Mạc Tân dựa vào lưng ghế dễ chịu, im lặng nhìn trần nhà, chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt phủ một chút bi ai, trong mấy giây ngắn ngủi liền trở nên lạnh lẽo, trong trẻo, thâm sâu.
Phòng điều khiển sáng như ban ngày, không khí ngưng đọng, sợ hãi và phẫn nộ bao trùm lên mỗi trái tim nặng trĩu đau thương đang có mặt ở đây.
“Đáng ghét, rốt cuộc là ai? Là ai làm?” Tiểu Thiện gầm lớn, nỗi đau đớn nặng nề tưởng như không thể chịu đựng nổi, đè nén khiến người ta khó mà hô hấp.
Đương nhiên, không ai trả lời, căn phòng lặng ngắt như tờ, không biết qua bao nhiêu lâu, Lê Tu thấp giọng lên tiếng: “Cố ý đem thi thể đến trước mắt chúng ta, rõ ràng là đang khiêu khích”.
“Khốn nạn, khinh thường Ngự linh sư không có người như vậy sao?”
“Đào tạo một Ngự linh sư xuất sắc vốn không dễ dàng”, Iris đau xót, “Bốn người bọn họ đều là những người cao cấp, lại dễ dàng bị giết như vậy, còn chết rất…”.
“Thủ đoạn giết người này, có khả năng là…”, Sở Tiêu Nhiên nhìn sang thiếu nữ đang trầm mặc trên ghế, “Là Dạ Lạc phải không? Đại tiểu thư?”.
“Dạ… Lạc… sao?, Mạc Tân duy trì tư thế bất động nhìn lên trên, miệng lẩm nhẩm nói.
“Dạ Lạc, cho dù là ma đầu, hay là tổ chức yêu ma, đến từ Ma Vực, điều này không có gì là không thể, mà hành động lần này, rất có khả năng là muốn tuyên chiến, thị uy với chúng ta”, Địch Siêu suy đoán.
“Đáng chết, cửa vào Ma Vực mãi vẫn chưa tìm thấy được, nếu không thì đã có thể đánh thẳng vào hang ổ bọn chúng, thu linh hồn của Ma Vương trước, rồi triệt để hủy diệt Ma Vực rồi” Tiểu Thiện nộ khí phừng phừng.
“Bốn trăm năm trước, các Âm dương sư đã phải trả cái giá nặng nề đau đớn khi hủy diệt nội thân của Ma Vương, linh hồn của hắn rời khỏi thân thể, không biết đã đi đâu, đến tám, chín phần là được giấu trong Ma Vực, lối vào chắc chắn sẽ không dễ dàng bị chúng ta tìm được”, Mạc Tân nói rất chậm, “… tôi đang nghĩ, Ma Vực vì sao phải đợi đến bây giờ mới đại phản công? Phái Dạ Lạc đi khuếch trương thanh thế, khua trống gióng cờ giết người khắp nơi, thủ đoạn hung tàn, chỉ sợ chúng ta không biết, trong đó còn có mục đích gì không để người khác biết? Chỉ đơn giản là chuẩn bị trước để nghênh tiếp Ma Vương sống lại sao? Thế thì quá khoa trương rồi! Giấu giếm để chúng ta bất ngờ, trở tay không kịp, chẳng phải càng tốt hơn sao?”.
“Đại tiểu thư hoài nghi bọn chúng đang tranh giành cấu xé lẫn nhau?”, Sở Tiêu Nhiên lạnh nhạt hỏi.
“Có lẽ là giương đông kích tây.”
“Giương đông kích tây?”, Iris nghi hoặc.
“Khả năng của điều này chỉ có một phần mười.”
“Một phần mười, là sao?”, Nhị Hoa ngạc nhiên.
“Chính là…”, Mạc Tân chầm chậm ngồi thẳng dậy, nhìn lên mấy người đang chờ mong căng thẳng, từ từ thốt ra, “Linh hồn của Ma Vương không ở Ma Vực”.
Biểu cảm của mọi người phút chốc vạn biến, kinh ngạc vô hạn, “Tại sao lại nói như vậy?”, Tu Lê cất tiếng hỏi.
“Ma Tộc đặt sự chú ý của chúng ta tập trung vào Dạ Lạc, như vậy những hành động khác sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, huống hồ, bản thân Dạ Lạc đã thần bí lại lớn mạnh, chúng ta nhất thời không thể ứng phó nổi. Nếu như bọn chúng nhân cơ hội này đưa linh hồn của Ma Vương ra, ngoài Ma Vực để tái sinh, sau đó sẽ cho Cục đặc phái một đòn chí mạng, chiêu này so với kiểu lẩn trốn có hiệu quả hơn nhiều.”
“Hỏng rồi, nếu như tái sinh trên thân thể người, vậy…”, sẽ phiền phức hơn rất nhiều, Tiểu Thiện nôn nóng bất an.
