Gương đồng lăng hoa hình bát giác này cũng không phải là gương đồng bình thường a, bốn đóa hoa mẫu đơn đối giáp nhau ngay trên đầu, ở giữa điểm thêm vài nhánh chiết hoa, đúng là xứng danh đệ nhất gương đồng hoa mẫu đơn.
Thế hệ trước của Cố gia cũng từng là gia tộc có quyền thế, được hưởng không ít ân huệ từ hoàng gia, mà gương đồng này lại chính là vật được ban năm đó, chẳng qua ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Cố gia cho tới lão thái gia đã xuống dốc, gương đồng này cũng chính là gia bảo mà Cố gia lưu truyền tới nay.
Ngày ấy đến Lục phủ cầu hôn, Cố Du Hiên lại đem gương đồng này tặng cho nàng, đúng là vật nàng thích nhất.
Vương ma ma nhanh chóng búi xong tóc trên đầu Lục Cẩm Dương, ở trên phối với trâm kim phượng khảm bảo thạch.
Lục Cẩm Dương lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, mắt hạnh có chiều sâu tựa như biển khơi không thấy đáy, lông mày uốn cong hình bán nguyệt, da thịt trắng trẻo như tuyết, đây chính là bản thân nàng năm mười bốn tuổi , Cố Du Hiên nói nàng cực kỳ giống hoa hải đường, mặc dù là đang bệnh, như trước vẫn là xinh đẹp động lòng người.
Sam y hồ điệp trắng khói khoác ở phía ngoài được làm bằng gấm Tô Châu, càng làm cho dáng người của Lục Cẩm Dương trông thanh thoát.
Vương ma ma muốn điểm thêm chút son nơi khóe môi để làm tăng thêm sức sống liền bị Lục Cẩm Dương ngăn lại.
"Không cần , như vậy là được rồi." Đời trước, Lục Cẩm Dương quá mức để ý đến cảm nhận của người khác, Cố lão thái ghét bỏ dung mạo kiều mỵ của nàng, nàng liền cố gắng để lấy lòng, dần dần giấu đi tất cả, vậy nên cách ăn mặc chính là bình thường không thể bình thường hơn.
Chính là nàng sai lầm rồi, Cố lão thái chính là không thích Lục Cẩm Dương nàng, dù cho nàng có cố gắng lấy lòng bao nhiêu, không thích vẫn là không thích.
Đời này, Lục Cẩm Dương phải dựa theo lòng mình mà sống.
Vương ma ma sửng sốt, trước đây Lục Cẩm Dương đều không muốn cho người khác thấy tình trạng yếu ớt của mình, dù cho nàng rất thương tâm và thống khổ, nhưng khi đối diện với người ngoài đều là ngẩng cao đầu, dường như đang khoác vỏ bọc cho riêng mình, vậy mà bây giờ lại thay đổi không ít, nhìn Lục Cẩm Dương như vậy, thật sự là làm đau lòng người.
"Phu nhân nếu thật sự thân mình không khỏe, lão nô có thể giúp phu nhân đi truyền lời tới lão phu nhân." Vương ma ma biết Lục Cẩm Dương trong lòng rất khó chịu, tuy nói nam nhân cả đời này chỉ có một nữ nhân là vô cùng hiếm, chính là Lục Cẩm Dương vừa mới tỉnh lại, trượng phu liền cưới người khác làm bình thê, không ngờ người nọ lại là tỷ tỷ của mình. Phu nhân trong lòng khó tránh khỏi khổ sở.
Lục Cẩm Dương lạnh nhạt lắc lắc đầu, "Bất quá sắc mặt ta chỉ nhìn tiều tụy một chút, ma ma đừng lo, rơi xuống nước với ta mà nói chỉ là một sự việc nhỏ mà thôi."
Nàng thuở nhỏ nghịch ngợm, vết thương lớn nhỏ xác thực không ít, nhưng cũng may là bởi vì hiếu động, so với các tiểu thư khuê các bình thường khác thân thể quả thực tốt hơn nhiều.
