Ra sân bay mua vé chuyến sớm nhất, làm thủ tục xong cũng gần 3 giờ chiều , Nguyện gọi điện cho Thành, rất nhanh anh đã bắt máy:
_Tôi nghe đây Như Nguyện.
_Chú, giờ chú đang ở đâu?
_Tôi đang ở chỗ làm, cô bé đang ở đâu?
_Cháu đang ở sân bay Changi, khoảng một tiếng nữa sẽ về tới. Cháu sẽ đến công ty tìm chú, chú chờ cháu được không?
_Không được đâu Như Nguyện, tôi có việc rồi, cô bé đừng đến tìm tôi.
_Chú bận rồi sao! Vậy thôi, chào chú.
_Tôi sẽ ra sân bay đón cô bé.
_Chú…!
_Tôi nghe.
_Chú xấu lắm!
_Tôi đúng là người xấu, tôi là người đã đi bỏ đi chơi suốt mấy ngày không thèm liên lạc về.
_Chú, cháu đói bụng, cháu muốn xỉu rồi.
_Cô bé mau tìm cái gì ăn đi.
_Không muốn, chú đến đón cháu thì nhớ mua bánh cuốn Sài thành cho cháu.
_Bánh cuốn sẽ có, giờ cô bé tìm món gì ăn tạm trước đi.
_Không sao, cháu còn chịu được, để dành bụng về ăn luôn hai cuốn.
_Cô bé là cố ý đánh trống lảng phải không?
_Hì, bị chú nhìn ra rồi.
Máy bay vừa hạ cánh, Nguyện lấy điện thoại bỏ chế độ máy bay chuyển sang chế độ bình thường, ngay lập tức cô bé nhận được tin nhắn của Thành: “Tôi chờ cô bé ở cổng ra số 7”
Nguyện cười mãn nguyện, cô bé nhanh tay nhắn tin cho Thành báo đã đáp xuống, sẵn tiện nhắn tin báo bình an cho Lĩnh rồi theo dòng người đi xuống.
Ra đến cổng, nhìn thấy Thành đã đứng chờ sẵn, cô bé lại gần anh cười bẽn lẽn rồi theo Thành ra xe. Thành nhìn Nguyện, trên gương mặt của cô bé so với vài ngày trước đã có thêm vài nốt mụn đỏ, là đi chơi không uống đủ nước hay là ăn đồ nóng quá đây. Ngoài nguyên nhân Thành đoán còn có thêm mấy đêm trằn trọc nữa nhưng dễ gì mà cô bé thú nhận.
_Mình đi công viên gần đây ngồi ăn bánh nha chú – Nguyện vừa thắt dây an toàn vừa đề nghị.
Thành gật đầu. Anh hỏi:
_Cô bé xuống máy bay nhưng nhìn vẫn tươi tỉnh.
_Dạ, gần mà chú, mấy lần đi xa hơn cháu cũng không thấy mệt gì lắm. Mà chú chờ cháu xíu ha.
Nguyện nói rồi lấy điện thoại gọi điện về nhà báo đã về thành phố nhưng sẽ về trễ. Xong Nguyện nhìn sang Thành thì thấy anh cười cười.
Vào đến công viên đã quá bốn rưỡi chiều, hôm nay là giữa tuần nên công viên tương đối vắng, hai người đến ngồi ở chiếc bàn đá dưới gốc cây phượng đang nở hoa. Những cánh hoa lác đác rơi trên bàn, trên ghế và nhuộm đỏ cả một vùng cỏ xanh bên dưới.
Thành lấy từ trong túi xốp ra hộp bánh cuốn, một hộp quả vải tươi và hai chai nước uống để lên bàn. Bánh cuốn Phú Thương bên ngoài là bánh tráng nướng phơi sương, mềm cuốn được, ăn không quá dai và để trong ngày không bị khô. Cuốn bên trong là rau và thịt. Rau thì gồm các loại rau thơm như bạc hà, húng cây, lá ngò, tía tô và rau diếp cá, xà lách, dưa leo xắt lát dài. [dđ lqđ]. Thịt là thịt bò hoặc thịt heo xắt mỏng ướp gia vị đặc biệt rồi nướng xiên thường gọi đơn giản là lụi, nem nướng xắt vừa, một tí chả lụa xắt sợi, chả giò không nhân chiên giòn rụm đặc sản của miền Trung. Một món ngon được hưởng ứng nồng nhiệt ngay từ khi mới ra. [ddlqd]
Cô bé lấy trong túi đeo bên mình ra một ổ bánh mì nhân thịt là phần ăn được phát trên máy bay.
