Lúc Lục Giai Ý trở về cửa phòng học gặp Chu Dương Liễu ăn mặc kín kẽ nghiêm cẩn.
Chu Dương Liễu đến muộn, không thể chạy bộ, bị Lưu Hồng Dân bắt được.
Lưu Hồng Dân cũng ưu ái Chu Dương Liễu, dù sao cũng là học sinh mũi nhọn. Nhưng mà kỷ luật vẫn phải răn, để y ở bên ngoài phạt đứng. Chu Dương Liễu dường như sợ bị nhìn thấy, đội mũ áo hoodie, khuôn mặt nhỏ đỏ rực lên. Đối với học sinh tốt tâm cao khí ngạo như y mà nói, bị phạt đứng là vô cùng nhục nhã. Y thấy Lục Giai Ý, liền hơi nghiêng người, giống như muốn trốn cậu.
Cặp của y cũng chưa kịp mang vào phòng học, một tay xách lên thả trên giày. Hình mặt trời đỏ rực trên cặp sách, ban ngày nhìn vào càng rực rỡ.
Cậu phát hiện Chu Dương Liễu hình như đặc biệt thích mặt trời. Hình vẽ trên ngực áo hoodie cũng là mặt cười màu vàng trông rất giống mặt trời. Trước đây lúc ngồi ở đằng trước, cậu thấy sách của Chu Dương Liễu đều bọc giấy bọc, hình vẽ bên ngoài cũng là mặt trời, tô màu chói lọi.
Lục Giai Ý từ cửa sau đi vào ngồi xuống. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ánh nắng ấm áp sạch sẽ chiếu trên sân tập. Thể dục sinh bọn họ đang ở đó tập luyện, cách rất xa nhìn không rõ ai với ai.
Cậu nghĩ đến lúc chạy bộ nhìn thấy vết thương trên đầu Thích Dương.
Trách không được hôm qua cậu ngửi thấy mùi thuốc, thì ra Thích Dương thực sự bị thương rồi, cho nên mới đội mũ đi?
Cậu nâng má ở chỗ ngồi nhìn một lúc, Lưu Hồng Dân liền đi vào.
“Các bạn đồng học, vừa nãy thầy thể dục đến tìm tôi, nói về vấn đề khẩu hiệu của lớp chúng ta trong giờ thể dục buổi sáng.” Lưu Hồng Dân nói, “Nghe nói mọi người hô khẩu hiệu không tích cực phải không?”
Trong lớp liền loạn cào cào lên, Lưu Hồng Dân ra hiệu mọi người yên lặng. “Tôi vốn nghĩ, khẩu hiệu mọi người đều hô rất nhiều năm rồi, đều thuộc cả rồi. Cho nên lớp khác đều mở cuộc thảo luận về chuyện này, tôi lại không quản. Đã như vậy, xây dựng khẩu hiệu một chút, chỉ cần là nghiêm túc, hăng hái tiến lên đều được. Giờ ra chơi mọi người nghĩ cho cẩn thận, vài ngày nữa chúng ta mở một cuộc thảo luận. Khẩu hiệu phải được hô thật to nha các bạn học sinh. Khẩu hiệu hô có to, mọi người cũng có sức lực, có phải không?”
Tiết đọc buổi sáng Lục Giai Ý lại học thuộc bài khóa nửa tiếng đồng hồ. Cậu vài ngày đã đem sách ngữ văn học thuộc hết cả… Tuy rằng có chữ cá biệt cậu vẫn chưa phân biệt được chính xác. Nhưng cậu có trí nhớ cực kỳ tốt, đọc một lần, nhắm mắt lại, những chữ nhận biết hay không nhận biết đều có thể hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.
Chép ra một lần đều không thành vấn đề.
Lục Giai Ý đối với bản thân tràn đầy niềm tin. Cậu có thể ngay cả abcd đều không hiểu nhưng cậu học nhanh, nhất định không bao lâu liền có thể tiến bộ.