Hơn nữa Cố lão thái ở đó, nàng nhất định phải đi.
Hôm nay là ngày mà vợ cả sẽ chấp nhận bình thê, nàng phải có mặt, chỉ có tiếp nhận trà của Lục Uyển Nhi dâng lên, thì thân phận bình thê mới được tính, quy củ phải lập tức xác định khi vừa nhập phủ.
Một ly trà tuy nhỏ, nhưng tượng trưng cho dòng chính và thứ, mà dòng chính và thứ lại khác nhau hoàn toàn.
Chính thê chính là chủ tử, bình thê cùng thiếp thất đều xem như hạ nhân, chủ mẫu nói đông, nếu đi tây đó là bất kính. Giống như Cố lão thái năm đó, Khương thị theo lão thái gia vào cửa liền bị Cố lão thái gắt gao chèn ép, thế cho nên, cuối cùng không chỉ Khương thị, mà con của nàng ta- Cố Lưu Hiên, khi thấy Cố lão thái như là chuột thấy mèo, ngay cả đến thở mạnh cũng không dám.
Lục Cẩm Dương ánh mắt khép lại, kiếp trước bởi vì bản thân tức giận, liền từ chối lời đề nghị của Cố lão thái, lão thái thái vốn không thích nàng, nên việc chủ mẫu cũng thờ ơ không dạy, làm cho nàng ở thời điểm đó không nhận được lễ của Lục Uyển Nhi. Lục Uyển Nhi mặc dù lấy thân phận bình thê nhập phủ, nhưng cũng cực kỳ long trọng, so sánh cùng, nàng là chính thê lại bị người khác hiểu lầm là thất sủng , chịu đựng rất nhiều thiệt thòi.
Nhớ lại thời điểm đó, nàng ôm thân mình bé nhỏ của Thanh nhi ngồi suốt một đêm. Đứa nhỏ hoạt bát hiếu động như vậy mà giờ lại không có động tĩnh gì. Nàng không ngừng cọ cọ vào thân mình Thanh nhi, hi vọng độ ấm trên người Thanh nhi sẽ rời đi chậm một chút. Lục Uyển Nhi hỉ phục đỏ thẫm bước tới, tùy ý cười nói ở bên tai nàng, "Lão gia là một người kiêu ngạo ra sao, lại như thế nào sẽ thích một Lục Cẩm Dương thanh danh bừa bãi !"
Một câu, làm cho Lục Cẩm Dương rơi vào hố sâu.
Nàng không muốn tin, thế nhưng mọi chuyện cứ như vậy không chút lưu tình bị vạch trần, nếu không có Cố Du Hiên ngầm đồng ý, Lục Uyển Nhi lớn mật cũng sẽ không dám động thủ với đứa nhỏ.
Lúc trước Lục Uyển Nhi lấy thân phận bình thê nhập phủ, cuối cùng lại trở thành chính thất danh chính ngôn thuận của Cố Du Hiên.
Làm cho Lục Cẩm Dương mất đi thân phận chính thê bị giáng xuống làm tiện thiếp, trở thành trò cười. Lúc trước nàng nghĩ nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, kết quả nàng nhận được thì sao?
Nàng thất bại, bại về tất cả, nữ nhi, trượng phu, ngoại tổ. Cuối cùng lại không có một ngườiđến bảo vệ nàng, thậm chí ngay cả tôn nghiêm cũng dần dần bị đánh mất.
Khắp người Lục Cẩm Dương dâng lên một cỗ hận ý, nàng sẽ không cho chuyện cũđi vào vết xe đổ một lần nữa. Đối đãi Lục Uyển Nhi, lại càng không có nửa phần khoan nhượng. Kiếp trước Lục Uyển Nhi hủy hết tất cả mọi thứ của nàng, lừa gạt nàng. Kiếp này nàng đã biết được tâm tư của Lục Uyển Nhi, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.
