"Lão. . . . . . lão gia." Thu Cẩn hận không thể cắm đầu thật sâu xuống đất, lại càng không dám đối mặt với cơn giận dữ của Cố Du Hiên, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không mở miệng được.
Đáy mắt Lục Cẩm Dương mang theo ý cười, cùng Liên Sinh âm thầm trao đổi ánh mắt.
"Phu nhân, Thất Vĩ đánh mất khuyên tai, muốn đi tìm, tình cờ trong lúc đó nghe thấy tiếng vang phía sau viện, nàng sợ hãi gặp kẻ trộm. Nên kêu nô tỳ cùng Nguyệt Dung, còn thêm vài người canh cửa tiến vào."
"Không nghĩ tới, ở phía sau viện, nhìn thấy Thu Cẩn tỷ tỷ lén lút, muốn tiến lên cùng Thu Cẩn tỷ tỷ nói mấy câu, hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ, Thu Cẩn tỷ tỷ nhìn thấy chúng nô tỳ giống như thấy quỷ, liều mạng chạy trở về, nô tỳ phát giác sự tình không thích hợp, nên mới chặn Thu Cẩn tỷ tỷ lại."
"Thế nhưng phát hiện ra cái này."
Liên Sinh đem một bọc nhỏ bằng vải bố chứa gừng thô đến trước mặt Lục Cẩm Dương cùng Cố Du Hiên.
Sắc mặt Liên Sinh ung dung, thản nhiên nói, "Nô tỳ cùng Thất Vĩ thương lượng ,Thu Cẩn tỷ tỷ là đại nha hoàn bên người lão phu nhân, địa vị không tầm thường, chuyện này cũng không phải chuyện nô tỳ cùng Thất Vĩ có thể giải quyết, bởi vậy, nên mới quấy rầy thời gian nghĩ ngơi của phu nhân cùng lão gia, xin phu nhân trách phạt."
Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt, "Đứng lên đi, ngươi làm rất đúng, nhưng mà. . . . . ." Lục Cẩm Dương nhìn Liên Sinh, dò hỏi, "Đây là cái gì? Là đồ của Trữ Viên sao?"
Sắc mặt Cố Du Hiên ngưng trọng, lông mày gắt gao siết lại, nhưng trên mặt không biểu hiện gì nhiều, vẫn chưa mở miệng.
Nguyệt Dung tiến lên xác nhận, "Thưa phu nhân, cái này là gừng thô. Là thuốc mà những ngày qua Vương mama dùng, bởi vì thuốc của mama đều do nô tỳ sắc, gừng thô lại rất có giá trị, nên mỗi lần sắc thuốc nô tỳ đều rất cẩn thận , đó là lý do mà nô tỳ biết được!"
"Ta, nô tỳ. . . . . ." ánh mắt cầu cứu của Thu Cẩn nhìn về phía Cố Du Hiên, ấp a ấp úng nói không nên lời.
Cố Du Hiên mím môi, "Dù sao cũng không phải chuyện lớn, Trữ Viên cũng không tổn thất gì, Thu Cẩn có lẽ không cẩn thận đi nhầm. Đêm đã khuya, sớm quay về nghỉ ngơi đi."
Nhìn bộ dạng của Thu Cẩn, Cố Du Hiên liền biết, sự tình không đơn giản như vậy, nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn là nha hoàn bên người Cố lão phu nhân, hắn cần phải suy xét đến thể diện cho nương hắn.
Có điều, tất nhiên Lục Cẩm Dương sẽ không cho qua dễ dàng như vậy, nếu chỉ vì đợi Cố Du Hiên trách móc qua loa vài câu, thì nàng cần gì phải phí tâm chuẩn bị màn kịch này.
"Du Hiên ca ca, ta biết chàng đối với mọi người đều rất tốt, nhưng đôi khi, không phải toàn tâm giúp đỡ thì sẽ nhận được đền đáp, có thể sẽ có người khi dễ sự lương thiện của chàng!"