“E là… tình hình còn xấu hơn, kỳ hạn của lời tiên tri hai mươi năm trước đã đến, Ma Vương có thể đã trùng sinh, sống bình an trong thế gian vài năm nay rồi, đang chờ đợi thời cơ để thức tỉnh, thời khắc then chốt trước khi tỉnh lại, Ma Tộc không thể để cho chúng ta phát hiện ra sự tồn tại của hắn nên lấy Dạ Lạc làm mồi câu đẩy lên đầu sóng ngọn gió, để làm rối loạn chúng ta.”
“Đặc sắc” Sở Tiêu Nhiên hài lòng vỗ tay, “Theo lời của đại tiểu thư, tai họa của lời tiên tri thật ra ngọn nguồn không phải ở chỗ Dạ Lạc, mà chính là Ma Vương rồi”.
“Suy đoán cá nhân, chỉ mang tính tham khảo”, Mạc Tân lạnh nhạt nhún vai.
“Lời này không phải là không có đạo lý, chúng ta đến nay vẫn không phát hiện ra diện mạo thật của Dạ Lạc, lại bị tiêu diệt ở cổ mộ Đông Dật, mũi nhọn của sự việc đều chỉ về hướng Ma Vực… và chuyện tái sinh của Ma Vương”, Địch Siêu suy ngẫm một chút, biểu thị tán đồng.
“Sẽ không phải…”, Nhị Hoa ngập ngừng một chút, nói ra quan điểm, “Ma Vương đã thửc tỉnh, trùng hợp là… Dạ Lạc phải không?”.
Như bị giáng một đòn nặng nề, tất cả đều im lặng…
“Không đâu”, Mạc Tân tự tin quả quyết, “Nếu như Dạ Lạc là Ma Vương, hắn sẽ không gây chuyện vụn vặt đến tận bây giờ, mà đã có hứng thú hủy diệt ngay từ đầu…”, ngữ khí chậm rãi, “Mà màn này, sẽ được biểu diễn ở Cốc Giang”.
“A Tân”, Iris chấn kinh, “Cô muốn nói, Ma Vương sẽ ở Cốc Giang… trùng sinh?”.
Một câu nói khiến mọi người lại lần nữa chìm vào im lặng…
“Thú vị”, ngữ điệu của Sở Tiêu Nhiên giống như gió nhẹ phá tan không khí nặng nề, “Giao thủ với Ma Vương, bốn trăm năm khó được một lần mà!”.
“Đấu với Ma Vương, vẫn còn sớm”, Mạc Tân lườm anh ta một cái. “Người thần bí cứu Doãn Kiếm kia, anh hãy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào để xử lý hắn ta trước đi!”.
“Ma Vương tạm thời không nhắc đến nữa, trước mắt chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết được Dạ Lạc, lập tức báo cáo tình hình cho Vưu Ni, nhắc nhở tổng bộ tăng cường phòng bị, ngăn chặn tất cả những sự việc bất ngờ có thể xảy ra”, Địch Siêu phát ngôn.
“Chuyện liên lạc anh khỏi lo”, Mạc Tân hai tay đan lại, chống xuống cằm, “Vấn đề lớn nhất bây giờ là bố trí Ngũ Hành Trận, cổ mộ Đông Dật bị tấn công, xem ra những chỗ khác cũng khó may mắn tránh được, mọi người đều dừng công việc của mình lại, chia nhau đi hỗ trợ, nhất định phải hoàn thành trận pháp. Tôi đi điều tra, Dạ Lạc, sau khi tìm được sẽ thông báo cho mọi người”, chỉ còn một chút nữa thôi, mảnh vỡ sẽ có thể nối thành một quỹ đạo hoàn chỉnh, con đường thông đến chân tướng.
“A Tân, tuy cô thông minh, nhưng…”, năng lực tự bảo vệ cơ bản nhất cũng không có, Tu Lê cân nhắc xem có cần nói thẳng không, “Có cần phải di chuyển chỗ ở một chút không?”.
Mạc Tân tự biết có lỗi với Ngự linh sư không có thực quyền này, dù sao thì cô ta chẳng quan tâm, nóng lòng đến ngày nào đó có thể triệt để thoát khỏi sự khống chế của Vưu Ni mới tốt: “Chỗ này là một trong những vị trí của Ngũ Hành Trận, tôi rất muốn xem đối phương là ai, Iris ở lại với tôi, trên sẽ lại phái người đến, anh và Cẩm Phàm đi Tứ Thủy đạo, tự đến chỗ Phi Dục thông báo cho cậu ta một tiếng, thuận tiện xem vết thương của cậu ta thế nào rồi, Sở Tiêu Nhiên và cậu ấy phụ trách Vạn Kiếp tháp, Địch Siêu… cổ mộ Đông Dật”, lại nghiêng đầu hỏi chàng trai phía trước, “Tiểu Thiện, cậu đi cùng anh ta?”.
