Kết quả chuyến đi dự tính một tuần, đã trễ thêm 10 ngày do bị lũ lần 2, Thành phải ở lại thêm 4 ngày sau khi đoàn về để làm các thủ tục nhận nuôi bé Phúc. Về quê, anh phải ở lại hơn một tuần chờ PHúc quen với nhà mới rồi anh mới quay trở lại thành phố được. Tính ra cả tháng rồi anh không có gặp Nguyện, không biết giờ này cô bé thế nào rồi.
Khi Thành về thành phố, Phi Phi lúc này đã đỡ nhiều rồi, nhan sắc con nhà lành đã mất gần hết, còn lại nét phong trần là chính. Buổi tối, Thành và Phi Phi lại lên mạng gặp Nguyện.
_Ôi trời, nhìn Phi Phi kìa, bữa chiến đầu chắc là ác liệt lắm hả. Phi Phi đã khỏi hẳn chưa chú? Nguyện sau khi nói với Phi Phi thì quay sang hỏi Thành.
_Cũng ổn rồi, sáng mai đến bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa. Đúng là Siêu đã gọi điện yêu cầu mang cả người lẫn thú đến cho anh kiểm tra lại một lượt. Thiệt là!
_Có phải chú bác sĩ hôm trước chú nói chuyện không ạ.
_Đúng rồi.
_Vậy mai cháu ghé thăm Phi Phi, chú cho cháu địa chỉ đi ạ.
_Số 50 Đường Sao La, khu Sách đỏ. Khoảng 10h sáng nhé.
_Dạ, cháu nhớ rồi. Cháu đi ngủ đây, tạm biệt chú. Byebye Phi Phi nhé.
_Ngủ ngon.
_Dạ, chúc chú ngủ ngon.
Khu Sách Đỏ là khu dân cư mới được đầu tư xây dựng. Với ý tưởng nhắc nhở người dân thành phố về các loài thú quý hiếm đã và đang có nguy cơ tuyệt chủng, các con đường cũng như các khu nhà nơi đây đều được đặt tên theo tên những con thú đặc chủng Việt Nam có tên trong sách đỏ: Tê giác, Sao La, Tê Tê, Gấu, Báo Gấm, Bò Rừng, … Sau một thời gian những người ở đây hoặc thường đến đây dù chưa đọc sách đỏ cũng có thể kể ra kha khá các loài có nguy cơ biến mất.
9h sáng Nguyện đón tắc xi An Toàn:
_Chú ơi, chú cho cháu tới số 50 đường Sao La, khu SÁch Đỏ.
_Chỗ bác sĩ Siêu hả?
_Cháu không biết bác sĩ Siêu, chỉ biết ở đó có khám bệnh cho thú nuôi.
_Ở đó có mỗi một ông bác sĩ là ông Siêu thôi, cha này lúc đầu gặp dễ kình lộn với ổng lắm, có điều ổng giỏi thiệt, chữa bệnh cũng khá mát tay.
_Chú có đến đó rồi hả chú?
_Hồi đó con chó ở nhà bị khớp đi không nổi, theo mấy chỗ khác không bớt, có người giới thiệu mới ghé ổng. Tay đó là bác sĩ hẳn hoi đó, đi làm cứng đầu bị sếp đì riết, ghét bỏ về vườn chữa bịnh cho thú nuôi. Cũng bó tay ổng thiệt. Hồi đó tui còn đau chân, đi hơi cà nhắc, ổng dòm sơ sơ rồi đưa cho mấy viên thuốc kiu nếu hết bệnh thì quay lại trả ổng triệu rưỡi. Tui nói nếu uống mấy viên này thôi mà hết bịnh tui trả ổng 5 triệu. Bịnh tui chữa bao nhiêu năm nay, chỗ nào cũng đỡ đỡ chứ không hết hẳn. Vậy mà hết thiệt cô, tui giữ lời quay lại đưa ổng 5 triệu nhưng ổng lấy triệu rưỡi.
_Hay vậy hả chú!
_Uh, sau này ai cần tui giới thiệu hết. Tui cũng nhắc trước phải chịu khó nhịn ổng một chút cho được việc mình, chớ tự ái bỏ về. Vậy mà cũng có người chịu hổng nổi, bỏ đi rồi quay lại, mấy lần như vậy. Chỗ ổng là chỗ đầu tiên bán đồ bảo vệ cho thú cưng đó.
_Là sao chú?
