Lục Uyển Nhi một thân áo gấm uyên ương đỏ rực, hoa văn kim sắc vô cùng hoa mỹ, điểm xuyết từng cánh hoa đào, kiểu dáng lịch sự tao nhã, càng làm tôn lên da thịt như tuyết của nàng ta, môi không điểm mà hồng, mắt hạnh như nước, cử chỉ thanh tao lịch sự. So sánh cùng, Lục Cẩm Dương kiều diễm quyến rũ, thì Lục Uyển Nhi lại xinh đẹp dịu dàng.
Thời điểm Giang ma ma nhắc đến chính mình, nàng ta trên mặt đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu, hai tay nắm lấy khăn tay.
Nghe được tên Lục Uyển Nhi, sắc mặt Cố lão thái thoáng dịu đi một chút, mặc kệ nói như thế nào, Lục Uyển Nhi nàng thập phần vừa ý, đối đãi với người khác thật sự khiêm tốn. Không giống Lục Cẩm Dương, hành động lúc nào cũng thiếu suy nghĩ.
Lục Cẩm Dương cúi người, không sợ hãi nói, "thỉnh an lão phu nhân."
Cố lão thái gia qua đời sớm, Cố gia sớm đã tách rời, nên chỉ còn một vị trưởng bối tồn tại, chính là lão thái thái. Cố Du Hiên lại hiếu thuận, mọi việc đều lấy Cố lão thái làm trọng.
Cố lão thái ánh mắt liếc Lục Cẩm Dương một cái, không nhanh không chậm nói, "Ai, đúng là trong họa có phúc , bất quá làm khổ nha đầu Uyển Nhi ."
"Nhanh, đến bên người mẫu thân."
"Mẫu thân. . . sao lại nói như thế." Lục Uyển Nhi trên môi cười cười, bất quá cũng không có giải thích gì thêm, con ngươi tối đen như mực, có thể thấy đây là người thâm sâu khó dò.
"Hiên nhi lấy được ngươi xem như hắn có phúc."
Lục Uyển Nhi thẹn thùng nói, "thiếp thân mới là người có phúc." Cúi đầu, trong nháy mắt mang theo một tia hèn nhọn.
Tin tức Lục Cẩm Dương rơi xuống nước, nàng tất nhiên là biết được.
Vốn tưởng rằng Lục Cẩm Dương sẽ không tới.
Theo tính tình của nàng ta, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân cùng nàng chia xẻ trượng phu được.
Không nghĩ Lục Cẩm Dương thế nhưng lại đến.
Hơn nữa vẻ mặt vẫn bình thản ung dung. Cho dù Cố lão thái không để ý, ở một bên cũng không có biểu tình gì.
Bất quá Lục Uyển Nhi trong lòng cười lạnh. Lúc trước Lục Cẩm Dương ở Lục gia , tính tình nàng ta kiêu ngạo ra sao, nàng rất rõ, mặc dù hiện tại nhịn được, thì như thế nào. Chỉ cần nàng châm ngòi vài câu, Lục Cẩm Dương nhất định sẽ tức giận.
Lục Cẩm Dương tức giận, nàng sẽ tìm ra được điểm sai.
Trong tiềm thức, Lục Uyển Nhi cho rằng, biểu hiện hôm nay của Lục Cẩm Dương, tất cả là do Vương ma ma ở phía sau dạy dỗ.
Lục Cẩm Dương vẫn chỉ là Lục Cẩm Dương, không thì làm sao sẽ xứng với thanh danh điêu ngoa, ương ngạnh!
"Mẫu thân, đến lượt Uyển Nhi hành lễ ."
Cố lão thái chỉ cùng Lục Uyển Nhi nói chuyện, hoàn toàn đem Lục Cẩm Dương bỏ sang một bên, mặc dù trong lòng biết mẫu thân không thích Cẩm Dương. Nhưng mà trước mặt mẫu thân, hắn không dám lên tiếng, nên sắc mặt của Cố Du Hiên không được tự nhiên, có một loại cảm giác khó mà diễn tả thành lời.
