Bốn người đàn ông điên cuồng thay phiên nhau muốn Tiểu Mỹ, giống như muốn chứng minh điều gì đó, một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, có khi một người làm xong lại một người khác kế tiếp, có đôi khi là hai người hoặc ba người. Tiểu Mỹ đều nhớ không rõ, chỉ biết càng về sau, ý thức của cô càng mơ hồ, cuối cùng một lần tiết ra không biết đã cắn lấy cánh tay của ai khóc hảm sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, Tiểu Mỹ hai mắt mở to nhìn trần nhà một hồi lâu, xác định mình còn ở trong căn phòng mọi ngày, cô mới thở ra một hơi, nghĩ thầm lần này thật tốt không đột nhiên tỉnh dậy trong căn nhà hoang lần trước. Hai tay chống đỡ muốn đứng dậy, phát hiện mình có thể hoạt động trở lại, hơn nữa cả người thật nhẹ nhàng khoan khoái, rõ ràng khi cô ngất xỉu bốn bọn họ giúp cô tẩy rửa. Nhưng là cô hiện tại toàn thân bủn rủn muốn chết, bốn người khởi xướng việc này ngay cả bóng dáng cũng không thấy một ai làm cho Tiểu Mỹ không hiểu mà phát hoả!
Cầm lấy quần áo đặt bên giường Tiểu Mỹ đi vào trong phòng tắm, rửa mặt chải đầu, rồi sau đó ổn định tinh thần, hít một hơi sâu, mới mở cửa đi ra ngoài. Đương nhiên, cô còn phải đi tìm bữa sáng, tuyệt đối tuyệt đối không muốn đi tìm bốn người kia.
-" Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Đứng ở trước cửa là hai người mặc tây trang đen vừa thấy Tiểu Mỹ liền cung kính chào hỏi.Tiểu Mỹ xấu hổ cười gượng, không biết nên phản ứng như thế nào.
-" Tôi muốn đi dạo một chút. . ."
Tiểu Mỹ nghĩ thầm không nên nói là cô đi tìm đồ ăn đi, cô không nghĩ cho ai nghe thấy, nói không tốt sẽ làm người khác tưởng rằng gia đình giàu có thế này lại đi bỏ đói cô.
-" Tôi không đi ra ngoài, chỉ dạo quanh nhà một chút thôi, các anh không cần đi theo."
-" Thiếu gia bọn họ đã phân phó nếu tiểu thư tỉnh liền lập tức thông báo cho bọn họ, thỉnh tiểu thư đợi một lát, thiếu gia bọn họ cũng sắp đến ."
Tiểu Mỹ không nghĩ muốn làm cho bọn họ khó xử, nên không đuổi hai người kia đi, tùy ý cho bọn họ đi theo phía sau. Cô cũng không muốn đứng ngốc năng tại đó chờ bốn người kia. Thuận tiện đi quanh dãy phòng hành lang, vẫn không thấy gì, Tiểu Mỹ có chút nóng vội, nhìn hai người lạnh lùng đi theo sát phía sau mình, tuy rằng cô cảm giác bọn họ đối với mình rất cung kính, nhưng khuôn mặt luôn không đổi sắc, làm cho cô có chút không dám hỏi. Ài, vẫn là tự đi tìm là tốt nhất! Nghĩ như vậy, Tiểu Mỹ liền di chuyển vài vòng.Cuối cùng vẫn là thất vọng đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một chút uất ức.
-" Bảo bối, em sao lại chạy tới đây?"
Tiểu Mỹ quay đầu còn chưa kịp thấy rõ người tới, đã bị ôm lấy, mùi vị trên người người này, làm cho Tiểu Mỹ biết người ôm cô là Liên. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bất giác cười nhẹ.
Khuê lạnh lùng hướng hai người đang bị hành động dị thường của Liên làm cho sợ hãi vứt cho bọn họ một ánh mắt ra hiệu, bảo họ lui xuống. Nếu không phải do vết xe đổ cũ bốn người cũng sẽ không đặc biệt phái người theo bảo hộ bảo bối.
