"Lão gia, phu nhân muốn mời ngài tới Trữ viên dùng bữa tối." Nguyệt Dung cúi đầu, cung kính nói. Sáng sớm, Lục Cẩm Dương phân phó nàng ở ngoài cửa chờ Cố Du Hiên trở về.
Cố Du Hiên ngừng lại, nhìn Nguyệt Dung với ánh mắt thâm trầm, tức giận quanh thân dường như cũng biến mất, "Là phu nhân phân phó ngươi tới đây?"
Nguyệt Dung gật đầu, "Vâng"
Mấy ngày gần đây Hàn Lâm viện có rất nhiều việc, hoàng thượng hạ lệnh phải biên soạn hoàn vũ thông chí (địa lý, phong thủy) , năm Cảnh Thái thứ năm, hoàng thượng từng điều động các vị quan lớn tới giúp đỡ bá tánh trên toàn lãnh thổ, nên thu thập được rất nhiều chuyện, hiện giờ thời hạn đã tới, lúc trước hai mươi chín người phụng mệnh đi thăm dò. Bọn họ đã ghi lại rất nhiều tư liệu.
Dù người có năng lực cao, học thức nhiều tới đâu cũng khó có thể làm chu đáo. Thế nhưng người đứng đầu Hàn Lâm viện lại phân phó Cố Du Hiên sắp xếp, phân loại về những tài liệu này.
Những tài liệu này ghi chép rất tỉ mỉ, từ núi non sông ngòi cho tới phong thổ. Hai mươi chín người biên soạn trong ba năm mới hoàn thiện, nhưng lại muốn hắn trong vòng bảy ngày phải sửa sang, đổi mới. Sau đó bọn họ chỉ lấy về để chỉnh sửa thêm.
Ngoài mặt nói rằng xem trọng người mới, kì thực là đang làm khó hắn, bằng một mình Cố Du Hiên, đừng nói là bảy ngày, nếu hắn cố hết sức mình thì khoảng một tháng mới đủ.
Nhưng Cố Du Hiên cũng không phải người dễ dàng chịu thua, lại càng không muốn cùng ai bày tỏ tâm sự, nên mấy ngày liền đều ngủ ở thư phòng. Lục Cẩm Dương cũng không tới quấy rầy, nên hắn thật sự đã đem nàng quên đi.
"Trở về nói với phu nhân, ta tắm rửa xong liền qua đó." Cố Du Hiên xoa huyệt thái dương, không biết có phải bởi vì nhiều ngày không thấy Lục Cẩm Dương chủ động, nên tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Vẻ mặt Lục Cẩm Dương điềm tĩnh, thấy Cố Du Hiên xuất hiện, liền phân phó người bắt đầu chia thức ăn.
Đậu phụ vàng, canh bạc hà, đu đủ xào ngao, bánh khoai tây, bánh cuộn, do Cố Du Hiên thích đồ ngọt, nên điểm tâm nhiều hơn một chút.
"Dùng bữa thôi." Lục Cẩm Dương đưa đũa cho Cố Du Hiên, thản nhiên nói, "chàng đã nhiều ngày bận rộn chuyện của triều đình, ta thấy mỗi lần dùng bữa, chàng đều dùng rất ít, nên ta cố ý kêu phòng bếp làm thêm vài món điểm tâm, nếu như đồ ăn không hợp khẩu vị thì ăn nhiều điểm tâm một chút."
"Ừ." giọng điệu Lục Cẩm Dương nhàn nhạt, không giống với Lục Uyển Nhi ân cần, vì bận chuyện của Hàn Lâm viện, nên hắn cũng không có thời gian để truy xét lý do tại sao Lục Cẩm Dương lại đối với mình lạnh nhạt như vậy. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào hắn lại cầm đũa, nghiêm túc ăn.
Trong khoảng thời gian ngắn, đồ ăn đã vơi hơn một nửa. Lục Cẩm Dương chỉ lẳng lặng nhìn Cố Du Hiên dùng cơm, bản thân lại dùng rất ít. Có thể cùng Cố Du Hiên dùng cơm, là việc mà lúc trước nàng rất thích làm, hiện giờ cứ như vậy thực hiện, nhưng trong lòng nàng đã không còn rung động nữa rồi.
