Năm giờ rạng sáng hôm sau, thời điểm tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ say, Tiểu Mỹ lén lút từ trên giường đi xuống sờ soạng mặc quần áo, cô lấy di động trong túi áo Liên ra, đem số điện thoại Lý Tử Nguyệt ghi nhớ.
Tiểu Mỹ cầm lấy túi đồ đã sớm chuẩn bị từ trước, chỉ đơn giản là một chiếc túi xách nhỏ. Đi đến trước cửa vừa định giơ tay mở nhưng ngay sau đó lại rụt tay về , từ trong túi tiền rút ra một trăm đồng tiền mặt đặt ở đầu giường, rồi mới xoay người rời đi cũng không có quay đầu lại lấy một lần.
Này, bốn người đàn ông trong lòng cô, một lần của Liên ngay cả một trăm đồng cũng không đáng. Nếu Lý Tử Nguyệt có thể cùng bọn họ làm, tại sao cô không thể chứ. Cô không phải thánh nhân, sao lại không oán hận, không tức giận, không ghen ghét chứ. Khi còn bé có thể coi như không hiểu chuyện, nhưng đã nhiều năm trôi qua, quên cũng nên quên.
Nhưng mà hiện tại, nếu đã tìm đến cô, nếu đều luôn mồm nói yêu cô, tại sao tất cả lại dễ dàng bị thần phục dưới tay người phụ nữ kia, tại sao không cần suy nghĩ mà liền nhận định do cô dở thủ đoạn đùa giỡn.
Loại đàn ông như vậy, Tiểu Mỹ cô không cần.
Thật sự, cho rằng bọn họ thật tâm, hơn nữa cô cũng không để tâm việc bọn họ trước kia sinh hoạt cùng người con gái khác...
Tiểu Mỹ đem lực chú ý nhớ tới vòng bảo vệ phía ngoài biệt thự, chỗ cô đang ngồi này độc lập với mặt ngoài của vòng, hoàn toàn nhìn, đoán không ra nó có trang bị hệ thống phòng chống trộm, nhưng Tiểu Mỹ biết nó là phòng chống trộm an toàn cấp cao, bởi vì nó không chỉ có để đề phòng cướp, mà còn đề phòng cô chạy trốn, nếu không có chuẩn bị trước, cô căn bản không có khả năng thoát đi.
Tiểu Mỹ nhớ tới kia mấy người đàn ông luôn rất sủng nịch mà cho cô thoải mái đi lại bất cứ nơi nào trong biệt thự, bọn họ nhất định đoán không ra tại phòng hệ thống chống trộm đã bị cô làm hỏng một góc. Tiểu Mỹ hướng thư phòng đi đến, cười khổ, nếu không phải cô thích nghiên cứu súng ống cùng hệ thống bảo vệ an toàn, có lẽ cô thật sự chỉ có thể sống ở chỗ này đến lúc chết già.
Đứng ở cửa thư phòng, Tiểu Mỹ thẳng tắp mà đi đến giá sách phía trước, lấy đồ vật lót chân, tìm nguyên lí sắp xếp sách trên giá, không sai biệt lắm mang một nửa chồng rút ra. Trước mắt xuất hiện một cái chốt mở, Tiểu Mỹ nhẹ nhàng mà đem chốt mở tắt đi, rồi mới rón rén đi ra cửa lớn. Cô đi ra khỏi biệt thự một đoạn không xa, quẹo vào phía sau khách sạn dựa theo lời nói, liền nhờ xe tải của hai vợ chồng kia hướng mục đích mà đi.
Lúc này đây, cô tuyệt đối sẽ đi một nơi thật xa không cho bọn họ tìm được.
Tiểu Mỹ vừa đi, Liên liền mở mắt, bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy một trăm đồng ở đầu giường hướng phía dưới lầu đi xuống, dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, Liên nhìn ba người còn lại đã ở đó.
-" Vật nhỏ chuyện gì đều không nhẫn được, sớm hay muộn sẽ thiệt thòi lớn."
