Sắc mặt Dương Phú cứng đờ, thu hồi tươi cười, "Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, cũng không phải kẻ ngốc, lại dám tới đây làm loạn, khi dễ ta có phải hay không." Ngữ khí thẹn quá thành giận.
Lục Cẩm Dương thấp giọng cười cười, "Rốt cuộc có phải tới đây làm loạn hay không rất nhanh ngươi sẽ biết được?"
"Ngay cả ngọc bội trong tay ta, có phải ngươi cũng không biết!"
Lục Cẩm Dương hơi hơi giơ lên, " Xem ra Dương quản sự làm việc tại đây rất vất vả, ngay cả tên chủ cửa hàng cũng không nhớ ? ! ?"
Nàng không phải người ngốc, khi ra ngoài, bên người tất nhiên sẽ mang theo tín vật.
Năm đó nàng còn quá nhỏ, Cẩm Thịnh lại vừa lọt lòng, Hà thị trong lòng đã có tính toán, đều chuẩn bị tốt mọi việc cho hai người.
Vương ma ma là bà vú của Lục Cẩm Dương, vừa có kinh nghiệm lại hiểu biết dược lý, Liên Sinh cùng Thất Vĩ tuổi lại xấp xỉ nàng.
Quan niệm trọng nam khinh nữ của Lục Nguyên rất nghiêm trọng, Hà thị lo lắng cho tương lai của nữ nhi, nên mới thiên vị Lục Cẩm Dương nhiều hơn một chút, lúc ấy đồ cưới hay cửa hàng đều là Tần thị chuẩn bị cho nàng, phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, rồi giao phó cho Trần Trung thay nàng xử lý, hơn nữa đem ngọc bội màu xanh bích lưu lại làm tín vật bên người nàng.
Thấy ngọc bội như thấy người.
Cố lão phu nhân chắc chắn sẽ không biết việc này.
Nhớ tới Hà thị, con ngươi Lục Cẩm Dương ảm đạm, trong trí nhớ, tuy rằng thân mình Hà thị gầy yếu, nhưng vẫn ôn nhu săn sóc nàng, kiên cường cố chấp, là chỗ dựa duy nhất của nàng lúc còn nhỏ, mỗi lần nàng làm sai, bị Lục Nguyên trách phạt, Lục Cẩm Dương đều chạy tới mộ bia mẫu thân mà khóc lớn.
Cũng tại nơi đó, nàng ngẫu nhiên gặp được Cố Du Hiên, sau này lún sâu không lối thoát.
Sắc mặt Dương Phú thay đổi, Hỏa Kế nhìn thấy ngọc bội trong tay Lục Cẩm Dương, trong lòng kinh hãi, trên mặt lại rất bình thường, biểu tình không đồng nhất, ngoài kinh ngạc, còn có. . . Cảm động.
Hắn không ngốc, có thể nhìn ra lời nói của thanh y thiếu niên trước mặt không phải là nói dối.
Sắc mặt Dương Phú không được tự nhiên, " Ra là phu nhân phái ngươi tới, ngươi xem, ngươi không nói sớm với ta, xém nữa đã gây ra hiểu lầm."
"Không có gì, hiện tại mọi việc đã nói rõ ràng, chúng tôi chỉ thay chủ tử làm việc, xin Dương quản sự lui ra, đừng gây khó khăn cho tại hạ." Lục Cẩm Dương thong thả nói, "Ta cũng sớm phải quay về phục mệnh để chủ tử yên tâm, cửa hàng có xảy ra vấn đề gì không?"
Trần Độ cùng Trương Hằng đều là người từng trải, biết lúc này không nên bộc lộ quá nhiều, liền lẳng lặng đi sau Lục Cẩm Dương, nhìn không ra điểm khác thường.
"Tất nhiên là không có vấn đề, xin chờ một lát." Lục Cẩm Dương nói không có điểm nào sai, làm hắn không thể cự tuyệt, một mặt mang sổ sách tới, một mặt lại nói thầm, Lục đại tiểu thư có phải bị trúng gió hay không, hắn ở tiệm hơn một năm, cũng chưa thấy nàng đến kiểm tra sổ sách.
Cố lão phu nhân rất tín nhiệm hắn, theo thường lệ mỗi tháng khi tổng kết sổ sách đều chia cho hắn một phần, từ ngày vào làm ở đây, hầu bao cũng đã tăng lên không ít.
