"Sao vậy?" Cảnh Hạo để ý không khí xung quanh nàng có chút thâm trầm, không khỏi có chút tốt bụng hỏi. Du Minh cũng theo đó mà chú ý, hai người nhìn chằm chằm nàng, như muốn xuyên qua lớp áo choàng mà nhìn rõ diện mạo chân thật của nàng
Lục An Nguyệt cắn môi, nhìn chằm chằm nữ nhân ở không xa, trong lòng một mảnh hỗn loạn, càng làm cho nàng cắn mạnh hơn, mạnh tới mức muốn tóe máu, làm cho Tiểu Hồng vẫn đang chú ý nàng gấp gáp dùng đuôi đập vào nàng, mong cho nàng quay lại thực tại. Nó nhìn cũng đã thấy đau, sao chủ nhân có thể tự làm đau mình như vậy?
Lục Minh Lam cũng có chút không yên lòng, kéo kéo vạt áo nàng, bé không dám như Tiểu Hồng đánh nàng, chỉ có thể dùng hào quang bán manh của mình hòng thu hút nàng.
Lục An Nguyệt đang cảm nhận cái chua chát trong tâm, đây là cảm giác của nguyên chủ phải không? Sao mà đắng đến vậy, lại bi thương cùng phẫn hận. Tại sao rõ ràng đã cố gắng tránh xa mà còn có thể chạm mặt nhau? Đây là ám chỉ điều gì?
Bỗng hàng loạt ánh mắt đồng loạt bắn về phía nàng, có lo lắng, có sốt ruột, có tò mò, cũng có tìm tòi nghiên cứu làm cho nàng thanh tỉnh không ít, nàng nhìn về phía Tiểu Hồng, nàng nhìn vào đôi mắt màu ngọc lục bích, trong tâm nhanh chóng giảm đi vài phần chua xót. Chết tiệt, rốt cuộc là nguyên chủ đã từng bị tổn thương như thế nào, lại làm nàng luôn luôn không thể áp chế được cảm xúc.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng phủ lên đầu nàng, không xoa cũng không ấn, chỉ đơn giản là để lên đầu nàng, nhưng khiến nàng rất yên tâm, lòng cũng nhẹ hẳn đi, lúc nàng ngước lên, len lén liếc nhìn thì thấy Cảnh Hạo đang mím môi, khuôn mặt vẫn không có một chút cảm xúc, nhưng nàng lại càng nhìn càng thuận mắt, cảm thấy khuôn mặt này mặc dù trông cũng không có gì nổi bật nhưng sao mà khiến nàng cảm thấy đẹp mắt tới vậy
"Cảnh Hạo, cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt" Lục An Nguyệt mỉm cười nói cảm ơn, nàng không phát hiện ra mình đang dùng chất giọng dịu dàng nhưng cũng chứa vài phần ấm áp cao ngạo, hoàn toàn không nghe ra một điểm nũng nịu lấy lòng.
Cảnh Hạo định nói gì đó, nhưng lại thôi, hắn rụt tay về, bắt đầu đi nhận nhiệm vụ, Du Minh nãy giờ im hơi lặng tiếng, lúc này đã như cái đài phát thanh phát liên tục, nào là, Nguyệt nãy nhìn thấy thứ gì vậy, Nguyệt thấy Cảnh Hạo thế nào, Nguyệt bla bla bla làm Lục An Nguyệt vừa buồn cười vừa buồn phiền, chỉ có thể cái được cái không trả lời qua loa.
"Được rồi Minh, đi thuê xe để làm nhiệm vụ đi, đừng ở đó lảm nhảm nữa" Cảnh Hạo nhìn Du Minh đầy ghét bỏ, có tên nam nhân nào như hắn hay không? Nói luyên thuyên cả ngày cũng không chán, thực đau đầu
Du Minh không dám nhiều lời, liền chạy thoắt đi, tốc độ cũng hảo nhanh! Lục An Nguyệt âm thầm bật ngón cái cho Cảnh Hạo, quả nhiên chỉ có cường hào mới thu phục được đài phát thanh!
