Lục Nguyên một thân y phục màu đồng, khí chất cương nghị, mày rậm bằng phẳng đang nhướn lên, trừng mắt nhìn Lục Cẩm Dương.
Khi Lục Nguyên còn trẻ cũng được xem là người có khí phách, bất quá năm tháng đã làm hao mòn không ít, nhiều năm ngồi mát ăn bát vàng, Lục Nguyên đã phát tướng, người cũng có vẻ già nua.
"Hảo hảo hảo, ngươi còn biết đường quay lại."
Sau khi Lục Cẩm Dương thành thân, liền không đặt chân tới Lục gia nửa bước.
Lúc này, là lần đầu tiên.
Lục Nguyên đau đớn nói, "như thế nào ta có thể nuôi dưỡng một nữ nhi bất hiếu như ngươi."
"Thanh danh của ngươi chưa đủ tồi sao? Ngươi không trở về Lục gia còn chưa tính, lại chạy tới Hà gia, ngươi muốn nói cho mọi người biết Lục gia ngược đãi, ủy khuất ngươi có phải hay không."
"Ngươi đúng là khiến cho Lục gia ta mất hết mặt mũi."
"Đúng vậy, nếu có thể ta cũng không muốn cùng Lục gia có quan hệ." Lục Cẩm Dương mím môi.
"Phụ thân tức giận bởi vì ta là nữ nhi của người, chính xác hơn là ta làm mất mặt mũi của người."
"Bất quá ta không được chọn phụ thân."
Tâm trạng Lục Cẩm Dương ảm đạm, đời trước, Lục Nguyên đối nàng không quan tâm, một nhà ngoại tổ mẫu kêu oan mà chết hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, hắn biết rất rõ nàng cùng Tiêu Diễn không có nửa phần quan hệ, lại trơ mắt nhìn Lục Uyển Nhi oan uổng nàng, trơ mắt nhìn Cố Du Hiên phế đi vị trí chính thê của nàng, xoay người đem Lục Uyển Nhi đặt vào vị trí đó.
A.
Thật sự là phụ thân tốt, nếu có thể chọn, nàng tình nguyện không có phụ thân.
"Đã lâu chưa thấy ngoại tổ mẫu , nên nhân dịp này đến thăm, coi như là thay nương báo hiếu."
"Ngươi. . ." Lục Nguyên nổi giận, đứng lên.
Mắt xếch Hứa thị xoay chuyển, âm thầm trao đổi ánh mắt với Lục Uyển Nhi.
Nàng hiểu tính tình của Lục Nguyên, phải ngăn hắn lại, một khi hắn đã tức giận thì nàng cũng không chịu được.
Dìu Lục Nguyên quay về chỗ ngồi, liền nói, "Lão gia."
"Cẩm Dương đã lâu mới quay lại, ta và phụ thân đều rất nhớ ngươi!"
Hứa thị nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp, "Vốn tưởng rằng ngươi và Uyển nhi cùng nhau trở về nên ta rất cao hứng"
"Từ nhỏ tình cảm của các ngươi rất tốt, thời điểm ngươi rời đi không lâu, Uyển Nhi liền gầy yếu, hiện giờ tốt lắm, các ngươi có thể cùng nhau ở một chỗ mỗi ngày, thật sự là phúc khí ông trời mang lại."
"Lão gia, việc lần này chắc do Cẩm Dương khinh suất, không phải nàng đã trở lại rồi sao? Người cũng đừng nên tức giận."
Lần đầu Lục Cẩm Dương nghe được tỷ muội gả cho một người lại có phúc khí.
Lục Uyển Nhi liền chân thành nói, "Đúng vậy muội muội, ngoại tổ mẫu có khỏe không? Uyển Nhi không thể đi thăm ngoại tổ mẫu, nên cảm thấy rất áy náy!"
Lục Uyển Nhi cười xán lạn, nhưng trong lòng khó chịu tới cực điểm, nàng mất nhiều tâm tư, mới châm ngòi được mối quan hệ giữa Lục Cẩm Dương và Hà gia, lại tốn rất nhiều thời gian, mới khiến cho Tần thị đối Lục Cẩm Dương có khúc mắc.
