu nói cực chấn động và có uy lực đột nhiên toàn hiện trường trở nên lạnh lẽo.
“Dạ Vương Điện hạ không dám đánh cược? Là không có lòng tin đối với đại ca của ngài sao?”, Viêm Ma sau khi khôi phục thần phách, hùa vào với trò đặt cược của Tình Triết.
Không đợi Dạ Ly trả lời, Ảo Nguyệt lạnh lùng đáp: “Dạ Lạc nhất định sẽ ra ngoài”.
“Ảo Nguyệt?”, Diệu Âm cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Được, ván cược thành lập”, Tình Triết cười tươi rạng rỡ.
“Ảo Nguyệt?”, Dạ Ly phẫn nộ cực điểm.
“Tin tưởng Dạ Lạc, chúng ta phải tin tưởng ngài ấy”, Ảo Nguyệt bình chân như vại.
“Nhưng vạn nhất.”, Dĩ Tiên lo lắng bất an, lỡ như bọn họ quy thuận Ma Vương, hậu quả… không thể tưởng tượng được.
Ta chầm chậm đi trong hành lang dài u tối, bên cạnh có u quang nhỏ dài lượn lờ, những thứ này là nô bộc của Ma Vương sao? Khóe miệng ta nhếch lên một nụ cười, khi đi đến gần cửa ra, ta hơi vung vung tay, u quang liền tản lui. Ta lau đi vết máu nơi khóe miệng, tất cả rất bình thường.
“Nhìn đi, nhìn đi! Là Dạ Lạc, Dạ Lạc ra ngoài rồi”, là tiếng cười vui vẻ đắc ý của Toàn Cơ.
Ta liếc mắt nhìn chiến trường hỗn loạn, thây tàn tả tơi, máu bắn tứ tung… sáu người bọn họ xuống tay rất nặng!
“Dạ Lạc đại nhân…”, người ở hiện trường biểu cảm khác nhau, có trấn tĩnh, có thăm dò, có tự tin, có nghi hoặc…
“Các ngươi thua rồi”, Hú ngữ khí nhẹ dịu.
“Không đúng”, Dĩ Tiên cẩn thận căng thẳng nói, “Anh ta với lúc trước đó đã không giống nhau nữa”.
“TiênTiên”, ta cong khóe môi lên, “Cô nói, ta có chỗ nào không giống trước?”, vừa mở miệng, tất cả đều ngừng hô hấp, ta liếc thấy ý cười vui mừng trong mắt của Tình Triết.
“Dạ Lạc…”, cô ấy huých huých vào Tiểu Ly đang đờ đẫn ở bên cạnh.
“Đại ca?”, Tiểu Ly lẩm bẩm.
“Có chút quái, Dạ Lạc cười rất dịu dàng, bình dị dễ gần, nhưng anh ta…
trong dịu dàng có mang theo chút tà ác… và lạnh lùng.”
“Là đại ca trước đây, trước đây huynh ấy chính là như vậy.”
“Tiểu Ly, đại ca trở lại rồi, đệ không vui mừng sao?”, ta hỏi cậu em trai đột nhiên hưng phấn nhưng lại lập tức im lặng vô thần, từ từ đi ra, sau người có hai người hầu đi cùng, Diễm Trùy và Diễm Hô.
“Dạ Lạc đại nhân…”, A Mục cùng đấu với Huyết Ma ở chỗ xa nhảy đến, vào thời khắc nhìn thấy Diễm Trùy, Diễm Hô thì dừng lại.
Thi Quỷ bay xuống khỏi trụ đá điêu khắc, cung kính thi lễ: “Ma Vương đại nhân”.
“Ma Vương?”, Dĩ Tiên và Tiểu Ly không tránh khỏi kinh hãi.
“Đó rõ ràng chính là Dạ Lạc, sao lại là Ma Vương?”, Toàn Cơ mãnh liệt kháng nghị, “Đừng có thấy mình thua rồi liền nhận chủ bừa bãi”.
Thua? Bọn họ đang thi cái gì?
“Đại tỷ, ngài ấy là Dạ Lạc, cũng là Ma Vương đại nhân, chúng ta đều thua rồi, cũng đều đã thắng, có thể nói đánh thành bình ổn, nhưng dựa theo lời đặt cược, toàn bộ bọn ta thuận tòng theo một mình ngài ấy, sau này liên thủ làm việc, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn”, Tình Triết cười hi hi giải thích.
