Đến hội trường nơi tổ chức sự kiện, Nguyện gặp phải ánh mắt không hài lòng của mẹ:
_Nãy giờ con đi đâu vậy?
_Con đi lòng vòng thôi mà mẹ. Cô cũng không định kể cho mẹ nghe chuyện lúc nãy.
_Con đó, lần nào cũng trốn mất biệt, đến giờ về mới thấy ló ra.
Cô vòng hai tay ôm lấy tay mẹ, cười lấy lòng:
_Chỗ này nhiều người lớn, con đâu biết nói chuyện với ai, thôi mình về đi mẹ.
Bà Mai lườm con gái:
_Làm gì đó, bỏ tay tui ra.
Nguyện vẫn một mực ôm riết tay mẹ:
_Về nhanh thôi mẹ, con đói rồi.
_Cô đó, đi dự tiệc mà than đói đòi về.
_Tiệc sao bằng má Hai nấu ở nhà, con phải để dành bụng về ăn với ba nữa.
_Cô chỉ giỏi viện cớ thôi.
_Con là con của ai vậy mẹ?
_Sao tui biết được, tui thấy ai đó bị bỏ ngoài đường, tội nghiệp quá nên lụm về nuôi thôi.
_Lụm cũng không sao, miễn có nuôi là được, mình về thôi mẹ. Hì.
Bà Mai dí tay lên trán con gái:
_Con đó, không thấy lớn lên gì cả!
Về đến nhà, hai mẹ con bước vào nhà thì thấy ông Tài đang ngồi đọc báo.
_Thưa ba, con mới về.
_Ờ, hai mẹ con về rồi đó hả.
_Anh đã ăn trưa chưa? Bà Mai hỏi chồng.
_Thằng Năng hôm nay có hẹn với bạn nên không ăn cơm nhà, Anh đang chờ hai mẹ con về ăn chung nè.
_Rồi lỡ hai mẹ con ăn tiệc luôn rồi thì sao?
_Con gái cưng của tui đâu bao giờ để tui ăn cơm một mình, phải không con?
Nguyện hì hì cười lấy lòng rồi sà vào lòng ông: “Nhà này là con thương ba nhất”
_Ờ! Nghe có mùi hầm hố ở đâu đây. Có người đào hố chờ tui hay sao ta!
_Chia gia tài ba nhớ chừa phần nhiều cho con nha. Nói rồi cô lè lưỡi bỏ chạy vì sợ ông Tài cốc đầu.
Bà Mai nói với theo:
_Con mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm. Rồi bà quay sang nói với chồng:
_Ông xã chờ em xíu nha.
Ông Tài mỉm cười gật đầu.
Ăn trưa xong Nguyện lên phòng. Nhìn điện thoại thấy tin nhắn của Trà Mi “chiều qua nhà tớ làm bài được không, ngày mai tớ có việc…”
Lẽ ra chiều thứ 2 mới đúng là ngày học nhóm theo thường lệ, nhưng vì tin nhắn đầu giờ của Trà Mi nên hôm nay sau giờ ngủ trưa, Nguyện đã có mặt tại nhà bạn. Nói là học nhóm thật tình cũng chỉ là thảo luận xem sẽ trình bày bài vở như thế nào. Trà Mi là học sinh luôn nằm trong nhóm được tuyên dương của lớp, còn Như Nguyện thì không cần phải nói, cô đi học không phải vì cần có thêm kiến thức mà chỉ đi học cho phù hợp với việc cần làm ở lứa tuổi của mình thôi. Giờ này cô đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế nệm không có khung theo phong cách Nhật, mắt dán vào cuốn sách trên tay, thỉnh thoảng cô lại vuốt nhẹ con mèo trắng muốt tròn vo nằm lười biếng bên cạnh.
_Học kỳ này, cậu dự tính đạt bao nhiêu điểm? Trà Mi hỏi Nguyện trong khi hai tay đang bận rộn với việc chăm sóc sắc đẹp.
_Tớ cùng nhóm với top đầu trong lớp thì cũng phải nằm trong top 2 hoặc top 3 chứ! Nguyện nói đầy vẻ tự mãn.
_Đi học mà tự xác định điểm cho mình, cậu là người đầu tiên tôi gặp.
_Cậu thấy vậy cũng khá thú vị, đúng không?
_Đúng, đúng. Cậu nói lúc nào cũng hay hết.
