Ta thu hồi kết giới, biến về hình dạng của Phong Linh. Xe cộ qua lại trên phố thưa dần, di động hiển thị hơn mười giờ đêm, thời gian trôi qua thật nhanh.
Tiếng còi xe cảnh sát lảnh lót tiến lại gần rồi lại nhanh chóng đi xa, một chiếc xe màu đỏ dừng lại bên đường. Một mỹ nữ mặt mộc, mặc một bộ đồ bó sát người làm nổi bật những đường cong đẹp đẽ bước xuống xe, đôi mắt phượng xinh đẹp mang chút lạnh lùng đầy quyền uy. Cô ta cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, ngón tay đeo một viên hồng bảo thạch rực rỡ bắt mắt.
“Ba người các cậu, xuống xe”, cô ta đập vào cửa xe ra hiệu.
Một nữ sinh và hai nam sinh hậm hực ra khỏi xe, như những đứa trẻ con nghịch ngợm bị túm được.
“Chị họ?”, Nghiêm Tuấn cẩn thận thăm dò cô ta.
“Câm miệng”, mỹ nữ giận dữ trừng mắt, “Đừng có giải thích những lý do vớ vẩn đó của em với chị, tưởng rằng bản thân mình lợi hại lắm sao? Một sinh viên bình thường lại ngu ngốc chạy đến dính líu vào những chuyện này? Cô và chú có biết không? Bọn họ đưa em đến Cốc Giang học đại học, chứ không bảo em ngày ngày làm việc không đúng phận sự của mình…”.
“Chị họ, những lời này chị đã mắng lúc nãy rồi, sao lại nhắc lại? Không phải em đã xin lỗi rồi sao?”, Nghiêm Tuấn rụt cổ.
“Xin lỗi xong là em sẽ nhớ kỹ sao? Bản thân không muốn sống thì thôi còn lôi cả các bạn vào nữa, cậy mình côn thuật không tồi nên tự cho rằng mình là Tôn Ngộ Không à? Chị nói cho em biết, em đến một sợi lông của Tôn Ngộ Không cũng không bằng, còn định bắt yêu bắt quỷ, quỷ nó dư sức bắt em”, mỹ nữ gằn từng câu từng chữ, thỉnh thoảng lại cốc vào đầu Nghiêm Tuấn một cái.
“Chị Iris, việc này… là lỗi của em, không liên quan đến Nghiêm Tuấn…”, Đỗ An Trác thấy anh em bị mắng, cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Tiểu Đỗ, em đừng có nói giúp nó, tiểu tử này chị quá hiểu rồi. Nó đã muốn làm gì, thì mười con trâu cũng chẳng lôi lại được, không giáo huấn nó một chút, nó sẽ không biết trời cao đất dầy là gì”, Iris hung dữ nhìn chằm chằm cậu em họ, cũng là để cho hai người còn lại nhìn, giết gà dọa khỉ.
Nghiêm Tuấn rớt nước mắt, không ngờ giữa đường lại nhảy ra bà chị họ, bốn người bị bắt ngay tại trận. Vẫn là Doãn Kiếm giảo hoạt, mượn cớ đã muộn, phải về nhà sớm, một mình chuồn mất. Mà chị họ thì, đại khái là thấy cậu ta quá đẹp trai nên cũng không làm khó nhiều, khách khí để cậu ta đi, nhưng ánh mắt nhìn theo bóng lưng của cậu ta ý vị khá sâu xa.
“Chị Iris, chị đưa bọn em đến đây không chỉ vì muốn giáo huấn Nghiêm Tuấn thôi đúng không?”, Lương Dĩ Tiên rất bình tĩnh, vừa rồi viên hồng bảo thạch trên nhẫn của Iris phát sáng, xuống xe chưa được bao lâu đã tối lại rồi.
“Em là âm dương sư?”, Iris khôi phục như bình thường, nghiêm túc hỏi.
“Thu Mộc Viên Lương Thị.”
“Nói như vậy, em là hậu duệ của đại âm dương sư Lương Nguyên?”, Iris không kìm được kinh hãi.
