"Cẩm Dương cải trang xuất phủ, xen lẫn ở trong đám người, lại không có ai phát hiện." Lúc trước Lục Cẩm Dương bướng bỉnh, thường xuyên giả nam trang ra ngoài chơi đùa.
Con ngươi Lục Cẩm Dương buông xuống, nàng muốn đích thân đi xem.
"Thời điểm ngoại tổ mẫu tuyển người, người được tuyển chọn tốt nhất thì am hiểu về hương liệu."
Nếu nàng nhớ không lầm, Hà thị để lại cho nàng có một vài cửa hàng là về hương liệu.
Trước mắt, Cố lão phu nhân cũng không quản lý gì to tát lắm, nhưng sau này. . .
"Vậy được rồi. Ngươi phải chú ý an toàn." Tần thị nhìn khuôn mặt kiên định của Lục Cẩm Dương, đành phải đồng ý.
"Đa tạ ngoại tổ mẫu ."
"Về sau nếu muốn cái gì cứ đến tìm ngoại tổ mẫu." Hà lão phu nhân tươi cười, kéo tay Lục Cẩm Dương rồi buồn bã nói, "Ngoại tổ mẫu hận không thể đem đồ tốt khắp thiên hạ đưa đến cho ngươi."
Nàng cảm giác được Lục Cẩm Dương đã không còn như trước, ban đầu, mọi người đều nói hiện thực sẽ buộc bản thân mình tự trưởng thành và chín chắn hơn, nhưng nàng hi vọng Lục Cẩm Dương có thể vĩnh viễn giống như hài tử, không muốn nàng trưởng thành.
Rõ ràng mới mười bốn tuổi, nhưng lại bỏ qua thời gian tươi đẹp nhất, vội vàng gả cho Cố Du Hiên, chữ tình thật khiến người ta phải khiếp sợ.
Nếu nàng không thể thay đổi hôn sự của Lục Cẩm Dương, vậy thì nàng sẽ cố hết sức giúp đỡ ngoại tôn nữ này, giúp nàng xứng với vị trí chủ mẫu, giúp nàng ở Cố gia có địa vị vững chắc.
. . . . . .
Trời chiều còn chưa tan, Lục Cẩm Dương một thân y phục màu xanh mượn từ tam thiếu gia, tóc đơn giản dùng một cây trâm mọc búi lên, tựa như thiếu niên anh tuấn tài giỏi.
Liên Sinh đứng một bên, nhìn không chớp mắt, "Phu nhân, người thật đẹp."
Bất kể Lục Cẩm Dương là nam hay nữ đều thật sự rất xinh đẹp, nữ giống như hoa hải đường kiều diễm, nam thì tăng thêm vài phần khí chất , Lục Cẩm Dương không trang điểm, càng nhìn càng tao nhã, tuấn tú tài giỏi đúng là phải như vậy.
Khóe miệng Lục Cẩm Dương giơ lên, "Còn không mau thay đồ, bằng không lát nữa sẽ không mang ngươi xuất phủ."
Các biểu ca của nàng đều đã lớn tuổi, chỉ có tam ca, dáng người cùng nàng tương xứng, quần áo mặc vào rất vừa vặn. Lục Cẩm Dương bình tĩnh đem cổ tay áo thừa ra ngoài kéo lên.
Liên Sinh vội vàng gật đầu, "Nô tỳ đi ngay, phu nhân chờ nô tỳ trong chốc lát."
Vẻ mặt Lục Cẩm Dương nghiêm túc, thanh âm trầm xuống, "Lại nói sai rồi, là thiếu gia."
"Vâng"
Vừa mới bước ra cửa, liền có hai lão quản gia tiến lên nói, "Thiếu gia, nô tài Trương Hoàn."
"Nô tài Trần Độ."
"Phụng lệnh lão phu nhân đến đón thiếu gia.
Khóe mắt Lục Cẩm Dương đảo qua, tuy rằng hai người tuổi đã cao, nhưng vẫn không mất đi sự khôn khéo, bọn họ xưng hô với nàng rất có chừng mực, rõ ràng Tần thị đã đem mọi việc dặn dò rất tốt.
Hai người này nàng thực vừa lòng.