_ Tớ biết là cậu hiểu tớ mà. Nguyện nói với vẻ tự mãn không chút che giấu.
_Cuối tuần này, tớ đi tình nguyện. Tớ phải tổng hợp xong bài thuyết trình trước tối thứ 6. Tối thứ 4 cậu phải gởi phần của cậu cho tớ nhé.
_Ok. Lần này cậu đi đâu thế.
_Đội tình nguyện xuống tặng quà và hướng dẫn trò chơi cho trẻ khuyết tật tỉnh B.
_Hai tháng trước cậu đã đi chỗ này rồi đúng không?
_Uh.
_Cậu thật sự thích việc tình nguyện này sao?
_Tớ…TRà Mi thoáng đỏ bừng đôi má, ngập ngừng. Tôi phải công nhận cậu không những thông minh mà miệng lưỡi còn rất sắc sảo nữa. Nhưng cậu cũng nhớ cho “Thần khẩu hại xác phàm”.
Nguyện cũng không lấy làm phiền lòng trước phản ứng của bạn:
_Tôi không hiểu việc thừa nhận thích một ai đó sao lại khó khăn đến vậy.
_Nàng có bạn trai đi rồi sẽ rõ hết.
_Tôi đang rất mong chờ nó đây. Nguyện nói như thể việc đó không chỉ nằm ngoài trái đất mà còn nằm ở một thiên hà xa xôi nào đó.
Là một cô gái vượt trội với các bạn cùng trang lứa nhưng khi đối diện với vẻ hờ hững lạnh nhạt trong mọi chuyện của Nguyện, Trà Mi lại cảm thấy mình thua kém cô bạn cùng lớp thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, chỉ được cái có nét mặt trẻ con này. Cô luôn cảm thấy mình bị Nguyện nhìn thấu, dù rằng Nguyện không hề có ý chế nhạo hay tỏ vẻ biết hết với cô nhưng cách nhìn vào sự thật một cách quá thẳng thắn khiến người khác có chút chột dạ. Nhưng là một người cầu tiến, cô không cưỡng lại được sức hút vô hình của một trí tuệ sắc sảo. Cô luôn cố gắng để được một lần hơn Nguyện nhưng lúc nào cô cũng thấy mình là người bị bất ngờ trước những ý tưởng hay giải pháp của Nguyện. Dần dà, cô cũng quen dần và chấp nhận mọi thứ để làm bạn với Nguyện. Bên Nguyện cô càng hiểu rõ thế mạnh của mình: cô có ngoại hình cao ráo, dáng dấp cân đối hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh, có gương mặt thuộc hàng đẹp trong khi Nguyện nhìn chỉ dễ coi một chút xíu, nhìn hơi trẻ con và thêm cặp kính to tròn che dấu hầu hết sự sắc sảo của đôi mắt. Ngoại hình là thế, về sức vóc thì miễn bàn. Một Như Nguyện yếu như cọng bún, được miễn toàn bộ các môn thể dục ở trường, đi đứng hàng ngày không cẩn thận vẫn có thể bong gân, trật khớp thì không thể nào bì được một Trà Mi đội trưởng đội cầu lông nữ của lớp.
Trà Mi thích Minh Khôi là đội trưởng đội công tác xã hội. Cô lại thích sôi nổi nên các hoạt động của đội rất hợp với cô. Mi là cánh tay phải của Minh Khôi trong các hoạt động của hội. Cô thật sự thích Khôi nhưng tình huống khiến cô chưa thể chủ động, Khôi hiện tại chỉ đối với cô như một người bạn, một người đồng đội. Điều ít ai biết, Khôi và Nguyện là đôi bạn từ thuở bé, do hai gia đình có mối quan hệ thân thiết. một Minh Khôi hoạt bát đi đầu trong các hoạt động thể thao, phong trào không thấy điểm gì chung với một Như Nguyện lười vận động, suốt ngày ru rú trong nhà, thi thoảng mới lò dò đi cổ vũ cho bạn bè trong lớp.
