Hai giáo thảo của Phú Xuyên Nhất Trung xuất hiện cùng nhau, hình ảnh này thật là quá bổ mắt rồi!
Thích Dương thì không cần phải nói, đẹp trai chết người, mỗi ngày ở trên sân bóng nhiều người vây quanh như vậy, mười thì có tám là đi xem hắn.
Hắn là chất kích thích hooc mon biết đi của trường Nhất Trung. Đám nữ sinh hình dung hắn là núi lửa bị băng tuyết bao phủ. Bình thường lạnh như băng, nhưng trên sân bóng bạo phát kinh người. Bọn họ đều yêu chết khí thế khốc liệt đó của hắn.
Lục Giai Ý so với Thích Dương, lại là một loại đẹp trai khác. Thân hình hơi gầy, làn da rất trắng, nhưng trong đám nam sinh tuyệt đối tính là cao, thanh chính tuấn dật*, là giáo thảo nam thần mà mỗi trường đều phải có.
(thanh khiết chính khí tuấn tú nhàn hạ)
Hai người cùng chạy bộ, bức tranh này bổ mắt muốn chết!
Nữ sinh ban 7 phương tâm loạn động*. (tâm hồn thiếu nữ nhảy nhót tưng bừng)
“Nghe nói Thích Dương và Lục Giai Ý bây giờ là bạn cùng bàn đấy!”
“Từ trước đã ngồi cùng nhau rồi. Hình như lâu lắm rồi ấy.”
“Bọn họ làm sao lại ngồi cạnh nhau thế?”
“Nghe nói Lục Giai Ý lần này thi kém, thành tích xếp thứ nhất từ dưới lên. Cho nên cùng Thích Dương ngồi cùng nhau đó.”
“Bọn họ không đánh nhau à?”
“Đánh nhau? A, chuyện hai người này với Diệp Phỉ Nhiên là thật à?”
“Tớ cảm thấy không có lửa làm sao có khói?”
“Nhưng mà tớ thấy quan hệ hai người họ hình như vẫn rất tốt mà…”
Lúc chạy bộ buổi sáng, Lục Giai Ý vậy mà túm áo của Thích Dương, chạy sau mông hắn, chuyện này rất nhanh ở trong đám nữ sinh truyền ra. Lúc ăn sáng đã truyền khắp Nhất Trung, sau đó đến tai Diệp Phỉ Nhiên ở ban nhất.
Bạn thân của Diệp Phỉ Nhiên hỏi cô: “Hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Diệp Phỉ Nhiên có hơi bực bội, vén tóc bên tai, nói: “Ai biết được.”
Cô định tìm Lục Giai Ý nói chuyện.
Cái tên này thật sự rất đáng ghét.
Cô cũng không biết làm sao Lục Giai Ý lại để ý đến mình. Bởi vì cô và cậu từ trước đến nay chưa từng chung lớp. Nhưng lúc học sơ trung đã nghe về cậu, lúc đó cậu đã là giáo thảo kiêm học bá rồi. Sơ trung mỗi lần mở đại hội, đều được làm đại biểu lớp lên phát biểu.
Đẹp trai thì rất đẹp trai, nhưng không làm cô rung động.
Ngược lại là Thích Dương, từ ánh mắt đầu tiên đã khiến cô tim đập thình thịch.
Cô lần đầu tiên thấy Thích Dương là khai giảng học kỳ hai năm lớp 11. Ngày đó trời mưa, mưa tháng hai vô cùng lạnh lẽo. Cô đeo ủng đi qua đường lớn. Vừa đi đến cổng liền thấy bảo vệ ngăn lại một chiếc BMW. Chiếc xe chặn lối vào trường, cô chỉ có thể lùi ra ven đường đợi. Thấy chiếc xe lùi ra sau, dừng lại ở ven đường. Cửa xe mở ra, một chiếc ô đen bật mở, bàn tay cầm ô thon dài trắng nõn, khiến cô không khỏi dừng bước. Sau đó thấy một cái chân dài từ bên trong bước xuống.
