Lục Uyển Nhi một thân xiêm y màu vàng thêu hoa mỏng, trang điểm kỹ càng, xác định vết hồng trên mặt thoạt nhìn không dễ nhận ra, nhưng có thể nhìn thấy, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Từ sớm đã ở cửa chờ Cố Du Hiên trở về.
Ánh trăng tây tà, bóng dáng Cố Du Hiên mới chậm rãi xuất hiện trong mắt Lục Uyển Nhi.
Lục Uyển Nhi môi đỏ mọng giơ lên, "Phu quân, người đã trở lại."
Trong triều quy định, chỉ có quan tam phẩm trở lên, hoặc có sự đồng ý của hoàng thượng thì mới được ngồi kiệu quay về, mà Cố Du Hiên thuộc hàng thất phẩm, nên tất nhiên phải đi bộ.
"Uh, lần này ở lại có tốt không? ." Cố Du Hiên hỏi.
Lục Uyển Nhi tươi cười, "Hảo, phụ thân mẫu thân đối đãi Uyển Nhi rất tốt, chỉ là Uyển Nhi nhớ người . . ."
Thanh âm Cố Du Hiên khàn khàn, lơ đãng hỏi, "Cẩm Dương đâu?" Không để ý tới Lục Uyển Nhi đang thẹn thùng.
Tươi cười trên mặt Lục Uyển Nhi không được tự nhiên, "Muội muội chắc đã nghỉ ngơi, nhiều ngày ở bên ngoại tổ mẫu, hẳn cũng mệt mỏi."
Cố Du Hiên hơi hơi nhíu mày, mệt mỏi sao? Mệt đến mức không chờ mình? Gả cho hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Du Hiên trở về, không thấy bóng dáng Lục Cẩm Dương, trước kia, nàng đã sớm chờ ở đây rồi.
Cố Du Hiên đột nhiên phát hiện ý nghĩ này thực đáng sợ, từ khi nào thì Lục Cẩm Dương lại chiếm vị trí lớn trong lòng hắn như vậy.
Liếc nhìn qua Lục Uyển Nhi, trong lòng liền trấn tĩnh, Lục Cẩm Dương như thế nào có quan hệ cùng hắn?
Cố Du Hiên lắc lắc đầu, có thể gần đây xảy ra nhiều chuyện.
"Bên ngoài gió lớn, ngươi cũng nhiều ngày ở Lục gia, trở về nghĩ ngơi đi."
Lục Uyển Nhi nghi hoặc, "Phu quân? Người có chuyện gì không vui sao?"
Theo lẽ thường thì nàng và hắn mấy ngày không gặp nhau, thái độ Cố Du Hiên đối với nàng không nên lạnh nhạt như thế này, ngay cả vết thương trên mặt nàng cũng không nhận ra.
"Uh, gần đây Hàn Lâm Viện có nhiều việc."
Nghĩ vậy, con ngươi Cố Du Hiên âm trầm, mọi người trong Hàn Lâm viện này, khi dễ hắn mới vào Hàn Lâm, đối xử với hắn như mấy gã sai vặt.
Hoàng đế hạ lệnh chỉnh sửa toàn bộ sổ sách, nửa phần cũng không cho hắn tới gần.
Cảm giác nhạy bén, khiến cho hắn cảm thấy mọi người ở Hàn Lâm Viện, đều không phải đơn thuần xa lánh hắn. . . Mà cố ý chĩa mũi nhọn vào hắn.
Chẳng qua Cố Du Hiên không nghĩ ra, chính mình mới vào hàn lâm, chưa kịp đắc tội người khác, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào.
Lục Uyển Nhi quan tâm nói, "Phu quân, hiện tại con đường làm quan của người mới bắt đầu, mọi việc không nên gấp."
"Uh, đây là tất nhiên!" Cố Du Hiên nhíu nhíu mày. Nếu như gặp khó khăn, chỉ biết dừng lại, hắn vẫn còn là Cố Du Hiên sao?
Tươi cười Lục Uyển Nhi cứng đờ. Bởi vì nàng giả vờ quá tốt sao? Cho nên Cố Du Hiên không thấy vết thương trên mặt nàng?"