Lục Cẩm Dương đột nhiên cảm thấy thoải mái, thậm chí có chút cảm tạ ông trời có thể cho nàng trở lại thời điểm Lục Uyển Nhi vừa mới vào phủ. Nếu là ở Lục gia, chỉ sợ nàng muốn thu thập Lục Uyển Nhi cũng không dễ dàng như vậy. Dù sao vẫn còn người phụ thân mà nàng gọi là Lục Nguyên, còn có cả kế mẫu tâm tư trong ngoài không giống nhau. . . . . .
"Cẩm Dương." Thanh âm quen thuộc làm cho cả người Lục Cẩm Dương chấn động, con ngươi phẫn nộ không kịp thu hồi, Cố Du Hiên theo thanh âm mà đến.
Cố Du Hiên hôm nay một thân cẩm bào màu xanh biếc, bên hông buộc một cái bạch lăng cành tuệ, nhưng thật ra bộ dáng lại nhìn rất tầm thường, sóng mũi cao thẳng, làn môi mỏng manh, mặt mày khó nén vài phần vui mừng.
Cố Du Hiên khi nhìn thấy Lục Cẩm Dương xiêm y chỉnh tề, thoạt nhìn rất cao hứng, vô cùng thân thiết lôi kéo tay nàng thong thả nói, "Hôm nay là ngày ngươi đi chấp nhận Uyển nhi vào phủ, mặc dù là lấy thân phận bình thê, nhưng trong lòng ta ngươi mới là thê tử chân chính ở Cố gia. Cẩm Dương, chuyện này là ta có lỗi, vậy nên ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt."
"Cẩm Dương ngươi tin ta."
Cố Du Hiên giỏi nhất là nhìn người khác bằng cặp mắt thâm tình như vậy, kiếp trước Lục Cẩm Dương chính là chịu không nổi ánh mắt ẩn tình này của Cố Du Hiên, kiếp này. . . . . .
Vẫn là như vậy không khống chế được.
Lục Cẩm Dương nghĩ về cuộc sống sau này của mình sẽ hảo hảo tốt, nhưng không có nghĩ đến bộ dạng lúc nàng gặp lại Cố Du hiên sẽ như thế nào. Nàng đột nhiên có chút hận chính mình thực không có tiền đồ .
Cư nhiên còn có thể vì Cố Du Hiên tươi cười như vậy mà tâm trí lung lay.
Thấy Lục Cẩm Dương có chút ngẩn người, Cố Du Hiên bật cười, "Làm sao vậy? Vì cái gì mà không nhận ra ta sao?"
Lục Cẩm Dương nghĩ nàng sẽ không khóc , chính là nước mắt không chịu thua kém mà chảy ra, rơi xuống làn váy màu xanh hoa hải đường đã cũ.
Lục Cẩm Dương con ngươi mang theo ôn nhu, khóe miệng hơi hơi giơ lên, ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng chạm qua khuôn mặt của Thanh Nhi, giống như Thanh nhi chỉ đang ngủ bình thường.
Cố Du Hiên nói nàng mặc màu xanh xinh đẹp nhất, Cố Du Hiên nói Hải Đường kiều diễm nhất mới xứng với nàng. Nàng thế nhưng tin, tin tưởng này lại chính là cả đời.
"Kẻ điên." Cố Du Hiên một tiếng quát khẽ, "Giao sổ sách ra đây, ta không truy cứu ngươi."
Hắn đã sớm hoài nghi, nhưng sổ sách không phải nhỏ, nếu không phải tận mắt thấy đủ, lấy tác phong của hắn, hắn tất nhiên sẽ không động thủ.
Lục Cẩm Dương hi vọng ở Cố Du Hiên mở miệng, lúc sau toàn bộ đều bị đánh phá, nàng có bao nhiêu hi vọng Thanh nhi tử cùng nam nhân ở trước mắt không quan hệ, là hắn không biết chuyện, nhưng hắn ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, sổ sách sổ sách. . . nữ nhi của hắn tử, thế nhưng lại không đáng bằng một quyển sổ!