“Chị A Tân…”, kẻ kia nhíu mày do dự.
“Miếu cổ thiếu người, nhất thời khó tìm người thích hợp, nhân lực không đủ, hai người các cậu một tổ, hỗ trợ lẫn nhau.”
“Vậy Vị Ương lâu chỉ còn lại chị Nhị Hoa.”
“Sư phụ của Nhị Hoa, người phụ trách cao cấp phòng Điều phái đặc biệt hai, Khâu Vấn Tông cũng đi, tin tức vừa nhận được.”
“…”, có thể đổi với Cẩm Phàm không?
“Không cần đâu, một mình tôi ứng phó được”, Địch Siêu rất đại lượng, lạnh nhạt nói, “Miếu cổ vừa bị cướp giết, đối phương có thể không ngờ rằng còn có người dám đến, trái lại khá an toàn. Cứ coi như bọn chúng trông giữ ở đó, cũng chẳng sao, giết hết, vừa khéo báo thù cho đồng đội bị hy sinh”.
Trong màn đêm với một vầng trăng lưỡi liềm đó, các vì sao rải rác xung quanh, dưới bầu trời, ta ngồi trên bệ cửa sổ phòng vẽ, dựa vào tường, tay cầm tiêu ngọc, kề dưới môi, nhẹ nhàng thổi vang, tiếng tiêu nhẹ nhàng tuôn chảy vào đêm đen…
“Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt khoanh tay trước ngực đứng ở bên cửa sổ “Bọn họ muốn giết ngài”.
“Nguyên Nhân?”, ta hạ tiêu ngọc xuống.
“Yêu ma, kẻ sai khiến phía sau của những vụ mưu sát, huyết án chất đầy, tội không thể tha.”
“Bọn họ biết sự tồn tại của ta?”
“Kẻ lấy cờ hiệu của ngài làm xằng làm bậy, có ý khiến mọi chuyện thành như vậy, lá gan quả không nhỏ!”
Ta hiểu, chẳng trách Tiểu Ly lại hỏi: Loài người, hay yêu ma, huynh đã có lựa chọn rồi?
Hóa ra, Dạ Lạc mà Ti Ti muốn tìm kiếm, là mượn danh nghĩa ta “thay yêu hành đạo”, nhưng kẻ gây họa cho nhân gian, vốn không phải là ta.
Chuyện rõ ràng như vậy…
“Đại nhân, tại sao ngài không hỏi trong ngôi miếu nát đó đã xảy ra chuyện gì?”, A Mục hiện thân.
“Người không phải là do ngươi giết”, ta thu tiêu ngọc lại, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi đến giá vẽ.
“… Mấy con tiểu yêu, có một con đã từng gặp ở bên hồ…”
“Bởi vì… là ta làm”, ta biểu cảm tự nhiên cắt ngang lời ông ta, dừng lại trước bảng vẽ
“Chẳng lẽ người muốn ta đích thân đi giải thích?”, Dạ Lạc bản tính cô độc cao ngạo lạnh lùng lúc này phát huy vô cùng sâu sắc, “Cho dù có giải thích, sẽ có người tin sao? Không khéo lại tự chuốc thêm khổ cho mình. Ta chẳng thể tính toán chút chuyện cỏn con này, lãng phí thời gian, nếu bọn chúng muốn chơi, ta nhấc bút vẽ ở trong đĩa đựng màu lên, khẽ nói, “Ta chơi cùng đến cùng là được” .
Ta hơi chấn động, nhớ đến một câu nói đã từng nghe trước đây: “Bạn chỉ muốn bảo vệ người khác, mà không biết rằng có người rất muốn bảo vệ bạn”.
Trái tim ta thoáng chút đau xót, có lẽ, ta đã sai với Tiểu Ly rồi. Ta chưa từng để ý đến cảm nhận của cậu ấy, giống như Huyết Cơ lúc ban đầu, ta lại phạm phải những sai lầm giống nhau sao?
“Huynh làm sao vậy?”, cậu ấy vội vàng đỡ lấy ta, bộ dạng vô cùng căng thẳng.
“Tiểu Ly, đệ vẫn không chịu gọi ta là tỷ tỷ sao?”
“Đủ rồi” cậu ấy ôm thật chặt lấy ta, “Xua đuổi và sỉ nhục, tử vong và bị quên lãng, huynh chịu đựng những điều này đã là quá đủ rồi. Vì huynh, đệ có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù là vứt bỏ thù hận, bây giờ, điều đệ quan tâm duy nhất là an nguy của huynh, huynh là đại ca duy nhất của đệ, ca ca thân nhất của đệ, Dạ Lạc”.
“Tiểu Ly…”, sự an ủi của cậu ấy khiến đáy lòng ta bỗng nhói đau. Ta rất ít khi thấy khuôn mặt cậu ấy dịu dàng như vậy. Hóa ra nó lại khiến cho người ta cảm động đến như thế này.