Bất quá hắn lo lắng quá mức rồi, nhìn hai tùy tùng bên cạnh Lục Cẩm Dương, sổ sách hẳn là nhìn không ra vấn đề.
Tiếp nhận sổ sách, Lục Cẩm Dương tượng trưng lật vài trang.
Sổ sách giả, nàng tất nhiên biết được.
Dương phú là bà con xa của Cố lão phu nhân, ỷ vào quan hệ, nhiều năm ở Cố gia vơ vét không ít của cải, khi Cố lão phu nhân còn sống, Cố Du Hiên nể mặt tình cảm nên mắt nhắm mắt mở cho qua, Cố lão phu nhân qua đời không bao lâu, Dương Phú liền bị Cố Du Hiên giết chết.
Chuyện này, lúc trước Lục Cẩm Dương có ấn tượng rất sâu, lúc ấy Cố Du Hiên đã nổi giận một trận lớn.
"Hai vị tiên sinh đến xem đi"
Trương Hằng cùng Trần Độ thích thú nhìn Lục Cẩm Dương, nhanh chóng tiếp nhận sổ sách, lại lấy sổ sách bên người ra bắt đầu kiểm tra.
Dương Phú thấy như vậy, trên người liền đổ mồ hôi lạnh, cư nhiên. . . Cư nhiên lại có chuẩn bị, nếu thật sự bọn hắn tra ra có vấn đề, mọi chuyện sẽ như thế nào ?
Không cần phải sợ, sau lưng của hắn có Cố lão phu nhân, Lục Cẩm Dương chắc chắn sẽ không dám gây khó dễ, lúc này trong đầu Dương Phú chuyển động vô cùng phong phú, tưởng tượng ra tương lai sau này như thế nào. Thậm chí đã biểu hiện hết trên mặt.
Chưa đến một giờ, thần sắc hai người ngưng trọng, nhìn nhau gật đầu, sổ sách không chỉ có vấn đề. . . . . .mà mọi nơi đều có lổ hổng, lại nhìn hướng Dương Phú, trong ánh mắt đều mang theo phẫn nộ.
"Thiếu. . . . . ." Trần Độ tức giận. Sổ sách có vấn đề. . .
"Các ngươi. . . . . ." Dương phú vừa mới mở miệng, muốn lớn tiếng doạ người. Các ngươi không được ngậm máu phun người, không hiểu thì đừng ăn nói lung tung.
Đương nhiên, lời hai người muốn nói đều bị Lục Cẩm Dương cản trở về.
"Dương quản sự làm việc quả nhiên chu đáo, nếu không có gì khác thường ta liền tới cửa hàng khác ."
"Bất quá lúc nãy người của ta đã mạo phạm người, xin Dương quản sự đừng so đo."
Lúc này Dương Phú lập tức mừng thầm, quả nhiên là đứa nhỏ không hiểu chuyện, hại hắn lo lắng một hồi. Lúc này trên mặt tươi cười không giảm, " Không có việc gì, ngươi xem, ta đã nói, cửa hàng giao cho ta ngươi có thể yên tâm."
"Ngươi nói cái gì!" lão nhân đang quét rác, bộ dạng chừng năm sáu chục tuổi, đem vật cầm trong tay ném xuống đất, phẫn nộ tiến đến, "Ngươi chỉ là kẻ trộm, ngươi không nghĩ những việc ngươi làm sẽ có người biết được sao?"
"Trần Trung, ta thấy ngươi đã già, mới cho ngươi cơm ăn, nếu ngươi không biết điều thì cút khuất mắt cho ta."
"Người đi chính là ngươi, đây là sản nghiệp của Lục gia, không tới phiên họ Dương ngươi làm chủ."
Người nói tên Trần trung, chính là quản gia lúc trước mà Hà thị phân phó trông nom cửa hàng.
Lục Cẩm Dương gả đến Cố gia, Cố lão phu nhân liền phái Dương Phú tới trông nom, hắn không đồng ý nhưng không còn biện pháp, huống chi Lục Cẩm Dương lại không phản đối, hắn là hạ nhân nên cũng không nói được gì.
Dương Phú vì muốn nhục nhã hắn, liền chiếm vị trí quản sự, đem Trần Trung phạt thành người quét rác, căn bản Trần Trung không cần phải chịu đựng như vậy, chỉ là hắn không nguyện ý để tiệm thuốc hoàn toàn bị hủy hoại trong tay của Dương Phú, ở đây, ngoài những thứ khác, còn có Hỏa Kế thành thật, nên hắn mới cam chịu nhẫn nhịn.