. . . . . .
Ánh trăng như nước, nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên bàn trang điểm.
Lục Uyển Nhi bận bịu lấy lòng Cố Du Hiên,
Thì Lục Cẩm Dương lại bận bịu tìm tòi hương liệu.
Gắt gao cau mày, nhìn ra được Lục Cẩm Dương đang rất chuyên chú.
Mấy hộp hương liệu này đều là nàng mua về từ Thiêm Hương, ngày sau rất phổ biến trong kinh thành, Lục Cẩm Dương cẩn thận phân tích mùi cùng phối liệu.
Qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở ra vài cái.
Trong lòng đã có định đoạt.
Kiếp trước Lục Cẩm Dương được Nguyên Đông dạy, am hiểu nhất đó là ngửi thấy hương, hương liệu chỉ cần qua tay Lục Cẩm Dương, cẩn thận ngửi một chút liền có thể chỉ ra nguyên liệu.
Ngoại trừ hai mùi được điều chế đặc biệt ở Thiêm Hương ra, những mùi còn lại nàng đều nắm chắc, nếu muốn tìm kiếm những nguyên liệu khác để thay thế cũng không khó.
Bỗng nhiên trong lòng nàng cả kinh, trâm châu Hải Đường không thấy ? !
"Liên Sinh, Liên Sinh. . . . . ." thanh âm Lục Cẩm Dương mang theo vài phần bức thiết khẩn trương.
Liên Sinh gác đêm ngoài cửa cuống quít tiến vào, "Phu nhân, nô tỳ ở đây, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi có nhìn thấy trâm châu Hải Đường không, là lễ vật sinh nhật mà thời điểm ta bảy tuổi ngoại tổ mẫu tặng cho ta?"
"Trâm châu Hải Đường?" Liên Sinh suy nghĩ, lắc đầu, "Phu nhân, nô tỳ không có nhìn thấy?"
"Nếu không người tìm lại lần nữa xem? Hay là thời điểm ban ngày đã đánh rơi ở đâu đó?"
Liên Sinh không biết tại sao Lục Cẩm Dương lại để ý đến cây trâm kia như vậy, "Nếu không người đừng vội, ngày mai nô tỳ giúp người hỏi thăm xem có ai nhìn thấy hay không!"
Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt, đột nhiên nhớ tới hôm nay ở phố chạm mặt Hắc y nhân, có phải hay không khi đó.
Suy đoán này làm cho nàng hít thở không thông.
Vốn tưởng rằng cây trâm này là manh mối, Lục Cẩm Dương muốn từ nó tìm hiểu nguyên nhân chính xác mà Hà Gia bị diệt môn, nhưng hiện giờ trâm châu đã mất, mọi việc lại quay trở về thời điểm lúc ban đầu.
"Quên đi, tùy duyên vậy."
Lục Cẩm Dương dụi mắt, "Lão gia trở về rồi phải không?"
Liên Sinh gật gật đầu, "Lão gia đã trở lại, Nhị phu nhân sớm đã chờ ở ngoài cửa để dìu lão gia đến thẳng phòng của nàng."
"À."
Lục Cẩm Dương gật đầu.
Liên Sinh nghi hoặc nhìn Lục Cẩm Dương.
"Ngươi gọi Trần Oánh tới, nói ta có việc phân phó nàng."
"Phu nhân." theo bản năng Trần Oánh nhìn mình chằm chằm vào đôi giầy của mình, trong lòng thấp thỏm không yên.
Từ lúc bắt đầu vào Lục gia, Lục Cẩm Dương chưa từng liếc mắt tới nàng một lần, hiện giờ chạng vạng lại sai người tới tìm nàng. . .
Trần Oánh chỉ có thể nói là vô cùng cẩn thận.
"Đến đây." Lục Cẩm Dương thoạt nhìn thực tùy ý, "Ngươi nhiều ngày đã ở Lục gia, khiến ngươi vất vả rồi."
"Quan hệ của ta cùng phụ thân, tất cả mọi người đều biết, ngươi là nha hoàn của ta, phụ thân có làm khó dễ ngươi hay không."
