Mạc Tân đột nhiên giằng bức tranh đó xuống, vò chặt thành một cục, tóm lấy bức tranh nhăn nheo rúm ró, cụp đầu xuống, trầm giọng hỏi: “Dạ Lạc, có thể nói cho tôi biết vì sao không?”.
“Cô muốn biết điều gì?”, ta hơi nâng tay lên, những bức tranh màu rách nát trên mặt đất, nơi trong không trung, tự khôi phục lại như lúc đầu, bức này rồi bức khác rơi vào khung tranh.
“Lý do, nói cho tôi biết lý do, lý do không thể không làm điều mình biết là không làm được.”
“Đa phần là bất đắc dĩ thôi!”
“Nói cho tôi”, cô ta đột ngột ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ép bức cực kỳ nghiêm túc.
“Nếu ta nói là bị các cô ép…”, ta không có cách nào lẩn tránh ánh nhìn kia, chỉ đành lên tiếng, đáp rất hời hợt.
“Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu”, cô ta dứt khoát phủ quyết.
Ta dừng lời, đôi mắt trong sáng thông minh kia giống như có thể thăm dò ra được tất cả chân tướng được che đậy bên dưới lớp vỏ bọc, khẽ thở dài, chầm chậm nói: “Phương pháp chinh phục ma quỷ chính là làm đồng đội với chúng, trở thành một thành viên trong số chúng, mới có tư cách tiếp cận bọn chúng, hiểu rõ bọn chúng, để bọn chúng phục tùng theo cô, ngoài cách này ra, không còn cách nào khác… căm hận là cái có để đối địch, đối địch là lý do của giết chóc, ta không thể nào giải trừ được căm hận, vì vậy chỉ có thể lựa chọn giết chóc, sau khi hủy diệt sẽ bắt đầu làm lại từ đầu”.
“Sau khi hủy diệt sẽ bắt đầu làm lại từ đầu?”, đồng tử của cô ta đột nhiên trừng to ra.
“Cô không cần sợ hãi, ta sẽ không giết cô, mục tiêu của ta chỉ có Vưu Ni.”
“Anh nói thật?”
“Ừm.”
“Chỉ đối đầu với Vưu Ni?”
“Ừm.”
“Buông tha cho những người khác?”
“Ừm.”
“Lời của ma quỷ có thể tin không?”, cô ta giống như hỏi ta, lại như đang hỏi chính mình.
“Tùy cô.”
Cô ta im lặng, tờ giấy vẽ vò thành một cục trong tay rơi xuống chân sau đó cầm bút lên vẽ lên giá vẽ, vẽ xong liền gỡ xuống cho ta, “Đây là bản đồ trong tổng bộ, Vưu Ni chắc là ở trong này, nhưng tôi không biết vị trí chính xác”.
“Không biết hắn ta ở đâu, bản đồ cũng thành đồ bỏ đi”, ta nhanh chóng đốt nó thành tro bụi.
“Quá tự đại sẽ hại chết anh, đừng xem thường ông ta.”
Ta nhẹ nhàng cười, “Có câu nói quan tâm này của cô là đủ rồi, chuyện còn lại để ta đi làm”.
Cô ta hờ hững dửng dưng, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay của mình, nói: “Cẩm Phàm đem máy tiếp nhận đưa đến tay Hoắc Nhàn Nhân, phía cô ta đã làm tất cả công tác chuẩn bị rồi, chỉ cần tôi khởi động phát xạ trang bị trong Sơ Tâm, thì có thể trực tiếp nối liền thành một đường tắt, thông thẳng đến tổng bộ”.
“Chiếc nhẫn đó, tên là Sơ Tâm?”
Cô ta hơi ngạc nhiên, như thể đang xác nhận nội dung câu hỏi của ta, hàm hồ đáp: “Ừm”.
“Không quên mong ước ban đầu, mới có thể thủy chung”, ta hiểu rõ, “A Tân, nó là tâm nguyện của cô đúng không?”.