Lục Cẩm Dương hơi hơi gật đầu, "Về sau làm phiền hai vị ."
Hai người thấy Lục Cẩm Dương đối xử lễ độ như vậy, nhìn nhau gật đầu, "Thiếu gia khách khí, là nô tài có phúc, về sau nô tài nhất định tận tâm tận lực."
Có tài có đức thì người mới phục.
Dễ nhận thấy Liên Sinh cải nam trang thực vui sướng, tính tình trầm ổn từ trước đến giờ đã thay bằng sự hoạt bát.
"Phu. . . Thiếu gia, chúng ta đi đâu đây?"
"Đi xem đồ cưới nương để lại cho ta." Lục Cẩm Dương nhíu mày.
"Không phải đã có tờ khai rồi sao? Nếu thiếu gia muốn nhìn có thể tìm quản gia để xem lại sổ sách, vì sao còn muốn tự mình đi?"
Liên Sinh không hiểu, căn bản nghĩ Lục Cẩm Dương tâm tình phiền muộn, muốn đi ra ngoài vui đùa giải sầu một chút.
"Sổ sách không thể so với việc tự mình nhìn thấy." Lục Cẩm Dương nói đơn giản, liền im lặng, hiển nhiên là không muốn nhiều lời.
Kiếp trước nàng thực hồ đồ, của cải Hà thị để lại cho nàng đến tột cùng nhiều hay ít nàng cũng không nắm rõ, nàng cùng Cố Du Hiên thành thân vào năm Cảnh Thái thứ tư, khi đó nàng mới mười ba tuổi, Cố lão phu nhân thấy Lục Cẩm Dương năng lực có hạn, tạm quản lý thay nàng, hiện giờ là Cảnh Thái năm thứ năm, tuy rằng một năm rất ngắn, tiền bạc châu báo và các thứ khác vẫn tốt, tiền lời của cửa hàng cũng rất nhiều, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc bị động tay động chân ở bên trong.
Nàng mượn người của Tần thị cũng giống như đạo lý này, nói là học tập, nhưng chính xác là đi kiểm tra sổ sách.
Thanh âm chủ tớ hai người, một chữ cũng không sót được nghe vào tai Trần độ cùng Trương Hoàn.
Đều là người làm ăn nhiều năm, so với người thường, tâm tư tất nhiên sẽ sâu hơn một chút. Tần thị phái bọn họ đến bên người Lục Cẩm Dương là muốn bọn họ hiểu, đại khái ngày sau có bất ngờ gì xảy ra vĩnh viễn vẫn đi theo Lục Cẩm Dương.
Tục ngữ nói ngựa giỏi cần một người cưỡi tốt, lúc trước thanh danh Lục Cẩm Dương như thế nào, bọn họ cũng biết, địa vị của bọn họ tuy nhỏ, tuy rằng bọn họ không biểu lộ ra ngoài, nhưng nếu Lục Cẩm Dương không làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, e rằng ngày sau khó mà giải quyết phiền toái.
"Thiếu gia, ở phía trước."
Lục Cẩm Dương không kịp nghĩ nhiều, Trương Hoàn liền mỉm cười nói , "Đây là cửa hàng thuốc dẫn đầu về lợi nhuận của thiếu gia, bên cạnh còn có cửa hàng lương thực cùng cửa hàng gấm vóc."
"Vị trí địa thế rất tốt, phần đông khách đến là người từ bên ngoài."
Lục Cẩm Dương gật gật đầu.
Trước mắt gần đến hoàng hôn, nên chỉ có vài ba khách, trong tiệm dường như hơi vắng vẻ, bọn tiểu nhị thích thú đang tán dốc cùng nhau.
Thấy khách tới cũng không có nhiệt tình, Lục Cẩm Dương tự mình bước vào tiệm thuốc, lần lượt đánh giá xung quanh.
"Quản sự ở đây là ai?"
"Là ta." Bộ dạng Dương Phú hơn bốn mươi, đầu trọc hơn nửa, không biết do trời sinh hay tính tình như vậy, ấn tượng đầu tiên Lục Cẩm Dương thấy hắn chính là không trung thực.
"Ngươi là quản sự?" Lục Cẩm Dương khiêu mi, "Gần đây bị đau đầu, không biết nên dùng dược nào mới tốt?"
