“Tiểu Ly”, ta đi qua khuyên giải, “Đệ quá hà khắc rồi, Tiên Tiên là một cô gái, đừng có làm khó cô ấy như vậy”.
“Đại ca, là cô ta tự mình nói có thể chịu đựng, cam tâm tình nguyện, đệ không hề ép cô ta, không chịu đựng được thì cút đi, không có ai ngăn cản cô ta”, Tiểu Ly cứng miệng nói lý.
Đang trong lúc hưng phấn, không giảng đạo lý được với cậu ấy ta nhìn sang Dĩ Tiên, dịu dàng cười, “Tiên Tiên, cô từng bị trọng thương, trong cơ thể cũng xâm nhập một lượng lớn yêu khí, là Tiểu Ly cứu cô quay lại, và dùng linh lực của mình để tịnh hóa cho cô, lại hạ Hệ Hòn Vũ với cô, có lẽ là trong họa được phúc. Bản thân cô là Âm dương sư, tu hành nhiều năm, thể nội tinh khí trường kỳ ma sát kết hợp với thế giới bên ngoài, đã trở thành quán tính và khuynh hướng, khi linh lực của Tiểu Ly đi vào trong nội thể của cô, bất tri bất giác bị hấp thụ một chút, dung nhập vào khí của cô. Nhưng dung hợp quá nhanh sẽ khiến cho thân thể của cô khó có thể tiếp nhận được mà Hệ Hòn Vũ là một loại pháp thuật trấn hồn, do Tiểu Ly trực tiếp điều khiển, có thể dẫn đến tác dụng giảm nhẹ. Những ngày này, Tiểu Ly huấn luyện cho cô cường độ quá lớn, không phải là không có chỗ tốt, nó sẽ tăng nhanh tốc độ thích ứng của cô, ví von hình tượng một chút… cô có cảm giác Nhâm Đốc Nhi Mạch được đả thông không? Tinh thần thoải mái, tính khí lưu thông nhẹ nhàng thuận lợi, vận dụng cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều?”.
Dĩ Tiên cúi thấp đầu, giống như đang trầm tư, trong lòng thầm nói gì đó, thân thể tràn ra từng chùm tia sáng xanh nhạt, duy trì được nửa khắc thì dần lùi tản đi. Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vui mừng, nhìn ta rồi lại quay sang Tiểu Ly, lòng đầy cảm kích, “Dạ Ly, anh tiếp tục huấn luyện tôi nhé?”, lời vừa buông ra, một cơn choáng váng ập đến, cô ấy liền ngất xỉu.
Ta duỗi tay ra đỡ lấy cô ấy, câm nín hoàn toàn, đứa trẻ này thật không cần mạng nữa.
“Này, đại ca”, Tiểu Ly sắc mặt đen thui, “Huynh bịa chuyện gì với cô ta vậy, nói rất có bài có bản, cứ như là đệ từ lâu đã có dự mưu ấy, lao tâm khổ tứ vì cô t a” .
Ta cười khan, “Tiên Tiên tiến bộ hơn dưới sự giúp đỡ của đệ là sự thực mục tiêu ban đầu đã đạt được, quá trình chẳng còn quan trọng nữa, để lại cho người ta ấn tượng tốt thì đâu phải điều gì xấu”, nói xong, ôm Dĩ Tiên lên, đi vào phòng.
“…”, Tiểu Ly ở nguyên tại chỗ suy nghĩ, trầm giọng tự nói, “Cô ta thực sự rất có thiên phú, nếu đổi lại là người khác, sớm đã chết rồi”.
Sau khi Dĩ Tiên tỉnh lại, trên dưới Dạ trạch mọi người đều nhất chí, muốn đuổi cổ cô ấy ra ngoài.
Mọi người “vui vẻ đưa tiễn” cô ấy ra ngoài kết giới, nói chẳng biết khi nào gặp lại, Dĩ Tiên đột nhiên lẩm bẩm ngâm bốn câu: “Đế hề ma khởi phá thiên kinh, lâm giáng phàm trần thần nữ tình, dạ mộng do sinh trà mi lệ, lạc yểm trọc thế ám vô minh”.
“Nhìn không ra cô còn biết làm thơ đó?”, Tiểu Ly nhạo báng.
“Thơ cũng có ngụ ý, Dĩ Tiên tiểu thư cao hứng nên ngâm thơ sao?”, Hú biểu hiện tương đối có cảm xúc.
“Tại sao tôi cảm thấy bài thơ này…”, A Mục bộ dạng rất cao thâm.
“Ông hiểu ý tứ của nó?”, Dĩ Tiên đột nhiên quan tâm.