Cô ta bất giác run rẩy một cái, rồi tức thì khôi phục bình thường: “Đúng, từ lúc năm tuổi vào Cục đặc phái ngày đầu tiên đó, tôi đã coi Vưu Ni là kẻ địch lớn nhất của mình, muốn lôi ông ta ra, đòi lại tự do của tôi”.
“Cô rất thẳng thắn.”
“Bởi vì sự thẳng thắn của anh.”
Ta cho rằng ta và cô ta hiểu rõ về nhau, nhưng sự việc luôn không thể lường trước, không lâu sau, Mạc Tân cuối cùng đã thực hiện được ước mơ của mình rồi, tin là sau khi ngủ say trong cái gọi là thế giới trong mơ, cô ta sẽ hạnh phúc…
Ta xuyên qua một mảng xương cốt hoang vu, quái thạch lởm chởm, yêu thú qua lại thành đàn, màu đen tràn ngập, cuối cùng cũng đến nơi đặt Luyện Cốt Quật, hang động âm u phủ đầy xương trắng, trói buộc dưới khóa sắt nặng nề chồng chéo lên nhau, giòi bọ đỏ thẫm nhung nhúc dày đặc xâm thực, mùi hôi thối và chướng khí nồng nặc, trong hang thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm u buồn cổ quái nghe thấy mà ngỡ như mình đang ở trong mười tám tầng địa ngục lạnh lẽo, nỗi sợ hãi đâm vào mỗi một tấc da thịt trên cơ thể.
Ta đi qua tầng tầng xương trắng chất đống, vào sâu trong hang, chân giẫm lên bậc đá ướt át đi đến bên đầm Nhược Thủy, bờ bên kia là tường đá, bên dưới tường đá có một đài hình vuông nhỏ, một thân thể nhỏ bé yếu ớt mất hồn, hai tay bị khóa sắt treo lên, hai chân rời khỏi mặt đất treo đứng ở trên tường đá, cậu ta gục đầu xuống, dường như đã mất đi ý thức.
“Phi Dục.”
Cậu bé bất động không trả lời.
“Ta lường trước không sai, Sở Tiêu Nhiên rất nghĩ cho cậu ta”, ta chậm rãi lên tiếng.
Cái đầu nhỏ khẽ động, cậu ta từ từ ngẩng mặt lên, thảm hại, nhếch nhác, duy chỉ có đôi mắt tím thẫm nhuộm nỗi bi thương và thù hận lóe lên vẻ phức tạp.
“Sở dĩ ta không bảo Tinh Hà giết ngươi, không phải là bởi vì nhất thời mềm lòng, là vì để cứu cậu ta, có lẽ bản thân ngươi cũng chưa phát hiện ra, Sở Tiêu Nhiên đã hạ chú thuật đối với ngươi, đặc điểm lớn nhất của Huyết Lệnh Chú, dựa vào một loại ý trí mãnh liệt và ý niệm chủ quan, đắp lên ước định cả đời, mà ý niệm của con người tồn tại vô hạn, tương ứng theo nó là loại chú thuật này sẽ vĩnh viễn đi theo người được nhận, cho đến khi già chết đi. Điều kiện ước định Sở Tiêu Nhiên thêm vào, đại khái là bảo vệ mọi thứ của ngươi, một khi mạng của ngươi phải chịu ngoại lực uy hiếp, Huyết Lệnh Chú sẽ tự động kích hoạt, đem vật chí mạng toàn bộ bắn ngược lại, không cần tốn sức lực cũng có thể giết chết đối phương. Lại nhìn Luyện Cốt Quật này xem, ngươi vào đã mấy ngày rồi nhưng vẫn không hề tổn thương, càng chẳng cần nói là biến thành một đống xương trắng”, một sợi ngân quang cắt đứt khóa sắt, cậu ta rơi xuống đài phẳng, ta tiếp tục nói, “Mu bàn tay trái của ngươi, mảng ấn đỏ thoắt ẩn thoắt hiện đó, chính là minh chứng tốt nhất”.