“Hai ngày nữa là sang tháng mới, vết thương của ngân tiễn sẽ tái phát, hay là cùng đệ quay về? Nơi này rất nguy hiểm, cũng rất phiền phức.”
“Tối mai, chút đau đớn đêm cuối tháng này, ta vẫn chịu đựng được.”
“Đáng ghét rõ ràng huynh không có sai, vì sao phải chịu vô số trách nhiệm hết lần này đến lần khác như vậy?”, cậu ấy từ từ thả ta ra, mắt chứa đầy hận ý.
“Tiểu Ly, đệ phải học hỏi Ảo Nguyệt nhiều hơn nữa, phàm chuyện gì cũng đừng quá kích động, càng không được kích động vì huynh, nếu không… sẽ khiến huynh rất khó xử.”
“Đệ đã từng bị huynh phong ấn, từng bị cầm tù, huynh còn có thể làm gì đệ nữa?”, vẻ mặt cậu ấy đầy khinh thường.
Tên tiểu tử này, sắp vượt cả ta rồi! Ta tiu nghỉu mặt mày: “Nói cũng đúng, đến lúc ấy huynh chỉ có thể tự phong ấn bản thân mình lại, lần lượt nếm trải những chuyện không công bằng mà huynh đã làm với đệ”.
“Hừ, thế thì còn gì bằng”, cậu ấy rất tán đồng.
Ta thấy bản thân mình đúng là tự mình kiếm chuyện.
“Coong, coong, coong…”, xa xa truyền đến tiếng chuông thấp thoáng, ngày một rõ ràng, ta nhẩm tính một chút, tổng cộng có mười hai tiếng, thế là đã mười hai giờ, nửa đêm rồi, những âm thanh ấy như hồ chuông cảnh tỉnh mọi người những nguy cơ ẩn khuất trong đêm tối.
Tiếng chuông từ nhà thờ vọng tới!
Mấy đêm trước không hề có, đêm nay bỗng dưng lại xuất hiện. Cùng lúc đó, trong rừng cây truyền đến những âm thanh xao động gấp gáp.
“Cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa rồi, vừa khéo, đệ đỡ mất công đi tìm nó”, mắt Tiểu Ly toát lên sự hưng phấn, chớp mắt cái đã chẳng thấy người đâu.
“Tiểu Ly!”, ta không kịp gọi cậu ấy lại, búng tay một cái, kết giới ngân quang đã được mở rộng ra, cách ly hoàn toàn thế giới hiện thực như một chiếc lồng bao trùm khắp trường học.
“Tiểu Ly, đệ coi lời của ta như gió thoảng bên tai”, ta làm ra vẻ không vui nhìn một khối bị đệ ấy dùng hồn tỏa trói lấy, phía trên hồ nước, vô số xúc tu mềm mại đang giơ nanh múa vuốt khua khoắng, muốn vùng thoát khỏi trói buộc, miệng há to để lộ ra những chiếc răng nhọn chi chít, cũng coi như nhận ra được đó là bộ phận đầu, toàn thân nó đang chảy một thứ dịch mủ nhớt tanh hôi xanh đen, có lẽ do quanh năm sống ký sinh trong nước đọng.
Tóm lại, dùng tính từ buồn nôn, kinh tởm mới có thể miêu tả được.
“Hừ, không chịu nổi một đòn sao?”, Tiểu Ly chẳng nói hai lời, dùng tay phải phát ra hồn tỏa. Bị trói chặt trong ánh huỳnh quang chói mắt mãnh liệt, quái vật phát ra tiếng gầm rống thảm thiết, chớp mắt đã biến mất, không còn sót lại điểm sáng nào.
“Đệ hoàn toàn không coi lời của ta ra gì à?”
“Nhìn là thấy buồn nôn rồi, còn hỏi làm gì chứ?”, cậu ấy tràn đầy lý lẽ, “Hơn nữa, nếu đợi ý kiến của huynh mới động thủ thì chắc chắn huynh đã ngăn cản rồi còn đâu”.
Thông minh hơn rồi đấy! Không uổng công lăn lộn như Ảo Nguyệt.
“Thu dọn hiện trường”, ta ném lại câu đó rồi giải trừ kết giới, tự quay về ký túc xá.
Bạn học Dĩ Tiên chắc là đã phát giác ra, cảm ứng bùa chú của kết giới giăng bên ngoài rừng cây đã báo có người xâm nhập. Lần này không thu hoạch được gì, ta vừa nằm xuống, đã có ba bóng người chạy về phía rừng cây…
Sau giờ học, trên đường đến thư viện, Lâm Hy Nhi thấy một cô bé tàn tật đẩy xe lăn cố gắng đi về phía trường. Hy Nhi thấy mềm lòng bèn rảo bước đi lên phía trước: “Xin lỗi, tôi có thể giúp đỡ gì không?”
