Ta chỉnh sửa lại cổ áo bị vò nhăn nheo, dùng lời lẽ văn minh nói với em trai: “Tiểu Ly, em là lửa, Tiên Tiên là nước, em nói lửa nước bất dung, là sợ cô ấy là một chậu nước dập tắt ngọn lửa như em đây đúng không?”, nói rõ lập trường, ta rất hy vọng. Hiếm có được cô gái như Dĩ Tiên, dám ôm tinh thần chẳng sợ gì thẳng thắn, thoải mái với cậu ấy, không chút sợ hãi, vừa bạo gan lại vừa có kiến thức, ta tán thưởng.
“Đệ mà sợ cô ta? Hừ!”, Tiểu Ly tức nhảy lên, nắm chặt nắm đấm, thuận tiện đánh vỡ chiếc ghế, chỉ vào ta, “Đừng tưởng dùng kế khích tướng là xong, trừ phi đi chém cô ta, nếu không thì đệ không làm, tìm ai cũng đừng có tìm đệ”.
“Chị sẽ ngốc đến độ đi chơi trò khích tướng với em sao? Chị đã bị em nghiên cứu thấu suốt rồi, em có cần kích động như vậy không? Còn lấy khích tướng ra làm cái cớ, không biết còn tưởng rằng em thật sự sợ cô ấy, không dám giúp chị theo dõi hành tung của cô ấy”, khích tướng trong khích tướng, để xem đệ có trúng đòn không?
Khuôn mặt lão đệ vừa tái xanh vừa tím ngắt, nếu nộ khí không thể ra khỏi lồng ngực thì cậu ấy sẽ uất hận mà chết mất. Thế là đàm phán thành công!
Một tên tiểu ác ma nào đó đang đắc ý tung hoa…
Ta nhanh chóng trốn xa khỏi “ngôi mộ hoang” ngập tràn chướng khí này, bên trong đang diễn màn “đào mồ quật mả” oanh tiệt, tòa dinh thự này, xác suất bị vùi thân dưới sự bạo hành của Tiểu Ly là… cực cao, cực cao, vô cùng nguy hiểm!
Lại nhìn kẻ dựa nghiêng vào bên cửa, khoanh tay trước ngực mà đứng kia, chính là… Ảo Nguyệt, tảng băng điêu khắc, anh ta vẫn luôn ở bên ngoài xem kịch hay. Hồi thứ hai, có người thấy chết không cứu, ta nhớ kỹ rồi.
“Ảo Nguyệt…”, ta ai oán, nặng nề, mất mát vô hạn mà chẳng có cách nào nhìn anh ta, biểu cảm như một cô gái không nơi nương tựa khổ sở.
“Trên đời này, người không có khả năng làm tổn thương ngài nhất chính là điện hạ”, anh ta lạnh lùng đến mức không thể lạnh lùng hơn, không biết sai mà hối cải, lý do tràn đầy lý lẽ, chứa đựng tình, cảm động người. Nhưng…
“Yến Đê cốc lần trước thì Sao?”
“Tôi tin thứ mà ngài tin”, ánh mắt anh ta lay động, giống như đang suy nghĩ để tìm từ thích hợp, sau đó nói ra bốn từ, “Ái ốc cập ô”.
Bị băng lạnh đập trúng, vì sao người yếu thế luôn là ta? Ta lặng lẽ duỗi cánh tay, vòng lên cổ anh ta, tảng băng điêu khắc hơi chấn động. Ta bỏ qua sự kinh ngạc và hoảng hốt trong mắt anh ta, kiễng bàn chân lên, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên bên mặt của anh ta, dịu giọng hỏi: “Lúc nào… mới có thể dung hòa được sự lạnh lẽo của ngươi đây?”.
Ta vô cùng chắc chắn rằng mình đã nghe thấy nhịp tim vui tai động lòng người trong lồng ngực ấm nóng của Ảo Nguyệt.
Hòa rồi, tiểu ác ma liên tục đắc ý tung hoa… đêm nay thu hoạch thật là lớn!
Chẳng qua là giây tiếp theo, ba đôi mắt quang minh chính đại nhìn vào bọn ta… nhìn ta thân mật gục trước ngực Ảo Nguyệt, tay của anh ta đè lên thắt lưng ta, tư thế giống như đang… ôm ấp nhau, thêm vào cảnh tượng vừa rồi nữa…
Diệu Âm bịt chặt miệng để không thét to lên, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Bình tĩnh nhất là Tinh Hà, nhìn mấy giây, sau đó thấy mà như mù rời đi. A Mục xoa cằm ác ý bình luận: “Hóa ra không phải là Ảo Nguyệt nhanh chân giành trước mà là Dạ Lạc chủ động để ý đến Ảo Nguyệt à? Chẳng trách thường xuyên đưa theo bên người, phân biệt đối xử! Haizzz, Toàn Cơ lại sắp làm ầm lên đòi sống đòi chết rồi, khẩu vị của chủ nhân thật kỳ lạ, đây chính là tâm lý dị thường mà điện hạ nói đến phải không?”.
Đêm nay, trên dưới Dạ trạch đạt được nhận thức chung: Dạ Lạc đại nhân, tâm lý có vấn đề.
Sáng sớm, trước khi ra khỏi cửa, ta dặn dò A Mục, ngôi đền cổ ở dưới chân Phong Sơn kia, bốn Ngự linh sư đang bận rộn giăng kết giới, nếu như cần thiết thì đi “giúp đỡ” bọn họ. A Mục đương nhiên hiểu rõ, đối với vài việc, trên nguyên tắc ta không thích hành động của mình chịu hạn chế của người khác.