Cây bên đường mới nhú mầm xanh, còn vương những hạt mưa.
Trong đời cô từ trước đến nay chưa từng thấy qua cậu con trai soái như vậy, có khí chất như vậy… Nói là cậu con trai có lẽ là không thỏa đáng cho lắm, là ở giữa chàng trai và đàn ông. Thân thể cường tráng mà ngây ngô, lạnh lùng mà sắc bén. Nghe nói là công tử của tập đoàn Vĩnh Hòa. Cô còn đặc biệt điều tra trên mạng, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hòa Thiệu Hoa Dung, người phụ nữ giàu nhất tỉnh họ, có tin đồn bà là mẹ ruột Thích Dương.
Thích Dương đến Phú Xuyên Nhất Trung không quá một tháng liền thành nhân vật phong vân của trường.
Nhiều người theo đuổi cô như vậy cô đều không cảm thấy gì, chỉ thích một mình Thích Dương. Thế mà hết lần này đến lần khác hắn mang bộ dạng như người chết, thực là làm cho cô vừa yêu vừa hận.
Nhưng cô thích Thích Dương như thế, cô có lẽ có khuynh hướng thích bị ngược. Kiểu như Lục Giai Ý theo đuổi cô, cô vậy mà chẳng cảm thấy gì, còn thấy đáng ghét. Mà Thích Dương càng lạnh lùng, cô càng muốn chinh phục hắn, cũng càng yêu hắn. Cô cảm thấy hai người họ rất xứng đôi. Một người con nhà giàu, một người con quan chức. Bố cô sắp thăng chức lên thành phố rồi.
Chuyện Lục Giai Ý tìm người vây đánh Thích Dương cô cũng nghe nói, hai giáo thảo vì cô mà tranh giành ghen tuông, cô cảm thấy vừa phiền não vừa đắc ý. Còn cố tình chạy tới hỏi Thích Dương, kết quả hắn căn bản chẳng thèm để ý tới cô.
Cô tức giận, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị coi thường như thế. Thích Dương càng đối với cô như vậy, cô càng không hạ xuống mặt mũi được. Cô theo đuổi Thích DƯơng, từ ái mộ đơn thuần biến thành bảo vệ tôn nghiêm… Toàn Nhất Trung đều biết cô thích Thích Dương rồi.
Lục Giai Ý có phải là bị kích thích mới cố ý thi kém, chuyển xuống ngồi cạnh Thích Dương?
Cậu ta là muốn làm gì, tuổi còn nhỏ mà tâm địa thì lại xảo quyệt lắm!
Diệp Phỉ Nhiên tâm phiền ý loạn bèn lôi kéo bạn thân sang ban 6. Cửa sau đóng rồi, cô gõ cửa sổ hàng sau mấy cái.
Giang Triều quay đầu nhìn: “Ai yo, Thích Dương, Diệp muội tử lại đến tìm mày kìa.”
Y nói liền cười hì hì đem cửa sổ mở rộng ra. Gió đem mùi hương trên người Diệp Phỉ Nhiên thổi tới, Lục Giai Ý nghiêng đầu nhìn liền thấy cô kéo cánh tay bạn thân, nói: “Lục Giai Ý, cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói.”
“Không phải tìm Thích Dương à?” Giang Triều hỏi.
Diệp Phỉ Nhiên lười nói chuyện với y, mím môi nhìn Thích Dương một cái. Hắn đang nghịch điện thoại, đầu cũng chẳng ngẩng lên. Diệp Phỉ Nhiên cáu kỉnh đỏ mặt, đi thẳng ra sân tập.
Thích Dương, bơ được lắm, để xem, đợi cô theo đuổi hắn đến tay, để hắn yêu chết cô rồi, xem cô báo thù thế nào!
Lục Giai Ý ra khỏi phòng học, cùng hai người Diệp Phỉ Nhiên đi đến sân bóng chuyền. Cô dứt khoát hỏi: “Lục Giai Ý, cậu định làm gì vậy?”
“Làm gì cơ?”