“Ông ấy là ông nội em.”
“Lương sư phụ bây giờ có khỏe không?”
“Đã qua đời năm kia rồi.”
“Xin lỗi, chị rất tiếc”, Iris thở dài.
“Chị họ, chị quen biết Lương Nguyên?”, Nghiêm Tuấn hiếu kỳ sán đến, lại được thưởng một phát cốc đầu.
“Ngốc nghếch không được phép vô lễ với Lương sư phụ như vậy.”
“Lương Nguyên đại sư rất được người ta kính trọng sao?”, Đỗ An Trác hỏi.
“Chỗ này nói chuyện không tiện.”
Thế là Iris chở ba người bọn họ đến một công viên vắng vẻ gần đó, đứng ở khu đất trống trong rừng, một ngón tay sờ vào viên hồng bảo thạch trên nhẫn, miệng nhẩm đọc: “Viêm Tâm như ngô, giới chỉ dĩ danh, thái cực lưỡng nghi, tứ tượng do sinh, càn, khôn, chấn, tốn, khôn, ly, cấn, đoài… hiện ()”.
Cửu cung bát quái trận sáng rực dưới chân, Nghiêm Tuấn và Đỗ An Trác cùng kinh ngạc, trong đầu chỉ có một từ: Quá lợi hại! Hai người bọn họ chưa kịp khôi phục thần phách, đã bị Iris đẩy vào trong trận pháp.
Bốn người biến mất trong công viên, hai cậu con trai to đầu choáng váng chẳng rõ làm sao đã ngồi ở trước một chiếc bàn tròn được phủ vải trắng tinh, xung quanh hoa nhiều như gấm. Đảo mắt nhìn qua, anh thảo mọc ở khắp nơi, gió mát phả vào mặt, không gian thoải mái dễ chịu, họ đang nằm mơ sao?
“Ngồi im, đừng nhìn đông ngó tây, chúng ta đang ở trong ảo tượng của kết giới, để đề phòng có người nghe trộm”, Iris nghiêm giọng nhắc nhở.
Hai người vội vàng yên lặng ngồi ngay ngắn.
“Lúc nãy đã nhắc đến Lương sư phụ”, Iris tiếp tục chủ đề dang dở, “Cũng chẳng trách các cậu không biết, âm dương sư là một loại chức nghiệp rất bí mật, bình thường sẽ không xuất hiện trước người khác. Bọn họ vốn thuộc một tổ chức đặc biệt, được chính phủ bí mật thiết lập trong dân gian, chuyên làm công việc bắt yêu trừ ma. Bởi vì xã hội hiện đại đề cao khoa học, yêu ma quỷ quái được cho là chuyện vô lý, người bình thường cũng không nhìn thấy được chúng, nên tự nhiên sẽ coi như nó không tồn tại. Nhưng thực tế không phải như vậy, rất nhiều vụ án khiến cảnh sát bó tay bế tắc, và chuyện thần bí không thể dùng khoa học giải thích được, chính là do những thứ không nhìn thấy được đó gây ra. Để không ảnh hưởng đến trật tự xã hội, dẫn đến những khủng hoảng không cần thiết, có vài chuyện cần phải giải quyết trong bóng tối, mức độ bảo mật cực cao. Thu Mộc Viên là trung tâm lớn nhất của tổ chức đặc biệt đó, âm dương sư trong đó là nhân vật cấp cao nhất của giới âm dương, đặc biệt là Lương Thị, được coi là gia tộc tinh anh của Thu Mộc Viên. Lương Nguyên sư phụ chính là con át chủ bài trong số những tinh anh”.
“Oa, tuyệt! Dĩ Tiên là cháu nội ông ấy!”, Nghiêm Tuấn không kìm được kinh ngạc thốt lên.
“Không được sao?”, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng phản vấn.
“Đương nhiên không phải”, Nghiêm Tuấn vội vàng cười trừ trước khí thế bức người của chị họ.