Dương Phú ẩn ẩn có chút bực mình.
Dương Phú này, là thân thích phương xa của Cố lão phu nhân, đầu óc thiếu hiểu biết, chuyên đi nói xấu thanh danh Lục Cẩm Dương với người khác, hơn nữa tính tình còn có phần không kiên nhẫn.
Hắn tới đây đã hơn một năm, cũng chưa từng thấy Lục Cẩm Dương tới trông nom cửa hàng.
Những thợ làm tại đây đều là thủ hạ của Hà thị trước đây, nên chỉ dám đối hắn phê bình trong lòng, cũng không dám nói rõ, rất khinh thường hắn .
Huống chi lúc này Lục Cẩm Dương lại có phong thái tao nhã của người đọc sách.
"Đơn giản, để ta kêu Hỏa Kế mang ngươi đi lấy thuốc!"
"Ngươi là quản sự ở đây, tại sao không tự mình kê thuốc?"
Dương Phú chột dạ, " Bệnh nhỏ như vậy, không cần đến ta, Hỏa Kế sẽ giúp ngươi kê thuốc."
Chính xác là hắn không hiểu dược liệu, lúc trước vào đây làm là vì lợi nhuận của tiệm thuốc rất cao. Bởi vậy khi Lục Cẩm Dương nói toạc ra liền chột dạ.
"Không cần ." Lục Cẩm Dương xua tay, không nhìn đến biểu tình của Dương Phú, cùng lúc gọi Hỏa Kế vào.
Xem ra nàng nghĩ không sai, đều là thủ hạ cũ của mẫu thân, mặc dù Lục Cẩm Dương vô dụng, nhưng chủ tử chân chính trong lòng bọn họ vẫn là nàng.
Đúng là Cố lão thái muốn chiếm lấy đồ cưới của Lục Cẩm Dương, sai một người như thế này đến, kẻ dưới làm sao phục? !
"Lục đại tiểu thư phái ta đến xem lợi nhuận của cửa hàng, sổ sách đâu?"
Dù Lục Cẩm Dương có cố gắng dùng ngữ điệu mềm mại như thế nào, Lục Cẩm Thịnh vẫn có chút phòng bị nhìn Lục Cẩm Dương.
Sợ rằng tỷ tỷ gần gũi với mình chỉ là ảo giác.
Từ nhỏ không có mẫu thân, Lục Cẩm Thịnh đã tự mình học cách thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của người khác, nhất là đối với tỷ tỷ, chỉ cần nàng chau mày liền biết nhất định Lục Cẩm Dương đang mất hứng .
Lục Cẩm Thịnh không lộ rõ biểu tình, mím môi không nói.
Tuy rằng phản ứng của Cẩm Thịnh, nàng đã lường trước, nhưng khi đối mặt, Lục Cẩm Dương vẫn cảm thấy hổ thẹn, nhìn xem lúc trước nàng đã làm gì, liên tục tổn thương tới người quan tâm, lo lắng cho nàng, đúng là nàng đang phải trả giá.
Nàng hiểu rõ, trong khỏang thời gian ngắn, sẽ không thể nào thay đổi được hình tượng của nàng trong lòng Cẩm Thịnh. Nàng cũng sẽ không ép buộc hắn, nhịn không được lại quan tâm nói, "Gọi ma ma dìu ngươi trở về nghĩ ngơi đi, thân thể đang ở tuổi trưởng thành, không nên ở địa phương âm u như thế này, nhất định sẽ bị lạnh."
"Từ ma ma, lát nữa làm cho Cẩm Thịnh một chén chè sen nấu nhừ, nhớ là thức ăn sau này nên chọn thứ gì đó dễ tiêu." .
Thấy Cẩm Thịnh có chút sợ mình, Lục Cẩm Dương ngượng ngùng xoay người, cười cười rời đi.
Lại không nhìn thấy đáy mắt Cẩm Thịnh lóe lên một tia sáng, nhưng cũng nhanh chóng vụt đi.
Liên Sinh thở phào một hơi, sợ Lục Cẩm Dương quay về đối Lục Cẩm Thịnh lạnh nhạt trong lời nói, cười khanh khách hướng về phía Cẩm Thịnh vẫy tay, "Thiếu gia, thân thể đã tốt hơn chưa?"