Đúng như nàng nghĩ.
Từ lúc Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên, chưa từng quay về Hà gia một lần nào.
Nàng muốn để Lục Cẩm Dương quay về Lục gia, có nàng ta ở đây, chính mình sẽ không bị Lục Nguyên trách phạt, không nghĩ lại cấp cơ hội để Lục Cẩm Dương quay về Hà gia, nối lại tình xưa, chính nàng lại không đi được.
"Đó là ngoại tổ mẫu của ta, ngoại tổ của ngươi ở thành nam Hứa gia."
Lục Cẩm Dương đem tay Lục Uyển Nhi gạt qua một bên, ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên, "Ta trở về không phải để cùng người cãi nhau, chỉ để hoàn thành việc ta cần làm!"
"Phụ thân yên tâm, hiện tại ta đã gả cho Cố Du Hiên, mất mặt cũng chỉ có Cố gia."
Lục Cẩm Dương gằn từng tiếng nói rõ ràng, "Lục gia mặc dù tốt, nhưng cùng ta không có quan hệ."
Nhân sinh nếu như diễn ( Đời người giống như một vở kịch).
Điểm này Lục Uyển Nhi cùng Hứa thị làm rất tốt, mẹ con hai người không lúc nào mà không diễn.
Loại giúp đỡ như thế này nàng gặp nhiều rồi.
Không nghĩ cũng đoán được, Hứa thị cùng Lục Uyển Nhi sau lưng đã tốn rất nhiều tâm tư để châm ngòi mối quan hệ giữa Lục Nguyên và Hà gia.
"Muội muội, ngươi. . . . . ." Ánh mắt Lục Uyển Nhi mở to, kinh ngạc nhìn Lục Cẩm Dương, giống như sắp khóc.
"Mẫu thân, có phải Uyển nhi nói sai, khiến cho muội muội mất hứng ."
"Trước kia muội muội vẫn đang bình thường? Tại sao từ lúc trở về Hà gia lại thay đổi như vậy?"
Lục Uyển Nhi không nhẹ không nặng nói.
Nhiều năm qua, Hà gia vẫn rất cường thế, Lục Nguyên đã sớm không vừa lòng, hiện giờ được Lục Uyển Nhi ám chỉ, cảm thấy Lục Cẩm Dương biến thành hôm nay, tất cả đều do một tay Hà gia tạo ra.
"Chẳng lẽ không ai dạy ngươi phép tắc sao? Mẫu thân đang nói chuyện với ngươi, mà ngươi lại có thái độ như vậy?"
"Còn có tỷ tỷ thay ngươi cầu tình. . ."
Lục Uyển Nhi khóc lóc kể lể, Lục Nguyên đã muốn tiến lên phía trước trách móc nặng nề Lục Cẩm Dương.
Lục Cẩm Dương tự giễu cười cười, " Chỉ có ngoại tổ mẫu mới có thể dạy ta, phụ thân người không có tư cách."
Lục Nguyên không cho phép Lục Cẩm Dương tiếp xúc quá nhiều với Hà gia, mà bây giờ lại nói Hà thị dạy nàng quy củ.
"Dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, Lục Nguyên ta vẫn còn ở đây, ngươi nguyền rủa ta chết rồi sao?" Lục Nguyên đứng lên, sải bước đến trước mặt Lục Cẩm Dương.
Lớn tiếng quát Hứa thị, "Không cho phép ngươi tiếp tục cầu tình, muốn sử dụng lòng tốt cũng phải biết lựa người."
"Hôm nay phụ thân nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt."
"Người dạy như thế nào?" Lục Cẩm Dương không nhượng bộ, nhìn thẳng hai mắt Lục Nguyên.
"Phụ thân? Ta chưa bao giờ biết Lục Cẩm Dương ta còn có phụ thân?"
"Sau khi nương qua đời, không có một ai dạy dỗ ta."
Lục Cẩm Dương luôn cố gắng chịu đựng. . . Nhưng có một số việc, không phải ẩn nhẫn thì mọi chuyện có thể qua!
Bốn mắt nhìn nhau, một bên sóng trào mãnh liệt, một bên lại tĩnh lặng như nước.
