"Uyển Nhi. . . . . ."
Con ngươi Lục Uyển Nhi buông xuống, ẩn ẩn có chút đau thương, lúc ấy Hứa thị liền mềm lòng.
Trong phút chốc, giọng Hứa thị nghẹn ngào, "Uyển Nhi, lúc trước ở trong phủ, ngươi nói với nương, không cần chăm sóc nha đầu kia, cứ bỏ mặc nó, hiện giờ nha đầu kia lại giống như con ngựa hoang, thanh danh đã bị hủy, không nói đến quá khứ như thế nào, hiện giờ đã lập gia đình vì sao ngươi đối với nàng vẫn còn dung túng, còn ở trước nàng cúi đầu, nương không rõ, rốt cuộc là vì sao?"
"Người yên tâm, chỉ bằng Lục Cẩm Dương, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhi." Khóe miệng Lục Uyển Nhi hiện lên một tia cười lạnh.
Từ bé đến giờ, Lục Cẩm Dương đều bại trong tay của nàng, lần này Cố Du Hiên cũng không ngoại lệ.
Lục Uyển Nhi chìm trong suy nghĩ, nàng muốn Lục Cẩm Dương đều phải thua nàng, chỉ cần nàng ở Cố gia, còn lo không có cơ hội sao, chỉ cần nói vài câu, Lục Cẩm Dương chắc chắn sẽ nhịn không được.
Nàng muốn thắng Lục Cẩm Dương, muốn cho cả cuộc đời của Lục Cẩm Dương chỉ toàn là ác mộng, giải quyết như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho nàng ta sao.
Nàng nhớ rõ, cũng trong một ngày xuân ấm áp như thế này, tình cảm giấu kín từ lâu, nàng cố lấy dũng khí hướng người ấy thổ lộ cõi lòng, thậm chí đã chuẩn bị tốt tất cả, đổi lấy chỉ nhận được sự cự tuyệt vô tình, người ấy lại đem tôn nghiêm của nàng tùy ý giẫm đạp.
Ngực Lục Uyển Nhi bỗng nhiên quặn đau, nàng nói người ấy sau này nhất định sẽ hối hận, từ đó liền cắt đứt quan hệ.
"Phụ thân vẫn cần mẫu thân trợ gíup"
"Đó là tất nhiên, cho dù ngày sau ngươi cùng Lục Cẩm Dương nổi lên tranh chấp, phụ thân nhất định sẽ che chở cho ngươi." biểu tình Hứa thị thoáng dịu xuống.
Sau khi được Lục Uyển Nhi khuyên bảo, cuối cùng Hứa thị cũng hiểu ra, đành gắng gượng tiếp nhận, làm cho Trần Oánh vô cùng cảm kích.
. . . . . .
Thoạt nhìn tâm tình của Lục Cẩm Dương rất tốt.
Xuyên thấu qua rèm cửa trên xe ngựa, nàng lẳng lặng nhìn ngắm cảnh vật ở xung quanh , trên đường cái thanh âm các tiểu thương đang rao bán, thanh âm tiểu hài tử nô đùa, làm cho nàng cảm thấy thực hạnh phúc.
Hôm qua mưa to suốt một đêm , giống như đem hết mọi thứ hèn hạ tăm tối nhất thế gian mà rửa sạch, Lục Cẩm Dương đang thích thú hít thở bầu không khí mới mẻ này.
Đã bao nhiêu lâu nàng chưa thấy qua cảnh tượng hoạt bát như vậy.
Khi còn ở thiên viện, nàng gần như đã tách biệt với bên ngoài.
Bảng hiệu Hà phủ từ xa đã có thể nhìn thấy, hai chữ mạ vàng nổi bật nhanh chóng đập vào mắt Lục Cẩm Dương, khóe mắt nàng hiện một tia ấm áp, đây là nơi nàng quen thuộc nhất, cũng là nơi mà nàng cảm thấy áy náy vô cùng, thậm chí vào đêm khuya nàng còn mơ thấy bản thân mình đứng trước cửa Hà phủ, nhưng lại do dự không dám bước vào.
Ngoại trừ cao hứng, Lục Cẩm Dương còn có một chút khẩn trương.
Kiếp trước, một nhà ngoại tổ bởi vì triều đình có biến nên họa ập đến, cả nhà nàng bị tịch thu tài sản,giết hết mọi người, ngay cả dòng họ xa cũng bị liên lụy, Hà gia phồn thịnh giống như phù dung sớm nở tối tàn, vỏn vẹn chỉ trong một ngày liền lụn bại ngã xuống.