Mẫn tựa người vào cánh cửa, thất thần nhìn ra cổng ." Lần này chỉ sợ bảo bối sẽ không dễ dàng tha thứ chúng ta."
Liệt vô lực ngã ngồi tại trên ghế sa lông." Rất nhanh liền kết thúc, đến lúc đó chúng ta sẽ chịu đòn nhận tội, muốn đánh muốn giết đều tùy bảo bối, chỉ cần bảo bối không tức giận."
Khuê khuôn mặt nhợt nhạt, bàn tay gắt gao nắm chặt.
-" Xác định sẽ không bị nghe lén chứ? Người phái đi âm thầm bảo hộ bảo bối có đuổi kip không?" Liên gấp gáp hỏi.
-" Cả tòa biệt thự khắp nơi đều được lục soát, máy nghe lén đều đã được Liệt dỡ bỏ, người phái đi âm thầm bảo hộ bảo bối cũng đã đuổi kịp, ta bên kia sẽ tăng số người thân thủ tốt đi qua bảo hộ, nếu thấy không thích hợp sẽ đem bảo bối mang về, mục tiêu của đối phương là chúng ta, vật nhỏ sẽ không có việc gì ." Khuê chậm rãi nói, tựa như đang bội phục chính mình.
-" Nhưg mà bảo bối thoạt nhìn bộ dáng rất đau lòng, có phải bảo bối tức giận sau này cũng không muốn gặp chúng ta không."
Liên lo lắng mà nhăn mày, " Thế nhưng bảo bối còn đem ta đương nhiên như vũ nam, chỉ chừa lại một trăm đồng." Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất dễ chịu
-" Chúng ta muốn cùng bảo bối phiêu, mà bảo bối cũng không chịu đồng ý, ngươi còn oán giận cái rắm." Mẫn chua xót nói.
-" Cái tên Lý Tử Nguyệt biến thái, dám đề ra cái loại chủ ý này cho chúng ta, ta không đem hắn chỉnh đến khóc cha kêu mẹ, ta liền không phải Diêm Khiếu Liệt." Liệt hung tợn mà nói, nếu đối phương hiện tại ở đây liền không biết hắn có biến thành một cái bánh bao thịt hay không.
-"Tính ta một phần." Ba đạo thanh âm đồng thời vang lên....
-" Tốt lắm, bây giờ chúng ta nên thảo luận trận đánh kế tiếp với đối phương ."
Tiểu Mỹ ngồi trong phòng học cạnh cái bàn gần cửa sổ, tay chống cằm đăm chiêu nhìn ra bên ngoài ngẩn người, tâm tư phiêu dạt bay bổng. Cô có phải hay không bị cầm tù, ngay cả khi ở trường học.
Hết tiết học, Tiểu Mỹ lấy cái bút trên bàn cầm lên xoay nhẹ, khuỷu tay đặt ở mặt bàn nằm dài người xuống, tư thế không mấy đẹp cho lắm. Bên cạnh mấy bạn học cãi nhau ầm ĩ, Tiểu Mỹ nhịn không được hoài nghi chính mình có phải người bình thường hay không, sao ai cũng đều có bạn bè, mà cô lại không có lấy một người.
Tiểu Mỹ thở dài, ánh mắt nhìn ra cửa lớn thì dừng lại trên người một cô gái mỹ lệ đang đứng trước cửa. Tiểu Mỹ đem đầu nâng lên, cô gái kia mỉm cười ánh mắt lướt qua mọi người một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người cô, hơn nữa trong ánh mắt còn có chút rực sáng. Tiểu Mỹ ngơ ngác mà nhìn cô gái đó đi lên bục giảng, chuông vào học lại một lần nữa vang lên, cô gái đó cúi đầu chào bọn họ, sau đó giới thiệu về mình, nguyên lai cô họ Lý, là giáo viên mới, dạy môn Lịch Sử.
Tiểu Mỹ trong lòng không hiểu, cô cảm thấy giáo viên Lịch Sử mới tới này luôn luôn nhìn chăm chú vào mình. Chính là,thời điểm lúc cô quay đầu lại, nhưng lại giống như không có chuyện à xảy ra. Thật vất vả chịu đựng, cuối cùng cũng hết giờ, Tiểu Mỹ có chút hoảng hốt thu thập đồ đạc dường như trốn chạy ra khỏi phòng học.