Lúc chuông vào lớp chuẩn bị vang lên đám người Thích Dương quay trở về. Giang Triều nói: “Mẹ nó hôm nay thật là lạnh, tớ tắm nước lạnh không nổi rồi. Trường học chúng ta khi nào mới giống như Nhị Cao lắp bình nước nóng đây… Ài, Thích Dương, em gái Diệp lại đến đưa mày đồ ăn à?”
Chỗ ngồi của hắn đặt một bao đồ ăn vặt.
Thích Dương cầm lên liền muốn ném, Giang Triều đang muốn mở lời để hắn đưa cho mình lại thấy Lục Giai Ý lập tức thò tay ra nói: “Đừng ném, là tớ để mà.”
Thích Dương liền ngây người, Giang Triều nói: “Của cậu à… Làm sao chỉ cho bạn cùng bàn của cậu, bên cạnh đều không được chia phần một chút.”
“Cho mày.” Thích Dương đem gói đồ ăn vặt kia nhét vào ngực y.
Giang Triều cười cười nhìn Lục Giai Ý, thấy cậu không phản đối liền đi về chỗ của mình.
Thích Dương cũng mới tắm nước lạnh xong, trên người bốc lên hàn khí. Lục Giai Ý đợi hắn ngồi xuống, lại từ trong cặp lấy ra một bao đồ ăn, đặt lên bàn hắn.
“Cảm ơn cậu lần trước vì tớ đánh lộn, còn cho tớ mượn quần áo. Quần áo của cậu tớ đã giặt rồi, đợi khô tớ sẽ đem trả.” Giọng điệu rất khách khí, không nhanh không chậm.
Thích Dương “ừ” một tiếng, cũng không nói gì khác. Lục Giai Ý lại nói: “Quần con của cậu tớ cũng giặt luôn rồi… Cậu yên tâm, tớ không có mặc…”
Ai nha, cậu nói vớ vẩn cái gì vậy, còn cố ý nói mình không mặc quần của cậu ấy? Không mặc là rất bình thường, mặc mới là kỳ quái mà.
Quả nhiên Thích Dương quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt khó lường.
Một lúc sau, Thích Dương mới nói một câu: “Cảm ơn.”
Tay đưa tới, đem đồ ăn vặt bỏ vào trong ngăn bàn.
Lục Giai Ý rất vui mừng, nói: “Đừng cảm ơn. Cậu tập luyện khẳng định rất dễ đói đi. Đói thì ăn một chút, bổ sung khí lực.”
Từ Lâm chạy đến đằng sau, hỏi: “Giai Ý, cậu quên nộp bài tập tiếng anh rồi, mau đưa cho tớ.”
Y chính là đại biểu môn tiếng anh của lớp 11 – 6.
Lục Giai Ý nói: “Tớ chưa viết.”
Từ Lâm ngẩn ra: “Quên không làm?”
Lục Giai Ý có chút xấu hổ, nói: “Tớ không quên.”
Từ Lâm liền rất ngạc nhiên: “Thì tùy tiện viết một bài du lịch Canada là được rồi mà.”
Lục Giai Ý không biết phải giải thích thế nào với y, cuối cùng Từ lâm vẫn không thu được, đem bài của những người khác nộp lên. Ăn xong bữa sáng Trần Dĩnh đem Lục Giai Ý gọi lên văn phòng, quan tâm mà hỏi cậu gần đây làm sao vậy, có phải có chỗ nào không khỏe không.
Các thầy cô đều rất thương cậu.
Đại khái là học sinh tốt nổi danh, Trần Dĩnh cũng không phê bình cậu, chỉ nhắc cậu về sau chú ý: “Bài tập vẫn là phải viết.”
Thứ tư đối với Lục Giai Ý mà nói là một ngày tương đối khó khăn, ngoài thể dục buổi sáng, buổi chiều còn có tiết thể dục.
