Hai mắt Trần Oánh chứa đầy sợ hãi, thấy Thất Vĩ gầm lên tức giận, cuối cùng nhịn không được cũng nói toạc ra.
"Phu nhân, là Nhị phu nhân nói với nô tỳ, tư sắc nô tỳ không tồi, nếu theo hầu bên người phu nhân, cuối cùng chỉ có thể gả cho người sai vặt hoặc kẻ chăn ngựa, như vậy thì quá lãng phí , nên nếu nô tỳ làm tốt sự tình mà nhị phu nhân giao, nàng sẽ chuộc thân và tìm một mối nhân duyên tốt cho nô tỳ." Trong lòng Trần Oanh kiên quyết, nếu sự tình đã muốn bại lộ, nàng muốn sống tiếp thì không thể giấu diếm với Lục Cẩm Dương, cứ nói thẳng ra, Lục Cẩm Dương có lẽ còn cho nàng một con đường sống.
"Tìm cho ngươi một mối nhân duyên tốt sao?"
Trong mắt Trần Oánh mang theo trốn tránh, " còn đồng ý đem đồ cưới thông thường của phu nhân cấp cho nô tỳ.
Vương gia cũng đã ngầm chấp thuận."
"Đồ cưới?" Lục Cẩm Dương nhướn mày, thích thú nhìn Trần Oánh, chốc lát nhịn không được liền thấp giọng bật cười, "Nàng dám cấp!"
"Nên ngươi cũng dám lấy có phải không."
Đáy lòng Lục Cẩm Dương trầm xuống, xem ra đồ cưới của nàng đúng là có không ít người để tâm tới! Thậm chí ngay cả một nha hoàn mà dã tâm cũng không nhỏ.
"Phu nhân, nô tỳ biết sai, người tha cho nô tỳ lần này, cho nô tỳ một cơ hội để sửa đổi hoàn toàn, ngày sau nô tỳ nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức của phu nhân."
"Ta nhớ rất rõ, lúc trước ta chuộc ngươi từ Thanh Hoa Uyển về, ngươi cũng nói phải làm trâu làm ngựa để báo đáp ta?" Lục Cẩm Dương đẩy Trần Oánh ra, cười lạnh, "Theo như lời ngươi nói, báo đáp chính là muốn phản bội ta sao?"
"Một lần bị rắn cắn là đủ rồi, ta cũng không muốn tốn thời gian để nuôi dưỡng sói bên người." Lục Cẩm Dương nhẹ nhàng nói, "Thất Vĩ, còn thất thần làm gì, lôi nàng ta ra ngoài đánh."
"Niệm tình chủ tớ một hồi, nếu nàng không muốn quay về Thanh Hoa Uyển, vậy thì đưa nàng tới quan phủ đi."
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . ." Trần Oánh nhất thời nghẹn lời, hai chân như nhũn ra, nói năng lộn xộn, "Nô tỳ thật sự biết sai rồi."
Trong giây lát, Trần Oánh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Phu nhân, cho nô tỳ một cơ hội, nô tỳ sẽ lập công chuộc tội."
Trần Oánh mong đợi nhìn Lục Cẩm Dương, hiện tại mỗi câu nói của Lục Cẩm Dương đều giống như ơn cứu mạng của nàng.
"Nga?" Lục Cẩm Dương hứng thú nhìn Trần Oánh, "Lập công chuộc tội, ngươi định làm như thế nào?"
Trần Oánh vội vàng nói, "Nô tỳ có thể giúp đỡ phu nhân lật đổ Nhị phu nhân."
"A, giúp ta lật đổ Nhị phu nhân."
Lục Cẩm Dương ngẩng đầu, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Trần Oánh, sợ bỏ sót một tia biểu tình nào của nàng ta.
"Lúc trước ngươi phản bội phu nhân, hiện giờ còn nói giúp phu nhân lật đổ Nhị phu nhân, loại người thay đổi thất thường, làm sao phu nhân có thể tin tưởng ngươi được!"
