Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn trâm châu Hải Đường trong tay mình.
Thời điểm nàng bảy tuổi, trâm châu này là lễ vật sinh nhật mà Tần thị tặng cho nàng. Kiếp trước, Hà gia tìm được nhược điểm của Cố Du Hiên, ngoại tổ phụ liền tìm người tay nghề giỏi, tạo ra hộp gỗ cây tử đàn, chỉ có chìa khóa chế tạo đăc biệt mới có thể mở ra.
Thời điểm Hà gia bị diệt, hộp gỗ qua tay nhiều người mới tới tay nàng, bên trong có lá thư nói sổ sách đặt ở đây, thời điểm mấu chốt thì lấy ra bảo hộ tính mạng, có sổ sách, Cố Du Hiên nhất định sẽ không dám tổn thương nàng.
Chung quy Lục Cẩm Dương cảm thấy sự tình không thích hợp, chắc chắn bên trong có gì đó ám muội.
Ngoại tổ luôn khôn khéo, như thế nào lại không nghĩ đến sổ sách đặt bên người nàng, Cố Du Hiên sẽ tra ra được?
Chỉ bằng một hộp gỗ cây tử đàn? Lấy thủ đoạn của Cố Du Hiên. . . Đừng nói là hộp gỗ, ngay cả thứ khó nhất hắn cũng sẽ tìm được.
Nàng tưởng cây trâm này có liên quan, nhưng mới vừa rồi hỏi Trăm Phương các, đây chỉ là một cây trâm bình thường, nếu thật sự muốn tìm điểm đặc biệt, Lưu Tô phía nam có thể giúp được.
Lục Cẩm Dương cẩn thận đem trâm đặt vào trong ngực. Chờ thời điểm thích hợp nàng sẽ tự mình hỏi Tần Thị.
Ngón tay vô tình chạm tới các túi hương liệu.
Đây là hương liệu nàng vừa mới mua ở Thiêm Hương, ngày sau trong kinh thành sẽ thịnh hành rất rộng rãi.
Nguyên Đông quê quán Giang Nam, phụ thân buôn bán hương liệu, có chút thành tựu, nếu không có kiện cáo, cũng không đến nỗi bị bán thành nô lệ. Nàng thường ở cạnh Nguyên Đông, nên đối với hương liệu rất quen thuộc.
Thời điểm ở Thiên viện, Nguyên Đông thấy nàng rãnh rỗi, liền dạy nàng điều hương là như thế nào, không nghĩ tới thường xuyên làm lại đâm ra hứng thú, đem những điều Nguyên Đông dạy, học rất kỹ. Trùng sinh trở về, điều hương chính là việc có thể giúp nàng thu được lợi, chỉ cần lấy về nghiên cứu một chút, nàng sẽ chỉ ra được các vật liệu để tạo thành hương.
Điều hương cũng không phải là việc khó.
Lục Cẩm Dương hí mắt cười cười, âm thầm hạ quyết tâm.
Kiếp trước nàng như cái xác không hồn, cuộc sống tồi tệ, kiếp này, nàng không chỉ phải có một bộ dạng xinh đẹp, mà còn phải sống thật thoải mái vui vẻ. Tương lai sau này, nhất định nàng sẽ tạo nên một chuỗi cửa hàng hương liệu của riêng mình.
"Không được kêu."
Lục Cẩm Dương còn chưa kịp phản ứng, liền bị người phía sau kéo vào lòng.
Hắc y nhân che mặt, ánh mắt tàn khốc quét về phía Liên Sinh, "Còn ngươi, nếu như để người khác phát hiện, ta liền vặn gảy cổ của hắn."
Thanh âm Liên Sinh có chút nức nở, " Thiếu gia."
Lục Cẩm Dương cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Môi mỏng của nàng khẽ mím, trong tay áo, hai tay không tự giác đem trâm châu Hải Đường nắm chặt, cố gắng nói chuyện để giảm bớt sự chú ý của Hắc y nhân, đợi thời cơ thích hợp sẽ công kích.