_Món này phải ăn trước vì nó nhạt hơn.
_Cô bé nói đói bụng mà, sao không ăn trên máy bay luôn.
_Cháu muốn ăn cùng với chú mà.
_Nếu vậy cô bé ăn bánh cuốn đi, bánh mì để tôi ăn cho.
_Sống là phải biết chia ngọt sẻ bùi chứ, đây là phần chú-Nguyện nói rồi đưa nửa ổ bánh vừa mới bẻ ra cho Thành.
Ăn hết bánh mì rồi đến món bánh cuốn, cô bé xuýt xoa:
_Ngon quá đi, đồ nước ngoài ngon mấy cũng không bằng đồ ăn nước mình.
_Cô bé đã đi chơi ở đâu?
Nguyện chợt khựng lại một lát rồi trả lời:
_Dạ, 3 ngày đầu cháu đi Thái Lan, 2 ngày sau thì ở Singapore.
_Cô bé đi cùng người nhà sao?
_Dạ, là đi với anh họ.
_Cô bé về một mình, vậy anh họ đâu?
_Dạ, anh ấy còn bận việc sẽ về sau.
Thành cười ấm áp:
_Cô bé ăn mau đi.
_Dạ.
Ăn uống xong hai người cho rác vào túi để sang bên. Thành nhìn Nguyện hỏi:
_Sao cô bé lại về sớm?
Nguyện biết đã đến lúc phải nói cho rõ ràng rồi.
_Đổi câu hỏi khác được không chú?
_Câu hỏi khác? Câu gì cũng được sao?
Nguyện hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lưng nhìn Thành:
_Dạ.
THành cười nhẹ, anh nhìn sâu vào mắt Nguyện nói:
_Cô bé chịu gặp tôi, tôi mừng lắm. Giờ cô bé nghĩ thế nào? Hãy nói thực lòng cho tôi biết
_Dạ-Nguyện im lặng một lát, cô bé hít một hơi sâu rồi nói-Kỳ thực khi nghe chú có con nuôi vừa nhiều lại vừa lớn như vậy cháu cảm thấy không quen chút nào. Cháu sẽ thích hơn nếu chú không có hoặc có ít hơn. Nhưng đây là việc không thể thay đổi, cháu sẽ thử xem mình có quen được với việc này không.
_Tôi rất vui vì cô bé đã quyết định như vậy.
Im lặng một lát Thành vươn người về phía trước thì thầm:
_Cô bé thấy vầy có được không? Đứa nào đủ 18 tuổi, con trai thì cho ra riêng, con gái thì cho theo chồng, được lứa nào là xuất chuồng lứa đó, không để lại đứa nào hết.
Nguyện cũng chụm đầu vào thì thào:
_Cháu thấy được đó, nhất trí vậy đi chú.
Cả hai cùng cười thích chí.
Khúc mắc xem như đã giải tỏa được phần nào, Nguyện và Thành lại tiếp tục câu chuyện:
_Có phải vì chú sống ở thành phố mà chú của chú sống ở quê một mình nên chú mới nhận con nuôi không?
_Cũng không hẳn là vậy, Thành trầm lặng một lát rồi nói:
__Cô bé cũng biết rồi đấy, gia đình chúng tôi hiện chỉ còn tôi và chú, tôi thì mãi chẳng đưa được ai về, chú ấy đành phải đặt hy vọng có người nối nghiệp ở nơi khác, nói gì cũng phải cố để dòng tộc không bị đứt đoạn ở đời mình.
_Có phải vì vậy mà phải nhận nhiều một chút để trừ hao không chú?
_Cô bé nhìn ra vấn đề rồi. Kiểu như nếu nhà đông con thì hy vọng có một đứa nối nghiệp sẽ nhiều hơn nhà có ít con vậy. Mình cứ cố hết sức rồi còn kết quả thì tùy duyên vậy.
_Nhưng sao không làm con bác Trung mà lại làm con của chú?
_Chẳng phải là do tôi không hoàn thành nhiệm vụ nên phải chịu trách nhiệm sao? Với lại bằng tuổi chú mà lại có mấy đứa nhóc lẽo đẽo theo sau gọi ba thì ngại người ta nhìn ra ngó vào.
_Vậy sao trước đây chú của chú không lập gia đình?
_Chú có vợ và con trai, nhưng thím và người con trai đó đã mất trong một tai nạn, từ đó chú ở vậy luôn.
Nguyện không ngờ bác Trung đã gặp phải chuyện buồn như vậy, cô bé lăng yên một lát rồi nói:
_Hoàn cảnh nhà chú như vậy, nuôi con nuôi có lẽ cũng là điều tốt.