“Làm gì cái gì,” Bạn thân Diệp Phỉ Nhiên nói, “Cậu và Thích Dương là quan hệ gì?”
“Bạn cùng bàn đó.”
“Cậu làm sao sẽ làm bạn cùng bàn với hắn chứ?”
Lục Giai Ý có chút xấu hổ, nói: “Các cậu có lẽ không biết. Tớ kỳ thi tháng vừa rồi phát huy không tốt, thành tích đứng nhất từ dưới lên.”
“Không phải cố ý à?”
Lời này… Lục Giai Ý nói: “Ai lại cố ý thi thứ nhất từ dưới lên chứ.”
“Ai biết cậu có phải là vì Phỉ Nhiên,” bạn thân Diệp Phỉ Nhiên nói, “Cậu không theo đuổi được Phỉ Nhiên, biết cô ấy thích Thích Dương, cậu liền ngáng chân chứ gì.”
Lục Giai Ý cảm thấy cái hiểu lầm này thực sự cần giải thích một chút, bèn nói: “Tớ bây giờ thực sự một chút cũng không muốn yêu đương, cũng không thích ai. Tớ chỉ muốn học cho tốt, thi đỗ đại học. Đợi tớ lần sau thi tốt rồi sẽ lên hàng trên ngồi. Cậu yên tâm.”
Cậu ngữ khí ôn hòa vẻ mặt nghiêm túc, xem ra không giống nói dối.
Ánh mắt nhìn mình cũng không giống trước đây, rất bình tĩnh.
Diệp Phỉ Nhiên có chút lúng túng, cảm thấy bản thân giống như tự mình đa tình.
“Như thế là tốt nhất.” Cô nói.
Lục Giai Ý mỉm cười, suy cho cùng vẫn là đại soái ca, cười lên vừa trong trẻo vừa đẹp mắt khiến cả bạn thân Diệp Phỉ Nhiên cũng đỏ mặt.
“Thực ra cậu ấy cũng rất tốt.” Sau khi Lục Giai Ý trở về phòng học, bạn thân Diệp Phỉ Nhiên bỗng nói, “Tớ cảm thấy cậu ấy đẹp trai hơn Thích Dương.”
Diệp Phỉ Nhiên “phì” một tiếng, nói: “Tốt cái gì mà tốt, lúc trước toàn bám đuôi tớ, hèn mọn!”
Cô nhớ tới việc trải qua lần đó liền kinh hồn táng đảm. Cô bình thường buổi tối sau tiết tự học rất ít khi đi một mình. Nhưng ngày hôm đó bạn cô có việc về muộn, cô một mình về nhà. Đang đi bỗng cảm thấy có người bám theo mình, sợ đến mức một đường vừa đi vừa chạy. Chạy đến cửa nhà người thân mới mạnh bạo dừng lại quay đầu nhìn một cái, dưới đèn đường liền thấy Lục Giai Ý như kẻ trộm mà nhìn mình.
Sau đó Lục Giai Ý thổ lộ với cô, viết một cái thư tình, giữa đám đông đang tan học đột nhiên nhét vào tay cô.
Một giáo thảo được biết bao nhiêu em gái thầm mến lại theo đuổi cô nhưng cô chẳng hề vui vẻ, thậm chí tí tẹo sung sướng hư vinh cũng chẳng có. Cô cảm thấy tuy Lục Giai Ý đẹp trai nhưng chẳng có tí hấp dẫn nào, giống hệt như đầu gỗ.
Vẫn là Thích Dương tốt, ngoại trừ thành tích kém thì gần như hoàn mỹ.
“Cậu cuối cùng là thích Thích Dương ở điểm nào vậy, cậu cũng đã như thế rồi,” Bạn thân cũng không hiểu, “Tớ cảm thấy cậu ta tuy rằng soái, nhưng tính cách thì thật là kém. Kiểu đó có hẹn hò thì cũng chẳng thú vị gì, hay là cậu…”
Cô nói rồi cười híp mắt, đến bên tai Diệp Phỉ Nhiên thì thầm: “Nghe nói Thích Dương không chỉ thân thể cường tráng, mà còn là Nhất Trung Đệ Nhất…”
“Ai nha!” Loại bạch phú mỹ như Diệp Phỉ Nhiên đặc biệt giữ thể diện, nghe vậy lập tức đỏ bừng mặt cắt đứt lời nói của bạn thân, “Cậu đừng nói lung tung!”
