Tiểu Mỹ cảm thấy chính mình rất kỳ quái như vậy còn có thể bình tĩnh mà trở về phòng. Cô đem cửa phòng khóa trái, bò lên trên giường kéo chăn phủ kín người,hai mắt mở to mơ màng nhìn trần nhà, lại cảm giác trong lòng rất khó chịu dường như còn chưa đủ, Tiểu Mỹ lại đem chăn kéo lên trùm kín đầu. Cô cảm thấy hai mắt mù mịt, trong lòng có chút heo hút vắng vẻ , cả người đều bị chăn bông bao lấy nhưng lại không thấy ấm áp chút nào.
---Rầmmm...Cửa phòng bị phá tan, bốn người lo lắng vọt tới bên giường, thấy Tiểu Mỹ đang co rúc cả người trong chăn, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Liệt vươn tay tóm lấy góc chăn mạnh mẽ kéo ra, Tiểu Mỹ chậm rãi mở mắt, giống như bộ dáng thực không tình nguyện.Hắn buông lỏng góc chăn ra, mỏng môi khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói cái gì đó.
-"Có chuyện gì?" Tiểu Mỹ mí mắt khẽ nâng lên, lạnh lùng hỏi.
Kia giọng điệu của Tiểu Mỹ giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, bọn họ bất quá làm ầm ỹ nhưng cô vẫn ngủ như bình thường. Cả bốn người sắc mặt đều thay đổi.
-"Tiểu mỹ, nghe Liên ca ca giải thích đi ." Liên chịu không nổi người mình yêu thương như vậy đối với hắn lạnh lùng, khuôn mặt tái nhợt khẽ úp sấp lên giường sát mặt Tiểu Mỹ. "Tử Nguyệt chị ấy chính là. . ."
-" Anh có thể đứng lên một chút không, tôi muốn đi tolet" Liên vừa rồi nhích lại gần, Tiểu Mỹ liền ngửi thấy nồng nặc mùi nước hoa, trong đó còn hỗn hợp mùi tình dục, cổ họng có chút đau xót, ngừng thở, không đợi Liên nói xong, liền lập tức đánh gãy lời hắn.
Liên hơi động thân, Tiểu Mỹ liền nhảy xuống giường vọt vào trong phòng tắm cúi đầu vào bồn cầu ói ra, cô không ngừng mà nôn khan, nôn đến nước mắt đều ứa ra.
Thật vất vả lắm mới ngừng lại, xoay người nhìn thấy bốn người bọn họ đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình, lập tức cúi đầu, vặn vòi nước ở bồn rửa tay, dùng hết sức hướng mặt vỗ lên.
Mẫn vươn cánh tay ngăn cô lại, Tiểu Mỹ thờ ơ, nhẹ giọng nói " Có thể là buổi tối ăn phải đồ vật không sạch sẽ mới như vậy."
Khuê thấy Tiểu Mỹ lảo đảo đứng lên bộ dáng không được vững vàng, vươn tay ôm cô, thế nhưng Tiểu Mỹ lại khăng khăng kháng cự, làm Khuê trong lòng không khỏi tức giận, đau lòng, cuối cùng táo bạo mà rống lên.
-" Có cái gì muốn nói đã nói, em lại bộ dáng muốn sống muốn chết là sao?"
Tiểu Mỹ toàn thân chấn động, gắt gao nhìn chăm chú trứ hắn.
-"Tốt lắm, tôi buổi tối hôm nay không nghĩ muốn nhìn đến các ngươi nữa, đều cút hết ra ngoài.!" Không để ý các nam nhân có phải hay không sẽ tức giận, cũng không thèm nghĩ đến hậu quả, Tiểu Mỹ dường nhưphát điên thét chói tai đem bọn họ đuổi ra phòng, bốn người kia không biết có phải là đang chột dạ, thế nhưng cũng không nói gi, tất cả đều bị Tiểu Mỹ đẩy đánh ra ngoài.