Huống hồ hạ nhân đều đã nhìn thấy, nếu Cố lão thái không thích Lục Cẩm Dương, cũng phải nhìn đến mặt mũi của Cố Du Hiên, cứ tiếp tục chèn ép Lục Cẩm Dương như vậy thật sự không phải cách hay.
Đáy mắt Cố lão thái liếc qua một cái, không ngừng oán trách nói, "Giang ma ma, thân mình ta không được tốt nên không để ý hết, sao ngươi lại không nhắc nhở ta. Ngươi nhìn xem, sắc mặt phu nhân đang tái nhợt, có lẽ bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn , còn không mau dọn chỗ dâng trà lên cho phu nhân."
Giang ma ma tươi cười, đáp lời Cố lão thái, liên tục nói, "Là lão nô hồ đồ và sơ xót, phu nhân sẽ không trách tội chứ?"
Chủ tớ hai người, một người xướng một người họa, tự tay diễn hết tất cả.
"Mau đứng dậy đi, ngươi bệnh nặng vừa mới khỏi, nên bảo vệ thân thể thật tốt."
Lục Cẩm Dương lên tiếng trả lời, "Đa tạ ân điển lão phu nhân." Không nhiều lời, liền cất bước đi đến chỗ ngồi của mình.
Lục Uyển Nhi đứng dậy, thao tác đoan trang hướng Cố lão thái hành lễ, "Lão phu nhân, xinhãy nhận chung trà của con dâu."
Lão thái thái tiếp nhận chung trà trên tay Lục Uyển Nhi, tượng trưng uống vài ngụm. Từ trong áo lấy ra hầu bao màu đỏ thẫm thật to đưa cho nàng ta.
"Về sau đã là con dâu của Cố gia , nên phụng dưỡng cho phu quân thật tốt, sớm vì Cố gia mà sinh nhiều con cháu."
"Dạ, con dâu xin ghi nhớ." Lục Uyển Nhi gật đầu.
"Đây là trâm mà thời điểm ta vừa gả đến Cố gia, được mẹ chồng tự tay cài. Hôm nay ta truyền lại cho ngươi, xem như quà ra mắt." Cố lão thái đã sớm chuẩn bị, khi nói chuyện, đem trâm phượng phỉ thúy màu đỏ hồng hình giọt nước, cài lên búi tóc Lục Uyển Nhi.
Nếu là vật tổ tông để lại, nên truyền cho Lục Cẩm Dương mới đúng, nhưng mà Cố lão thái không làm vậy, ngược lại đem cho Lục Uyển Nhi, giọng điệu còn cố ý nhấn mạnh tầm quan trọng trong đó.
Lục Cẩm Dương trong lòng cười lạnh, thời điểm nàng mới thành thân, cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.
Ánh mắt Cố lão thái giống như vô ý đảo qua Lục Cẩm Dương, hỏi, "Đêm qua đã viên phòng rồi phải không ?"
Tưởng ma ma bên người Lục Uyển Nhi lập tức đem tấm lụa màu trắng dâng lên. Vết máu màu đỏ có thể trông thấy rất rõ ràng.
Lúc này, mặt của Lục Uyển Nhi, đỏ giống như có thể nhỏ ra máu.
Cố lão thái hai mắt lộ ra vẻ khôn khéo. Ý cười càng đậm ." Người từng trải cũng biết, sáng sớm tại thời điểm nhìn thấy Lục Uyển Nhi, hành động của nàng có chút vất vả, liền hiểu rõ hai người đã viên phòng, hỏi như vậy, bất quá là muốn để cho Lục Cẩm Dương biết được.
Lục Uyển Nhi càng cúi thấp đầu , di chuyển qua vị trí của Cố Du Hiên, " mời phu quân dùng trà."