Không xa liền thấy được Liệt hướng cô đi tới, Tiểu Mỹ chạy chậm lại nhào vào trong ngực anh, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy hoảng hốt. Nếu như bình thường, nam nhân này đã sớm thuận thế đem cô ôm chặt, nhưng hôm nay Liệt thế nhưng thật lâu đều không có ôm lại cô, Tiểu Mỹ cảm thấy kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện hắn đang ngơ ngác, tầm mắt thẳng tắp mà nhìn chăm chú về phía trước. Tiểu Mỹ nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện hắn người hắn đang nhìn không ai khác chính là cô giáo Lý, tâm Tiểu Mỹ không khỏi run lên một hồi.
Liệt dường như bước chân có chút vướng mắc, ấp úng mà hướng người con gái đó.
-" Tử Nguyệt, chị sao lại ở nơi này?"
Lý Tử Nguyệt tươi cười hướng bọn họ đi tới, hứng thú đánh giá Tiểu Mỹ một lượt, rồi mới trả lời Liệt
-" Chị đến dạy học."
Tiểu Mỹ thấy Liệt bộ dáng giống như rất vui vẻ, trong lòng không biết tại sao lại có chút mất mát.
-" Thật tốt quá, lần này chị phải ở lại đây lâu một chút đi, em gọi điện thoại cho bọn hắn, đêm nay an bài một chút, chúng ta cùng nói chuyện" Liệt hứng trí bừng bừng mà nói.
Lý Tử Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
-" Em đã đói bụng ." Tiểu mỹ đột nhiên nhìn chăm chú vào Liệt nói.
Liệt thấy Tiểu Mỹ hơi nhíu mi, nhìn hắn, trong lòng vui mừng, nhéo nhéo hai má của cô, sủng nịch..-" Được, hiện tại liền mang em trở về ăn."
Tiểu Mỹ tưởng rằng rời đi thì tốt rồi, không thể tưởng được Liệt thế nhưng không thèm giải thích cô mà kéo tay Lý Tử Nguyệt lên xe, nhiệt tình mà mời về nhà cùng dùng cơm. Lý Tử Nguyệt cũng không nói cái gì, mỉm cười nói chuyện linh tinh với Liệt, Liệt nghe xong ngược lại cười đến vui vẻ, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh.
Trở lại nhà, Tiểu Mỹ phát hiện mình hoàn toàn bị xem nhẹ, ba người kia nghe điện thoại của Liệt, sớm đã đứng ở trước cửa chờ, vừa thấy Lý Tử Nguyệt liền vui vẻ mà vây quanh, bọn họ lớn tiếng nói chuyện phiếm, Liệt vừa rồi lén lút nói với Tiểu Mỹ, làm cho Tiểu Mỹ nhẫn nại trong chốc lát, chờ chút mọi người cùng đi ra ăn cơm, nhưng chờ lại đợi, mấy người kia vẫn còn tán gẫu không xong.
Tiểu Mỹ yên lặng đứng dậy, không rõ chính cô cũng có tay có chân, lại muốn chờ bọn họ để làm gì. Tiểu Mỹ mở tủ lạnh, cầm nguyên liệu nấu ăn đơn giản mang ra, cô vừa mới vừa tính toán động thủ, Liệt liền theo sau tiến vào. Hắn ôm lấy hông cô, thanh âm mềm nhẹ mà nói.
-" Thật đói bụng đến mức này?"
Thấy Tiểu Mỹ không trả lời, hắn lại nói tiếp -" Không bằng đi ra ngoài ăn, nhiều người nấu sẽ không đủ."
Tiểu Mỹ thản nhiên mà a một tiếng, lại mở ra tủ lạnh lấy ra một ít đồ vật, Liệt ở một bên hỏi cô có cần phụ giúp hay không, Tiểu Mỹ lắc đầu. Liệt khẽ thở dài một tiếng, dặn dò cô phải cẩn thận một chút xong liền đi ra ngoài.