". . ."
Tiểu Mỹ vốn định mình đói bụng, nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua, khuôn mặt đỏ bừng, nói quanh co cả buổi, cuối cùng cũng không nói được! Nói đã đói bụng cũng không được, tìm bọn họ nói càng không thể, Tiểu Mỹ phiền não không biết nên nói sao mới tốt . Ngẩng đầu nhìn cả bốn người đang cố gắng nén cười. Tiểu Mỹ trừng mắt liếc bọn họ một cái, buồn bực xoay người bỏ đi. Chân còn chưa kịp bước được một bước đã bị Liên ôm lên.
-" Thả em xuống dưới." Tiểu Mỹ đá chân giãy dụa.
-" Ngoan, đi ăn một chút gì đã, đợi lát nữa chúng ta mang em đi gặp một người." Liên dụ dỗ nói, nhanh chóng bế Tiểu Mỹ đi ra ngoài.
-" Ai a?" Thấy Liên cúi đầu muốn cự tuyệt, vội vàng nói thêm. " Các anh không nói em không đi."
". . . Bảo bối tính tình là càng ngày hung dữ . . ." Liên nói nhỏ.
-" Anh đang nói cái gì?" Tiểu Mỹ nhăn mi, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn hướng Liên. Cô nghe được người kia giống như đang nói bậy.
-" Không có nói cái gì a." Liên nói dối ngay cả mắt cũng không thèm chớp, còn cố ý hướng Tiểu Mỹ bướng bỉnh nháy mắt mấy cái.
-" Anh Liên cam đoan, em ăn xong thức ăn, anh nhất định sẽ nói cho em biết."
Tiểu Mỹ hai cánh môi mím chặt, trong lòng cô biết người này tám phần lại lừa cô, cái này chỉ mang đi dụ trẻ con. Ăn xong đồ ăn phải đi gặp người nọ như Liên nói, không phải cô không có lựa chọn cự tuyệt sao.
Bị bốn người ôm đến một tảng lớn đặt ngồi trên cỏ, Tiểu Mỹ vui vẻ lập tức nhảy dựng lên, cởi đôi hài búp bê xuống, lòng bàn chân truyền đến cảm giác ngứa ngáy làm cho cô thoải mái cười ha hả,tuy rằng dẫm lên trên mặt cỏ là hành vi không tốt, bất quá nơi này lại bày ra cái bàn, không phải có thể dẫm lên sao.
-" Ăn một chút gì rồi chơi sau."
Mẫn cười dịu dàng, ánh mắt nhu tình nhìn chăm chú bảo bối giống như khi còn bé. Hoá ra vàng bạc trang sức không thể đổi lấy được một nụ cười từ đáy lòng, mà chỉ cần một mảng cỏ lại có thể dễ dàng có được.
-" Ở phương diện này mà nói, bảo bối giống như không lớn lên chút nào, giống hệt như khi còn bé." Liệt làm ra vẻ thở dài, nhưng nụ cười trên mặt lại chói mắt.
Liên cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
-" Chẳng lẽ lần sau lại tặng thảm cỏ! ?"
Ba người liền quay đầu nhìn biểu tình si ngốc khiếp sợ trên mặt Liên
-" Ha hả, nhanh lên ăn một chút gì đi, đợi lát nữa khi thấy ông nội, làm không tốt ngay cả ăn cũng đều ăn không vô ."
Nghe Liên pha trò nói. Ba người còn lại đồng thời lộ ra biểu tình ngưng trọng.
Khuê nghe xong lời nói của Tiểu Mỹ, bất động nhìn cô, trong lòng không khỏi tức giận, lạnh lùng nói.
" Hôm nay cho dù em có nguyện ý hay không nguyện ý đều phải chúng ta về."
" Anh thật sự là người đáng ghét nhất anh biết không, anh luôn không biết tôn trọng người khác, tại sao anh không nghĩ tới nguyên nhân tôi không muốn gặp các anh là vì sao? Nếu không muốn tôi hận các người, đi nhanh đi, đi càng xa càngtốt." Tiểu Mỹ tức giận thét lên.