Đặt cược? Ván cược này hình như là ta?
“Có ý gì vậy?”, A Mục thắc mắc.
“Ý nghĩa rất rõ ràng rồi, ma liên nở ra, tất cả của Dạ Lạc quy về sở hữu của Ma Vương, bao gồm cả thể xác và linh lực của ngài ấy”, Viêm Trạc Hương giải thích thắc mắc.
“Viêm Ma”, ta nhân lúc trước khi Tiểu Ly tỉnh ngộ lại và bộc phát, cất lời trước, “Thi Quỷ, Huyết Ma, Âm Ma, Thiên Ma… U Minh sứ giả, tất cả sau này đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta, quyết không thể hai lòng”.
“Đại ca?”, Tiểu Ly cuối cùng đã sực tỉnh rồi, “Huynh là Dạ Lạc?”, trong lời phản vấn có sự khẳng định.
Câu hỏi này, khá là phức tạp, “Tiểu Ly không nhận ra ca ca nữa sao?”, ta lạnh nhạt hỏi.
Ánh mắt cậu ấy lạnh lẽo, chằm chằm nhìn ta không nói.
Ảo Nguyệt chẳng nói chẳng rằng đi đến trước mặt ta, thấp giọng lạnh lùng nói: “Ngài thành công rồi”.
Ta khẽ cười: “À, ngươi làm rất tốt”.
“Đoàng…”, tiếng nổ khổng lồ, trên không trung, trong một khối sương đen dày đặc, hai bóng dáng nhỏ bé linh hoạt chui ra, trong mây điện quang tím bất ngờ hiện ra Tinh Hà và Phi Dục, đang đánh nhau không thể tách ra.
“Diễm Trùy, Diễm Hồ”, ta dặn dò hai kẻ hầu.
“Vâng, Ma Vương đại nhân”, hai kẻ nhún người bay ra, hai đạo hồng tuyến cắt chiếc dao găm pha lê bắn xuống.
Hai đứa trẻ bị cưỡng lệnh dừng trận chiến, đồng thời nhìn sang ta, một đứa không có biểu cảm, một đứa lãnh khốc vô tình…
Doãn Kiếm và ta tay trong tay xuất hiện trước mặt ba người, bọn họ dừng thảo luận, khuôn mặt ánh lên sự kinh ngạc cùng nghi hoặc vô cùng lớn.
Bước vào phòng khách, phía bên trái là bàn ghế để làm việc, vài chiếc ghế quây quanh một chiếc bàn kính tròn gần cửa sổ, bên cạnh là hai chiếc sofa gỗ dài, trong phòng có mấy chậu cây cảnh xanh tươi, cả căn phòng sạch sẽ ấm áp thanh nhã.
Nghiêm Tuấn và Lương Dĩ Tiên mặt tối sầm, Đỗ An Trác thì càng tỏ ra bất an hơn, vừa nhìn thấy ta, ánh mắt dời đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau một cách tự nhiên của ta và Doãn Kiếm, bỗng chốc giận dữ: “Doãn Kiếm, tại sao anh lại đưa cô ấy đến?”.
“Là…”, ta tự mình muốn đến.
“Cô ấy là thành viên của Hội siêu nhiên, có quyền biết rõ sự việc”, Doãn Kiếm bình tĩnh nói, “Lâm Hy Nhi mất tích rồi, Tiểu Phong muốn đến nói cho cậu biết”.
“Cái gì?!” Ba người kinh ngạc.
Ta gật đầu: “Hy Nhi biến mất từ tối qua”.
“Âu Ngưng cũng vậy”, Nghiêm Tuấn giận dữ, “Bọn họ mất tích cùng một lúc, không phải trùng hợp ngẫu nhiên, đây là một âm mưu”.
Đỗ An Trác thầm thắt chặt nắm đấm, khuôn mặt lộ ra sự đau khổ không thể diễn tả thành lời.
Dĩ Tiên hỏi thăm tình hình sức khỏe của ta một chút, ta nói đã không còn nghiêm trọng nữa, và nhấn mạnh việc phải nhanh chóng tìm ra hai nữ sinh bị mất tích, chậm một bước sẽ thêm một phần nguy hiểm.