Trà Mi không mấy khi đề cập đến Khôi, nhưng Nguyện nhận thấy những việc liên quan đến khôi hay có ai nhắc đến Khôi thì Trà Mi vô cùng chú tâm. Bản thân Trà Mi dù cố ý tỏ ra bàng quan nhưng không che giấu được Nguyện. Bản thân Nguyện chưa bao giờ để ý đến chuyện tình cảm nam nữ nên dù cô thân với Trà Mi thì cô cũng không phải là đối tượng để thổ lộ những tâm tình thầm kín này. Tuy vậy việc để Nguyện phát hiện ra sự quan tâm của mình đối với Khôi cũng khiến Trà Mi phải cẩn thận hơn với biểu hiện của mình. Không tìm ra được điểm yếu của Nguyện, Trà Mi dù ấm ức cũng chỉ có thể thầm cầu cho cô này sớm vướng vào lười tình để mắt cô ấy đừng có tinh anh như hiện tại, tâm trí cô ấy đừng có sáng suốt như lúc này, Trà Mi cũng mong một lần nhìn thấy một Như Nguyện rối rắm vì tình yêu. Nếu có ngày đó cô sẽ hả hê biết mấy.
_Cậu dạo này đọc tới lịch sử và địa lý nước Mỹ rồi hả? Trà Mi chuyển đề tài.
_Uh, tớ định du học bên đó, nên cũng muốn tìm hiểu kỹ một chút với lại giờ cũng đang rảnh.
_Cậu thì có khi nào bận mà giờ kêu đang rảnh?
_Đừng coi thường chúng bạn thế chứ, tớ tuy lười nhưng đâu đến nỗi cả năm không làm việc gì.
_Tớ kể nhé: bài thì học hết từ đời nào rồi, ngoại khóa thì tham gia ở mức tối thiểu, công việc nhà có người khác lo, tôi không hiểu cậu làm sao lại không rảnh.
_Cậu nói vậy là chưa đúng rồi, tôi phải lo hưởng thụ cuộc sống. Phật dạy đời sống vô thường, cuộc đời ngắn ngủi.
_Thôi cho tớ xin! Chẳng phải cậu chỉ đều đều một năm hai kỳ du lịch nước ngoài, phần lớn thời gian trong nước là ngày ngày đến lớp sao. Lo gì chứ.
_Cũng đúng, cuộc sống của tôi cứ đúng lịch mà diễn ra. Không phải như người khác phải hao tâm tổn trí lo mọi việc xảy ra không đúng dự định.
Có người đang tự mãn quá đà, ngưng lúc này mới chính là thượng sách.
Đến hội trường nơi tổ chức sự kiện, Nguyện gặp phải ánh mắt không hài lòng của mẹ:
_Nãy giờ con đi đâu vậy?
_Con đi lòng vòng thôi mà mẹ. Cô cũng không định kể cho mẹ nghe chuyện lúc nãy.
_Con đó, lần nào cũng trốn mất biệt, đến giờ về mới thấy ló ra.
Cô vòng hai tay ôm lấy tay mẹ, cười lấy lòng:
_Chỗ này nhiều người lớn, con đâu biết nói chuyện với ai, thôi mình về đi mẹ.
Bà Mai lườm con gái:
_Làm gì đó, bỏ tay tui ra.
Nguyện vẫn một mực ôm riết tay mẹ:
_Về nhanh thôi mẹ, con đói rồi.
_Cô đó, đi dự tiệc mà than đói đòi về.
_Tiệc sao bằng má Hai nấu ở nhà, con phải để dành bụng về ăn với ba nữa.
_Cô chỉ giỏi viện cớ thôi.
_Con là con của ai vậy mẹ?
_Sao tui biết được, tui thấy ai đó bị bỏ ngoài đường, tội nghiệp quá nên lụm về nuôi thôi.
_Lụm cũng không sao, miễn có nuôi là được, mình về thôi mẹ. Hì.
Bà Mai dí tay lên trán con gái:
_Con đó, không thấy lớn lên gì cả!
Về đến nhà, hai mẹ con bước vào nhà thì thấy ông Tài đang ngồi đọc báo.
_Thưa ba, con mới về.
_Ờ, hai mẹ con về rồi đó hả.
_Anh đã ăn trưa chưa? Bà Mai hỏi chồng.
_Thằng Năng hôm nay có hẹn với bạn nên không ăn cơm nhà, Anh đang chờ hai mẹ con về ăn chung nè.
_Rồi lỡ hai mẹ con ăn tiệc luôn rồi thì sao?
_Con gái cưng của tui đâu bao giờ để tui ăn cơm một mình, phải không con?
Nguyện hì hì cười lấy lòng rồi sà vào lòng ông: “Nhà này là con thương ba nhất”
_Ờ! Nghe có mùi hầm hố ở đâu đây. Có người đào hố chờ tui hay sao ta!