“À”, Toàn Cơ đột ngột ngộ ra, nặng nề gật đầu, “… giống, giống, thực sự là giống”.
“Giống cái gì?”, dạ dày của Dĩ Tiên bị tung hứng.
“Giống…”, Diệu Âm kéo dài âm tiết, dường như cũng đã ngộ được…
Nhãn cầu Dĩ Tiên trợn lên, ngỏng cổ trông ngóng.
“Giống như viết về đại ca tôi”, Tiểu Ly lời như búa giáng, đồng thời sáu người không hẹn mà cùng nhất loạt chỉ sang ta, “Ngài ấy”.
Ý, theo như bọn họ giải thích, tất cả phải truy từ gốc rễ, đến thời đại viễn cổ hoang sơ, một thần thoại khác không giống với thế giới này, quá xưa cũ, lâu đến mức ta cũng sắp quên mất rồi.
Dĩ Tiên bám víu không buông với chuyện này, cho thấy nếu không hỏi ra được kết quả thề không thôi, mọi người khinh bỉ nhìn cô ấy, không thèm để ý nữa, trái lại rất có hứng thú với nguồn gốc của bài thơ này. Dĩ Tiên lại im lặng, không nói gì cười thức thần Giác Cầu bay lên trời, một cuộc trao đổi công bằng vốn có thể hoàn thành bỗng chốc liền tan biến.
“Nha đầu thối, giả vờ thần bị cái gì chứ?”, Tiểu Ly hừ hừ.
“Bỏ đi, đối với chúng ta, cô ấy vẫn còn thứ cần giữ lại”, ta cười nhạt.
“Giữ lại cái gì chứ? Nhìn cũng nhìn hết rồi, chỉ như vậy, không ngực không não.”
Đệ, đệ đang nghỉ ở phương diện nào vậy? Trái tim ta co rút: “Từ khi nào?”, cậu em trai thuần khiết, tại sao lại biến thành không trong sáng như thế này?
“Cái đêm cứu cô ta đó”, Tiểu Ly lưu loát đáp xong, quay người về phòng. Ta mặt cười lòng không cười: “Diệu Âm?”.
“Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết…”, Tiểu cô nương lẩm bẩm, né tránh ánh mắt của ta, lúng túng đi phía sau Tiểu Ly.
Dĩ Tiên vừa vào cửa, thấy Điền Giai Dĩnh cuộn lại trên sofa ở phòng khách, mắt khóc đến sưng đỏ, Nghiêm Tuấn ở bên cạnh an ủi. Đỗ An Trác nhìn thấy cô ấy: “Dĩ Tiên, cậu tu hành xong rồi?”.
“Cũng kha khá”, cô ấy thay dép ở ngoài cửa, im lặng đi đến chiếc ghế bên cạnh sofa ngồi xuống, chăm chú nhìn Điền Giai Dĩnh đau lòng không nói, hỏi, “Cô ấy tại sao lại khóc?”.
“Còn chẳng phải bởi vì Tiểu Phong…”, Nghiêm Tuấn đáp lời, nửa câu sau nuốt trở lại.
“Chẳng ai có thể tiếp nhận được!”, Đỗ An Trác cười khổ, “Giai Dĩnh cũng không gặp mặt được cô ấy lần cuối, hôm nay vừa sáng sớm đã lên Phong Sơn một chuyến, nhưng không tìm được nhà của Tiểu Phong, tòa nhà đó biến mất trong không khí rồi, giống như một cơn ảo giác”.
“Không phải biến mất trong không khí, nó ẩn trong kết giới”, Dĩ Tiên nói trong lòng, “Địa điểm vẫn là ở đó, nhưng ở trong một tầng không gian khác, người bên ngoài không nhìn thấy được”.
“Âu Ngưng đâu?”, cô ấy nhìn quanh trong phòng.
“Ở trong phòng, một mực không nói chuyện, thật sự khiến người ta lo lắng”, ánh mắt Đỗ An Trác tối lại.
“Vì sao cô ấy lại nói mình đã hại chết Tiểu Phong?”
Đỗ An Trác lắc lắc đầu, tay phải ấn lên trán, có vẻ rất phiền não, “Cho dù cô ấy đã làm gì, tôi đều có thể tha thứ, chỉ hy vọng cô ấy đừng một mình chịu đựng tất cả như vậy, cho dù cái chết của Tiểu Phong có liên quan đến cô ấy… tôi cũng sẽ không trách cô ấy, tôi… ôi, cô ấy rốt cuộc có hiểu được không? Có thể đừng tự giày vò bản thân như vậy nữa được không?”.