Lục An Nguyệt vô tình lại liếc nhìn về phía không xa, thấy nữ nhân ấy đã đi, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt. Nàng vươn tay đem Tiểu Hồng để lên cánh tay mình, nàng muốn nói với Tiểu Hồng rằng nàng rất ổn.
"Tiểu Lam, xin lỗi vì đã làm ngươi lo lắng, ta ổn rồi" Lục An Nguyệt nhéo hai má phấn nộn của Lục Minh Lam, nở nụ cười, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt.
"Chủ nhân, người không cần sợ, nếu có ai dám bắt nạt người, ta liền đánh hắn!" Lục Minh Lam chân thành nói với nàng, ánh mắt trong suốt như nước, khiến cho Lục An Nguyệt yêu thích vô cùng.
"Được, nếu ai dám bắt nạt ta, ta liền để ngươi đánh hắn!" Lục An Nguyệt phụ họa "A! Cũng phải để Tiểu Hồng cắn hắn nữa" Nói xong nàng còn tự mình cười một cái, như cảm thấy ý nghĩa này rất tốt
"Đã tốt?" Cảnh Hạo nhìn một màn ấm áp trước mặt, cũng lên tiếng hỏi thăm nàng. Lục An Nguyệt thấy rõ thành ý của hắn, cũng cảm động vô cùng, hai người vốn là hai người qua đường, thế mà hắn vẫn nguyện ý đưa tay cho nàng chút động lực. Phần thành ý này, nàng sẽ nhớ mãi không quên
"Ân, đã tốt" Lục An Nguyệt ngẩng đầu, đem khuôn mặt mình lộ ra bảy phần, chỉ có đôi mắt lập lờ sau lớp áo choàng, mờ ảo, mông lung cùng bí ẩn. Cảnh Hạo ngây ngốc nhìn sườn mặt nàng
"Ổn rồi thì tốt, Du Minh đến rồi" Cảnh Hạo nhanh chóng nhìn thấy Du Minh đang hí hửng chạy một chiếc xe jeep bọc da không cửa tới
Lục An Nguyệt kéo theo Lục Minh Lam, cùng Cảnh Hạo nhanh chóng lên xe, Du Minh mở nhiệm vụ, dựa vào chỉ dẫn nhiệm vụ trên bản đồ mà lái xe tới, hắn lái rất có kĩ thuật, khiến cho Lục An Nguyệt cũng nhìn bằng cặp mắt khác xưa, hóa ra đài phát thanh cũng có một tay khả năng lái lụa nha!
Lục An Nguyệt cũng thấy được nhiệm vụ, nhưng không tài nào tìm ra bảng nhiệm vụ, như nó chỉ là một cái nhiệm vụ riêng lẻ và duy nhất vậy, khiến Lục An Nguyệt lòng chợt không vui, đây là lỗi Bug sao?
Nếu như nàng biết hóa ra có người động tay động chân thì chắc chắn sẽ tức đến máu lên não mất, có khi biết được nàng muốn level thì phải cố hơn người ta gấp mười lần thì vẻ mặt sẽ hảo đặc sắc.
Tất nhiên Lục Minh Lam cũng sẽ không rảnh rỗi mà nói ra sự thật đau thương này, mắc công chủ nhân của bé tức đến mức thổ huyết thì bé phải ăn nói thế nào với người ta đây? vả lại bé không tin một người như chủ nhân không có ai theo đuổi, nếu quả thật chủ nhân bị thổ huyết, bé sẽ bị đánh bầm dập nha. Và không thể không nói, Lục Minh Lam chính là cáo thành tinh.
"Đã level bao nhiêu rồi?" Cảnh Hạo hỏi Lục An Nguyệt làm nàng phản ứng không kịp
"Em? Đã level 5 rồi" Cảnh Hạo gật đầu, hơi nhíu mày, level quá thấp, có khi nào mới ra bị tang thị cắn một cái là liền chết hay không? Hắn hoàn toàn không để ý Du Minh khóe miệng co rút, đang rất muốn gào thét rằng 'Nguyệt là NPC đó!!!!'