Lục Cẩm Dương nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt nhìn không ra điểm khác thường, trong lời nói, không nóng không lạnh, khiến cho Cố Du Hiên không tìm được sơ hở, hắn cũng không thể bảo vệ Thu Cẩn quá mức, như vậy càng chứng minh hắn có tật giật mình.
"Thu Cẩn, đã trễ thế này, lão phu nhân không cần ngươi gác đêm sao? Ngươi muốn làm gì, vì sao đêm hôm khuya khoắc cố tình tới đây?"
Ngữ khí Lục Cẩm Dương tức giận, "Nếu thật sự do đi nhầm, ngươi ở Cố gia lâu hơn so với ta, nói đi nhầm, ngươi xem ta là một kẻ ngốc, nên ngươi mới có thể tùy tiện nói láo có phải không?"
"Nô tỳ làm sao dám gạt phu nhân, nô tỳ thật sự đi nhầm , phu nhân, đêm dài sương nhiều, trong lúc nô tỳ đang mãi suy nghĩ, không chú ý nên mới đi nhầm, quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, là nô tỳ không đúng, nhưng nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ bên người lão phu nhân, đối với lão phu nhân cùng Cố gia đều một lòng trung thành!"
Được Cố Du Hiên ngầm ám chỉ, lúc nãy đột nhiên bị bắt gặp nên nàng chân tay luống cuống, hiện giờ đã lấy lại tinh thần. Thu Cẩn không ngừng tự nói với chính mình, Lục Cẩm Dương chắc hẳn không biết gì.
Có thể chỉ là trùng hợp, Thất Vĩ mới phát hiện nàng. Có Cố Du Hiên ở đây, Thu Cẩn cũng hiểu nàng không cần phải lo lắng.
"Mấy ngày trước nô tỳ thấy trong người không thoải mái, có người nói với nô tỳ, dùng gừng thô pha với nước ấm sẽ có hiệu quả, bởi vậy trong người nô tỳ mới có bọc gừng thô này."
Ánh mắt Lục Cẩm Dương lạnh nhạt, nhìn Thu Cẩn nói, "Vậy gừng thô của ngươi từ đâu tới? Ngươi chỉ là nha hoàn, gừng thô quý giá như thế nào, bằng bạc hằng tháng của ngươi, có thể mua nhiều như vậy đã là điều không tin được, cho là ngươi có bạc, cũng không dùng hết bạc để mua đống gừng thô này, đúng không?"
Trong lòng Thu Cẩn cả kinh, mới vừa rồi nàng còn đắc chí, thì bây giờ rất sợ hãi, nàng nên trả lời như thế nào? Nếu nàng mua bằng bạc của mình, như vậy chắc chắn lộ ra bạc của nàng có điều bất thường, nếu không nói vậy, thì gậy ông đập lưng ông, nàng nên làm gì đây.
Lục Cẩm Dương cười lạnh, "Ngươi thật sự không phải đến Trữ viên làm kẻ trộm chứ, vừa vặn thuốc của Vương mama cũng có vị thuốc này. . . . . ."
"Làm sao nô tỳ dám, đến đưa còn chưa kịp. . . . . ." Vừa nghe Lục Cẩm Dương nói nàng là kẻ trộm, Thu Cẩn vội vàng phủ nhận, lời nói cũng trở nên lộn xộn.
Khóe miệng Lục Cẩm Dương cong lên, "Như vậy, nếu ngươi không đến trộm gừng thô, là đến để đưa gừng thô, có phải không."
Sắc mặt Thu Cẩn trắng bệch.
Thất Vĩ quát to, phối hợp với Cẩm Dương nói, "Phu nhân, nô tỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngài còn nhớ lúc trước Trương Đại phu trước khi đi đã phân phó cái gì không? Trương Đại phu nói, bệnh của Vương mama lẽ ra đã sớm khỏi, nhưng không hiểu sao tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phát hiện là do liều lượng gừng thô trong thuốc không đúng, gừng thô cùng thịt bò tương khắc, thường ngày Vương mama lại thích ăn thịt bò. . . . . ."