Lục Cẩm Thịnh ra vẻ trưởng thành. gật gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
Bị kêu đích danh, Từ ma ma khiếp sợ nhìn Lục Cẩm Dương hồi lâu. Cho đến khi bóng dáng Lục Cẩm Dương rời khỏi, lúc sau mới có phản ứng bình thường.
Lúc trước Đại tiểu thư ngay cả nhìn cũng không nguyện ý nhìn tiểu thiếu gia một cái, sau khi thành thân thì ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy đâu, thế nhưng hiện giờ lại cố ý đến thân cận, còn phân phó làm đồ ăn cho tiểu thiếu gia.
Là nàng hoa mắt hay là như thế nào?
"Thiếu gia, đợi mama. . . . . ."
. . . . . .
"Ngoại tổ mẫu mạnh khỏe."
Lục Cẩm Dương tự nói với mình rất nhiều lần, thời điểm gặp lại ngoại tổ mẫu nhất định phải cười, nhưng vẫn nhịn không được.
Một câu vấn an đơn giản, đã ẩn ẩn có chút nghẹn ngào.
Bộ dạng Tần thị nghiêm túc, một lúc sau thanh âm mới hạ xuống nói với Lục Cẩm Dương
"Đến đây."
Lục Cẩm Dương gật gật đầu, "ngoại tôn nữ bất hiếu, đã lâu chưa tới thăm người, không biết thân thể ngoại tổ mẫu có tốt không."
Tần thị thở dài, "Vẫn như cũ."
Du thị tiến lên nói, "Tỗ mẫu ngươi vẫn là bệnh cũ."
"Mau đứng lên, cái gì mà quỳ như vậy, nhiều ngày không thấy, Cẩm Dương đã trưởng thành hơn nhiều, để cữu nương nhìn xem, nghe nói gần đây ngươi bị bệnh, có khỏe hơn chút nào chưa." Một bên hướng Lục Cẩm Dương nháy mắt.
Lục Cẩm Dương mỉm cười, biết cữu nương đang giúp nàng, liền thuận theo nói, "Khỏe hơn nhiều thưa cửu nương, vốn không có chuyện gì lớn." Giương mắt ý bảo Vương ma ma đem lễ vật nàng đã chuẩn bị tốt dâng lên
"Hôm nay Cẩm Dương tới là để nhận lỗi, thành thân lâu như vậy, cũng không đến thăm ngoại tổ mẫu lần nào, theo chữ hiếu, là Cẩm Dương không đúng."
"Đầu gối ngoại tổ mẫu không tốt, mưa xuống đau buốt khó mà ngủ được, lại là mùa xuân, thời tiết trở nên ấm áp, không thể lúc nào cũng mặc quần áo dày và nặng, đây là nịt gối mấy ngày trước tự tay Cẩm Dương làm, ngoại tổ mẫu mang theo nhất định sẽ có ích."
Lục cẩm dương cười cười, "tay nghề Cẩm Dương không tốt, ngoại tổ mẫu không được chê cười."
Tần thị ngay cả chính mình cũng không phát hiện, thời điểm nàng nhận lấy nịt gối từ tay Lục Cẩm Dương, thân mình liền run rẩy.
"Ngoại tổ mẫu thích uống trà, trong phủ khẳng định là không thiếu các loại thượng đẳng, nhưng hiệu quả nhất vẫn là trà lài, Cẩm Dương chọn chút hoa lài cùng hoa cúc, dùng để an thần và dưỡng sức, hiệu quả rất tốt."
"Nịt gối Cẩm Dương cũng làm cho cậu một bộ, khi cậu vào triều nhất định sẽ cần thiết."
Hà Nhị gia tiếp nhận, khó tin nhìn Lục Cẩm Dương.
Trên mặt Lục Cẩm Dương vẫn giữ nét cười điềm tĩnh, cảm thấy hết thảy không có điểm nào không ổn.
Lại không biết, trong lòng mọi người ở đây đều đang có trăm loại suy nghĩ.
Tần thị hai mắt ướt át nhìn Lục Cẩm Dương, nàng thật sự rất cao hứng, ngoại tôn nữ duy nhất đã trưởng thành. Cẩm Dương có thể quan tâm tỉ mỉ tới nàng như vậy.