Khuê trong lòng rất khó chịu, nhưng anh lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn chăm chú Tiểu Mỹ, rồi mới thản nhiên liếc mắt nhìn Liệt.
Liệt cầm lấy cán dao hạ xuống trên gáy Tiểu Mỹ một cái, rồi sau đó tiến lên một bước tiếp được thân thể đang ngã xuống của cô. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hơi xanh xao, Liệt thở dài, đem cô ôm lấy.
Lúc này đây bọn họ vì an toàn nên không về chỗ ở trước kia, mà là trực tiếp mang Tiểu Mỹ về nhà chính, tuy rằng nơi đó cũng bị công kích, nhưng ít nhất sẽ không dễ dàng mà lẻn vào.
Thời điểm Tiểu Mỹ tỉnh lại, cô chán ghét nhìn nơi mình đang nằm, vừa định đứng dậy, cổ lại truyền đến một trận đau đớn, đau đến nước mắt thiếu chút nữa liền rớt xuống. Tiểu Mỹ gắt gao cắn môi nằm trên giường, tay nhẹ nhàng xoa vào chỗ đau, dù hơi chạm một chút cũng rất đau, nhưng cô lại mượn sự đau đớn đó để áp chế ủy khuất mà muốn khóc.
" Hắc, em tỉnh, em đừng chạm vào nơi đó a, sẽ đau." Lý Tử Nguyệt cầm một cái lọ nhỏ đi ra, vừa mở lắp lọ, mùi hương của dược thảo liền toả ra khắp gian phòng.
" Dùng cái này bôi xuống cam đoan ngày mai em sẽ vô sự nha." Lý Tử Nguyệt lấy một ít thuốc vừa định bôi xuống. Tiểu Mỹ không để ý tới đau đớn mà trở mình né tránh .
" Tốt xấu gì tôi cũng là cô giáo của em nha, em cũng không chịu nể tình đi." Lý Tử Nguyệt lẩm bẩm, thấy Tiểu Mỹ vẫn không động đậy, lại nói. " Không phải tôi đoạt đàn ông của em."
" Cô muốn thì cứ lấy đi, cùng em không có quan hệ, cũng thỉnh cô đi ra ngoài giùm, đừng làm trở ngại tầm mắt của em." Tiểu Mỹ đau đến nỗi trên trán đã thấm ướt mồ hôi.
" Trách không được bọn lại không giám vào gặp em." Hoá ra là sợ bị người trong lòng ghi hận, cho nên vừa thấy người trong lòng sắp tỉnh, bọn họ liền nhanh chóng chuồn êm. Lý Tử Nguyệt chịu không nổi đảo cặp mắt trắng dã nhìn.
" Tiểu mỹ nữ, em không cần lạnh lùng như thế đi, như vậy tôi sẽ có cảm giác bị đóng băng a."
Lý Tử Nguyệt nhăn mặt. " Ngày đó sự tình không phải như thế, em nghe tôi giải thích đi."
" Em nói bọn họ cùng em không có quan hệ, cô có thể đi ra ngoài hay không, vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy phiền."
" Xem ra chỉ có thể như vậy ." Lý Tử Nguyệt lộ ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Tiểu Mỹ cho rằng Lý Tử Nguyệt sẽ đi ra ngoài, lại không nghĩ tới, cô ta lại đột nhiên cửi quần mình ra, rồi sau đó trực tiếp đem quần lót kéo xuống..
" Aaaa....!"
Tiểu Mỹ nhìn thấy hạ thể của Lý Tử Nguyệt, sợ tới mức hồn bay khỏi xác, xoay người muốn xuống giường, kết quả không cẩn thận té sấp xuống giường, cả người mơ màng ghé vào đầu giường.
Bốn người canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Tiểu Mỹ. Bọn họ liền phá cửa vọt vào trong phòng, kết quả nhìn thấy Lý Tử Nguyệt hạ thể lồ loã quần rải rác trên mặt đất. Trên giường Tiểu Mỹ nằm úp sấp..
