Không biết từ khi nào thì Lục Cẩm Dương đã đem trâm châu Hải đường siết chặt trong tay, hung hăng cắm ở phía trên cánh tay trái của Cố Du Hiên, nghiến răng nghiến lợi rồi nói, "Cố Du Hiên, đây là ngươi nợ ta."
Phía trên trâm châu Hải đường có độc, Cố Du Hiên không chết được, nhưng phải kéo theo tàn tật cả đời, đối với loại người xưa nay cậy mạnh như hắn, trừng phạt như thế xem như là sống không bằng chết.
"Nếu lúc trước, ta không có gặp ngươi thật tốt." Lục Cẩm Dương ở bên tai Cố Du Hiên nói thầm, "Du Hiên ca ca, ngươi chỉ biết là có sổ sách tồn tại, lại không biết ta là người giữ nó, bất quá ta đã phá huỷ nó rồi, cho nên ngươi nhất định là tìm không thấy."
Cố Du Hiên nhất thời thất thần.
"Lúc trước tại sao ta lại yêu ngươi đến mức như vậy, làm tất cả mọi việc vì ngươi, bất quá hộp gỗ cây tử đàn kia, là ngoại tổ lưu lại cho ta bảo hộ.
Dứt lời, Lục Cẩm Dương ánh mắt trở nên ngoan lệ, khí lực trong tay không ngừng tăng, bước lay động sai lạc, Cố Du Hiên vận khí rời khỏi, Lại ở ngực Lục Cẩm Dương đánh tới, "Buông tay. . . . . ."
Lục Cẩm Dương ánh mắt tán loạn, càng nhớ rõ hôm qua, Lục Uyển Nhi dịu dàng ở chính bên tai nàng nói, "Muội muội, tại sao có thể không cẩn thận như vậy, ngay cả đứa nhỏ của mình cũng không chăm sóc được, thật sự là đáng tiếc, hảo hảo lại ngã xuống ngay bậc thềm."
"Hiện tại nhìn xem, bộ dạng thật đúng là rất giống với lão gia, chỉ tiếc lão gia đối với ngươi căm thù đến tận xương tủy, cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn một cái, bằng không nhất định sẽ phát hiện đây là cốt nhục của hắn."
Lục Uyển Nhi cười dữ tợn, "Hiện giờ, muốn trách cũng chỉ trách ngươi chính mình quá mức tự cho là đúng, Cố Du Hiên là một kẻ có dã tâm và khát vọng rất lớn, nhìn lại chính ngươi đi, năm đó Lục Cẩm Dương thanh danh bừa bãi, hắn như thế nào sẽ thích ngươi sao, ngươi thế nhưng tự mình đa tình nhiều năm như vậy. . . . . . Bất quá ta muốn cám ơn ngươi đến giúp đỡ Du Hiên nhiều năm như vậy, tỷ tỷ đi trước tạ ơn."
"Hoa rơi xuống."
Cẩm dương chậm rãi nhắm mắt lại, miễn cưỡng cười cười, ánh mắt ngoại tổ lo lắng, Thanh nhi khờ dại ý cười. Sân si oán hận bất quá phù hoa cả đời, nàng vì Cố Du Hiên thay đổi nhiều lắm, nếu nói là hận, nàng chỉ hận chính mình vô dụng không đủ năng lực bảo hộ người thân, máu tươi đã chảy gần hết vạt áo Hải đường phía trên, khiến cho nàng trông thật yêu nghiệt.
Nàng giống như thấy được Thanh nhi tập tễnh học cách đi kêu "Mẫu thân bồng. . . . . ."
"Phu nhân, bất kể thế nào người cũng nói, hoặc là khóc vài tiếng đi."
Nguyên Đông khóe mắt mang theo nước mắt, thử lay động thân thể Lục Cẩm Dương , muốn nàng đáp lại mình, nhưng Lục Cẩm Dương lại giống như không có cảm giác gì, ánh mắt dại ra.
Một đêm, suốt một đêm vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, Lục Cẩm Dương hai mắt màu đỏ tươi.
"Người cứ như vậy kìm nén , ắt sẽ lại bệnh, tiểu thư đã đi rồi." Khi nói chuyện, Nguyên Đông nước mắt cũng nhịn không được chảy ra.
