Vào năm lớp chia ban giữa tự nhiên và xã hội, lâm Ý Chiêu đã đưa ra một quyết định rất thiếu suy nghĩ.
Cô quyết định chọn theo Lộ Dương, đến ban tự nhiên.
Mặc dù thành tích của cô trong tất cả các môn học đều rất xuất sắc, không có ngoại lệ dù chỉ một môn điểm thấp cũng không có, nếu suy xét đến con đường tương lai của cô, thì bạn xã hội mới là một sự lựa chọn tốt nhất.
Tất nhiên mọi giáo viên đều biết điều này nhưng thầy cô chọn cách tôn trọng sự lựa chọn của chính học sinh của mình.
Hơn nữa thành tích mấy môn tự nhiên của Lâm Ý Chiêu cũng không kém bất cứ ai, vì thế hầu như không có ai cảm thấy cô đang làm bậy cả.
Ban tự nhiên đối với Lâm Ý Chiêu là những chuỗi công thức vô tận và là những con số khác nhau, còn xã hội là sự tự do trong những câu văn, từng dòng thơ, chúng đều có linh hồn và cũng là thứ mà cô yêu thích.
Dù vậy thì sao? Ở bên lớp tự nhiên có thể gặp được lộ Dương, vậy nên bảo cô chọn một trong hai thì, ban tự nhiên vẫn giành chiến thắng trong lý trí của cô.
Khi xưa cô kiên quyết như thế, còn bây nghĩ lại thì nó đúng là ngu ngốc nhất năm đó. Nếu hỏi hiện tại cô có hối hận hay không, thì cô vẫn sẽ lắc đầu bảo không. Thanh xuân là cái thứ ma chúng ta có thể làm ra loại chuyện mất mặt cỡ nào cũng được, nhưng chắc chắn phải có lý do đặc biệt nào đó khiến chúng ta bồng bột với những quyết định ấy như vậy.
Cô đang ở trong thanh xuân, bởi vì cô tuổi, vì vậy cô sẵn sàng trả giá cho tuổi trẻ của mình.
…
Năm lớp , cô vẫn như thường ngày ở lớp bổ túc học dành cho ban tự nhiên, nhưng không ngờ tới Lộ Dương cũng ở đó.
Trường trung học cơ sở số thì tập trung vào ban tự nhiên rất nhiều, tính sơ qua tầm mười lớp tự nhiên và tám lớp dành cho ban xã hội.
Từ tầng đến tầng đều là lớp tự nhiên, còn tầng và ở dưới là lớp xã hội.
Lâm Ý Chiêu tưởng rằng có thể cùng Lộ Dương học chung lớp bên cạnh nhau là tốt rồi, như vậy cũng có chút qua lại với nhau, so ra còn tốt hơn với lúc cả hai chỉ như người xa lạ lướt ngang qua nhau trên hành lang dài nhộn nhịp.
Thật không nghĩ tới, Lộ Dương cũng đang ở lớp bổ túc học thêm này.
Sau đó cô còn nghe bạn học trong lớp nói, Lộ Dương được cha anh ấy bỏ tiền vào, nhờ quan hệ mới vô được đây. Và thế là anh còn ngồi ở bàn sau của Lâm Ý Chiêu. Nói thật trong lòng cô có chút mừng thầm.
…
Có lẽ là mối quan hệ ngồi trước sau như thế chính là một loại có loại ma lực, nó kéo khoảng cách giữa người và người đến gần nhau hơn, quan hệ giữa Lâm Ý Chiêu và Lộ Dương càng ngày tiến triển tốt đẹp.
Mới đầu là Lộ Dương mỗi ngày mượn bài tập và bút của Lâm Ý Chiêu, hai người bởi vậy mà thân thiết.
Lúc chỉ có Lộ Dương và Lâm Ý Chiêu ở chung một chỗ, anh lập tức khôi phục vẻ cà lơ cà phất thường ngày của mình lại.
Anh hay gọi to tên của cô, nhưng đó không phải là kiểu gọi bình thường, thuộc cái loại gọi vừa mập mờ mà lại thân mật ấy.
Lộ Dương luôn mỉm cười, nghiêng đầu hô “Tiểu Ý Chiêu’’
Anh luôn nói ra những lời trêu ghẹo cô, nhất định phải chọc cho cô đến mặt đỏ bừng mới chịu bỏ qua.
Lộ Dương thường dùng giọng kiểu lưu manh khi tán tỉnh mà trêu ghẹo Lâm Ý Chiêu từng chút một.
