Lục Cẩm Dương ngơ ngẩn nhìn, cửa sổ chạm khắc hoa văn hình cẩm tú lúc ẩn lúc hiện, lộ ra cảnh sắc phía bên ngoài.
Lam Thiên (trời xanh) như ngọc.
Hải đường kiều diễm đua nhau nở.
Cỏ xanh sức sống dạt dào.
Hết thảy đều chứng minh nàng đã thực sự quay trở về, đối mặt với cảnh vật quen thuộc trước mắt, tâm tình nàng khó thích ứng ngay được.
Ngoài cửa, Vương ma ma cùng Thất Vĩ tuy rằng kiềm chế âm thanh, nhưng nàng vẫn nghe rất rõ, không bỏ sót một chữ nào.
"Liên Sinh đâu, đi suốt một ngày sao còn chưa thấy trở về, nếu không một lúc nữa phu nhân tỉnh lại nhất định sẽ tức giận, ngươi đi tìm nàng đi."
Vương ma ma nói.
Thất Vĩ liền nói, "Trước lúc phu nhân tỉnh lại, nàng ta sẽ quay về thôi, huống chi không phải ma ma phái nàng đi thăm thiếu gia sao?"
"Ai, tiểu thiếu gia thật đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, chỉ có phu nhân là tỷ tỷ nhưng lại không thân thiết, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ." Vương ma ma giọng điệu có chút tiếc hận.
Nhắc tới Lục Cẩm Thịnh, ngực Lục Cẩm Dương bỗng dưng đau nhói, thời điểm nàng tỉnh lại liền đi tới viện Cố lão thái, đối mặt Cố Du Hiên cùng Lục Uyển Nhi, nên không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.
Nàng cùng đệ đệ từ nhỏ không thân, năm đó Hà thị vì sinh Lục Cẩm Thịnh mà qua đời, ngoại tổ mẫu sợ Cẩm Thịnh quá nhỏ không được chăm sóc tốt, vì vậy lúc trăng tròn đã đem Cẩm Thịnh về bên người nuôi dưỡng, cho đến khi năm tuổi, Cẩm Thịnh lớn được một ít, Hà gia không tiện nhúng tay chuyện trong gia đình của Lục gia, nên lúc này mới đem Cẩm Thịnh đưa về.
Ở trong lòng Lục Cẩm Dương, luôn có vướng mắc rất lớn với người đệ đệ này, thời điểm Hà thị mang thai Cẩm Thịnh thì sinh non, vì bảo vệ đệ đệ, bà đã hy sinh tính mạng của mình.
Khi đó, Lục Cẩm Dương mới bảy tuổi, bắt đầu có chút hiểu biết, theo bản năng cho rằng vì Lục Cẩm Thịnh nên nàng mới không có mẫu thân, đối với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí có vài phần oán hận, chưa bao giờ gần gũi.
Cho đến khi Lục Cẩm Dương có Thanh nhi, nàng luôn nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Lục Cẩm Thịnh ngày trước, đứng bên cạnh nàng, muốn nàng bồng hắn, lại sợ nàng sẽ tức giận.
Hình ảnh cô độc của đệ đệ khi đó đã khắc sâu vào tâm trí của nàng.
Mới đầu, Lục gia chỉ có một người con trai là Cẩm Thịnh nên Hứa thị đối với hắn không tồi, về sau nàng ta( Hứa thị) mang thai lần nữa liền không để ý tới, cha của nàng, Lục Nguyên thì quan tâm hời hợt , thêm việc Hứa thị xem thường, tính cách Lục Cẩm Thịnh ngày càng nhu nhược, đến nỗi sau này bị Lục Uyển Nhi dẫn dắt, ham mê tửu sắc, xao nhãng học hành.
Khóe mắt Lục Cẩm Dương ẩm ướt, "Cẩm Thịnh ngươi sống có tốt không?"
Nàng vĩnh viễn cũng không quên được, lúc ấy Cẩm Thịnh nhìn nàng cười khổ,lắc đầu nói câu nói kia.
"Mẫu thân qua đời sớm, ta chỉ có một người tỷ tỷ ruột thịt, ta muốn cùng nàng thân cận, nhưng nàng lại đối xử với ta như kẻ thù, nàng cùng người khác cười cùng người khác nói, đối với ta lại lạnh nhạt, ta chỉ muốn tỷ tỷ có thể ôm ta một cái, chỉ là điều này dường như khó mà làm được, từ lúc ngoại tổ một nhà bị chém đầu, là lúc, ta không có tỷ tỷ."