"Du Hiên ca ca, ngươi đừng vội, trước bồng Thanh nhi được chứ? Cánh tay của ta có chút đau." Lục Cẩm Dương lắc đầu nở nụ cười, nước mắt xinh đẹp đọng lại trên hàng mi. Giống như lần đầu gặp,nàng gọi hắn Du Hiên ca ca.
Sớm đầu năm, Cố Du Hiên ra ngoài làm việc bị ám sát, Lục Cẩm Dương dùng chính tay trái của mình để đỡ thay hắn, khiến nàng bị thương xương cốt, mỗi khi trời mưa, đều đau đến mưc không chịu được.
"Thanh nhi rất hiểu chuyện, nàng rất nhớ ngươi bồng nàng, nhưng sợ ta khổ sở, cũng không dám nói, nàng mới ba tuổi."
Đã lâu tâm của Cố Du Hiên không động, theo bản năng vươn tay ra.
Cố Du Hiên bỗng dưng trừng lớn ánh mắt, bất khả tư nghị nhìn Lục Cẩm Dương.
Bất quá trong lòng đã nguội lạnh.
Không phải ngày lạnh, lạnh chính là tâm của nàng.
"Ha ha."
Lục Cẩm Dương không để ý đến hình tượng cười ra tiếng, nước mắt hỗn độn theo hai gò má ngã nhào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gương đồng lăng hoa hình bát giác này cũng không phải là gương đồng bình thường a, bốn đóa hoa mẫu đơn đối giáp nhau ngay trên đầu, ở giữa điểm thêm vài nhánh chiết hoa, đúng là xứng danh đệ nhất gương đồng hoa mẫu đơn.
Thế hệ trước của Cố gia cũng từng là gia tộc có quyền thế, được hưởng không ít ân huệ từ hoàng gia, mà gương đồng này lại chính là vật được ban năm đó, chẳng qua ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Cố gia cho tới lão thái gia đã xuống dốc, gương đồng này cũng chính là gia bảo mà Cố gia lưu truyền tới nay.
Ngày ấy đến Lục phủ cầu hôn, Cố Du Hiên lại đem gương đồng này tặng cho nàng, đúng là vật nàng thích nhất.
Vương ma ma nhanh chóng búi xong tóc trên đầu Lục Cẩm Dương, ở trên phối với trâm kim phượng khảm bảo thạch.
Lục Cẩm Dương lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, mắt hạnh có chiều sâu tựa như biển khơi không thấy đáy, lông mày uốn cong hình bán nguyệt, da thịt trắng trẻo như tuyết, đây chính là bản thân nàng năm mười bốn tuổi , Cố Du Hiên nói nàng cực kỳ giống hoa hải đường, mặc dù là đang bệnh, như trước vẫn là xinh đẹp động lòng người.
Sam y hồ điệp trắng khói khoác ở phía ngoài được làm bằng gấm Tô Châu, càng làm cho dáng người của Lục Cẩm Dương trông thanh thoát.
Vương ma ma muốn điểm thêm chút son nơi khóe môi để làm tăng thêm sức sống liền bị Lục Cẩm Dương ngăn lại.
"Không cần , như vậy là được rồi." Đời trước, Lục Cẩm Dương quá mức để ý đến cảm nhận của người khác, Cố lão thái ghét bỏ dung mạo kiều mỵ của nàng, nàng liền cố gắng để lấy lòng, dần dần giấu đi tất cả, vậy nên cách ăn mặc chính là bình thường không thể bình thường hơn.
Chính là nàng sai lầm rồi, Cố lão thái chính là không thích Lục Cẩm Dương nàng, dù cho nàng có cố gắng lấy lòng bao nhiêu, không thích vẫn là không thích.
Đời này, Lục Cẩm Dương phải dựa theo lòng mình mà sống.
