Dĩ Tiên đặt chân vào Dạ trạch, cửa lớn tự động mở ra, không thấy một người, cô ấy ngập ngừng một hồi, xuyên qua sân đi vào đại sảnh, vừa khéo gặp ta và Tiểu Ly đang xuống lầu.
“Lương nha đầu”, Tiểu Ly đút hai tay trong túi quần, đi đến trước mặt cô ấy, ngữ điệu nhẹ tênh, “Mấy ngày không quản cô, không quen sao? Nhớ ta rồi?”.
Dĩ Tiên lập tức lườm một cái.
“Tiểu Ly”, ta ra hiệu cho đệ ấy nghiêm túc một chút rồi nói với người khách đến chơi, “Tiên Tiên, có chuyện cứ ngồi xuống nói đi!”, nói rồi đi về hướng sofa.
“Anh là… Dạ Lạc?”
Ta hơi ngẩng đầu lên, khẳng định thắc mắc của cô ấy.
Nhìn sang nữ sinh thần sắc bình tĩnh ở trước mặt, ta thong thả hỏi: “Tiên Tiên, cô đến tìm Tiểu Ly hay là tìm ta?”.
“Tìm… hai anh em các anh”, cô ta nắm chặt hai bàn tay để lên chân, dáng vẻ cẩn trọng, nhưng ánh mắt kiên quyết, “Tôi đến chỉ có một mục đích”.
“Cái gì?”
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ.”
“Hử?”, Tiểu Ly rất ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, hy vọng các anh chỉ bảo cho”, cô ấy lặp lại một lượt, ngữ khí càng thêm kiên định.
“Vì sao lựa chọn chúng tôi? Cô có thể đi tìm Ngự linh sư”, ta lạnh nhạt nói.
“Tôi đã từng nói với Tiểu Phong, tôi muốn dùng ánh mắt của mình để chứng minh, dùng tim của mình để phán đoán”, trong mắt cô ấy lộ ra một chút đắng chát, “Hơn nữa, tôi là Âm dương sư, không phải là Ngự linh sư”.
“…”, ta tiu nghỉu, đứng dậy rời đi, “Tiểu Ly, đệ phụ trách đến cùng đi”.
“Dạ Lạc?”, Lương Dĩ Tiên không hiểu.
“Lương nha đầu, cô thực ra là muốn đại ca ta chỉ bảo cho cô chứ gì?”, Tiểu Ly u á m hỏi.
“Không được sao? Dĩ Tiên đốp lại một câu, anh ta dịu dàng hơn anh nhiều”.
“Nha đầu thối, ta cảnh cáo cô, đừng có suy nghĩ không chính đáng với đại ca ta, tuy huynh ấy khá là thích hợp để dạy đồ đệ, nhưng mà…”, khẩu khí hung dữ của Tiểu Ly dịu xuống, “Những kiểu thỉnh cầu như thế này đừng có nhắc đến với huynh ấy”.
“Vì sao chứ?”
“Ngốc nghếch, ám ảnh đó, ám ảnh tâm lý.”
“Ám ảnh cái gì?”
“Ám ảnh chính là ám ảnh.”
“…”
Ám ảnh sao?… Ta đột nhiên rất muốn cười: Một đệ tử từng dụng tâm bồi dưỡng, người kế nhiệm thần chức ta bồi dưỡng đã phản bội ta, làm tiễn bạc giết ta, khiến ta ngủ sâu nghìn năm. Tiễn bạc sau đo Huyết Cơ, một trong sáu viên tinh thạch có được ý thức hóa tác và lại lần nữa giết ta khi vừa thức tỉnh (mà viên tinh thạch đó, đã thay thế mảnh vỡ linh hồn thu về, trở thành dụng cụ đựng linh hồn của Tiêu Vũ, khiến cô ta có thể tiếp tục sống), bây giờ dạy Doãn Kiếm, cậu ta lại là kẻ địch của ta, Doãn Kiếm, ngân tiễn, trùng hợp sao?
