Trong không trung, bách quỷ bị kinh hãi, trong làn sương mù di chuyển, tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn. Ta dựng lại ảo cảnh đã bị Doãn Kiếm phá vỡ, không gian u ám tĩnh mịch trở lại, bách quỷ nôn nóng muốn hành động giờ đã yên tĩnh lại. Không gian sáng tối vô biên vô tận, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
“A Kiếm…”, ta thử kéo lại tư duy của anh ta, bị một thanh trường kiếm nhắm thẳng vào, mũi kiếm sắc nhọn chỉ chính xác vào vị trí của trái tim.
“Anh lừa tôi”, giọng nói của anh ta bực bội mà lạnh lẽo, có chút khàn khàn, “Từ đầu chí cuối, anh vẫn luôn lừa tôi, tên của anh, quan hệ của anh và Phong Linh, không có một câu nào là thật. Anh muốn lợi dụng tôi đối phó với Vô Thương, tôi chỉ là một quân cờ của anh, một quân cờ bị anh lừa dối, xoay như chong chóng, có đúng không?”.
Cùng với lời chất vấn, cánh tay phải của anh ta hướng về phía trước đâm vào một tấc, mũi kiếm lạnh băng cách lớp áo nhắm vào nơi trái tim. Ta đang cảm thấy chút hàn khí thấm vào trong da, khi đầu nhọn ép sâu vào, thanh kiếm bị một bàn tay nắm lấy.
Thân kiếm màu trắng thoắt cái nhuốm đỏ, dịch thể đỏ tươi men theo rãnh kiếm chầm chậm chảy xuống. Từng giọt máu nối tiếp nhau không ngừng rơi xuống thành làn nước mỏng ở dưới chân. Bàn tay đó thấm đầy màu đỏ tươi, sắc đỏ nổi bật nhưng vẫn không có ý định thả ra. Chủ nhân của bàn tay, trên một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân là sự lạnh lẽo vạn cổ bất biến.
“Ảo Nguyệt?”, ta rất kinh ngạc, anh ta không phải không biết cho dù nhát kiếm này có đâm vào, cũng chẳng thể giết nổi ta. Năm xưa anh ta cũng không nói một câu nào, rất dứt khoát đâm thẳng vào tim ta, khi đó, anh ta còn nếm một chút vị máu trên Sát Thiên kiếm, biểu cảm có chút chấn động, gần như không nhìn thấy, đáy mắt dâng lên gợn sóng cực nhỏ bé, rất nhanh liền tan biến. Nhưng ta vẫn nắm bắt được, ta biết, từ thời khắc đó, anh ta, sẽ trở thành Nguyệt độc nhất vô nhị… của Dạ Lạc ta.
“Chỉ cần ta có mặt, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào khiến ngài bị thương”, ngữ điệu lạnh lẽo của anh ta đều đều bất biến, “Có tôi thì không cho phép ngài bị thương, lại cảnh cáo người ở một đầu khác của trường kiếm, ngữ điệu càng lạnh hơn, “Doãn Kiếm, tôi có rất nhiều cơ hội giết cậu”.
“Nhưng mà anh sẽ không”, Doãn Kiếm khinh miệt đáp lại một câu, “Dạ Lạc, tôi vẫn còn giá trị lợi dụng với anh”.
Ta lấy tay vặn giữ đuôi kiếm, Ảo Nguyệt mới hiểu ý thả lỏng tay ra, lập tức máu chảy như phun, anh ta lại giống như một người gỗ không có tri giác, khiến cho người ta nghĩ rằng người bị thương không phải là anh ta, thực sự là một khối băng điêu khắc chính hiệu.
“A Kiếm”, ta di chuyển thanh Long Uyên kia, nhẹ nhàng nói, “Nói đến lợi dụng, cậu há, không phải là đang lợi dụng ta sao? Những thứ ta cho cậu, ngoại trừ năng lượng không thể dự báo trước là, những thứ khác đối với cậu đều không có gì xấu. Cậu là người kinh doanh, chắc là có thể tính toán được vụ mua bán này cậu thu được lợi ích rất lớn, đủ để làm vốn cho cậu báo thù. Còn về Vô Thương, ta thực ra có một sắp xếp khác, nhưng mà muốn ưu tiên lựa chọn cậu, bởi vì quan hệ của cậu và Vô Thương khá đặc biệt. So với người của ta, để cậu đối phó với hắn ta sẽ càng phong phú hơn, có lẽ sẽ đặc sắc hơn, đáng xem hơn. Ta nói lời này có nghĩa là, không có cậu, ta cần đối phó với Vô Thương thế nào thì sẽ đối phó như vậy, chẳng hề ảnh hưởng gì. Sự xuất hiện của cậu chỉ khiến cho buổi biểu diễn này thêm vui vẻ một chút mà thôi”.