Bạn thân nói: “Thật mà. Đám con trai đồn đấy. Cậu không ở nội trú nên không biết, nữ sinh ký túc bọn tớ mấy chuyện riêng tư này đều nói suốt.”
Bạn học nữ, mười mấy tuổi, ở giữa con gái và phụ nữ. Bọn họ ngượng ngùng cũng tò mò. Đối với chuyện giới tính, bọn họ không giống phụ nữ đã có chồng thả cửa mà tám chuyện, nhưng thỉnh thoảng sẽ ở trong đêm rủ rỉ với nhau. Lời đồn phương diện kia của Thích Dương lúc mới đầu là từ trong đám nam sinh truyền ra, bọn hắn đại khái xuất phát từ sự sùng bái với sự hùng dũng mạnh mẽ của giống đực. Một cầu thủ bóng rổ khiến họ hưng phấn reo hò, hơn nữa có thiên phú như vậy dường như càng phù hợp làm một nhân vật phong vân để mà thần tượng. Đợi truyền tới đám nữ sinh liền biến chất rồi, thiếu nữ tâm hồn trong sáng và xuân tâm nhộn nhạo quấn cùng một chỗ, khiến người ta xấu hổ, lại khiến người ta tò mò.
Các cô đều tin tưởng lời đồn có thật, bởi vì Thích Dương bất kể tướng mạo hay thân thể đều hừng hực hormone thanh xuân.
Thực ra trong đám thể dục sinh trường Nhất Trung có không ít soái ca, chơi bóng rổ này, chơi bóng chuyền này, điền kinh này, nhảy cao nhảy xa cũng có. Bọn họ so với Thích Dương cơ bắp vạm vỡ hơn, cao hơn, càng nam tính men lì hơn. Còn có hoạt bát, lưu manh, cuồng dã. Nhưng thích những loại hình đó ngược lại chỉ là số ít. Khẩu vị của đám nữ sinh tổng thể mà nói vẫn là thích mới mẻ, kiểu như Thích Dương mới là cực phẩm.
Bình thường cao lãnh, ai cũng không thèm nói chuyện, xem ra đặc biệt khắc chế, sạch sẽ, nhưng bạn cũng thấy một mặt điên cuồng mãnh liệt của hắn. Cao lãnh, đẹp đẽ, đợi người khám phá.
Rất nhiều nữ sinh đều muốn khám phá Thích Dương, mảnh đất chưa từng chứa cô gái nào.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ kiểu như Triệu Tư Tư, cô thích loại học sinh ngoan như Lục Giai Ý.
Lớn lên đẹp trai, thành tích tốt.
Hai giáo thảo Nhất Trung trở thành bạn cùng bàn, vốn chỉ có ít người biết, nhưng sau khi hết một ngày này, tất cả đều biết rồi. Cuộc sống của học sinh cấp ba khô khan buồn tẻ, loại chuyện này xem như gia vị tốt nhất. Không thể không nói, trong đám quần chúng thông minh này, không biết là nữ sinh nào truyền ra, phát hiện Lục Giai Ý và Thích Dương dường như có loại duyên phận nào đó.
Lời đồn này truyền đi cực kỳ nhanh, mau chóng đã đến tai Giang Triều. Y nói với Thích Dương và Lục Giai Ý ở phía sau: “Thật đúng là, tao trước đây làm sao không phát hiện nhỉ, hai người bọn mày rất có duyên đấy!”
Thích Dương và Lục Giai Ý ngẩng đầu, y nói: “Lục Giai Ý, tương đương Thích.”
“Hả?” Lục Giai Ý không hiểu.