Buổi sáng tiểu thư nói phu nhân đứng ở trong viện buồn rầu, muốn mang đến cho phu nhân chút hoa hải đường đến mà phu nhân thích nhất, phu nhân nhìn, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, chính là nửa canh giờ cũng không có trở về, thời điểm Nguyên Đông đi tìm, chỉ thấy Thanh nhi sắc mặt trắng bệch, trên trán mang theo vết máu, nằm ở thềm đá phía trên, nàng thất kinh ôm lấy tiểu thư, tìm tòi hơi thở, thế nhưng không có hô hấp.
Lục Cẩm Dương bây giờ liền đem Cố Thiến Thanh ôm vào trong ngực, không khóc không cười, nhìn mê mẩn hoa hải đường đã muốn tàn úa trong tay Thanh nhi của nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không biết từ khi nào thì Lục Cẩm Dương đã đem trâm châu Hải đường siết chặt trong tay, hung hăng cắm ở phía trên cánh tay trái của Cố Du Hiên, nghiến răng nghiến lợi rồi nói, "Cố Du Hiên, đây là ngươi nợ ta."
Phía trên trâm châu Hải đường có độc, Cố Du Hiên không chết được, nhưng phải kéo theo tàn tật cả đời, đối với loại người xưa nay cậy mạnh như hắn, trừng phạt như thế xem như là sống không bằng chết.
"Nếu lúc trước, ta không có gặp ngươi thật tốt." Lục Cẩm Dương ở bên tai Cố Du Hiên nói thầm, "Du Hiên ca ca, ngươi chỉ biết là có sổ sách tồn tại, lại không biết ta là người giữ nó, bất quá ta đã phá huỷ nó rồi, cho nên ngươi nhất định là tìm không thấy."
Cố Du Hiên nhất thời thất thần.
"Lúc trước tại sao ta lại yêu ngươi đến mức như vậy, làm tất cả mọi việc vì ngươi, bất quá hộp gỗ cây tử đàn kia, là ngoại tổ lưu lại cho ta bảo hộ.
Dứt lời, Lục Cẩm Dương ánh mắt trở nên ngoan lệ, khí lực trong tay không ngừng tăng, bước lay động sai lạc, Cố Du Hiên vận khí rời khỏi, Lại ở ngực Lục Cẩm Dương đánh tới, "Buông tay. . . . . ."
Lục Cẩm Dương ánh mắt tán loạn, càng nhớ rõ hôm qua, Lục Uyển Nhi dịu dàng ở chính bên tai nàng nói, "Muội muội, tại sao có thể không cẩn thận như vậy, ngay cả đứa nhỏ của mình cũng không chăm sóc được, thật sự là đáng tiếc, hảo hảo lại ngã xuống ngay bậc thềm."
"Hiện tại nhìn xem, bộ dạng thật đúng là rất giống với lão gia, chỉ tiếc lão gia đối với ngươi căm thù đến tận xương tủy, cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn một cái, bằng không nhất định sẽ phát hiện đây là cốt nhục của hắn."
Lục Uyển Nhi cười dữ tợn, "Hiện giờ, muốn trách cũng chỉ trách ngươi chính mình quá mức tự cho là đúng, Cố Du Hiên là một kẻ có dã tâm và khát vọng rất lớn, nhìn lại chính ngươi đi, năm đó Lục Cẩm Dương thanh danh bừa bãi, hắn như thế nào sẽ thích ngươi sao, ngươi thế nhưng tự mình đa tình nhiều năm như vậy. . . . . . Bất quá ta muốn cám ơn ngươi đến giúp đỡ Du Hiên nhiều năm như vậy, tỷ tỷ đi trước tạ ơn."
"Hoa rơi xuống."
Cẩm dương chậm rãi nhắm mắt lại, miễn cưỡng cười cười, ánh mắt ngoại tổ lo lắng, Thanh nhi khờ dại ý cười. Sân si oán hận bất quá phù hoa cả đời, nàng vì Cố Du Hiên thay đổi nhiều lắm, nếu nói là hận, nàng chỉ hận chính mình vô dụng không đủ năng lực bảo hộ người thân, máu tươi đã chảy gần hết vạt áo Hải đường phía trên, khiến cho nàng trông thật yêu nghiệt.
Nàng giống như thấy được Thanh nhi tập tễnh học cách đi kêu "Mẫu thân bồng. . . . . ."