Tiểu Mỹ đứng trước mặt bọn họ dùng sức đóng sầm cửa phòng, hai mắt hồng hồng tựa lưng sau cánh cửa..
Lý Tử Nguyệt đứng trước cửa phòng không chỗ ngã rẽ, nhìn đến kia bốn nam nhân bị đuổi, cô cười trứ lắc lắc đầu, hướng bốn người kia đi đến." Thật có lỗi, chị không biết chuyện sẽ như vậy." Lý Tử Nguyệt hai tay ôm trước ngực, có chút vô tội đối với bọn họ nói.
- "Tử Nguyệt, chị đi ngủ trước đi." Khuê nhìn chăm chú cửa phòng cũng không thèm liếc mắt nhìn Lý Tử Nguyệt một cái, thản nhiên mà trả lời.
Lý Tử Nguyệt nhíu mày, nhưng vẫn tười cười." Phòng tùy tiện do chị chọn sao?"
Nam nhân không yên lòng mà gật đầu.
Sáng sớn ngày hôm sau, Tiểu Mỹ rửa mặt chải đầu xong, nhìn mình trong gương, hai mắt khóc đến sưng đỏ, có chút thấy bực mình. Cô liền chạy trở về phòng, lấy cái kính ra đeo, xách túi sách lên, mở cửa phòng.
Mẫn mỉm cười đứng ở giữa cửa phòng, quần áo chỉnh tề, nhưng tóc thì rời rạc tán loạn, một bộ dáng ở nhà.
-" Anh vừa định gõ cửa, bữa sáng đã chuẩn bị tốt , thời gian còn rất sớm, em ăn một chút đi."
Tiểu Mỹ nhìn bộ dáng cầu xin của hắn, muốn mở miệng cự tuyệt, cuối cùng vẫn là không đành lòng mà gật đầu. Cô ngồi trước bàn ăn, hoàn toàn như không nhìn thấy mấy người kia, cúi đầu hớp vài miếng canh, liền đặt đũa xuống, muốn đi.
-"Để anh đưa em đến trường." Liệt kéo tay Tiểu Mỹ lại. Nhưng lại bị Tiểu Mỹ gạt ra.
-" Em đi xe bus."
Liệt thấy Tiểu Mỹ thẳng thừng từ chối, cường ngạnh kéo cô nhét vào trong xe, mạnh mẽ nhấn ga lao đi.
Liên chán nản nhìn chăm chú vào nơi chiếc xe vừa đậu, thì thào nói, "Ca, giờ nên lo liệu sao? Em ấy tính toán không muốn chúng ta nữa."
Khuê nhíu chặt mi nói, " Tính tình em ấy như một đứa trẻ con, sẽ nhanh hết giận thôi, chuyện này cũng không phải là to tát gì."
--- ----- --- ----- --- ---
-" Tối hôm qua chúng ta cũng không có cùng chị Tử Nguyệt phát sinh quan hệ." Liệt tay cầm bánh lái, giải thích.
-" Như vậy, còn có thể không phát sinh quan hệ?" Tiểu Mỹ không tin mà hỏi lại.
-" Tử Nguyệt cùng những cô gái khác không giống nhau. Chị ấy nhìn bọn anh lớn lên giống như trưởng bối vậy, cuộc sống hàng ngày mọi chuyện của bọn anh đều do chị chiếu cố , tuy rằng Tử Nguyệt so với bọn anh có phần lớn tuổi hơn."
Tiểu Mỹ mắt lạnh tanh nhìn Liệt.
-" Kỳ thật, tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì, tại từ khi còn là một tiểu hài tử bọn anh thường cùng Tử Nguyệt sinh hoạt, sinh hoạt là dựa yêu cầu đều sẽ giúp bọn anh giải quyết, nó đã trở thành một loại thói quen, Tử Nguyệt cũng là trưởng bối mà bọn anh kính trọng nhất, bọn anh sẽ không cùng chị ấy phát sinh quan hệ."Liệt thở dài, kỳ thật muốn phát sinh quan hệ cũng không được, thân thể của bọn họ chỉ cần dán vào hạ huyệt của nữ nhân khác, kia, nói sẽ tự động mềm xuống.