Cố Du Hiên ừ một tiếng. Giống như Cố lão thái, đem hầu bao màu đỏ đã chuẩn bị tốt đưa cho Lục Uyển Nhi. Đồng thời còn tặng nàng ta một khối ngọc bội.
Thời điểm tới Lục Cẩm Dương, Lục Uyển Nhi có chút do dự, trong lúc nhất thời không biết xưng hô như thế nào, tỷ tỷ? Dựa vào thân phận, thì Lục Cẩm Dương vào cửasớm hơn, nhưng mà ở Lục gia, trên danh nghĩa nàng chính là tỷ tỷ của Lục Cẩm Dương. Phu nhân? Lục Uyển Nhi càng không muốn xưng hô với Lục Cẩm Dương như vậy.
Cố Du Hiên dường như nhìn ra Lục Uyển Nhi khó xử, ở một bên nhỏ giọng nói, "Chỉ là xưng hô, ngươi cứ tùy ý đi."
Cố Du Hiên nói như vậy, nhìn như tùy ý, thực ra lại thiên vị cho Lục Uyển Nhi, Lục Cẩm Dương cũng không giận, "Lúc trước tỷ tỷ xưng hô như thế nào, bây giờ cứ gọi như vậy đi."
Lục Cẩm Dương không để cho hạ nhân đón, mà trực tiếp nhận lấy chung trà, cười khanh khách nói, "Tỷ tỷ mặc áo gấm uyên ương thật là đẹp, màu đỏ rực này đúng là rất xứng với tỷ tỷ."
"Không đúng, tỷ tỷ đã rất đẹp rồi, hiển nhiên sẽ không cần dùng gấm vóc để diễn tả.
Ý cười nơi khóe miệng Lục Uyển Nhi cứng đờ, màu đỏ rực vốn là chính thê mới có tư cách mặc, bình thê chỉ có thể mặc màu đỏ thẫm, hoặc là đỏ sậm.
Khi xuất giá, nàng cố ý chọn màu váy như vậy. Chính là muốn làm cho Lục Cẩm Dương kinh hãi, không nghĩ tới, Lục Cẩm Dương lại nói thẳng ra.
"Ta chỉ tùy tay chọn, thật không có nhớ tới. . . . . ." Lục Uyển Nhi muốn giải thích.
Lục Cẩm Dương làm sao có thể cho nàng cơ hội, "Từ nhỏ tỷ tỷ ở trong phủ đã được che chở, cái gì tốt hiển nhiên đều không thiếu, một cái váy bình thường cũng làm cho người ta phải hâm mộ, ban đầu ta còn lo lắng tỷ tỷ không thích ứng, hiện giờ lo lắng đã sớm tiêu tan , ta vào Cố gia sớm hơn tỷ tỷ một thời gian , tỷ tỷ, nếu có cái gì không hiểu, có thể tới tìm ta, muội muội nhất định sẽ giúp hết sức."
Lục Uyển Nhi có chút xấu hổ. Lời nói của Lục Cẩm Dương, vô thưởng vô phạt, biểu tình trên mặt cũng không có điểm khác thường.
Chính là đem mặt mũi nàng để ở đâu?
Có cái gì không hiểu, cứ việc đến viện của nàng ta để hỏi. So với nàng, tiến phủ có kinh nghiệm, Lục Cẩm Dương là đang nói mình cố chấp, không biết liêm sỉ cùng muội muội tranh nam nhân?
Không để cho Lục Uyển Nhi có cơ hội giải thích, Lục Cẩm Dương nhanh chóng cởi vòng tay trên người, tiếp tục nói, "Đây là vòng tay ngọc bích khảm hoa châu sa, cũng không phải vật gì quý báu, là vào ngày muội ra đời, ngoại tổ gia đã đặc biệt phân phó người tạo ra, hiện giờ đưa cho tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ sẽ thích."
Vòng tay ngọc bích khảm hoa châu sa này quả thật rất bình thường. Nhưng nếu nói là mẫu thân nàng tạo ra.