Lúc trước lòng của nàng đều đặt trên người Cố Du Hiên, đối với chuyện ở ngoài, hết thảy đều không quan tâm, chỉ nghĩ cách làm thế nào để Cố Du Hiên tín nhiệm nàng một lần nữa, lúc đó nàng mang thai Thanh nhi được tám tháng, nghe được tin do Trần Oánh cố ý nói, liên tục ngả vài bước, cho nên Thanh nhi không đủ tháng liền sinh ra, nàng cũng suýt nữa khó sanh mà chết.
Cẩm Dương nhớ ngoại tổ mẫu cả đời kiêu ngạo, cuối cùng lại dùng chín thước lụa trắng kết liễu cuộc đời của mình, chắc hẳn người đã rất tuyệt vọng.
Là nàng nhiều lần đã phụ tâm ý của ngoại tổ, vậy mà trước khi chết người còn lo lắng cho ngoại tôn nữ là nàng về sau có sống tốt hay không.
Khóe môi Lục Cẩm Dương cắn đến trắng bệch, cả đời này, bất luận như thế nào, nàng đều phải bảo trụ Hà gia thật tốt.
"Cố phu nhân. . . . . . Thật sự xin lỗi , lão phu nhân có mệnh lệnh, người của Cố gia không được phép xuất hiện tại đây, cho nên. . . thỉnh Cố phu nhân hãy quay về."
Quản gia Hà phủ cúi đầu, khiêm tốn nói, hạ nhân từ xa đã trông thấy xe ngựa của Lục Cẩm Dương, hắn tất nhiên là đi bẩm báo lão phu nhân, việc không cho tiểu thư vào cửa là lão phu nhân tự mình hạ lệnh, hắn ở giữa truyền lời, không dám cầu gì quá đáng, chỉ cầu Lục Cẩm Dương thủ hạ lưu tình, đừng đem tức giận trút trên người của hắn.
Đúng như dự kiến, Lục Cẩm Dương thản nhiên cười, "Không có việc gì, ta hiểu, ta không trách ngươi."
Lúc ấy nàng không quan tâm đến sự ngăn cản của ngoại tổ, cố ý cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn sự, thời điểm gả cho Cố Du Hiên,ngoại tổ mẫu đã nói , Cố gia cùng Hà gia nàng chỉ có thể chọn một, là nàng đã làm ngoại tổ mẫu tức giận.
Tiểu tứ thở phào một cái.
Lục Cẩm Dương đột nhiên quỳ xuống, dáng người kiên cường, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Ngoại tôn nữ bất hiếu Lục Cẩm Dương thỉnh an ngoại tổ mẫu, hy vọng tổ mẫu khỏe mạnh."
Tiểu tứ giống như nhìn thấy quỷ, kinh hãi đến mức miệng không khép lại được.
"Phu nhân, người làm cái gì vậy?" Vương ma ma cùng Liên Sinh mở to hai mắt nhìn.
Thái độ Lục Cẩm Dương kiên quyết và chân thành nói, "Các ngươi không cần khuyên ta, lòng ta đã định."
Tiểu tứ không tin vào mắt mình, vội vàng phân phó thủ vệ canh cửa, rồi nhanh chóng rời đi, Hà lão phu nhân tuy rằng ra lệnh, không cho Lục Cẩm Dương tiến vào Hà phủ nửa bước, nhưng nếu để ý kỹ một chút, sẽ biết được lão phu nhân chẳng qua chỉ là nhất thời tức giận mà thôi.
Để cho Đại tiểu thư đường đường chính chính quỳ trước cửa, ai u, đây là chuyện gì đây!
"Phu nhân, người. . . . . ."Biểu tình trên mặt Liên sinh thay đổi không ngừng.
Ai cũng không nghĩ tới, Lục Cẩm Dương lại dùng cách như vậy đến thỉnh tội.
Vương ma macùng Liên Sinh nhìn nhau gật đầu, liền quỳ gối ở phía sau Lục Cẩm Dương. Mặc kệ Lục Cẩm Dương làm cái gì, các nàng nhất định sẽ làm theo ... tận lực chống đỡ cho phu nhân của các nàng.
Lục Cẩm Dương không có ngăn cản, cũng không nhiều lời, chỉ im lặng quỳ , đối với ánh mắt khác thường của người xung quanh nhìn như không thấy.
Ở trong lòng của nàng, ai cũng không quan trọng bằng ngoại tổ mẫu.
. . . . . .
Hà lão thái xiêm y màu nâu nhạt, hoa văn hình mây uốn lượn, tóc bạc trắng gần hết đầu, ánh mắt sâu đang rực sáng.
