Đầu ngón tay ta vừa điểm, đai cổ liền ẩn đi. Ta không thể để Giai Dĩnh nhìn thấy trên cổ Phong Linh có vật độc quyền của cô ấy, nhẹ nhàng vui vẻ đi trong trường. Ta định mắt lại nhìn bóng dáng trên ghế dài dưới bóng râm của cây…
“Tiểu Trinh!”, đã lâu chưa gặp cô ta rồi.
Nghe thấy tiếng nói, cô ta chầm chậm quay đầu lại, khuôn mặt tiều tụy trắng xanh, cằm nhọn lại, giống như vừa mới trải qua một cơn bệnh rất nặng, gương mặt lạnh lẽo cứng đờ, ngữ khí đều đều: “Là cậu à!”.
“Tiểu Trinh, tại sao cậu lại thành ra thế này?”, ta ngồi xuống bên cạnh cô ta, quan tâm hỏi han: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”.
Lời chưa nói ra, trong tròng mắt cô ta đã đong đầy nước mắt, vội dùng tay gạt đi, khịt khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ… mẹ mình…”.
“Cô? Phẫu thuật của cô chẳng phải là rất thuận lợi sao? Dạo này mình không đến bệnh viện, cũng không đi thăm hai người được, cô vẫn đang điều trị phải không?”, ta giả vờ hồ đồ.
“Bà ấy… bà ấy…”, cô ta bịt miệng lại, cay đắng khóc nấc lên, khổ sở nói, “Bà ấy… chết rồi…”.
Nhìn cô ta đau lòng muốn chết, lệ tuôn như chuỗi ngọc, ta không nói được lời an ủi nào, kéo thân thể run rẩy của cô ta, để cô ta dựa vùi vào bả vai của mình mà khóc…
Khóc đủ rồi, cô ta chỉnh sửa lại áo sống một chút, lau lau đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc ổn định hơn nhiều, nhặt ba lô và sách ở trên ghế lên: “Buổi chiều mình có môn thi, đi trước đây”.
Trong lúc bi thương đau đớn vẫn còn có thể nhớ đến bài thi, nên nói thế nào nhỉ? Hiếu học? Mọt sách? Không, là lý trí, ánh mắt khi cô ta rời đi, rất bình tĩnh, kiên cường… có lẽ không phải là sự kiên cường thực sự, mà là bị một thứ khác che đậy. Thứ đó, trong mắt Doãn Kiếm cũng có, chính là thù hận.
Tuần thi cử, trường học nhộn nhịp khác thường, làn sóng si tình trào dâng, Tiểu Ly, rửa tay gác kiếm rồi (Cậu ấy là giảng viên thực tập, thời kỳ thực tập đã kết thúc), Doãn Kiếm tái xuất giang hồ (Doãn đại thiếu mất tích hơn nửa học kỳ quay lại, khiến các cô gái đa tình vui mừng cuồn cuộn như nước Trường Giang).
Tâm trạng của Giai Dĩnh như ở trên mây, Dĩ Tiên vốn không nói nhiều, từ sau khi được Tiểu Ly cứu thì càng trầm mặc hơn, Nghiêm Tuấn và Đỗ An Trác sắc mặt không được tốt lắm, dường như rất mệt mỏi. Nhưng bọn họ đều không muốn giải thích, Đỗ An Trác chỉ nói qua loa là do trước kỳ thi, buổi tối thức khuya nhiều quá rất bình thường.
Ta nghĩ hai người bọn họ tám phần là lại làm loạn rồi, Ngũ Hành trận đã bày xong, cho dù có tâm tưởng làm chút gì đó, tạm thời cũng không cần bọn họ phải bôn ba như vậy… Ngũ Hành trận phải không? Nhờ trận pháp của Ngự linh sư, Cốc Giang, cưối cùng cũng trở thành sân khấu của ta.
Mấy hôm nay, ngày ngày ta đều tránh Doãn Kiếm, chọn lối vòng mà đi, để tránh “kẻ thù gặp nhau hai bên càng giận”, bài thi hai giờ đồng hồ, ta giải quyết trong mười phút, đáp đủ các đề mục, trong lịch sử không có tiền lệ… nhanh như vậy! Các bạn học ngồi kín chỗ và giáo viên giám thị hoài nghi, kinh ngạc, ngưỡng mộ, phải biết là, rất nhiều bạn học mới vừa mới làm xong được một phần mười.
