Phòng vẽ của Ma Cung lớn mà trống trải, lớn hơn gấp ba, bốn lần so với phòng khách của Dạ trạch, cũng u ám hơn, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc ta vẽ tranh, Ma Vực không có ánh sáng, u ám cũng đúng. Mấy cây cột trụ lớn màu đen chống đỡ trần nhà cao năm, sáu trượng, giống như bầu trời đêm đen sâu thẳm, biểu tượng đầu lâu màu trắng giống như điểm sao rắc rối của những chòm sao. Ta không thích biểu tượng giống như ký hiệu nguyền rủa thế này, liền biến nó thành Lục Mang Tinh, quầng sáng màu bạc êm dịu, mang đến cho “bầu trời đêm” thêm chút màu sáng.
Trên giá vẽ, thiếu nữ đang ngủ sâu mặc một bộ trang phục mùa hè màu trắng, dịu dàng, thanh nhã, khiến người ta thương yêu, ta đặt bút vẽ xuống, đi đến chiếc giường ngủ lớn ở giữa căn phòng, vén chiếc màn mỏng lên, đỡ thiếu nữ đang ngủ dậy, không kìm nén được liền ôm cô ta vào trong lòng, càng ôm càng chặt. Ta không biết vì sao mình lại có hành động này, chỉ biết cô ta muốn gặp ta, muốn nói chuyện với ta, rất nhiều chuyện muốn nói.
Ta phát giác bản thân mình càng ngày càng gần với con “người” rồi, có lẽ, ta cũng cần loại tình cảm nào đó.
Người ở trong lòng khẽ cử động, hàng mi dài khẽ nhấp nháy, hai mí mắt mở ra, đôi mắt sẫm màu tối đục không ánh sáng, giọng nói nặng nề khàn đặc: “Dạ Lạc”.
“Ừm, A Tân, cô rất mệt, ngủ rất lâu rồi”, ta hơi thả lỏng, cánh tay vẫn vòng quanh cơ thể của cô ta.
Cô ta cũng không kháng cự, rất yên tĩnh, ánh mắt hướng lên trần nhà: “Cái kia… Lục Mang Tinh”.
“Ừm, phù hiệu pháp trận của ta.”
“Rất đẹp.”
“Cô thích không?”
“Mỹ lệ, thần thánh, thuần khiết… không liên quan một chút nào tới anh, ngoại trừ bề ngoài mỹ lệ ra.”
“Đúng, mỹ lệ che lấp không nổi tội nghiệt của ta.”
“Anh có tội.”
“Ta có tội.”
“Vì sao không dừng lại chứ?”
“Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có điểm cuối, dừng lại thế nào?”
“Không phải điều anh muốn?”
“Không phải điều ta muốn”, nhưng mà ta bắt buộc phải làm.
Cô ta nhấc một cánh tay lên, chầm chậm duỗi sang khuôn mặt ta, đôi mắt tối đục hơi sáng: “Anh không lừa tôi?”.
“Không lừa cô”, vô duyên vô cớ, ta không muốn nói dối, không muốn lừa đôi mắt đó.
“Tôi thấy rồi”, cô ta che mắt của ta, đầu ngón tay khẽ điểm lên mí mắt, khóe miệng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
“Cảm ơn!”, A Tân, tôi nên đi tìm cô sớm chút, “hận gặp nhau muộn” sao?
Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, Diệu Âm mặt đầy khó xử, bên cạnh là Vụ Ảnh sắc mặt phẫn nộ, nhìn thấy trạng thái “thân mật” của ta và A Tân, một kẻ kinh ngạc, một kẻ phẫn nộ.
“Đại nhân, tôi đã nói với cô ấy, khi ngài vẽ tranh bất cứ ai cũng không thể làm phiền, nhưng mà… Vụ Ảnh công chúa…” Diệu Âm cuống quýt giải thích.