Rõ ràng người đã ngoài sáu mươi, giờ phút này lại giống như đứa nhỏ, lại cố ý làm ra vẻ không quan tâm, "Nói Cố phu nhân rời đi đi, Hà phủ nhỏ bé, không tiếp được Cố phu nhân cao cao tại thượng."
Hà thị qua đời sớm, để lại Lục Cẩm Dương bảy tuổi, còn có Lục Cẩm Thịnh chỉ mới lọt lòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Dương, khi đó nàng đang ngồi trong phòng khóc nức nở, Hà lão phu nhân liền tự nói với mình, Lục Cẩm Dương tuy rằng không có mẫu thân, nhưng nàng còn có ngoại tổ mẫu, còn có toàn bộ Hà gia yêu thương.
Thậm chí có khi còn đem Lục Cẩm Dương bảy tuổi cõng ở trên lưng, làm nàng vui vẻ, chỉ cần Lục Cẩm Dương vui vẻ, Hà lão phu nhân cái gì cũng cố gắng làm.
Lúc ấy Lục Cẩm Dương không biết bị Cố Du Hiên bỏ bùa mê gì, nhất định cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn sự, nàng lấy thân phận ngoại tổ mẫu khuyên bảo cũng không thể nào ngăn cản, khiến nàng tất giận, nằm trên giường rất lâu.
Lục Cẩm Dương thật sự quyết tâm, thành thân gần một năm , cũng không quay về Hà gia một lần nào.
Nàng giận Lục Cẩm Dương không nên người, nhưng đau lòng nhiều hơn, đứa nhỏ nàng cưng chiều trong lòng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại tới nhà người khác chịu ủy khuất.
Thời điểm nàng nghe tin Lục Uyển Nhi lấy thân phận bình thê gả cho Cố Du Hiên, suýt nữa mang theo cậu của Lục Cẩm Dương san bằng Cố gia. Cuối cùng vẫn bị lão thái gia ngăn lại.
Bầu trời một màu xanh thẵm, ánh nắng chiều đỏ rực, xuyên thấu qua những tán cây, rơi rụng xuống dưới, tạo thành những vệt sáng nhỏ nằm ở trên đường. Mùi hương cây tử đàn lại bao trùm khắp mọi nơi, hình thành nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Ngoài cửa lớn của Cố phủ, đang tụ họp rất nhiều người, theo chân Cố lão thái, trên mặt mọi người đều mang theo vài phần kích động, thánh chỉ tới rồi, nhiều ngày như vậy thánh chỉ cuối cùng cũng tới đây, Cố gia có Cố Du Hiên, về sau chắc chắn sẽ quật khởi , mà bản thân mỗi người đều là một phần của Cố gia, tự nhiên cũng sẽ có cảm giác vinh quang, như chính mình được thưởng.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Cố Du Hiên đứng nhì trong kỳ thi Điện thí, thưởng hai trăm lượng hoàng kim, gấm vóc trăm cuộn, được hoàng thượng ban ơn, đặc biệt phong làm thất phẩm sử quan Hàn Lâm viện ,ngay trong ngày mai nhập Hàn Lâm viện đảm nhiệm chức vụ, khâm thử."
"Chúc mừng Cố đại nhân." Khương công công tươi cười, đem thánh chỉ trong tay giao lại cho Cố Du Hiên.
"Cố đại nhân từ nay về sau tương lai ắt sẽ rộng mở"
Cố Du Hiên mỉm cười chắp tay, "Làm phiền công công."
Lục Uyển Nhi cong miệng cười, đem một lượng kim tiền nhét vào tay áo của công công.
"Một chút tâm ý, xin công công cứ nhận."
Đến truyền chỉ là công công thân tín bên người hoàng thượng, cần phải xây dựng mối quan hệ thật tốt.
"Cố phu nhân thật sự khách khí." Khương công công đưa tay nhận lấy bạc.
Ước chừng phân lượng, khóe miệng công công ý cười càng sâu , "Thứ cho nô tài lắm miệng, lải nhải một câu, trước mắt chức quan của đại nhân nhìn như bình thường, nhưng hoàng thượng lại đích thân phân phó, để cho nhóm sử quan đại học sĩ, hoàng thượng phá lệ xem trọng, nếu là đại nhân, chắc hẳn đã hiểu được ý nghĩa ở trong đó ."
Cố Du Hiên hiểu ý cười cười, "Đa tạ công công chỉ điểm."
"Nô tài vẫn còn nhiều việc ở phía trước, không quấy rầy yên tĩnh của Cố đại nhân, lúc sau sẽ có người đem quan phục đại nhân đưa tới, ngày mai đại nhân liền có thể đi nhậm chức ."