“Sáu thêm một, thành bảy đấy!” Giang Triều kêu lên.
Thích Dương thì không cần phải nói, đẹp trai chết người, mỗi ngày ở trên sân bóng nhiều người vây quanh như vậy, mười thì có tám là đi xem hắn.
Hắn là chất kích thích hooc mon biết đi của trường Nhất Trung. Đám nữ sinh hình dung hắn là núi lửa bị băng tuyết bao phủ. Bình thường lạnh như băng, nhưng trên sân bóng bạo phát kinh người. Bọn họ đều yêu chết khí thế khốc liệt đó của hắn.
Lục Giai Ý so với Thích Dương, lại là một loại đẹp trai khác. Thân hình hơi gầy, làn da rất trắng, nhưng trong đám nam sinh tuyệt đối tính là cao, thanh chính tuấn dật*, là giáo thảo nam thần mà mỗi trường đều phải có.
(thanh khiết chính khí tuấn tú nhàn hạ)
Hai người cùng chạy bộ, bức tranh này bổ mắt muốn chết!
Nữ sinh ban 7 phương tâm loạn động*. (tâm hồn thiếu nữ nhảy nhót tưng bừng)
“Nghe nói Thích Dương và Lục Giai Ý bây giờ là bạn cùng bàn đấy!”
“Từ trước đã ngồi cùng nhau rồi. Hình như lâu lắm rồi ấy.”
“Bọn họ làm sao lại ngồi cạnh nhau thế?”
“Nghe nói Lục Giai Ý lần này thi kém, thành tích xếp thứ nhất từ dưới lên. Cho nên cùng Thích Dương ngồi cùng nhau đó.”
“Bọn họ không đánh nhau à?”
“Đánh nhau? A, chuyện hai người này với Diệp Phỉ Nhiên là thật à?”
“Tớ cảm thấy không có lửa làm sao có khói?”
“Nhưng mà tớ thấy quan hệ hai người họ hình như vẫn rất tốt mà…”
Lúc chạy bộ buổi sáng, Lục Giai Ý vậy mà túm áo của Thích Dương, chạy sau mông hắn, chuyện này rất nhanh ở trong đám nữ sinh truyền ra. Lúc ăn sáng đã truyền khắp Nhất Trung, sau đó đến tai Diệp Phỉ Nhiên ở ban nhất.
Bạn thân của Diệp Phỉ Nhiên hỏi cô: “Hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Diệp Phỉ Nhiên có hơi bực bội, vén tóc bên tai, nói: “Ai biết được.”
Cô định tìm Lục Giai Ý nói chuyện.
Cái tên này thật sự rất đáng ghét.
Cô cũng không biết làm sao Lục Giai Ý lại để ý đến mình. Bởi vì cô và cậu từ trước đến nay chưa từng chung lớp. Nhưng lúc học sơ trung đã nghe về cậu, lúc đó cậu đã là giáo thảo kiêm học bá rồi. Sơ trung mỗi lần mở đại hội, đều được làm đại biểu lớp lên phát biểu.
Đẹp trai thì rất đẹp trai, nhưng không làm cô rung động.
Ngược lại là Thích Dương, từ ánh mắt đầu tiên đã khiến cô tim đập thình thịch.
Cô lần đầu tiên thấy Thích Dương là khai giảng học kỳ hai năm lớp 11. Ngày đó trời mưa, mưa tháng hai vô cùng lạnh lẽo. Cô đeo ủng đi qua đường lớn. Vừa đi đến cổng liền thấy bảo vệ ngăn lại một chiếc BMW. Chiếc xe chặn lối vào trường, cô chỉ có thể lùi ra ven đường đợi. Thấy chiếc xe lùi ra sau, dừng lại ở ven đường. Cửa xe mở ra, một chiếc ô đen bật mở, bàn tay cầm ô thon dài trắng nõn, khiến cô không khỏi dừng bước. Sau đó thấy một cái chân dài từ bên trong bước xuống.
Cây bên đường mới nhú mầm xanh, còn vương những hạt mưa.