Những lời còn lại, Thất Vĩ không nói tiếp, nhưng nhìn biểu tình trên mặt cũng đoán ra được. Thất Vĩ gầm lên, "Lão gia ở đây, ngươi còn không chịu nói thật sao?"
"Thu Cẩn tỷ tỷ dù sao cũng là người bên cạnh lão phu nhân, không biết còn tưởng rằng chuyện hôm nay là lão phu nhân bày mưu đặt kế cho tỷ tỷ làm." Thất Vĩ cười nhạo nói.
"Ngươi nói chuyện phải có bằng chứng, mặc dù Vương mama uống nhầm thuốc, vừa vặn trong người ta cũng có vị thuốc này, nhưng cũng không thể đem toàn bộ chuyện nói là do ta làm, hơn nữa ta hoàn toàn không có cơ hội để ra tay."
Lục Cẩm Dương không để cho Cố Du Hiên cơ hội, "Cố Du Hiên ca ca, thực ra ta đã sớm phát hiện ra một việc, cũng không phải chuyện gì lớn, vừa rồi Thu Cẩn nói không có chứng cớ, nên không nhận, hiện giờ nhân chứng đã bắt được, ta không thể không nói ."
"Nguyệt Dung, ngươi dẫn Trần Oánh tới đây."
Sau lưng Thu Cẩn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Liên Sinh ngươi làm gì? phu nhân kêu ngươi đi lấy Sơn Tham sao lại đi lâu như vậy?" Thất Vĩ cẩn thận kéo tay Liên Sinh, đè thấp thanh âm nói, "nói cho ngươi biết, bệnh tình của mama có tiến triển."
"Phu nhân đang chờ ta sao!"
Liên Sinh chán nản nói, "Dây dưa một hồi mới lấy được Sơn Tham."
Ngay lập tức Thất Vĩ phẫn hận tiếp lời, "Có phải Dương mama ở khố phòng lại làm khó dễ ngươi, thật sự là đáng giận, mỗi lần phu nhân chúng ta muốn lấy gì, còn phải nhìn đến sắc mặt của nàng ta! Khi nào phu nhân có thể đem tất cả đồ đạc của mình lấy lại thì tốt rồi."
Liên Sinh ra hiệu Thất Vĩ giảm thanh âm xuống, "Xuỵt, ngươi nhỏ tiếng một chút, phu nhân vốn đã lo lắng chuyện của mama, chúng ta không nên gây thêm chuyện, tính khí của Dương mama, cũng không phải lần đầu tiên ta gặp, nhiều lắm là bị ăn chút võ mồm thôi."
Trông nom khố phòng là Dương mama, cũng chính là mẫu thân của Dương Phú, mẫu tử hai người, thuộc nhà bên ngoại Cố lão phu nhân, cáo mượn oai hùm cũng không phải ngày đầu tiên.
"Đúng rồi, ngươi nói bệnh tình của mama có tiến triển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể chữa khỏi không?" Liên Sinh lo lắng Lục Cẩm Dương nghe được sẽ không tốt, nên vội vàng chuyển đề tài.
Nào ngờ, lời nói của hai người Lục Cẩm Dương nghe không sót một chữ. Nhưng nàng vẫn mím môi không nói gì.
Ánh mắt Thất Vĩ lướt nhanh qua bốn phía, thấy không có người nào ở đây, lúc này mới lặng lẽ nói, "Trương đại phu nói, mama nằm trên giường không dậy nổi, nguyên nhân không phải do sinh bệnh, mà bị trúng độc!"
"Trúng độc?" Liên Sinh nghi ngờ, Vương mama chẳng qua chỉ là bà vú bên người phu nhân, hơn nữa thường ngày đối với người khác hiền hoà, cũng không có cừu nhân( kẻ thù), tại sao lại bị người hạ độc?