_Tôi cũng hy vọng vậy. Trời cũng tối rồi, mình về thôi cô bé.
_Dạ
Nguyện đứng dậy đi theo Thành đến bỏ rác vào bụng của con hải mã thùng rác rồi cả hai ra chỗ đậu xe.
Ra khỏi công viên, Thành hỏi Nguyện:
_Cô bé có mệt không, tôi đưa cô bé về nhà.
_Cháu đến thăm Phi Phi và Rì Rì một lát rồi mới về.
Thành cười cười rồi cho xe đi thẳng
Phi Phi: Như Nguyện, cô phải mua nhiều xương cho tôi!
Rì Rì: Xà lách mùa này non lắm ba Thành ơi!
Dạo này Thành đang có việc phải đau đầu. Ba mấy tuổi mới bắt đầu yêu đương, đối tượng lại là một cô nhóc còn chưa thành niên, khi cô bé giận anh không biết làm sao để dỗ dành cô nữa. Số là trong lớp học cắm hoa có vài cô nàng công khai tán tỉnh anh đã khiến Như Nguyện thấy gai mắt thêm vào đó trong một lần vô tình nói chuyện đến chú Trung, cô bé thấy lo cho chú đã có tuổi lại một mình ở quê, Thành đã nói cô bé biết chú Trung không ở một mình mà với đứa con nuôi của anh, khi biết đứa lớn nhất đã gần tuổi, Nguyện thực sự đã há hốc mồm không tin nổi. Và cũng từ đó cô bé trầm tư thấy rõ, Thành đã không tính tới việc anh thực sự khiến cô bé bị sốc đến thế nào. Khi quyết định dấn bước trên con đường này, Thành hiểu lắm chứ, Nguyện hiện vẫn chỉ là một cô bé, rất có thể khi đến tuổi trưởng thành cô bé sẽ thay đổi và anh không còn là sự lựa chọn của cô bé nữa. Thành đã thầm hạ quyết tâm sẽ chỉ quan tâm đến hiện tại còn tương lai dù có thế nào anh cũng sẽ không hối tiếc.
Sự đời nói dễ hơn làm, sự im lặng của Nguyện khiến Thành nhiều lúc muốn phát điên, sự trầm tĩnh được tôi luyện lâu nay giờ chỉ còn giữ được ở vẻ bề ngoài, chỉ có Thành rõ nhất, nội tâm của mình đang xao động dường nào. Đúng là con người khi lo được lo mất thì sẽ không còn bình thản nổi nữa, nhưng biết làm sao được, tình yêu mà.
Bên này Thành thấy khó ở thì bên kia Nguyện cũng không thấy dễ chịu gì. Càng nghĩ cô bé lại càng thấy không yên. Ông chú thoạt đầu nhìn qua rất dễ để cô nắm bắt dần dần lộ diện là người không phải tầm thường gì, lại còn có món đào “bông” nữa, ngoài một số ỡm ờ chòng ghẹo mà Nguyện vài lần chứng kiến, không khó để nhìn ra những lúc không có cô ở bên ắt hẳn cũng không ít, con thì không chỉ một hay vài đứa mà có đến đứa dù biết là con nuôi nhưng cũng khó mà thấy bình thường, đã vậy có đứa còn lớn hơn cô nữa mới ác chứ, Nguyện đã thấy trước cái tương lai mờ mịt, chưa kịp bắt rể ông chú thì đã bị bắt làm về làm dâu rồi, đứa con, thật là hết dám nghĩ thêm.
Nghĩ hoài chỉ thấy ong ong cái đầu mà không ra được gì, Như Nguyện nhân dịp một đài truyền hình Hàn Quốc mời Lĩnh tham dự phỏng vấn mà theo anh chàng trốn đi chơi luôn. Số là vài năm trước, sau khi hệ thống nhà hàng Cuision world đang bắt đầu kế hoạch mở rộng, thì đồng thời một kế hoạch marketing dài hạn có tính đột phá cũng bắt đầu được thực hiện. Ý tưởng bắt đầu từ việc nhận diện thương hiệu và địa điểm của sản phẩm sữa bò tươi LT. Đi đâu mà thấy mô hình con bò sữa thì biết ở chỗ đó có bán sản phẩm sữa tươi của công ty này. Cuision world cũng cần phải có một vật biểu trưng để được nhận diện như vậy. Qua nhiều lần bàn thảo, Cuision world đã quyết định chọn hoa Kèn hồng làm biểu tượng của hệ thống. Kèn hồng là một cây trồng ở đô thị có xuất xứ từ châu Mỹ, tới mùa cây nở hoa dày đặc với màu hồng lãng mạn. Cuision world đã trình một kế hoạch lên chính quyền thành phố nhằm giúp phát triển cây xanh đồng thời làm giảm đáng kể kinh phí cho cây xanh của thành phố, đó là giao khoán cho doanh nghiệp trồng các loại cây theo chuẩn và danh mục mà thành phố đưa ra, đảm bảo thời gian nhất định cây sinh trưởng tốt, đổi lại doanh nghiệp được quảng cáo miễn phí trên các tuyến đường mà họ đã trồng cây trong vòng năm.