“Trước mắt vẫn chưa có manh mối gì, chỉ có con búp bê này, tìm thấy trong phòng của Âu Ngưng, có chút kì quái”, Dĩ Tiên đưa ra một con búp bê rất đẹp, mái tóc xoăn màu nâu, chiếc váy ren liền màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, phối hợp với chiếc miệng nhỏ anh đào mềm bóng và đôi mắt đẹp mê người, khiến người ta không muốn rời tay.
Ta không kìm được khen ngợi một câu: “Đẹp quá!”. Thời khắc đầu ngón tay vừa chạm đến con búp bê, ta liền hiểu rõ, khuôn mặt tinh tế đó có một nguồn lực hấp dẫn mãnh liệt, dụ dỗ lòng người.
“Tiểu Phong, cậu không cần bận tâm”, Đỗ An Trác đột nhiên cướp lấy con búp bê, thái độ kiên quyết, “Quay về trường học đi”.
Ta biết dụng ý của cậu ta, “Tôi cũng là một thành viên của Hội siêu nhiên, sao có thể đặt mình ngoài cuộc được?”.
“Doãn Kiếm, lập tức đưa cô ấy đi”, khẩu khí của anh ta càng nặng nề hơn.
Ta bình tĩnh ôn hòa đang định biện giải thì bị Doãn Kiếm chặn lại: “Tiểu Phong, chúng ta đi thôi! Đừng nói An Trác không đồng ý, anh cũng không hy vọng em gặp nguy hiểm, đối phương rất có thể không phải là người bình thường”, rồi lại sán đến gần thấp giọng, “Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em”.
Ta không nói gì, đối phương thực sự không phải là con người. Mấy người bọn họ e rằng không phải là đối thủ của nó. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là Tiểu Trinh gọi đến: “Tiểu Phong, mình nhớ ra rồi, trước hôm mình về nhà, Hy Nhi nói muốn đến nhà thờ ở gần trường, có phải là có liên quan đến chuyện cô ấy mất tích không?”.
“Ừm, biết rồi”, ta an ủi mấy câu rồi ngắt cuộc gọi, nói với bốn người kia, “Tiểu Trác nói đúng, tôi tham gia vào sẽ chỉ vướng chân, cho nên, Hy Nhi và Tiểu Ngưng đành nhờ cả vào mọi người”, ngôi nhà thờ đó sao?
“Điện thoại của ai vậy?”, Nghiêm Tuấn nghi ngờ.
“Tiểu Trinh, một người bạn, hỏi thăm sức khỏe của ti thế nào thôi”, ta trả lời tránh đi.
“Tiểu Phong, cậu có tìm hiểu được gì từ chỗ của Lâm Hy Nhi không?”, Đỗ An Trác đã bình tĩnh hơn.
“Hy Nhi…, tôi biết được không nhiều, cô ấy không muốn nhớ lại sự việc đó chỉ nói buổi tối hôm ấy, ba người còn lại trong phòng ký túc bọn họ nghe thấy tiếng thét thảm thiết, nhưng cô ấy không nghe thấy… Ừm, buổi tối thứ năm, mọi người… đi đến trước rừng cây đó có nghe thấy tiếng chuông không vậy?”
“Tiếng chuông?”, bốn người phản ứng kinh ngạc giống nhau, điều này khiến ta ngạc nhiên.
“À, có thể là ảo giác của tôi”, tiếng chuông nhà thờ truyền đến, không có nghi ngờ gì, che giấu rất tốt đó!
“Ba người nghe thấy tiếng thét thảm đều đã chết, còn lại một mình Lâm Hy Nhi, bây giờ chỉ có Tiểu Phong nghe thấy tiếng chuông?”, Doãn Kiếm phát huy sức liên tưởng của mình.
“Chắc là ảo giác thôi!”, ta nhấn mạnh lần nữa.
“Tiếng thét thảm và tiếng chuông… giống một cách dự báo”, Dĩ Tiên như đã hiểu ra, hoàn toàn phớt lờ lời nói của ta, “Có lẽ… Tiểu Phong sẽ gặp nguy hiểm…”.
“Tiểu Phong!”, Đỗ An Trác trở nên vô cùng căng thẳng, vội bước đến, như thể ta sẽ giống như Đinh Linh, có thể mất tích không dấu vết bất cứ lúc nào.
Doãn Kiếm đưa ta ra ngoài: “An Trác, tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô ấy, trước mắt, tìm Âu Ngưng là quan trọng nhất.”