Lục An Nguyệt tiếp tục xem nhiệm vụ, lần này nhiệm vụ là cấp A, cấp nhiệm vụ được đánh giá từ D tới S, hiển nhiên nhiệm vụ cấp A là rất khó, đối với tân thủ lại càng không có khả năng.
Người chơi phải đến diệt tổng cộng ba trăm con tang thi loại trung bình chẳng có gì đặc biệt, và một cái cây dị biến level 35. Nàng nhìn chỉ số của hai người kia với cái cây này, sao mà nàng cảm thấy cái nhiệm vụ cấp A nó đơn giản đến thế? Bạn nhỏ nhà ta hoàn toàn quên mất một điều, đây là khu tân thủ.
Thế là Lục An Nguyệt vô cùng vô sỉ nói "Đành phải nhờ hai anh rồi" Khiến cho Du Minh cười đến thoải mái, sao mà công nghệ tiên tiến thế không biết, giọng cũng nghe hay, mà cũng lập trình thật phong phú.
Khi bốn người một thú đến nơi, thì ở đó là một nơi hoang vắng, chỉ có những phế tích hoang tàn đổ nát xung quanh, cát bụi bay mù mịt, ở giữa trung tâm có một cái đồng hồ rất lớn ghi thời gian đếm ngược. Xung quanh đã có kha khá người chơi, ai cũng đều mặc trang phục chiến đấu linh hoạt, bắt đầu ngồi kiểm tra lại số vũ khí của mình, không khí cực kì căng thẳng. Cộng thêm tiếng gió rít rất đinh tai, quả thật chính là địa điểm lý tưởng cho phim tận thế.
Nàng cũng kiểm tra khư đỉnh một chút, thấy gói quà mừng level 5 quả thật rất kì lạ, toàn những món đồ chẳng rõ nguồn gốc tên tuổi gì khiến nàng nghi hoặc, nàng chọn đại một thanh chủy thủ nhìn qua có chút gỉ sét xấu xí, nàng chém thử vào tảng đá lớn bên cạnh, thấy tảng đá không hề hấn gì, vô cùng thất vọng bĩu môi.
Lục Minh Lam nãy giờ vẫn đang quan sát nàng, thấy nàng đang định quay đi không thèm để ý thì vội kêu nàng
"Chủ nhân, người xem kìa" Lục An Nguyệt nghe thế thì quay lại nhìn, tảng đá to, chiều cao cũng phải tới 2m, chiều rộng 3m, thế mà thanh chủy thủ làm tảng đá đứt phân nửa. Lục An Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cũng may Du Minh chọn chỗ dừng nằm sau rất nhiều tảng đá chồng chất nên sự việc khi nãy không ai nhìn thấy, nhưng Du Minh và Cảnh Hạo thì thấy rõ mồn một. Lục An Nguyệt đem thanh chủy thủ không tên để vào tay Du Minh.
Du Minh hiểu ý cũng tiến lại gần một tảng đá, dùng nửa phần sức lực chém, thế mà mười giây trôi qua, tảng đá vẫn không hề hấn gì.
Cảnh Hạo nhíu mày tiến lại, xem xét tảng đá, thấy không có chút thương tổn gì mới nói
"Có lẽ đây là vũ khí thượng phẩm hoặc vũ khí mặc định, chỉ nhận chủ hoặc chỉ có làm nhiệm vụ đặc biệt mới được thưởng, chỉ có người chủ của vũ khí mới được dùng" Cảnh Hạo lần đầu nói câu dài như vậy, lại chỉ để giải thích hiện tượng trước mặt, làm Du Minh ngạc nhiên nhìn thanh chủy thủ không đẹp mắt trong tay mình
Lục An Nguyệt nhìn vài món vũ khí cũng không đẹp mắt trong túi, khóe miệng giật giật, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói êm tai, dịu dàng, trong trẻo đến mức người nghe khi nghe vào xương cốt liền mềm nhũn, cũng cực kì quen thuộc với Lục An Nguyệt vang lên
"tứ vị các hạ, có phiền không khi tổ đội chúng tôi đứng ở đây"
"Sao vậy?" Cảnh Hạo để ý không khí xung quanh nàng có chút thâm trầm, không khỏi có chút tốt bụng hỏi. Du Minh cũng theo đó mà chú ý, hai người nhìn chằm chằm nàng, như muốn xuyên qua lớp áo choàng mà nhìn rõ diện mạo chân thật của nàng
Lục An Nguyệt cắn môi, nhìn chằm chằm nữ nhân ở không xa, trong lòng một mảnh hỗn loạn, càng làm cho nàng cắn mạnh hơn, mạnh tới mức muốn tóe máu, làm cho Tiểu Hồng vẫn đang chú ý nàng gấp gáp dùng đuôi đập vào nàng, mong cho nàng quay lại thực tại. Nó nhìn cũng đã thấy đau, sao chủ nhân có thể tự làm đau mình như vậy?