Bộ dạng Lục Cẩm Dương bình tĩnh càng khiến cho Lục Nguyên tức giận.
"Ba."
Lục Nguyên vung tay, để lại năm dấu ấn trên mặt Lục Cẩm Dương.
"Nghịch nữ."
Khóe mắt Lục Cẩm Dương nóng lên, trong đầu không ngừng quay, thế nhưng Lục Cẩm Dương vẫn không muốn khuất phục, theo bản năng nắm chặt hai tay, khiến cho mình thanh tỉnh, từ đầu đến cuối Lục Cẩm Dương đều cười nhạt, nhìn Lục Nguyên bởi vì tức giận mà thân mình run nhè nhẹ.
Không biết phân biệt tốt xấu, vì nữ nhi của người khác mà trách cứ nữ nhi thân sinh của mình.
Thậm chí không tiếc vung tay.
Hứa thị là vợ kế của Lục Nguyên, Lục Uyển Nhi họ Lí, nguyên danh Lí Uyển Nhi, lúc sau theo Hứa thị đến mới đổi lại họ để vào gia phả của Lục gia!
Lục Uyển Nhi không phải là đứa nhỏ của Lục gia.
Đây là phụ thân của nàng sao? Là người đáng giá để nương đánh đổi tính mạng của mình?
"Phụ thân." Lục Cẩm Dương cao ngạo ngẩng đầu, đưa hai mắt nhìn Lục Nguyên, chịu đựng thân mình đang không được khỏe, "Người nói xong chưa?"
Nàng cố gắng tự nói với mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại. . .
"Nếu nói xong, Cẩm Dương xin phép làm một vài việc."
"Người nói làm người phải tuân thủ quy củ, tốt lắm, chúng ta cùng nhau nói về vấn đề này ."
Sắc mặt Dương Phú cứng đờ, thu hồi tươi cười, "Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, cũng không phải kẻ ngốc, lại dám tới đây làm loạn, khi dễ ta có phải hay không." Ngữ khí thẹn quá thành giận.
Lục Cẩm Dương thấp giọng cười cười, "Rốt cuộc có phải tới đây làm loạn hay không rất nhanh ngươi sẽ biết được?"
"Ngay cả ngọc bội trong tay ta, có phải ngươi cũng không biết!"
Lục Cẩm Dương hơi hơi giơ lên, " Xem ra Dương quản sự làm việc tại đây rất vất vả, ngay cả tên chủ cửa hàng cũng không nhớ ? ! ?"
Nàng không phải người ngốc, khi ra ngoài, bên người tất nhiên sẽ mang theo tín vật.
Năm đó nàng còn quá nhỏ, Cẩm Thịnh lại vừa lọt lòng, Hà thị trong lòng đã có tính toán, đều chuẩn bị tốt mọi việc cho hai người.
Vương ma ma là bà vú của Lục Cẩm Dương, vừa có kinh nghiệm lại hiểu biết dược lý, Liên Sinh cùng Thất Vĩ tuổi lại xấp xỉ nàng.
Quan niệm trọng nam khinh nữ của Lục Nguyên rất nghiêm trọng, Hà thị lo lắng cho tương lai của nữ nhi, nên mới thiên vị Lục Cẩm Dương nhiều hơn một chút, lúc ấy đồ cưới hay cửa hàng đều là Tần thị chuẩn bị cho nàng, phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, rồi giao phó cho Trần Trung thay nàng xử lý, hơn nữa đem ngọc bội màu xanh bích lưu lại làm tín vật bên người nàng.
Thấy ngọc bội như thấy người.
Cố lão phu nhân chắc chắn sẽ không biết việc này.
Nhớ tới Hà thị, con ngươi Lục Cẩm Dương ảm đạm, trong trí nhớ, tuy rằng thân mình Hà thị gầy yếu, nhưng vẫn ôn nhu săn sóc nàng, kiên cường cố chấp, là chỗ dựa duy nhất của nàng lúc còn nhỏ, mỗi lần nàng làm sai, bị Lục Nguyên trách phạt, Lục Cẩm Dương đều chạy tới mộ bia mẫu thân mà khóc lớn.