Lục Giai Ý không hiểu người đọc sách bọn họ vì sao vẫn còn phải “tập võ”. Môn thể dục của bọn họ học Thiếu Lâm Côn.
Thầy giáo thể dục cầm tờ báo trải trên bậc thang, hai chân vắt chéo ngồi chỗ đó chỉ huy. Cái này là hai tháng liền có thể hoàn thành nhiệm vụ của trường. Thiếu Lâm Côn của lớp bọn họ đã học được phân nửa, tiết học này chủ yếu là đem nội dung đã học ôn tập một lần. Y vừa hô khẩu lệnh vừa nhìn về hướng Lục Giai Ý, cuối cùng thực sự nhìn không nổi nữa liền đem cậu kéo ra.
“Quên mất em mấy tuần trước xin nghỉ, không được học.” Thầy thể dục nhìn một cái, gọi Giang Triều ra, “Em đến dạy cho bạn.”
Thiếu Lâm Côn của Giang Triều học tốt nhất, từng chiêu từng thức đều mang gió. Y bằng lòng dạy Lục Giai Ý, có thể làm thầy của học bá, y cảm thấy rất có mặt mũi, liền đem Lục Giai Ý lôi đến chỗ gốc cây Hợp Hoan dạy cậu.
Bởi vì thi tốt nghiệp không có môn thể dục cho nên môn thể dục của Nhất Trung chỉ là cho vui. Ngoại trừ bản thân thầy thể dục, chẳng có ai coi trọng cả. Có lúc còn bị thầy cô môn khác chiếm giờ giảng. Mọi người đem Thiếu Lâm Côn luyện hai lần liền giải tán, tự mình đi chơi. Thầy thể dục liền chạy đến sân bóng chuyền đằng trước dãy phòng học ngồi, hắn phải giám sát. Không phải tất cả học sinh đều sẽ lén chạy về lớp để học đâu.
Mọi người có cái đi đánh bóng, có cái đi bộ dọc theo bãi tập, còn có người ngồi dưới bóng cây, xem Giang Triều dạy Lục Giai Ý học Thiếu Lâm Côn, lúc có lúc không mà cười ầm ĩ.
Bởi vì Lục Giai Ý thực sự quá ngốc, trước đây chưa từng phát hiện cậu ngốc như vậy nha.
Nhưng mà đẹp trai, có ngốc cũng thấy vui tai vui mắt. Gầy gò tuấn dật, tuy rằng động tác không đẹp nhưng từng chiêu từng thức đều học rất nghiêm túc.
Lục Giai Ý chỉ một lúc liền thở hồng hộc. Giang Triều nói: “Cậu sao lại yếu đuối như vậy.”
Lục Giai Ý mím môi không nói, vung vẩy hai cái, đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn y hỏi: “Tiếp đến là chiêu gì nhỉ?”
“Hai tay đẩy ra phía trước, sau đó xoay người sang phải.” Từ Lâm ở bên cạnh hô.
“À, phải rồi.” Lục Giai Ý vụng về mà nghiêm túc đưa gậy trong tay đẩy ra, xoay người sang phải, kết quả hai chân không vững, lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa ngã nhào. Ở phía xa thầy thể dục nhìn thấy bật cười.
Lục Giai Ý chỉ học được hai lần tám nhịp đầu tiên, ngược lại khiến Giang Triều mệt chảy một thân mồ hôi. Nhìn sang thấy thầy thể dục đã chạy đi xem bóng rổ rồi, y liền nói với Lục Giai Ý: “Được rồi được rồi. Chúng ta học đến đây thôi. Ăn một miếng không mập ngay được.”
Y nói xong liền chạy đi đánh bóng rổ. Nhìn Thích Dương bọn họ đánh bóng đều thèm muốn chết rồi.
