Sáng hôm sau, khi Nguyện đang chuẩn bị đồ đến trường thì Thành nhắn tin đến “Cô bé ngủ ngon chứ? Đã khỏe hẳn chưa” “Cháu đang đi đăng ký thi đấu vật với Kingkong, phong độ hiện đang đỉnh cao chú ạ”, “Giờ cô bé nói chuyện được không?”. Nguyện liền nhấn phím gọi cho Thành:
_Cô bé đã ăn sáng chưa?
_Dạ, cháu mới vừa ăn xong, giờ đang chuẩn bị đến trường. Chú thì sao ạ.
_Tôi cũng ăn sáng rồi, chuẩn bị đến bệnh viện.
_Là thăm cái chị hôm qua sao ạ.
_Cũng một phần, chủ yếu là đến lấy đồ cứu thương về.
_À, có khi nào người ta không nhớ mình là ai không cho lấy không chú.
_Trên đó đều có tên và số điện thoại của tôi hết.
_Hì, chú cũng cẩn thận ghê, nhưng nếu người ta cố tình lấy thì sao?
_Hồi giờ tôi chưa gặp ai như vậy, mà tôi nghĩ chẳng mấy người dám lấy đồ của tôi đâu.
_Sao thế chú? Chú nhìn hầm hố lắm hay sao?
_Không phải, chỉ là mấy người đó sợ nếu lấy đồ của tôi sẽ phải tối ngày đi đưa người ta vô viện như tôi thôi.
_Hì, cái này gọi là năn nỉ cho cũng không ai chịu nhận. Nhưng mà cháu thấy chú trốn việc hơi nhiều.
_Đây là đặc quyền của sếp mà!-Thành cười-Thôi, cô bé đi học nhé.
_Dạ, tạm biệt chú.
Mang theo tâm trạng vui vẻ đến trường, nhưng khi vào lớp Nguyện cảm thấy có gì đó là lạ, không biết mắt hôm nay có vấn đề gì không nhưng Nguyện cảm giác cả lớp đang tập trung vào mình dù rằng khi cô nhìn lại thì người ta lại lảng đi, vờ như không nhìn.
Giờ học trôi qua như thường lệ, nhưng khi giáo viên vừa cho nghỉ giải lao thì Nguyện thấy Minh Khôi đi đến, không nói không rằng kéo cô ra khỏi lớp.
_Này, cậu lôi tôi đi đâu? Có chuyện gì vậy?
_Cậu im lặng mà đi theo tôi đi – Khôi nói với vẻ đang cố kiềm chế cơn giận dữ.
Những lúc này im lặng đúng là vàng, chọc vào tổ ong chẳng được tích sự gì còn có thể bị nó chích cho sưng mặt.
Đến một góc tương đối vắng, Khôi mới buông tay Nguyện ra.
Anh chàng đi đi lại lại, cố gắng hít thở sâu để kiểm soát cảm xúc của mình. Nguyện ngồi xuống ghế đá, kiên nhẫn chờ cho đến khi Khôi có thể nói ra vấn đề khiến anh chàng bức xúc. Cuối cùng thi Khôi cũng lên tiếng:
_Cậu xem những tấm hình này đi rồi giải thích cho tôi nghe là đây là chuyện gì.
Nguyện cầm lấy điện thoại của Khôi, trên màn hình là hình cô và Thành hôm qua trong bệnh viện, rất sắc nét, không thể nào nhìn lầm được. Nguyện lướt rất nhanh, người chụp hình hôm qua đã rất kiên nhẫn và chụp khá nhiều hình của cô, toàn những bức hình thể hiện mức độ thân thiết của cô và Thành. Thế là thế nào nhỉ, ai lại đi chụp hình của cô làm gì, cô có phải hot girl đâu.
_Cậu lấy những tấm hình này ở đâu?
_Chuyện đó quan trọng sao?
_Vậy thì chuyện gì mới là quan trọng.
_Tôi hỏi cậu, cậu làm gì mà phải vào bệnh viện phụ sản.
_Vậy tôi cũng hỏi cậu, hiện cậu đang cho là tôi làm gì trong đó? Cậu tỏ vẻ bực bội như vậy vì trong đầu cậu đang nghĩ điều gì đó xấu xa có phải không?
_Vậy cậu nói đi, tôi phải hiểu thế nào cho đúng.
_Rất đơn giản, hôm qua tôi có việc vào bệnh viện, gặp máu sợ quá nên choáng rồi ngất. Một lát thì tỉnh lại rồi đi về nhà.