Kiếp trước nàng không hiểu đạo lý máu mủ tình thâm, chỉ cảm thấy vì Cẩm Thịnh mà mẫu thân mới đánh mất tính mạng của mình, không nghĩ tới Cẩm Thịnh so với nàng càng đáng thương, nàng còn có thể hưởng thụ bảy năm tình thương của mẫu thân, ngược lại, so với Cẩm Thịnh, sinh ra cái gì cũng không có . . . . . .
Kiếp trước, tâm tư của nàng lúc nào cũng đặt trên người của Cố Du Hiên, đối với đệ đệ lại quan tâm hời hợt, đến lúc nàng biết được, muốn đem Cẩm Thịnh kéo trở về, thì đã quá muộn, đau lòng , dù có bù đắp như thế nào cũng không đủ.
Càng về sau nàng mới biết được, người sai thật sự, chính là nàng. . . . . .
Bóng dáng đơn độc của Cẩm Thịnh khi nói câu kia, nàng không thể nào quên được, vì sao lúc trước nàng có thể nhẫn tâm như vậy. . . . . .
Lục Cẩm Dương cắn môi đến trắng bệch, khóc thành tiếng, nước mắt không kiềm được mà chảy nhiều hơn.
Mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, Thất Vĩ khẽ gọi nàng.
"Phu nhân, người ngủ lâu rồi, nên dậy dùng bữa , nô tỳ trước hầu hạ người thay quần áo."
Lục Cẩm Dương ừ một tiếng, ánh mắt lướt nhanh đến Liên Sinh đứng phía sau Thất Vĩ.
Liên Sinh búi tóc chia làm đôi, xiêm y màu lam nhạt, ngũ quan thanh tú gọn gàng, cười yếu ớt nói, "Vương ma ma lo lắng thân thể phu nhân không tốt, cố ý tự mình xuống bếp, làm cho phu nhân một chút dược thiện nhẹ, chè hạt sen, uyên ương cuốn, dưa leo chua ngọt, trâu châu thuốc, đường chưng cách thủy với bơ, còn có canh tảo tía, mời phu nhân nếm thử."
So với Thất Vĩ, thì Liên Sinh bình tĩnh chững chạc hơn nhiều.
Hương vị quen thuộc khiến cho Lục Cẩm Dương thực an lòng, nghiêm chỉnh thử hết các món trên bàn, nhìn qua, đồ ăn đều đã vơi đi phân nữa.
Lục Cẩm Dương con ngươi lóe lên,vừa ăn giống như Vô Ý nói, "Liên Sinh, ngươi đã trở lại."
Liên Sinh nghe thấy, bùm một tiếng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lục Cẩm Dương.
Phu nhân từ trước đến nay không thích tiểu thiếu gia, nàng lại nhân lúc phu nhân sinh bệnh, lặng lẽ chạy về Lục gia.
"Xin phu nhân thứ tội, nô tỳ phải . . . . ."
"Phu nhân, Liên Sinh nàng. . . . . ."
Lục Cẩm Dương thản nhiên khoát tay, "Thất Vĩ, ngươi đi nói với Vương ma ma, buổi tối ta muốn ăn bánh chẻo gói thạch bí đao."
Biết Thất vĩ muốn thay Liên Sinh cầu tình, trước khi Thất Vĩ mở miệng, liền đem nàng đuổi ra ngoài.
Tính tình Liên Sinh thẳng thắn, không tính giấu diếm Lục Cẩm Dương, lại không nhìn thấy ngón tay Lục Cẩm Dương đang run rẩy.
"Liên Sinh, ngươi nói xem, ta làm tỷ tỷ có phải là quá thất bại, các ngươi muốn chiếu cố đệ đệ của ta cũng phải lén lút như vậy." Lục Cẩm Dương biểu tình ảm đạm.
Liên Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo khó hiểu.
"Bệnh của hắn như thế nào?" Lục Cẩm Dương lại hỏi.
"Ngươi muốn nói cái gì cứ nói, ta sẽ không trách ngươi."
Liên Sinh nghe vậy, trong lòng chấn dộng mạnh, không biết Lục Cẩm Dương như thế nào, vừa mừng vừa lo, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi nói, "bệnh của tiểu thiếu gia, đại phu nói, cũng không có gì lo ngại. . . . . . Chẳng qua tiểu thiếu gia tinh thần mệt mỏi, cảm xúc lại không ổn định, thân gia lão phu nhân đã đem tiểu thiếu gia đón về, chờ khỏi hẳn lúc sau sẽ đưa về Lục phủ."
