Khuê nghe xong lời nói của Tiểu Mỹ, bất động nhìn cô, trong lòng không khỏi tức giận, lạnh lùng nói.
" Hôm nay cho dù em có nguyện ý hay không nguyện ý đều phải chúng ta về."
" Anh thật sự là người đáng ghét nhất anh biết không, anh luôn không biết tôn trọng người khác, tại sao anh không nghĩ tới nguyên nhân tôi không muốn gặp các anh là vì sao? Nếu không muốn tôi hận các người, đi nhanh đi, đi càng xa càngtốt." Tiểu Mỹ tức giận thét lên.
Khuê trong lòng rất khó chịu, nhưng anh lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn chăm chú Tiểu Mỹ, rồi mới thản nhiên liếc mắt nhìn Liệt.
Liệt cầm lấy cán dao hạ xuống trên gáy Tiểu Mỹ một cái, rồi sau đó tiến lên một bước tiếp được thân thể đang ngã xuống của cô. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hơi xanh xao, Liệt thở dài, đem cô ôm lấy.
Lúc này đây bọn họ vì an toàn nên không về chỗ ở trước kia, mà là trực tiếp mang Tiểu Mỹ về nhà chính, tuy rằng nơi đó cũng bị công kích, nhưng ít nhất sẽ không dễ dàng mà lẻn vào.
Thời điểm Tiểu Mỹ tỉnh lại, cô chán ghét nhìn nơi mình đang nằm, vừa định đứng dậy, cổ lại truyền đến một trận đau đớn, đau đến nước mắt thiếu chút nữa liền rớt xuống. Tiểu Mỹ gắt gao cắn môi nằm trên giường, tay nhẹ nhàng xoa vào chỗ đau, dù hơi chạm một chút cũng rất đau, nhưng cô lại mượn sự đau đớn đó để áp chế ủy khuất mà muốn khóc.
" Hắc, em tỉnh, em đừng chạm vào nơi đó a, sẽ đau." Lý Tử Nguyệt cầm một cái lọ nhỏ đi ra, vừa mở lắp lọ, mùi hương của dược thảo liền toả ra khắp gian phòng.
" Dùng cái này bôi xuống cam đoan ngày mai em sẽ vô sự nha." Lý Tử Nguyệt lấy một ít thuốc vừa định bôi xuống. Tiểu Mỹ không để ý tới đau đớn mà trở mình né tránh .
" Tốt xấu gì tôi cũng là cô giáo của em nha, em cũng không chịu nể tình đi." Lý Tử Nguyệt lẩm bẩm, thấy Tiểu Mỹ vẫn không động đậy, lại nói. " Không phải tôi đoạt đàn ông của em."
" Cô muốn thì cứ lấy đi, cùng em không có quan hệ, cũng thỉnh cô đi ra ngoài giùm, đừng làm trở ngại tầm mắt của em." Tiểu Mỹ đau đến nỗi trên trán đã thấm ướt mồ hôi.
" Trách không được bọn lại không giám vào gặp em." Hoá ra là sợ bị người trong lòng ghi hận, cho nên vừa thấy người trong lòng sắp tỉnh, bọn họ liền nhanh chóng chuồn êm. Lý Tử Nguyệt chịu không nổi đảo cặp mắt trắng dã nhìn.
" Tiểu mỹ nữ, em không cần lạnh lùng như thế đi, như vậy tôi sẽ có cảm giác bị đóng băng a."
Lý Tử Nguyệt nhăn mặt. " Ngày đó sự tình không phải như thế, em nghe tôi giải thích đi."
" Em nói bọn họ cùng em không có quan hệ, cô có thể đi ra ngoài hay không, vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy phiền."
" Xem ra chỉ có thể như vậy ." Lý Tử Nguyệt lộ ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Tiểu Mỹ cho rằng Lý Tử Nguyệt sẽ đi ra ngoài, lại không nghĩ tới, cô ta lại đột nhiên cửi quần mình ra, rồi sau đó trực tiếp đem quần lót kéo xuống..
" Aaaa....!"
Tiểu Mỹ nhìn thấy hạ thể của Lý Tử Nguyệt, sợ tới mức hồn bay khỏi xác, xoay người muốn xuống giường, kết quả không cẩn thận té sấp xuống giường, cả người mơ màng ghé vào đầu giường.
Bốn người canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Tiểu Mỹ. Bọn họ liền phá cửa vọt vào trong phòng, kết quả nhìn thấy Lý Tử Nguyệt hạ thể lồ loã quần rải rác trên mặt đất. Trên giường Tiểu Mỹ nằm úp sấp..
Mẫn vọt tới bên giường, bộ dáng sắp khóc, anh cẩn thận đem Tiểu Mỹ ôm vào trong ngực.
" Không có việc gì. . . Đừng sợ, bảo bối, có chúng ta ở đây rồi, không ai dám khi dễ em nữa . .." Mẫn nhẹ nhàng kiểm tra một chút, phát hiện trên trán Tiểu Mỹ sưng lên một khối, làm tâm anh rất đau.
" Lý Tử Nguyệt, ngươi dám động vào em ấy!"
Năm giờ rạng sáng hôm sau, thời điểm tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ say, Tiểu Mỹ lén lút từ trên giường đi xuống sờ soạng mặc quần áo, cô lấy di động trong túi áo Liên ra, đem số điện thoại Lý Tử Nguyệt ghi nhớ.
Tiểu Mỹ cầm lấy túi đồ đã sớm chuẩn bị từ trước, chỉ đơn giản là một chiếc túi xách nhỏ. Đi đến trước cửa vừa định giơ tay mở nhưng ngay sau đó lại rụt tay về , từ trong túi tiền rút ra một trăm đồng tiền mặt đặt ở đầu giường, rồi mới xoay người rời đi cũng không có quay đầu lại lấy một lần.
