Khoảng hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, Nguyện có mặt ở phòng bệnh của Thành với một túi đồ to. Sau thủ tục chào hỏi Thành hỏi Nguyện:
_Túi gì mà to thế cô bé?
_Dạ đồ ăn cháu mua đem vào.
_Sao nhiều thế?
_Thì ăn trưa, ăn chiều luôn mà chú.
_Bao no luôn ha.
_Hì, dạ.
_Cô bé ăn trái cây uống nước đi. Thành chỉ dĩa trái cây và ly nước chú Trung mới mang ra mời mọc.
_Dạ. Cháu cám ơn bác Trung ạ.
Chú Trung gật đầu cười nhẹ:
_Cháu gái ngồi chơi, tôi có ra ngoài có việc chút.
_Bác không ăn trái cây rồi hẵng đi ạ.
_Cháu cứ tự nhiên đi, đừng ngại, tôi đã ăn lúc nãy rồi.
_Dạ. Cháu có mang đồ ăn vào cho chú Thành và bác luôn ạ, trưa bác đừng đi ăn bên ngoài
_Tôi biết rồi, cám ơn cháu.
Đợi bác Trung ra khỏi phòng rồi, NGuyện mới bưng đĩa trái cây đến, lấy nĩa xắn lấy một miếng táo đưa cho Thành:
_Chú ăn trái cây đi ạ.
_Ừ. Thành đưa tay nhận lấy miếng táo.
Nguyện cũng lấy một miếng và đưa lên miệng cắn. Lúc này Thành mới để ý thấy ngón tay cô bé đang quấn băng dán cá nhân.
_Tay cô bé bị sao thế?
_Dạ hôm qua cháu gọt trái cây không cẩn thận bị sướt thôi ạ.
Đâm lao thì phải theo lao, đã nói đồ ăn mua giờ lại nói do vụng về trong lúc nấu ăn bị đứt tay thì kỳ chết, đành phải nói dối tiếp chứ biết làm sao.
_Lần sau cô bé nhớ cẩn thận hơn.
_Dạ, cháu biết rồi.
Thành nhìn NGuyện với vẻ dò xét xem có đáng tin không.
_Cháu sẽ rất cẩn thận mà.
Đến lúc đó Thành gật gật đầu nhưng chỉ là tạm tin thôi.
_À, hôm bữa Siêu nói cô bé gọi điện tìm tôi.
_Dạ.
_Hôm đó cô bé có việc gì cần tôi sao?
NGuyện ậm ừ một lát. Khi cô nhìn lên vẫn thấy Thành đang nhìn mình, anh vẫn đang đợi câu trả lời của cô.
_Cháu không thấy chú đến trường, gọi điện thì không liên lạc được, cháu không biết có chuyện gì không nên cháu gọi cho chú Siêu.
_Khoan đã, cô bé thấy tôi ở trường?
Nguyện im lặng một lát rồi gật gật đầu.
Thành ngồi đơ người một lát rồi lên tiếng hỏi:
_Cô bé biết bao lâu rồi.
_Dạ cũng một thời gian rồi.
_Cô bé không sợ sao?
Nguyện lặng im một lát rồi lắc lắc đầu.
Thành thở dài, trong lòng thầm than: "Cô bé nên thấy sợ mới phải!"
Thực tế có điều mà Thành chưa biết. Năm Nguyện 5 tuổi, cô bé đã chứng kiến cảnh cô ruột mình hục hặc với chồng, khóc lóc có, cấu xé có, hồi đó cô bé còn nhỏ chưa hiểu nhiều, chỉ biết sau cùng hai người cũng đường ai nấy đi, đến khi cô có người mới không ai xa lạ chính là chú Lê tài xế của cô bao năm nay thì mọi việc mới ổn cho đến giờ.
Sau này khi lớn hơn cô bé mới biết dượng trước hảo ngọt, cũng là người đào hoa lại thêm bản lĩnh kiếm tiền, cô của cô bé lại cũng cứng rắn sĩ diện, nói chung là không ai chịu ai nên tan đàn xe nghé.
Không ai, kể cả bản thân Nguyện nhận thức được sự kiện đó đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn cô như thế nào. Nguyện từ lâu trong tiềm thức đã xác định sẽ chọn một người giống dượng Lê, việc gì phải chọn người vừa có hình thức lại vừa có điều kiện như dượng Hải cho mất công ầm ĩ rồi phải chọn lại; người không biết kiếm tiền như dượng Lê có lẽ là tốt hơn nhiều, tiền nhà cô bé đâu có thiếu, bản thân cô bé cũng tự kiếm được. Đó có thể là lý do khiến cô không cảm thấy bài xích việc ông chú là Thành có ý với mình.
Khi gặp Thành, cách cư xử chín chắn của anh đã khiến Nguyện có cảm giác ấm áp, dễ chịu, từ lúc biết ông chú này để ý mình, cô bé đã mặc định đây là đối tượng có thể xem xét, tuy tuổi có hơi lớn một chút nhưng vốn con nhà làm ăn, cô bé thừa hiểu cũng như trong kinh doanh các cơ hội làm ăn cũng như đối tác làm ăn chẳng lúc nào là hoàn hảo, không thiếu cái này cũng thiếu cái khác, thành công chỉ đến với người tìm ra cách bổ sung các điều kiện còn thiếu cho các cơ hội hiện có.
Cứ tạm như vậy, nếu sau này gặp người có điều kiện tốt hơn thì có thể tính lại cũng được. Về điểm này thì Nguyện đúng là suy nghĩ quá đơn giản. Nhưng cũng chẳng hề gì, cô bé còn cả một tương lai phía trước để biết mình chủ quan đến mức nào.