"Thiếu. . . . . ." Liên Sinh chưa từng gặp qua tình huống như vậy, nên trong lòng rất lo lắng cho Lục Cẩm Dương, lại không dám phát ra tiếng rõ ràng.
"Ta cũng không muốn thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi không lên tiếng."
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Lục Cẩm Dương, khiến cho nàng vừa thẹn vừa giận, thân mình cũng trở nên cứng ngắc.
Cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy làm cho nàng thực phản cảm.
"Đi theo ta." Hắc y nhân đối Liên Sinh phân phó nói, cùng lúc kéo chặt Lục Cẩm Dương hướng phía trước đi tới.
Đợi đúng thời cơ, Lục Cẩm Dương dồn hết sức, đâm tới cánh tay Hắc y nhân.
Nhất thời chưa chuẩn bị, hắn vẫn nhẫn nại chịu đựng. Tay kéo Lục Cẩm Dương càng dùng thêm sức.
Nam nữ trời sinh khoảng cách rất chênh lệch, nên Lục Cẩm Dương không thắng được, đối phương lại là người có võ. Một kích không thành công khiến cho Lục Cẩm Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngoan ngoãn không phản kháng lần nào nữa. Liên Sinh cũng đi theo phía sau.
Ánh mắt Hắc y nhân phức tạp, nhìn Lục Cẩm Dương nữ phẫn nam trang, mày kiếm gắt gao nhíu lại, rõ ràng đã bị chọc giận.
Ngón tay rất nhanh điểm huyệt cầm máu trên chổ bị thương, lại thuận tay điểm vài cái phía sau cổ Lục Cẩm Dương cùng Liên Sinh.
Tốc độ cực nhanh, khiến người khác không kịp phản ứng.
"Đừng tự cho mình thông minh, nếu ta muốn lấy mạng của ngươi, từ lúc ngươi vừa mở miệng, nhất định đã nằm trên mặt đất."
Hắn nhìn vẻ mặt và bộ dạng phòng bị của Lục Cẩm Dương, liền thấp giọng nói.
Đối diện với một loại áp lực vô hình, thật sự khiến nàng hít thở không thông.
Quả nhiên có người đuổi theo , Lục Cẩm Dương bị tấm ván gỗ ngăn trở nên không nhìn được bên ngoài, nghe tiếng bước chân, khẳng định không ít người.
Chốc lát, tiếng bước chân đã xa dần.
Lục Cẩm Dương cảm giác Hắc y nhân thở dài nhẹ nhõm.
"Hiện tại mọi người đi rồi, có thể thả ta ra chưa ."
Nguyên lai là bị người đuổi giết, chính mình bất quá ngẫu nhiên gặp được, Lục Cẩm Dương nhìn vết máu màu đỏ tươi trên tay hắn, thần sắc thoáng qua một tia áy náy.
Nhưng nghĩ đến quần áo hắc y, lại bị nhiều người đuổi theo, nhất định cũng không phải người tốt.
Hắn cúi đầu không nói gì, đi được vài bước, mới búng đá giải khai huyệt đạo cho nàng.
"Chuyện ngày hôm nay. Tốt nhất ngươi không nên nói với ai. Nếu không, kết cục tự ngươi rõ"
"Thiếu gia, người có bị thương không?"
Liên Sinh cũng vừa được giải huyệt, liền chạy tới bên người Lục Cẩm Dương.
Khóe môi Lục Cẩm Dương trắng bệch, thân mình có chút run rẩy, "Ta không sao, mau trở về thôi."
Xảy ra chuyện như hôm nay, xem ra lần sau lúc ra cửa, phải tìm người bảo hộ nàng. Hai nữ tữ tay trói gà không chặt, thật không an toàn, lần này trùng hợpngười nọ không có ác ý, nhưng còn sau này thì sao. . . . . .
Lục Cẩm Dương không dám nghĩ tới. Bây giờ nàng rất xem trọng tính mạng của mình.
Thấy Lục Cẩm Dương chủ tớ hai người đi xa.
Hắc y nhân nhảy từ trên đá xuống, nhìn hướng Lục Cẩm Dương rời đi, mím môi không nói gì, nhặt trâm châu Hải Đường đang tỏa sáng trên mặt đất, thân hình chợt lóe, nháy mắt đã rời đi.