Chắc chắn Lục Cẩm Dương đã nếm qua đau khổ ít nhiều mới trở nên như bây giờ, thận trọng từng li từng tí. . . . . .
Ánh mắt Hà Nhị gia phức tạp,, ngón trỏ cọ xát liên tục vào chung trà.
Tần thị yêu thương đứa nhỏ Cẩm Dương này, hắn làm cậu như thế nào có thể không biết, hắn chỉ có một muội muội duy nhất, đó là Tố Tâm, sau này Tố Tâm khó sanh mà chết, để lại một bé gái tuổi còn nhỏ, Hà Nhị gia đối với Lục Cẩm Dương tất nhiên là yêu thương cưng chiều.
Nhiều ngày không thấy, quả thật Lục Cẩm Dương đã thay đổi rất nhiều. Im lặng bình thản, rất có chừng mực, thấy rõ là người có học thức, biết thăm dò ý tứ của người khác qua lời nói và sắc mặt. . . . . .
Hiện tại, Lục Cẩm Dương còn rất cẩn thận. . . . . .
"Mẫu thân, người nhìn xem, thật sự không công bằng, đã lâu Cẩm Dương chưa có ghé thăm , ta không nói, nhưng mà mẫu thân, Nhị gia đều có lễ vật, chỉ có ta đây là mợ cái gì cũng không có, uổng công ta thương ngươi."
Du thị nhìn Tần thị cùng Hà Nhị gia, cố ý làm ra vẻ không cam lòng .
Nàng là người thông minh nên hiểu rõ vị trí của Lục Cẩm Dương trong Hà phủ quan trọng như thế nào, nên chưa bao giờ có suy nghĩ ganh ghét, chèn ép hay vượt mặt Lục Cẩm Dương. Nàng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, đó là cùng Nhị gia đồng lòng, làm tốt trách nhiệm của người vợ và hảo hảo yêu thương Lục Cẩm Dương.
Tần thị cười nói, "Sao lại có phần của ngươi." Thế nhưng trong mắt lại tràn ngập sự cưng chiều.
Đây mới là tình thân chân chính. . . . . .
"Cữu nương." Lục Cẩm Dương làm ra vẻ oán trách nói, "Cẩm Dương không có quên người, đã sớm vì người mà chuẩn bị tốt."
"Đây là túi hương Cẩm Dương tự tay làm, bên trong có chút Bồ Đề tử, còn có hoa oải hương, dùng để an chẩm( đặt dưới gối ) là tốt nhất."
"Cẩm Dương nhớ rõ cữu nương bình thường ngủ không ngon."
Vương ma ma tán dương, nhìn Lục Cẩm Dương gật đầu, trước đó vài ngày, phu nhân phân phó nàng tìm những thứ này, không biết là phu nhân muốn làm gì, hiện giờ cuối cùng cũng hiểu được , hôm nay lễ vật mà phu nhân tặng cho Hà lão phu nhân, vợ chồng Hà Nhị gia tuy không đáng giá, nhưng so với châu báu vàng bạc lại càng làm cho người ta thấy cảm động.
Lễ tuy nhỏ nhưng tâm ý thì nhiều.
Thiên sơn vạn thủy, ngợp trong vàng son, chỉ duy nhất thành tâm là không thể giả dối.
Mà lần này Lục Cẩm Dương đến nhận lỗi, đều xuất phát từ thành tâm thật sự ở trong lòng.
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, Du thị cũng nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì mới tốt.
"Đúng như Cẩm Dương nghĩ, ngoại tổ mẫu nhận lễ của Cẩm Dương nhất định sẽ không tức giận nữa." Lục cẩm dương nháy mắt, cười khẽ, làm cho Tần thị dở khóc dở cười .
"Ngươi, đứa nhỏ này, ban đầu còn tưởng ngươi đã trưởng thành, hiện giờ xem ra mới vừa rồi bất quá là giả vờ giả vịt."
Lục Cẩm Dương ngẩng đầu, nói rõ ràng từng chữ, "Trước mặt ngoại tổ mẫu, Cẩm Dương vĩnh viễn sẽ luôn là hài tử, vĩnh viễn sẽ không rời xa người ."