Lục Giai Ý đem gậy đưa tới cửa phòng dụng cụ, liền chạy đi rửa mặt. Rửa xong thấy mọi người đều vây quanh sân bóng rổ xem đám Giang Triều chơi bóng. Lúc cậu chạy đến đang đụng phải một đám đông đang hô to: “Slam Dunk Slam Dunk Slam Dunk!”
(slam dunk là một động tác úp rổ)
Lục Giai Ý không có đi vào đám người, mà đứng trong bóng râm xem.
Thật ngưỡng mộ.
Cậu hiện tại đã bắt đầu ngưỡng mộ những nam sinh lỗ mãng này.
Trên sân bóng rổ chiến đấu kịch liệt, sáu đấu năm, đều là nam sinh lớp bọn họ. Ở đây chủ lực đương nhiên là mấy bóng rổ sinh. Lục Giai Ý tuy xem không hiểu quy tắc nhưng thấy náo nhiệt, cậu phát hiện Giang Triều và một nam sinh khác vẫn luôn chặn chết Thích Dương. Chuyên môn chặn hắn. Thích Dương mang bóng, bọn họ làm mấy động tác giả cũng không thể giành lấy. Bóng vỗ qua háng, chạy ra sau lưng, tay trái chuyền sang tay phải. Rồi lại từ dưới háng chuyền lên trước người, tay phải sang tay trái. Thân thể mạnh mẽ mà tiến lên phía trước, nhưng bị hai người kia ngăn đứng lại. Hắn xoay người một cái liền đem bóng chuyền cho La Khôn, chính mình nhảy về bên trái hai bước. Cong tay một cái, động tác quá nhanh. Lục Giai Ý đều không thấy rõ La Khôn như thế nào lại đem bóng truyền qua, Thích Dương đã đứng ở dưới rổ.
Tất cả động tác đều liên lục, mấy người dời vị trí cũng không thấy ngừng lại. Tốc độ bóng đi cực kỳ nhanh bởi vì lực đạo quá mạnh. “pặc” một tiếng vào tay Thích Dương. Hắn tiếp bóng liền ở dưới giỏ nhảy một cái, Giang Triều đằng trước thấy vậy lập tức giơ cao hai tay bật nhảy lên. Cơ thể hai người gần như đồng thời nhảy lên, đều là vóc dáng cao lớn cường tráng. Khuôn mặt đỏ bừng của Giang Triều càng lộ vẻ hung mãnh. Mắt thấy hai tay y sắp đem bóng trong tay Thích Dương cướp lấy rồi, ngay lúc này tay trái Thích Dương đột nhiên câu bóng vòng ra sau lưng. Bóng ở sau lưng hắn từ tay trái chuyển sang tay phải. Mà cơ thể Thích Dương vẫn tiếp tục vọt về phía trước, lúc Giang Triều sắp rơi xuống rồi, tay phải hắn trực tiếp đem bóng úp vào rổ. “lạch cạch” một tiếng, cả giá đỡ đều bị đập lắc lư hai cái. Hai cánh tay hắn đều đưa vào, dùng cùi chỏ móc vào giỏ, cả người đều theo giá đỡ lắc lư sau đó rơi xuống đất.
“Hoa rơi nước chảy!”
“A A A!” Tràng diện vô cùng có lực trùng kích này khiến tất cả mọi người nhất thời hoan hô lên. Lục Giai Ý cũng bị làm rung động, so với lần đầu tiên thấy Thích Dương ném bóng còn chấn động hơn nhiều. Cậu cũng không hiểu đám nam sinh xung quanh hô “đổi tay treo tường Slam Dunk” rốt cuộc là ý gì. Cũng không biết bọn họ nói “kẹp riêng đại thần” là ai. Chỉ biết động tác đó nhất định rất trâu bò, nếu không mọi người cũng không hưng phấn như vậy.
Cậu nhịn không được cũng vỗ tay mấy cái.