-"Chuyện tối hôm qua, tình yêu nam nữ đều không quan hệ, Tử Nguyệt chỉ là giúp bọn anh bắn ra, bọn anh cũng không phát sinh chuyện gì khác."
Tiểu mỹ nhớ tới tối hôm qua, Lý Tử Nguyệt đúng là quần áo chỉnh tề ."Các người trước kia thường xuyên như vậy sao?"
Liệt nhíu mày, hắn tất cả đều đã đem sự tình giải thích một lần, Tiểu Mỹ tại sao lại còn không buông tha chứ, không kiên nhẫn mà nói tiếp. " Chính là giải quyết theo yêu cầu, tựa như hầu hạ bọn anh ăn no ngủ say tất cả đều phải bình thường, nếu không phải hai năm trước Tử Nguyệt ra nước ngoài, bây giờ có lẽ sẽ còn đi theo bên người bọn anh, cho nên chuyện em ghen là không cần thiết."
Cha của bốn tiểu ca ca rất thương yêu mẹ bọn họ, không đành lòng thấy bà do sinh sản mà phải chịu đau đớn, cho nên việc sinh con nối dõi tông đường là một áp lực đối với cả gia tộc. Nhưng cha bọn họ vẫn quyết định không cho bà thụ thai.
Đáng tiếc mẹ của bọn hắn lại là mộtngười phụ nữ tính tình bướng bỉnh, cho rằng một tình yêu hoàn mỹ thì nên vì người mình yêu mà sanh con dưỡng cái, hơn nữa cũng không phải không thể sinh.
Thế là liền có bốn bọn họ.
Nhưng cha không thích bọn họ, nói bọn họ đã đem người con gái mà hắn yêu đoạt đi.
Cho đến một lần, thừa dịp một ngày trời trong nắng ấm liền đem mẹ của bọn họ đi chu du thế giới, đem bọn hắn mới vừa tập tẹ biết đi học ném cho các trưởng bối trong gia tộc, từ nay về sau sẽ không "Quản" bọn họ sống chết ra sao.
Cũng may bốn huynh đệ bọn họ lại là người không tim không phổi, qua vài ngày vẫn không khóc không nháo tìm mẹ, ngược lại còn hưởng thụ cuộc sống không có cha cái gì cũng đều do mình tự làm, kể cả sinh hoạt hàng ngày. Bởi vì các trưởng bối xác định huyết mạch của cả gia tộc chỉ có bốn bọn họ, cho nên đối với bọn họ có thể nói là che chở cùng cưng chiều tới cực điểm, bọn họ nghiễm nhiên trong gia tộc giống như một tiểu hoàng đế.
Nhàm chán, cuộc sống càng ngày càng thực nhàm chán, cho nên bốn người bọn họ quyết định chạy ra bên ngoài chơi. Các trưởng bối ai cũng lo lắng, nên chỉ định vài người chú bác ở lại cùng, bọn họ cho rằng mình cùng mấy người kia cũng chẳng có quan hệ, chính là vẫn nên đi tới chỗ ở mới vui đùa một chút, cũng không phải muốn ở luôn đó.
Ngôi nhà bọn họ mới mua thực rất mới lạ, bất quá không tới hai ngày lại khiến cho bốn người cảm thấy phiền chán , ngay tại khi bọn họ vừa mới chuẩn bị rời đi về nhà cũ, thì lại xảy ra một việc nhỏ.
Liên nói hắn tìm được một món đồ chơi thật dễ thương. Cái kia vật nhỏ mà Liên nói tại thời điểm bọ họ nhìn đến là một viên trắng trắng mềm mềm, thoạt nhìn bộ dáng thực rất đáng yêu.
