“Cái gì?… Biến Cốc Giang thành… phần mộ của người chết?”, Di Tiên đơ ra như gỗ, “Người chết? Nói bừa, lừa người, không phải là sự thật, sẽ không…”, bỗng chốc gào lớn với ta, “Dạ Lạc, anh không phải là muốn cứu chúng tôi, cửu Cốc Giang sao? Vì sao… vì sao lại nói muốn hủy diệt nơi này?”.
“Tiên Tiên à!”, ta cười nhạt vô tội, “Ta chưa từng nói như thế, là bản thân cô tình nguyện nghĩ như vậy thôi!”.
“Dạ Lạc, anh…”, ánh mắt lo lắng của cô ấy chuyển thành lạnh băng, giận dữ tới cực độ, “Tôi sẽ không để anh đạt được”, giữa ngón tay biến ra mấy tờ linh phù, muốn lao đến chỗ ta, đột nhiên thân thể trượt cái, buồn bực đổ xuống đất.
Tiểu Ly thong thả xách cô ta lên, nhìn vào đôi mắt phẫn hận của cô ấy, cất lời cảnh cáo: “Nha đầu chết tiệt, dám làm hỏng chuyện tốt của đại ca tôi, cô chê mạng mình không đủ ngắn sao?”.
“Dạ Ly, hai anh em các người đừng ức hiếp người quá đáng”, Di Tiên nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi cứ thích ức hiếp cô, giày vò cô đó, thấy cô càng đau khổ tôi càng vui mừng, thì sao nào? Muốn phản kháng?”, Tiểu Ly lắc lắc thân thể mềm nhũn của cô ấy, vui vẻ chế nhạo, “Mạng cô là của tôi, người cũng là của tôi, chỉ xứng trở thành đồ chơi của tôi, chơi chán rồi, bất cứ khi nào tôi cũng có thể xử lý cô. Phản kháng? Với kẻ óc lợn như cô đây, thôi quên đi”.
“Tiểu Ly, đối với con gái phải dịu dàng một chút”, ta tiện tay ném ra một đạo ngân quang, chặn lại lưỡi đao sắc nhọn trong không trung, “Phải quan tâm hơn một chút”.
Người đàn ông cầm trường đao tấn công đến lật tung về phía sau, rơi ra ngoài mấy trượng, ánh mắt lạnh lẽo giận dữ bức người.
“Nha đầu, sư huynh cô rất trân trọng cô, nóng lòng đến cứu cô như vậy”.
Tiểu Ly ngữ khí đầy châm biếm, trong mắt đột nhiên hiện lên ý lạnh.
“Địch Siêu… người bình thường như vậy lại…”, các Ngự linh sư rõ ràng rất kinh ngạc.
“Dạ Lạc, các người cũng khiến bọn chúng giận rồi, loài người là kẻ thù chung của chúng ta, ta và ngươi là một thể, thế giới sẽ rơi vào tay chúng ta, hà tất vì một Đỗ An Trác nhỏ nhoi mà động gươm giáo với ta?”, Phạn Nghiệp nhẫn nại khuyên giải.
“Bởi vì, Tiểu Trác là bạn của ta”, ta lý lẽ hiển nhiên đáp lại. “Người có liên quan đến ta, ta sẽ cứu, người không liên quan đến ta, ta không rảnh mà quan tâm, thậm chí giết hết cũng chẳng sao”.
Trong mắt hắn ta hiện ra ánh sáng đỏ khác thường, bờ môi đột nhiên lóe lên một nụ cười nham hiểm.
“Tiểu Thiện…”, mấy tiếng hét lớn, trong không trung, một thiếu niên cưỡi Dực Long trực tiếp lao xuống.