“Chị đồng ý giúp em? Cảm ơn ạ!”, khuôn mặt cô bé nở nụ cười, “Em muốn đến thư viện”.
“Vừa hay chị cũng muốn đi, chúng ta cùng đi nhé!”, Lâm Hy Nhi nhiệt tình đề nghị, cảm thấy mắt cô bé có chỗ nào đó không bình thường. Giữa đường, cô mới biết tên cô bé là Hạ Đinh, từ nhỏ đôi mắt đã mất đi ánh sáng, sống trong nhà thờ gần trường học cùng mấy đứa trẻ mồ côi. Cô bé thường xuyên đến thư viện mượn sách. Lâm Hy Nhi bội phục tự đáy lòng, không kìm nèn được bèn hỏi: “Em có thể nhờ người khác giúp đỡ mà, hà tất phải tự đi, vất vả quá!”
“Cứ làm phiền người khác mãi cũng không tiện lắm, thỉnh thoảng, em cũng muốn đi đây đi đó, quãng đường này hay có người tốt bụng giúp đỡ, lại gặp được chị nữa, Hy Nhi, cảm ơn chị”, Hạ Đinh lòng đầy cảm kích.
“Đừng khách sáo, là việc nên làm mà”, Lâm Hy Nhi dừng bước, đi đến trước mặt cô bé, ngồi xổm người xuống định nắm lấy tay của cô bé nào ngờ đối phương lại rút về giống như chạm phải điện, “Hạ Đinh?”.
“Không, không sao… em… không quen”, Hạ Đinh lúng túng cúi đầu xuống, có chút mất tự nhiên, nhanh chóng chuyển đề tài, “Trên tay của chị hình như có thứ gì?”.
Lâm Hy Nhi đứng dậy, nhìn kỹ hai tay mình mới sực tỉnh: “Em nói vòng tay này sao? Bạn trai chị tặng đấy, hàng ngày chị đều đeo trên tay”.
“Chị rất thích?”
“Ừ”, Lâm Hy Nhi hạnh phúc gật đầu, lại phát hiện thấy sự cô đơn trong mắt của cô bé, “Hạ Đinh, sau này chị giúp em mượn sách nhé! Tiện thể đến thăm nhà thờ và bọn trẻ ở đó, từ trước đến giờ chị chưa từng tới đó bao giờ!”.
“Phiền chị quá!”
“Không đâu, chị rất vui khi được giúp đỡ em.”
“ậy… cảm ơn!”, Hạ Đinh chủ động duỗi tay về phía Hy Nhi, cười thân thiện.
Lâm Hy Nhi nhìn bàn tay nhỏ bé gầy gò của cô bé, nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Hy Nhi, em có thể chạm vào vòng tay của chị một chút được không?”
“Được thôi.”
Tiết học buổi chiều kết thúc, ta bị Giai Dĩnh cưỡng ép kéo thẳng tới bệnh viện, đến sảnh lớn ở tầng trệt thì gặp Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn đang đợi ở đó. Ta khóc không được cười cũng chẳng xong, thời khắc quan trọng thường hay phát sinh nhiều vấn đề không chỉ có một Giai Dĩnh, nay lại thêm Đỗ An Trác chủ động nhận nhiệm vụ đưa ta đi bệnh viện, bảo Nghiêm Tuấn đến vườn hoa họp mặt với những người khác trước.
“An Trác, hy vọng cậu thật sự có thể hiểu rõ được bản thân mình đang làm gì”, Nghiêm Tuấn nhìn ta một cái nhìn ẩn ý rồi quay đầu đi ra khỏi giảng đường.
Đỗ An Trác giữ lời hứa, nhất định đưa ta đến bệnh viện, Giai Dĩnh sảng khoái rút lui. Hai bên con đường thông đến bệnh viện trường học, trên những cành cây trơ trọi đã nhú ra không ít mầm non, thời tiết dần ấm lên, thỉnh thoảng còn thoáng qua cơn gió mát.
“Cậu vẫn ổn chứ?”, An Trác cẩn thận giúp ta quàng lại chiếc khăn dệt kim màu đỏ, động tác nhẹ nhàng mà thành thạo, có lẽ là do trước đây thường làm như vậy cho Đinh Linh.
“Bệnh cũ thôi mà, tim không được khỏe, hai năm trước cũng vì chuyện này mà phải nghỉ học, nhưng mà bây giờ đỡ hơn nhiều rồi”, ta tự cảm khái bản thân có thể nói dối trôi chảy như vậy.
“Đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận nhé, cậu như thế này khiến người khác không yên tâm chút nào.”
Đến nơi, ta không vội vào trong, chỉ nói: “Cậu hoàn thành lời hứa đưa tôi đến bệnh viện với Giai Dĩnh rồi, nhưng có khám bệnh hay không do tôi quyết định”, nói xong, ta quay người lại, rảo bước về nhà.