_Thì dây an toàn khi ngồi trên xe hơi nè, trên xe máy, có luôn cho xe đạp luôn… nói chung là đầy đủ, từ đầu đến đuôi, từ cẳng trước đến chân sau, không thiếu món gì.
Nguyện cười cười ngồi nghe ông lái xe hết lời ca ngợi ông bác sĩ thú y cho đến khi đến khu Sách Đỏ.
Khi Nguyện tới nơi thì đã thấy một người một chó đứng chờ sẵn. Thật ra Thành và Phi Phi đã đến trước đó, Siêu cũng đã cắt chỉ vết thương cho anh rồi, Nguyện thường rất đúng giờ nên khi thấy gần đến 10h là anh cùng Phi Phi ra cổng đón cô bé. Thấy Nguyện xuống xe, Phi Phi chạy đến vẫy đuôi mừng, đầu dụi dụi vào chân cô bé. Nguyện ngồi xuống đưa tay vuốt đầu Phi Phi mấy cái rồi nhìn Thành cười.
_Chú và Phi Phi đến lâu chưa ạ.
_Cũng được một lát thôi. Mình vào trong đi.
_Dạ, đi thôi Phi Phi.
Thành cùng Nguyện và Phi Phi đi vào phòng khám bệnh. Siêu đang đứng chờ trong phòng. Lúc nãy nghe Thành nói có một cô bé muốn tham quan phòng khám anh đã thấy hơi là lạ, cô bé con nhà Trung Hào chăng. Cô bé này anh chưa gặp lần nào.
_Giới thiệu với cô bé đây là bác sĩ Siêu, chủ nhân của phòng khám danh tiếng này.
_Dạ, cháu chào chú. Cháu tên là Như Nguyện, rất vui được gặp chú ạ.
_Chào cô bé! Hân hạnh làm quen.
_Cháu đã nghe chú Thành kể về chú nhưng hôm nay mới được gặp.
_Này, Thành đã kể gì về tôi thế? Có phải là chuyện xấu không?
_Dạ, không phải chuyện xấu ạ, chỉ là chuyện hơi hơi xấu thôi ạ.
_Hơi hơi xấu, không phải xấu cũng không rất xấu. Là những chuyện gì, nói mau!
_Hmm, chuyện này thấy vậy nhưng cũng mất tí công sức, cổ cháu giờ hơi khô nên chưa thể kể ngay chú ạ.
_Í là gì đây, học mánh của viên chức đòi phí thông giọng à.
_Hihi, kinh tế khó khăn người ta đang hô hào tăng xin giảm mua, tích cực cầm nhầm mà chú. Cơ hội tốt vầy mà bỏ qua thì uổng chết.
_Haha, cô bé cứ kê phí cho cao lên, hóa đơn sẽ được gởi tất cho chú Thành của cháu.
_Hì, cộng thêm vô hóa đơn khám cho Phi Phi hả chú.
Siêu nhướng mày xác nhận đúng.
_Phi Phi lại đây khám bệnh nào.
Phi Phi ngoan ngoãn đi tới cho Siêu kiểm tra. Nguyện ngồi gần đó xem, Thành thì đứng gần đó quan sát. Siêu kiểm tra tới lui một hồi rồi nói:
_Ổn rồi, giờ thì Phi Phi có thể tái xuất giang hồ được rồi.
_Vậy là Phi Phi khỏi hẳn rồi hả chú, còn mấy vết sẹo sau này có hết không chú.
_Sức khỏe thì ổn rồi, nhưng sẹo thì không mất đâu, chỉ có lớp lông mới ra che khuất bớt thôi. Mà biết đâu, cô nàng cẩu kia thấy vậy sẽ cảm động mà yêu Phi Phi nhà mình hơn.
_Hì, dạ.
_Cô bé đến nhà chú Thành lần nào chưa?
_Dạ, chưa.
_Tí nữa cô bé có bận gì không?
_Dạ không. Sáng nay cháu đến thăm Phi Phi và tham quan chỗ này thôi.
_Tôi đang thèm mấy món ăn của thím Sáu, đang tính ghé chỗ chú Thành làm khách, cô bé có muốn đi cùng không?
Thấy Nguyện tỏ vẻ chưa hiểu mấy, Thành giải thích:
_THím Sáu là bà chủ nhà trọ của chú, có mở thêm một quán ăn nhỏ, cũng khá đông khách.
_Nghe hấp dẫn quá.
_Cô bé đi đi, chần chứ là mất cơ hội.