Lục Minh Lam cũng có chút không yên lòng, kéo kéo vạt áo nàng, bé không dám như Tiểu Hồng đánh nàng, chỉ có thể dùng hào quang bán manh của mình hòng thu hút nàng.
Lục An Nguyệt đang cảm nhận cái chua chát trong tâm, đây là cảm giác của nguyên chủ phải không? Sao mà đắng đến vậy, lại bi thương cùng phẫn hận. Tại sao rõ ràng đã cố gắng tránh xa mà còn có thể chạm mặt nhau? Đây là ám chỉ điều gì?
Bỗng hàng loạt ánh mắt đồng loạt bắn về phía nàng, có lo lắng, có sốt ruột, có tò mò, cũng có tìm tòi nghiên cứu làm cho nàng thanh tỉnh không ít, nàng nhìn về phía Tiểu Hồng, nàng nhìn vào đôi mắt màu ngọc lục bích, trong tâm nhanh chóng giảm đi vài phần chua xót. Chết tiệt, rốt cuộc là nguyên chủ đã từng bị tổn thương như thế nào, lại làm nàng luôn luôn không thể áp chế được cảm xúc.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng phủ lên đầu nàng, không xoa cũng không ấn, chỉ đơn giản là để lên đầu nàng, nhưng khiến nàng rất yên tâm, lòng cũng nhẹ hẳn đi, lúc nàng ngước lên, len lén liếc nhìn thì thấy Cảnh Hạo đang mím môi, khuôn mặt vẫn không có một chút cảm xúc, nhưng nàng lại càng nhìn càng thuận mắt, cảm thấy khuôn mặt này mặc dù trông cũng không có gì nổi bật nhưng sao mà khiến nàng cảm thấy đẹp mắt tới vậy
"Cảnh Hạo, cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt" Lục An Nguyệt mỉm cười nói cảm ơn, nàng không phát hiện ra mình đang dùng chất giọng dịu dàng nhưng cũng chứa vài phần ấm áp cao ngạo, hoàn toàn không nghe ra một điểm nũng nịu lấy lòng.
Cảnh Hạo định nói gì đó, nhưng lại thôi, hắn rụt tay về, bắt đầu đi nhận nhiệm vụ, Du Minh nãy giờ im hơi lặng tiếng, lúc này đã như cái đài phát thanh phát liên tục, nào là, Nguyệt nãy nhìn thấy thứ gì vậy, Nguyệt thấy Cảnh Hạo thế nào, Nguyệt bla bla bla làm Lục An Nguyệt vừa buồn cười vừa buồn phiền, chỉ có thể cái được cái không trả lời qua loa.
"Được rồi Minh, đi thuê xe để làm nhiệm vụ đi, đừng ở đó lảm nhảm nữa" Cảnh Hạo nhìn Du Minh đầy ghét bỏ, có tên nam nhân nào như hắn hay không? Nói luyên thuyên cả ngày cũng không chán, thực đau đầu
Du Minh không dám nhiều lời, liền chạy thoắt đi, tốc độ cũng hảo nhanh! Lục An Nguyệt âm thầm bật ngón cái cho Cảnh Hạo, quả nhiên chỉ có cường hào mới thu phục được đài phát thanh!