“Đúng, An Trác”, Nghiêm Tuấn cũng khuyên can, “Việc Tiểu Phong gặp nguy hiểm chỉ là suy đoán, nếu chỉ dựa vào việc nghe thấy những âm thanh đó để phán đoán, vậy Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi thì phải giải thích thế nào? Chúng ta nhất định phải tìm được bọn”.
Trong lòng Đỗ An Trác chứa đầy đau đớn, không có chỗ nào để phát tiết đành hung dữ đấm một cú lên bàn.
“Tiểu Phong, tiếng chuông từ đâu truyền đến vậy?”, Dĩ Tiên luôn rất bình tĩnh.
“Điều này…, chắc là do tim của tôi không được khỏe, buổi tối hôm đó suýt chút nữa phát bệnh, trong lúc mơ màng đã xuất hiện ảo giác”, ta hết dẫn dắt mọi người theo hướng đó chỉ là ảo giác.
“Dĩ Tiên, tôi đưa Tiểu Phong về trường, chuyện còn lại đợi tôi quay về nói tiếp”, Doãn Kiếm ngăn chặn cô ấy tiếp tục hỏi, “Trông chừng An Trác, đừng để cậu ấy thẫn thờ mãi”.
Dưới lầu ký túc xá, bởi vì có hotboy của trường đến nên cả tòa nhà rực sáng hẳn lên, muôn vàn trái tim sáng lấp lánh đầy màu sắc!
“A Kiếm, lần tới, tôi mời anh uống trà hoa tường vy”, ta cười nói theo thói quen. Đôi đồng tử trong suốt sâu không thấy đáy kia ẩn giấu một câu chuyện như thế nào đây?
“Không biết là vì sao, anh luôn cảm thấy ở em có thứ gì đó mà người khác không có. Rõ ràng đã biết tường tận về em rồi, nhưng vẫn có cảm giác thần bí, giống như cách một tầng sương mù”, khóe mắt anh ta lướt qua ý cười không rõ, “Tiểu Phong, em là cô gái kỳ lạ nhất mà anh đã từng gặp”.
Trong biết bao ánh mắt nóng bỏng của những nữ sinh xung quanh, anh ta giống như người chẳng liên quan, ta mang theo áp lực vô cùng lớn, run rẩy bước vào tòa nhà, hiểu nhầm lớn lại được đồn thổi rồi.
Tiểu Trinh không ở ký túc. Ta đóng cửa lại, trái tim thấp thoáng những cơn đau, cơ thể như muốn đổ xuống. Sàn nhà lạnh băng, hơi lạnh xâm chiếm toàn thân thể, việc phong ấn sức mạnh tuy có thể giảm nhẹ đau đớn của Dạ Lạc, thậm chí ẩn giấu sinh khí tốt hơn, nhưng sức mạnh suy yếu khiến thân thể người bình thường của Phong Linh khó chịu đựng được nỗi đau lớn như vậy.
Bên ngoài tòa nhà ký túc, Doãn Kiếm nhìn tin nhắn hồi âm của Hàn Tiểu Trinh, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lạnh.
Nhà thờ yên tĩnh lạnh lẽo, không chút hơi người, bên trong bên ngoài đều mang đến cảm giác kỳ dị.
“Sau khi vào trong không được quá kích động, chúng ta chỉ đến thăm dò rõ thực hư, cẩn thận một chút”, Doãn Kiếm duỗi cánh tay ra ngăn cản Đỗ An Trác nôn nóng đang định xông vào.
“Trước khi hỏi ra tin tức của Tiểu Ngưng, tôi sẽ khắc chế bản thân”, Đỗ An Trác ấn xuống tay của Doãn Kiếm, hít sâu, định thần lại, kiên quyết nhảy vào cánh cổng sắt u ám mở rộng…
Sắc mặt Doãn Kiếm trầm xuống, không nói gì nữa, bám sát phía sau. Nghiêm Tuấn và Lương Dĩ Tiên theo đuôi, khi nữ sinh cuối cùng bước qua cánh cổng, trái tim đột nhiên run lên: Gay rồi.
Trong nhà thờ không một bóng người…
Nữ sinh thở gấp, mấy lọn tóc trước trán theo những giọt mồ hôi lấm tấm dính lên trên gò má xinh đẹp, cô ta tiện tay gạt đi, không kịp nghỉ ngơi, một khắc cũng không dám dừng lại, chạy thẳng vào nhà thờ…
Trong ánh tà dương, trên đỉnh tháp nhà thờ, một chiếc chuông lớn nặng nề yên lặng nằm đó.