Ý tưởng này không chỉ giúp Cuision world giành được bằng khen của thành phố mà sau mấy năm thực hiện họ đang hái những quả ngọt đầu tiên. Đầu năm nay, sau Tết nguyên đan hàng cây kèn hồng bắt đầu nở hoa, Cuision world đã tung hàng loạt các chương trình quảng cáo khuyến mãi trong đó có lễ hội hoa kèn hồng nhằm ghi dấu ấn vào tâm trí người tiêu dùng: Hàng cây Kèn hồng đang khoe sắc trong thành phố là món quà từ Cuision world, cũng là biểu tượng của Cuision World, nơi nào có hàng cây kèn hồng là nơi đó có nhà hàng của Cuision world. Trào lưu chụp hình ở đường hoa đã trở nên nóng sốt và hiệu quả của chương trình đã gây tiếng vang đến nỗi không chỉ các kênh truyền hình trong nước đưa tin mà một kênh tin kinh tế của Singapore đã mời đại diện của Cuision world đến phỏng vấn trong chương trình của họ tại trường quay.
Lĩnh cũng có lịch gặp đối tác bên Thái Lan nên anh sẽ đi Thái vài ngày trước khi tham dự chương trình ở Sin. Đến các nước trong khối Asian thì chẳng cần Visa nên Nguyện chẳng cần suy nghĩ gì đặt ngay vé máy bay theo Lĩnh đi luôn, cô thật sự cần thời gian để có thể thích ứng với tình trạng mới.
Trước khi đi Nguyện nhắn tin cho Thành: “Cháu đi du lịch nước ngoài tuần, trong thời gian đó sẽ không liên lạc với chú được.”
Để đăng ký và hủy chuyển vùng điện thoại chỉ cần một tin nhắn chưa tới phút, Thành hiểu rõ là Nguyện chưa sẵn sàng gặp anh trở lại: “Cô bé giữ gìn sức khỏe, khi nào về nước hãy nhắn tin cho tôi nhé.” “Dạ, vâng”
Thành về nhà ở vài bữa cho khuây khỏa, tuy anh vẫn chơi đùa với bọn trẻ như bình thường nhưng chú Trung vẫn nhận ra anh có tâm sự. Buổi tối, khi anh đang giấu mình trong bóng tối trong phòng nhìn ra cửa sổ, chú Trung đã bước vào phòng đến bên cạnh anh và hỏi:
_Có khúc mắc gì với cô nhỏ đó sao?
_Dạ, cũng có một chút – Chú đã nhìn ra thì anh cũng không muốn giấu.
_Ở nhà mấy ngày vậy đã nghĩ thông chưa?
Thành cúi đầu, không trả lời.
_Có những chuyện không phải nghĩ là được, phải mặt đối mặt thì mới có cách giải quyết. Lên thành phố, tìm gặp trực tiếp đi.
_Dạ. Ngày mai con lên.
Chú Trung nhìn Thành một lát rồi lắc đầu bước ra, chuyện của người trẻ họ phải tự giải quyết thôi, ông dù có muốn cũng không giúp gì được.
Lên thành phố, Thành kiếm Siêu đi ăn tối rồi rủ nhau ra quán ngồi.
_Cậu và Như Nguyện có chuyện gì rồi? Rốt cuộc Siêu hỏi Thành.
_Tôi nói với cô bé về mấy đứa nhỏ ở quê, cô bé có vẻ để ý chuyện đó. Cậu nói em, nếu là cậu thì cậu sẽ thế nào?
Suy nghĩ một lát Siêu rồi trả lời:
_Tôi không phải phụ nữ nên không thể cho cậu câu trả lời chính xác được. Nhưng đổi lại là tôi, nếu người con gái tôi yêu cũng có mười mấy đứa con dù là con nuôi thì tôi cũng không phải là không để ý đâu. Cậu cũng thử đặt mình vào vị trí của cô bé để suy nghĩ xem.
Thành không nói gì, Siêu cũng yên lặng để anh chàng suy nghĩ.