Cũng tại nơi đó, nàng ngẫu nhiên gặp được Cố Du Hiên, sau này lún sâu không lối thoát.
Sắc mặt Dương Phú thay đổi, Hỏa Kế nhìn thấy ngọc bội trong tay Lục Cẩm Dương, trong lòng kinh hãi, trên mặt lại rất bình thường, biểu tình không đồng nhất, ngoài kinh ngạc, còn có. . . Cảm động.
Hắn không ngốc, có thể nhìn ra lời nói của thanh y thiếu niên trước mặt không phải là nói dối.
Sắc mặt Dương Phú không được tự nhiên, " Ra là phu nhân phái ngươi tới, ngươi xem, ngươi không nói sớm với ta, xém nữa đã gây ra hiểu lầm."
"Không có gì, hiện tại mọi việc đã nói rõ ràng, chúng tôi chỉ thay chủ tử làm việc, xin Dương quản sự lui ra, đừng gây khó khăn cho tại hạ." Lục Cẩm Dương thong thả nói, "Ta cũng sớm phải quay về phục mệnh để chủ tử yên tâm, cửa hàng có xảy ra vấn đề gì không?"
Trần Độ cùng Trương Hằng đều là người từng trải, biết lúc này không nên bộc lộ quá nhiều, liền lẳng lặng đi sau Lục Cẩm Dương, nhìn không ra điểm khác thường.
"Tất nhiên là không có vấn đề, xin chờ một lát." Lục Cẩm Dương nói không có điểm nào sai, làm hắn không thể cự tuyệt, một mặt mang sổ sách tới, một mặt lại nói thầm, Lục đại tiểu thư có phải bị trúng gió hay không, hắn ở tiệm hơn một năm, cũng chưa thấy nàng đến kiểm tra sổ sách.
Cố lão phu nhân rất tín nhiệm hắn, theo thường lệ mỗi tháng khi tổng kết sổ sách đều chia cho hắn một phần, từ ngày vào làm ở đây, hầu bao cũng đã tăng lên không ít.
Bất quá hắn lo lắng quá mức rồi, nhìn hai tùy tùng bên cạnh Lục Cẩm Dương, sổ sách hẳn là nhìn không ra vấn đề.
Tiếp nhận sổ sách, Lục Cẩm Dương tượng trưng lật vài trang.
Sổ sách giả, nàng tất nhiên biết được.
Dương phú là bà con xa của Cố lão phu nhân, ỷ vào quan hệ, nhiều năm ở Cố gia vơ vét không ít của cải, khi Cố lão phu nhân còn sống, Cố Du Hiên nể mặt tình cảm nên mắt nhắm mắt mở cho qua, Cố lão phu nhân qua đời không bao lâu, Dương Phú liền bị Cố Du Hiên giết chết.
Chuyện này, lúc trước Lục Cẩm Dương có ấn tượng rất sâu, lúc ấy Cố Du Hiên đã nổi giận một trận lớn.
"Hai vị tiên sinh đến xem đi"
Trương Hằng cùng Trần Độ thích thú nhìn Lục Cẩm Dương, nhanh chóng tiếp nhận sổ sách, lại lấy sổ sách bên người ra bắt đầu kiểm tra.
Dương Phú thấy như vậy, trên người liền đổ mồ hôi lạnh, cư nhiên. . . Cư nhiên lại có chuẩn bị, nếu thật sự bọn hắn tra ra có vấn đề, mọi chuyện sẽ như thế nào ?
Không cần phải sợ, sau lưng của hắn có Cố lão phu nhân, Lục Cẩm Dương chắc chắn sẽ không dám gây khó dễ, lúc này trong đầu Dương Phú chuyển động vô cùng phong phú, tưởng tượng ra tương lai sau này như thế nào. Thậm chí đã biểu hiện hết trên mặt.
Chưa đến một giờ, thần sắc hai người ngưng trọng, nhìn nhau gật đầu, sổ sách không chỉ có vấn đề. . . . . .mà mọi nơi đều có lổ hổng, lại nhìn hướng Dương Phú, trong ánh mắt đều mang theo phẫn nộ.
"Thiếu. . . . . ." Trần Độ tức giận. Sổ sách có vấn đề. . .