"Công công đi thong thả."
Cố lão thái con ngươi rạng rỡ, tiễn bước công công, xụ mặt nói, "Mọi người đi rồi còn không mau trở về, bộ dạng thơ thẫn như vậy còn ra thể thống gì!"
Lời này tất nhiên là đang nói Lục Cẩm Dương.
Lục Cẩm Dương nhíu mày, vẫn chưa giải thích.
"Nương, bên ngoài gió lớn, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, chúng ta đi trước đi."
Lục Uyển Nhi thân thiết kéo tay Cố lão thái.
Vẻ mặt Cố lão thái thỏa mãn, vuốt thánh chỉ hết lần này đến lần khác, "Thật sự là Bồ Tát phù hộ, Cố gia ta có hi vọng rồi."
"Hiên nhi, thái tổ phụ ngươi năm đó, liên tục đảm nhiệm chức vụ thái phó cho thái tử, thiên hạ không ai là không biết tới, trong lúc nhất thời vô cùng nổi bật, chỉ tiếc lúc sau, nối nghiệp lại không có người, đến thế hệ sau này là phụ thân của ngươi lại không có gì nổi bật"
Cố lão thái trong mắt có nước, liên tục nói về chuyện cũ, "Bất quá, có Hiên nhi ở đây, vinh quang của Cố gia đã sắp trở lại."
Cố lão thái gia mất sớm, Cố lão thái một tay nuôi nấng Cố Du Hiên thành người, còn có cả thứ đệ của hắn, nhưng lại không thân thuộc, trong lòng tràn đầy chua xót, chỉ có bản thân đã từng trải qua, thì mới hiểu hết được. Trong lòng nàng không phải không oán hận, nàng oán hận rất nhiều, oán hận Cố lão thái gia rời đi quá sớm, để cho nàng một tay gánh vác hết mọi chuyện, điều đáng giá duy nhất mà hắn cho nàng chính là người nhi tử xuất sắc.
Đối với Cố Du Hiên, Cố lão thái xem như đã dốc hết sức mình.
Cố Du Hiên hiếu thuận, mẫu thân vất vả, một tay nuôi nấng hắn nhiều năm như vậy, hắn tất nhiên hiểu được, trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót, "Nương, ngươi làm cái gì vậy."
"Nhi tử lập được công, người không phải nên cao hứng sao? !"
"Cao hứng, cao hứng. . . . . ."
Cố lão thái nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, "Ít nhiều là do Uyển Nhi."
"Uyển Nhi, ngươi thật sự là phúc tinh của Cố gia, có ngươi, Du Hiên bình an trở về, hiện giờ lại nhận được phong thưởng của hoàng thượng."
"Mẫu thân, phu quân vốn dĩ xuất sắc, con không có công lao gì."
Cố lão thái liếc mắt qua Lục Cẩm Dương.
Lại thấy Lục Cẩm Dương đang cúi đầu, sắc mặt bình thản chỉnh lại quan phục cho Cố Du Hiên.
Kiếp trước, Lục Cẩm Dương cảm thấy việc thay quan phục cho Cố Du Hiên là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, nên thường xuyên tự tay làm giúp hắn.
Cho nên việc này hiện giờ đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay.
Sửa sang xong, Lục Cẩm Dương nhìn Cố Du Hiên ôn nhu cười cười,liền lui về một bên.
Trong lòng thầm nghĩ,
Kiếp trước, nàng nhớ rất rõ, trải qua sự việc kia, chứng minh Cố Du Hiên quả thật vô tội, hơn nữa có Hứa gia âm thầm trợ giúp, Cố Du Hiên mặc dù đứng nhì, so với chức quan của người đứng nhất lại tốt hơn một chút , chính là ngũ phẩm hàn lâm.
Chẳng lẽ do nàng sống lại, nên sự tình cũng thay đổi.
Lục Cẩm Dương không tìm được nguyên nhân khác.
Hơn nữa chút biến hóa nho nhỏ này, làm cho lòng nàng có chút bất an.
"Tuy rằng con không có công lao gì, nhưng bản thân con chính là phúc tinh, con vừa xuất hiện, Cố gia ta đã đón nhận chuyện vui liên tục."
"Chỉ tiếc thời điểm này Hiên nhi không thể cùng con quay về Lục gia." Cố lão thái ngữ điệu tiếc hận.
Nói như thế nào thì Lục Nguyên cũng là một trong những đại thần được hoàng thượng coi trọng, trước mắt hai nữ nhi của hắn đã gả về Cố gia, hiện tại lại gặp mặt nhiều, tương lai chắc hẳn sẽ đỡ đần cho Hiên nhi không ít.