Còn Lâm Ý Chiêu trong khoảng thời gian đó cũng sống ở thế giới mơ mộng của riêng mình.
Cho đến một ngày, khi cô vừa lấy nước xong, ngẩng đầu định đi về lớp thì nhìn thấy Lộ Dương lười biếng dựa vào lướt của chiếc hàng rào sắt, nhìn toàn cảnh là trước mặt anh đứng đối diện có một cô gái.
Cô gái kia là người Lâm Ý Chiêu biết qua đôi chút, cô ta là bạn gái của Lộ Dương cách đây không lâu.
Nhìn tình hình, đại khái là muốn tìm Lộ Dương ngỏ ý nối lại tình xưa với nhau.
Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên cô thấy cảnh này.
Lâm Ý Chiêu vừa chuẩn bị tâm lý, giả như mọi chuyện không liên quan đến mình, bước đi ngang qua họ thật nhanh.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng gọi tên cô.
“Tiểu Ý Chiêu”
Thân thể Lâm Ý Chiêu thoáng dừng lại, chưa kịp hiểu gì đang xảy ra thì cổ tay của cô đã bị kéo lại. Sau đó trực tiếp úp mặt vào ngực của anh.
Giọng nói của Lộ Dương rơi xuống từ đỉnh đầu: “Đây là bạn gái tôi, vậy nên tốt nhất đừng tới tìm tôi nữa.”
Xong xuôi.
“Thật ngại quá Tiểu Ý Chiêu, chuyện xảy ra quá đột ngột, chỉ có thể kéo cậu đến đỡ đạn cho tớ.” Lộ Dương cười xoa xoa đầu Lâm Ý Chiêu.
Lâm Ý Chiêu giơ tay thuận tóc: “À.”
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô không đợi Lộ Dương nói tiếp, trực tiếp hỏi: Tuy chỉ là giả vờ nhưng có thể thành sự thật được không?”
Đây quả thực là khoảng thời gian dũng cảm nhất của cô, từ khi lên trung học cơ sở, đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức mạnh dạn nhìn thẳng vào cảm xúc của bản thân mình.
Lộ Dương có chút bất ngờ: “Cậu nói cái gì giả thành thật?”
Lâm Ý Chiêu nở nụ cười: “Bạn gái cũ của cậu đấy, đến lúc đó không chừng bọn họ sẽ tới tìm tớ gây phiền toái. Cậu phải che chở cho tớ đấy nha.”
Cũng không biết vì điều gì, ý cười trên mặt Lộ Dương biến mất chỉ hỏi: “Cậu thích tớ sao?”
Anh quả nhiên vẫn đoán được, dù sao chuyện tình cảm không ai rành hơn anh.
Lâm Ý Chiêu cũng không có ý định che dấu, đầu óc nhanh nhạy đã lỡ miệng nói ra câu kia, cũng chưa kịp nghĩ đường lui cho mình.
Cô gật đầu thừa nhận, ánh mắt nhìn thẳng vào Lộ Dương.
Rất lâu sau, Lộ Dương mới có phản ứng.
Anh ấy mỉm cười: “Ồ, vậy thì cậu phải suy nghĩ kỹ lại đi, tớ không phải là dạng người tốt lành gì.”
Lâm Ý Chiêu nghe thấy thế cũng nhẹ nhàng cười: “Ừm, tớ biết rồi.”
Đây là lần dũng cảm nhất trong kí ức của cô.
Lúc đó, cô không biết quyết định này của mình có đúng hay sai nữa, nhưng cô đã thay đổi bản thân mình thành một Lâm Ý Chiêu khác với mọi ngày.
Cô và Lộ Dương cũng không nói rõ gì, chỉ một câu như vậy, hai người coi như là ở cùng một chỗ.
Đám bạn bè của Lộ Dương cũng quen biết Lâm Ý Chiêu, lúc chạm mặt ai cũng đều cười trêu chọc gọi cô hai tiếng “Chị dâu”.
Thiếu niên đang trên con đường trưởng thành.
Lộ Dương chỉ khi lúc chia tay thì anh mới trở về bản chất thật của con người mình, anh chỉ chơi đùa với mọi thứ, cô biết.
Anh sẽ không bao giờ nghiêm túc, cô cũng biết.
Nếu hỏi Lộ Dương là người như thế nào, Lâm Ý Chiêu so với bản thân anh thì rõ hơn ai hết.