_Chia gia tài ba nhớ chừa phần nhiều cho con nha. Nói rồi cô lè lưỡi bỏ chạy vì sợ ông Tài cốc đầu.
Bà Mai nói với theo:
_Con mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm. Rồi bà quay sang nói với chồng:
_Ông xã chờ em xíu nha.
Ông Tài mỉm cười gật đầu.
Ăn trưa xong Nguyện lên phòng. Nhìn điện thoại thấy tin nhắn của Trà Mi “chiều qua nhà tớ làm bài được không, ngày mai tớ có việc…”
Lẽ ra chiều thứ mới đúng là ngày học nhóm theo thường lệ, nhưng vì tin nhắn đầu giờ của Trà Mi nên hôm nay sau giờ ngủ trưa, Nguyện đã có mặt tại nhà bạn. Nói là học nhóm thật tình cũng chỉ là thảo luận xem sẽ trình bày bài vở như thế nào. Trà Mi là học sinh luôn nằm trong nhóm được tuyên dương của lớp, còn Như Nguyện thì không cần phải nói, cô đi học không phải vì cần có thêm kiến thức mà chỉ đi học cho phù hợp với việc cần làm ở lứa tuổi của mình thôi. Giờ này cô đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế nệm không có khung theo phong cách Nhật, mắt dán vào cuốn sách trên tay, thỉnh thoảng cô lại vuốt nhẹ con mèo trắng muốt tròn vo nằm lười biếng bên cạnh.
_Học kỳ này, cậu dự tính đạt bao nhiêu điểm? Trà Mi hỏi Nguyện trong khi hai tay đang bận rộn với việc chăm sóc sắc đẹp.
_Tớ cùng nhóm với top đầu trong lớp thì cũng phải nằm trong top hoặc top chứ! Nguyện nói đầy vẻ tự mãn.
_Đi học mà tự xác định điểm cho mình, cậu là người đầu tiên tôi gặp.
_Cậu thấy vậy cũng khá thú vị, đúng không?
_Đúng, đúng. Cậu nói lúc nào cũng hay hết.
_ Tớ biết là cậu hiểu tớ mà. Nguyện nói với vẻ tự mãn không chút che giấu.
_Cuối tuần này, tớ đi tình nguyện. Tớ phải tổng hợp xong bài thuyết trình trước tối thứ . Tối thứ cậu phải gởi phần của cậu cho tớ nhé.
_Ok. Lần này cậu đi đâu thế.
_Đội tình nguyện xuống tặng quà và hướng dẫn trò chơi cho trẻ khuyết tật tỉnh B.
_Hai tháng trước cậu đã đi chỗ này rồi đúng không?
_Uh.
_Cậu thật sự thích việc tình nguyện này sao?
_Tớ…TRà Mi thoáng đỏ bừng đôi má, ngập ngừng. Tôi phải công nhận cậu không những thông minh mà miệng lưỡi còn rất sắc sảo nữa. Nhưng cậu cũng nhớ cho “Thần khẩu hại xác phàm”.
Nguyện cũng không lấy làm phiền lòng trước phản ứng của bạn:
_Tôi không hiểu việc thừa nhận thích một ai đó sao lại khó khăn đến vậy.
_Nàng có bạn trai đi rồi sẽ rõ hết.
_Tôi đang rất mong chờ nó đây. Nguyện nói như thể việc đó không chỉ nằm ngoài trái đất mà còn nằm ở một thiên hà xa xôi nào đó.