Trần Oánh vừa nghe, vội vàng quỳ trên mặt đất, "Phu nhân có chuyện gì cứ nói, mạng của Trần Oánh là do phu nhân cứu, nô tỳ nguyện ý làm mọi việc vì người."
Lục Cẩm Dương tựa hồ đối với thái độ Trần Oánh thực vừa lòng, "Ngươi có sự trung thành như vậy không uổng chúng ta chủ tớ một hồi."
"Đi tới hộp trang điểm của ta chọn hai cây trâm đi, xem như thưởng cho ngươi thời gian qua xử lý tốt mọi việc."
"Phu nhân. . ." Mặt Trần Oánh lộ vẻ do dự.
"Thưởng cho ngươi thì ngươi nhận đi." Lục Cẩm Dương uy nghiêm nói.
Trần Oánh liền làm ra vẻ ngại ngùng, vui mừng chọn lấy trâm."Cám ơn phu nhân ban cho."
Tuy rằng nàng rất thích những thứ có giá trị, nhưng nàng cũng biết trước mặt Lục Cẩm Dương không nên bộc lộ quá nhiều.
Nhưng phu nhân thật sự là hảo mệnh, trang sức của nàng, cho tới bây giờ chính mình cũng chưa từng thấy qua.
Lục Cẩm Dương đem ý cười giấu nơi đáy mắt, Trần Oánh tham tài, đối với nàng mà nói là một chuyện tốt.
"Cây trâm Mẫu Đơn kia cũng thưởng cho ngươi, ta không thích hoa văn trên đó, không dùng thì lãng phí."
"Ngươi phải đối với ta trung thành, đem chuyện ta phân phó làm tốt, tự nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng. . ."
"Nếu ngươi đối với ta không thực tâm, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."
"Tính cách của ta, ngươi hẳn đã biết rõ."
"Nô tỳ đã biết."
"Thật sự không thể lưu lại thêm vài ngày sao?"
Tần thị lưu luyến kéo tay Lục Cẩm Dương, trong mắt mang theo mất mác.
Lục Cẩm Dương dịu dàng nói, "Ngoại tổ mẫu, chờ Cẩm Dương sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ đến thăm người."
Trong lòng Lục Cẩm Dương cũng đã tính toán, chờ nàng giải quyết xong mọi chuyện ở Cố gia, sẽ thường xuyên đến bầu bạn với ngoại tổ mẫu và chăm sóc cho Cẩm Thịnh.
Nhìn Cẩm Thịnh đọc sách, tương lai thành gia lập nghiệp, nàng sẽ không còn gì để tiếc nuối.
Trong lòng Lục Cẩm Dương không khỏi dao động, chưa bao giờ nàng biết chuyện có đệ đệ lại hạnh phúc đến như vậy.
"Chẳng qua ngoại tổ mẫu không nỡ rời xa ngươi, ngươi đã gã cho người khác, không còn là hài tử, làm sao có thời giờ thường xuyên đến thăm ta, tương lai ngươi còn có gia đình cùng đứa nhỏ của riêng mình."
Lục Cẩm Dương cười yếu ớt, vẫn chưa phản bác.
"Cẩm Thịnh?" Tần thị nhìn thấy sau cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, lại nhìn Lục Cẩm Dương, lo lắng nói, "Sao không lo nghĩ ngơi cho tốt? Diên Kiều đâu, tại sao không đi theo ngươi."
"Mau đến bên ngoại tổ mẫu."
Tần thị không biết mối quan hệ tỷ đệ của hai người đã dịu đi không ít, Lục Cẩm Dương thay đổi, trong lòng thương cảm cho đứa nhỏ Cẩm Thịnh này, nên hy vọng tạo cơ hội cho hai người thân cận một phen.
Lục Cẩm Thịnh ngại ngùng bước ra, có nề nếp nói, "Ngoại tổ mẫu, bệnh của Cẩm Thịnh đã khỏe lắm rồi, Diên Kiều đang bận bịu, ta thừa dịp nàng không để ý nên chạy tới đây."