Hồi sau, Siêu lên tiếng:
_Nói thật xem, trong lòng cậu có nghĩ cô bé thuộc về mình không?
_Có.
_Có thể cô bé cũng vậy, và phản ứng đầu tiên của con người sẽ là khó chịu khi đồ của mình bị người khác chia sẻ.
_Tôi hiểu ý cậu rồi.
Nhìn Thành có vẻ căng thẳng, Siêu bật cười:
_Chuyện gì cũng cần có thời gian để làm quen, chỉ cần cậu chứng tỏ đám con nuôi không ảnh hưởng gì đển tình cảm của hai người thì tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu.
Thành cười nhẹ. Cũng mong mọi việc sẽ đơn giản như vậy.
_ Mà nói thật nhé, nhìn cái mặt trâu già nhà cậu tôi không thấy vấn đề mà chỉ thấy muốn cười thôi. Đáng đời cậu, ham cỏ non cho lắm vào.
_Tôi thật rất muốn ném cậu xuống sông cho cá ăn - Thành gầm gừ.
_Sao, trút hết tâm sự rồi giờ tính chuyện giết người diệt khẩu hả....
Về phía Nguyện, Lĩnh cũng thấy rõ cô bé đang có tâm sự. Biết tính Nguyện nên anh cũng không gặng hỏi, nếu muốn cô bé sẽ tự thổ lộ. Sau bữa tối, khi đang ngổi ngắm biển, Nguyện hỏi Lĩnh:
_Anh nói xem, nếu một cô gái trẻ lấy người đàn ông hơi lớn tuổi lại có mười mấy đứa con nuôi thì có gì không ổn không.
_Cho dù là con ruột, anh cũng chẳng thấy có vấn đề gì, con cái thì có đời sống riêng của con cái, nếu hai người biết cách cân đối thì chẳng có gì là không ổn.
_Anh nghĩ vậy thật sao?
_Thật. Nhưng mà cái ông đang nói đó làm nghề gì mà nuôi được nhiều con vậy?
_Cho thuê phòng trọ bình dân.
_Nếu vậy thì cũng đơn giản, nhà họ vậy là cũng thường thường, nếu ông đó hiện đang tự nuôi được thì sau này cũng tự nuôi được, nếu cô gái đó mà có điều kiện kinh tế như em thì lại càng dễ nữa.
_Nếu cô đó lấy ông đó thì đám con ổng sẽ gọi cổ bằng gì?
_Thích gọi gì thì gọi đó, không gặp, không ở chung là khỏi phải lo thưa gởi, xưng hô gì luôn.
_Anh nói cũng có lý ha.
_Chứ sao nữa, theo luật thì con riêng của ổng vẫn là con riêng của ổng, chẳng có quan hệ gì với vợ ổng cả. Nghe anh đi, nghĩ đơn giản thì mọi chuyện sẽ đơn giản. Nhưng anh ngày càng tò mò về ông này rồi đó.
_Không nói chuyện với anh nữa, em về phòng ngủ đây.
_Nhưng mà em cũng đừng quên, em còn chưa có thành niên đâu đó, cuộc sống còn dài lắm đừng có suy nghĩ nhiều những chuyện đó chi cho nặng đầu.
Nguyện không trả lời, chỉ phất tay chào tạm biệt Lĩnh.
Tình hình này khi trở về anh phải điều tra cho ra người Nguyện đã đề cập là ai. Đàn ông lớn tuổi, có nhiều con nuôi, chuyện đáng lo rồi đây.
Hôm sau, trong buổi phỏng vấn Lĩnh trên truyền hình, Nguyện ngồi dưới làm khán giả mà chẳng chút tập trung, những gì cô nghe được cứ vào tai này rồi ra tai kia đi mất, đến đoạn nói về môi trường làm việc ở Cuision world, Lĩnh chia sẻ là có gia đình không phải chỉ cha mẹ con cái trong nhà mà anh chị em họ cũng vào làm tổng cộng gần người, Nguyện chợt nghĩ ra, tưởng tượng đám con của ông chú là nhân viên Cuision world đi, cũng không là vấn đề nói gì . Vấn đề giờ thành chuyện nhỏ rồi, cô phải về đây.
Lúc Lĩnh xong việc, nhìn xuống đã thấy chỗ Nguyện trống người, lo lắng định gọi cho cô thì thấy có tin nhắn: “em về nước trước đây, anh về sau nhé, tới nơi em sẽ nhắn tin”. Cái cô này cũng thật là, làm gì phải vội thế chứ. Tối đó, Lĩnh cầm trong tay ly rượu trầm ngâm tới khuya.