"Ừ, đúng vậy, hơn nữa người hạ độc thủ đoạn cao thâm, mama không phải trúng độc bình thường, mà là lợi dụng quy luật tương sinh tương khắc về đồ ăn." Thất Vĩ nhịn không được rùng mình một cái, "Hiện giờ ngẫm lại vẫn còn thấy sợ, sau này ăn gì cũng không thể tùy tiện mà ăn, ngộ nhỡ ăn bậy vào cũng sẽ không biết tại sao mình trúng độc!"
Liên Sinh suy nghĩ một chút rồi nói, "Trước tiên ngươi đừng nói gì hết, chuyện của Vương mama không nên để lộ ra ngoài, ta đi nói với phu nhân là ta đã trở lại."
"Phu nhân, hiện tại nên làm như thế nào?" Liên Sinh thấy Lục Cẩm Dương cau mày liền thấp giọng hỏi.
Vương mama bệnh nặng, Thất Vĩ kìm không được tức giận, người duy nhất có thể cùng Lục Cẩm Dương thương lượng sự tình, chỉ có Liên Sinh , theo bản năng nàng cảm thấy chuyện này tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
"Thuốc, Trương đại phu đã thử qua, Nguyệt Dung cùng Thất Vĩ đều nhìn thấy, hẳn sẽ không có sai lầm gì."
"Chúng ta có nên nói chuyện này cho lão gia cùng lão phu nhân biết không?"
Con ngươi Lục Cẩm Dương trầm xuống, "Không được, chưa nói đến hiện giờ không có chứng cứ, hơn nữa nói ra rất dễ bứt dây động rừng, không bằng chứng cũng không bắt được người, làm sao mà có người tin tưởng!"
Huống hồ Cố lão phu nhân cùng Cố Du Hiên trước giờ đều rất thiên vị. Giờ phút này nếu nàng đi tìm, chẳng những không thể giải quyết, e rằng còn bị trách móc ngược lại.
Dù nàng để ý đến sinh tử của Vương mama, thì đám người kia chưa chắc sẽ để ý.
Cả đời, còn rất nhiều sự tình không ngờ tới, ví dụ như việc Trần Oánh thiết kế hãm hại Thất Vĩ, rồi trèo lên giường Cố Du Hiên, nhưng Lục Cẩm Dương vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện đuổi cùng giết sạch.
Nhưng không nghĩ tới, đối phương vẫn không biết kiềm chế bản thân mình.
Nếu Lục Cẩm Dương vẫn nhẫn nhịn, thật sự là uổng phí cả đời này của nàng.
"Liên Sinh, ngươi lại đây." Lục Cẩm Dương vừa suy nghĩ, liền thấp giọng bên tai Liên Sinh phân phó.
"Việc này trước tiên đừng nói cho Thất Vĩ biết, ta lo lắng nàng nhịn không được mà chạy tới trước mặt người đó lý luận, ngươi âm thầm đi lên thôn trang phía trên tìm nhi tử cùng cháu của Vương mama, kêu Nguyệt Dung đi cùng với ngươi."
Năng lực làm việc của Nguyệt Dung nhiều ngày qua khiến cho Lục Cẩm Dương rất vừa lòng, nên nàng cũng muốn nâng đỡ cho nàng ta.
"Về sau Vương mama muốn làm gì, đều giao cho Nguyệt Dung cùng Thất Vĩ, thời điểm sắt thuốc phải có người ở một bên trông chừng, không thể để lộ ra ngoài, còn nữa, thuốc nước chia thành hai phần như nhau, một phần các ngươi tự mình cấp Vương mama dùng, phần còn lại thì trông nom kĩ càng, mảnh vụn của thuốc xử lý sạch sẽ chút, đừng để người khác phát hiện!"
Lục Cẩm Dương nói rõ ràng từng chữ, "Chắc chắn phải bắt được!"
"Nô tỳ hiểu ! Nhất định sẽ không làm cho phu nhân thất vọng."