Là một cô gái vượt trội với các bạn cùng trang lứa nhưng khi đối diện với vẻ hờ hững lạnh nhạt trong mọi chuyện của Nguyện, Trà Mi lại cảm thấy mình thua kém cô bạn cùng lớp thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, chỉ được cái có nét mặt trẻ con này. Cô luôn cảm thấy mình bị Nguyện nhìn thấu, dù rằng Nguyện không hề có ý chế nhạo hay tỏ vẻ biết hết với cô nhưng cách nhìn vào sự thật một cách quá thẳng thắn khiến người khác có chút chột dạ. Nhưng là một người cầu tiến, cô không cưỡng lại được sức hút vô hình của một trí tuệ sắc sảo. Cô luôn cố gắng để được một lần hơn Nguyện nhưng lúc nào cô cũng thấy mình là người bị bất ngờ trước những ý tưởng hay giải pháp của Nguyện. Dần dà, cô cũng quen dần và chấp nhận mọi thứ để làm bạn với Nguyện. Bên Nguyện cô càng hiểu rõ thế mạnh của mình: cô có ngoại hình cao ráo, dáng dấp cân đối hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh, có gương mặt thuộc hàng đẹp trong khi Nguyện nhìn chỉ dễ coi một chút xíu, nhìn hơi trẻ con và thêm cặp kính to tròn che dấu hầu hết sự sắc sảo của đôi mắt. Ngoại hình là thế, về sức vóc thì miễn bàn. Một Như Nguyện yếu như cọng bún, được miễn toàn bộ các môn thể dục ở trường, đi đứng hàng ngày không cẩn thận vẫn có thể bong gân, trật khớp thì không thể nào bì được một Trà Mi đội trưởng đội cầu lông nữ của lớp.
Trà Mi thích Minh Khôi là đội trưởng đội công tác xã hội. Cô lại thích sôi nổi nên các hoạt động của đội rất hợp với cô. Mi là cánh tay phải của Minh Khôi trong các hoạt động của hội. Cô thật sự thích Khôi nhưng tình huống khiến cô chưa thể chủ động, Khôi hiện tại chỉ đối với cô như một người bạn, một người đồng đội. Điều ít ai biết, Khôi và Nguyện là đôi bạn từ thuở bé, do hai gia đình có mối quan hệ thân thiết. một Minh Khôi hoạt bát đi đầu trong các hoạt động thể thao, phong trào không thấy điểm gì chung với một Như Nguyện lười vận động, suốt ngày ru rú trong nhà, thi thoảng mới lò dò đi cổ vũ cho bạn bè trong lớp.
Trà Mi không mấy khi đề cập đến Khôi, nhưng Nguyện nhận thấy những việc liên quan đến khôi hay có ai nhắc đến Khôi thì Trà Mi vô cùng chú tâm. Bản thân Trà Mi dù cố ý tỏ ra bàng quan nhưng không che giấu được Nguyện. Bản thân Nguyện chưa bao giờ để ý đến chuyện tình cảm nam nữ nên dù cô thân với Trà Mi thì cô cũng không phải là đối tượng để thổ lộ những tâm tình thầm kín này. Tuy vậy việc để Nguyện phát hiện ra sự quan tâm của mình đối với Khôi cũng khiến Trà Mi phải cẩn thận hơn với biểu hiện của mình. Không tìm ra được điểm yếu của Nguyện, Trà Mi dù ấm ức cũng chỉ có thể thầm cầu cho cô này sớm vướng vào lười tình để mắt cô ấy đừng có tinh anh như hiện tại, tâm trí cô ấy đừng có sáng suốt như lúc này, Trà Mi cũng mong một lần nhìn thấy một Như Nguyện rối rắm vì tình yêu. Nếu có ngày đó cô sẽ hả hê biết mấy.
_Cậu dạo này đọc tới lịch sử và địa lý nước Mỹ rồi hả? Trà Mi chuyển đề tài.
_Uh, tớ định du học bên đó, nên cũng muốn tìm hiểu kỹ một chút với lại giờ cũng đang rảnh.
_Cậu thì có khi nào bận mà giờ kêu đang rảnh?
_Đừng coi thường chúng bạn thế chứ, tớ tuy lười nhưng đâu đến nỗi cả năm không làm việc gì.
_Tớ kể nhé: bài thì học hết từ đời nào rồi, ngoại khóa thì tham gia ở mức tối thiểu, công việc nhà có người khác lo, tôi không hiểu cậu làm sao lại không rảnh.
_Cậu nói vậy là chưa đúng rồi, tôi phải lo hưởng thụ cuộc sống. Phật dạy đời sống vô thường, cuộc đời ngắn ngủi.
_Thôi cho tớ xin! Chẳng phải cậu chỉ đều đều một năm hai kỳ du lịch nước ngoài, phần lớn thời gian trong nước là ngày ngày đến lớp sao. Lo gì chứ.
_Cũng đúng, cuộc sống của tôi cứ đúng lịch mà diễn ra. Không phải như người khác phải hao tâm tổn trí lo mọi việc xảy ra không đúng dự định.
Có người đang tự mãn quá đà, ngưng lúc này mới chính là thượng sách.