Muốn nghe một câu chuyện phục thù khác không?”, Doãn Kiếm cúi đầu, nặng nề hỏi.
“Hamlet? Hamlet thì ai cũng biết đến…”
“Những câu chuyện đó đều phục thù thành công, nhân vật chính được như ý nguyện, khiến cho kẻ thù có được kết cục nên có, thân bại danh liệt, thậm chí có thể cùng nhau chết chung.”
“Câu chuyện anh muốn kể thì sao?”
“Làm một sự trao đổi, có thể nói cho anh… lai lịch của người đó không?”, anh ta vẫn cúi đầu, từ đầu chí cuối không nhìn ta lấy một cái.
“…”, tạm thời không thể, ta không lên tiếng.
Trầm mặc hồi lâu, anh ta thở dài một hơi, tâm trạng nặng nề cũng dần buông lỏng: “Bỏ đi, một sự phục thù chưa có kết quả không thể gọi là một câu chuyện hoàn chỉnh được”, nói rồi lại tiếp tục uống canh, “Trong thế giới bệnh tật này, so với số lượng lớn các loại như Pernand, Danglars, Claudius còn đáng hận hơn, ít nhất bọn họ có sự đố kỵ, tham vọng làm lý đo, mà có vài người lại không có bất cứ nguyên nhân gì, tùy tiện tìm một lý do không thể coi là lý do để làm cái cớ, hừ”, anh ta dừng động tác, ngẩng đầu nhìn ta, nhưng lại như đang nhìn một điều gì đó rất xa xôi, “Tiểu Phong, em biết rõ rất nhiều chuyện, bao gồm cả anh…”.
Ta hậm hực ra khỏi phòng bệnh, những con người này thật quá thông minh.
Đang đi ra ngoài cửa bệnh viện, tình cờ gặp Tiểu Trinh, ta bị chiếc nhẫn trân châu hình tròn trên ngón giữa tay trái của cô ta thu hút. Cô ta ngập ngừng hỏi thăm tình trạng vết thương của Doãn Kiếm.
“Khôi phục rất tốt”, ta cười đáp, trong lòng lại đang nghĩ: Cô ta có tiếp xúc với Ngự linh sư sao?
Một buổi chiều kết thúc như thường nhật, ta chào tạm biệt các đồng nghiệp.
Mạc Tân khá là hài lòng với thái độ làm việc “cần cù” của ta, hai người quan hệ cũng rất vui vẻ, có lẽ cô ta có mục đích khác. Thực ra cô ta không cần phải phí sức tiếp cận ta như thế này, cho dù là hoài nghi hay thăm dò, cuối cùng, ta cũng sẽ nói cho bọn họ chân tướng.
Dưới chân Phong Sơn, tại một ngôi đền cổ hoang tàn vắng vẻ, cánh cửa mục nát nằm trên mặt đất bị cỏ che lấp mất một nửa. Nền cỏ dại xanh thẫm điểm thêm nhiều chấm đỏ thẫm hút mắt, nối liền thành một vệt máu dài cắt qua cánh cửa. Trong không khí, mùi máu tanh sực vào mũi, từng vũng máu được ánh tà dương nơi chân trời chiếu rọi trên mặt đất tạo nên khung cảnh chết chóc. Thời gian mãi ngưng đọng tại thời khắc đỏ thẫm vĩnh hằng này.
Sau thềm cửa là một mảng hỗn độn điêu tàn, tường đá bị chém. Tan nát, ngôi miếu nhỏ như hoàn toàn nghiêng ngả muốn sụp đổ thành một đống vụn vỡ hoang sơ, ngọn nguồn của vết máu dưới chân chính là từ bốn thi thể gần như bị vùi trong đống đổ nát ấy, các bộ phận của cơ thể nằm rải rác, trông vô cùng thê thảm.