_Dạ, cháu sẽ không để lỡ cơ hội này.
_Người trẻ phải vậy mới tốt, cơ hội đi qua là bắt lấy liền. Giờ cô bé đi tham quan một vòng quanh đây đi, tôi xong vài ca hẹn trước này nữa là đi được.
_Dạ.
Thành dẫn Nguyện và Phi Phi đi thăm một vòng, trung tâm này ngoài chăm sóc thú cưng ra còn một cửa hàng bán đồ cho thú cưng vô cùng phong phú từ các mặt hàng thời trang, đến các dụng cụ bảo hộ, bảo hiểm, thức ăn, đồ chơi…Đến khu chăm sóc thú nuôi dài hạn mới thấy thú cưng cũng có đủ thứ loại bệnh. Khu phục hồi chức năng cũng khá đông bệnh nhân, thì ra thú cưng cũng gặp biết bao là tai nạn mà phần lớn là do bất cẩn khi đi đường. Đi một vòng Nguyện thích nhất là vườn hoa và khu vui chơi dành cho thú cưng. Tới chỗ cầu trượt, cô bé và Phi Phi cũng tranh thủ chơi vài lượt, tới chỗ cầu bập bênh dưới tàng cây to thì cô bé nhất quyết lôi cả Thành vào. Thành một bên, Nguyện ôm Phi PHi ngồi một bên, chơi một lát thì 2 người ngồi yên để Phi Phi chạy qua chạy để bập bênh lên xuống. Phi Phi tỏ ra rất thích thú với trò này. Nhà cô đang có dự án khu vui chơi, phải thêm hạng mục khu dành cho thú cưng mới được, nơi đây sẽ thiết kế hẳn các trò chơi dành riêng cho chủ và thú cưng, cũng như những dịch vụ đi kèm cho thú cưng, điều này hẳn sẽ tạo một dấu ấn mới mẻ khiến mỗi khi nhắc đến mọi người đều sẽ nhớ đến khu vui chơi này đầu tiên.
Đến khi Thành và Nguyện trở lại phòng khám của Siêu thì đã sắp đến giờ cơm trưa. Đến nơi thì nghe có tiếng ồn ào la hét, một hồi lại thấy một người đàn ông bị 2 bảo vệ lôi ra. Hỏi ra mới biết, nơi này có quy định hễ chủ nhân nào bất cẩn khiến thú cưng bị thương thì phải thành tâm cúi đầu nhận lỗi trước thú cưng dưới sự chứng kiến của nhân viên nơi đây thì bác sĩ mới bắt đầu chữa trị. Nhìn tưởng đơn giản nhưng cũng có không ít người bỏ cuộc, điển hình là người đàn ông mới vừa được lôi ra ngoài lúc nãy. Quy định này không từ tên bác sĩ họ Cao tên Siêu lúc nãy thì còn ai vô đây nữa. Gây không biết bao nhiêu phiền toái nơi đây rồi.
Một lát sau, khi mọi việc đã an ổn. Siêu xuất hiện trước mặt THành và Nguyện, trông vô cùng vui vẻ cứ như chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra vậy. Bác sĩ Siêu quả là rất cá tính. Dài dòng thì chỉ có nước đói chết, đi ăn thôi. Thành lái xe đưa Siêu, Nguyện và Phi Phi về khu trọ của mình. Trên đường, Siêu huyên thuyên hỏi đủ thứ:
_Hồi nãy chưa kịp hỏi thăm Nguyện, cô bé học lớp mấy rồi.
_Dạ, cháu đang học 11.
_Vậy là mới 16 tuổi thôi, còn trẻ lắm.
_Nhà cháu ở đâu.
_Dạ bên khu Nam
Khu nhà giàu, Siêu thầm nghĩ, mà nhìn trang phục cũng đủ biết.
_Cô bé thấy phòng khám của tôi thế nào?
_Dạ, cháu rất thích.
_THật sao, thích ở những điểm nào?
_Cháu thích nhất khu vui chơi, sau là cửa hàng.
_2 nơi đó là tâm huyết suốt mấy năm của tôi đó. Mỗi lần thấy ai chở thú cưng đi người đường mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào là tôi muốn nổi điên. Đơn giản lắm, bị quẹt xe một cái, chưa cần phải té đâu, đảo xe thôi, tụi nó hốt hoảng nhảy xuống chạy lung tung, xe khác né sao kịp. Biết bao nhiêu ca vậy rồi.