Tại nơi này, Hỏa Kế cùng các hạ nhân khác đã bị Dương Phú đánh chửi không ít. Lúc sau nghe tên Lục Cẩm Dương, trong mắt liền tràn đầy hy vọng, mong rằng tra ra Dương Phú đứng giữa kiếm lời, đuổi hắn ra khỏi tiệm thuốc, nhưng không nghĩ tới, chỉ xem xét qua loa vài lần liền chuẩn bị rời đi.
Hi vọng tràn đầy bao nhiêu thì nhận lại chỉ có sự thất vọng vô hạn.
Cuối cùng tâm Trần Trung cũng rét lạnh, đường đường là Lục gia Đại tiểu thư, thực không có tiền đồ.
Người trong tiệm thuốc cũng cùng Trần Trung hô, "Đúng vậy, cút cũng là họ Dương ngươi phải cút, đừng làm mất mặt tiệm thuốc ."
"Vì cái gì các ngươi nói sổ sách có vấn đề!"
Mâu thuẫn hết sức căng thẳng.
Lục Cẩm Dương không biết đang suy nghĩ gì!
"Đúng là một đám người không biết điều, nếu các ngươi muốn tiếp tục làm thì cút đi, đừng ở chỗ này gây chướng mắt."
Dương Phú nổi giận, nhóm người này hắn đã sớm không vừa mắt.
"Sổ sách quả thật có vấn đề." Trần Độ đứng dậy, Tần thị để bọn họ tới chính là giúp đỡ Lục Cẩm Dương kiểm tra sổ sách, nếu tra ra chổ sai xót thì phải nói.
Lục Cẩm Dương có chút đồng tình, nhìn Dương Phú và mọi người hỗn loạn thành như vậy, thật không còn gì để nói . . .
Nhiều năm về sau, những lời nói này của Lục Cẩm Dương đã khắc sâu trong lòng Tần thị,
"Trước mặt ngoại tổ mẫu, Cẩm Dương vĩnh viễn sẽ luôn là hài tử, vĩnh viễn sẽ không rời xa người ."
Tần thị liền âm thầm tự nói với mình, đời này dù cho thế gian có thay đổi như thế nào đi nữa, nàng nhất định phải bảo hộ Lục Cẩm Dương chu toàn. Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng, Tần thị là ngoại tổ mẫu của Lục Cẩm Dương.
Chỉ vậy thôi.
Ban đầu còn lo lắng bà cháu hai người gặp nhau sẽ không vui vẻ, khó tránh khỏicó xung đột trong lời nói, vì tránh xảy ra tranh chấp, nên bọn họ mới ở đây, hiện tại xem ra, là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Du thị cùng Hà Nhị gia nhìn nhau cười, lần lượt lui ra.
Điểm còn thiếu giữa Lục Cẩm Dương và Tần thị chính là sự nhường nhịn.
Kỳ thật có một số thời điểm, tình cảm của hai người có vấn đề cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần bình tĩnh đem mọi chuyện nói cùng nhau, vấn đề tự nhiên sẽ giải quyết ổn thỏa .
Nhưng trước giờ tính tình Lục Cẩm Dương cùng Tần thị vẫn như vậy, đều kiên cường cố chấp, Lục Cẩm Dương nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, Tần thị lại không đồng ý, chung quy phải có một người cúi đầu đứng ra giải quyết thì may ra .
Hai người cứ nhìn đối phương một lúc lâu như vậy.
Cho đến khi Tần thị thở dài, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh rồi nói.
"Ai, ngoại tổ mẫu nên nói với ngươi như thế nào đây."
Trong trí nhớ, thân thể ngoại tổ mẫu vẫn rất khỏe mạnh, nhưng giờ phút này, Lục Cẩm Dương lại cảm thấy người đã già đi rất nhiều.
Chẳng lẽ vì lo lắng cho nàng.
Nhìn tóc bạc ngày càng nhiều của Tần thị, tâm Lục Cẩm Dương đau đớn, trên mặt lại vẫn như cũ, miễn cưỡng mỉm cười, "Ngoại tổ mẫu muốn nói cái gì cứ nói, Cẩm Dương đều cẩn thận lắng nghe."