Thất Vĩ tức giận, người như vậy, phu nhân chắc chắn sẽ không muốn lãng phí thời gian cùng.
"Ta. . . . . ." Trần Oánh cắn răng.
"Đứng lên đi." Lục Cẩm Dương buông con ngươi xuống, thản nhiên nói.
"A?"một câu đơn giản, cũng làm cho tất cả mọi người ở đây trợn mắt nhìn.
Lục Cẩm Dương? Cứ như vậy mà bỏ qua cho kẻ phản bội này!
Khuôn mặt Thất Vĩ đau lòng, "Phu nhân, người. . . . . ."
"Không cần nhiều lời , tự ta có chủ trương."
Lục Cẩm Dương nhìn Trần Oánh nói, "Khiến cho ta tin tưởng ngươi một lần nữa cũng có thể.
Từ giờ trở đi nếu Vương mama vô sự, ngươi có thể sống, nếu Vương mama xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ chôn cùng."
"Làm sai thì nên chịu phạt, ngươi muốn có cơ hội sửa đổi, ta liền cho ngươi, gừng thô của ngươi từ đâu tới."
Trần Oánh cúi đầu, "Là Dương mama ở khố phòng cấp người khác đưa cho nô tỳ, Nhị phu nhân chẳng qua chỉ dạy nô tỳ làm như thế nào, đồ vật này nọ đều qua tay người khác, nếu bị nghi ngờ, cho dù bị người khác phát hiện, cũng không liên lụy đến Nhị phu nhân, Nhị phu nhân nói, chỉ cần nàng không có việc gì, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo hộ nô tỳ
Liên Sinh nhíu mày hỏi, "Giờ nào, ở đâu, nói rõ ràng."
"Giờ hợi, ở hậu viện. Thu cẩn bên người Cố lão phu nhân cách hai ngày sẽ cấp nô tỳ đưa tới." Trần Oánh suy nghĩ, " hôm qua nô tỳ lấy dược liệu, lần lấy thuốc tiếp theo sẽ là ngày tới."
Tâm tư Lục Cẩm Dương khẽ động, Thu Cẩn, Dương mama, xem như Trần Oánh chữa lợn lành thành lợn què, nhanh như vậy khiến cho nàng bắt được nhược điểm, vừa vặn nàng đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để thu hồi lại đồ cưới!
"Hảo, nên xử trí ngươi như thế nào, chờ ngày mốt sẽ có kết quả ."
Lục Cẩm Dương vuốt cằm, "Mặc kệ nói như thế nào, Vương mama bởi vì như vậy nên mới nằm trên giường không dậy nổi, tội chết có thể miễn."
"Thất Vĩ, đánh mười lăm trượng."
"Dạ" Trần Oánh cúi đầu, mười lăm trượng đối với việc nàng lên quan phủ hay trở về Thanh Hoa Uyển đã nhẹ lắm rồi, nên liền cắn răng chịu đựng.
Mặc dù trong lòng Lý Hưng Hải không đồng tính với cách xử lý của Lục Cẩm Dương, nhưng từ trước đến giờ một nhà hắn đều do phu nhân chiếu cố, nên hắn chỉ có thể xem như không có gì.
"Tiểu nhân cùng Vương Tự xin cáo lui."
Nháy mắt bên trong đại đường chỉ còn lại Liên Sinh cùng Nguyệt Dung, hai người ở bên Lục Cẩm Dương hầu hạ.
"Nguyệt Dung, ngươi đi chăm sóc Vương mama đi." Liên Sinh phân phó nói.
Tuy rằng Nguyệt Dung làm việc chu đáo, nhưng vẫn cần quan sát thêm một thời gian, tạm thời chưa thể trở thành tâm phúc của Lục Cẩm Dương, nên có một số chuyện không tiện nói trước nàng ta được.
"Phu nhân, người thấy lời nói của Trần Oánh có thật sự đáng tin? Thu Cẩn là người bên cạnh lão phu nhân." Mặt Liên Sinh lộ vẻ do dự.