“Khụ khụ…”, Iris hắng hắng giọng, “Vốn dĩ không nên nói cho các cậu, nhưng Dĩ Tiên là truyền nhân của Lương sư phụ, cũng đã nói rõ thân phận là âm dương sư với các cậu rồi. Các cậu cũng từng tiếp xúc giao đấu với những thứ đó, so với việc cô ấy bị truy hỏi, thôi thì để chị nói rõ ràng sự việc, cũng là để cho các cậu biết được hành vi của mình ngu ngốc biết nhường nào. Nghe đây, âm dương sư và một số chính khách có quan hệ rất mật thiết. Khoảng hai mươi năm trước, Lương sư phụ từng nhận lời mời của Thị trưởng Cốc Giang tiền nhiệm, bốc một quẻ, một quẻ hung rất ly kỳ. Theo nghĩa trên quẻ thẻ, hai mươi năm sau, sự cân bằng giữa thế giới yêu ma và thế giới loài người sẽ bị phá bỏ, một trận giết chóc là khó mà tránh được, nhưng kỳ quái ở chỗ… bói không ra được kết quả”.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
“Chị họ, chuyện thần quỷ chị cũng thấy nhiều rồi à?”, Nghiêm Tuấn muốn cười, báo thù cái cốc đầu kia.
“Bây giờ chị mời em ra ngoài, đồng thời em phải bảo đảm sau này không được phép tiếp xúc với bất cứ thứ gì có liên quan đến siêu nhiên nữa, nghĩ cũng không được nghĩ đến”, Iris hung dữ cốc đầu Nghiêm Tuấn một cái.
“Được, chị là lão đại, em ngậm miệng, chị nói…”, Nghiêm Tuấn ôm đầu kêu la.
“Bố từng nhắc với em, thi vào đại học Cốc Giang, một là muốn ở đây tu hành, hai là giúp ông nội hoàn thành di nguyện”, sắc mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Lương Dĩ Tiên có chút cảm xúc.
“Nếu như sự việc thật sự đến nước không thể thu hồi được nữa, dựa vào một mình em, chẳng thể giải quyết nổi”, Iris ngữ khí mềm mỏng.
“Chị Iris, chị có thân phận gì? Sao lại biết nhiều như vậy?”, Đỗ An Trác hỏi.
“Hử?”, mỹ nữ không vui chau mày lại.
“Haizzz, chị họ, chị xem, đằng nào cũng thẳng thắn rồi, tiết lộ thêm một chút nữa cho em họ chị cũng có sao đâu?”, Nghiêm Tuấn khích bác.
“Em muốn ăn đòn sao?”, “Bụp”, tiếng cốc vang lên.
Em họ Nghiêm khổ không nói được thành lời…
“Chị Iris biết Thu Mộc Viên và giới âm dương, biết được ông nội em, chắc chắn không phải người bình thường”, Lương Dĩ Tiên nhạy bén chỉ ra, “Chị là ngự linh sư của Cục Đặc phái?”.
“Không hổ là cháu nội của Lương sư phụ”, Iris cười rạng rỡ.
“Chị…”, Nghiêm Tuấn theo thói quen, muốn thỉnh giáo Cục Đặc phái là cái gì, ngự linh sư là cái gì nhưng lại lập tức ngậm miệng khi nghĩ đến ba cái cốc đầu bạo lực vừa mới phải chịu không lâu trước đó.
“Ngự linh sư của Cục Đặc phái?”, Đỗ An Trác thay cậu ta đưa ra câu hỏi.
“Nói trắng ra chính là diễn sinh của âm dương sư Thu Mộc Viên, để nâng cao nhu cầu tiện ích của công việc, chính phủ tiến hành thay đổi cho hợp lý với Thu Mộc Viên, thêm vào một số kỹ thuật mũi nhọn, từ đó sinh ra tổ chức Cục Đặc phái mới, là sự kết hợp của pháp thuật xưa cũ và khoa học kỹ thuật hiện đại, âm dương sư làm việc trong Cục Đặc phái tất cả đều gọi là ngự linh sư. Nhưng, có một bộ phận âm dương sư không tiếp nhận nổi sự gia nhập của kỹ thuật hiện đại, cho rằng đó là sự xúc phạm đối với pháp thuật thượng cổ được kế thừa đến nay, kiên trì, mặc kệ người ta nói gì vẫn tự làm như trước đây. Lúc đầu thái độ của Lương sư phụ là cứng cỏi nhất, từ chối không vào Cục Đặc phái, nhưng mười sáu năm trước đã mất tích không dấu vết”, Iris vô cùng tiếc nuối.