"Cẩm Dương, gần đây có nhiều việc, không có thời gian tới thăm nàng. . . . . . Ta." Cảm nhận được Lục Cẩm Dương đang nhìn mình chăm chú, Cố Du Hiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Lục Cẩm Dương cười cười, ánh mắt ảm đạm, "Ta hiểu, chàng lấy công danh làm đầu, lúc trước thời điểm quen biết chàng, ta đã biết."
"Du Hiên ca ca, chàng có nhớ rõ hình dáng của ta lần đầu khi gặp chàng không ?"
Hai tay Cố Du Hiên siết chặt, nhưng trên mặt nhìn không ra biểu tình, "Đương nhiên nhớ rõ , khi đó ngươi vẫn còn nghịch ngợm, trèo lên cây đào bắt chim, thiếu chút nữa rơi xuống, may là ta tiếp được ngươi."
Lục Cẩm Dương kiên định lắc đầu, "Không phải lần đó! Kỳ thật lúc ở đông giao ta đã từng nhìn thấy chàng, khi đó chàng mặc trường bào màu đen, trong tay cầm sách, đang đọc rất chăm chú."
Ánh mắt Lục Cẩm Dương tối tăm, "ngày ấy, chàng ôm gương đồng tổ truyền đến trước mặt ta, có chút thẹn thùng, chàng nói trước mắt tuy rằng chàng nghèo túng, nhưng sau này công thành danh toại, một đời về sau của ta sẽ không phải lo lắng bất cứ thứ gì."
Cố Du Hiên khẽ mím môi, mỉm cười, "Sao đột nhiên nàng nhớ tới việc này ."
"Chờ ta xong việc, ta sẽ thường xuyên tới thăm nàng."
"Không có gì, chỉ là vừa mới nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của chàng, làm cho ta nhớ lại năm đó."
Nếu không phải Lục Cẩm Dương biết rõ Cố Du Hiên tâm tư ác độc, chỉ sợ nàng cũng bị quá khứ che mờ mắt.
Cố Du Hiên thấy Lục Cẩm Dương cười, nhưng trong nháy mắt lại thất thần, lúc trước, trong mắt Lục Cẩm Dương chỉ có chính mình, nhưng hiện giờ, tại sao hắn không nhìn thấu được trong mắt Lục Cẩm Dương là gì?
Cố Du Hiên đột nhiên nói, "Cẩm Dương, hôm nay ta sẽ nghĩ ngơi tại đây."
Thành thân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Du Hiên qua đêm ở Trữ Viên.
Ở Đại Minh, nữ tử mười lăm mới tới tuổi cập kê, lúc đó xem như trưởng thành, thì có thể lập gia đình.
Lúc Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên chỉ có mười ba tuổi, hiện giờ qua một năm, cũng mới mười bốn tuổi mà thôi. Thành thân lâu như vậy, ngoại trừ ngày đại hôn, vì tượng trưng nên Cố Du Hiên cùng Lục Cẩm Dương mới ngủ cùng giường, thời điểm còn lại đều là ở riêng.
Nói là tôn trọng, đêm động phòng hoa chúc nên đợi tới lễ cập kê của nàng cũng không muộn. Chẳng qua do Cố Du Hiên không muốn chạm vào người nàng nên mới viện cớ như vậy, thế mà lúc trước nàng thật sự tin Cố Du Hiên trân trọng nàng, khiến nàng rất cảm động.
Lục Cẩm Dương mỉm cười, không đồng ý, cũng không phủ nhận."Nguyệt Dung, dọn đồ ăn đi, Vương mama không ở đây, khiến ngươi vất vả rồi."
Lục Cẩm Dương nói tới, Cố Du Hiên mới phát hiện Vương mama lúc nào cũng theo sau Lục Cẩm Dương không có ở đây.
"Vương mama làm sao vậy?"
Lục Cẩm Dương đau lòng, "Mama ngã bệnh, nhưng chẳng qua là bệnh nhỏ, tưởng rằng mấy ngày sẽ khỏi, nhưng tình hình ngày càng nghiêm trọng, ta mời đại phu tới xem, lại phát hiện là ăn nhầm dược!"
"Phu nhân, phu nhân không tốt ." Thất Vĩ lảo đảo chạy vào, thấy Cố Du Hiên, liền kinh sợ quỳ trên mặt đất, "Lão gia."
Cố Du Hiên ẩn ẩn có chút tức giận, "Có chuyện gì mà kích động như vậy?"