Trong đời cô từ trước đến nay chưa từng thấy qua cậu con trai soái như vậy, có khí chất như vậy… Nói là cậu con trai có lẽ là không thỏa đáng cho lắm, là ở giữa chàng trai và đàn ông. Thân thể cường tráng mà ngây ngô, lạnh lùng mà sắc bén. Nghe nói là công tử của tập đoàn Vĩnh Hòa. Cô còn đặc biệt điều tra trên mạng, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hòa Thiệu Hoa Dung, người phụ nữ giàu nhất tỉnh họ, có tin đồn bà là mẹ ruột Thích Dương.
Thích Dương đến Phú Xuyên Nhất Trung không quá một tháng liền thành nhân vật phong vân của trường.
Nhiều người theo đuổi cô như vậy cô đều không cảm thấy gì, chỉ thích một mình Thích Dương. Thế mà hết lần này đến lần khác hắn mang bộ dạng như người chết, thực là làm cho cô vừa yêu vừa hận.
Nhưng cô thích Thích Dương như thế, cô có lẽ có khuynh hướng thích bị ngược. Kiểu như Lục Giai Ý theo đuổi cô, cô vậy mà chẳng cảm thấy gì, còn thấy đáng ghét. Mà Thích Dương càng lạnh lùng, cô càng muốn chinh phục hắn, cũng càng yêu hắn. Cô cảm thấy hai người họ rất xứng đôi. Một người con nhà giàu, một người con quan chức. Bố cô sắp thăng chức lên thành phố rồi.
Chuyện Lục Giai Ý tìm người vây đánh Thích Dương cô cũng nghe nói, hai giáo thảo vì cô mà tranh giành ghen tuông, cô cảm thấy vừa phiền não vừa đắc ý. Còn cố tình chạy tới hỏi Thích Dương, kết quả hắn căn bản chẳng thèm để ý tới cô.
Cô tức giận, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị coi thường như thế. Thích Dương càng đối với cô như vậy, cô càng không hạ xuống mặt mũi được. Cô theo đuổi Thích DƯơng, từ ái mộ đơn thuần biến thành bảo vệ tôn nghiêm… Toàn Nhất Trung đều biết cô thích Thích Dương rồi.
Lục Giai Ý có phải là bị kích thích mới cố ý thi kém, chuyển xuống ngồi cạnh Thích Dương?
Cậu ta là muốn làm gì, tuổi còn nhỏ mà tâm địa thì lại xảo quyệt lắm!
Diệp Phỉ Nhiên tâm phiền ý loạn bèn lôi kéo bạn thân sang ban 6. Cửa sau đóng rồi, cô gõ cửa sổ hàng sau mấy cái.
Giang Triều quay đầu nhìn: “Ai yo, Thích Dương, Diệp muội tử lại đến tìm mày kìa.”
Y nói liền cười hì hì đem cửa sổ mở rộng ra. Gió đem mùi hương trên người Diệp Phỉ Nhiên thổi tới, Lục Giai Ý nghiêng đầu nhìn liền thấy cô kéo cánh tay bạn thân, nói: “Lục Giai Ý, cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói.”
“Không phải tìm Thích Dương à?” Giang Triều hỏi.
Diệp Phỉ Nhiên lười nói chuyện với y, mím môi nhìn Thích Dương một cái. Hắn đang nghịch điện thoại, đầu cũng chẳng ngẩng lên. Diệp Phỉ Nhiên cáu kỉnh đỏ mặt, đi thẳng ra sân tập.
Thích Dương, bơ được lắm, để xem, đợi cô theo đuổi hắn đến tay, để hắn yêu chết cô rồi, xem cô báo thù thế nào!
Lục Giai Ý ra khỏi phòng học, cùng hai người Diệp Phỉ Nhiên đi đến sân bóng chuyền. Cô dứt khoát hỏi: “Lục Giai Ý, cậu định làm gì vậy?”
“Làm gì cơ?”