_Chỉ có vậy.
_Tất nhiên, còn có thể có thêm gì nữa?
_Người đàn ông trong bức ảnh, cậu nói đi, ông ta là ai?
_Là người quen của tôi.
_Người này là ai, sao tôi chưa từng biết.
_Chú ấy là người tôi quen bên ngoài, cậu làm sao có thể biết được.
_Cậu và ông ta có việc gì mà phải vào bệnh viện phụ sản.
_Hôm qua trên đường có tai nạn, tôi và chú ấy cùng đưa nạn nhân vào bệnh viện.
Khôi hít một hơi thật sâu rồi nói:
_Mọi chuyện chỉ có vậy.
Nguyện nhún vai, sự thật đúng là đơn giản như vậy mà.
Khôi nói tiếp:
_Vậy cậu nói đi, nhìn ông ta lo lắng cho cậu như vậy, có phải là hai người đang hẹn hò?
Nghe đến đây, nét mặt Nguyện không còn vẻ thản nhiên như trước nữa và điều này không lọt qua được mắt của Khôi:
_Cậu mau trả lời tôi đi.
Anh chàng đang quyết dồn mình đến chân tường rồi, đành phải dùng khổ nhục kế thôi!
_Cậu ngồi xuống trước đã – Nguyện vừa ngồi xuống ghế đá vừa lên tiếng mời mọc.
Khi Khôi đã ngồi xuống thì không khí cũng đã dịu bớt lại, lúc này Nguyện mới nói:
_Từ nhỏ tôi đã nghĩ nếu sau này lấy chồng, tôi nhất định lấy người như dượng ba hiện tại của tôi, là người hiền lành, đáng tin cậy, quan trọng nhất là chịu về nhà tôi ở rể để tôi không phải xa gia đình. Dượng cũng không làm được gì nhiều, cả ngày cũng chỉ quanh quẩn làm lái xe và mang vác đồ giúp cô tôi thôi, nhưng tôi cũng chỉ cần một người như vậy.
Nói vậy là thừa nhận Nguyện và người đàn ông kia đang có quan hệ tình cảm rồi.
_Ông ta hiện làm nghề gì?
_Chú ấy đang làm bảo vệ cho một tòa nhà.
_Ra vậy, đúng là rất hợp với tiêu chuẩn mà cậu nói nhưng cậu có biết cậu đây là vì sợ đổ vỡ mà chọn chứ đâu phải vì tình cảm, đó là sai lầm đó, cậu tỉnh lại đi.
_Tôi biết là suy nghĩ của tôi không giống của nhiều người khác, cậu có thể thấy lạ nhưng đối với tôi như vậy mới là ổn, mới khiến tôi cảm thấy an toàn.
_Nhưng như vậy đâu phải đàn ông, đàn ông là phải chiến đấu, là phải kiếm được tiền, phải là chỗ dựa của vợ con, cậu vậy là đang rước đồ ăn bám về nhà đó biết không?
_Cậu quen tôi từ nhỏ cũng thừa hiểu con người tôi rất ích kỷ, điều tôi quan tâm trước hết là bản thân mình. Tôi biết mình muốn gì và đối với tôi, chú ấy rất phù hợp. Chuyện tôi chọn chú ấy có phải sai lầm không thì cũng phải qua thời gian mới biết được.
_Vậy còn tình cảm, nếu giờ cậu chọn ông ta vì ông ta phù hợp với tiêu chuẩn của cậu, nếu sau này cậu gặp người phù hợp hơn nữa thì sao?
_Tình cảm đương nhiên là phải có mới có thể duy trì được lâu dài, còn chuyện phát sinh sau này lúc đó hẵng hay, đặt trường hợp ngược lại tôi không thể nào tìm được người phù hợp hơn có phải sẽ nuối tiếc cả đời vì để cơ hội qua mất.
_Nói vậy, cậu nhất định lựa chọn ông ta.
_Thì tạm thời cũng giữ liên hệ vậy thôi, nói gì cũng phải đủ 18 tuổi mới tính được.
_Cái gì? Cậu định đủ tuổi là sẽ làm tới luôn sao?
_Có gì mà cậu phải ngạc nhiên. 18 đến 25 là tuổi đẹp nhất của con gái mà, tôi không tranh thủ còn đợi khi nào?
_Ông ta lớn tuổi rồi thì sẽ khó thay đổi, nhưng còn cậu, tâm tư tình cảm sẽ còn thay đổi nhiều nữa, cậu sao phải chọn lựa một cách vội vã với tiêu chuẩn thấp như vậy chứ? Hạnh phúc cả đời mà cậu nghĩ đơn giản vậy sao?