Quá mạnh rồi quá mạnh rồi. Cậu chợt hoàn toàn hiểu được những nữ sinh giậm chân kia, cậu cũng muốn giậm chân. Ai…
Chu Dương Liễu đến muộn, không thể chạy bộ, bị Lưu Hồng Dân bắt được.
Lưu Hồng Dân cũng ưu ái Chu Dương Liễu, dù sao cũng là học sinh mũi nhọn. Nhưng mà kỷ luật vẫn phải răn, để y ở bên ngoài phạt đứng. Chu Dương Liễu dường như sợ bị nhìn thấy, đội mũ áo hoodie, khuôn mặt nhỏ đỏ rực lên. Đối với học sinh tốt tâm cao khí ngạo như y mà nói, bị phạt đứng là vô cùng nhục nhã. Y thấy Lục Giai Ý, liền hơi nghiêng người, giống như muốn trốn cậu.
Cặp của y cũng chưa kịp mang vào phòng học, một tay xách lên thả trên giày. Hình mặt trời đỏ rực trên cặp sách, ban ngày nhìn vào càng rực rỡ.
Cậu phát hiện Chu Dương Liễu hình như đặc biệt thích mặt trời. Hình vẽ trên ngực áo hoodie cũng là mặt cười màu vàng trông rất giống mặt trời. Trước đây lúc ngồi ở đằng trước, cậu thấy sách của Chu Dương Liễu đều bọc giấy bọc, hình vẽ bên ngoài cũng là mặt trời, tô màu chói lọi.
Lục Giai Ý từ cửa sau đi vào ngồi xuống. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ánh nắng ấm áp sạch sẽ chiếu trên sân tập. Thể dục sinh bọn họ đang ở đó tập luyện, cách rất xa nhìn không rõ ai với ai.
Cậu nghĩ đến lúc chạy bộ nhìn thấy vết thương trên đầu Thích Dương.
Trách không được hôm qua cậu ngửi thấy mùi thuốc, thì ra Thích Dương thực sự bị thương rồi, cho nên mới đội mũ đi?
Cậu nâng má ở chỗ ngồi nhìn một lúc, Lưu Hồng Dân liền đi vào.
“Các bạn đồng học, vừa nãy thầy thể dục đến tìm tôi, nói về vấn đề khẩu hiệu của lớp chúng ta trong giờ thể dục buổi sáng.” Lưu Hồng Dân nói, “Nghe nói mọi người hô khẩu hiệu không tích cực phải không?”
Trong lớp liền loạn cào cào lên, Lưu Hồng Dân ra hiệu mọi người yên lặng. “Tôi vốn nghĩ, khẩu hiệu mọi người đều hô rất nhiều năm rồi, đều thuộc cả rồi. Cho nên lớp khác đều mở cuộc thảo luận về chuyện này, tôi lại không quản. Đã như vậy, xây dựng khẩu hiệu một chút, chỉ cần là nghiêm túc, hăng hái tiến lên đều được. Giờ ra chơi mọi người nghĩ cho cẩn thận, vài ngày nữa chúng ta mở một cuộc thảo luận. Khẩu hiệu phải được hô thật to nha các bạn học sinh. Khẩu hiệu hô có to, mọi người cũng có sức lực, có phải không?”
Tiết đọc buổi sáng Lục Giai Ý lại học thuộc bài khóa nửa tiếng đồng hồ. Cậu vài ngày đã đem sách ngữ văn học thuộc hết cả… Tuy rằng có chữ cá biệt cậu vẫn chưa phân biệt được chính xác. Nhưng cậu có trí nhớ cực kỳ tốt, đọc một lần, nhắm mắt lại, những chữ nhận biết hay không nhận biết đều có thể hiện lên rõ ràng trong đầu cậu.
Chép ra một lần đều không thành vấn đề.
Lục Giai Ý đối với bản thân tràn đầy niềm tin. Cậu có thể ngay cả abcd đều không hiểu nhưng cậu học nhanh, nhất định không bao lâu liền có thể tiến bộ.