Trong tòa tháp, bên cửa sổ kính dài sát đất, ánh hoàng hôn xiên xiên kéo dài bóng dáng trong chiếc xe lăn, trong đôi mắt của cô gái xinh đẹp lóe lên một ánh sáng kỳ quái, phía sau, một bóng đen khổng lồ đang nổi lên.
Cô gái cử động đôi chân, từ từ đứng dậy, bờ môi cong lên lộ ra một nụ cười đen tối: “Đến rồi?”. Bóng đen sau lưng lay động cùng với sự hưng phấn, chờ đợi đồ ăn ngon.
Sắc đêm lặng lẽ giáng xuống. Ta đứng ở trước nhà thờ, tử khí nặng nề bị bao trùm trong một tầng kết giới u ám, nhìn sang hướng chiếc chuông lớn sừng sững đó, khóe miệng ta khẽ nhếch lên: “Đến rồi?”.
“A n Trác, tìm hết rồi, khắp nơi đều không thấy ai”, bốn người tụ tập ở sảnh đường trống trải, Nghiêm Tuấn báo cáo.
“Chỗ tôi cũng giống vậy, sân sau trống không”, Lương Dĩ Tiên nói tiếp.
“Ngoại trừ chúng ta, quả nhiên không hề có ai”, ngữ khí của Doãn Kiếm không có chút biến động nào.
“Chắc chắn là chỗ này, không sai”, Đỗ An Trác lo lắng bất an, gần ngay trước mắt nhưng lại chẳng thấy tung tích là điều giày vò người ta nhất, “Đáng ghét, Tiểu Ngưng rốt cuộc bị giấu ở chỗ nào rồi?”.
“Doãn Kiếm!”, cửa nhà thờ truyền đến một tiếng kinh ngạc, sau đó cánh cửa lớn bị đóng chặt.
“Tiểu Trinh?”, khuôn mặt Doãn Kiếm hơi đổi sắc, “Sao cô lại đến chỗ này?”.
“Tôi lo lắng cho Hy Nhi, muốn đến tìm cô ấy”, Hàn Tiểu Trinh men theo lối đi ở giữa bước đến, tay vịn lên một hàng lưng ghế, gạt đi mồ hôi trên trán.
“Chúng ta bị nhốt trong kết giới của đối phương, cô đột ngột xông vào trong như thế này, chẳng khác nào dê vào miệng hổ”, Lương Dĩ Tiên bình thản nói rõ tình hình hiện tại cho Tiểu Trinh.
“Ý của cô là, tình hình của chúng ta bây giờ rất nguy hiểm?”, Hàn Tiểu Trinh hiểu ý Lương Dĩ Tiên đang trách mình.
“Vào cũng vào rồi, chẳng còn cách nào khác, bất luận thế nào cũng phải bảo đảm sự an toàn của cô ấy”, Doãn Kiếm chậm rãi nói.
“Trước khi ra ngoài, cô ấy giao cho anh”, Lương Dĩ Tiên thuận nước đẩy thuyền.
“Được, Doãn Kiếm lo cho cô ấy, Dĩ Tiên nghĩ cách phá hỏng kết giới, Nghiêm Tuấn cùng tôi đi tìm Tiểu Ngưng và Lâm Hy Nhi”, Đỗ An Trác nhanh chóng đưa ra chỉ thị.
“Chúng ta chẳng phải đã tìm khắp một lượt rồi sao?”, Nghiêm Tuấn thắc mắc.
“Còn một chỗ”, Đỗ An Trác ngẩng đầu nhìn lên trần nhà cao vợi.
“Coong, coong, coong…”, trong nhà thờ đột nhiên vang lên tiếng chuông khàn đục, liên tục không ngừng, vang đến mức lòng người có thể nảy sinh nỗi lo lắng, từng hình ảnh kỳ quái lóe lên, bóp méo cả không gian.
Lương Dĩ Tiên ném ra một tờ giấy bùa, nhẩm đọc: “Phá”. Bùa giấy hóa thành một bó ánh sáng vàng chói lao thẳng lên trần nhà, bắn ra tứ phía, tiếng chuông ngưng lại, không gian đột nhiên khôi phục như bình thường.
“Cẩn thận!”, cô ấy bỗng trở nên cảnh giác.