"chúng nô tỳ bắt được kẻ trộm ." Thất Vĩ thở hổn hển, tiếp tục nói, "Ngay tại hậu viện bên trong, ban ngày nô tỳ rớt một đôi khuyên tai, không biết rơi ở đâu, nên quay trở về tìm, tình cờ đi qua Thiên viện, phát hiện có tiếng vang, bên trong vốn dĩ không có người, trong lòng nô tỳ lo lắng, nên âm thầm kêu thêm vài người cùng tiến vào, chỉ sợ có kẻ xấu, không nghĩ tới, không nghĩ tới. . . . . ."
Thất Vĩ mím môi.
Lục Cẩm Dương bình tĩnh nói, " lại bắt được kẻ trộm ."
"May mắn lão gia ở đây, bằng không chúng nô tỳ thật đúng là không biết nên làm gì mới tốt. Dẫn tới."
Sắc mặt Cố Du Hiên thay đổi thất thường, cuối cùng tái nhợt, "Thu Cẩn, là ngươi."
Hắn rất quý Thu Cẩn bên người Cố lão phu nhân, làm sao có thể không nhận ra! Cố Du Hiên không nhịn được đem tầm mắt đặt trên người Lục Cẩm Dương, vì cái gì hắn cảm nhận được, sự ôn nhu mới vừa rồi của Lục Cẩm Dương, đều là vì giờ khắc này. . . . . .
( Lời tác giả : Cẩm dương của ta vẫn còn trong sạch, chờ các chương sau ta sẽ giải thích rõ ràng, năm đó, Cẩm Dương như thế nào lui hôn sự cùng Tiêu gia, lại vì sao cuống cuồng liền gả cho cố du hiên, lại vì sao hai người thành thân lâu như vậy còn chưa viên phòng. Trò hay còn tại phía sau, đừng nóng vội. )
"Nguyệt Dung, thân mình Vương mama như thế nào?" Khóe mắt Lục Cẩm Dương âm thầm đánh giá tiểu cô nương trước mắt.
Nguyệt Dung vận sam y màu vàng nhạt, hai mắt trong veo, để lộ sự thông minh nhạy bén, lúc trước, do tuổi còn nhỏ, trở thành nha hoàn tam đẳng của Lục Cẩm Dương, nên nàng cũng không tiếp xúc nhiều.
Lục Cẩm Dương đối với tính cách của Nguyệt Dung không hiểu rõ, hiện giờ thấy Nguyệt Dung hầu hạ Vương mama khéo léo, trong lòng âm thầm khen ngợi."thưa phu nhân, mọi chén thuốc nô tỳ cấp mama uống đều không sót một giọt, sắc mặt mama thoạt nhìn cũng tốt, nhưng nô tỳ cảm thấy trong người mama nhất định là có bệnh?"
Hai mắt Nguyệt Dung xoay chuyển, đối với chủ tử Lục Cẩm Dương này, trong lòng vẫn mang theo sợ hãi, nhưng suy nghĩ lại, tốt nhất vẫn nên thành thật!
Lục Cẩm Dương trầm tư, "Liên Sinh, ngươi đi khố phòng lấy chút Sơn Tham lại đây, Thất Vĩ, ngươi đi mời đại phu tới."
Nguyệt Dung nói rất đúng, Vương mama là người không chịu ngồi yên, nếu như bình thường, gặp phải bệnh nhỏ đến dược cũng không ăn, chớ nói chi là nằm trên giường không dậy nổi.
Mỗi lần Lục Cẩm Dương đến thăm Vương mama, người đều ngủ say.
"Vâng, thưa phu nhân." Liên Sinh cùng Thất Vĩ nhìn nhau gật đầu, lập tức đi làm chuyện Lục Cẩm Dương phân phó.
"Mama nhiều ngày đều ngủ như vậy sao?" Lục Cẩm Dương cẩn thận sửa lại chăn cho Vương mama.
Nguyệt Dung gật gật đầu, "Nô tỳ hầu hạ mama dùng cơm trưa xong, mama nói mệt mỏi liền ngủ đến tận bây giờ."
Lục Cẩm Dương cúi đầu không nói gì, con ngươi lóe ra sự âm độc, "Chờ đại phu đến rồi nói sau."
. . . . . .
Lục Cẩm Dương cũng hiểu được sự tình nghiêm trọng, liền đứng lên, "Làm sao vậy?"