“Thời khắc cuối cùng, xin cho em hoàn thành tâm nguyện của mình”, thiếu niên hợp hai bàn tay lại, toàn thân tán phát ra khí thù địch mãnh liệt, như sóng nhiệt vùi sông lấp biển, nhanh chóng thiêu đốt tất cả, “Ngự linh sư, sinh ra là để chiến đấu với yêu tà, chết có đáng là gì chứ, nguyện hóa thân thành ngọn lửa, xua tan đêm đen, bảo vệ loài người. Dạ Lạc, Ma Vương, ta tuyệt đối không dung thứ cho hành động xấc xược của các ngươi, tàn sát đồng bào ta, yêu ma đáng chết… đi chết đi!”, cùng với tiếng gầm giận dữ của cậu ta, ngọn lửa khổng lồ như bão cát tràn tới, cuộn xới, càn quét, cậu ta tự hóa thân thành mũi tên lửa, chở đầy phẫn nộ, thù hận, ý chí và tín ngưỡng dung nhập với linh hồn, bắn thẳng ra.
“Tiểu Thiện…”
Cùng lúc đó, bức màn chắn màu đỏ và màu bạc đồng thời bay lên ngăn cản một đòn công kích mang tính chất hủy diệt ấy…
“Dạ Lạc, nếu ta đồng ý yêu cầu của ngươi thì sao?”, Phạn Nghiệp không chịu chút ảnh hưởng gì, tiếp tục đàm phán với ta.
“Ta sẽ lấy ra tinh thạch của nội thể, vỏ thân thể này tùy ý ngươi sử dụng, ra sao thì ra, tiền đề là phải xem người đó có thể khống chế được như ý mình không đã, đứng cũng không đứng dậy nổi, vậy cũng chẳng thể trách ta được”, ta thừa nhận mình có lúc rất nham hiểm, thoải mái cười nói, “Nhưng mà, ta nghĩ vấn đề này sẽ không làm khó được Tiểu Phạn”.
“Tinh thạch của ngươi? Là gì?”
“Đây là chuyện của ta, không phiền Tiểu Phạn bận tâm.”
Ánh mắt hắn ta ngưng tụ lại, bên miệng thoáng qua nụ cười u ám: “Cảm thấy ta bị thiệt rồi! Dạ Lạc, lúc này, ngươi nguyện đối địch với ta, cũng không chịu liên thủ sao?”, khóe mắt vô tình hữu ý liếc nhìn sang Ngự linh sự.
“Chẳng có cách nào, ta từ mệnh thanh cao quen rồi, khinh thường hợp tác với kẻ khác, càng không muốn chịu sự khống chế của kẻ khác”, ta hờ hững nói, vừa ra hiệu cho mấy người phía sau. “Hú, Toàn Cơ, Tinh Hà, Diệu Âm, A Mục”.
Năm người hiểu ý, lưu quang ngũ sắc đồng thời bay đến vòng ngoài thành phố, một vòng ngân hoa nhanh chóng bay lên, hướng lên trên bầu trời thành phố, che phủ rồi ngưng tụ, mượn Ngũ Hành trận cũ để kết thành Phục Ngũ Hành mới, yêu quái sẽ không còn cảm giác không thích ứng, không có gì khác với bình thường, nhưng khi bọn chúng sử dụng yêu lực, thì sẽ phát hiện ra mình đang chịu áp chế, muốn chạy trốn, khó ngang lên trời. Phục Ngũ Hành sẽ ngăn cách Cốc Giang hoàn toàn với thế giới bên ngoài, biến thành một tòa cổ thành một cô thành, do ta khống chế.
“Dạ Lạc, ngươi còn khó động đến hơn so với ta nghĩ”, Phạn Nghiệp cay nghiệt nói.
“Vậy sao? Màn đặc sắc hơn còn ở phía sau”, ta cười nhạt, đợi ngân hoa bao phủ toàn thành phố, Phục Ngũ Hành thực thi hoàn tất, ta giẫm lên trên Lục Mang tinh pháp trận chói mắt, chầm chậm nâng cao cánh tay phải lên, “Hoa phiêu tuyết… nhiễm nguyệt”.