"Gả cho hắn, ngươi thật sự không hối hận sao?"
Tần thị nhìn Lục Cẩm Dương ngày càng giống Tố Tâm, trong lúc nhất thời, chua xót trong lòng dâng lên.
"Nhìn ngươi, khiến ta nhớ đến bộ dạng của nương ngươi năm đó." Tần thị híp hai mắt, dường như đang hồi tưởng lại ngày xưa.
"Lúc ấy cha ngươi chỉ là một tú tài thi rớt, nương ngươi không biết bị trúng bùa mê gì, vừa ý với hắn, không phải hắn thì không lấy chồng, lại dùng cách tuyệt thực để ép buộc ta. Không phải Hà gia khinh thường người đọc sách. Cả triều văn võ, tinh anh tài giỏi nhiều đếm không xuể, nếu như không vừa mắt, cũng có thể ở chốn thương gia tìm một mối hôn sự tốt, Hà gia chúng ta không cần nhiều, chỉ cần nương ngươi gả cho tấm chồng tốt, như vậy là đủ rồi."
"Mẫu thân ngươi cứ tuyệt thực ngày qua ngày, ta và ngoại tổ phụ ngươi lại không thể trơ mắt nhìn mẫu thân ngươi tiếp tục hành hạ bản thân mình như vậy, liền đồng ý . Vài năm sau, phụ thân ngươi coi như là cần cù, khoa cử cũng có chút thành tựu, hơn nữa ngươi lại sinh ra, vốn tưởng rằng mọi thứ đã tốt."
"Nhưng không nghĩ tới, lão phu nhân Lục gia thấy nương ngươi gả vào ba năm, mà chưa có con trai nói dõi, liền thay cha ngươi mang hai di nương nhập phủ. Cũng chính là Tống di nương và Đỗ di nương hiện giờ. Ngoại tổ mẫu bây giờ còn nhớ rất rõ, lúc đó nương ngươi ủy khuất khóc trong lòng của ta, nhưng ta thật sự bất lực. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, quan chức của Hà gia cao hơn Lục gia, nhưng không thể vì vậy mà chèn ép Lục gia được."
"Cũng may hai di nương chỉ sinh hạ liên tiếp vài tiểu cô nương. Lục lão phu nhân cầu cháu trai không được, thời điểm đó mẫu thân ngươi lại mang thai Cẩm Thịnh, nên rất vui mừng, cũng không nghĩ trước lúc sinh bị kinh hãi, cuối cùng bất đắc dĩ rơi vào tình huống bỏ mẹ giữ con. . . . . ."
Khóe mắt Tần thị có nước, cắn răng nói, "Ngoại tổ mẫu hận. Hận lúc ấy nếu ngoại tổ mẫu ở đó, tất nhiên sẽ không để Tố Tâm quyết định như vậy, ta thay Tố Tâm thấy không đáng."
"Người khác có lẽ không biết vì sao Tố Tâm bị kinh hãi, nhưng ngoại tổ mẫu biết rất rõ ràng. . . . . . Nương ngươi nghe nói cha ngươi ở bên ngoài cùng Hứa thị có quan hệ, mới. . . . . ."
Con ngươi Lục Cẩm Dương mang theo khiếp sợ, gắt gao cau mày, ban đầu nàng chỉ biết Hứa thị đến Lục gia làm kế mẫu, thật không ngờ, thì ra người mà nàng gọi là phụ thân, trong thời điểm mẫu thân mang thai lại có quan hệ với người khác! ! !
Mẫu thân là bị tức giận dẫn đến kinh hãi, khó sanh mà chết!
Tay của Tần thị chậm chạp sờ đến khuôn mặt có chút ốm của Cẩm Dương, dừng lại ở búi tóc phía trên của nàng, "Ngươi phải biết rằng, hài cốt Tố Tâm chưa lạnh, hắn đã khẩn cấp cưới Hứa thị về làm vợ."
"Cho nên. . . . . . Ngoại tổ mẫu dùng điểm yếu này, mới có thể nuôi nấng Cẩm Thịnh năm năm, đúng không?" Lục Cẩm Dương không thể tin, nhưng trong lòng cũng đã đoán được, ban đầu nàng vẫn không hiểu, tổ mẫu luôn muốn có cháu nối dõi, vì sao có thể đồng ý giao cho ngoại tổ mẫu nuôi nấng đứa cháu trai duy nhất này, kỳ lạ là Lục Nguyên cũng không phản đối.