Thánh chỉ của hoàng thượng lại để cho Cố Du Hiên ngày mai nhập Hàn Lâm viện nhậm chức.
Hàn Lâm viện không giống như triều đình, có thể mỗi ngày lui tới, bình thường đi, ít nhất ba bốn ngày mới trở về.
Dù sao cơ hội đi Lục gia vẫn còn nhiều, ý chỉ của hoàng thượng lại không thể làm trái.
Lục Uyển Nhi tuy rằng ngoài miệng nói, "Không có việc gì, thiếp thân biết, phu quân phải lấy sự nghiệp làm trọng." Thế nhưng trên mặt lại mang theo vẻ ủy khuất, quả thật làm cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.
"Không thì để muội muội theo ta trở về, vừa vặn muội ấy đã lâu chưa có quay lại Lục gia!" Lục Uyển Nhi làm nũng nói, "Phụ thân mẫu thân đều rất nhớ ngươi Cẩm Dương."
"Mẫu thân, phu quân, các người xem như vậy có được không?" trong lúc Lục Uyển Nhi chờ đợi, ánh mắt liếc qua Lục Cẩm Dương, chờ Lục Cẩm Dương trả lời.
Cố lão thái gật gật đầu, "Uyển Nhi nói rất đúng, Du Hiên không có thời gian, ngươi cùng Uyển Nhi trở về coi như là thể hiện tâm ý của Cố gia."
Lục Cẩm Dương đột nhiên rất muốn cười.
Lục Uyển Nhi nói thật dễ nghe, nếu có người ở Lục phủ nghĩ đến nàng, đó chỉ là muốn nàng sớm tách khỏi Lục gia, những người đó hận không thể cách xa nàng, vĩnh viễn cũng không muốn nàng quay trở lại!
Huống chi nếu nàng cùng Lục Uyển Nhi trở về, nàng sẽ lấy thân phận gì, Phu nhân của Cố gia? hay là muội muội Lục Uyển Nhi?
Ha ha, nếu là lúc trước, nhất định Lục Cẩm Dương sẽ nháo một trận lớn ngay lúc này, đó là vì nàng yêu Cố Du Hiên, nàng luôn để ý từng hành động và lời nói của hắn, nhưng Lục Cẩm Dương bây giờ đã khác.
Đã từng chết một lần, nàng sẽ không bao giờ để cho mọi chuyện xảy ra một lần nữa, năm đó Cố Du Hiên cấp cho nàng chút mật ngọt, nàng liền tin tưởng mà yêu hắn đến suốt đời.
"Đúng vậy." Lục Cẩm Dương đồng ý nói, "Trước giờ tỷ tỷ đối xử với người ngoài đều săn sóc tỉ mỉ, một lòng lo nghĩ vì mọi người, ở Lục phủ mọi người chắc hẳn sẽ rất nhớ tỷ tỷ, đặc biệt hạ nhân cũng đã chuyên tâm vào làm việc, không có tỷ tỷ cầu tình, bọn họ không dám phạm lỗi một lần nào nữa."
Con ngươi Lục Cẩm Dương lóe lên, ở Lục gia, Lục Cẩm Dương đối đãi hạ nhân hà khắc, Lục Uyển Nhi"Thiện tâm" mỗi khi gặp hạ nhân bị phạt đều cầu tình giúp họ.
Lục Uyển Nhi sắc mặt xanh mét, vì cái gì, rõ ràng nàng thật sự được mọi người yêu quý, đến khi Lục Cẩm Dương mở miệng, ý tứ đã trái ngược hoàn toàn, trong lòng đã đem Lục Cẩm Dương mắng không dưới trăm lần, trên mặt lại kiên trì giữ bộ dạng cười cười như cũ.
"Lão phu nhân, Cẩm Dương không muốn làm người mất hứng, chẳng qua ngày mai là ngày tỷ tỷ quay về Lục gia, thân mình Cẩm Dương còn chưa khỏe hẳn, đi chung chắc chắn sẽ truyền bệnh sang người tỷ tỷ, như vậy sẽ không tốt."
Lục Cẩm Dương nhìn Cố Du Hiên nói, "Đã đến giờ uống thuốc."
"Thiếp thân xin phép được cáo lui."
"Cẩm. . . . . ." Cố Du Hiên chưa kịp mở miệng, Lục Cẩm Dương đã rời đi thật xa.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Du Hiên còn chưa mở miệng đã bị Lục Cẩm Dương cự tuyệt.