Chủ tớ hai người dường như rất hiểu nhau, trong lòng Liên Sinh cũng suy nghĩ như vậy, chuyện của Vương mama người đó làm rất cẩn thận, trừ bỏ người bên cạnh những người khác căn bản không có khả năng làm, mà nha hoàn bên người Lục Cẩm Dương theo đến Cố gia, toàn bộ đều là người mà Hà thị cất công tuyển chọn nên tuyệt đối sẽ không có khả năng phản bội Lục Cẩm Dương.
Ngoại trừ vài người lúc sau mới vào, còn có nha hoàn Cố gia.
Nếu muốn kiểm tra cũng không khó.
Lục Cẩm Dương thản nhiên xua tay, "Giằng co một ngày cũng có chút mệt mỏi, ta đi nghỉ ngơi trước."
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, trời trong nắng ấm nhưng dường như đó là điềm báo trước của phong ba mãnh liệt.
Liên Sinh dắt theo nhi tử Lý Hưng Hải cùng cháu Vương Tự của Vương mama, lặng yên không một tiếng động từ sau phủ tiến đến Trữ viên của Lục Cẩm Dương.
"Trên đường tới đây, chắc hẳn Liên Sinh đã đem sự tình nói cho ngươi biết , hiện giờ chính là thời điểm ta cần các ngươi hỗ trợ."
Lý Hưng Hải nghe nói mẫu thân của mình bị hãm hại, lập tức phẫn nộ, hiện giờ Lục Cẩm Dương tạo cơ hội giúp hắn trút giận, tất nhiên hắn sẽ không chối từ, "Phu nhân người yên tâm, nhóm tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt."
"Dám có tâm tư ác độc hại nương ta, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho nàng!"
Ánh mắt Lục Cẩm Dương ra hiệu cho Liên Sinh.
"Phu nhân tự mình có tính toán, nhất định không để mama chịu ủy khuất, bằng không sẽ không chú trọng như vậy, mặc dù trong lòng hai vị vẫn còn tức giận nhưng cũng không thể hành động theo cảm tính, càng không thể ra tay lấy mạng người?"
"Mục đích của hôm nay chính là bắt kẻ trộm, việc còn lại phu nhân sẽ tự mình xử lý!"
"Dạ, tiểu nhân đã biết." sắc mặt Lý Hưng Hải khẽ biến thành hồng, có chút ngượng ngùng.
Suy cho cùng vẫn là mạng người, từ trước tới giờ phu nhân đối với một nhà bọn họ rất tốt, không thể bởi vì chính mình mà gây thêm rắc rối cho phu nhân!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Lão. . . . . . lão gia." Thu Cẩn hận không thể cắm đầu thật sâu xuống đất, lại càng không dám đối mặt với cơn giận dữ của Cố Du Hiên, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không mở miệng được.
Đáy mắt Lục Cẩm Dương mang theo ý cười, cùng Liên Sinh âm thầm trao đổi ánh mắt.
"Phu nhân, Thất Vĩ đánh mất khuyên tai, muốn đi tìm, tình cờ trong lúc đó nghe thấy tiếng vang phía sau viện, nàng sợ hãi gặp kẻ trộm. Nên kêu nô tỳ cùng Nguyệt Dung, còn thêm vài người canh cửa tiến vào."
"Không nghĩ tới, ở phía sau viện, nhìn thấy Thu Cẩn tỷ tỷ lén lút, muốn tiến lên cùng Thu Cẩn tỷ tỷ nói mấy câu, hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ, Thu Cẩn tỷ tỷ nhìn thấy chúng nô tỳ giống như thấy quỷ, liều mạng chạy trở về, nô tỳ phát giác sự tình không thích hợp, nên mới chặn Thu Cẩn tỷ tỷ lại."
"Thế nhưng phát hiện ra cái này."
Liên Sinh đem một bọc nhỏ bằng vải bố chứa gừng thô đến trước mặt Lục Cẩm Dương cùng Cố Du Hiên.