Lúc chuông vào lớp chuẩn bị vang lên đám người Thích Dương quay trở về. Giang Triều nói: “Mẹ nó hôm nay thật là lạnh, tớ tắm nước lạnh không nổi rồi. Trường học chúng ta khi nào mới giống như Nhị Cao lắp bình nước nóng đây… Ài, Thích Dương, em gái Diệp lại đến đưa mày đồ ăn à?”
Chỗ ngồi của hắn đặt một bao đồ ăn vặt.
Thích Dương cầm lên liền muốn ném, Giang Triều đang muốn mở lời để hắn đưa cho mình lại thấy Lục Giai Ý lập tức thò tay ra nói: “Đừng ném, là tớ để mà.”
Thích Dương liền ngây người, Giang Triều nói: “Của cậu à… Làm sao chỉ cho bạn cùng bàn của cậu, bên cạnh đều không được chia phần một chút.”
“Cho mày.” Thích Dương đem gói đồ ăn vặt kia nhét vào ngực y.
Giang Triều cười cười nhìn Lục Giai Ý, thấy cậu không phản đối liền đi về chỗ của mình.
Thích Dương cũng mới tắm nước lạnh xong, trên người bốc lên hàn khí. Lục Giai Ý đợi hắn ngồi xuống, lại từ trong cặp lấy ra một bao đồ ăn, đặt lên bàn hắn.
“Cảm ơn cậu lần trước vì tớ đánh lộn, còn cho tớ mượn quần áo. Quần áo của cậu tớ đã giặt rồi, đợi khô tớ sẽ đem trả.” Giọng điệu rất khách khí, không nhanh không chậm.
Thích Dương “ừ” một tiếng, cũng không nói gì khác. Lục Giai Ý lại nói: “Quần con của cậu tớ cũng giặt luôn rồi… Cậu yên tâm, tớ không có mặc…”
Ai nha, cậu nói vớ vẩn cái gì vậy, còn cố ý nói mình không mặc quần của cậu ấy? Không mặc là rất bình thường, mặc mới là kỳ quái mà.
Quả nhiên Thích Dương quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt khó lường.
Một lúc sau, Thích Dương mới nói một câu: “Cảm ơn.”
Tay đưa tới, đem đồ ăn vặt bỏ vào trong ngăn bàn.
Lục Giai Ý rất vui mừng, nói: “Đừng cảm ơn. Cậu tập luyện khẳng định rất dễ đói đi. Đói thì ăn một chút, bổ sung khí lực.”
Từ Lâm chạy đến đằng sau, hỏi: “Giai Ý, cậu quên nộp bài tập tiếng anh rồi, mau đưa cho tớ.”
Y chính là đại biểu môn tiếng anh của lớp 11 – 6.
Lục Giai Ý nói: “Tớ chưa viết.”
Từ Lâm ngẩn ra: “Quên không làm?”
Lục Giai Ý có chút xấu hổ, nói: “Tớ không quên.”
Từ Lâm liền rất ngạc nhiên: “Thì tùy tiện viết một bài du lịch Canada là được rồi mà.”
Lục Giai Ý không biết phải giải thích thế nào với y, cuối cùng Từ lâm vẫn không thu được, đem bài của những người khác nộp lên. Ăn xong bữa sáng Trần Dĩnh đem Lục Giai Ý gọi lên văn phòng, quan tâm mà hỏi cậu gần đây làm sao vậy, có phải có chỗ nào không khỏe không.
Các thầy cô đều rất thương cậu.
Đại khái là học sinh tốt nổi danh, Trần Dĩnh cũng không phê bình cậu, chỉ nhắc cậu về sau chú ý: “Bài tập vẫn là phải viết.”
Thứ tư đối với Lục Giai Ý mà nói là một ngày tương đối khó khăn, ngoài thể dục buổi sáng, buổi chiều còn có tiết thể dục.