_Nói cho cùng hiện tại tôi vẫn ở thế chủ động, rủi ro phần nhiều vẫn nằm ở chỗ người khác. Tôi sao phải lo cho tương lai khi mà hiện tại mà tôi đang thấy rất thoải mái.
_Còn chuyện học hành, cậu tính thế nào?
_Xong phổ thông thích thì có thể du học, chú ấy có thể ra nước ngoài cùng với tôi, có biện pháp hết mà.
_Cho nên?
_Cho nên cậu cũng không cần phải lo cho tôi, cũng không cần can thiệp gì hết.
_Phần cậu cứ coi là vậy, còn ông ta thì sao? Ông ta có thực là thích cậu hay chỉ tiếp cận cậu vì tiền. Nhìn cậu thôi cũng biết là con nhà khá giả mà, điều kiện của ông ta lại kém như thế.
_Minh Khôi, cậu có thể ngưng xem tôi là con ngốc hay là kẻ mất trí được không? Con người như thế nào bản thân tôi biết đánh giá mà, 360 độ hẳn hoi.
_Vậy cậu nói đi, điều gì khiến cậu chắc chắn là ông ta đến với cậu cảm tình với cậu mà không là vì điều kiện của gia đình cậu.
_Cậu có biết cậu nói chuyện với tôi như thể đang nói chuyện với trẻ lên 3 không? Tôi hỏi nhé, giả sử cậu có bạn gái, bất kể nhà cô ta giàu hay nghèo cậu làm sao để chắc chắn được là cô ta thích cậu mà không phải điều kiện nhà cậu, cậu giả vờ phá sản hay vờ bệnh nan y để thử lòng cô ta.
_Đương nhiên là không phải. Đánh giá con người khác phải qua những việc nhỏ người ta làm cho người khác khi không ý thức, không vì mục đích cụ thể.
_Cậu cũng biết vậy ha, và tôi đương nhiên cũng thuộc bài y như cậu vậy.
_Thôi được, tôi tạm chấp nhận tin cậu nhưng với một điều kiện.
_Điều kiện gì?
_Cậu để tôi gặp ông ta.
_Này, cậu có cần phải như thế không?
_Nếu cậu không dám nghĩa là ông ta không ổn như cậu nói.
_Thôi được, tôi sẽ để cậu gặp chú ấy.
_Khi nào?
_Cuối tuần tới, đã được chưa.
Trên đường trở lại lớp, NGuyện gặp Trà Mi đang ở hành lang đợi mình.
_Cậu muốn hỏi tôi điều gì? –Nguyện tỏ vẻ bất đắc dĩ
_Cậu và Khôi, hai người nãy giờ nói chuyện gì?
_Chuyện mấy tấm hình chụp tôi, cậu biết rồi phải không?
Trà Mi gật đầu.
_Cậu ta muốn tôi giải thích vì sao tôi ở đó, tôi bị cái gì, ai đi với tôi bla…bla…bla.
_Vậy sao cậu lại ở đó?
_Giờ đến lượt cậu hả, biết vậy nãy kéo cậu đi luôn cho xong, giờ khỏi mất công kể lại. Chuyện là hôm qua trên đường tôi thấy có bị tai nạn nên phụ đưa nạn nhân vào bệnh viện, vào viện rồi thì tôi cũng xỉu luôn vì sợ máu. Hôm nay vào lớp thì cậu biết rồi đó.
_Dù bức ảnh cố tình muốn ám chỉ tình trạng thanh thiếu niên phá thai trong bệnh viện nhưng tôi biết cậu sẽ không thế vì nếu có thì cậu cũng sẽ không bất cẩn để bị bắt gặp như thế.
_Cậu thật hiểu tôi.
_Vì vậy cậu mau khai ra, người đàn ông trong bức ảnh. Hôm qua, cậu mới về nước lại đi chung với người đàn ông này, giữa hai người không có gì, có quỷ mới tin.
Nhìn vè mặt bị bắt thóp của Nguyện mà Trà Mi cảm thấy phấn khích không thể tả, đâu phải chỉ có mỗi cậu là thông minh.
Nguyện nhún vai:
_Thì cứ như cậu nói đi –Nói rồi cô định cứ như vậy mà bỏ đi.
Trà Mi đâu dễ buông tha như vậy.
_Cậu phải kể hết cho tôi nghe.
_Sao tôi lại phải làm việc đó.