Vậy thì sẽ mang một ý nghĩa khác.
Thốn tẫn đông phong đầy mặt trang, đáng thương điệp phấn cùng phong cuồng.
Tự nay ý tứ ai có thể nói, một mảnh xuân tâm phó Hải Đường.
Mùa xuân tháng ba đã đến, hoa hải đường nở ra thật kiều diễm, hồ nước ở trữ viên băng cũng đã tan gần hết, một vài mảnh băng nhỏ lại nổi lên, khung cảnh nhìn trông thật hoa mỹ, không khí tràn ngập ý xuân, thế nhưng hồ nước lại rét lạnh đến cực điểm.
"Phu nhân còn lạnh?" Vương ma ma từ ái bước vào, trong tay bưng chén đường gừng, ôn nhu nói, “ hồ nước của Trữ Viên đích thực lạnh, cũng may thân thể phu nhân thật sự hảo,không thì khó mà chịu được."
lông mày Lục Cẩm Dương theo bản năng nhăn lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa cái trán.
Loại cảm giác mơ mơ màng màng này làm nàng thật khó chịu.
Thất Vĩ trong ánh mắt mang theo tự trách, "Đều là nô tỳ sơ ý, bằng không cũng sẽ không khiến cho phu nhân rơi xuống nước, nếu phu nhân có cái gì nguy hiểm đến tính mạng, nô tỳ thật sự muôn lần chết đều đền không hết tội.
Lục Cẩm Dương ngẩn ra, con ngươi mang theo khiếp sợ, có chút mờ mịt nhìn người quen thuộc ở trước mắt.
Thất Vĩ từ lúc mấy năm trước đã bị nàng gả cho người chăn ngựa Cố phủ. Còn có Vương ma ma, năm thứ lúc nảng gả cho Cố Du Hiên liền bệnh mà chết.
Hiện giờ hai người như vậy, còn có thể rõ ràng xuất hiện trước mắt mình.
Lục Cẩm Dương tầm mắt quét về phía gian phòng, hé ra chiếc bàn tuyết lê tinh mỹ, bàn học bên trái chạm rỗng câu hoa cửa sổ, đúng là nồng hậu ý xuân, bên cửa sổ trên đài, bông hoa màu xanh đặc biệt trong bình có thể nhìn thấy được, trong bình chính là hoa hải đường đang nỡ rộ.
Ngay cả cái chăn trên người, đều là lụa hoa uyên ương. Đây không phải là thiên viên đổ nát mà nàng ở sao, mà là. . . . . . Trữ viên.
Lục Cẩm Dương chậm rãi siết chặt mười ngón tay lại, đúng là nàng đã quay trở về thời điểmmới gả cho Cố Du Hiên. Nàng nghĩ đến đây là mộng,nhưng móng tay rõ ràng siết thật đau nhắc nhở nàng đây quả thực không phải là mộng.
Thất Vĩ con ngươi mang theo lo lắng, "Ma Ma, ngươi xem xem, phu nhân tỉnh lại đã một thời gian dài, nhưng vẫn nhìn chúng ta ngẩn người như vậy, nô tỳ có phải hay không nên mời đại phu tới"
Sắc mặt Vương mama ngưng trọng, bắt mạch cho Lục Cẩm Dương, rơi xuống nước bị phong hàn, theo lý thuyết uống thuốc, vốn là không có việc gì.
Lục cẩm dương khóe mắt ướt át, cười lắc đầu, nói, "Ta không sao. Chỉ là cổ họng có chút khó chịu, chắc là do nhiễm phong hàn."
Thất Vĩ tỉnh ngộ gật gật đầu, khi nói chuyện đã đem thuốc được hầm sẵn đưa lên.
"Phu nhân, như thế nào lại khóc!"