. . . . . .
Vừa vặn trở về trước khi người gác cổng Hà phủ quay lại, một ngày mệt mỏi lại bị kinh hách, Lục Cẩm Dương vội vàng dặn dò Liên Sinh chuyện ngày hôm nay không được nói với bất kỳ ai.
Thứ nhất ngoại tổ mẫu sẽ lo lắng, thứ hai thanh danh của nàng đã đủ tồi, nàng không muốn có thêm.
Rửa mặt chải đầu qua loa, Lục Cẩm Dương nhanh chóng ngã xuống giường, không đến nửa giờ đã chìm vào giấc ngủ, nhưng lại ngủ không ngon.
Nàng mơ thấy Cảnh Thái có biến, mấy vị đại thần trong triều bị liên lụy, toàn bộ đều do Cố Du Hiên gây nên, hắn giẫm lên thi thể từng người để hướng về phía trước, mơ Tần thị không cam lòng khi dùng chín thước lụa trắng kết thúc cuộc đời.
Mơ Thanh nhi khóc nói với nàng, "Mẫu thân, Thanh nhi đau quá."
Lục Cẩm Dương đến, khiến cho tâm tình của Tần thị tốt hơn nhiều, ngay cả tinh thần cũng vậy, trước mắt, nhìn thấy mọi việc đều rất vừa ý.
Du thị đứng trước cũng mỉm cười, Lý di nương, Triệu di nương, đều cung kính đứng ở phía sau Du thị.
Hà lão thái gia tổng cộng có bảy người con, trong đó Tần thị hạ sinh một căp trai gái, con gái Tố Tâm, con trai chính là Hà Nhị gia, đều đã lớn tuổi, bởi vậy Tần thị ra lệnh, ngoại trừ ngày lễ, tết quan trọng, thì không cần đến thỉnh an mỗi ngày, cho nên mọi việc rất ổn định, coi như là thanh tịnh.
Tần thị cũng tránh việc đối phó với nhóm di nương để khiến trong lòng buồn bực, nên chỉ cần Hà Nhị gia đến thỉnh an là tốt rồi, bởi vậy lúc này, ở đây không có nhiều người.
Du thị nói, "Nhìn xem, Đại tiểu thư của chúng ta tới rồi."
Hôm nay Lục Cẩm Dương vận xiêm y màu trắng nhạt, hoa văn thêu cảnh trời, đầu đội ngọc phượng màu ngà, so với lúc trước, kiêu ngạo như thế nào, thì bây giờ đã ổn trọng hơn rất nhiều, "Ngoại tổ mẫu mạnh khỏe."
Lục Cẩm Dương không nhanh không chậm, khí chất ôn hoà bắt đầu hành lễ,rồi hướng Du thị tính cả Hà Nhị gia cùng những thị thiếp khác vấn an, "Cữu nương mạnh khỏe, các vị di nương mạnh khỏe."
Từ bé Lục Cẩm Dương đã rất xinh đẹp, nhưng chỉ có vẻ bề ngoài, giống như bình hoa, không thể đến gần, mà hiện giờ Lục Cẩm Dương vẫn như trước, nhưng là cả trong lẫn ngoài, đều xinh đẹp.
Từ trước đến nay Lục Cẩm Dương luôn xem thường những ai là thị thiếp, lần này lại vấn an nhóm các nàng, khiến cho các nàng cảm thấy thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ).
Nhóm di nương nhìn nhau mà trong lòng kinh hãi, dù sao địa vị của Lục Cẩm Dương ở trong lòng Tần thị, các nàng hiểu rõ, nếu có thể thân cận cùng Đại tiểu thư, ở Hà phủ vị trí chắc chắn sẽ được bảo đảm.
Ngược lại, tươi cười trên mặt Tần thị không giảm, nháy mắt cười, hướng Lục Cẩm Dương xua tay, "Đều là người một nhà, ngoại tôn nữ, nhanh đến bên người ta."