_Nếu cậu không thành khẩn, không biết tôi sẽ làm ra việc gì nữa. Vô tình để lộ thông tin với phụ huynh chẳng hạn.
_Nói đi, giờ cậu muốn sao.
Thắng rồi, Trà Mi reo hò trong lòng:
_Chiều nay cậu qua nhà tôi, kể cho hết chuyện mới được về, nếu chưa xong tôi sẽ gọi điện cho ba mẹ cậu xin cho cậu ở đến sáng mai.
NGuyện quay người bỏ đi.
_Chiều nay 2 giờ phải có mặt đó – Trà Mi nói với theo.
_Biết rồi – Nguyện miễn cưỡng trả lời.
Tác giả: dạo này tôi rất muốn viết nhiều nhưng chẳng có cảm hứng gì cả. Tôi mong được mọi người động viên để có động lực đi tiếp.
Dòng xe cộ đang chạy bình thường thì bỗng chậm hẳn lại, phía trước hình như tắc đường, thường như vầy đa phần là có đụng xe. Thành tấp xe vô lề, anh mở cửa xe rồi quay sang bảo Nguyện:
_Tôi xuống xem phía trước thế nào.
_Dạ.
Thành đến chỗ mọi người đang tập trung đông đúc, đúng là có tai nạn thật. Nạn nhân là một phụ nữ trẻ đang có thai, nằm bất tỉnh trên đường. Thành bước nhanh tới đưa tay lên mũi người phụ nữ, may quá còn thở.
_Mọi người tản bớt ra để nạn nhân có không khí để thở. Có ai gọi cấp cứu chưa? Thành lên tiếng hỏi mọi người xung quanh.
_Đã gọi cấp cứu và công an. Giờ này đông xe sợ là xe cấp cứu không đến sớm được-Một thanh niên mặc áo sơ mi caro đen sọc đỏ đứng gần đó trả lời.
Thành gật đầu rồi hỏi tiếp:
_Ở đây có ai biết sơ cứu không?
_Tôi đã từng học qua. Người thanh niên áo caro lúc nãy trả lời.
_Tôi cũng biết-Thêm một người khác lên tiếng.
_Ok, xe tôi có cáng cứu thương và túi cấp cứu, tôi sẽ chở nạn nhân đến bệnh viện. Tôi cần người giúp tôi đưa nạn nhân lên cáng, vì nạn nhân đã bất tỉnh nên sẽ xử lý theo kiểu chấn thương cột sống và đa chấn thương. Việc này anh làm được chứ? – Thành nói với người thanh niên áo caro.
_Tôi cần thêm người nữa giúp tôi mang cáng cứu thương và túi cấp cứu.
Có hai thanh niên nữa tỏ ý sẵnsàng giúp. Thành gật đầu bảo họ:
_Theo tôi.
Chạy đến xe thì Nguyện đã mở cửa bước ra ngoài.
_Tôi sẽ chở nạn nhân đi cấp cứu
Thành nói nhanh với Nguyện rồi mở cửa sau lên, lôi ra một cái túi ra, lấy đồ nhanh chóng lắp thành một cái cáng cứu thương rồi đưa cho người thanh niên, người còn lại thì cầm hộp cấp cứu chạy đến chỗ người bị nạn.
_Cháu có thể giúp gì?-Nguyện chạy tới hỏi.
_Trên hộc xe có sẵn chữ thập đỏ có miếng dán, giúp tôi gián trên lưng và trước ngực để mọi người biết mà ưu tiên.
_Dạ-Nguyện nói rồi chạy ra phía trước xe tìm chữ thập đỏ
Còn Thành thì nhanh chóng xoay và gập ghế lại xếp thành một cái bục để đặt cáng cứu thương trên đó. Rõ ràng chiếc xe Thành đang lái được thiết kế để có thể linh động làm xe cứu thương.
Xong Thành lại lên ghế tài xế, khởi động xe, anh nhấn một cái nút có hình chữ thập đỏ, lập tức phía trước và hai bên hông xe có chữ thập đỏ nhấp nháy và còi xe cứu thương hú lên. Nguyện cũng tranh thủ dán chữ thập tìm thấy lên áo anh.
Nghe tiếng còi hú, mọi người bắt đầu tản ra cho xe Thành đến chỗ tai nạn, nạn nhân giờ đã được cho lên cáng và cố định cổ bằng hai túi vải hai bên.