Lục Cẩm Dương bỗng nhiên đứng dậy, "Trong lòng ngươi chẳng phải cũng hoài nghi sao?"
"Mặc dù Thu Cẩn cùng Dương mama không phải do lão phu nhân bày mưu đặt kế, nhưng nếu hai người các nàng có liên lụy ở trong việc này, thì lão phu nhân nhất định sẽ có liên quan."
"Liên Sinh, ngươi cảm thấy lúc trước ta là bộ dạng gì? Ngốc hay không ngốc?" Lục Cẩm Dương đột nhiên thay đổi giọng điệu.
"Phu nhân người . . . . . Người " Liên Sinh khó xử nhìn Lục Cẩm Dương, không biết nên nói gì.
Lục Cẩm Dương cũng không tức giận, rất nhiều chuyện, nàng đã nghĩ thông, hiện giờ tâm tư của nàng chỉ muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.
Nàng phải sớm rời khỏi Cố gia, rời khỏi nơi chứa đầy những con người dối trá này!
"Tìm người giám hộ Trần Oánh, đừng để cho nàng ta có thời gian rãnh để báo tin với bên ngoài." Lục Cẩm Dương híp mắt, "khi nào thì Cố Du Hiên trở về?"
Lục Cẩm Dương gọi thẳng tục danh của Cố Du Hiên, khiến cho Liên Sinh nheo mắt, "mỗi ngày giờ Tuất lão gia sẽ trở về”
Thời gian vừa khéo, có thể xem trò hay.
"Ừ, hiện giờ chỉ chờ gậy ông đập lưng ông."
"Liên Sinh, ngươi nói về sau chúng ta nên tiếp tục sống tại Lục gia ? Hay là nên mua một viện nhỏ?" Lục Cẩm Dương tươi cười.
Liên Sinh có chút mờ mịt.
"Phu nhân, người xem, những chậu hoa này hợp lại với nhau trông thật đẹp. Phu nhân quả thật lợi hại." Thất Vĩ cười khanh khách, nâng chậu lan hồ điệp lên ngắm nhìn, "dáng vẻ của loài hoa này thật sự rất giống với Hồ Điệp(bươm bướm)!"
Thất Vĩ gật đầu liên tục, nhìn không rời mắt vào nhà kín trồng hoa, không keo kiệt hướng Lục Cẩm Dương khen ngợi.
Thời điểm đầu xuân, Lục Cẩm Dương phái nàng đi thu gom nhiều loài hoa, lúc đó trông chúng vẫn còn thiếu sức sống, chỉ với thời gian một mùa xuân, Lục Cẩm Dương thế nhưng lại có thể đem hoa chăm sóc tốt như vậy.
Lục Cẩm Dương cười tiếp lời, "Bây giờ còn chưa phát triển hết, rất nhiều người cứ chờ đến thời điểm hoa nở ra mới cẩn thận chăm sóc, nhưng lại không biết hoa ở thời điểm bắt đầu hé ra nụ thì rất cần chở che."
"Thời gian có chút vội vàng, nhưng tiếp qua vài năm chắc chắn sẽ tốt hơn hẳn." ánh mắt Lục Cẩm Dương xa xăm, lúc trước, nàng hay tự mình lẻn ra ngoài hái hoa để giết thời gian. Càng về sau thì dần dần trở nên hứng thú, bắt đầu có sở thích trồng hoa cỏ.
Lục Cẩm Dương cười điềm tĩnh, nhàn nhạt nói, "Trong tay ngươi chính là lan hồ điệp, xem như là minh chứng rõ ràng nhất, hoa lan rất cần hơi nước, chỉ cần thiếu hơi nước thì rất nhanh hoa sẽ trở nên khô héo."
"Còn trong tay ta, chính là hoa sơn trà, khi trồng sẽ khó khăn hơn nhiều, cố gắng vài năm cũng không chắc hoa sẽ nở ra!"