“Đã đến rồi thì vào trong khám một chút, đừng thiếu trách nhiệm đối với sức khỏe của bản thân mình như vậy”, cậu ta chặn đường ta lại, rất kiên quyết, còn bất giác nắm lấy tay ta.
Bị giày vò gần nửa giờ đồng hồ, cuối cùng ta cũng được giải thoát tay cầm một hộp thuốc, gượng cười: “Tôi đã nói không sao mà! Giai Dĩnh cứ quan trọng hóa vấn đề”.
“Nhớ uống thuốc đúng giờ!”, cậu ta dặn dò, lại tỏ ra có chút hối hận, “Tiểu Phong, tôi không nên mời cậu vào hội, xin lỗi”.
“Không cần xin lỗi, ý muốn cá nhân không ai có thể thao túng được, tự tôi muốn gia nhập với các cậu.”
“Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.”
“Cảm ơn… nói cho tôi một cht chuyện về Hội siêu nhiên được không?”
Hội siêu nhiên, thực ra là một tổ điều tra các sự việc siêu nhiên thì đúng hơn, do mấy người bọn họ tự thành lập, chuyên điều tra một số vụ án quái dị ly kỳ. Để công việc thuận tiện, ngoại trừ Doãn Kiếm ra, bốn người còn lại đều thuê nhà sống ở ngoài trường để không bị hạn chế bởi các quy định của trường học, hơn nữa có thể dễ dàng nhận lời những vụ án bên ngoài.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mạc Tân dựa vào lưng ghế dễ chịu, im lặng nhìn trần nhà, chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt phủ một chút bi ai, trong mấy giây ngắn ngủi liền trở nên lạnh lẽo, trong trẻo, thâm sâu.
Phòng điều khiển sáng như ban ngày, không khí ngưng đọng, sợ hãi và phẫn nộ bao trùm lên mỗi trái tim nặng trĩu đau thương đang có mặt ở đây.
“Đáng ghét, rốt cuộc là ai? Là ai làm?” Tiểu Thiện gầm lớn, nỗi đau đớn nặng nề tưởng như không thể chịu đựng nổi, đè nén khiến người ta khó mà hô hấp.
Đương nhiên, không ai trả lời, căn phòng lặng ngắt như tờ, không biết qua bao nhiêu lâu, Lê Tu thấp giọng lên tiếng: “Cố ý đem thi thể đến trước mắt chúng ta, rõ ràng là đang khiêu khích”.
“Khốn nạn, khinh thường Ngự linh sư không có người như vậy sao?”
“Đào tạo một Ngự linh sư xuất sắc vốn không dễ dàng”, Iris đau xót, “Bốn người bọn họ đều là những người cao cấp, lại dễ dàng bị giết như vậy, còn chết rất…”.
“Thủ đoạn giết người này, có khả năng là…”, Sở Tiêu Nhiên nhìn sang thiếu nữ đang trầm mặc trên ghế, “Là Dạ Lạc phải không? Đại tiểu thư?”.
“Dạ… Lạc… sao?, Mạc Tân duy trì tư thế bất động nhìn lên trên, miệng lẩm nhẩm nói.
“Dạ Lạc, cho dù là ma đầu, hay là tổ chức yêu ma, đến từ Ma Vực, điều này không có gì là không thể, mà hành động lần này, rất có khả năng là muốn tuyên chiến, thị uy với chúng ta”, Địch Siêu suy đoán.
“Đáng chết, cửa vào Ma Vực mãi vẫn chưa tìm thấy được, nếu không thì đã có thể đánh thẳng vào hang ổ bọn chúng, thu linh hồn của Ma Vương trước, rồi triệt để hủy diệt Ma Vực rồi” Tiểu Thiện nộ khí phừng phừng.
“Bốn trăm năm trước, các Âm dương sư đã phải trả cái giá nặng nề đau đớn khi hủy diệt nội thân của Ma Vương, linh hồn của hắn rời khỏi thân thể, không biết đã đi đâu, đến tám, chín phần là được giấu trong Ma Vực, lối vào chắc chắn sẽ không dễ dàng bị chúng ta tìm được”, Mạc Tân nói rất chậm, “… tôi đang nghĩ, Ma Vực vì sao phải đợi đến bây giờ mới đại phản công? Phái Dạ Lạc đi khuếch trương thanh thế, khua trống gióng cờ giết người khắp nơi, thủ đoạn hung tàn, chỉ sợ chúng ta không biết, trong đó còn có mục đích gì không để người khác biết? Chỉ đơn giản là chuẩn bị trước để nghênh tiếp Ma Vương sống lại sao? Thế thì quá khoa trương rồi! Giấu giếm để chúng ta bất ngờ, trở tay không kịp, chẳng phải càng tốt hơn sao?”.
“Đại tiểu thư hoài nghi bọn chúng đang tranh giành cấu xé lẫn nhau?”, Sở Tiêu Nhiên lạnh nhạt hỏi.