_Cho nên mới có cái màn hồi nãy phải không chú.
Siêu cười xòa, hơi thẹn một chút:
_Để mầm non nhìn thấy hình ảnh không đẹp rồi.
_Có sao đâu chú, cháu hết sức ủng hộ biện pháp của chú. Nếu là cháu, mấy người bất cẩn cháu sẽ tính phí gấp 3.
_Hôm nay bác sĩ Siêu gặp tri kỉ rồi ha. Thành lúc này mới lên tiếng.
_Lúc đầu tôi cũng tính làm thế nhưng bên tư vấn khuyên thôi vì sẽ gặp phiền toái với hội bảo vệ người tiêu dùng.
_Nếu là cháu, cháu sẽ lập một quỹ từ thiện chăm sóc thú bị bỏ rơi, ai bất cẩn cháu bắt đóng góp từ thiện, từ thiện thì đâu có lợi nhuận, chủ yếu là tinh thần tự nguyện, hội bảo vệ tiêu dùng có muốn lên tiếng cũng chẳng có cớ gì.
_Cô bé nói có lý, nếu việc xin lỗi quá khó khăn thì bỏ tiền ra, cách này được đó. Tôi sẽ cho áp dụng ngay, để xem có thu được đồng nào không nhé.
_Chắc chắn là có, chỉ là không biết được bao nhiêu thôi.
_Tôi nhất định sẽ để cho cô bé một ghế danh dự trong ban quản lý quỹ từ thiện thú nuôi.
_Cháu rất hân hạnh.
_Mà này cô bé, tên THành này kể gì về tôi với cô bé vậy?
_Chuyện này khó mà nói không không được chú ơi. À nhưng có chuyện này chắc chú chưa nghe. Lúc đến đây cháu gặp một chú tắc xi. Xem ra chú Siêu đã gây được ấn tượng sâu sắc trong lòng chú ấy. Qua lời chú đó, chú với trung tâm của chú không có nằm trên mặt đất mà lưng lửng ở trên này nè. Nguyện vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ lên trời.
_Lên tận mây xanh luôn.
_Dạ, tận tầng chín luôn.
_Ông tắc xi nào sao chú không có ấn tượng nhỉ.
_Cái ông mà chú lấy thuốc của kiki chữa cho chân của ổng í, giá thuốc triệu rưỡi mà ổng boa thêm ba triệu rưỡi nữa thành 5 triệu đó chú.
_Có chuyện vậy sao? Thành nghi hoặc.
_Haha, cô bé cũng có khiếu bịa chuyện đó. Siêu cười phá lên trước câu chuyện được thêu dệt thêm của Nguyện
_Mà tay đó trước đây chú nhớ lái xe tải mà, giờ đổi sang tắc xi rồi sao.
_Chắc là để có thể gặp gỡ nhiều khách hàng, tiện thể quảng cáo dùm cho chú.
_Con bé này, cũng thuộc loại bịa chuyện không chớp mắt nhỉ.
_Không có chuyện đó, cháu vô cùng trung thực và chất phác. Nguyện nói đầy vẻ nghiêm túc.
Rồi cả 3 phá ra cười. Phi Phi cũng sủa gấu gấu phụ họa.
Đi khoảng 20 phút là đến xóm Bến Đò. Xóm này tên vậy chứ ở đây chẳng thấy con đò nào. Nó là một xóm nhỏ nằm dưới chân cầu. Có lẽ khi xưa, khi cầu chưa được xây, nơi này là nơi tập trung cũng một xóm nhỏ làm nghề đưa đò. Sau khi có cầu, dân ở đây phải chuyển sang nghề khác nhưng họ vẫn gắn bó với xóm Bến Đò này. Nhà trọ của Thành là khu nhà trọ lớn nhất xóm. Nhà cửa nơi đây nhìn cũng tương đối khang trang. Bà chủ tầng trệt đầu xóm, bên cạnh là quán cơm chẳng biển hiệu gì, chủ yếu phục vụ cư dân trong xóm. Tuy vậy nhưng vì đồ ăn ngon, nên có một số người ở xa tít tắp thỉnh thoảng cũng tìm đến thưởng thức, có khách đi xe sang, mặc đồ hiệu cũng tìm đến. Tuy Thành đã gọi điện trước nhưng do hôm nay khách đến đông, khi 3 người đến nơi thì đã không còn chỗ. Không thành vấn đề, chỉ cần có đồ ăn ngon là được, chỗ ngồi thì đã có phòng trọ của Thành. Tuy không dành được chỗ cho THành nhưng thím Sáu đã chuẩn bị sẵn một mâm đầy các món ngon, đồ tráng miệng và cả đồ uống cho anh. Mọi người chỉ cần mang lên phòng là ăn được.