“Đại tiểu thư, đã nghĩ xong nên nói thế nào chưa?”, trên con đường núi quanh co của Phong Sơn, Sở Tiêu Nhiên lái xe hỏi thiếu nữ ngồi bên ghế phụ.
“Phóng Linh đã mấy ngày không đi làm rồi đến nhà cô ấy hỏi thăm tình hình một chút, chính là như vậy”, Mạc Tân ngậm một chiếc kẹo mút ở trong miệng, hàm hồ đáp. Phong Linh chết rồi, Doãn Điệp cũng chết rồi, đây mới chỉ là bắt đầu, không lâu nữa sẽ còn chết nhiều người hơn nữa, nhiều đến mức không đếm được… nghĩ đến điều này, trong tim cô ta giống như có một tảng đá đè nặng, rất nặng, rất nặng.
Chiếc xe đột ngột dừng lại, may mà đã thắt dây an toàn, Mạc Tân mới không bị tiếp xúc thân mật với chiếc kính chắn gió. Nhưng chiếc kẹo mút đã bị phun ra ngoài rồi, cô ta oán hận vô hạn lườm tài xế đang lái xe: “Sở… Tiêu… Nhiên”.
Kẻ bị chỉ danh bình tĩnh quay mặt lại: “Đại tiểu thư, Dạ trạch biến mất rồi”.
“…”, sau mấy giây lặng ngắt tạm thời, Mạc Tân bật nhảy lên, gỡ dây an toàn, bò lên cửa sổ xe bên ghế lái, dụi dụi đôi mắt, trừng lên rồi lại trừng lên, nơi vốn dĩ phải có một tòa nhà cũ nay giăng đầy cây cối um tùm, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết của căn nhà…
“Đại tiểu thư”, Sở Tiêu Nhiên ôm cô ta xuống, đặt vào ngồi ngay ngắn bên ghế phụ, “Chúng ta đến muộn rồi”.
“Căn nhà cổ đó vẫn còn, ẩn giấu bên trong kết giới”, Phi Dục ngồi ở ghế sau đột nhiên lên tiếng, “Kết giới rất mạnh, chúng ta không vào nổi”.
“Ẩn đi rồi?”, Mạc Tân buột ra một câu.
“Bọn họ… căn bản không cần tránh, muốn tránh cũng nên là chúng ta phải tránh bọn họ”, Phi Dục đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Trái với lẽ thường, có lẽ… sắp xảy ra chuyện lớn rồi”, Sở Tiêu Nhiên chậm rãi than.
“Vậy thì ngăn cản nó”, Mạc Tân dựa vào lưng ghế, tXXới chính mình.
Mấy ngày này Dĩ Tiên ở đây, Dạ trạch không có một ngày được yên ổn, nói dễ nghe một chút là náo nhiệt khác thường, khắp nơi tràn ngập sinh khí, so với tử khí nặng nề không biết là tốt hơn bao nhiêu lần, nói không dễ nghe thì là chướng khí mây đen bao trùm lên tất cả, chỉ thiếu nước là dỡ bỏ tòa nhà.
Tiểu Ly trong bài huấn luyện này đã quá đà, động một tý…
“Ngốc nghếch, thế này cũng đánh không xuyên, cô chết đi cho rồi…”
“Nha đầu chết tiệt, cô nhìn đi đâu vậy hả, nhắm chuẩn chút có được không?”
“Lợn, còn ngu hơn cả lợn, đã dạy cô bao nhiêu lượt rồi, có thể thông minh hơn chút được không?”
“Tôi làm mẫu một lần cuối cùng, cô còn không biết thì cút đi đâu thì cút”.
Sau một trận kinh thiên động địa, sân trước được A Mục cắt sửa ba ngày liền biến đổi bộ dạng, xác chết rải rác, khói bụi đầy đất, chỉ có thể dùng một chữ “thảm” để hình dung…
“Lương Dĩ Tiên, trước giờ tôi chưa từng thấy kẻ nào ngốc như cô, ngu dốt không thông, tức chết tôi rồi.”