Thất Vĩ nghe chăm chú, "Phu nhân, người thật lợi hại, lúc trước chưa từng thấy người dưỡng hoa, không nghĩ tới lần đầu tiên dưỡng, thế nhưng lại dưỡng tốt như vậy."
Lục Cẩm Dương tay đang tỉa một vài cành hoa liền ngừng lại.
Nàng biết lời nói của Thất Vĩ không phải cố ý, thế nhưng vẫn chạm đến vết thương trong lòng nàng, Lục Cẩm Dương cười cười, "Đã từng ăn qua thịt heo nhưng vẫn chưa nhìn thấy heo chạy? Huống hồ lúc trước ở quý phủ, có mama chỉ dạy, chẳng qua ta chưa có dịp bắt tay vào làm mà thôi."
"Đúng rồi, hắc hắc, phu nhân thông minh như vậy, cho nên người làm việc gì cũng sẽ tốt." Thất Vĩ sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng.
"Phu nhân, đất đen người muốn tìm đã đến rồi đây, còn có vài nhánh cây khô." Vương mama nói, "Đúng là Hạ Thiên( mùa hè ), những cành cây khô đi đâu cũng thấy."
Lục Cẩm Dương kiểm tra một phen, "Ừ, chính là cái này." Dứt lời, liền tự tay bỏ thêm đất vào trong chậu.
"Phu nhân, nô tài sao có thể để cho người làm việc nặng như thế này, để nô tài đến giúp người." Vương mama thấy Lục Cẩm Dương muốn tự tay làm, liền vội vàng ngăn cản.
Lục Cẩm Dương mỉm cười lắc đầu, "hoa sơn trà rất yếu, nếu không chú ý sẽ dễ dàng thương tổn tới nhụy hoa, nên để ta tự mình làm, mama cùng Thất Vĩ giúp ta bón đất cho những gốc hoa khác là được rồi."
"Nhưng phu nhân, tại sao người lại dùng cây khô diệp tử này làm phân?" Thất Vĩ hỏi.
Lục Cẩm Dương nói, "Cây khô Diệp Tử dùng để làm phân là tốt nhất, công dục thiện kỳ sự, đồng dạng, dưỡng hoa cũng như thế, nếu muốn đóa hoa nở ra tươi tốt, đất trồng cũng phải xốp và phì nhiêu."
"Nguyên lai là như vậy." ánh mắt Thất Vĩ sáng lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Vương mama nhìn thấy Lục Cẩm Dương ở trước mặt thản nhiên cười, phân phó chính mình đi đổi đất trồng hoa, thời điểm nàng bưng chậu hoa lên, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo, mí mắt cũng từ từ khép.
"Ba."
Thanh âm đồ sứ rơi xuống nền đất, nghe thật chói tai. Thu hút ánh mắt của hai người Lục Cẩm Dương cùng Thất Vĩ.
"Vương mama, ngươi làm sao vậy?" Thất Vĩ kinh hãi.
Lục Cẩm Dương nâng Vương mama nói, "Nhanh kêu Liên Sinh đi thỉnh thầy thuốc."
. . .
"Bệnh này đột nhiên tới, chắc hẳn do thời tiết hôm nay trở nên nóng bức, mới có thể như vậy, tiểu nhân sẽ kê vài thang thuốc dùng cho mama."
Đại phu một mặt nói về tình trạng bệnh, một mặt lại âm thầm đánh giá Lục Cẩm Dương, lúc đầu hắn nghĩ là lão phu nhân Cố gia sinh bệnh , mới được xem trọng như thế này, không nghĩ rằng chỉ là một bà vú.
Đối với mọi người, cho dù quan niệm thứ bậc đã ăn sâu bén rễ, nhưng trong lòng ai mà không muốn bản thân mình được tôn trọng!
Trong lòng không tránh khỏi đối với Lục Cẩm Dương sinh kính ý (tôn kính), lời nói cũng khách khí vài phần.
Lúc này Vương mama đã tỉnh, nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Cẩm Dương còn có Liên Sinh, Thất Vĩ, trong lòng cảm động không nói nên lời.