"Các ngươi. . . . . ." Dương phú vừa mới mở miệng, muốn lớn tiếng doạ người. Các ngươi không được ngậm máu phun người, không hiểu thì đừng ăn nói lung tung.
Đương nhiên, lời hai người muốn nói đều bị Lục Cẩm Dương cản trở về.
"Dương quản sự làm việc quả nhiên chu đáo, nếu không có gì khác thường ta liền tới cửa hàng khác ."
"Bất quá lúc nãy người của ta đã mạo phạm người, xin Dương quản sự đừng so đo."
Lúc này Dương Phú lập tức mừng thầm, quả nhiên là đứa nhỏ không hiểu chuyện, hại hắn lo lắng một hồi. Lúc này trên mặt tươi cười không giảm, " Không có việc gì, ngươi xem, ta đã nói, cửa hàng giao cho ta ngươi có thể yên tâm."
"Ngươi nói cái gì!" lão nhân đang quét rác, bộ dạng chừng năm sáu chục tuổi, đem vật cầm trong tay ném xuống đất, phẫn nộ tiến đến, "Ngươi chỉ là kẻ trộm, ngươi không nghĩ những việc ngươi làm sẽ có người biết được sao?"
"Trần Trung, ta thấy ngươi đã già, mới cho ngươi cơm ăn, nếu ngươi không biết điều thì cút khuất mắt cho ta."
"Người đi chính là ngươi, đây là sản nghiệp của Lục gia, không tới phiên họ Dương ngươi làm chủ."
Người nói tên Trần trung, chính là quản gia lúc trước mà Hà thị phân phó trông nom cửa hàng.
Lục Cẩm Dương gả đến Cố gia, Cố lão phu nhân liền phái Dương Phú tới trông nom, hắn không đồng ý nhưng không còn biện pháp, huống chi Lục Cẩm Dương lại không phản đối, hắn là hạ nhân nên cũng không nói được gì.
Dương Phú vì muốn nhục nhã hắn, liền chiếm vị trí quản sự, đem Trần Trung phạt thành người quét rác, căn bản Trần Trung không cần phải chịu đựng như vậy, chỉ là hắn không nguyện ý để tiệm thuốc hoàn toàn bị hủy hoại trong tay của Dương Phú, ở đây, ngoài những thứ khác, còn có Hỏa Kế thành thật, nên hắn mới cam chịu nhẫn nhịn.
Tại nơi này, Hỏa Kế cùng các hạ nhân khác đã bị Dương Phú đánh chửi không ít. Lúc sau nghe tên Lục Cẩm Dương, trong mắt liền tràn đầy hy vọng, mong rằng tra ra Dương Phú đứng giữa kiếm lời, đuổi hắn ra khỏi tiệm thuốc, nhưng không nghĩ tới, chỉ xem xét qua loa vài lần liền chuẩn bị rời đi.
Hi vọng tràn đầy bao nhiêu thì nhận lại chỉ có sự thất vọng vô hạn.
Cuối cùng tâm Trần Trung cũng rét lạnh, đường đường là Lục gia Đại tiểu thư, thực không có tiền đồ.
Người trong tiệm thuốc cũng cùng Trần Trung hô, "Đúng vậy, cút cũng là họ Dương ngươi phải cút, đừng làm mất mặt tiệm thuốc ."
"Vì cái gì các ngươi nói sổ sách có vấn đề!"
Mâu thuẫn hết sức căng thẳng.
Lục Cẩm Dương không biết đang suy nghĩ gì!
"Đúng là một đám người không biết điều, nếu các ngươi muốn tiếp tục làm thì cút đi, đừng ở chỗ này gây chướng mắt."
Dương Phú nổi giận, nhóm người này hắn đã sớm không vừa mắt.
"Sổ sách quả thật có vấn đề." Trần Độ đứng dậy, Tần thị để bọn họ tới chính là giúp đỡ Lục Cẩm Dương kiểm tra sổ sách, nếu tra ra chổ sai xót thì phải nói.
Lục Cẩm Dương có chút đồng tình, nhìn Dương Phú và mọi người hỗn loạn thành như vậy, thật không còn gì để nói . . .