Khi đã đưa cáng lên xe, Thành nói với chàng thanh niên lúc nãy:
_Cậu ở lại hiện trường chờ cảnh sát tới, báo với họ nạn nhân được chuyển đến bệnh viện gần nhất là bệnh viện phụ sản MK, tôi sẽ mang túi xách của nạn nhân để làm thủ tục nhập viện, còn điện thoại cậu giữ lấy để báo gấp cho người nhà, đây là số liên lạc của tôi –Nói rồi Thành rút ví lấy card visit đưa cho người thanh niên
_Đọc số điện thoại của cậu giúp tôi – Anh quay sang Nguyện-Nhớ số giúp tôi.
_Tôi cần một người đi theo giúp đưa nạn nhân đi-Thành lên tiếng với mọi người xung quanh
Kết quả không có ai đứng ra, Thành đành bảo Nguyện:
_Cô bé ngồi cạnh bệnh nhân, nếu cô ấy tỉnh lại thì nắm tay cô ấy và tìm cách trấn an. Tôi sẽ lái xe.
Đến bệnh viện, nạn nhân vẫn chưa tỉnh và được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Thành ở ngoài lục giấy tờ để làm thủ tục nhập viện cho nạn nhân. Lát sau thì người nhà đến, Thành chưa kịp thở phào thì đã thấy Nguyện mềm oặt đổ vào người mình rồi từ từ khuỵu xuống. Anh vội đỡ lấy cô bé, từ từ để cô nằm xuống.
_Như Nguyện, Như Nguyện, cô bé sao thế? Bác sĩ! bác sĩ! Cấp cứu…
Số là sau khi đi được một đoạn, nạn nhân có hiện tượng xuất huyết, Nguyện vốn sợ máu nên cô bé đã thấy hơi chóng mặt, ráng chống đỡ đi theo Thành vào bệnh viện, vừa rồi mùi thuốc sát trùng và mùi máu của phòng cấp cứu xộc ra, cô bé chịu hết nổi, chính thức lăn ra ngất xỉu, nhưng chỉ một lát sau Nguyện hồi tỉnh lại lúc này cô bé đang nằm trên băng ca và một bác sĩ đang kiểm tra cho cô bé.
Sau khi xem xét một lượt, vị bác sĩ khám cho Nguyện nói với Thành:
_Không vấn đề gì, cô bé chỉ bị choáng một tí thôi. Nhưng để đảm bảo ngày mai anh đưa cô bé trở lại khám tổng quát một lượt nhé. Giờ thì để cô bé nằm một lát cho tỉnh hẳn rồi về.
Thành gật đầu:
_Cám ơn bác sĩ!
Nguyện lúc này đang cố gắng ngồi dậy, bỗng dưng lăn đùng ra xỉu, mất mặt quá đi.
_Cô bé chờ một lát cho tỉnh hẳn rồi hẵng ngồi dậy.
_Không sao, cháu tỉnh rồi, không cần nằm đây nữa.
_Cô bé nghe tôi, tôi sẽ đỡ cô bé từ từ ngồi dậy, hít thở sâu phút rồi mới đứng lên và rời khỏi băng ca. Thống nhất thế nhé.
_Thật sự là không cần vậy mà, nãy thấy nhiều máu quá nên cháu bị choáng tí thôi.
_Ngoan, nghe lời tôi đi cô bé.
Nói rồi Thành đỡ Nguyện ngồi dậy, anh ngồi phía sau cô bé, lấy hai tay mình xát lên bàn tay cô bé để nó nóng lên.
Đúng như Thành hứa, phút sau anh để Nguyện đứng dậy và anh đưa cô bé ra về. Nguyện đã hết choáng và có thể đi lại bình thường như cũ, chỉ có gương mặt là còn trắng bệch và cần được làm hồng hào trở lại để cô bé có thể về nhà mà không khiến bố mẹ lo lắng.
Thành đưa Nguyện về nhà mình, và vì anh đã gọi về trước nên khi vừa cho xe chạy vào trong sân khu trọ, thím Sáu đã tất tả ra đón.
_Nguyện có thấy khỏe hơn chưa con? Thím sau nắm lấy cánh tay Nguyện ân cần hỏi han cô bé khi cô vừa xuống xe.
Mặt Nguyện lúc này cũng đã tươi tắn hơn được một chút:
_Dạ con khỏe nhiều rồi Thím.
Lúc này thím mới quay sang Thành cũng vừa xuống xe đi tới:
_Thím đã làm sẵn nước gừng, con đưa Nguyện vô trong cho nó uống liền đi.
_Chắc là để cô bé uống ở trên phòng rồi nằm nghỉ một lát luôn.