Mẫn vọt tới bên giường, bộ dáng sắp khóc, anh cẩn thận đem Tiểu Mỹ ôm vào trong ngực.
" Không có việc gì. . . Đừng sợ, bảo bối, có chúng ta ở đây rồi, không ai dám khi dễ em nữa . .." Mẫn nhẹ nhàng kiểm tra một chút, phát hiện trên trán Tiểu Mỹ sưng lên một khối, làm tâm anh rất đau.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bốn người đàn ông điên cuồng thay phiên nhau muốn Tiểu Mỹ, giống như muốn chứng minh điều gì đó, một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, có khi một người làm xong lại một người khác kế tiếp, có đôi khi là hai người hoặc ba người. Tiểu Mỹ đều nhớ không rõ, chỉ biết càng về sau, ý thức của cô càng mơ hồ, cuối cùng một lần tiết ra không biết đã cắn lấy cánh tay của ai khóc hảm sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, Tiểu Mỹ hai mắt mở to nhìn trần nhà một hồi lâu, xác định mình còn ở trong căn phòng mọi ngày, cô mới thở ra một hơi, nghĩ thầm lần này thật tốt không đột nhiên tỉnh dậy trong căn nhà hoang lần trước. Hai tay chống đỡ muốn đứng dậy, phát hiện mình có thể hoạt động trở lại, hơn nữa cả người thật nhẹ nhàng khoan khoái, rõ ràng khi cô ngất xỉu bốn bọn họ giúp cô tẩy rửa. Nhưng là cô hiện tại toàn thân bủn rủn muốn chết, bốn người khởi xướng việc này ngay cả bóng dáng cũng không thấy một ai làm cho Tiểu Mỹ không hiểu mà phát hoả!
Cầm lấy quần áo đặt bên giường Tiểu Mỹ đi vào trong phòng tắm, rửa mặt chải đầu, rồi sau đó ổn định tinh thần, hít một hơi sâu, mới mở cửa đi ra ngoài. Đương nhiên, cô còn phải đi tìm bữa sáng, tuyệt đối tuyệt đối không muốn đi tìm bốn người kia.
-" Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Đứng ở trước cửa là hai người mặc tây trang đen vừa thấy Tiểu Mỹ liền cung kính chào hỏi.Tiểu Mỹ xấu hổ cười gượng, không biết nên phản ứng như thế nào.
-" Tôi muốn đi dạo một chút. . ."
Tiểu Mỹ nghĩ thầm không nên nói là cô đi tìm đồ ăn đi, cô không nghĩ cho ai nghe thấy, nói không tốt sẽ làm người khác tưởng rằng gia đình giàu có thế này lại đi bỏ đói cô.
-" Tôi không đi ra ngoài, chỉ dạo quanh nhà một chút thôi, các anh không cần đi theo."
-" Thiếu gia bọn họ đã phân phó nếu tiểu thư tỉnh liền lập tức thông báo cho bọn họ, thỉnh tiểu thư đợi một lát, thiếu gia bọn họ cũng sắp đến ."
Tiểu Mỹ không nghĩ muốn làm cho bọn họ khó xử, nên không đuổi hai người kia đi, tùy ý cho bọn họ đi theo phía sau. Cô cũng không muốn đứng ngốc năng tại đó chờ bốn người kia. Thuận tiện đi quanh dãy phòng hành lang, vẫn không thấy gì, Tiểu Mỹ có chút nóng vội, nhìn hai người lạnh lùng đi theo sát phía sau mình, tuy rằng cô cảm giác bọn họ đối với mình rất cung kính, nhưng khuôn mặt luôn không đổi sắc, làm cho cô có chút không dám hỏi. Ài, vẫn là tự đi tìm là tốt nhất! Nghĩ như vậy, Tiểu Mỹ liền di chuyển vài vòng.Cuối cùng vẫn là thất vọng đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một chút uất ức.
-" Bảo bối, em sao lại chạy tới đây?"