Này, bốn người đàn ông trong lòng cô, một lần của Liên ngay cả một trăm đồng cũng không đáng. Nếu Lý Tử Nguyệt có thể cùng bọn họ làm, tại sao cô không thể chứ. Cô không phải thánh nhân, sao lại không oán hận, không tức giận, không ghen ghét chứ. Khi còn bé có thể coi như không hiểu chuyện, nhưng đã nhiều năm trôi qua, quên cũng nên quên.
Nhưng mà hiện tại, nếu đã tìm đến cô, nếu đều luôn mồm nói yêu cô, tại sao tất cả lại dễ dàng bị thần phục dưới tay người phụ nữ kia, tại sao không cần suy nghĩ mà liền nhận định do cô dở thủ đoạn đùa giỡn.
Loại đàn ông như vậy, Tiểu Mỹ cô không cần.
Thật sự, cho rằng bọn họ thật tâm, hơn nữa cô cũng không để tâm việc bọn họ trước kia sinh hoạt cùng người con gái khác...
Tiểu Mỹ đem lực chú ý nhớ tới vòng bảo vệ phía ngoài biệt thự, chỗ cô đang ngồi này độc lập với mặt ngoài của vòng, hoàn toàn nhìn, đoán không ra nó có trang bị hệ thống phòng chống trộm, nhưng Tiểu Mỹ biết nó là phòng chống trộm an toàn cấp cao, bởi vì nó không chỉ có để đề phòng cướp, mà còn đề phòng cô chạy trốn, nếu không có chuẩn bị trước, cô căn bản không có khả năng thoát đi.
Tiểu Mỹ nhớ tới kia mấy người đàn ông luôn rất sủng nịch mà cho cô thoải mái đi lại bất cứ nơi nào trong biệt thự, bọn họ nhất định đoán không ra tại phòng hệ thống chống trộm đã bị cô làm hỏng một góc. Tiểu Mỹ hướng thư phòng đi đến, cười khổ, nếu không phải cô thích nghiên cứu súng ống cùng hệ thống bảo vệ an toàn, có lẽ cô thật sự chỉ có thể sống ở chỗ này đến lúc chết già.
Đứng ở cửa thư phòng, Tiểu Mỹ thẳng tắp mà đi đến giá sách phía trước, lấy đồ vật lót chân, tìm nguyên lí sắp xếp sách trên giá, không sai biệt lắm mang một nửa chồng rút ra. Trước mắt xuất hiện một cái chốt mở, Tiểu Mỹ nhẹ nhàng mà đem chốt mở tắt đi, rồi mới rón rén đi ra cửa lớn. Cô đi ra khỏi biệt thự một đoạn không xa, quẹo vào phía sau khách sạn dựa theo lời nói, liền nhờ xe tải của hai vợ chồng kia hướng mục đích mà đi.
Lúc này đây, cô tuyệt đối sẽ đi một nơi thật xa không cho bọn họ tìm được.
Tiểu Mỹ vừa đi, Liên liền mở mắt, bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy một trăm đồng ở đầu giường hướng phía dưới lầu đi xuống, dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, Liên nhìn ba người còn lại đã ở đó.
-" Vật nhỏ chuyện gì đều không nhẫn được, sớm hay muộn sẽ thiệt thòi lớn."
Mẫn tựa người vào cánh cửa, thất thần nhìn ra cổng ." Lần này chỉ sợ bảo bối sẽ không dễ dàng tha thứ chúng ta."
Liệt vô lực ngã ngồi tại trên ghế sa lông." Rất nhanh liền kết thúc, đến lúc đó chúng ta sẽ chịu đòn nhận tội, muốn đánh muốn giết đều tùy bảo bối, chỉ cần bảo bối không tức giận."
Khuê khuôn mặt nhợt nhạt, bàn tay gắt gao nắm chặt.
-" Xác định sẽ không bị nghe lén chứ? Người phái đi âm thầm bảo hộ bảo bối có đuổi kip không?" Liên gấp gáp hỏi.
-" Cả tòa biệt thự khắp nơi đều được lục soát, máy nghe lén đều đã được Liệt dỡ bỏ, người phái đi âm thầm bảo hộ bảo bối cũng đã đuổi kịp, ta bên kia sẽ tăng số người thân thủ tốt đi qua bảo hộ, nếu thấy không thích hợp sẽ đem bảo bối mang về, mục tiêu của đối phương là chúng ta, vật nhỏ sẽ không có việc gì ." Khuê chậm rãi nói, tựa như đang bội phục chính mình.
-" Nhưg mà bảo bối thoạt nhìn bộ dáng rất đau lòng, có phải bảo bối tức giận sau này cũng không muốn gặp chúng ta không."
Liên lo lắng mà nhăn mày, " Thế nhưng bảo bối còn đem ta đương nhiên như vũ nam, chỉ chừa lại một trăm đồng." Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất dễ chịu
-" Chúng ta muốn cùng bảo bối phiêu, mà bảo bối cũng không chịu đồng ý, ngươi còn oán giận cái rắm." Mẫn chua xót nói.
-" Cái tên Lý Tử Nguyệt biến thái, dám đề ra cái loại chủ ý này cho chúng ta, ta không đem hắn chỉnh đến khóc cha kêu mẹ, ta liền không phải Diêm Khiếu Liệt." Liệt hung tợn mà nói, nếu đối phương hiện tại ở đây liền không biết hắn có biến thành một cái bánh bao thịt hay không.
-"Tính ta một phần." Ba đạo thanh âm đồng thời vang lên....
-" Tốt lắm, bây giờ chúng ta nên thảo luận trận đánh kế tiếp với đối phương ."