"Nhìn xem, làm sao còn có bộ dạng yếu ớt như trước nữa." Tần thị đem Lục Cẩm Thịnh ôm vào lòng, "Ngươi lớn thật nhanh, mắt thấy đã muốn cao hơn ngoại tổ mẫu."
"Ngoại tổ mẫu, Cẩm Thịnh ở bên người đã lâu, đầu óc bắt đầu trở nên ngơ ngẩn, nên muốn về nhà." Lục Cẩm Thịnh cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi, khóe mắt từ đầu đến cuối đều hướng về phía Lục Cẩm Dương.
Khóe miệng Lục Cẩm Dương nở nụ cười nhàn nhạt.
Tần thị cưng chìu gật gật đầu, "Nguyên lai là nhớ nhà."
"Ngày mai, chờ cậu ngươi hạ triều, ta sẽ nói với cậu đưa ngươi trở về."
Ngoài tỷ tỷ là Lục Cẩm Dương ra, phụ thân Lục Nguyên, đối Lục Cẩm Thịnh quan tâm rất hời hợt, mà Hứa thị, cho dù có đặt tâm tư làm hại Lục Cẩm Thịnh thì ở Lục gia vẫn không sinh được con trai.
Huống hồ, Cẩm Thịnh mang họ Lục, là cháu đích tôn của Lục gia, bây giờ ở Hà gia như vậy cũng không tốt!
"Không bằng để con đưa Cẩm Thịnh trở về, vừa lúc con cũng phải quay về Lục phủ một chuyến." Lục Cẩm Dương mở miệng.
Tần thị ngẩn ra, sau đó liên tục gật đầu, "Hảo hảo hảo, vẫn là Cẩm Dương nhà ta suy nghĩ chu toàn."
"Lão phu nhân, là nô tỳ không tốt!" Diên Kiều vội vàng chạy tới.
"Được rồi, không cần thỉnh tội, nhanh chóng chạy về kêu Từ mama thu dọn đồ đạc cùng nhị tiểu thư quay về Lục gia."
Tần thị mừng rỡ, sợ Lục Cẩm Dương đổi ý, càng thêm vui mừng, Cẩm Dương đã thật sự trưởng thành.
Khóe môi Lục Cẩm Thịnh mím lại, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên. ( dễ thương quá :”> )
. . . . . .
Lục Cẩm Dương tựa người vào khung cửa, trong tay cầm một quyển trà phổ, quanh thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đang chăm chú đọc. Trên xe ngựa, mùi hoa lài tỏa ra khắp nơi khiến cho người khác cảm thấy thật thanh tĩnh.
Lúc này Lục Cẩm Thịnh ngồi ở góc khác trên xe ngựa, toàn thân đang rất căng thẳng, nhìn ra được hắn đang mất tự nhiên.
Trong lòng Lục Cẩm Thịnh, vẫn luôn kỳ vọng có thể ở cùng một chỗ với Lục Cẩm Dương, nhưng cả người Lục Cẩm Dương lúc nào cũng mang theo gai nhọn, lâu ngày nguyện vọng này của hắn cũng trở nên xa vời.
Hiện giờ, tỷ tỷ cứ như vậy lẳng lặng ở bên cạnh mình, không có châm chọc, không có điêu ngoa ương ngạnh.
Lục Cẩm Thịnh cảm thấy giờ phút này thật đẹp, đẹp giống như chính mình lạc vào mộng.
Không giống như nàng nghĩ, Cẩm thịnh vốn nên hoạt bát hiếu động, vậy mà tính tình bây giờ lại trầm lặng như vậy.
"Muốn ăn chút điểm tâm? Hay uống nước trà không?"
Lục Cẩm Thịnh ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mím lại.
Thấy Lục Cẩm Thịnh không trả lời, nghĩ hắn không thích. Lục Cẩm Dương nhíu mày suy nghĩ.
Khi nói chuyện, khóe mắt lướt nhanh đến quầy bán mứt quả ở bên ngoài, liền kêu xe ngựa dừng lại.
"Ngươi ở đây chờ ta một lát." Đối với Lục Cẩm Thịnh nói. Lục Cẩm Dương thuận tay đem trà phổ đặt trên bàn rồi nói tiếp, "Ta đi có chút việc."