Liên bên ngoài luôn bảo vệ món đồ chơi đó, đủ thấy hắn đối với vật nhỏ kia thích tới trình độ nào. Khó thấy được Liên đối với món đồ chơi hứng thú đến loại trình độ này, mặt khác ba người đều rất ngạc nhiên. Kia, rốt cuộc món đồ chơi đó hình dạng như thế nào?. Khiến bọn họ đồng dạng không khỏi tò mò.
Có một ngày, Liên hưng trí bừng bừng mà nói với ba ca ca của mình nói hắn thực rất thích cái món đồ chơi kia, nhất định phải có bằng được, ai cũng không thể cùng hắn tranh đoạt, bởi vì món đồ chơi đó chỉ có một.
Tuy nhiên, ba người cũng không có đáp ứng hắn, bởi vì sinh đôi bốn tâm linh luôn tương thông, chỉ cần trong số đó có một người thích dạng đồ vật gì, những người khác cũng sẽ có cảm giác giống nhau.
Cách một ngày, món đồ chơi nhỏ đó cũng tự động đưa tới cửa. Liên cười rất vui vẻ, còn ba người khác thì chỉ có chút ngây ngốc mà nhìn cái vật đáng yêu giống hệt như một con heo con, tim bọn họ tránh không khỏi đập nhanh. Nguyên lai món đồ chơi nhỏ lại là một cô bé hai tay hai chân mập mạp ngắn tũn. Bốn người lần đầu tiên gặp gỡ vật nhỏ như thế lại đã cảm thấy thực thích, tất cả bọn họ đều không muốn buông tha vật nhỏ.
Trừ bốn bọn hắn ra, món đồ chơi nhỏ đối bất luận kẻ nào khác cười, bọn họ đều sẽ không vui, cho nên bọn họ đã giở chút thủ đoạn, hảo hảo mà giáo huấn bé con không được tùy tiện đối người khác cười.Mà vật nhỏ cũng thuận theo bọn họ đểbọn họ vui vẻ, thích mình mà ôm mình chơi đùa.
Thẳng đến khi món đồ chơi nhỏ đã có kinh nghiệm, trở nên thực biết nghe lời, kêu làm cái gì vật nhỏ cũng không chịu phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo, ngược lại làm cho bốn bọn họ cảm thấy không chơi vui nữa, mà náo món đồ chơi nhỏ cho khá lên chút, cho nên bọn họ bắt đầu triển khai biện pháp khi dễ bé con, bức cô cùng bọn họ đồng thời cùng tắm rửa, lệnh cho vật nhỏ cởi bỏ quần áo ra cho bọn hắn nhìn, muốn vật nhỏ trước mặt bọn họ mà đi nhà cầu, thậm chí có thời điểm bọn họ bắt đầu khát vọng nữ nhân, cũng là ép vật nhỏ giải quyết.
Bốn huynh đệ bọn họ ở lại ngôi nhà buồn tẻ này nhiều năm nhưng lại không càm thấy nhàm chán, bốn người đều thấy đây là chuyện rất kỳ quái, ngay cả chính bọn họ cũng không biết tại sao lại có thể ở đây lâu như thế. Tuy rằng luôn thực sợ hãi món đồ chơi nhỏ sẽ càng ngày càng phiền toái, nhưng bốn người vẫn là không có chút tư tưởng rời đi, ngay cả lão thái gia mở miệng cũng không có thể làm cho bọn họ nghe lời mà đi làm chuyện mình nên làm.
Bọn họ cứ tưởng rằng ngày ngày ở lại đây lâu hơn sẽ thấy nhàm chán, chỉ cần bọn họ không ly khai, hết thảy cũng sẽ không thay đổi. Lại không nghĩ rằng, món đồ chơi nhỏ lại lặng lẽ rời nhà đi , ngay cả đến một số đồ vật cũng không mang theo. Bọn họ tìm hiểu tin tức về vật nhỏ mới biết cha cô tại thời điểm đó bị điều động đi công tác xa nên không thể không dọn.