Cuối cùng như thường lệ, ta bước chân ra khỏi phòng học, chưa từng có lần nào thi cử lại có thể muốn sao được vậy như thế này, kinh hãi thế tục… như vậy, ta bắt đầu thích thi cử rồi đấy!
Tầng trệt giảng đường, ta bị bắt tại trận. Xa xa, dưới gốc cây, quý công tử lạnh lùng anh tuấn cao ráo… đang đứng cùng bạn học Dĩ Tiên… an tĩnh xinh đẹp, dường như cố tình đứng đợi ta. Thời khắc ta nhìn thấy bọn họ, vừa khéo đụng trúng hai đường ánh mắt đang bắn đến, cảm giác bọn họ giống như đang muốn tìm ta để tính sổ.
Ta nhếch nhếch khóe môi, trưng ra nụ cười mỉm, cất bước qua đó, tuy không biết bọn họ đã nói gì, nhưng nội dung chắc chắn là có liên quan đến ta. Đối diện với ánh mắt nghi vấn nặng nề lạnh lẽo nghiêm nghị đó, ta càng thêm khẳng định.
“A Kiếm, Tiên Tiên”, ta giả bộ như không có chuyện gì chào hỏi, “Hai người thi xong rồi à?”.
Ừm, đợi cô”, Dĩ Tiên nói thẳng thừng.
“…”, biểu cảm của cô ấy rất nghiêm túc!
“Tiểu Phong”, trong mắt Doãn Kiếm dịu dàng hơn một chút, “Em… vẫn khỏe chứ?”, đáy mắt có chút hàm ý không rõ.
“Hả?”, phản ứng bình thường của Phong Linh, chính là cảm giác mù mờ này, ta cứ diễn tốt vai diễn của kẻ vô tội, “Rất, rất tốt”.
“Doãn Kiếm”, Dĩ Tiên đưa vào chủ đề chính, “Tôi nói chuyện với cô ấy”.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”, ta chột dạ.
Tay của Doãn Kiếm rơi xuống trên vai ta, bả vai truyền đến cơn đau đớn thấp thoáng, còn có một chút cay đắng hận ý, ta giả vờ không có chuyện gì nhắc nhở: “A Kiếm?”.
Anh ta hoảng hốt tỉnh ngộ, đồng tử dần dần trong sáng, từ từ thả tay ra…
Ta cùng Dĩ Tiên rời đi, nghe thấy sau nguời có một câu hỏi rất nhẹ: “Tiểu Phong, em là Phong Linh, đúng không?”.
Đúng ta là Phong Linh, nhưng mà, lại không phải Phong Linh.
Dĩ Tiên đưa ta đến một tòa nhà thí nghiệm, cây ngô đồng cao lớn um tùm che trời phủ đất, tòa nhà thí nghiệm cách tòa giảng đường một đoạn, thời gian thi cuối kỳ, xung quanh hầu như không có người, vắng vẻ mà lạnh lẽo.
Ta rất ít tham quan những khoa không có liên quan đến chuyên ngành của mình, nhưng mà tòa nhà này, rất quen mắt! Ta vô tình liếc thấy nhà ăn ở gần đó… liền hiểu rõ rồi.
“Dạ Lạc”, Dĩ Tiên đột nhiên cất tiếng gọi.
“Hử?”, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện của ta.
“Cô thật sự là Dạ Lạc?”, một đôi mắt sắc bén ép bức.
“Tôi… không hiểu cô nói gì?”
“Cô đã thừa nhận với Doãn Kiếm rồi, không dám thừa nhận với tôi sao?”
” ..?”
“Lần đó cô bất hòa với Điền Giai Dĩnh, chúng ta đụng mặt ở nhà ăn cô nhận được điện thoại liền đi luôn, tôi đã bám theo phía sau, đi một mạch vào trong tòa nhà thí nghiệm này, phát hiện ra cô đã mất tích. Thời khắc đó tôi đã tin chắc vào hoài nghi của mình, cô không phải là người bình thường.”
Tin… hoài nghi? Cô ấy không nói là sinh nghi, trước đó đã có nghi ngờ rồi sao?
“Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã có cảm giác kỳ quái không nói rõ được, thực sự sinh ra hoài nghi với cô là sau này, khi cô xuất hiện ở tháp chuông của nhà thờ. Tôi không tận mắt nhìn thấy, cũng không nghe thấy Hạ Đinh nói gì, nhưng điều này không quan trọng, nguyên nhân cô đến tháp chuông đủ để khiến người ta để ý rồi, còn nữa”, cô ấy ngừng lại một chút, nghiêm túc nhìn ta, hỏi, “Tiểu Phong, bệnh tim của cô không phải là bệnh trên mặt y học, mà là chịu lời nguyền chú gì đó đúng không?”.
“Làm gì có nhiều nguyền chú như vậy?”, ta cười khan, sự thông minh của cô ấy khiến người ta không có đất dung thân.
“Điện tâm đồ và các kiểm tra khác đều bình thường, tim của cô không có bệnh, đau đớn đó có hai cách giải thích, một là cố ý giả vờ, một cách khác chính là… nguyên chú. Đau đớn mà cô biểu hiện ra ngoài rõ ràng là không thể giả vờ, đáp án chỉ còn hướng thứ hai, nguyền chú, hiện tượng khoa học không thể giải thích. Tiểu Phong, cô không muốn nói gì với tôi sao?”.
“Nói cái gì?”, ta rất bình tĩnh giả vờ ngốc đến cùng.
Cô ấy cũng không vội vàng, tiếp tục nói: “Khi An Trác hôn mê, tôi gọi cô đến bệnh viên, nói là hy vọng cô có thể gọi cậu ấy tỉnh lại, thực ra cô và tôi đều biết rõ, nói là gọi, trên thực tế là muốn phong ấn năng lượng trong cơ thể cậu ấy, tăng thêm phong ấn lên linh hồn của cậu ấy, để phòng ngừa năng lượng đáng sợ đó xông pha trói buộc, vô cùng nguy hiểm. Tôi đánh cược ở chỗ cô, cảm thấy cô có thể làm được quả nhiên không ngoài mong muốn… chuyện tôi không làm được, cô thật sự có thể làm được, còn làm một cách rất nhẹ nhàng”.
“Tiên Tiên”, ta bình thản hỏi, “Hôm nay cô đến để vạch trần tôi?”.
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu sự thật, và hy vọng”, cô ấy thở dài một hơi, khá bất lực, “Cô có thể giúp đỡ An Trác”.
“Cậu ấy?”, lúc đó, ta ý thức được một vấn đề.
“Phong ấn cô thêm vào trên người An Trác suy yếu rồi, luồng sức mạnh đó càng ngày càng không ổn định, nếu như cậu ấy không thể tự áp chế… sẽ…”
Là ta sơ suất rồi, linh lực của ta giảm mạnh, tất sẽ ảnh hưởng đến phong ấn linh hồn trong Đỗ An Trác, bởi vì giữa kẻ thực hiện pháp thuật và người nhận pháp thuật có tồn tại quan hệ liên thuộc linh lực, nếu ta tử vong, phong ấn của ta sẽ không còn tác dụng đối với cậu ta nữa, nhưng mà, “Cô tin tưởng tôi như vậy sao?”.
“Bởi vì, cô đến tháp chuông cứu Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi, cô phong ấn năng lượng của An Trác cứu cậu ấy tỉnh lại, em trai cô… đêm đó đã cứu tôi, mà cô tiếp cận Doãn Kiếm…”, cô ấy nhìn chằm chằm vào ta, đột ngột chuyển lời, “Cho nên, tôi muốn dùng ánh mắt của mình để chứng minh, dùng trái tim của mình để phán đoán”, ngữ điệu thả lỏng, nặng nề nói, “Dạ Lạc”.
Ta khẽ cười: “Cô không nói, tôi tiếp cận Doãn Kiếm là vì cái gì?”.
“Trong lòng cô biết rõ, hà tất phải cần tôi nói ra hết?” “Tiên Tiên, cảm ơn…”, sự thấu hiểu của cô.
“Đừng cảm ơn quá sớm, tôi đã nói, mong rằng chúng ta không phải là kẻ địch.”
Một cơn gió hè lướt qua, lá cây bên đường vang lên tiếng rì rào, giữa trời đất, chỉ còn lại âm thanh của một chiếc lá ngô đồng vàng đang lìa cành về với đất…