_Vậy cũng được, con đưa con nhỏ lên phòng trước đi, thím mang lên liền cho.
_Dạ, vậy tụi con lên trước.
_Dạ, con đi lên đây thím –Nguyện nói với thím Sau.
_Ờ, hai đưa lên đi. Nói rồi bà đi nhanh vào nhà, lấy đồ để mang lên phòng cho Nguyện
Hai người đi vào trong, khi lên được vài bậc cầu thang, Nguyện chợt đứng lại, cô bé dựa người vào tường, thở mệt nhọc.
Thành vội ôm lấy cô bé:
_Cô bé lại thấy mệt sao?
_Dạ có một chút.
Thành không nói một lời, anh bế thốc cô bé lên và bước nhanh lên phòng. Anh không biết trong lúc đó, Nguyện nhẹ nhẹ nép vào người anh và môi cô bé hé mởi nụ cười mãn nguyện.
Đến cửa phòng, Thành nhẹ nhàng để Nguyện xuống, anh mở cửa rồi dìu cô bé vào phòng, để cô bé ngồi lên giường.
_Cô bé thấy thế nào rồi.
Nguyện liếm nhẹ môi, một đặc điểm thường thấy mỗi khi cô bé có điều chột dạ:
_Cháu không sao mà! Khỏe như trâu, chứ đừng lo. Chú đi thay quần áo cho thoải mái đi.
_Vậy cô bé nằm nghỉ trước đi. Nói rồi anh cúi xuống tháo giày, giúp cô bé nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi anh mới đi thay quần áo.
Thành vừa quay đi thì thím Sáu lên tới. Thấy Nguyện ngồi dậy thím liền nói:
_Con ngồi yên đó, đừng xuống giường.
Thím mang khay đồ đặt lên chiếc bàn trong phòng rồi lấy ly nước gừng mang lại cho Nguyện:
_Uống miếng nước gừng nóng đi con. Uống cho nóng người, một lát là khỏe lại hà.
_Dạ, con cám ơn thím.
Thím Sáu cười hiền từ nhìn Nguyện vừa thổi vừa uống hết ly nước gừng. Thím cầm lấy cái ly không từ tay Nguyện, để nó lên bàn, lúc này Thành cũng vừa bước ra.
_Nguyện uống nước gừng xong rồi hả thím.
_Ừ, còn có ít đồ ăn, thím để đây cho hai đứa. Giờ thím đi xuống, cần gì cứ gọi thím.
_Dạ, con cám ơn thím.
_Ừ, được rồi.
_Thím đi nha Nguyện.
_Dạ, con chào thím.
Sau khi tiễn thím Sáu ra cửa, Thành khép cửa rồi quay trở lại đến ngồi bên mép giường, này Nguyện đang ngồi dựa vào đầu giường, tay thì ôm con sâu thú bông.
_Cô bé có muốn nằm xuống nghỉ một lát không?
_Dạ không, cháu muốn ngồi thế này nói chuyện. Chú ngồi lên đây đi, ngồi cạnh cháu nè.
Nói rồi cô bé ngồi dịch sang bên dành chỗ cho Thành, Thành leo lên giường, không ngồi như Nguyện mà nằm hẳn xuống gối đầu lên hai bàn tay.
_Phi Phi đâu mà nãy giờ cháu không thấy nó.
_Vừa rồi tôi có dẫn nó về quê và chưa dẫn lên.
_Vậy ạ, về quê chắc anh chàng thích lắm.
_Nó cũng hợp với mấy đứa nhỏ ở nhà lắm, nên không lên đây lại chắc cũng không sao.
_Cháu nghĩ nó không đành lòng bỏ mấy cô nàng trên này đâu, khó khăn lắm mới giành được nàng chứ bộ.
_Ừ được rồi, để ít bữa nữa về mang anh chàng lên.
_Mà chú, không ngờ trên xe chú lại có đủ đồ cứu thương như vậy, các ghế sau còn có thể gập thành chỗ để băng ca nữa.
_Tôi là thành viên của đội cứu thương tình nguyện mà.
_Chú kể đi, vì sao chú lại tham gia đội này.
Đội cứu thương tình nguyện thì Nguyện từng nghe qua là những người có kỹ năng sơ cấp cứu và sẵn lòng chở người bị nạn đến bệnh viện, vì bình thường chỗ nào thấy đông đúc là cô bé tự động lảng ra, nên Nguyện chưa từng nghĩ đến sẽ quen biết những người nhiệt tình như vậy.