“Làm gì cái gì,” Bạn thân Diệp Phỉ Nhiên nói, “Cậu và Thích Dương là quan hệ gì?”
“Bạn cùng bàn đó.”
“Cậu làm sao sẽ làm bạn cùng bàn với hắn chứ?”
Lục Giai Ý có chút xấu hổ, nói: “Các cậu có lẽ không biết. Tớ kỳ thi tháng vừa rồi phát huy không tốt, thành tích đứng nhất từ dưới lên.”
“Không phải cố ý à?”
Lời này… Lục Giai Ý nói: “Ai lại cố ý thi thứ nhất từ dưới lên chứ.”
“Ai biết cậu có phải là vì Phỉ Nhiên,” bạn thân Diệp Phỉ Nhiên nói, “Cậu không theo đuổi được Phỉ Nhiên, biết cô ấy thích Thích Dương, cậu liền ngáng chân chứ gì.”
Lục Giai Ý cảm thấy cái hiểu lầm này thực sự cần giải thích một chút, bèn nói: “Tớ bây giờ thực sự một chút cũng không muốn yêu đương, cũng không thích ai. Tớ chỉ muốn học cho tốt, thi đỗ đại học. Đợi tớ lần sau thi tốt rồi sẽ lên hàng trên ngồi. Cậu yên tâm.”
Cậu ngữ khí ôn hòa vẻ mặt nghiêm túc, xem ra không giống nói dối.
Ánh mắt nhìn mình cũng không giống trước đây, rất bình tĩnh.
Diệp Phỉ Nhiên có chút lúng túng, cảm thấy bản thân giống như tự mình đa tình.
“Như thế là tốt nhất.” Cô nói.
Lục Giai Ý mỉm cười, suy cho cùng vẫn là đại soái ca, cười lên vừa trong trẻo vừa đẹp mắt khiến cả bạn thân Diệp Phỉ Nhiên cũng đỏ mặt.
“Thực ra cậu ấy cũng rất tốt.” Sau khi Lục Giai Ý trở về phòng học, bạn thân Diệp Phỉ Nhiên bỗng nói, “Tớ cảm thấy cậu ấy đẹp trai hơn Thích Dương.”
Diệp Phỉ Nhiên “phì” một tiếng, nói: “Tốt cái gì mà tốt, lúc trước toàn bám đuôi tớ, hèn mọn!”
Cô nhớ tới việc trải qua lần đó liền kinh hồn táng đảm. Cô bình thường buổi tối sau tiết tự học rất ít khi đi một mình. Nhưng ngày hôm đó bạn cô có việc về muộn, cô một mình về nhà. Đang đi bỗng cảm thấy có người bám theo mình, sợ đến mức một đường vừa đi vừa chạy. Chạy đến cửa nhà người thân mới mạnh bạo dừng lại quay đầu nhìn một cái, dưới đèn đường liền thấy Lục Giai Ý như kẻ trộm mà nhìn mình.
Sau đó Lục Giai Ý thổ lộ với cô, viết một cái thư tình, giữa đám đông đang tan học đột nhiên nhét vào tay cô.
Một giáo thảo được biết bao nhiêu em gái thầm mến lại theo đuổi cô nhưng cô chẳng hề vui vẻ, thậm chí tí tẹo sung sướng hư vinh cũng chẳng có. Cô cảm thấy tuy Lục Giai Ý đẹp trai nhưng chẳng có tí hấp dẫn nào, giống hệt như đầu gỗ.
Vẫn là Thích Dương tốt, ngoại trừ thành tích kém thì gần như hoàn mỹ.
“Cậu cuối cùng là thích Thích Dương ở điểm nào vậy, cậu cũng đã như thế rồi,” Bạn thân cũng không hiểu, “Tớ cảm thấy cậu ta tuy rằng soái, nhưng tính cách thì thật là kém. Kiểu đó có hẹn hò thì cũng chẳng thú vị gì, hay là cậu…”
Cô nói rồi cười híp mắt, đến bên tai Diệp Phỉ Nhiên thì thầm: “Nghe nói Thích Dương không chỉ thân thể cường tráng, mà còn là Nhất Trung Đệ Nhất…”
“Ai nha!” Loại bạch phú mỹ như Diệp Phỉ Nhiên đặc biệt giữ thể diện, nghe vậy lập tức đỏ bừng mặt cắt đứt lời nói của bạn thân, “Cậu đừng nói lung tung!”