“Tiểu Phong là do bệnh tim đột ngột tái phát không cấp cứu kịp nên ra đi, đây là kiếp nạn của cô ấy, không trách ai được”, Dĩ Tiên bình thản nói.
“Tôi có lỗi với Tiểu Phong”, Giai Đĩnh đột nhiên tự trách, nghẹn ngào nói, “Cô ấy là người tốt, tôi còn nói với cô ấy những lời lẽ nặng nề như vậy, cướp bạn trai của cô ấy, đều tại tôi, tôi có lỗi với cô ấy, Tiểu Phong…”, rồi kéo một chiếc gối ôm lại khóc lóc.
“Bạn trai cô ấy là Doãn Kiếm, cậu làm sao mà cướp với cô ấy?” Nghiêm Tuấn mờ mịt không hiểu.
“Hu hu…”, đáp lại cậu ta là tiếng khóc không ngừng nghỉ.
“Tiểu Phong cuối cùng vẫn có Doãn Kiếm bên cạnh, cô ấy chắc là rất mãn nguyện”, Dĩ Tiên lí nhí nói, trong mắt có chút mờ mịt không hiểu, “Người dịu dàng như vậy, bình dị, thân thiết như vậy, chắc chắn sẽ không trách cứ bất cứ người nào”.
“Khụ khụ… Dĩ Tiên?”, Nghiêm Tuấn khẽ ho mấy tiếng, hiếm thấy bộ dạng thất thần này của cô ấy, cậu quay về là tốt rồi, có việc phải mời cậu xuất mã đây”.
“Về hiện tượng siêu nhiên?”
“Ừm, là chị gái của một người bạn tôi, mang thai được tám tháng, nhưng chưa kết hôn, hiện tại sống một mình. Chị cậu ta gần đây thường xuyên gặp ác mộng, nửa đêm cứ giật mình tỉnh dậy, có một hôm, ban đêm tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, liền đi vào nhà tắm, nhìn thấy trong bồn tắm đựng một bào thai đã chết đẫm máu. Chị ta sợ hãi quá liền ngất xỉu, ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại phát hiện ra trong bồn tắm hoàn toàn sạch sẽ, chẳng có gì cả. Hiện tượng kỳ quái này đến bây giờ đã duy trì được hơn một tuần lễ rồi…”
“Sau đó liền đi tìm các cậu?”
“… Tôi và An Trác đã qua đó, thăm dò được có con ác linh oán niệm rất nặng đi theo chị ta.”
“Nghiêm Tuấn, chuyện này tôi sẽ giải quyết, các cậu đừng nhúng tay vào. Sau hôm nay, những sự việc như thế này cũng đừng dính vào nữa”, Dĩ Tiên thái độ nghiêm túc.
“Dĩ Tiên, chúng tôi biết rõ Cốc Giang…”, Đỗ An Trác phản biện.
“An Trác, bây giờ, việc quan trọng nhất của cậu là chăm sóc tốt cho Âu Ngưng, bảo vệ cô ấy. Cậu đã mất đi Đinh Linh rồi, không thể để cô ấy xảy ra chuyện nữa”, Dĩ Tiên nghiêm nghị cắt ngang lời cậu ta.
Đỗ An Trác bất giác ngơ ngác, đúng, cậu ta không thể để Âu Ngưng xảy ra chuyện nữa.
Cửa phòng lạch cạch một tiếng mở ra, Âu Ngưng gầy yếu bám vào cửa bước ra: “Em không sao, An Trác, đi làm chuyện anh muốn làm đi! Không cần lo lắng cho em”.
“Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác nhanh bước đến ôm chặt lấy cô ấy, vô cùng đau xót: “Tiểu Ngưng, đừng nói những lời ngốc nghếch, việc anh muốn làm nhất là trân trọng em, so với em, những thứ khác đều không quan trọng, không còn quan trọng nữa”.
Âu Ngưng gục lên bả vai của cậu ta, yếu ớt nói: “An Trác, em biết anh muốn làm rõ chuyện linh ấn trên người của mình, em cũng muốn. Mỗi lần nhìn thấy anh vô duyên vô cớ phát tác cơn đau đầu, trái tim em rất đau đớn. Bác sĩ không khám được, chứng tỏ đây là một việc kỳ lạ, nhất định không đơn giản. Bệnh tim của Tiểu Phong cũng vậy, kiểm tra thì bình thường, nhưng cuối cùng…”, cô ấy nghẹn ngào, cắn môi dưới, nuốt vào những giọt nước mắt mặn chát, “An Trác, đi đi! Em sẽ ở bên anh, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, em muốn yên tâm ở bên cạnh anh, được không?”.
“Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác gật đầu, có câu này của cô, là đủ rồi.