Đậu xe vào sân xong, Thành sải từng bước dài đi lên phòng mình. Bận việc cả ngày, mồ hôi cũ mồ hôi mới dính đầy người, anh phải tắm lẹ mới thoải mái được.
Sáng nay vốn anh định đến sân bay để được gặp cô bé dù chỉ là nhìn từ xa nhưng lại có việc đột xuất khiến anh không đi được. Không biết tối nay cô bé có thể ra ngoài không, nếu không thì phải đến mai anh mới gặp được. Thật nhớ quá!
Đến góc rẽ ngay giữa cầu thang, Thành đột nhiên đứng sựng lại. Nguyện đang ngồi cùng Phi Phi ở bậc trên cùng. Cô bé mặc áo trắng phối với váy xám đính hoa đồng nội màu vàng và hồng nhạt, giày vải màu xám trông khá tương phản với anh cún đen toàn thân bên cạnh. Anh chàng đang gác đầu lên chân Nguyện, tay cô bé vuốt nhè nhẹ từ đầu xuống cổ, anh chàng có vẻ hưởng thụ lắm. Thảo nào, bình thường thì đã mừng anh từ ngoài sân, lúc này thấy Thành, cu cậu cũng chỉ hơi ngẩng đầu ư ử. Kiểu này chắc phải làm công tác tư tưởng lại, có mới nới cũ kiểu này là không được rồi.
Lúc này Nguyện đã đứng lên, nhìn Thành tươi cười. Nhìn vẻ mặt tươi tắn cùng với đôi mắt sáng như hai vì sao của Nguyện, Thành tựa như một người lữ khách đã về lại được quê nhà, nơi chốn bình yên mà anh ta luôn mong ngóng.
_Cô bé đến khi nào? Sao không vào nhà?
_Cháu quên không mang chìa khóa.
_Nếu quên sao không nhờ Thím Sáu mở cửa cho, ngồi ngoài hành lang thế này mệt người thì sao.
_Cũng mới một lát thôi với lại có Phi Phi ngồi cùng với cháu mà. “. Cháu muốn ngồi chờ chú như vậy một lần xem cảm giác thế nào” Nguyện lầm bầm trong bụng.
Thành thở dài.
_Mau vào nhà đi.
_Dạ.
Nguyện với tay nắm lấy chiếc ba lô trên sàn dợm chân bước theo Thành. Cô bé nhè nhẹ cho tay vào trong túi áo, chiếc chìa khóa đang nằm yên trong đó. “Người tanói quên là cố tình muốn chú thấy cảm động đó ” Nguyện thầm nhủ.
Thành mở khóa, mở cửa để Nguyện và Phi Phi đi vào rồi bước vào phòng. Anh đi nhanh đến tủ lạnh, mở tủ lấy chai nước ép cà rốt rồi mang trở lại bàn. Nguyện và Phi Phi cũng đã ngồi sẵn ở đó.
_Cô bé có đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Vừa rót nước ép ra ly, Thành vừa hỏi.
_Cháu không đói, chỉ hơi khát, uống nước cà rốt là được rồi ạ. Chú uống nước đi rồi đi tắm cho mát.
Thành gật đầu:
_Cô bé chờ tôi một lát ha.
_Dạ.
Thành tắm ra thì Nguyện đang ngồi trước máy tính của anh xem hình. Là hình của Nguyện và gia đình trong chuyến du lịch vừa rồi Thành đã tải hết về máy.
Trên bàn là một chiếc hộp kim loại mà thoạt nhìn là có thể biết nó dùng để đựng bánh kẹo.
_Cháu có mang quà về cho chú nè.
Nguyện đưa tay đẩy chiếc hộp về phía Thành khi anh bước đến bên cạnh bàn.
_Là kẹo sao? Cô bé mua ở đâu thế?
_Có cả bánh nữa, đến chỗ nào cháu cũng mua rồi cho hết vào trong này.
Nếu vậy dù Thành không đi du lịch cùng Nguyện thì cũng có thể nếm được hương vị của tất cả những nơi cô bé đã đi qua.