Đến xem bệnh vẫn là Trương đại phu khám cho Vương mama lần trước, danh gọi Trương Sinh, mặc dù tuổi không lớn, nhưng tay nghề rất nhạy bén và cẩn thận, lần trước đến chữa bệnh một lần, đã để lại ấn tượng rất tốt với Lục Cẩm Dương, thời điểm Thất Vĩ mời hắn đến, ngay lập tức hắn liền mang theo hòm thuốc, tiến đến đây.
Trương Sinh cau mày, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, "Đem mảnh vụn của thuốc mama dùng mấy ngày gần đây đến cho ta nhìn xem."
"Là thuốc xảy ra vấn đề?" Sắc mặt Lục Cẩm Dương âm trầm, ánh mắt quét về phía Nguyệt Dung.
Trong lòng Nguyệt Dung thất kinh, thuốc của Vương mama đều là tự tay nàng nấu, nếu xảy ra vấn đề, người thứ nhất bị tình nghi chính là nàng. Ngay lập tức vội vàng quỳ xuống đất, "Phu nhân, thuốc đều do nô tỳ tự mình nấu theo phương thuốc của Trương đại phu, nô tỳ tuyệt đối không dám ở trước mắt người động thủ tay chân, huống hồ, nô tỳ cùng Vương mama cũng không kết thù oán, không có lý do gì nô tỳ lại làm hại Vương mama!" Lục Cẩm Dương ừ một tiếng, "Ngươi trước đứng lên đi."
Trương Sinh lắc đầu, tiếp lời Lục Cẩm Dương, "Mảnh vụn của thuốc quả thật không có vấn đề."
" Còn đồ ăn thì sao?" Bệnh tòng khẩu nhập( bệnh do ăn uống mà ra), thuốc không có vấn đề, nếu như vậy thì chắc hẳn nguyên nhân nằm ở đồ ăn mỗi ngày của Vương mama.
Nguyệt Dung lập tức thở phào rồi nói, "Đồ ăn mỗi ngày của mama cùng nô tỳ giống nhau như đúc, nên không thể xảy ra chuyện được." Sự tình lâm vào cục diện bế tắc.
"Thật không có cái gì khác thường sao?" Đáy lòng Lục Cẩm Dương trầm xuống.
Trương Sinh gật đầu, "Quả thật không có."
Nhìn tình trạng của Vương mama, hắn tưởng trong quá trình nấu thuốc có vấn đề, nhưng hắn đã kiểm tra kĩ lưỡng từ mảnh vụn cho đến lọ thuốc, cũng không phát hiện có điểm nào khác thường.
"Mảnh vụn không có vấn đề, đồ ăn cũng vậy, chỉ có khả năng là thể chất của Vương mama có vấn đề, nên mới muốn ngủ nhiều như vậy."
Chuyện xảy ra, Trương Sinh đối với y thuật của chính mình có chút chán nản, vốn tưởng rằng y thuật của bản thân đã đủ, nhưng hiện giờ xem ra còn cần phải học hỏi thêm.
Lục Cẩm Dương gõ gõ ngón tay lên bàn, mỗi khi nàng tập trung suy nghĩ về một vấn đề nào đó đều có thói quen như vậy.
"Nguyệt Dung, ngươi dựa theo phương thuốc rồi nấu lại một chén thuốc đem đến đây."
"Thất Vĩ, đánh thức mama dậy."
Vương mama có chút mờ mịt nhìn khuôn mặt lo lắng của Lục Cẩm Dương, "Phu. . . . . . Phu nhân?"
"Nô tài làm sao vậy? Lại đang ngủ sao?" Vương mama nhỏ giọng than thở .
"Gần đây mama có mệt mỏi chỗ nào ở trên người không!" Lục Cẩm Dương cố gắng làm cho giọng điệu chính mình dịu đi một chút, mama nên ngồi dậy uống thuốc đi, hay muốn ăn gì, ta kêu Nguyệt Dung làm cho người."
"Phu nhân, không cần, nô tài nằm một lát là khỏe hơn rồi!"
Lúc này Thất Vĩ đem thuốc đã được nấu đưa tới.
Trương Sinh dùng miệng nếm thử.
"Gừng thô." Trương Sinh mừng rỡ nói, "Phu nhân, tiểu nhân biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi !" "Trong phương thuốc của tiểu nhân kê, có một loại chính là gừng thô." Nói đến dược liệu, Trương Sinh đọc rất trôi chảy, "Gừng thô. Tính chất ấm, trị đau dạ dày, bổ thận và rất tốt cho xương, lại có hiệu quả giảm đau, lúc đầu ở thời điểm tiểu nhân phối dược chỉ dùng ba phần, hiện giờ ước chừng khoảng một hai liều thuốc."