Vương ma ma sửng sốt, trước đây Lục Cẩm Dương đều không muốn cho người khác thấy tình trạng yếu ớt của mình, dù cho nàng rất thương tâm và thống khổ, nhưng khi đối diện với người ngoài đều là ngẩng cao đầu, dường như đang khoác vỏ bọc cho riêng mình, vậy mà bây giờ lại thay đổi không ít, nhìn Lục Cẩm Dương như vậy, thật sự là làm đau lòng người.
"Phu nhân nếu thật sự thân mình không khỏe, lão nô có thể giúp phu nhân đi truyền lời tới lão phu nhân." Vương ma ma biết Lục Cẩm Dương trong lòng rất khó chịu, tuy nói nam nhân cả đời này chỉ có một nữ nhân là vô cùng hiếm, chính là Lục Cẩm Dương vừa mới tỉnh lại, trượng phu liền cưới người khác làm bình thê, không ngờ người nọ lại là tỷ tỷ của mình. Phu nhân trong lòng khó tránh khỏi khổ sở.
Lục Cẩm Dương lạnh nhạt lắc lắc đầu, "Bất quá sắc mặt ta chỉ nhìn tiều tụy một chút, ma ma đừng lo, rơi xuống nước với ta mà nói chỉ là một sự việc nhỏ mà thôi."
Nàng thuở nhỏ nghịch ngợm, vết thương lớn nhỏ xác thực không ít, nhưng cũng may là bởi vì hiếu động, so với các tiểu thư khuê các bình thường khác thân thể quả thực tốt hơn nhiều.
Hơn nữa Cố lão thái ở đó, nàng nhất định phải đi.
Hôm nay là ngày mà vợ cả sẽ chấp nhận bình thê, nàng phải có mặt, chỉ có tiếp nhận trà của Lục Uyển Nhi dâng lên, thì thân phận bình thê mới được tính, quy củ phải lập tức xác định khi vừa nhập phủ.
Một ly trà tuy nhỏ, nhưng tượng trưng cho dòng chính và thứ, mà dòng chính và thứ lại khác nhau hoàn toàn.
Chính thê chính là chủ tử, bình thê cùng thiếp thất đều xem như hạ nhân, chủ mẫu nói đông, nếu đi tây đó là bất kính. Giống như Cố lão thái năm đó, Khương thị theo lão thái gia vào cửa liền bị Cố lão thái gắt gao chèn ép, thế cho nên, cuối cùng không chỉ Khương thị, mà con của nàng ta- Cố Lưu Hiên, khi thấy Cố lão thái như là chuột thấy mèo, ngay cả đến thở mạnh cũng không dám.
Lục Cẩm Dương ánh mắt khép lại, kiếp trước bởi vì bản thân tức giận, liền từ chối lời đề nghị của Cố lão thái, lão thái thái vốn không thích nàng, nên việc chủ mẫu cũng thờ ơ không dạy, làm cho nàng ở thời điểm đó không nhận được lễ của Lục Uyển Nhi. Lục Uyển Nhi mặc dù lấy thân phận bình thê nhập phủ, nhưng cũng cực kỳ long trọng, so sánh cùng, nàng là chính thê lại bị người khác hiểu lầm là thất sủng , chịu đựng rất nhiều thiệt thòi.
Nhớ lại thời điểm đó, nàng ôm thân mình bé nhỏ của Thanh nhi ngồi suốt một đêm. Đứa nhỏ hoạt bát hiếu động như vậy mà giờ lại không có động tĩnh gì. Nàng không ngừng cọ cọ vào thân mình Thanh nhi, hi vọng độ ấm trên người Thanh nhi sẽ rời đi chậm một chút. Lục Uyển Nhi hỉ phục đỏ thẫm bước tới, tùy ý cười nói ở bên tai nàng, "Lão gia là một người kiêu ngạo ra sao, lại như thế nào sẽ thích một Lục Cẩm Dương thanh danh bừa bãi !"
Một câu, làm cho Lục Cẩm Dương rơi vào hố sâu.