Lục Giai Ý không hiểu người đọc sách bọn họ vì sao vẫn còn phải “tập võ”. Môn thể dục của bọn họ học Thiếu Lâm Côn.
Thầy giáo thể dục cầm tờ báo trải trên bậc thang, hai chân vắt chéo ngồi chỗ đó chỉ huy. Cái này là hai tháng liền có thể hoàn thành nhiệm vụ của trường. Thiếu Lâm Côn của lớp bọn họ đã học được phân nửa, tiết học này chủ yếu là đem nội dung đã học ôn tập một lần. Y vừa hô khẩu lệnh vừa nhìn về hướng Lục Giai Ý, cuối cùng thực sự nhìn không nổi nữa liền đem cậu kéo ra.
“Quên mất em mấy tuần trước xin nghỉ, không được học.” Thầy thể dục nhìn một cái, gọi Giang Triều ra, “Em đến dạy cho bạn.”
Thiếu Lâm Côn của Giang Triều học tốt nhất, từng chiêu từng thức đều mang gió. Y bằng lòng dạy Lục Giai Ý, có thể làm thầy của học bá, y cảm thấy rất có mặt mũi, liền đem Lục Giai Ý lôi đến chỗ gốc cây Hợp Hoan dạy cậu.
Bởi vì thi tốt nghiệp không có môn thể dục cho nên môn thể dục của Nhất Trung chỉ là cho vui. Ngoại trừ bản thân thầy thể dục, chẳng có ai coi trọng cả. Có lúc còn bị thầy cô môn khác chiếm giờ giảng. Mọi người đem Thiếu Lâm Côn luyện hai lần liền giải tán, tự mình đi chơi. Thầy thể dục liền chạy đến sân bóng chuyền đằng trước dãy phòng học ngồi, hắn phải giám sát. Không phải tất cả học sinh đều sẽ lén chạy về lớp để học đâu.
Mọi người có cái đi đánh bóng, có cái đi bộ dọc theo bãi tập, còn có người ngồi dưới bóng cây, xem Giang Triều dạy Lục Giai Ý học Thiếu Lâm Côn, lúc có lúc không mà cười ầm ĩ.
Bởi vì Lục Giai Ý thực sự quá ngốc, trước đây chưa từng phát hiện cậu ngốc như vậy nha.
Nhưng mà đẹp trai, có ngốc cũng thấy vui tai vui mắt. Gầy gò tuấn dật, tuy rằng động tác không đẹp nhưng từng chiêu từng thức đều học rất nghiêm túc.
Lục Giai Ý chỉ một lúc liền thở hồng hộc. Giang Triều nói: “Cậu sao lại yếu đuối như vậy.”
Lục Giai Ý mím môi không nói, vung vẩy hai cái, đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn y hỏi: “Tiếp đến là chiêu gì nhỉ?”
“Hai tay đẩy ra phía trước, sau đó xoay người sang phải.” Từ Lâm ở bên cạnh hô.
“À, phải rồi.” Lục Giai Ý vụng về mà nghiêm túc đưa gậy trong tay đẩy ra, xoay người sang phải, kết quả hai chân không vững, lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa ngã nhào. Ở phía xa thầy thể dục nhìn thấy bật cười.
Lục Giai Ý chỉ học được hai lần tám nhịp đầu tiên, ngược lại khiến Giang Triều mệt chảy một thân mồ hôi. Nhìn sang thấy thầy thể dục đã chạy đi xem bóng rổ rồi, y liền nói với Lục Giai Ý: “Được rồi được rồi. Chúng ta học đến đây thôi. Ăn một miếng không mập ngay được.”
Y nói xong liền chạy đi đánh bóng rổ. Nhìn Thích Dương bọn họ đánh bóng đều thèm muốn chết rồi.
Lục Giai Ý đem gậy đưa tới cửa phòng dụng cụ, liền chạy đi rửa mặt. Rửa xong thấy mọi người đều vây quanh sân bóng rổ xem đám Giang Triều chơi bóng. Lúc cậu chạy đến đang đụng phải một đám đông đang hô to: “Slam Dunk Slam Dunk Slam Dunk!”