Vương ma ma dìu Lục Cẩm Dương ngồi dậy, trong mắt lộ vẻ đau lòng, tùy tay thay nàng chỉnh sửa lại áo choàng, mỗi người đều nói phu nhân điêu ngoa ương ngạnh, không coi ai ra gì, nàng từ lúc phu nhân sinh ra, liền ở cạnh phu nhân tự nhiên biết rõ tính tình của Lục Cẩm Dương, phu nhân không phải kiêu căng vô lý, là do nàng sợ cô đơn, sợ bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt, cho nên mới hành động thiếu suy nghĩ.
Vương ma ma trong mắt thương xót, đem nàng ôm vào trong lòng, nghĩ đến Lục Cẩm Dương sợ đắng , liền trấn an nói, "có chút đắng, nhưngthuốc đắng dã tật, phu nhân trước đem thuốc này uống xong, Thất Vĩ sẽ chuẩn bị mứt hoa quả cho người ngậm trong miệng, sẽ không còn đắng ."
Lục Cẩm Dương sợ đắng, mỗi lần uống thuốc đều là vấn đề lớn. Phải ở bên nàng nói nhiều lần thì mới bằng lòng uống, mứt hoa quả tất nhiên là không thể thiếu.
Thất Vĩ cười khanh khách nói, "Đã sớm vì phu nhân chuẩn bị tốt." Dứt lời tựa như vật vô cùng quý hiếm, đem mứt hoa quả phía sau lưng lấy ra.
Mùi hương khó chịu ập tới, Lục Cẩm Dương cau mày nhưng vẫn uống hết chén thuốc, không sót một giọt nào.
Nhìn mứt hoa quả Thất Vĩ bưng trong tay lắc đầu, "đem đi đi, ta. . . . . . Không cần ."
Năm đó thời điểm nàng bị Cố Du Hiên giáng xuống làm tiện thiếp, giam lỏng ở thiên viện, cái gì khổ đều đã ăn qua, ngược lại, khổ một chút, sẽ làm nàng cảm thấy được chính mình vẫn còn tồn tại.
Hiện giờ, bất quá một chén thuốc đối với nàng mà nói, sớm đã không còn là gì.
Thất Vĩ nghi hoặc nhìn Lục Cẩm Dương, trong lòng nói thầm, phu nhân từ khi nào thì học được cách uống thuốc thống khoái như vậy, đây chính là chén thuốc rất lớn. . . . . .
Cầm chén thuốc đưa cho Thất Vĩ, Lục Cẩm Dương tham luyến cảm giác ở trong lồng ngực Vương ma ma, "Vẫn có chút lạnh. Ma ma ngươiôm chặt ta một lần nữa thì tốt rồi."
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, thời điểm bản thân mở to mắt lần nữa, lại có thể nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng của Vương ma ma canh giữ ở trước giường của mình, bóng dáng quen thuộc của Thất Vĩ ở phía sau, đặc biệt nhất vẫn chính là hình ảnh hoa hải đường đang nở rộ.
Thời điểm nàng bị giáng xuống làm tiện thiếp, mới biết được ai chân chính đối xử tốt với mình, nhưng đã quá muộn, nàng phái nha hoàn đi hỏi thăm, người chăn ngựa tính tình không tốt, thường xuyên ngược đãi Thất Vĩ, khi đó nàng hối hận nhưng lực bất tòng tâm. . . . . . Hiện giờ hai người này vậy mà lại chân thật xuất hiện ở trước mặt của mình.
Lục Cẩm Dương cái mũi đau xót, kiềm không được nước mắt chảy càng nhiều hơn, tình cảnh này, nàng nhớ rõ, ngày ấy là Lục Uyển Nhi lấy thân phận bình thê nhập phủ.
Cố Du Hiên mười năm gian khổ học tập, đứng nhì trong kỳ thi Điện thí, chưa kịp cao hứng lo cho Cố gia, Cố Du Hiên liền nhiễm Thượng Quan tư, bị vu hãm có liên quan đến những việc làm bậy.
Năm đó nàng thoái lui hôn sự mà mẫu thân đã an bày. gả cho Cố Du Hiên, ngoại tổ liền trách móc ngoại tôn nữ là nàng.