Sắc mặt Liên Sinh ung dung, thản nhiên nói, "Nô tỳ cùng Thất Vĩ thương lượng ,Thu Cẩn tỷ tỷ là đại nha hoàn bên người lão phu nhân, địa vị không tầm thường, chuyện này cũng không phải chuyện nô tỳ cùng Thất Vĩ có thể giải quyết, bởi vậy, nên mới quấy rầy thời gian nghĩ ngơi của phu nhân cùng lão gia, xin phu nhân trách phạt."
Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt, "Đứng lên đi, ngươi làm rất đúng, nhưng mà. . . . . ." Lục Cẩm Dương nhìn Liên Sinh, dò hỏi, "Đây là cái gì? Là đồ của Trữ Viên sao?"
Sắc mặt Cố Du Hiên ngưng trọng, lông mày gắt gao siết lại, nhưng trên mặt không biểu hiện gì nhiều, vẫn chưa mở miệng.
Nguyệt Dung tiến lên xác nhận, "Thưa phu nhân, cái này là gừng thô. Là thuốc mà những ngày qua Vương mama dùng, bởi vì thuốc của mama đều do nô tỳ sắc, gừng thô lại rất có giá trị, nên mỗi lần sắc thuốc nô tỳ đều rất cẩn thận , đó là lý do mà nô tỳ biết được!"
"Ta, nô tỳ. . . . . ." ánh mắt cầu cứu của Thu Cẩn nhìn về phía Cố Du Hiên, ấp a ấp úng nói không nên lời.
Cố Du Hiên mím môi, "Dù sao cũng không phải chuyện lớn, Trữ Viên cũng không tổn thất gì, Thu Cẩn có lẽ không cẩn thận đi nhầm. Đêm đã khuya, sớm quay về nghỉ ngơi đi."
Nhìn bộ dạng của Thu Cẩn, Cố Du Hiên liền biết, sự tình không đơn giản như vậy, nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn là nha hoàn bên người Cố lão phu nhân, hắn cần phải suy xét đến thể diện cho nương hắn.
Có điều, tất nhiên Lục Cẩm Dương sẽ không cho qua dễ dàng như vậy, nếu chỉ vì đợi Cố Du Hiên trách móc qua loa vài câu, thì nàng cần gì phải phí tâm chuẩn bị màn kịch này.
"Du Hiên ca ca, ta biết chàng đối với mọi người đều rất tốt, nhưng đôi khi, không phải toàn tâm giúp đỡ thì sẽ nhận được đền đáp, có thể sẽ có người khi dễ sự lương thiện của chàng!"
Lục Cẩm Dương nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt nhìn không ra điểm khác thường, trong lời nói, không nóng không lạnh, khiến cho Cố Du Hiên không tìm được sơ hở, hắn cũng không thể bảo vệ Thu Cẩn quá mức, như vậy càng chứng minh hắn có tật giật mình.
"Thu Cẩn, đã trễ thế này, lão phu nhân không cần ngươi gác đêm sao? Ngươi muốn làm gì, vì sao đêm hôm khuya khoắc cố tình tới đây?"
Ngữ khí Lục Cẩm Dương tức giận, "Nếu thật sự do đi nhầm, ngươi ở Cố gia lâu hơn so với ta, nói đi nhầm, ngươi xem ta là một kẻ ngốc, nên ngươi mới có thể tùy tiện nói láo có phải không?"
"Nô tỳ làm sao dám gạt phu nhân, nô tỳ thật sự đi nhầm , phu nhân, đêm dài sương nhiều, trong lúc nô tỳ đang mãi suy nghĩ, không chú ý nên mới đi nhầm, quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, là nô tỳ không đúng, nhưng nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ bên người lão phu nhân, đối với lão phu nhân cùng Cố gia đều một lòng trung thành!"