Danh xưng Cố phu nhân nàng thật sự không quen gọi, mặc dù Cẩm Dương đã gả cho người khác, nhưng nàng vẫn thích gọi Cẩm Dương là ngoại tôn nữ như trước, Tần thị đã xưng hô như vậy, người khác tất nhiên cũng sẽ gọi theo.
Tần thị cố ý để nịt gối trên đùi lộ ra một góc.
Lý di nương rất biết phối hợp, liền kinh ngạc nói, "Lão phu nhân, trên đầu gối người đang mang thứ gì vậy?"
Lý di nương nguyên danh Lí Tố Nga, phụ thân là Tri Phủ huyện Giang nam, đúng lúc Nhị gia phụng chỉ đi Giang Nam giám sát vụ mùa, nên hai người mới có dịp quen biết, vừa gặp đã thương, bởi vậy mới có thể ủy thân làm thiếp thất.
Là con gái út ở Lý gia, nên tính tình cũng có phần kiêu căng, ngoại trừ điều này, còn lại không có điểm gì xấu.
Lý di nương có hai người con, chính là tứ tiểu thư Thanh Nghiên và tam thiếu gia Nguyên Triệt.
Khóe miệng Tần thị cong lên, trên mặt đều là cao hứng cùng vừa lòng, " Nịt gối này là Cẩm Dương ngày hôm qua tặng cho ta, đầu gối của ta không tốt, mang theo sẽ có ích."
Theo bản năng, ánh mắt Lý di nương xoay chuyển, trong lòng đã có tính toán, " tay nghề của đại tiểu thư thật điêu luyện, nếu Thanh Nghiên cũng có thể hiểu chuyện như vậy thì tốt."
Tuy rằng Hà gia chú trọng đích thứ, nhưng đối đãi với đứa nhỏ trong nhà quả thực không tồi, giáo dưỡng cho con vợ kế cũng không có nửa điểm qua loa, tính tình của Thanh Nghiên xem như thông minh, hoạt bát. Thường đem lại niềm vui cho Tần thị.
Tần thị liếc Lý di nương một cái, " Không phải bị ngươi chiều hư sao, ngày mai nên tìm Hồng sư phụ chỉ dạy cho nàng."
Triệu di nương che mặt cười yếu ớt, "Vẫn là Thanh Hân của ta tốt nhất, cả ngày đều tự nói với bản thân phải học hành chăm chỉ, không thể phụ sư yêu thương của ngoại tổ mẫu."
Triệu di nương cũng không khá hơn Lý di nương, nhập phủ nhiều năm, chỉ có duy nhất hai nữ nhi, chính là nhị tiểu thư Thanh Liễu và tam tiểu thư Thanh Hân.
Bất quá nhị tiểu thư bạc mệnh, khi bảy tuổi liền bất cẩn rơi xuống nước mà chết.
Người nào lại không biết, Triệu di nương đem toàn bộ tâm tư đặt hết trên người nữ nhi này, mong về sau Tam tiểu thư sẽ có tiền đồ rộng mở!
Lý di nương mếu máo.
"Được rồi, chúng ta đã thỉnh an xong, thì quay trở về đi, đừng quấy rầy yên tĩnh của mẫu thân."
Du thị nghiêm mặt nói.
So với đại thần trong triều, Hà nhị gia xem như giữ mình trong sạch ,trừ bỏ Lý di nương cùng Triệu di nương cũng không có nữ nhân khác ở ngoài. Đại thiếu gia Nguyên Phụng, Nhị thiếu gia Nguyên Tế, tứ thiếu gia Nguyên Hoằng, Đại tiểu thư Thanh Kì, đều là con của Du thị.
"Vâng, lão phu nhân, thần thiếp xin phép cáo lui ."
Mặc cho Triệu thị cùng Lý thị có cố gắng như thế nào, thì địa vị của Du thị đều không thể lay động, chỉ cần không quá phận, Tần thị đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Cẩm Dương, ngươi cùng ngoại tổ mẫu nói chuyện, khố phòng mới có thêm sổ sách, cữu nương đi trước xử lý."
Lục Cẩm Dương cảm kích gật gật đầu, Du thị đối với nàng giống như ruột thịt thật sự.