“Có lẽ là giương đông kích tây.”
“Giương đông kích tây?”, Iris nghi hoặc.
“Khả năng của điều này chỉ có một phần mười.”
“Một phần mười, là sao?”, Nhị Hoa ngạc nhiên.
“Chính là…”, Mạc Tân chầm chậm ngồi thẳng dậy, nhìn lên mấy người đang chờ mong căng thẳng, từ từ thốt ra, “Linh hồn của Ma Vương không ở Ma Vực”.
Biểu cảm của mọi người phút chốc vạn biến, kinh ngạc vô hạn, “Tại sao lại nói như vậy?”, Tu Lê cất tiếng hỏi.
“Ma Tộc đặt sự chú ý của chúng ta tập trung vào Dạ Lạc, như vậy những hành động khác sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, huống hồ, bản thân Dạ Lạc đã thần bí lại lớn mạnh, chúng ta nhất thời không thể ứng phó nổi. Nếu như bọn chúng nhân cơ hội này đưa linh hồn của Ma Vương ra, ngoài Ma Vực để tái sinh, sau đó sẽ cho Cục đặc phái một đòn chí mạng, chiêu này so với kiểu lẩn trốn có hiệu quả hơn nhiều.”
“Hỏng rồi, nếu như tái sinh trên thân thể người, vậy…”, sẽ phiền phức hơn rất nhiều, Tiểu Thiện nôn nóng bất an.
“E là… tình hình còn xấu hơn, kỳ hạn của lời tiên tri hai mươi năm trước đã đến, Ma Vương có thể đã trùng sinh, sống bình an trong thế gian vài năm nay rồi, đang chờ đợi thời cơ để thức tỉnh, thời khắc then chốt trước khi tỉnh lại, Ma Tộc không thể để cho chúng ta phát hiện ra sự tồn tại của hắn nên lấy Dạ Lạc làm mồi câu đẩy lên đầu sóng ngọn gió, để làm rối loạn chúng ta.”
“Đặc sắc” Sở Tiêu Nhiên hài lòng vỗ tay, “Theo lời của đại tiểu thư, tai họa của lời tiên tri thật ra ngọn nguồn không phải ở chỗ Dạ Lạc, mà chính là Ma Vương rồi”.
“Suy đoán cá nhân, chỉ mang tính tham khảo”, Mạc Tân lạnh nhạt nhún vai.
“Lời này không phải là không có đạo lý, chúng ta đến nay vẫn không phát hiện ra diện mạo thật của Dạ Lạc, lại bị tiêu diệt ở cổ mộ Đông Dật, mũi nhọn của sự việc đều chỉ về hướng Ma Vực… và chuyện tái sinh của Ma Vương”, Địch Siêu suy ngẫm một chút, biểu thị tán đồng.
“Sẽ không phải…”, Nhị Hoa ngập ngừng một chút, nói ra quan điểm, “Ma Vương đã thửc tỉnh, trùng hợp là… Dạ Lạc phải không?”.
Như bị giáng một đòn nặng nề, tất cả đều im lặng…
“Không đâu”, Mạc Tân tự tin quả quyết, “Nếu như Dạ Lạc là Ma Vương, hắn sẽ không gây chuyện vụn vặt đến tận bây giờ, mà đã có hứng thú hủy diệt ngay từ đầu…”, ngữ khí chậm rãi, “Mà màn này, sẽ được biểu diễn ở Cốc Giang”.
“A Tân”, Iris chấn kinh, “Cô muốn nói, Ma Vương sẽ ở Cốc Giang… trùng sinh?”.
Một câu nói khiến mọi người lại lần nữa chìm vào im lặng…
“Thú vị”, ngữ điệu của Sở Tiêu Nhiên giống như gió nhẹ phá tan không khí nặng nề, “Giao thủ với Ma Vương, bốn trăm năm khó được một lần mà!”.
“Đấu với Ma Vương, vẫn còn sớm”, Mạc Tân lườm anh ta một cái. “Người thần bí cứu Doãn Kiếm kia, anh hãy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào để xử lý hắn ta trước đi!”.
“Ma Vương tạm thời không nhắc đến nữa, trước mắt chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết được Dạ Lạc, lập tức báo cáo tình hình cho Vưu Ni, nhắc nhở tổng bộ tăng cường phòng bị, ngăn chặn tất cả những sự việc bất ngờ có thể xảy ra”, Địch Siêu phát ngôn.
“Chuyện liên lạc anh khỏi lo”, Mạc Tân hai tay đan lại, chống xuống cằm, “Vấn đề lớn nhất bây giờ là bố trí Ngũ Hành Trận, cổ mộ Đông Dật bị tấn công, xem ra những chỗ khác cũng khó may mắn tránh được, mọi người đều dừng công việc của mình lại, chia nhau đi hỗ trợ, nhất định phải hoàn thành trận pháp. Tôi đi điều tra, Dạ Lạc, sau khi tìm được sẽ thông báo cho mọi người”, chỉ còn một chút nữa thôi, mảnh vỡ sẽ có thể nối thành một quỹ đạo hoàn chỉnh, con đường thông đến chân tướng.