Phiền muộn trong lòng Trương Sinh ở giờ phút này đều biến mất, trong lòng đã có dự tính liền hỏi.
"Cả gan hỏi một câu, thường ngày mama thích ăn cái gì nhất? Hoặc mấy ngày vừa qua đã ăn những gì, có món nào đặc biệt không!" Nguyệt Dung suy nghĩ một lát rồi nói, "Đồ ăn thường ngày của Vương mama cũng không có gì đặc biệt, nhưng khoảng một hai ngày trước, phu nhân biết thân mình Vương mama không tốt, nên đặc biệt đem thịt bò đưa tới."
Sắc mặt Trương Sinh trầm xuống, "Cái này đúng rồi."
Ngực Lục Cẩm Dương run lên, "Thịt bò cùng gừng thô tương khắc?" "Phu nhân có điều không biết, phần lớn mọi người đều cho rằng thuốc thì không thể ăn bậy, lại không biết rằng đồ ăn cũng như thế, rất nhiều đồ vật này nọ đều tương sinh tương khắc, thoáng một chút không để ý sẽ đưa người vào tử địa(chỗ chết)."
Sắc mặt Trương Sinh trầm trọng, "Ví dụ rõ ràng nhất chính là gừng thô, nếu ăn cùng với thịt bò, khả năng trúng độc tử vong là rất lớn, hơn nữa lại không dễ dàng phát hiện!"
"Nếu như vậy thì đây là sai lầm của ta ?" sắc mặt Lục Cẩm Dương thay đổi.
"Không phải." Trương Sinh thập phần khẳng định nói, "Dù cho phu nhân không cấp mama thịt bò, thì cũng sẽ có người dùng cách khác."
Trương Sinh đắn đo một hồi, mới thận trọng nói, "Đừng nói là người bình thường, ngay cả đại phu dày dạn kinh nghiệm trong lúc nhất thời cũng khó mà phát hiện ra. Người này thủ đoạn cao thâm. . ."
Những lời còn lại. Trương Sinh không nói, đối với người thầy thuốc, những mưu tính tranh chấp bên trong dù có nghe hay nhìn thấy, cũng không thể nhúng tay vào.
Trong lúc đó, Lục Cẩm Dương đang nhớ tới lý do tại sao nàng lại cấp Vương mama thịt bò , hình như là có người cố ý ở trước mặt nàng lộ ra tin tức này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Lão gia, phu nhân muốn mời ngài tới Trữ viên dùng bữa tối." Nguyệt Dung cúi đầu, cung kính nói. Sáng sớm, Lục Cẩm Dương phân phó nàng ở ngoài cửa chờ Cố Du Hiên trở về.
Cố Du Hiên ngừng lại, nhìn Nguyệt Dung với ánh mắt thâm trầm, tức giận quanh thân dường như cũng biến mất, "Là phu nhân phân phó ngươi tới đây?"
Nguyệt Dung gật đầu, "Vâng"
Mấy ngày gần đây Hàn Lâm viện có rất nhiều việc, hoàng thượng hạ lệnh phải biên soạn hoàn vũ thông chí (địa lý, phong thủy) , năm Cảnh Thái thứ năm, hoàng thượng từng điều động các vị quan lớn tới giúp đỡ bá tánh trên toàn lãnh thổ, nên thu thập được rất nhiều chuyện, hiện giờ thời hạn đã tới, lúc trước hai mươi chín người phụng mệnh đi thăm dò. Bọn họ đã ghi lại rất nhiều tư liệu.
Dù người có năng lực cao, học thức nhiều tới đâu cũng khó có thể làm chu đáo. Thế nhưng người đứng đầu Hàn Lâm viện lại phân phó Cố Du Hiên sắp xếp, phân loại về những tài liệu này.
Những tài liệu này ghi chép rất tỉ mỉ, từ núi non sông ngòi cho tới phong thổ. Hai mươi chín người biên soạn trong ba năm mới hoàn thiện, nhưng lại muốn hắn trong vòng bảy ngày phải sửa sang, đổi mới. Sau đó bọn họ chỉ lấy về để chỉnh sửa thêm.