Do thời gian rất gấp, không kịp nói chia tay, đó là sự thật đương nhiên. Nhưng bốn bọn họ lại đem việc này đổ hết lên đầu vật nhỏ, nhận định là cô không giữ lời hứa, mà lẩn trốn. Bốn người đều hai mắt hồng nhuộm lập lời thề son sắt nói muốn đem cô bắt trở về, biện pháp xử lí cũng thực muốn tốt, trước hết chặt đứt hai chân vật nhỏ, rồi mới lại dùng dây khoá đem vật nhỏ khóa đứng, làm cho cô cả đời này ai cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể sống ở bên cạnh bọn họ.
Nguyên lai, bằng tất cả thế lực của gia tộc, muốn tìm được vật nhỏ thì rất dễ dàng , nếu lão thái gia không can thiệp vào.
Có thể là bọn họ đột nhiên ngoan ngoãn không còn thô bạo cùng với những hành động kinh động như nhà cũ nữa.Những năm gần đây lão thái gia sớm đã cảm thấy mình đối với bọn họ có sủng nịch quá độ, liền lập tức đem quyền lực của mìnhthu hồi, người cũng bị bắt về.
Năm đó, bọn họ cuồng vọng ngay cả cha mẹ đều không để vào mắt, đối lão nhân gia thì chỉ có hận, ao ước gì đối phương chết sớm một chút. Cũng may, gừng càng già càng cay, lão Khương dùng hết ba năm thời gian đem bọn họ thuyết phục, rồi ra ước định. Dần dà về sau, lửa giận cũng chậm rãi tiêu tan đi, lại phát hiện cả bốn người đều không có biện pháp nào đối nữ nhân sinh ra cảm giác hứng thú, trong đầu chỉ có liên tưởng đến món đồ chơi nhỏ. Bốn người ngay cả quyền thừa kế cũng không chịu tiếp nhận, lão thái gia chết sống mà bức bọn họ lập gia đình.
Năm này qua năm khác, Y Sư cho bốn bọn hắn cẩn thận mà kiểm tra trước, rồi đem báo cáo giao lên. Lão thái gia nhìn quanh, tự mình chọn mười mấy mỹ nhân đủa các hình dạng đưa đến tịn phòng bốn người, nhưng tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt bỏ chạy ra ngoài. Lão thái gia tức đến hộc máu mà mắng to bốn đứa cháu bất hiếu, bốn người kia thản nhiên mà bỏ lại một câu 'Bột không đứng dậy thì làm, làm sao đây.'
Lão thái gia cẩn thận xem lại báo cáo về việc kiểm tra của bốn người mà mắng to rõ ràng không có vấn đề, sao lại không được, ngược lại Y Sư hoa râu bạc trắng ha hả cười nói sợ là bốn vị tiểu thiếu gia đều đã có người trong lòng đi.
Nghe lão y sư nói trong ngực bốn người đều hung hăng đập phải một chút tỉnh ngộ, nếu như nói mãnh liệt rung động cùng tim đập nhanh, điên cuồng chiếm hữu cùng đố kỵ, như vậy chỉ có dục vọng với một người hẳn là coi như chấm hết.
Nguyên lai bọn họ đã sớm yêu thương món đồ chơi nhỏ kia mà ngay cả chính mình cũng. không biết. Mẫn phục hồi lại tinh thần, thật sâu mà thở dài, cũng may Hậu lão đầu ra tay can thiệp kịp thời, nếu không kết quả ngày hôm nay chính là như thế nào đây, có lẽ hẳn là vật nhỏ bị bọn họ tàn nhẫn mà bức tử, rồi sau đó bọn họ sẽ cả đời cô đơn mà sống đến già.Nguy hiểm thật! Như vậy chả khác nào bọn họ đem chính mình nhốt vào địa ngục. Cả đời duy nhất chỉ có vật nhỏ sao, bọn họ ai cũng sẽ không buông tay, rốt cuộc nên làm sao mới là phương pháp giải quyết tốt nhất đâu, thật sự chỉ có thể cùng đồng thời có được sao?