Trên đống đổ nát, A Mục giống như con quỷ dữ uống máu vừa mới từ Địa Ngục Tu La, chạy trốn đến nhân gian càn quấy, chỉ một bóng lưng nhàn nhạt cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Ông ta quay đầu lại, thấy là ta thì hơi sững sờ, lập tức ẩn hiện ở trước mặt ta. Tình cảnh này dễ dàng khiến người ta sản sinh liên tuởng, ta không nói gì, cũng không quát mắng hay trách cứ, không có một một chút biến động cảm xúc nào, bình tĩnh đi đến bên một thi thể còn tương đối hoàn chỉnh bên cạnh đống đổ nát, anh ta vẫn còn sót hơi thở cuối cùng.
Ta lặng lẽ cúi nhìn linh hồn đáng thương bị trói giữ trong lồng giam thân thể ấy, đôi mắt vẩn đục đang nỗ lực mở ra một khe hở, ánh mắt găm chặt vào ta, bờ môi vô thanh rên rỉ mấy câu.
Ta đọc hiểu nghi vấn của anh ta, lạnh nhạt trả lời: “Ta là Dạ Lạc”.
Trong nháy mắt, con ngươi của anh ta trợn to đến mấy lần, kinh sợ vô hạn, sắc mặt trắng dã chuyển thành xám xanh, miệng há hốc, bất lực không phát ra được âm thanh nào, không đến hai giây sau đã tắt thở, đầu mềm nhũn gục xuống, chiếc nhẫn bảo thạch trên tay trái đột nhiên mất màu.
Bị ta dọa chết rồi sao? Ta quay đầu vô tội hỏi A Mục: “Trông ta rất kinh dị sao?”.
“Không phải ngài kinh dị, là Dạ Lạc”, kẻ trả lời là Ảo Nguyệt, không biết xuất hiện từ khi nào, đứng bên cạnh thi thể đó, Anh ta nghe thấy hai tiếng ‘Dạ Lạc’, mới bị dọa thành như thế này, ngài đã từng làm gì bọn họ… chuyện rất tàn nhẫn sao?”.
Làm… chuyện rất tàn nhẫn?
Ta với anh ta đồng thời nhìn A Mục.
“Đừng nhìn tôi! Tôi còn muốn giải cơn nghiện, không kịp nhúng tay vào, yếu đuối như vậy, thật khiến người ta muốn đánh”, A Mục xua tay, có chút thất vọng.
“Ha ha, ánh chiều tà đẹp vô hạn! Lại gặp Dạ Lạc đại nhân, tại hạ cảm thấy rất vinh hạnh, thật là có duyên với ngài”, ngữ điệu cổ quái của tên vác lưỡi hái đến rất đột ngột.
“Đúng vậy! Thu hồn đã đến”, ta nhanh chóng hiểu ra, anh ta thích đánh nhau nhất, “A Mục, ngươi thu đọn thi thể đi nhé!”, nói xong liền rút lui.
“Haizzz, thế này…”, đại thúc không hài lòng, “Không phải do tôi làm, tại sao lại bắt tôi dọn rác? Ảo Nguyệt chẳng phải cũng có mặt sao? Ngài như thế này là thiên vị quá rõ ràng rồi”.
“Ồ?”, ta dừng bước, nhìn người đàn ông đi bên cạnh: “Ngươi nguyện ý không?”, từ sau tối hôm qua, hai bọn ta bị bọn họ nhất chí cho rằng… một lời khó nói hết, không nói nữa.
Ngoài dự liệu, anh ta tự giác quay lại, ta lại thêm một câu: “Thuận tiện đi tra rõ sự việc đó”, không cần nhiều lời, anh ta nhất định sẽ hiểu.
“Có thể chung tay cùng làm việc với U Minh sứ giả trong truyền thuyết, không có gì quang vinh hơn!”, Vô Thương bay trên không trung, như muốn người ta giương cung bắn xuống.