Phòng của Thành tương đối rộng và rất đơn giản, đồ đạc không có mấy. Ngoài giường ngủ, tủ đựng quần áo, một chiếc bàn nhỏ, trên tường không có gì ngoài chiếc kệ sách với một ít sách, một cái quạt được treo trên tường. Đối diện giường ngủ là một chiếc tivi mỏng, nhìn cũng là hàng tốt nhưng đã qua mốt vài năm Nơi đây anh chỉ ngủ, và đọc sách, đi ăn thì xuống chỗ thím Hai. Cửa sổ khá lớn nhìn ra sông, từ đây có thể nhìn thấy thuyền bè qua lại và lục bình dập dềnh xuôi dòng. Thứ đặc biệt nhất trong phòng là một mô hình hang núi, nhìn rất giống thật, có cả rêu mọc trên đó, nhìn kỹ mới thấy Rì Rì đang ngủ trong đó.
Thành mở cửa lớn ra ban công, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, nhưng không khí lại rất mát mẻ dễ chịu nhờ những làn gió nhẹ từ sông thổi vào.
Thành và Siêu kê bàn, lấy ghế và soạn đồ ăn. Nguyện thì bận rộn lấy đồ ăn cho Phi Phi. Khi Nguyện rửa tay xong thì Thành và Siêu đã ngồi sẵn vào bàn chờ cô bé. Trên bàn là 3 tô bún ốc, 3 dĩa ốc xào chuối ăn kèm bánh tráng nướng, 3 cuốn bánh với nhân thịt bò nướng theo phong cách miền trung, 3 chén chè bà ba, một dĩa trái cây và 3 ly trà lá dứa. Nguyện nhắm không thể nào ăn hết phần của mình, cô quay sang cầu cứu Thành và Siêu. Thím Sáu nấu ăn quả là rất ngon, cả 3 chén sạch đồ ăn trên bàn và no căng bụng. Sau bữa trưa, chén bát được dọn tạm xuống dưới, bàn dĩ nhiên là để lại dành cho tiết mục tán dóc chờ tiêu cơm.
_ Chỗ này có cái ban công là lý tưởng nhất, đứng đây hóng mát ngắm sông là tuyệt cú mèo. Nguyện nhìn ra cửa sổ nói.
_Mùa lục bình nở hoa cũng rất đẹp. Thành bổ sung.
_Thỉnh thoảng cũng có người trôi nữa. Siêu chen vào.
_Nghe thấy ơn ớn, chú đã gặp lần nào chưa?
_Cô bé đừng có nghe lời tên này, hắn thích làm mất hứng của cô bé thôi.
_Nhưng cũng đâu phải là không có. Siêu vẫn không từ bỏ
_Biết là vậy, nhưng cũng mấy khi vả lại đứng đây thì cũng chẳng thấy gì đâu.
Lúc này thím Sáu bước vào:
_Con chào thím, khách về hết chưa thím? Siêu mau miệng.
_Con còn thím. Nguyện cũng đứng dậy chào.
_Thôi mấy đứa ngồi xuống, ngồi xuống. Khách chưa về hết nhưng bớt đông rồi nên thím mới lên đây được nè. Sao, hôm nay ăn thấy sao. Bà hỏi Nguyện, chắc vì hai tên kia đã quá quen không cần quan tâm nữa.
_Dạ ngon lắm thím.
_Cô bé này lần đầu thím mới gặp. Giới thiệu cho thím biết chút đi con.
_Dạ, con tên là Như Nguyện, năm nay học 11, nhà ở khu Nam.
_Ờ, con ăn mà thấy thích thì cứ ghé đây. Đảm bảo lúc nào cũng có đồ ngon cho con ăn.
_Nguyện cũng có thể rủ bạn bè đến ăn ủng hộ thím Sáu, thím Sáu chắc chắn sẽ tính giá hữu nghị cho. Có phải vậy không thím. Siêu lên tiếng.
_Ờ, Siêu nói đúng đó Nguyện. Riêng con thím sẽ miễn phí, tới bao nhiêu lần thì miễn phí bấy nhiêu lần.
_Wa, thím tốt với con quá. Nguyện cười thích chí.