Nàng không muốn tin, thế nhưng mọi chuyện cứ như vậy không chút lưu tình bị vạch trần, nếu không có Cố Du Hiên ngầm đồng ý, Lục Uyển Nhi lớn mật cũng sẽ không dám động thủ với đứa nhỏ.
Lúc trước Lục Uyển Nhi lấy thân phận bình thê nhập phủ, cuối cùng lại trở thành chính thất danh chính ngôn thuận của Cố Du Hiên.
Làm cho Lục Cẩm Dương mất đi thân phận chính thê bị giáng xuống làm tiện thiếp, trở thành trò cười. Lúc trước nàng nghĩ nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, kết quả nàng nhận được thì sao?
Nàng thất bại, bại về tất cả, nữ nhi, trượng phu, ngoại tổ. Cuối cùng lại không có một ngườiđến bảo vệ nàng, thậm chí ngay cả tôn nghiêm cũng dần dần bị đánh mất.
Khắp người Lục Cẩm Dương dâng lên một cỗ hận ý, nàng sẽ không cho chuyện cũđi vào vết xe đổ một lần nữa. Đối đãi Lục Uyển Nhi, lại càng không có nửa phần khoan nhượng. Kiếp trước Lục Uyển Nhi hủy hết tất cả mọi thứ của nàng, lừa gạt nàng. Kiếp này nàng đã biết được tâm tư của Lục Uyển Nhi, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.
Lục Cẩm Dương đột nhiên cảm thấy thoải mái, thậm chí có chút cảm tạ ông trời có thể cho nàng trở lại thời điểm Lục Uyển Nhi vừa mới vào phủ. Nếu là ở Lục gia, chỉ sợ nàng muốn thu thập Lục Uyển Nhi cũng không dễ dàng như vậy. Dù sao vẫn còn người phụ thân mà nàng gọi là Lục Nguyên, còn có cả kế mẫu tâm tư trong ngoài không giống nhau. . . . . .
"Cẩm Dương." Thanh âm quen thuộc làm cho cả người Lục Cẩm Dương chấn động, con ngươi phẫn nộ không kịp thu hồi, Cố Du Hiên theo thanh âm mà đến.
Cố Du Hiên hôm nay một thân cẩm bào màu xanh biếc, bên hông buộc một cái bạch lăng cành tuệ, nhưng thật ra bộ dáng lại nhìn rất tầm thường, sóng mũi cao thẳng, làn môi mỏng manh, mặt mày khó nén vài phần vui mừng.
Cố Du Hiên khi nhìn thấy Lục Cẩm Dương xiêm y chỉnh tề, thoạt nhìn rất cao hứng, vô cùng thân thiết lôi kéo tay nàng thong thả nói, "Hôm nay là ngày ngươi đi chấp nhận Uyển nhi vào phủ, mặc dù là lấy thân phận bình thê, nhưng trong lòng ta ngươi mới là thê tử chân chính ở Cố gia. Cẩm Dương, chuyện này là ta có lỗi, vậy nên ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt."
"Cẩm Dương ngươi tin ta."
Cố Du Hiên giỏi nhất là nhìn người khác bằng cặp mắt thâm tình như vậy, kiếp trước Lục Cẩm Dương chính là chịu không nổi ánh mắt ẩn tình này của Cố Du Hiên, kiếp này. . . . . .
Vẫn là như vậy không khống chế được.
Lục Cẩm Dương nghĩ về cuộc sống sau này của mình sẽ hảo hảo tốt, nhưng không có nghĩ đến bộ dạng lúc nàng gặp lại Cố Du hiên sẽ như thế nào. Nàng đột nhiên có chút hận chính mình thực không có tiền đồ .
Cư nhiên còn có thể vì Cố Du Hiên tươi cười như vậy mà tâm trí lung lay.
Thấy Lục Cẩm Dương có chút ngẩn người, Cố Du Hiên bật cười, "Làm sao vậy? Vì cái gì mà không nhận ra ta sao?"