Tần thị vô cùng thân thiết lôi kéo tay Lục Cẩm Dương, "Đêm qua ngủ có thoải mái không?"
"Ngủ thật sự ngon."
"Ngoại tổ mẫu, hôm nay Cẩm Dương đến là có chuyện muốn thương lượng cùng người."
"Là chuyện gì, ngươi cứ nói, ngoại tổ mẫu có thể giúp, nhất định sẽ giúp ngươi." Tần thị suy nghĩ một lúc, rồi lại tức giận nói, " Hay là tiểu tử Cố gia khi dễ ngươi?"
Thời điểm nàng nghe tin Cố Du Hiên cưới Lục Uyển Nhi vào cửa đã rất tức giận, huống chi là ngoại tôn nữ của nàng!
"Không có, ngoại tổ mẫu." Lục cẩm dương làm nũng nói, trong lòng cũng là từng dòng nước ấm chảy qua.
"Vậy ngươi có chuyện gì?" Tần thị nhíu mày, vẻ mặt Lục Cẩm Dương tự nhiên, không giống đang giấu diếm nàng.
"Cẩm Dương muốn mượn ngoại tổ mẫu một người." Lục Cẩm Dương dừng một chút, giải thích, "Nương để lại cho ta nhiều cửa hàng, nhưng Cẩm Dương bối rối không biết xử lý như thế nào, thời điểm ta gả đến Cố gia, là Cố lão phu nhân thay ta xử lý, nhưng đây là nương để lại cho ta, Cẩm Dương không muốn người khác nhúng tay vào, bởi vậy mới muốn mượn lão quản gia bên người ngoại tổ mẫu để học hỏi kinh nghiệm, để hắn chỉ giáo cho Cẩm Dương."
Biểu tình Lục Cẩm Dương mất mác, kiếp trước nàng thật sự vô dụng, lại đem những gì mẫu thân để lại giao cho người khác, bản thân không chịu trông nom quản lý.
Hiện tại cần phải học hỏi kỹ càng, cửa hàng Hà thị để lại cho nàng, còn có đồ cưới, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác một lần nữa, không để cho Lục Uyển Nhi cùng Cố gia cứ chiếm tiện nghi mãi như vậy.
"Thì ra là chuyện này." Tần thị gật đầu, "Ban đầu ngoại tổ mẫu cũng lo lắng, sợ ngươi bất mãn liền hoãn lại, chờ sau khi mọi chuyện qua hết sẽ cùng ngươi bàn bạc, cuối cùng đã tới lúc."
"Cẩm Dương, ngươi là nữ nhi của Hà phủ, cần gì phải cố gắng như vậy! Nếu ngươi tin tưởng ngoại tổ mẫu, ta sẽ chọn ra vài người giúp ngươi trông coi."
"Cẩm Dương tất nhiên là tin tưởng ngoại tổ mẫu, nhưng ngoại tổ mẫu đã từng nói, không ai có thể giúp Cẩm Dương cả đời, có một số việc phải tự tay mình làm.”
"Hơn nữa, Cẩm Dương cũng muốn tự mình trông nom."
Tần thị ý vị thâm trường nhìn Lục Cẩm Dương, " Cẩm Dương thật sự đã trưởng thành, đây chính là tâm tư cần có của một người chủ mẫu, đáng tiếc ngươi lập gia đình quá sớm, việc quản lý sự vụ, tổ mẫu còn chưa chỉ giáo ngươi."
"Không cần lo lắng, ngày mai ngoại tổ mẫu sẽ kêu vài quản gia đắc lực tới cửa hàng giúp đỡ, bảo quản cho ngươi hài lòng."
Đời trước của Hà gia, tổ tông đều là kinh thương( buôn bán), Hà Nhị gia có tên trong bảng vàng nên mới vào triều làm quan, các dòng họ còn lại, đều vẫn kinh thương như trước, sản nghiệp của Hà gia xem như là nhất nhì trong kinh thành.
". . . . . . Chỉ là tự nàng đi có thể hay không bị người khác đàm tiếu.”