Lục An Nguyệt vô tình lại liếc nhìn về phía không xa, thấy nữ nhân ấy đã đi, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt. Nàng vươn tay đem Tiểu Hồng để lên cánh tay mình, nàng muốn nói với Tiểu Hồng rằng nàng rất ổn.
"Tiểu Lam, xin lỗi vì đã làm ngươi lo lắng, ta ổn rồi" Lục An Nguyệt nhéo hai má phấn nộn của Lục Minh Lam, nở nụ cười, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt.
"Chủ nhân, người không cần sợ, nếu có ai dám bắt nạt người, ta liền đánh hắn!" Lục Minh Lam chân thành nói với nàng, ánh mắt trong suốt như nước, khiến cho Lục An Nguyệt yêu thích vô cùng.
"Được, nếu ai dám bắt nạt ta, ta liền để ngươi đánh hắn!" Lục An Nguyệt phụ họa "A! Cũng phải để Tiểu Hồng cắn hắn nữa" Nói xong nàng còn tự mình cười một cái, như cảm thấy ý nghĩa này rất tốt
"Đã tốt?" Cảnh Hạo nhìn một màn ấm áp trước mặt, cũng lên tiếng hỏi thăm nàng. Lục An Nguyệt thấy rõ thành ý của hắn, cũng cảm động vô cùng, hai người vốn là hai người qua đường, thế mà hắn vẫn nguyện ý đưa tay cho nàng chút động lực. Phần thành ý này, nàng sẽ nhớ mãi không quên
"Ân, đã tốt" Lục An Nguyệt ngẩng đầu, đem khuôn mặt mình lộ ra bảy phần, chỉ có đôi mắt lập lờ sau lớp áo choàng, mờ ảo, mông lung cùng bí ẩn. Cảnh Hạo ngây ngốc nhìn sườn mặt nàng
"Ổn rồi thì tốt, Du Minh đến rồi" Cảnh Hạo nhanh chóng nhìn thấy Du Minh đang hí hửng chạy một chiếc xe jeep bọc da không cửa tới
Lục An Nguyệt kéo theo Lục Minh Lam, cùng Cảnh Hạo nhanh chóng lên xe, Du Minh mở nhiệm vụ, dựa vào chỉ dẫn nhiệm vụ trên bản đồ mà lái xe tới, hắn lái rất có kĩ thuật, khiến cho Lục An Nguyệt cũng nhìn bằng cặp mắt khác xưa, hóa ra đài phát thanh cũng có một tay khả năng lái lụa nha!
Lục An Nguyệt cũng thấy được nhiệm vụ, nhưng không tài nào tìm ra bảng nhiệm vụ, như nó chỉ là một cái nhiệm vụ riêng lẻ và duy nhất vậy, khiến Lục An Nguyệt lòng chợt không vui, đây là lỗi Bug sao?
Nếu như nàng biết hóa ra có người động tay động chân thì chắc chắn sẽ tức đến máu lên não mất, có khi biết được nàng muốn level thì phải cố hơn người ta gấp mười lần thì vẻ mặt sẽ hảo đặc sắc.
Tất nhiên Lục Minh Lam cũng sẽ không rảnh rỗi mà nói ra sự thật đau thương này, mắc công chủ nhân của bé tức đến mức thổ huyết thì bé phải ăn nói thế nào với người ta đây? vả lại bé không tin một người như chủ nhân không có ai theo đuổi, nếu quả thật chủ nhân bị thổ huyết, bé sẽ bị đánh bầm dập nha. Và không thể không nói, Lục Minh Lam chính là cáo thành tinh.
"Đã level bao nhiêu rồi?" Cảnh Hạo hỏi Lục An Nguyệt làm nàng phản ứng không kịp
"Em? Đã level rồi" Cảnh Hạo gật đầu, hơi nhíu mày, level quá thấp, có khi nào mới ra bị tang thị cắn một cái là liền chết hay không? Hắn hoàn toàn không để ý Du Minh khóe miệng co rút, đang rất muốn gào thét rằng 'Nguyệt là NPC đó!!!!'