“Có phải chị cũng cho rằng ông nội em là lão già bảo thủ, lạc hậu không?” Lương Dĩ Tiên khẽ hỏi.
“Không, ông ấy là một âm dương sư chân chính đáng được tôn kính”, Iris không chút do dự trả lời.
“Ông nội mà nghe thấy câu nói này thì có thể nhắm mắt rồi”, Dĩ Tiên vui mừng khẽ nhếch khóe miệng lên, “Tiếp theo, nói một chút về chiếc nhẫn của chị đi!”.
Hai cậu con trai lóa mắt, bạn học Dĩ Tiên cũng biết cười sao?! Cho đến bây giờ, đây là chuyện khiến hai người họ kinh ngạc nhất.
“Mỗi vị ngự linh sư của Cục Đặc phái đều có một chiếc nhẫn, chiếc này của chị gọi là Viêm Tâm, tượng trưng cho thân phận ngự linh sư, cũng là vũ khí, tương đương với linh bùa của âm dương sư. Bảo thạch bên trên chiếc nhẫn khi cảm ứng được dị thể sẽ phát ra ánh sáng, vừa rồi ở khu phố đó, thực sự có thứ gì đó đã đi qua”, Iris nhìn Viêm Tâm, tâm thần bất an, cự ly xa như vậy đã có thể sinh ra phản ứng, có thể thấy năng lượng của đối phương đáng sợ thế nào.
“Năng lượng của kết giới loại đó rất giống với loại em đã gặp ở trường học”, Lương Dĩ Tiên chầm chậm nói.
“Vào đêm chúng ta đi đến rừng cây?”, Đỗ An Trác như đã ngộ ra được nhân vật thần bí đứng sau lưng.
“Ừm”, Lương Dĩ Tiên ngẩng đầu, “Mình nghĩ sự việc trong nhà thờ lần trước có khả năng là cùng một người đang giúp chúng ta, nhưng nếu người đó muốn giúp đỡ, vì sao không chịu hiện thân gặp chúng ta một lần?”
“Muốn làm anh hùng vô danh?”, Nghiêm Tuấn tiếp lời.
“Có vẻ rất phức tạp, có cần chị phân tích một chút cho bọn em không?”, Iris dùng ngữ điệu khẳng định phản vấn, khuôn mặt cười xinh đẹp động lòng người lại có một loại uy hiếp vô hình. Hôm nay nếu không nói rõ hết tất cả mọi sự việc, bọn em đừng hòng đi nổi.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, ớn lạnh…
“Ngự linh sư của Cục Đặc phái?”, ta đứng trên ngọn cây ở công viên, nhẹ nhàng cười nhạt, hóa ra như vậy.
Nếu như có một ngày, Đỗ An Trác hiểu rõ sự thực rồi, cậu ta nên đối mặt thế nào đây? Chân tướng không nhất định phải công bố thiên hạ, vĩnh viễn bị vùi lấp có lẽ lại là kết quả tốt đẹp nhất.
“Thân bất do kỷ, chỉ vì kiên trì theo đuổi thứ bản thân mình cho là đúng đắn, bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ, nhưng cái gì mới là đúng đắn đây? Vì thứ mình muốn bảo vệ, lại phải đoạt đi thứ mà người khác trân trọng, nếu không làm như vậy, thì rất có khả năng mất đi vật mà mình coi trọng nhất. Bảo vệ cũng có khi trở thành một tội nghiệt sao?”
Ghi chú: . Viêm Tâm như ta, lấy ngươi làm mốc, thái cực lưỡng nghi, tứ tượng sinh ra từ đó, càn, khôn, chấn, tốn, khôn, ly, cấn, đoài… hiện ra.