Vô số cánh hoa màu trắng từ trong ngân hoa giữa bầu trời đêm bay xuống, như thể những bông tuyết lất phất bay bay, đẹp đẽ mà hư ảo, yên bình mỹ mãn, đưa con người ta vào thế giới cổ tích không đau đớn, không cảm giác, dần dần bước vào cái chết. Những cánh hoa xuyên thấu vào bê tông sắt thép, như từng con u linh màu trắng, lặng lẽ thấm vào nghìn nhà vạn hộ, nhuộm đỏ cả một vùng, màu đỏ như đỗ quyên màu máu, quấn quanh từng cơ thể đang ngủ say, cùng với những cánh hoa đỏ máu đi vào hủy diệt, không còn tồn tại nữa, thời khắc này, tất cả lặng ngắt như tờ…
“Cẩn thận, những cánh hoa này cổ quái, đừng để chúng chạm vào người”, trong số Ngự linh sư có người cảnh giác, lần lượt tạo kết giới tự bảo vệ mình.
“Hoa màu trắng…”, người đàn ông đeo kính, mảnh kính hiện lên sáng trong.
“… Là trà my”, Sở Tiêu Nhiên tiếp lời.
“Trà my, những cái này…?”, một Ngự linh sư khác nuốt nước bọt.
“Tiểu Thiện…”, Nhị Hoa không có lòng dạ để ý đến những cánh hoa, nhìn người đồng đội hóa thân thành ngọn lửa, bi ai mà đau đớn.
Phạn Nghiệp cũng đã phát giác ra, ý cười nơi khóe môi càng trở nên sâu xa: “Dạ Lạc, ngươi là đồ vật trong túi của ta, đợi ma liên hoàn toàn nở rộ, ta sẽ đến tìm ngươi”.
“Luôn cung hầu đại giá”, ta bình tĩnh đáp lại, từng cơn đau đớn thấp thoáng kịch liệt đang cảnh tỉnh, liên hoa màu đen trong nội thể đang dần nở rộ.
Sau khi Phạn Nghiệp và hai sứ đồ rời đi, màn chắn màu bạc liền nứt ra khe h ở.
“Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh, duy trì kết giới cho ta, ánh sáng trắng bạc cùng ngọn lửa thủ tiêu lẫn nhau, ảo diệt ra sóng xung kích khổng lồ, như một cơn sóng dữ rung trời chuyển đất, hỏa quang xung kích, hơn nửa thành phố lập tức rơi vào cảnh đổ nát…
“Địch Siêu, đi mau”, một Ngự linh sư trẻ tuổi vội quát.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Tiểu Ly: “Thả cô ấy ra”.
Tiểu Ly khoanh tay đứng yên, phớt lờ anh ta, hứng thú nhìn Dĩ Tiên: “Này, nha đầu, cô đi cùng với anh ta chứ, hay là đi với tôi?”.
Dĩ Tiên lườm cậu ấy một cái rồi nhìn sang sư huynh của mình, đối diện với ánh mắt tràn ngập hy vọng đó, cô chầm chậm cúi đầu tránh đi không do dự, đi đến bên cạnh Tiểu Ly, thấp giọng lạnh lùng nói: “Tôi đi với anh”.
“Nha đầu, lại đây”, Địch Siêu nóng ruột ra lệnh.
“Sư huynh của Lương Dĩ Tiên”, Tiểu Ly ngông nghênh càn quấy khiêu khích, “Tôi không ép cô ta, cô ta lần này vẫn lựa chọn đi theo tôi”, trong mắt lóe qua một chút tàn nhẫn, “Đã không muốn ở cạnh anh nữa rồi”.
Dĩ Tiên kéo lấy cánh tay của cậu ấy, “Đi mau, đại ca anh sắp không chống đỡ được nữa rồi”.
Dưới chân thành phố, cánh hoa lả tả bay bay, màu đỏ mai táng không gian lặng ngắt, thành phố của tử vong sẽ được sinh ra trong đêm nay.
“Tiên nha đầu, mau lại đây”, Địch Siêu hạ lệnh lần nữa.
“Địch Siêu, tôi và anh sớm đã vạch rõ giới hạn rồi xin anh đừng tiếp tục dây dưa như vậy nữa”, Dĩ Tiên quay lưng lại với anh ta, ngậm nước mắt dứt khoát rời đi, bước theo Tiểu Ly.