Anh ta buông thõng thanh kiếm trong tay, sau khi nghe được lời “bộc bạch”
của ta thì bình tĩnh lại nhiều, nặng nề cười ra tiếng: “Dạ Lạc, anh tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy, tinh thạch, huyết giao, linh lực, chỉ là vì một chút xíu vui vẻ đáng cười, ha ha… Phong Linh, Dạ Lạc, cho nên anh muốn để cô ấy biến mất sao?”.
“Tim của Phong Linh… những đau đớn mà Dạ Lạc mang đến cho cô ấy đã đến đỉnh điểm rồi. A Kiếm, từ bỏ Phong Linh đi, không ai có thể chia cắt ta và cô ấy. Sống là như vậy, cho dù cô ấy chết đi, linh hồn cũng chỉ có thể do ta sở hữu, đời đời kiếp kiếp với ta, cùng tồn tại bất diệt.”
“Đời đời kiếp kiếp, cùng tồn tại bất diệt?”, anh ta buông tay xuống, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
“Đúng” ta khẳng định thêm, nói với mấy con quỷ ảnh sau người anh ta, “Ta đưa A Kiếm quay về, các ngươi tạm thời tránh ở đây một chút, anh ta có tinh thạch, không ảnh hưởng đến thông linh”, phất một đường ngân quang, không đợi anh ta cất lời, trực tiếp đưa anh ta về nhà, sau đó cùng Ảo Nguyệt quay lại đỉnh của cao ốc.
Năm đạo quang trụ dần dần thu lại, trong không trung kết thành một tầng quang vân lưu động, trùm lên bầu trời đêm, giống như nước suối trong xanh lững lờ tuôn chảy, thuần khiết, trong trẻo.
“Dạ Lạc, ngài đang nuôi hổ tạo họa”, Ảo Nguyệt dửng dưng nói.
Nuôi hổ tạo họa sao? Thù hận của Doãn Kiếm lớn thế nào, năng lượng của cậu ta nhường đó, thậm chí vượt qua… Hy vọng linh lực của ta có thể có tác dụng trong nội thể của cậu ta.
Nhưng mà ta không thể khống chế con người và thù hận lớn lên từng ngày, thù hận của cậu ta…
“Nếu như cuối cùng không thể dàn xếp được, thù hận của anh ta, tôi sẽ thay ngài gánh chịu”, Ảo Nguyệt vẫn đang nói.
Ta cười thầm, anh ta càng ngày càng có thể đoán được tâm tư của ta rồi, bất giác thấy vui mừng: Nguyệt của ta! Vạn năm trước, trong trận ác chiến đó, nếu ta chết trong tay ngươi, ta sẽ không có nửa câu oán thán. Nhưng sự thực, cho dù ngươi có nguyện ý hay không, ý trời rồi… ngươi là của ta.
Chính là như bây giờ, ngươi có thể đem tất cả mọi thứ của mình giao cho ta, ta cũng có thể đem tính mệnh của mình phó thác cho ngươi, cộng sinh cộng diệt, vĩnh viễn không phản bội, không chỉ bởi vì quan hệ huyết giao…
Bên kia hồ nước phía tây của thành Cốc Giang, trong không trung, yêu khí lan tràn, quần ma đông đảo, yêu ma tấn công vào. Đồ Đằng tụ tập ở đây: Song Sát, Ám Quyết, Vũ Xà Nữ, Cự Phương Quái, Giới Sủy, Ngạc Mộ, Thiên Ma Tình Triết, Bách Trì, còn Cửu Mục, Quỷ Khô, Hô Bệ Thử và Đố Võng được đưa đến Ma Vực, ngoài ra còn có U Mỵ, Lang Luật Tà, Tuyết Yêu, Ngưu Quỷ, Bạch Hạc, Viêm Ma Viêm Đạc Hương, Âm Ma Âm Bách Sát, Huyết Ma Nguyên Đạo…
Trên mặt hồ trào lên sương khí đen đặc, bên trong có ba bóng dáng đi ra: Kẻ ở giữa là Thi Quỷ áo choàng màu đen, mặt nạ đầu lâu, hai bên trái phải một nam một nữ trang phục áo choàng giống nhau, tướng mạo xuất chúng, nam anh tuấn dịu dàng, nữ nho nhã đoan chính, kim phong ngọc lộ, song bích thiên thành.
“Thi Quỷ đại nhân, Thị Giả đại nhân”, Nguyên Đạo khiêm tốn hành lễ.