Cố Du Hiên khó khăn, ngoại tổ gia thờ ơ mặc kệ.
Mà Lục gia, dựa vào tính tình quật cường của Lục Cẩm Dương, tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin hắn.
Chịu tránh nhiệm cho sự việc này chính là Hứa gia, nếu có thể cùng Hứa gia có quan hệ, như vậy sự tình liền dễ dàng giải quyết.
Trước mắt biện pháp giải quyết tốt nhất đó là có mối quan hệ với Hứa gia.
Cố lão thái không biết từ chỗ nào nghe được tin, vừa vặn ngoại tôn nữ Hứa giacó một mối hôn sự, chính là còn chưa trao đổi bát tự đối phương liền bất hạnh bệnh chết, bởi vậy liền đem chủ ý đánh tới ngoại tôn nữ này.
Cũng chính là tỷ tỷ của Lục Cẩm Dương, Lục Uyển Nhi.
Tỷ muội chung một phu thì cũng không tính là hiếm, hơn nữa Cố gia bây giờ lại có việc muốn thỉnh Hứa gia, nên sẽ không có khả năng bạc đãi Lục Uyển Nhi, Lục Cẩm Dương mới nhập phủ, cuộc sống cũng không tệ, Cố gia cũng không có khả năng hưu thê : bởi vậy nên lựa chọn thân phận bình thê.
Cố Du hiên nói kiếp này, trừ bỏ nàng, ngoài ra sẽ không cưới người khác, Lục Cẩm Dương ngay cả ngàn vạn lần đều không muốn chuyện xảy ra, chính là bởi vì những lời này của Cố Du Hiên thực đáng giá, cũng tuyệt đối không nghĩ tới Lục Uyển Nhi sẽ chấp nhận làm bình thê, liền đáp ứng đề nghị của Cố lão phu nhân.
Nàng cùng Cố Du Hiên thành thân vừa gần một năm, trượng phu liền cưới người khác, tâm tình nàng không tốt, đi gần mép Trữ viên ngẩn người, mới có thể rơi xuống nước hôn mê.
Lục Cẩm Dương lúc trước không thích mùi hương trên người Vương ma ma , hiện giờ, nàng cảm thấy trên người Vương ma ma có dược hương như vậy thực cần thiết, làm cho nàng thực an lòng.
Vương ma ma trong mắt mang theo ý cười, đối với hành động trẻ con của Lục Cẩm Dương tràn ngập cưng chiều, từ lúc Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên, nàng cảm giác xa lạ rất nhiều.
Lưu luyến rời khỏi lồng ngực của Vương ma ma , Lục Cẩm Dương hai mắt đẫm lệ nhìn má trái của Thất Vĩ, thì thào nói, "Còn đau phải không? Nhất định sẽ rất đau." Lúc ấy nàng xuống tay như vậy thực sự nặng, một vết sẹo bằng đốt ngón tay uốn lượn ở giữa khuôn mặt Thất Vĩ, làm sao có thể không đau.
"A?" Thất Vĩ ngẩn ra, không biết Lục Cẩm Dương nói gì?"Nô tỳ khỏe mạnh như vậy đau cái gì?"
Vương ma ma vỗ vỗ bả vai Thất Vĩ, Lục Cẩm Dương khi.. tỉnh lại, trong lời nói đều là mạc danh kỳ hiệu, kêu nhiều nhất chính là tên Thanh nhi, lúc ấy Vương ma ma có chút bất ngờ, Thanh nhi là ai? Sợ rằng việc Lục Cẩm dương rơi xuống nước không đơn giản như vậy.
Lục Cẩm Dương lắc đầu cười cười, "Không có gì."
Ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân truyền đến, Trần Oánh vén rèm lên, trên mặt mang theo vẻ tươi cười lấy lòng, hướng Lục Cẩm Dương cuối người nói, "Phu nhân, Giang ma ma bên người lão phu nhân cầu kiến."