Lục An Nguyệt tiếp tục xem nhiệm vụ, lần này nhiệm vụ là cấp A, cấp nhiệm vụ được đánh giá từ D tới S, hiển nhiên nhiệm vụ cấp A là rất khó, đối với tân thủ lại càng không có khả năng.
Người chơi phải đến diệt tổng cộng ba trăm con tang thi loại trung bình chẳng có gì đặc biệt, và một cái cây dị biến level . Nàng nhìn chỉ số của hai người kia với cái cây này, sao mà nàng cảm thấy cái nhiệm vụ cấp A nó đơn giản đến thế? Bạn nhỏ nhà ta hoàn toàn quên mất một điều, đây là khu tân thủ.
Thế là Lục An Nguyệt vô cùng vô sỉ nói "Đành phải nhờ hai anh rồi" Khiến cho Du Minh cười đến thoải mái, sao mà công nghệ tiên tiến thế không biết, giọng cũng nghe hay, mà cũng lập trình thật phong phú.
Khi bốn người một thú đến nơi, thì ở đó là một nơi hoang vắng, chỉ có những phế tích hoang tàn đổ nát xung quanh, cát bụi bay mù mịt, ở giữa trung tâm có một cái đồng hồ rất lớn ghi thời gian đếm ngược. Xung quanh đã có kha khá người chơi, ai cũng đều mặc trang phục chiến đấu linh hoạt, bắt đầu ngồi kiểm tra lại số vũ khí của mình, không khí cực kì căng thẳng. Cộng thêm tiếng gió rít rất đinh tai, quả thật chính là địa điểm lý tưởng cho phim tận thế.
Nàng cũng kiểm tra khư đỉnh một chút, thấy gói quà mừng level quả thật rất kì lạ, toàn những món đồ chẳng rõ nguồn gốc tên tuổi gì khiến nàng nghi hoặc, nàng chọn đại một thanh chủy thủ nhìn qua có chút gỉ sét xấu xí, nàng chém thử vào tảng đá lớn bên cạnh, thấy tảng đá không hề hấn gì, vô cùng thất vọng bĩu môi.
Lục Minh Lam nãy giờ vẫn đang quan sát nàng, thấy nàng đang định quay đi không thèm để ý thì vội kêu nàng
"Chủ nhân, người xem kìa" Lục An Nguyệt nghe thế thì quay lại nhìn, tảng đá to, chiều cao cũng phải tới m, chiều rộng m, thế mà thanh chủy thủ làm tảng đá đứt phân nửa. Lục An Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cũng may Du Minh chọn chỗ dừng nằm sau rất nhiều tảng đá chồng chất nên sự việc khi nãy không ai nhìn thấy, nhưng Du Minh và Cảnh Hạo thì thấy rõ mồn một. Lục An Nguyệt đem thanh chủy thủ không tên để vào tay Du Minh.
Du Minh hiểu ý cũng tiến lại gần một tảng đá, dùng nửa phần sức lực chém, thế mà mười giây trôi qua, tảng đá vẫn không hề hấn gì.
Cảnh Hạo nhíu mày tiến lại, xem xét tảng đá, thấy không có chút thương tổn gì mới nói
"Có lẽ đây là vũ khí thượng phẩm hoặc vũ khí mặc định, chỉ nhận chủ hoặc chỉ có làm nhiệm vụ đặc biệt mới được thưởng, chỉ có người chủ của vũ khí mới được dùng" Cảnh Hạo lần đầu nói câu dài như vậy, lại chỉ để giải thích hiện tượng trước mặt, làm Du Minh ngạc nhiên nhìn thanh chủy thủ không đẹp mắt trong tay mình
Lục An Nguyệt nhìn vài món vũ khí cũng không đẹp mắt trong túi, khóe miệng giật giật, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Một giọng nói êm tai, dịu dàng, trong trẻo đến mức người nghe khi nghe vào xương cốt liền mềm nhũn, cũng cực kì quen thuộc với Lục An Nguyệt vang lên
"tứ vị các hạ, có phiền không khi tổ đội chúng tôi đứng ở đây"