Xem biểu tình của Tần thị, nàng biết mình đoán không sai, thì ra nguyên nhân nằm ở chỗ này. Phụ thân không có cách nào khác, nên mới thỏa hiệp. . . . . .
Lúc đó Hứa thị cũng đã có gia đình, bất quá trượng phu mất sớm. . . . . .
"Tâm tư Lục Nguyên căn bản không đặt trên người tỷ đệ các ngươi, ngươi sống không tồi, nhưng Cẩm Thịnh thì ngược lại, đệ đệ ngươi lúc ấy vẫn còn nhỏ, ta lo lắng nên mới đưa hắn giao cho Hứa thị." Sau nhiều năm như vậy, mỗi khi Tần thị nghĩ đến việc này, đều hận không thể đem hai chân Lục Nguyên đánh gãy.
"Ngoại tổ mẫu chỉ có duy nhất một tâm nguyện, đó là ngươi có một mối hôn sự tốt, không đi theo vết xe đổ của mẹ ngươi năm đó, nhưng ngươi nhìn xem, lúc trước ngươi nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, không đến một năm, hắn liền cưới người khác làm bình thê.
Trước mắt Cố gia không có nhiều thành tựu, nhưng tương lai tiền đồ sau này , có thể hay không sẽ có một di nương tiếp tục vào cửa, với tính tình của ngươi, về sau ở chung sẽ như thế nào."
Ánh mắt Tần thị tối sầm, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, nhưng đau lòng vẫn nhiều hơn.
Lục Cẩm Dương gả cho ai không quan trọng, quan trọng là ... Người kia có thể đối tốt với nàng cả đời.
Nếu Cố Du Hiên thật sự tốt, cho dù Lục Cẩm Dương cùng Tiêu gia hủy bỏ hôn sự, nàng nhất định sẽ giúp đỡ , cùng lắm thì cùng Tiêu gia kết thù, có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời của Lục Cẩm Dương, nàng cảm thấy rất đáng giá, nhưng Cố Du Hiên, nàng nhìn ra được, hắn ta quả thực không đáng làm trượng phu của Cẩm Dương.
Ai. . . . . . Bộ dạng cùng một giuộc với Lục Nguyên năm đó.
"Cẩm Dương, năm đó nương ngươi để lại tỷ đệ hai người, ngoại tổ mẫu có thể che chở ngươi, nhưng cũng không thể che chở cho ngươi cả đời, tuy rằng bây giờ ngươi đã lập gia đình, nhưng vẫn cần nhà mẹ đẻ để dựa vào."
"Phụ thân ngươi như vậy, ngoại tổ mẫu đã sớm mất hy vọng, nếu không phải vì Cẩm Thịnh, có nâng kiệu đến thỉnh, ngoại tổ mẫu cũng sẽ không bước vào Lục gia nửa bước. Ngươi cùng Cẩm Thịnh, là huyết nhục tương liên, tương lai sau này hai ngươi phải dựa vào nhau mà sống. . . . . ."
Thân ảnh Tần thị có chút cô đơn, "Nếu có thời gian rãnh rỗi thì nên đi thăm Cẩm Thịnh, chăm sóc thật tốt cho hắn, đây là ý niệm cuối cùng của nương ngươi.
Ngoại tổ mẫu đã già, không tiếp ngươi được lâu. . . . . ."
Những lời này, nàng nói với Lục Cẩm Dương không dưới một lần, tiếc rằng Lục Cẩm Dương đều không nghe. Hiện giờ thấy Lục Cẩm Dương thành tâm hối hận, nàng mới dặn dò một lần nữa.
Lục Cẩm Dương gật đầu thật mạnh, "Con sẽ đi."
Bây giờ một chút nàng cũng không trách Hà thị, tại sao năm đó nàng không chịu nhìn ra, nếu gặp tình huống tương tự, nàng cũng sẽ lựa chọn bỏ mẹ giữ con, chỉ có người từng làm mẹ, mới hiểu được tình thương lớn như thế nào.
Huống chi Hà thị cũng không có vứt bỏ nàng!
Dù hôm nay Tần thị không nói, nàng cũng sẽ làm như vậy. Kiếp trước đều là ngoại tổ mẫu bảo hộ nàng, cả đời này đến lượt nàng bảo hộ Hà gia. . . . . .