Khoác diện mạo nhân sĩ công chức, ta dấn thân vào Quảng An, chào đón ngày thực tập đầu tiên.
Bộ phận Mạc Tân làm việc là Rủi ro Tuân thủ (Compliance Risks), cô ta vốn là chuyên ngành Toán học, có năng lực phân tích, tính toán rất mạnh, trình độ vi tích phân của ta… đại khái là có thể an toàn qua cửa, miễn cưỡng có thể làm cấp dưới cho cô ta. Nhớ lại lúc đầu rất mạo hiểm mới chen vào được khoa Tài chính Đại học Cốc Giang.
Ta đúng kiểu mẫu chào hỏi với các vị tiền bối đồng nghiệp, trong số đó, có khá nhiều người trẻ tuổi, trẻ tuổi thật tốt, thật có lợi thế. Tuổi tác cách biệt không lớn nên bớt đi được sự câu nệ, thận trọng về vai vế, rất tốt, chỉ là… ánh mắt bọn họ nhìn ta, rất giống như một chú chim cách cụt Nam Cực đi đến sa mạc Atacama ở Bắc Bán Cầu. Nói cách khác, nếu không phải trên người khoác bộ đồ công chức này, xem ra, các tiền bối sẽ có các câu hỏi như “Bạn nhỏ này học lớp mấy rồi? Đã tốt nghiệp cấp Hai chưa?”
Vẻ ngoài trẻ tuổi không phải là lỗi của ta. Các đồng nghiệp hãy cảm thông!
Ngày đầu, công việc chủ đạo là làm quen môi trường, đi loanh quanh các nơi, tiện tay lật xem tư liệu, đại thể tìm hiểu tính chất công việc. Một đống văn kiện số liệu tổ hợp khiến ta đau đầu, nhớ nhung đến mấy vị giảng viên già ở trên giảng đường, môn Kinh tế Chính trị học hôm nay có điểm danh không?
“Tiểu Phong, tan làm rồi!”, Mạc Tân ở sau lưng vỗ ta, vui vẻ cười nói, “Thấy cô chăm chỉ thế này, sắp quên ăn quên ngủ rồi, tôi biết ngay là mình không nhìn nhầm người mà”.
Một câu nói tán thưởng nhưng lại thấy có một tầng sâu ý nghĩa khác. Còn nữa, chăm chỉ cái gì… bên ngoài thì tỏ ra cúi đầu đọc và nghiền ngẫm, thực ra thì tâm hồn ta đã bay đi cả vạn dặm suốt một buổi sáng rồi.
Mạc Tân mời ta cùng đi ăn trưa, ta khéo léo từ chối, nói là phải nhanh chóng đến bệnh viện thăm bạn học, đã là đi thăm thì nên thuận đường mang theo cơm trưa chứ! Tuy có thể là hành động thừa thãi, nhưng Doãn Kiếm sẽ cần, trong thời gian dưỡng thương, nên chuẩn bị tốt tâm lý.
Ta mua một suất canh gà, gọi thêm chút đồ nữa, đựng trong cặp lồng, đi tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Doãn Điệp cũng ở đó, mỗi lần nhìn thấy cô ta, trong lòng ta sẽ nổi lên gợn sóng lạ thường. Ta âm thầm thở dài, mình bị làm sao vậy? Hình bóng của Anh Hàm Nhi đã khắc quá sâu trong ký ức của Dạ Lạc, muốn quên đi cũng không dễ dàng gì. Như Doãn Kiếm đã nói, có một vài chuyện, cho dù nỗ lực thế nào cũng không thể quên được, huống hồ, khuôn mặt đó còn đang sờ sờ ở ngay trước mắt ta.
Doãn Kiếm như thường lệ lấy chuyện thi đại học làm lý do xua cô ấy đi. Anh ta nhìn sang ta đứng như thẫn thờ ở cửa… và chiếc cặp lồng trong tay, hạ mệnh lệnh: “Đến đây”.
Ta diễn tốt vai diễn của Phong Linh, nghe lời bước đến.
“Tiểu Điệp bị chiều hư rồi, đừng để ý”, anh ta vừa nói vừa cầm lấy chiếc cặp lồng như đang lấy lại đồ của mình, mở ra, ngửi ngửi, “Cũng không tệ, rất thơm!”.
Thật tự nhiên!
“Anh chưa ăn cơm trưa sao?”
“Đợi em.”
“Vậy ngộ nhỡ buổi trưa tôi không đến thì sao?”, cũng cứ thế chịu đói ư?
Anh ta lại nhìn ta như nhìn một kẻ ngốc: “Anh biết em sẽ đến”, sau đó từ dưới gối lấy ra một cuốn sách đưa cho ta.
Ta đón lấy: Bá tước Monte Cristo, cuốn sách còn mới nguyên, mang theo một mùi thơm đặc biệt của sách mới.
“Sợ em ngồi buồn chán giống như ngày hôm qua”, anh ta múc một thìa canh đưa đến miệng, chầm chậm nói, Anh thích nhìn dáng vẻ em đọc sách, rất yên tĩnh, không cần nghĩ gì cả”.
Điều này… quả là không sai. Ta vội đón lấy cuốn sách, tùy ý lật vài trang: “Bá tước Monte Cristo, tôi đã xem bản điện ảnh, rất đặc sắc, câu chuyện phục thù của Edmond Dantès…”.
Biểu cảm của anh ta cứng ngắc, ta đã vô ý chạm phải điều cấm kỵ đó: Phục thù.