_Cái này giống như cái số nó vậy, cứ hễ tôi ra đường không dăm bữa thì nửa tháng là thấy có tai nạn, không giúp người ta thì mình thấy ray rứt nên tôi đi học sơ cứu, rồi xin công ty cấp kinh phí để thiết kế lại xe để có thể dùng cứu thương khi cần. Mấy bệnh viện nội thành tôi đi muốn thuộc luôn, mà trong đó cũng nhiều người nhớ mặt tôi luôn.
_Vậy có trường hợp nào chú không kịp đưa được nạn nhân đến bệnh viện không?
_Có chứ. Nhiều người đã không kịp chờ đến bệnh viện.
_Vậy chú có gặp ma lần nào chưa? – Nguyện thấp giọng hỏi.
Thành phì cười:
_Tôi chưa gặp lần nào.
_Có phải vì vậy mà chú không thấy sợ.
_Một phần là vậy, chủ yếu là tôi làm việc mà tôi nghĩ mình nên làm, cũng không hại gì ai, nếu có người cõi âm họ cũng chẳng có lý do gì để mà làm khó tôi cả.
_Nhiều khi không phải làm khó gì mà là đến nhờ giúp đỡ vì không kêu được ai.
Thành phì cười, anh nghiêng người lại nhìn Nguyện:
_Cô bé cũng có tò mò tìm hiểu đề tài này nhỉ.
_Con gái mười đứa thì hết chín thích nghe chuyện ma mà chú.
Kỳ thật Nguyện là số ít còn lại kia, vừa mất thời gian lại tự dọa mình, cô bé không rảnh; chỉ là làm nhà hàng, mặt bằng là yếu tố sống còn, gặp vài lần các yếu tố vô hình, không giải thích rõ ràng được mà người ta gọi chung chung là ma, Nguyện cũng hiểu vấn đề này là có thực, tuy nhiên cô bé cũng biết là thực tế người ta có một số cách làm để có thể chung sống hòa bình. Biết là biết vậy, nhưng khi gặp phải các vấn đề đó thì trách nhiệm sẽ là của người khác, Nguyện chưa bao giờ đụng tay vào.
_Nói vậy là chú không có làm gì thêm như thắp nhang, cúng trái cây hay gì đó.
_Có. Hàng tháng thím Sáu giúp tôi cúng hoa, trái cây, chè xôi. tháng một lần tôi mang xe vào chùa và nhờ thờ nhờ các thầy, các cha làm lễ để giúp siêu độ cho người khuất mặt khuất mày.
_Như vậy dù không thấy chú vẫn tin là có nhưng không thấy sợ
_Đúng vậy, tôi tin. Suy cho cùng thì nếu may mắn được chết già cũng chỉ vài chục năm nữa thì tôi cũng thành giống họ, còn nếu tin theo luân hồi thì mỗi người đều được sinh ra và chết đi vô số lần. Kiểu gì thì cũng chẳng có gì để sợ.
_Chú học sơ cứu ở đâu?
_Ở bệnh viện TÂm An, nơi đó tháng nào cũng tổ chức khóa học miễn phí hết. Cô bé cũng được học ở trường rồi phải không.
_Dạ, thực tập với bạn thì cháu làm được, nhưng thực tế thì không dám, cháu sợ máu.
Thành im lặng, không khí trầm lắng xuống, một lát sau anh ngồi dậy nói:
_Xin lỗi Như Nguyện, hôm nay tôi không nên đưa cô bé đến bệnh viện.
_Chú đừng vậy mà, chú cũng đâu biết là cháu sợ máu.
_Giờ thì tôi biết rồi, nếu có lần sau – THành nhìn Nguyện rồi nhẹ giọng – Tôi sẽ để cô bé về trước.
_Chú đừng áy náy như vậy nữa, là tại cháu thôi, lẽ ra khi đến bệnh viện cháu không nên vào trong, cháu nên tự lo cho mình.
_Không phải là áy náy, tôi là đau lòng.
Nguyện bỏ con sâu bông, tiến đến bên Thành, ôm lấy cổ anh từ phía trước:
_Chú thật là người tốt, được quen biết chú cũng thật tốt.
Thành cũng dịu dàng vỗ vỗ lưng cô bé.
_Cháu muốn nói với chú một bí mật – Nguyện thì thầm vào tai Thành – lúc nãy ở cầu thang, cháu vì muốn được chú bế nên mới giả vờ là bị mệt.