"Vương mama, ngừng một chút."
"Phu nhân, người làm sao vậy? đã xảy ra chuyện gì?" Xe ngựa ngừng lại, Vương mama hỏi.
"Không có gì, đột nhiên ta muốn mua vài thứ, các ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi, ta sẽ không đi xa."
"Phu. . . . . ." Vương mama còn chưa nói xong, Lục Cẩm Dương đã rời đi.
Không đến nửa giờ đã quay lại trên xe ngựa.
Từ đầu đến cuối, Lục Cẩm Thịnh vẫn ngoái cổ nhìn bên ngoài, thấy Lục Cẩm Dương trở về, liền không nhìn nữa.
Lục Cẩm Dương hướng về phía Lục Cẩm Thịnh nháy mắt, "Đoán xem tỷ tỷ mua cho ngươi cái gì?"
Dứt lời, giống như ảo thuật, từ phía sau lấy ra hai cái đồ chơi làm bằng đường cùng một xâu mứt quả.
"Tỷ tỷ không biết ngươi thích gì, nên chọn hai loại khác biệt, đều là thứ khi còn nhỏ mà tỷ tỷ rất thích"
"Ngươi nhìn xem, có đẹp không?"
Lục Cẩm Dương thấy Lục Cẩm Thịnh do dự, liền kiên định nhét vào tay hắn, một lần nữa cầm trà phổ lên xem.
Trên xe ngựa lại tiếp tục yên tĩnh.
Đồ chơi làm bằng đường mang hình dạng con bướm, trông sống động như thật.
Nói thật, hắn không thích hình dạng như vậy, hắn thích lão hổ, tuấn mã.
Không biết vì cái gì khi chạm qua đồ chơi bằng đường, tay hắn rất nóng. Thấy Lục Cẩm Dương cúi đầu đọc sách, không có nhìn mình, liền liếm trộm một cái.
Hắn không biết đồ chơi làm bằng đường lại ăn ngon như vậy, hương vị rất ngọt ngào, ngọt đến trong lòng của hắn. . . . . .
Khoảng cách đã được tạo thành từ quá khứ, nên lần này Lục Cẩm Thịnh cảm thấy rất lạ lẫm.
Trước khi xuống xe, Lục Cẩm Dương ở bên tai Lục Cẩm Thịnh thấp giọng dặn dò, "Ở Lục gia ngươi là con trai trưởng duy nhất, nên chú ý cẩn thận, phải đề phòng người khác."
"Bệnh tòng khẩu nhập ( bệnh do ăn uống mà ra), phải tránh tham ăn ăn bậy, Từ mama cùng Diên Kiều là người mà mẫu thân để lại cho ngươi, là người đáng giá để ngươi tín nhiệm, ngươi cùng các nàng nên giúp đỡ lẫn nhau."
"Còn học hành thì không thể qua loa, chỉ có học tốt thì tương lai mới có tiền đồ, nhưng ta cũng không muốn ngươi lơ là bản thân mình, đừng học thành mọt sách."
"Vì tốt cho ngươi, nên trước mặt Hứa thị đừng thể hiện mối quan hệ rất tốt với ta."
Trong phút chốc, Lục Cẩm Dương thấp giọng cười cười, không ngờ chính mình cũng có lúc phải lải nhải như vậy " Việc này là ta suy nghĩ nhiều , dù sao bây giờ ngươi vẫn chưa tha thứ cho ta."
Lục Cẩm Dương nhịn không được sờ sờ búi tóc Lục Cẩm Thịnh, "Nói Từ mama mang ngươi nghĩ ngơi đi, chờ nghỉ ngơi tốt rồi đi thỉnh an phụ thân cũng không muộn."
Ánh mắt Lục Cẩm Dương lóe ra, nàng nói với Lục Cẩm Thịnh như vậy, chính xác là không muốn tâm hồn Lục Cẩm Thịnh lại bị tổn thương.
Ngước nhìn hai chữ Lục Phủ màu vàng gắn ngoài cửa, nàng cảm thấy thật chói mắt, phụ thân hời hợt, còn có kế mẫu âm hiểm ác độc, tất cả đều đang ở đây. . . . . .