Tiểu mỹ mặt không đổi sắc mà đem đám đồ vật đó nấu chín, cầm vài cái bát to múc bưng đi ra ngoài, đặt trên bàn ăn. Cũng không chịu gọi bọn họ, chính là lấp đầy cái miệng nhỏ của mình trước đã.
Mấy người kia xông tới, hớp thử vài hớp.Khuê buông cái bát xuống, đối với Lý Tử Nguyệt nói -"Tử Nguyệt, chúng ta vẫn là nên đi ra ngoài ăn đi."
Lý Tử Nguyệt cười lắc đầu -"Như vậy rất phiền toái, mà canh này nấu như vậy cũng tốt rồi."
-" So với chị nấu em ấy thế nhưng còn kém xa, có rảnh chị chỉ cho em ấy hai chiêu đi." Liên vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Mỹ, cười nói.
Tiểu Mỹ nghe bọn họ nói vậy tư vị ăn uống đều mất hết, đem tay Liên đẩy ra, không nhìn mặt Liên lấy một lần nào nữa, không biết hắn lại sẽ điên thành cái dạng gì. Lý Tử Nguyệt cười, ý vị thâm trường đối với Tiểu Mỹ nói, " Chị sau này sẽ thường xuyên lại đây."
Tiểu Mỹ cũng nhìn Lý Tử Nguyệt cười nhẹ, sao cô lại có cảm giác Lý Tử Nguyệt là lạ.
Vào lúc ban đêm, Lý Tử Nguyệt ngủ lại đây. Tiểu Mỹ tắm rửa xong, liền leo lên giường nằm, có chút trằn trọc, khó có thể ngủ say. Cô mở to mắt, rõ ràng không thể ngủ được, cũng không biết mấy người kia hiện tại tại đang làm cái gì. Cô đã thích ứng với nơi đây thật nhanh. Tiểu Mỹ hồi tưởng lại khi mới bắt đầu cô cũng không tưởng mình sẽ ở nơi này, càng không thích mấy nam nhân mỗi đêm đều dính lấy mình không kể tình cảnh, cho đến hiện tại không có bốn người kia ngược lại sẽ ngủ không ngon giấc, nhịn không được trong lòng có chút khó chịu, xốc lên chăn muốn đi xem bọn họ hiện tại đang làm gì.
Cuối cùng tìm được thư phòng, nhưng cánh cửa lại bị khoá trái từ bên trong. Tiểu Mỹ trong lòng buồn bực, bọn họ muốn nhốt tại mình bên trong phòng làm gì, mà cô quản bọn họ làm gì chứ. Nghĩ vậy trong lòng cũng dễ chịu rất nhiều, lại nhịn không được an ủi chính mình bọn họ là đang bàn chuyện bí mật với nhau..
Ngay tại thời điểm Tiểu Mỹ tính toán rời đi... lỗ tai đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ. Cước bộ hơi dừng lại, xoay người bước nhanh chạy về phòng đồ, cầm một chuỗi cái chìa khóa trở lại thư phòng.Trong lòng đinh linh có lẽ là cô nghe lầm, nhiều nhất thì bị mấy người kia giáo huấn một trận, Tiểu Mỹ dừng lại trước cửa còn chưa tính mở, thì cửa lại đột ngột mở ra, Tiểu Mỹ sửng sờ nhìn chăm chăm vào bốn người quần áo hỗn độn cùng Lý Tử Nguyệt ở một chỗ. Khuê côn tht đang được Lý Mận Nguyệt ngậm lấy, hốc mắt Tiểu Mỹ lập tức liền đỏ.
Khuê trước hết kịp phản ứng khuôn mặt đỏ lên, thẹn quá thành hoá giận mà hướng Tiểu Mỹ gào thét.
-"Đi ra ngoài!" Giống như bừng tỉnh, Tiểu Mỹ run rẩy, xoay người bước đi. Cửa mạnh mẽ bị đóng lại vang lên.