Nguyện thấy rõ ràng là người Thành cứng lại, cô bé buông anh ra, bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi sau đó nhanh như tên chớp cô bé đưa người tới áp môi mình vào môi anh, vụng về hôn lên đó. Thành không có phản ứng gì cho đến khi cô bé rời ra thì anh đưa tay kéo lại. Nụ hôn triền miên kéo dài như vô tận, cho đến khi chuông đồng hồ điểm giờ vang lên thì Thành lập tức dời ra và chỉ còn ôm NGuyện cho đến khi hơi thở cả hai ổn định trở lại.
_Sao thế chú?
_Chùm nho thực sự hãy còn xanh và cô bé phải cố gắng chờ cho đến khi chùm nho ấy chín hẳn mới được.
_Cháu đã trên tuổi rồi, dù là sinh lý hay luật pháp gì cũng đã đủ tiêu chuẩn hết rồi.
_Tôi biết luật quy định thế nào, cũng hiểu con người phát triển ra sao nhưng tôi đặt chuẩn cao hơn.
_Í chú là phải tuổi?
_Cao hơn nữa.
Mẹ ơi, có ai đưa dùm món “đồ cổ” về đúng niên đại của nó dùm với.
_Chú là người của thế kỷ trước lưu lạc đến đây cho đúng không?
Thành chỉ cười cười không phản bác.
“Chú cứ ở đó mà mơ đi, tuổi là giới hạn của tôi, khi đó tôi nhất định phải có full version, hồi giờ chưa có gì tôi thích mà tôi không có được” Nguyện nhủ thầm trong lòng, mặt thì xụ hẳn xuống
_Vui vẻ lên đi cô bé, tôi có một món quà cho cô bé.
Nguyện lập tức ngước lên, nhìn theo tay Thành mở cái hộc ở đầu giường.
Thành quay lại nhìn Nguyện:
_Nhắm mắt lại đi cô bé, thật chặt vào.
Nguyện nhìn nhìn anh rồi quyết định nhắm mắt.
_KHông được nhìn trộm nhé, cho đến khi tôi nói cô bé mới được mở.
Nguyện cảm nhận Thành cầm lấy tay mình đeo một vật gì đó vào.
_Giờ cô bé mở mắt được rồi.
_Hay thật đấy, đúng cái cháu thích-Nguyện chợt nghĩ ra điều gì, cô bé nheo mắt nhìn Thành-chú mua nó hôm đi mua quà sinh nhật cho cháu gái chú phải không?
Thành gật gật đầu.
_Sao lúc đó chú lại muốn mua nó?
_Tôi thấy nó rất hợp với cô bé. Hôm nay vừa đúng dịp để tặng. Chúc mừng cô bé bước qua tuổi dù có muộn vài ngày.
_Cháu cám ơn chú. Nhưng chú thật đã muốn tặng cháu từ lúc ấy sao?- Nguyện dè dặt hỏi.
_Đúng vậy, lần đầu gặp cô bé, tôi đã có ý định tặng quà. Con người tôi là vậy, thích ai thì sẽ muốn tặng quà cho người đó.
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng Nguyện vẫn cảm thấy có gì đó mắc míu ở đây, cô bé không lý giải rõ ràng được, chỉ mơ hồ cảm thấy bức tranh dường như đang thiếu khuyết một mảnh ghép nào đó.
_Gia đình cho phép cô bé ra nước ngoài trong ngày sinh nhật sao?
_Thì có thể xem đó như là một món quà, cũng phải mới mẻ một chút thì mới thú vị mà chú.
Nói thực lòng, Nguyện cũng chả ham sinh nhật, vì Cuision world cô bé đã ứng trước hết quà tặng của mấy năm rồi rồi nên các sinh nhật gần đây đều được tổ chức ở Cuision world và chi phí do cô bé tự trả, mọi người trong nhà thì lại vô cùng hào hứng với chuyện nhắc cho cô bé nhớ: chuyện gì cũng có giá của nó, có sức chơi thì phải có sức chịu. Thật tình có cần phải ghi nhớ kỹ đến vậy không! Năm nay, vậy là trốn được chầu này rồi, vui ghê!
Loáng một cái đã gần chín giờ tối, Nguyện vội vàng trang điểm lại cho mặt tươi tắn lên rồi mới đi taxi về nhà, Thành hẳn nhiên là đưa cô bé về tận nhà, và anh đã chờ cho đến khi cổng nhà Nguyện đóng hẳn rồi mới để taxi đưa mình về lại nhà.
Hôm nay quả là một ngày đại thắng, Nguyện đi vào giấc ngủ với nụ cười mãn nguyện hạnh phúc.