Được Cố Du Hiên ngầm ám chỉ, lúc nãy đột nhiên bị bắt gặp nên nàng chân tay luống cuống, hiện giờ đã lấy lại tinh thần. Thu Cẩn không ngừng tự nói với chính mình, Lục Cẩm Dương chắc hẳn không biết gì.
Có thể chỉ là trùng hợp, Thất Vĩ mới phát hiện nàng. Có Cố Du Hiên ở đây, Thu Cẩn cũng hiểu nàng không cần phải lo lắng.
"Mấy ngày trước nô tỳ thấy trong người không thoải mái, có người nói với nô tỳ, dùng gừng thô pha với nước ấm sẽ có hiệu quả, bởi vậy trong người nô tỳ mới có bọc gừng thô này."
Ánh mắt Lục Cẩm Dương lạnh nhạt, nhìn Thu Cẩn nói, "Vậy gừng thô của ngươi từ đâu tới? Ngươi chỉ là nha hoàn, gừng thô quý giá như thế nào, bằng bạc hằng tháng của ngươi, có thể mua nhiều như vậy đã là điều không tin được, cho là ngươi có bạc, cũng không dùng hết bạc để mua đống gừng thô này, đúng không?"
Trong lòng Thu Cẩn cả kinh, mới vừa rồi nàng còn đắc chí, thì bây giờ rất sợ hãi, nàng nên trả lời như thế nào? Nếu nàng mua bằng bạc của mình, như vậy chắc chắn lộ ra bạc của nàng có điều bất thường, nếu không nói vậy, thì gậy ông đập lưng ông, nàng nên làm gì đây.
Lục Cẩm Dương cười lạnh, "Ngươi thật sự không phải đến Trữ viên làm kẻ trộm chứ, vừa vặn thuốc của Vương mama cũng có vị thuốc này. . . . . ."
"Làm sao nô tỳ dám, đến đưa còn chưa kịp. . . . . ." Vừa nghe Lục Cẩm Dương nói nàng là kẻ trộm, Thu Cẩn vội vàng phủ nhận, lời nói cũng trở nên lộn xộn.
Khóe miệng Lục Cẩm Dương cong lên, "Như vậy, nếu ngươi không đến trộm gừng thô, là đến để đưa gừng thô, có phải không."
Sắc mặt Thu Cẩn trắng bệch.
Thất Vĩ quát to, phối hợp với Cẩm Dương nói, "Phu nhân, nô tỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngài còn nhớ lúc trước Trương Đại phu trước khi đi đã phân phó cái gì không? Trương Đại phu nói, bệnh của Vương mama lẽ ra đã sớm khỏi, nhưng không hiểu sao tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phát hiện là do liều lượng gừng thô trong thuốc không đúng, gừng thô cùng thịt bò tương khắc, thường ngày Vương mama lại thích ăn thịt bò. . . . . ."
Những lời còn lại, Thất Vĩ không nói tiếp, nhưng nhìn biểu tình trên mặt cũng đoán ra được. Thất Vĩ gầm lên, "Lão gia ở đây, ngươi còn không chịu nói thật sao?"
"Thu Cẩn tỷ tỷ dù sao cũng là người bên cạnh lão phu nhân, không biết còn tưởng rằng chuyện hôm nay là lão phu nhân bày mưu đặt kế cho tỷ tỷ làm." Thất Vĩ cười nhạo nói.
"Ngươi nói chuyện phải có bằng chứng, mặc dù Vương mama uống nhầm thuốc, vừa vặn trong người ta cũng có vị thuốc này, nhưng cũng không thể đem toàn bộ chuyện nói là do ta làm, hơn nữa ta hoàn toàn không có cơ hội để ra tay."
Lục Cẩm Dương không để cho Cố Du Hiên cơ hội, "Cố Du Hiên ca ca, thực ra ta đã sớm phát hiện ra một việc, cũng không phải chuyện gì lớn, vừa rồi Thu Cẩn nói không có chứng cớ, nên không nhận, hiện giờ nhân chứng đã bắt được, ta không thể không nói ."