“Ồ, Tử Thần, đêm đó ngươi chuồn nhanh như vậy, vừa khéo lần này lại gặp lại nhau, chúng ta cùng so tài một chút”, A Mục vặn vặn mấy đốt ngón tay, trưng ra dáng vẻ lưu manh “Đại gia ta đang rất khó chịu đây”.
“Các hạ quá lời rồi, tại hạ nào dám tiếp chiêu chứ!”, Vô Thương che mặt, cười xảo quyệt, “Hơn nữa, Dạ Lạc đại nhân dịu dàng, mỹ lệ như vậy, không thích hợp với khung cảnh quá bạo lực, xin hãy lượng thứ cho tại hạ không thể thỏa mãn được dục vọng của ngài”.
Nghe mấy lời này, trán ta nổi đầy gân xanh. Ai có thể cho ta khẩu súng để bắn hắn, sau đó kéo ra ngoài quất một vạn roi.
Đêm thành thị phồn hoa, ai biết được trong sự yên ả ấy ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm.
Từ trên không trung cúi nhìn xuống, ánh đèn rực rỡ, thành phố Cốc Giang đèn đóm đầy màu sắc, ta nói rõ chỉ thị và nhiệm vụ cho sáu kẻ phía sau, “A Mục, Dạ Trạch ngươi phụ trách, bốn chỗ còn lại Vạn Kiếp tháp, Tinh Hà; Tứ Thủy đạo, Toàn Cơ; Vị Ương lâu, Diệu Âm; địa điểm cuối cùng là tòa lâu đài nhỏ kia,… Hú, không cần trông chừng Vô Thương nữa, ngươi đi”.
“Ảo Nguyệt làm gì?”, Toàn Cơ chỉ vào người đàn ông băng khắc nhàn nhã bên cạnh.
“Bảo vệ ta.”
“Tôi đổi cho anh ta”, người phụ nữ nào đó mãnh liệt yêu cầu.
“Không được.”
“Phân biệt đối xử, Toàn Cơ, sự thực chứng minh, người không giành được với Ảo Nguyệt, nhẫn nhịn đi!”, A Mục thương xót cô ta.
“Hay là đợi sau khi Điện hạ chữa khỏi tâm lý biến thái của đại nhân thì hãy giành tiếp”, Diệu Âm cùng chống kẻ thù chung.
“Tiểu Lạc Lạc, vì sao ngài luôn đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?”, cô gái nào đó nhìn trời bi phẫn.
Ta lại đưa đậu phụ cho cô ta đập vào nhé!
“Nói đến Điện hạ, tại sao không nhìn thấy ngài ấy?”, Hú ôn tồn nho nhã mở miệng.
“Tiểu Ly có chuyện khác, không cần để ý đến đệ ấy”, ta không mặn không nhạt trả lời.
“… Đại nhân quả nhiên rất phân biệt đối xử, vốn dĩ không tin, nhưng chưa từng nghĩ, đến địa vị của Điện hạ ở trong mắt đại nhân cũng thấp đến mức độ ấy”, Hú buồn bã cho lão đệ của ta.
“…”, Hú, ngươi từ trước đến nay không buôn chuyện, học thói xấu của Toàn Cơ rồi sao?
“Tôi có năng lực và tư cách bảo vệ ngài ấy nhất, mấy người các người bớt lôi thôi đi”, Ảo Nguyệt lấy tư thái của đại pháp quan trên đình, uy nghiêm trang trọng đứng ra chủ trì công đạo, ngữ điệu lạnh lùng, “Học tập Tinh Hà một chút đi, lời nói, hành động phải thận trọng”.
“…”, “ngôi sao” nào đó bị điểm danh, tự động xả ra từng đường khinh bỉ, suy nghĩ sâu xa nặng nề thốt ra, “Dạ Lạc và Ảo Nguyệt, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi”, lời nói ra không khiến người ta kinh hãi là không được, đó chính là Tinh đại nhân của chúng ta.