Bạn thân nói: “Thật mà. Đám con trai đồn đấy. Cậu không ở nội trú nên không biết, nữ sinh ký túc bọn tớ mấy chuyện riêng tư này đều nói suốt.”
Bạn học nữ, mười mấy tuổi, ở giữa con gái và phụ nữ. Bọn họ ngượng ngùng cũng tò mò. Đối với chuyện giới tính, bọn họ không giống phụ nữ đã có chồng thả cửa mà tám chuyện, nhưng thỉnh thoảng sẽ ở trong đêm rủ rỉ với nhau. Lời đồn phương diện kia của Thích Dương lúc mới đầu là từ trong đám nam sinh truyền ra, bọn hắn đại khái xuất phát từ sự sùng bái với sự hùng dũng mạnh mẽ của giống đực. Một cầu thủ bóng rổ khiến họ hưng phấn reo hò, hơn nữa có thiên phú như vậy dường như càng phù hợp làm một nhân vật phong vân để mà thần tượng. Đợi truyền tới đám nữ sinh liền biến chất rồi, thiếu nữ tâm hồn trong sáng và xuân tâm nhộn nhạo quấn cùng một chỗ, khiến người ta xấu hổ, lại khiến người ta tò mò.
Các cô đều tin tưởng lời đồn có thật, bởi vì Thích Dương bất kể tướng mạo hay thân thể đều hừng hực hormone thanh xuân.
Thực ra trong đám thể dục sinh trường Nhất Trung có không ít soái ca, chơi bóng rổ này, chơi bóng chuyền này, điền kinh này, nhảy cao nhảy xa cũng có. Bọn họ so với Thích Dương cơ bắp vạm vỡ hơn, cao hơn, càng nam tính men lì hơn. Còn có hoạt bát, lưu manh, cuồng dã. Nhưng thích những loại hình đó ngược lại chỉ là số ít. Khẩu vị của đám nữ sinh tổng thể mà nói vẫn là thích mới mẻ, kiểu như Thích Dương mới là cực phẩm.
Bình thường cao lãnh, ai cũng không thèm nói chuyện, xem ra đặc biệt khắc chế, sạch sẽ, nhưng bạn cũng thấy một mặt điên cuồng mãnh liệt của hắn. Cao lãnh, đẹp đẽ, đợi người khám phá.
Rất nhiều nữ sinh đều muốn khám phá Thích Dương, mảnh đất chưa từng chứa cô gái nào.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ kiểu như Triệu Tư Tư, cô thích loại học sinh ngoan như Lục Giai Ý.
Lớn lên đẹp trai, thành tích tốt.
Hai giáo thảo Nhất Trung trở thành bạn cùng bàn, vốn chỉ có ít người biết, nhưng sau khi hết một ngày này, tất cả đều biết rồi. Cuộc sống của học sinh cấp ba khô khan buồn tẻ, loại chuyện này xem như gia vị tốt nhất. Không thể không nói, trong đám quần chúng thông minh này, không biết là nữ sinh nào truyền ra, phát hiện Lục Giai Ý và Thích Dương dường như có loại duyên phận nào đó.
Lời đồn này truyền đi cực kỳ nhanh, mau chóng đã đến tai Giang Triều. Y nói với Thích Dương và Lục Giai Ý ở phía sau: “Thật đúng là, tao trước đây làm sao không phát hiện nhỉ, hai người bọn mày rất có duyên đấy!”
Thích Dương và Lục Giai Ý ngẩng đầu, y nói: “Lục Giai Ý, tương đương Thích.”
“Hả?” Lục Giai Ý không hiểu.
“Sáu thêm một, thành bảy đấy!” Giang Triều kêu lên.