Ta thong thả buông Mạc Tân ra, nói: “Diệu Âm, chăm sóc cô ấy cho tốt”, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng vẽ, đi qua bên cạnh Vụ Ảnh, khẩu khí lạnh xuống, “Cô đi theo ta”, có chút hiểu nhầm nói ra thì tốt hơn.
Đi đến ban công ở cuối hành lang, ta ngồi xuống bên cạnh bàn, bưng một cốc trà lên nhàn nhã thưởng thức…
“Này, gọi tôi đến xem ngài uống trà sao?”, cô gái đối diện giận dữ.
“Cô cũng có thể uống”, ta đặt cốc xuống, lạnh nhạt đưa mắt nhìn cốc trà nóng hôi hổi trước mặt cô ta.
“Dạ Lạc, ngài không thể đối xử với tôi như thế này”, cô ta đột nhiên đứng dậy, hai tay ấn lên mặt bàn, trong mắt bùng lên ngọn lửa.
“Vụ Ảnh, đừng quá hỗn xược, bất phân tôn ti như vậy”, ta cố ý đe dọa với cô ta.
“Tôi hỗn xược? Tôi bất phân tôn ti?”, cô ta cười nhạo, “Dạ Lạc, tôi nghĩ chắc là ngài không biết, lúc đầu Thi Quỷ đã hứa, nếu tôi liên thủ với Ma Vực tìm được ngài, Ma Vương thuận lợi phục sinh, tôi sẽ trở thành Ma Hậu, bây giờ ngài là Ma Vương rồi, tôi cũng sớm đã là người của ngài, tất cả điều này toàn bộ là ý trời”, trong lời nói có chút hy vọng cấp thiết.
“Thứ nhất, Thi Quỷ hứa với cô, không liên quan đến ta; Thứ hai, cô hiểu nhầm rồi, giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì; Thứ ba… ta không thích cô, ta và Giai Dĩnh là bạn bè, với cô… là người xa lạ”, nói xong, ta tiếp tục nhàn tản thư thái uống trà.
“Ngài nói lung tung”, giọng nói của cô ta run rẩy, nhưng không bỏ cuộc, “Ngài nói lung tung, buổi tối hôm đó…”.
“Ta chẳng hề làm gì cả, chỉ là xem một chút Phong Tuyệt trên người cô, sau đó cô đã ngủ say, ta liền rời đi.”
“Nói như vậy, khi đó ngài đã phát hiện ra thân phận của tôi?”, biểu cảm của cô ta sụp đổ.
“Ừm, không coi là quá muộn.”
“Đã biết rồi, ngài lại không thích tôi, vì sao còn muốn đối xử với tôi tốt như vậy? Cho tôi hy vọng?”
“Không phải cho cô hy vọng, là muốn quan sát cô, đổi cách nói khác là giám sát cô.”
Cô ta rơi lệ chạy đi, gắng kìm nén không khóc thành tiếng, trong mắt tràn đầy oán hận cực điểm…
Đầu ngón tay ta chạm vào vòng cổ bằng bạc đã được ẩn đi ở cổ, đây là quà Giai Dĩnh tặng, ta sẽ cẩn thận giữ gìn.
“Lần này, tôi cho rằng ngài làm đúng rồi”, Ảo Nguyệt dựa vào lan can.
“Lúc mới bắt đầu, ta đã quá sai lầm”, ta nhàn nhạt nói, chuyển phương hướng, nhìn sang anh ta, “Khi đó, ngươi làm thế nào vừa nhìn đã nhận ra ta không phải là Phạn Nghiệp?”, ta rất hiếu kỳ. Nếu chỉ là linh hồn trong thân thể ta đổi chủ, bọn chúng sẽ không hề biến mất, anh ta dựa vào cái gì phán đoán nhỉ?