"Phu nhân, người đừng nhìn nô tài như vậy."
"Nô tài không có việc gì."
Khi nói chuyện, Vương mama muốn đứng dậy.
Lại bị Lục Cẩm Dương đè xuống, "Nghỉ ngơi trước đi. Người đi theo ta nhất định không được gặp chuyện không tốt."
"Mama, tại sao thân mình không thoải mái mà không nói với ta."
Vương mama cúi đầu, nghĩ nghĩ, "thân thể nô tài vẫn tốt, không hiểu vì sao lại đột nhiên ngất."
Lục Cẩm Dương nói, "Mama trước cứ nghỉ ngơi cho tốt."
"Liên Sinh, tiễn đại phu, tiện thể đem phương thuốc của mama tới đây."
Thái độ Lục Cẩm Dương kiên quyết, khóe mắt Vương mama ẩm ướt, "Làm phu nhân lo lắng."
Thất Vĩ nói, "Mama, mới vừa rồi người dọa nô tỳ cùng phu nhân một phen sợ hãi, người có đau nhức ở đâu không?"
Vương mama lắc đầu, "Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra, nguyên nhân chắc do thời tiết hôm nay nóng hơn mọi ngày."
"Còn đem hoa phu nhân tỉ mỉ nuôi trồng mà phá hủy."
Sắc mặt Lục Cẩm Dương thay đổi, "Mama nói như vậy không đúng. Bất quá chỉ là một chậu hoa mà thôi, Mama mới thật sự quan trọng!"
"Mama thật sự không sinh bệnh sao? Không nên gạt Cẩm Dương, hay giấu diếm!"
Vương mama gật đầu.
Dù Vương mama nói không có việc gì, đại phu cũng nói không có gì trở ngại, nhưng trong lòng Lục Cẩm Dương vẫn cảm thấy có chút bất an. Thân mình Vương mama vẫn khoẻ mạnh, kiếp trước Vương mama theo nàng, năm thứ hai nàng gả cho Cố Du Hiên vì bệnh mà mất, lúc ấy nàng nghe theo lời xui khiến của Trần Oánh, nên không chú ý nhiều tới Vương mama, ngay cả nhập liệm cũng( đưa vào quan tài ) làm qua loa.
Hiện giờ thời gian Vương mama chết vì bệnh còn khoảng nửa năm. Sự việc té xỉu ngày hôm nay khiến cho Lục Cẩm Dương có dự cảm không lành.
Hay là do nàng suy nghĩ nhiều, Vương mama vốn hiểu một ít dược lý, bình thường đồ ăn này nọ cũng rất cẩn thận , nếu có người sau lưng động thủ tay chân, nếu là Vương mama nhất định sẽ phát hiện. Có lẽ do nàng quá nhạy cảm, thoáng có biến động nhỏ liền trông gà hoá cuốc.
Nhưng lần này phát bệnh của Vương mama cũng không thể khiến nàng lơ là, đợi thời điểm thích hợp nàng sẽ đi thỉnh đại phu tới xem lần nữa, có lẽ là có bệnh chưa phát hiện ra, sớm chữa khỏi, cho dù lùi lại sự bộc phát của bệnh cũng tốt.
Con ngươi Lục Cẩm Dương thâm trầm, "Mama ở lại đây dưỡng thân thể cho tốt, ta vào trong viện có chút việc muốn giao cho Thất Vĩ cùng Liên Sinh làm."
"Gọi Nguyệt Dung tới, mấy ngày này kêu nàng chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Mama."
Nguyệt Dung là nha hoàn tam đẳng của Lục Cẩm Dương.
"Phu nhân, điều này sao có thể! ? ! Nô tài chỉ là hạ nhân, như thế nào có thể để cho người khác hầu hạ."
Ngữ khí Lục Cẩm Dương chân thành, "Thăng Nguyệt Dung thành nha hoàn nhị đẳng, hảo hảo chiếu cố Vương mama, ta sẽ không bạc đãi nàng."