Thành nhìn Nguyện cười:
_Tôi mở ra nhé.
_Dạ.
Trên bao bì mỗi chiếc bánh hoặc viên kẹo đều có biểu tượng nhận dạng địa danh: viên kẹo có hình tháp Eiffel là biết Pháp, tháp nghiêng Pisa của Ý, cối xay gió của Hà Lan, nàng tiên cá của Đan Mạch, huy hiệu có hình chữ thập trắng của Thụy Sĩ…
_Cám ơn cô bé nhé.
Cô bé hơi bẽn lẽn cười theo:
_Chú thích quà này không?
_Tôi rất thích, tôi nhất định sẽ dành ăn từ từ mỗi ngày một cái.
_Chú không được cho người khác đấy.
_Chắc chắn là không rồi.
Nguyện cười vẻ hài lòng.
_Tôi cũng có quà cho cô bé đấy.
_Thật ạ! Quà gì vậy chú?
_Cô bé xuống sân thì sẽ biết.
Nguyện theo Thành xuống sân, đến chỗ đậu xe, Thành mở cốp xe lôi ra một chiếc xe đạp. Thành ngồi lên xe, ra hiệu cho Nguyện đến ngồi phía sau. Nguyện cười hớn hở ngồi lên yên sau và Thành chở cô bé đi dạo khắp xóm bến đò, đến con đường sát bờ sông, cả hai tìm một chỗ ngồi hóng mát đến lúc sắp chạng vạng cả hai mới lại trở về.
_Ngày mai mình dạo phố bằng xe này nữa, cô bé chịu không?
_Dạ, chịu liền.
Thành và Nguyện đều biết mối quan hệ giữa họ hiện vẫn trong vòng bí mật nên tự động có một thỏa thuận ngầm là các dịp đặc biệt sẽ được tiến hành sớm hoặc muộn hơn thời điểm chính thức. Ngày 13 tháng 2 ngày mai là một ví dụ. Họ sẽ chơi lễ tình nhân sớm một ngày.
Tác giả: Tiing
Câu chuyện của bác sĩ Cao Siêu và chú chó ReDo
Hồi đó khi mới ra trường, hắn mắc một sai lầm trong quá trình phẫu thuật khiến bệnh nhân chết. Sau được xác định là tai nạn ngoài ý muốn, hắn không bị truy tố hình sự nhưng lương tâm thì không thể thôi day dứt. Hắn bỏ việc đi hoang, không liên hệ với ai. Hắn về một vùng quê, tối ngày chìm đắm trong men rượu.
Chiều nào hắn cũng ra bờ sông, tìm đến chỗ vắng vẻ nhất mà say xỉn ở đó. Nhưng mà không phải chỉ mình hắn thích nơi đó, có một con chó hoang, mình đầy ghẻ lở, qua những đám lông còn lại cũng có thể thấy nó là con chó màu hung đỏ, chắc cũng có tổ tiên nào đó từng là sói lửa. Con chó ngồi đó nhìn hắn suốt.
Lúc đầu hắn cũng hơi hoảng, nhưng thấy con chó không có vẻ gì là bị dại, cũng không hung hăng tấn công nên hắn cũng không để ý đến nó nữa, dần dà hắn cũng quen dần với sự có mặt của con chó mà không nhận ra khoảng cách giữa nó và hắn càng lúc càng gần. Hắn đôi khi cũng phát sinh lòng tốt mang cho con chó khi thì mẫu xương, lúc thì miếng thịt hay mẫu cá thừa, đôi khi chỉ là nửa củ khoai hay là quả bắp luộc. Con chó thản nhiên nhận quà của hắn. Hai bên duy trì quan hệ không gần không xa một thời gian.