Chẳng phải là vì cái tên Thành này cả đời chẳng đưa ai về sao, giờ mà hắn có đem về cóc ghẻ hay chuột mù thì cũng được đối xử đặc biệt thôi. Siêu thầm nghĩ.
_Từ ngày cháu quen chú Thành, cháu thấy mình hên hơn thì phải, cháu gặp được rất nhiều cô bác thú vị, còn rất tốt với cháu nữa.
_Cô bé phải đối xử tốt với cát nhân của mình đi nha. Siêu không bỏ lỡ cơ hội.
_Hì, dạ.
_Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, phải chụp hình làm kỷ niệm thôi. Siêu giơ điện thoại của mình lên đề nghị.
_Dạ cháu ủng hộ hai tay, chú chụp đẹp một chú nha chú.
_Bao luôn, không đẹp tôi bỏ nghề liền
_Bỏ nghề chụp hình hay nghề bác sĩ vậy chú?
_Đương nhiên là chụp hình rồi, giờ tui chỉ còn cái phòng khám đó để kiếm chén cháo thôi.
Mọi người chụp hình vô cùng vui vẻ, từ chung đến riêng, từ ảnh nghệ thuật đến ảnh selfi. Xong rồi lại xúm nhau coi hình trên máy tính của Thành.
Thím sau xem hình xong thì đi nghỉ, Siêu vẫn còn việc ở phòng khám, Nguyện cũng về theo. Thành tính đưa Nguyện về nhưng cô bé từ chối bảo Thành nghỉ ngơi, nên anh chỉ ra cổng tiễn hai người lên taxi. Lúc Nguyện chuẩn bị đi Thành nói với Nguyện:
_Tôi sẽ gởi ảnh qua face cho cô bé.
_Dạ, cám ơn chú. Tạm biệt chú.
Thành đứng tiễn cho đến khi xe đi khuất mới quay trở vào nhà. Anh ngắm lại những bức ảnh trên máy và thấy vô cùng ngọt ngào.
Buổi tối, Siêu gọi điện bảo Thành qua nhà. Hai người ngồi ở ghế đá dưới sân hóng mát, trên bàn là mấy chai bia.
_Cô bé hồi sáng cậu làm sao mà quen được.
Biết chắc là anh chàng lôi qua là để nói chuyện này mà.
_Vô tình quen thôi, tớ và cô bé gặp một ông chú bị bịnh ngất xỉu, cả hai cùng đưa ông bác đó đi cấp cứu và quen biết từ đó.
_Cậu biết nhà con bé chứ.
Thành gật đầu không nói. Nhìn bộ dạng không muốn nói lắm.
_Nói xem nó là con nhà ai.
_Nguyện là con út của ông chủ tập đoàn Tài Phát.
_Ôi mẹ ơi!
Cảm thán một hồi rồi Siêu mới nói tiếp:
_Sở thích của cậu cũng đặc biệt đó, báo hại chú Trung lo lắng cậu không thích phụ nữ lâu nay.
Thành nhìn Siêu một cái rồi quay sang uống một ngụm bia, không nói gì.
_Này, nói gì đi chứ.
_Cậu muốn tớ nói gì?
_Cậu thật sự định tính chuyện yêu đương với con bé chưa thành niên đó hả?
_Cô bé còn nhỏ vậy, tôi tính được chuyện gì chứ, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Siêu trầm ngâm một lát rồi nói:
_Cậu sẽ phải chờ lâu đó, chưa kể từ giờ đến lúc trưởng thành con bé sẽ có nhiều lần thay đổi, một con trâu già như cậu không biết có cái cửa he hé nào không.
_Tớ chẳng quan tâm đến chuyện đó. Hiện tại tôi có thể làm bạn với cô bé là được rồi, chuyện xa hơn đợi sau này hẵng nói tới.
_Cậu là đang me kim chi ngọc diệp nhà người ta, nếu là tôi thì tôi cũng cấm cửa cậu thôi. Sao cậu không chọn một con đường nào dễ đi một chút. Ngoài Bách Trung Lan si tình bao nhiêu năm nay, bác sĩ, y tá ở bệnh viện Tâm An thích cậu không ít.
_Chuyện đó đâu phải muốn là được. Cậu nói sang chuyện khác đi.
_Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi. Nhưng không sao, dù sao vẫn là tin tốt. Tôi phải báo ngay cho chú Trung để chú ấy mừng, để mỗi lần tôi xuống đó chú í tốt với tôi hơn một chút.