(slam dunk là một động tác úp rổ)
Lục Giai Ý không có đi vào đám người, mà đứng trong bóng râm xem.
Thật ngưỡng mộ.
Cậu hiện tại đã bắt đầu ngưỡng mộ những nam sinh lỗ mãng này.
Trên sân bóng rổ chiến đấu kịch liệt, sáu đấu năm, đều là nam sinh lớp bọn họ. Ở đây chủ lực đương nhiên là mấy bóng rổ sinh. Lục Giai Ý tuy xem không hiểu quy tắc nhưng thấy náo nhiệt, cậu phát hiện Giang Triều và một nam sinh khác vẫn luôn chặn chết Thích Dương. Chuyên môn chặn hắn. Thích Dương mang bóng, bọn họ làm mấy động tác giả cũng không thể giành lấy. Bóng vỗ qua háng, chạy ra sau lưng, tay trái chuyền sang tay phải. Rồi lại từ dưới háng chuyền lên trước người, tay phải sang tay trái. Thân thể mạnh mẽ mà tiến lên phía trước, nhưng bị hai người kia ngăn đứng lại. Hắn xoay người một cái liền đem bóng chuyền cho La Khôn, chính mình nhảy về bên trái hai bước. Cong tay một cái, động tác quá nhanh. Lục Giai Ý đều không thấy rõ La Khôn như thế nào lại đem bóng truyền qua, Thích Dương đã đứng ở dưới rổ.
Tất cả động tác đều liên lục, mấy người dời vị trí cũng không thấy ngừng lại. Tốc độ bóng đi cực kỳ nhanh bởi vì lực đạo quá mạnh. “pặc” một tiếng vào tay Thích Dương. Hắn tiếp bóng liền ở dưới giỏ nhảy một cái, Giang Triều đằng trước thấy vậy lập tức giơ cao hai tay bật nhảy lên. Cơ thể hai người gần như đồng thời nhảy lên, đều là vóc dáng cao lớn cường tráng. Khuôn mặt đỏ bừng của Giang Triều càng lộ vẻ hung mãnh. Mắt thấy hai tay y sắp đem bóng trong tay Thích Dương cướp lấy rồi, ngay lúc này tay trái Thích Dương đột nhiên câu bóng vòng ra sau lưng. Bóng ở sau lưng hắn từ tay trái chuyển sang tay phải. Mà cơ thể Thích Dương vẫn tiếp tục vọt về phía trước, lúc Giang Triều sắp rơi xuống rồi, tay phải hắn trực tiếp đem bóng úp vào rổ. “lạch cạch” một tiếng, cả giá đỡ đều bị đập lắc lư hai cái. Hai cánh tay hắn đều đưa vào, dùng cùi chỏ móc vào giỏ, cả người đều theo giá đỡ lắc lư sau đó rơi xuống đất.
“Hoa rơi nước chảy!”
“A A A!” Tràng diện vô cùng có lực trùng kích này khiến tất cả mọi người nhất thời hoan hô lên. Lục Giai Ý cũng bị làm rung động, so với lần đầu tiên thấy Thích Dương ném bóng còn chấn động hơn nhiều. Cậu cũng không hiểu đám nam sinh xung quanh hô “đổi tay treo tường Slam Dunk” rốt cuộc là ý gì. Cũng không biết bọn họ nói “kẹp riêng đại thần” là ai. Chỉ biết động tác đó nhất định rất trâu bò, nếu không mọi người cũng không hưng phấn như vậy.
Cậu nhịn không được cũng vỗ tay mấy cái.
Quá mạnh rồi quá mạnh rồi. Cậu chợt hoàn toàn hiểu được những nữ sinh giậm chân kia, cậu cũng muốn giậm chân. Ai…