“A Tân, tuy cô thông minh, nhưng…”, năng lực tự bảo vệ cơ bản nhất cũng không có, Tu Lê cân nhắc xem có cần nói thẳng không, “Có cần phải di chuyển chỗ ở một chút không?”.
Mạc Tân tự biết có lỗi với Ngự linh sư không có thực quyền này, dù sao thì cô ta chẳng quan tâm, nóng lòng đến ngày nào đó có thể triệt để thoát khỏi sự khống chế của Vưu Ni mới tốt: “Chỗ này là một trong những vị trí của Ngũ Hành Trận, tôi rất muốn xem đối phương là ai, Iris ở lại với tôi, trên sẽ lại phái người đến, anh và Cẩm Phàm đi Tứ Thủy đạo, tự đến chỗ Phi Dục thông báo cho cậu ta một tiếng, thuận tiện xem vết thương của cậu ta thế nào rồi, Sở Tiêu Nhiên và cậu ấy phụ trách Vạn Kiếp tháp, Địch Siêu… cổ mộ Đông Dật”, lại nghiêng đầu hỏi chàng trai phía trước, “Tiểu Thiện, cậu đi cùng anh ta?”.
“Chị A Tân…”, kẻ kia nhíu mày do dự.
“Miếu cổ thiếu người, nhất thời khó tìm người thích hợp, nhân lực không đủ, hai người các cậu một tổ, hỗ trợ lẫn nhau.”
“Vậy Vị Ương lâu chỉ còn lại chị Nhị Hoa.”
“Sư phụ của Nhị Hoa, người phụ trách cao cấp phòng Điều phái đặc biệt hai, Khâu Vấn Tông cũng đi, tin tức vừa nhận được.”
“…”, có thể đổi với Cẩm Phàm không?
“Không cần đâu, một mình tôi ứng phó được”, Địch Siêu rất đại lượng, lạnh nhạt nói, “Miếu cổ vừa bị cướp giết, đối phương có thể không ngờ rằng còn có người dám đến, trái lại khá an toàn. Cứ coi như bọn chúng trông giữ ở đó, cũng chẳng sao, giết hết, vừa khéo báo thù cho đồng đội bị hy sinh”.
Trong màn đêm với một vầng trăng lưỡi liềm đó, các vì sao rải rác xung quanh, dưới bầu trời, ta ngồi trên bệ cửa sổ phòng vẽ, dựa vào tường, tay cầm tiêu ngọc, kề dưới môi, nhẹ nhàng thổi vang, tiếng tiêu nhẹ nhàng tuôn chảy vào đêm đen…
“Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt khoanh tay trước ngực đứng ở bên cửa sổ “Bọn họ muốn giết ngài”.
“Nguyên Nhân?”, ta hạ tiêu ngọc xuống.
“Yêu ma, kẻ sai khiến phía sau của những vụ mưu sát, huyết án chất đầy, tội không thể tha.”
“Bọn họ biết sự tồn tại của ta?”
“Kẻ lấy cờ hiệu của ngài làm xằng làm bậy, có ý khiến mọi chuyện thành như vậy, lá gan quả không nhỏ!”
Ta hiểu, chẳng trách Tiểu Ly lại hỏi: Loài người, hay yêu ma, huynh đã có lựa chọn rồi?
Hóa ra, Dạ Lạc mà Ti Ti muốn tìm kiếm, là mượn danh nghĩa ta “thay yêu hành đạo”, nhưng kẻ gây họa cho nhân gian, vốn không phải là ta.
Chuyện rõ ràng như vậy…
“Đại nhân, tại sao ngài không hỏi trong ngôi miếu nát đó đã xảy ra chuyện gì?”, A Mục hiện thân.
“Người không phải là do ngươi giết”, ta thu tiêu ngọc lại, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi đến giá vẽ.
“… Mấy con tiểu yêu, có một con đã từng gặp ở bên hồ…”
“Bởi vì… là ta làm”, ta biểu cảm tự nhiên cắt ngang lời ông ta, dừng lại trước bảng vẽ
“Chẳng lẽ người muốn ta đích thân đi giải thích?”, Dạ Lạc bản tính cô độc cao ngạo lạnh lùng lúc này phát huy vô cùng sâu sắc, “Cho dù có giải thích, sẽ có người tin sao? Không khéo lại tự chuốc thêm khổ cho mình. Ta chẳng thể tính toán chút chuyện cỏn con này, lãng phí thời gian, nếu bọn chúng muốn chơi, ta nhấc bút vẽ ở trong đĩa đựng màu lên, khẽ nói, “Ta chơi cùng đến cùng là được” .