Tiểu Mỹ quay đầu còn chưa kịp thấy rõ người tới, đã bị ôm lấy, mùi vị trên người người này, làm cho Tiểu Mỹ biết người ôm cô là Liên. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bất giác cười nhẹ.
Khuê lạnh lùng hướng hai người đang bị hành động dị thường của Liên làm cho sợ hãi vứt cho bọn họ một ánh mắt ra hiệu, bảo họ lui xuống. Nếu không phải do vết xe đổ cũ bốn người cũng sẽ không đặc biệt phái người theo bảo hộ bảo bối.
". . ."
Tiểu Mỹ vốn định mình đói bụng, nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua, khuôn mặt đỏ bừng, nói quanh co cả buổi, cuối cùng cũng không nói được! Nói đã đói bụng cũng không được, tìm bọn họ nói càng không thể, Tiểu Mỹ phiền não không biết nên nói sao mới tốt . Ngẩng đầu nhìn cả bốn người đang cố gắng nén cười. Tiểu Mỹ trừng mắt liếc bọn họ một cái, buồn bực xoay người bỏ đi. Chân còn chưa kịp bước được một bước đã bị Liên ôm lên.
-" Thả em xuống dưới." Tiểu Mỹ đá chân giãy dụa.
-" Ngoan, đi ăn một chút gì đã, đợi lát nữa chúng ta mang em đi gặp một người." Liên dụ dỗ nói, nhanh chóng bế Tiểu Mỹ đi ra ngoài.
-" Ai a?" Thấy Liên cúi đầu muốn cự tuyệt, vội vàng nói thêm. " Các anh không nói em không đi."
". . . Bảo bối tính tình là càng ngày hung dữ . . ." Liên nói nhỏ.
-" Anh đang nói cái gì?" Tiểu Mỹ nhăn mi, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn hướng Liên. Cô nghe được người kia giống như đang nói bậy.
-" Không có nói cái gì a." Liên nói dối ngay cả mắt cũng không thèm chớp, còn cố ý hướng Tiểu Mỹ bướng bỉnh nháy mắt mấy cái.
-" Anh Liên cam đoan, em ăn xong thức ăn, anh nhất định sẽ nói cho em biết."
Tiểu Mỹ hai cánh môi mím chặt, trong lòng cô biết người này tám phần lại lừa cô, cái này chỉ mang đi dụ trẻ con. Ăn xong đồ ăn phải đi gặp người nọ như Liên nói, không phải cô không có lựa chọn cự tuyệt sao.
Bị bốn người ôm đến một tảng lớn đặt ngồi trên cỏ, Tiểu Mỹ vui vẻ lập tức nhảy dựng lên, cởi đôi hài búp bê xuống, lòng bàn chân truyền đến cảm giác ngứa ngáy làm cho cô thoải mái cười ha hả,tuy rằng dẫm lên trên mặt cỏ là hành vi không tốt, bất quá nơi này lại bày ra cái bàn, không phải có thể dẫm lên sao.
-" Ăn một chút gì rồi chơi sau."
Mẫn cười dịu dàng, ánh mắt nhu tình nhìn chăm chú bảo bối giống như khi còn bé. Hoá ra vàng bạc trang sức không thể đổi lấy được một nụ cười từ đáy lòng, mà chỉ cần một mảng cỏ lại có thể dễ dàng có được.
-" Ở phương diện này mà nói, bảo bối giống như không lớn lên chút nào, giống hệt như khi còn bé." Liệt làm ra vẻ thở dài, nhưng nụ cười trên mặt lại chói mắt.
Liên cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
-" Chẳng lẽ lần sau lại tặng thảm cỏ! ?"
Ba người liền quay đầu nhìn biểu tình si ngốc khiếp sợ trên mặt Liên
-" Ha hả, nhanh lên ăn một chút gì đi, đợi lát nữa khi thấy ông nội, làm không tốt ngay cả ăn cũng đều ăn không vô ."
Nghe Liên pha trò nói. Ba người còn lại đồng thời lộ ra biểu tình ngưng trọng.