Cho đến một ngày, trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào phiền muộn, hắn nhảy xuống sông bơi vài vòng và bị vọp bẻ, chút nữa thì chết. Con chó ghẻ đã nhảy xuống sông lôi hắn vào bờ. Khi cả hai vào được đến bờ thì hắn đã no nước, con chó cũng hết sức nằm thở trên bờ hồi lâu mới gượng dậy đi được. Trải qua giây phút sinh tử, hắn hốt nhiên nhận ra sinh mạng kết thúc dễ dàng đến dường nào, hắn vẫn còn cơ hội sống thì không nên lãng phí kiếp sống này nữa. Như vậy hắn có thể chuộc lại một phần lỗi lầm trước đây.
Hắn phấn chấn trở lại, việc đầu tiên hắn làm là chữa hết ghẻ cho con chó hoang đã cứu mạng hắn. Hắn vùi đầu tham khảo các tài liệu chữa trị cho động vật, với kiến thức y khoa có sẵn hắn nhanh chóng nắm bắt những vấn đề cơ bản trong chăm sóc và chữa trị cho thú nuôi và kết quả là con ReDo (viết tắt của Rescuer Dog) tên hắn đặt cho con cho hoang đã hết ghẻ lở, lông cũng dần mọc lại và tháng sau không ai nhận ra chàng cẩu phong độ, đẹp trai ngời ngời là con chó ghẻ lúc xưa. Hắn và ReDo bắt đầu hành trình cứu giúp những con thú khác, có dịp thì giúp người dân quanh đó chữa những bệnh đơn giản. Dần dà, họ tin tưởng hắn hơn và vì đi khám ở bệnh viện vừa xa xôi, tốn kém lại không mấy nhiệt tình, họ đến nhờ hắn trước, khi nào hắn bảo đi viện họ mới chịu đi.
Một hôm ReDo lết về nhà, mình mẩy bê bết máu, nhìn vết thương là biết do người làm, chắc là nó đã gặp bọn cẩu tặc ở nơi khác tới bởi dân làng này ai cũng biết nó, không ai nỡ ra tay với nó như vậy, may mà nó còn sống trở về được. Siêu vừa xử lý vết thương cho nó vừa thấy lửa giận ngùn ngụt trong lòng. tháng sau ReDo mới hoàn toàn bình phục. Giờ đây nó thường xuyên ở cạnh Siêu, thi thoảng lắm nó mới một mình đi ra ngoài. Tuy nó cảnh giác nhiều hơn, nhưng Siêu cũng thấy là nó không đến nỗi vì vậy mà thay đổi tâm tính, nó vẫn thân thiện với mọi người trong làng, giúp họ thấy vui với hết khả năng mà một con chó có thể. Tận đáy lòng, Siêu cảm thấy mình không làm được như nó
Hắn làm bạn với ReDo được khoảng hai năm thì vùng quê xảy ra lũ lụt. Trong nỗ lực cứu người trong dòng nước lũ, con ReDo đã không thể lên bờ trở lại. Hắn một lần nữa thấy hụt hẫng, tuy vậy hắn không mất tinh thần. Sau lũ, dân làng góp tiền tạc một tượng đá giống con ReDo rồi đem vào đặt ở một góc trong chùa. Họ cũng làm một buổi lễ cầu cho nó siêu thoát, sớm được tái sinh làm người.
Sau buổi lễ, hắn trở lại thành phố, thành lập trung tâm khám chữa bệnh cho thú nuôi, tiền kiếm được cũng đủ để hắn lập một trang trại nơi chăm sóc những con vật hoang, những con thú bị bỏ rơi, bị bệnh...Bạn bè, đồng nghiệp cũ không rõ chuyện chỉ biết tặc lưỡi cảm thương cho hắn không qua được cú sốc lúc mới vô nghề, hắn cũng không nhiều lời, hắn cũng không mong cầu sự cảm thông thấu hiểu của ai. Dù không rõ hết các chi tiết nhưng Thành hiểu là không phải chỉ ReDo được Siêu chữa bệnh mà chú cũng đã chữa lành căn bệnh trong lòng Siêu. Và cũng giống như Siêu, Thành không chỉ thương những chú cún mà còn dành cho chúng sự tôn trọng nữa.