Cậu ta nằm trên đất ngơ ngác nhìn mu bàn tay, rất lâu không nói.
“Bây giờ ngươi gần như bất tử rồi, tuy là chú thuật bảo vệ, nhưng cũng giống như một lời nguyền, nếu như ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi giải trừ.”
Cậu ta đột nhiên nắm chặt tay lại, gắng sức bò người lên, giận dữ nhìn ta, “Ta không giải, Tiêu Nhiên cho ta, cho dù là lời nguyền rủa ta cũng cam nguyện tiếp nhận, không cho phép người khác chà ạp”.
“Đây có thể là cơ hội duy nhất của ngươi.”
“Hừ, ngươi đừng uổng phí tâm sức, ta muốn để lại cái mạng này, giết ngươi, giết Doãn Kiếm, giết tất cả các ngươi”, sự điên cuồng trong mắt cậu bé khiến người ta kinh hãi.
Mất đi Sở Tiêu Nhiên, cậu ta chỉ có thể dùng thù hận để lấp đầy thế giới trống rỗng của mình, ta thầm than thở: “Phi Dục, báo thù có thể tìm ta, nhưng mà cậu giết Doãn Kiếm, chẳng khác nào đâm chính linh hồn của Sở Tiêu Nhiên một nhát đao, nếu cậu không muốn anh ta được an nghỉ thì đi giết đi! Ta thả cậu ra đi, tùy cậu muốn làm gì thi làm”, Lục Mang Tinh trên đài phẳng sáng chói rực rỡ.
“Làm bộ làm tịch, ta sẽ không cảm kích ngươi, cũng sẽ không buông tha cho Doãn Kiếm…”, lời vạch tội phẫn nộ của cậu ta bị hoa quang nhấn chìm.
Cảm kích? Ta tiếp nhận là thù hận, không hy vọng có người cảm kích ta. Sẽ không buông tha Doãn Kiếm sao? Kết luận bây giờ còn quá sớm, đợi đến khi cậu gặp anh ta, ắt sẽ hiểu rõ lời của ta…
Trên bầu trời Ma Cung, một chiếc nhẫn tán phát ra quầng hoa màu vàng nhạt, một chùm tia sáng nhỏ bé xuyên thấu u ám nặng nề, như thể một ngọn hải đăng chỉ đường trong bóng tối, ánh sáng không còn có thể mang đến cho thế giới đen tối một chút an ủi nữa rồi.
“Tổng bộ ở vào trong khoảng chênh lệch nối liền các dị thứ nguyên, để thông đạo hoàn toàn mở ra cần một chút thời gian, từ từ đợi đi!” Mạc Tân thấp giọng nói, “Cùng uống cốc trà với ta không?”, mưa núi muốn đến gió đầy lầu, sắp sửa có chuyện không tốt xảy ra, ta muốn bình ổn tâm trạng trước, sau đó đi đối mặt.
Trên ban công yên tĩnh, ta và cô ta ngồi đối diện nhau, uống trà nóng, không nói chuyện.
“Hoa trà my”, hai tay cô ta bưng cốc trà, đột nhiên phá tan sự tĩnh lặng.
“Có thích không?”, ta khẽ hỏi.
“Bi thương, có người thích sao?”, cô ta chăm chú nhìn cành hoa trong cốc.
“Vì sao nhất định là bi thương chứ?”
“Bởi vì không thể hạnh phúc.”
“Quá võ đoán rồi.”
“Bong bóng không nắm bắt được, có đẹp hơn nữa cũng chỉ là hư ảo.”
“Cô đang kỳ vọng?”
“Kỳ vọng… kết thúc giấc mộng bi thương”, khóe miệng cô ta khẽ mỉm cười, nụ cười quen thuộc, giống Ti Ti, rất đẹp, đẹp đến thê lương, vì sao lại đẹp đến thê lương? Phải đẹp đẽ ngọt ngào mới đúng chứ!
Cô ta đặt chiếc cốc xuống, chầm chậm đứng lên, đi đến lan can, nhìn ra phía xa xa bất tận, kỳ vọng…