Ngoài mặt nói rằng xem trọng người mới, kì thực là đang làm khó hắn, bằng một mình Cố Du Hiên, đừng nói là bảy ngày, nếu hắn cố hết sức mình thì khoảng một tháng mới đủ.
Nhưng Cố Du Hiên cũng không phải người dễ dàng chịu thua, lại càng không muốn cùng ai bày tỏ tâm sự, nên mấy ngày liền đều ngủ ở thư phòng. Lục Cẩm Dương cũng không tới quấy rầy, nên hắn thật sự đã đem nàng quên đi.
"Trở về nói với phu nhân, ta tắm rửa xong liền qua đó." Cố Du Hiên xoa huyệt thái dương, không biết có phải bởi vì nhiều ngày không thấy Lục Cẩm Dương chủ động, nên tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Vẻ mặt Lục Cẩm Dương điềm tĩnh, thấy Cố Du Hiên xuất hiện, liền phân phó người bắt đầu chia thức ăn.
Đậu phụ vàng, canh bạc hà, đu đủ xào ngao, bánh khoai tây, bánh cuộn, do Cố Du Hiên thích đồ ngọt, nên điểm tâm nhiều hơn một chút.
"Dùng bữa thôi." Lục Cẩm Dương đưa đũa cho Cố Du Hiên, thản nhiên nói, "chàng đã nhiều ngày bận rộn chuyện của triều đình, ta thấy mỗi lần dùng bữa, chàng đều dùng rất ít, nên ta cố ý kêu phòng bếp làm thêm vài món điểm tâm, nếu như đồ ăn không hợp khẩu vị thì ăn nhiều điểm tâm một chút."
"Ừ." giọng điệu Lục Cẩm Dương nhàn nhạt, không giống với Lục Uyển Nhi ân cần, vì bận chuyện của Hàn Lâm viện, nên hắn cũng không có thời gian để truy xét lý do tại sao Lục Cẩm Dương lại đối với mình lạnh nhạt như vậy. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào hắn lại cầm đũa, nghiêm túc ăn.
Trong khoảng thời gian ngắn, đồ ăn đã vơi hơn một nửa. Lục Cẩm Dương chỉ lẳng lặng nhìn Cố Du Hiên dùng cơm, bản thân lại dùng rất ít. Có thể cùng Cố Du Hiên dùng cơm, là việc mà lúc trước nàng rất thích làm, hiện giờ cứ như vậy thực hiện, nhưng trong lòng nàng đã không còn rung động nữa rồi.
"Cẩm Dương, gần đây có nhiều việc, không có thời gian tới thăm nàng. . . . . . Ta." Cảm nhận được Lục Cẩm Dương đang nhìn mình chăm chú, Cố Du Hiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Lục Cẩm Dương cười cười, ánh mắt ảm đạm, "Ta hiểu, chàng lấy công danh làm đầu, lúc trước thời điểm quen biết chàng, ta đã biết."
"Du Hiên ca ca, chàng có nhớ rõ hình dáng của ta lần đầu khi gặp chàng không ?"
Hai tay Cố Du Hiên siết chặt, nhưng trên mặt nhìn không ra biểu tình, "Đương nhiên nhớ rõ , khi đó ngươi vẫn còn nghịch ngợm, trèo lên cây đào bắt chim, thiếu chút nữa rơi xuống, may là ta tiếp được ngươi."
Lục Cẩm Dương kiên định lắc đầu, "Không phải lần đó! Kỳ thật lúc ở đông giao ta đã từng nhìn thấy chàng, khi đó chàng mặc trường bào màu đen, trong tay cầm sách, đang đọc rất chăm chú."
Ánh mắt Lục Cẩm Dương tối tăm, "ngày ấy, chàng ôm gương đồng tổ truyền đến trước mặt ta, có chút thẹn thùng, chàng nói trước mắt tuy rằng chàng nghèo túng, nhưng sau này công thành danh toại, một đời về sau của ta sẽ không phải lo lắng bất cứ thứ gì."
Cố Du Hiên khẽ mím môi, mỉm cười, "Sao đột nhiên nàng nhớ tới việc này ."
"Chờ ta xong việc, ta sẽ thường xuyên tới thăm nàng."
"Không có gì, chỉ là vừa mới nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của chàng, làm cho ta nhớ lại năm đó."