Ảo Nguyệt hơi sững sờ, chuyển ánh nhìn đi: “Nhưng mắt của ngài sẽ không lừa người, màu đen láy rất thuần khiết, hắc ám sâu nhất của thế gian, là thanh khiết và bình tĩnh nhất, không thích hợp nói dối và giả vờ, người tinh ý một chút sẽ phát hiện ra, thực ra, ngài không thích diễn kịch chút nào, không chỉ tôi, Điện hạ, Hú, A Mục, Toàn Cơ và Diệu Âm, bọn họ cũng vừa nhìn cái là đã biết ngay đó là ngài”.
“…”, ta không thể không nhận thua, cảm giác bị nhìn thấu, rất kỳ quái.
Chẳng trách, Mạc Tân lại xoa lên mắt của ta, nói cô ta đã nhìn thấy. Cô ta không phải là tin lời của ta, mà cái gọi là sự thật chính là trong mắt của ta sao?
“Còn vì một câu ngài đã nói”, anh ta lại thấp giọng nói, “Ngài nói, cho dù biến thành Ma Vương, ngài vẫn là Dạ Lạc”.
(Nghe xong, ta đặc biệt muốn làm một chuyện: Ôm anh ta… tiếc là anh ta bị dọa chạy trước rồi. Ta rất buồn bã, anh ta có thể nhìn ra ta muốn làm như vậy sao? Toát mồ hôi lạnh.)
Mạc Tân ngồi bên một phiến đá lớn, nhìn đám mây sương đen bên dưới ngẩn ngơ, ta cho Diệu Âm và mấy con tiểu yêu khác đang đi theo phía sau bảo vệ lui đi, ngồi xuống bên cạnh cô ta, khẽ hỏi: “A Tân, tại sao lại đến đây?”.
“Trong Ma cung rất lớn, tôi lạc đường”, cô ta ôm hai đầu gối không động đậy.
“Có thể gọi người khác dẫn đường mà!”
“Tôi không biết đi đâu.”
“…”, ta trầm mặc, lời nói quá thật.
“Dạ Lạc”, cô ta quay đầu lại, trong đôi mắt trong sáng phản chiếu ra khuôn mặt của ta, ánh mắt găm chặt lấy mắt của ta, “Thế giới trong mắt của anh… là hình dáng thế nào?”.
“Thế giới?”, mệnh đề này rất rộng đó! Ta cười dịu dàng, “Trước đây, thế giới ta nhìn thấy chỉ có một mảng tối đen, bởi vì ta sống trong tầng đáy tận cùng của hắc ám, không thấy được ánh sáng. Sau này, ở trong thế giới có ánh sáng, ta cảm thấy chẳng có gì khác biệt so với hắc ám, chân thiện mỹ, giả ác xú, cô có thể bắt bọn chúng rời đi không?”.
“…”, cô ta cúi đầu, chống cằm lên đầu gối, “Tôi nghĩ tôi đã hiểu”.
“Nhưng cô còn mệt.”
“Ôm tôi, được không?”
“Ừm”, ta theo lời kéo cô ta lại, cơ thể mềm mại rất ấm, cũng rất lạnh. Cô ta thích cuộn lại thành một khối, ngủ cũng như vậy, giống một chú chó nhỏ dễ tổn thương.
“Thế giới trong mắt anh, là sáng và tối…”, mặt của cô ta vùi vào ngực ta, giọng nói rất nhẹ, “Rất muốn dứt bỏ tất cả, chỉ tiếp tục ngủ một giấc thế này, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa… lưu lại trong một thế giới mộng ảo sạch sẽ…”.
Lưu lại thế giới trong mộng? Có lẽ, cô đang ở trong mộng, vừa tiếp tục ngủ trái lại, lại tỉnh táo ở trong một thế giới khác… đâu là hiện thực? Đâu là mộng?
Cô tìm kiếm sự tồn tại chân thực, ta chỉ kiên trì sự kiên trì của chính mình.
Quang chiếu sáng chân thiện mỹ, ám che vùi giả ác xú, ghép lại với nhau, tổ hợp thành thế giới này, đó là sự cân bằng.