Một sợi gì đó rơi xuống theo hình vòng cung, đập trúng Diệu Âm đang chơi xích đu, tiểu cô nương gần như bị vật nặng bay đến đè cho tắt thở, câm nín rớt nước mắt, một chữ “khổ” sao có thể hình dung được…
“Hừ hừ, không thoát được khỏi đai lưu vân, cô cứ đợi đến khi chết đói đi!”
Thế là Toàn Cơ cùng với bạn học Dĩ Tiên bị trói ở dưới gốc cây cùng ngắm cây bạch quả ba ngày ba đêm, làm sao một chữ “bi ai” có thể hình dung được…
“Thật vô dụng, cô cứ mềm như bún, đánh chăn bông à, chú ý lực phát ra, uy lực… lực.”
Một viên đạn lưu quang màu vàng kim xuyên qua cửa sổ, bay vào trong phòng, vừa khéo bắn trúng máy tính của Tinh Hà, một tiếng nổ vang, trong căn phòng bốc lửa, cậu bé nhảy ra ngoài, làm sao một chữ “tức giận” có thể hình dung được.
“Nói cô ngốc, cô chính là kẻ đần độn chân chính, niệm chú, động tác nhanh, tốc độ… tốc độ.”
Một con rồng có sừng khổng lồ lạnh lùng cuộn lên, đuôi dài quét qua nóc nhà, mấy đường kiếm màu trắng lóe qua, Giác Cầu bị diệt, Ảo Nguyệt sừng sững đứng, làm sao có thể dùng một chữ “lạnh” để hình dung…
Công tử ôn hòa khiêm tốn lễ độ như Hú cũng không thoát khỏi được chuyến xe này.
“Tôi rất muốn mổ cái đầu óc của cô ra xem bên trong đựng những thứ gì toàn là sinh tố sao? Những thứ cô học được đi đâu cả rồi?”
Hú bưng một cốc sinh tố mà anh ra dồn nhiều tâm sức nhất điều chế ra, vốn là theo chủ nghĩa yêu thương, định đón lấy bạn học Dĩ Tiên đang bay rơi xuống trong không trung, sau đó chiếc cốc trong đĩa ở tay kia bị huỳnh quang bắn ra đánh đổ, tan tành vụn vỡ ngay tại hiện trường, chất dịch màu xanh tràn ra mặt đất, làm sao một chữ “thê thảm” có thể hình dung được…
Tất cả những điều kể trên chỉ là một góc của núi băng, tóm lại, ta là may mắn nhất, quay tròn một vòng, cả tòa nhà của Dạ trạch chỉ có vườn hoa nhỏ của ta là yên ổn không tổn thất gì, bản thân cũng không gặp phải tấn công bất ngờ nào.
Sáu người không thể chịu đựng được nữa, nhất tề đến phòng tranh tìm ta tố cáo: Lập tức dừng hành vi hủy diệt của Tiểu Ly và Dĩ Tiên lại, trả lại cho thế giới ngày tháng thái bình.
Chẳng biết làm thế nào, ta đi ra cái sân đã bị chiến hỏa càn quét thấy lão đệ vẫn còn đang trách mắng Dĩ Tiên, ngón tay ấn vào đầu cô ấy: “Cô gái ngốc, cô gái ngốc, tôi có bệnh mới đi dạy cô, quay về ngay đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác nữa…”.
Thân thể gầy yếu của Dĩ Tiên đầy vết thương, run rẩy như đóa hoa sắp sửa lìa cành, trên mặt lại không mảy may có vẻ sợ hãi gì, như một cành mai đỏ nở một mình trong gió lạnh vi vu.
Cảnh tượng này, khiến ta liên tưởng đến sói xám và chú cừu non, sói xám hung bạo độc ác và chú cừu kiên cường cứng cỏi.