“Hai vị thân cận thuộc hạ của Ma Vương đại nhân, Diễm Trùy và Diễm Hồ đã thức tỉnh, bọn họ sẽ trợ giúp cho linh hồn cả Ma Vương đại nhân tỉnh lại”, Thi Quỷ chậm rãi nói, “Dạ Lạc bên kia…”, nhìn ra xa, quang vân nhàn nhạt trong bầu trời đêm ở Cốc Giang, “Có hành động rồi”.
“Thi Quỷ đại nhân, bọn Hô Bệ Thử ra sao rồi?”, Giới Sủy ra ngoài hỏi.
“Ma tinh luyện ra từ trong ma trì, tinh phách yêu quái ngưng kết ra được giá trị rất lớn, là vật báu của Ma Tộc ta, ma tinh tự có thể khôi phục nguyên thần bị tổn hại của bọn họ, chỉ cần thời gian”, nguyên thần nhúng vào ma tinh, đáng xem…, bên dưới con mắt đầu lâu trống rỗng quét qua một lớp âm quang, “Mười viên ma tinh, ba kẻ bọn họ mỗi tên một viên, trừ đi năm viên trong tay Bạch Hạc, U Mỵ, Vũ Xà Nữ, Giới Sủy, Bách Trì, hai viên cuối cùng cho Diễm Trùy và Diễm Hồ, để giải trừ văn phong, thúc đẩy linh hồn Ma Vương thức tỉnh”, rồi lại quay sang hỏi Huyết Ma, “Điều tra về Dạ Lạc thế nào rồi?”.
“Bất cứ lúc nào, bên cạnh Dạ Lạc luôn có U Minh sứ giả đi cùng, có lẽ là vì linh lực của ngài ấy đột nhiên giảm mạnh, thể chất yếu ớt trong đó nguyên nhân lại không rõ ràng lắm.”
“Thi Ma trái lại đã làm một chiếc giá y cho chúng ta rồi. Hắn ta rất biết tính toán tỉ mỉ, trong ý thức của cô gái tên Âu Ngưng đó có lưu lại vài thứ, e là điều duy nhất không ngờ tới được, cuối cùng lại là cánh cửa mang đến sự thuận tiện lớn cho chúng ta. Ma liên của Ma Vương đại nhân lúc đầu bị hắn ta trộm đi không phải là quá tệ”, Âm Bách Sát áo mũ gọn gàng, tuy không coi là anh tuấn phong độ, nhưng lại không mất đi vẻ cương nghị sáng sủa cười châm biếm. Vẻ ngoài và tên gọi của hắn ta hoàn toàn không tương xứng với nhau, tên là Âm Ma, thực tế vô cùng nam tính, thể hình săn chắc.
“Không phủ nhận tác dụng của Âu Ngưng, nhưng không thể lý giải được toàn bộ”, Nguyên Đạo tiếp tục nói, “Ngoài ra, tôi còn phát hiện được một chuyện rất thú vị, người thanh niên có tên là Doãn Kiếm, từng là học sinh của Sở Tiêu Nhiên, bây giờ hai người bọn chúng là kẻ thù, hình như có thâm thù đại hận”.
“Ồ? Kẻ thù của Sở Tiêu Nhiên sao?”, Vũ Xà Nữ nhướn mày lên, nở nụ cười ê m dịu.
“Trọng điểm không phải là điều này, mà là Doãn Kiếm… trong tay hắn ta có một viên Lam Tinh, viên tinh thạch đó, không ít yêu ma thèm muốn, là thần vật chân chính, hơn nữa, linh lực còn lưu lại trên tinh thạch có mười phần giống với Dạ Lạc.”
“Đó là của Dạ Lạc đại nhân?”, Ngưu Quỷ chẳng hề suy nghĩ buột ra miệng.
“Điều này có thể là một cách giải thích cho việc linh lực giảm đi một lượng lớn của ngài ấy?”, Viêm Đạc Hương giống như đã lĩnh ngộ, cánh tay chạm vào thiếu niên đang hồn xiêu phách lạc ở bên cạnh, nửa đùa nửa thật hỏi, “Tình Triết, ngươi thấy sao?”.
“Hử?”, thiếu niên lười nhác khôi phục lại thần phách, đáp không trúng vào câu hỏi, “Ờ, ta chỉ có hứng thú với U Minh sứ giả bên cạnh ngài ấy”.
“…”, đúng là ông nói gà bà nói vịt.
“Tinh thạch của ngài ấy và U Minh sứ giả?”, Thi Quỷ im lặng một hồi, “Có lẽ, đối với Dạ Lạc bây giờ, chúng ta có thể…”, sau lỗ hổng của đầu lâu có tràng cười thâm ý bất minh: Công chúa của Quỷ tộc và Ma Vương đại nhân… Dạ Lạc, cho dù ngài có nguyện ý hay không, có vài chuyện, chẳng thể tránh được.