Nếu không phải Lục Cẩm Dương biết rõ Cố Du Hiên tâm tư ác độc, chỉ sợ nàng cũng bị quá khứ che mờ mắt.
Cố Du Hiên thấy Lục Cẩm Dương cười, nhưng trong nháy mắt lại thất thần, lúc trước, trong mắt Lục Cẩm Dương chỉ có chính mình, nhưng hiện giờ, tại sao hắn không nhìn thấu được trong mắt Lục Cẩm Dương là gì?
Cố Du Hiên đột nhiên nói, "Cẩm Dương, hôm nay ta sẽ nghĩ ngơi tại đây."
Thành thân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Du Hiên qua đêm ở Trữ Viên.
Ở Đại Minh, nữ tử mười lăm mới tới tuổi cập kê, lúc đó xem như trưởng thành, thì có thể lập gia đình.
Lúc Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên chỉ có mười ba tuổi, hiện giờ qua một năm, cũng mới mười bốn tuổi mà thôi. Thành thân lâu như vậy, ngoại trừ ngày đại hôn, vì tượng trưng nên Cố Du Hiên cùng Lục Cẩm Dương mới ngủ cùng giường, thời điểm còn lại đều là ở riêng.
Nói là tôn trọng, đêm động phòng hoa chúc nên đợi tới lễ cập kê của nàng cũng không muộn. Chẳng qua do Cố Du Hiên không muốn chạm vào người nàng nên mới viện cớ như vậy, thế mà lúc trước nàng thật sự tin Cố Du Hiên trân trọng nàng, khiến nàng rất cảm động.
Lục Cẩm Dương mỉm cười, không đồng ý, cũng không phủ nhận."Nguyệt Dung, dọn đồ ăn đi, Vương mama không ở đây, khiến ngươi vất vả rồi."
Lục Cẩm Dương nói tới, Cố Du Hiên mới phát hiện Vương mama lúc nào cũng theo sau Lục Cẩm Dương không có ở đây.
"Vương mama làm sao vậy?"
Lục Cẩm Dương đau lòng, "Mama ngã bệnh, nhưng chẳng qua là bệnh nhỏ, tưởng rằng mấy ngày sẽ khỏi, nhưng tình hình ngày càng nghiêm trọng, ta mời đại phu tới xem, lại phát hiện là ăn nhầm dược!"
"Phu nhân, phu nhân không tốt ." Thất Vĩ lảo đảo chạy vào, thấy Cố Du Hiên, liền kinh sợ quỳ trên mặt đất, "Lão gia."
Cố Du Hiên ẩn ẩn có chút tức giận, "Có chuyện gì mà kích động như vậy?"
"chúng nô tỳ bắt được kẻ trộm ." Thất Vĩ thở hổn hển, tiếp tục nói, "Ngay tại hậu viện bên trong, ban ngày nô tỳ rớt một đôi khuyên tai, không biết rơi ở đâu, nên quay trở về tìm, tình cờ đi qua Thiên viện, phát hiện có tiếng vang, bên trong vốn dĩ không có người, trong lòng nô tỳ lo lắng, nên âm thầm kêu thêm vài người cùng tiến vào, chỉ sợ có kẻ xấu, không nghĩ tới, không nghĩ tới. . . . . ."
Thất Vĩ mím môi.
Lục Cẩm Dương bình tĩnh nói, " lại bắt được kẻ trộm ."
"May mắn lão gia ở đây, bằng không chúng nô tỳ thật đúng là không biết nên làm gì mới tốt. Dẫn tới."
Sắc mặt Cố Du Hiên thay đổi thất thường, cuối cùng tái nhợt, "Thu Cẩn, là ngươi."
Hắn rất quý Thu Cẩn bên người Cố lão phu nhân, làm sao có thể không nhận ra! Cố Du Hiên không nhịn được đem tầm mắt đặt trên người Lục Cẩm Dương, vì cái gì hắn cảm nhận được, sự ôn nhu mới vừa rồi của Lục Cẩm Dương, đều là vì giờ khắc này. . . . . .
( Lời tác giả : Cẩm dương của ta vẫn còn trong sạch, chờ các chương sau ta sẽ giải thích rõ ràng, năm đó, Cẩm Dương như thế nào lui hôn sự cùng Tiêu gia, lại vì sao cuống cuồng liền gả cho cố du hiên, lại vì sao hai người thành thân lâu như vậy còn chưa viên phòng. Trò hay còn tại phía sau, đừng nóng vội. )