"Thời điểm tiểu thiếu gia sinh ra, đã không có mẫu thân, phụ thân lại như vậy. . . . . . Người thân duy nhất chỉ có phu nhân, nhưng phu nhân lại đối xử với tiểu thiếu gia lạnh nhạt, tiểu thiếu gia trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, thường xuyên gọi tỷ tỷ. Lão phu nhân thấy vậy, tức giận đến độ hôn mê, nói tiểu thiếu gia không phải sợ, tỷ tỷ không cần hắn,hắn còn có ngoại tổ mẫu. . . . . ."
Lục Cẩm Dương mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.
Nàng có thể nói cái gì? Thực xin lỗi? Nàng bỏ lỡ Cẩm Thịnh nhiều năm như vậy, nàng biết nàng sai rồi? Sau đó thì sao?
Lục Cẩm Dương nghĩ đến việc ông trời cho nàng cơ hội sống lại, là để nàng có thể bù lại những lồi lầm của kiếp trước, chỉ duy nhất một việc nàng không thể nào làm được, đó là bù đắp tình cảm cho Cẩm Thịnh, bất luận như thế nào nàng khó có thể bù đắp hết được.
Liên Sinh con ngươi mang theo nước mắt, "Phu nhân, nô tỳ biết là nô tỳ đi quá giới hạn , nhưng tiểu thiếu gia thật sự vô tội!"
Lục Cẩm Dương cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn lại, thật lâu sau mới nói, "Được."
Đợi tỷ tỷ thêm một lúc nữa, tỷ tỷ nhất định đi đón ngươi.
"Nếu ngươi rãnh rỗi thì nên thường xuyên đến thăm hắn." Liên Sinh vui mừng.
Cố Du Hiên cười ôn hòa, phảng phất cách một đời, làm cho Lục Cẩm Dương có chút mê mang. Kiếp trước vì cái gì đến cuối cùng nàng mới nhìn ra được tâm tư của Cố Du Hiên.
Uyển Nhi, chỉ bằng cách xưng hô vô cùng thân thiết này, đủ để nhìn ra Cố Du Hiên đối với Lục Uyển Nhi là có tư tình, mà không phải là bất đắc dĩ như lời hắn nói.
Thời điểm Cố Du Hiên vừa mới bước vào cửa, đáy mắt liền mang theo vẻ khinh thường. Nàng lúc trước khi thấy Cố Du Hiên, thường hay đỏ mặt cúi đầu, cũng không nhìn thẳng hắn mà đánh giá, cho nên không có phát hiện được.
Lục Cẩm Dương không hiểu, nếu Cố Du Hiên đã chán ghét nàng đến như vậy, vì sao còn muốn cưới nàng, vì sao còn muốn ở trước mặt nàng bày ra bộ dạng thâm tình như vậy.
Mà hiện giờ, khi nhìn gương mặt ôn nhuận như ngọc này, Lục Cẩm Dương không nhịn được có chút. . . . . . Ghê tởm.
Vương ma ma thấy Lục Cẩm Dương luống cuống, liền lặng lẽ lôi kéo vạt áo nàng.
Lục Cẩm Dương liền lấy lại tinh thần, nhưng trong lòng đã có chủ trương, hắn đã từng đối xử với nàng như thế nào, bất quá đã trải qua nhiều năm như vậy, nếu là Lục Cẩm Dương còn đối Cố Du Hiên si tâm vọng tưởng, vậy cũng thật là hết thuốc chữa.
Lục Cẩm Dương đem phẫn nộ ẩn xuống.
Ngày đó nàng tuy rằng rơi xuống nước, nhưng nàng cũng không phải không có cảm giác, làm sao mà không cẩn thận trượt chân, rõ ràng là có người ở phía sau đẩy nàng.
Lục Cẩm Dương biết ý Vương ma ma, thản nhiên mà cười giống như kiếp trước gọi, "Du Hiên ca ca."
"Ta chỉ là nghĩ chút nữa nên làm như thế nào. . . . . ."
So với xưng hô phu quân, Lục Cẩm Dương chỉ gọi với người thật sự xứng đáng. Mà Cố Du Hiên, hắn không xứng.
Cố Du Hiên nở nụ cười, hiển nhiên thực hưởng thụ lời nói của Lục Cẩm Dương, nắm tay nàng cũng hơi hơi dùng sức, "Không cần sợ, lúc đó có ta ở bên cạnh nàng, huống hồ cũng không phải chuyện khẩn cấp gì, chỉ là một ly trà, cũng may các ngươi lúc trước ở Lục phủ có mối quan hệ không tồi, cuộc sống sau này cũng coi như có thể bầu bạn."
Lục Cẩm Dương theo bản năng nhíu mày, nàng có chút không quen khi Cố Du Hiên đối xử thân cận với nàng như vậy, muốn rút tay về, nhưng vẫn cố hết sức nhẫn nại, thuận theo nói, "Thiếp thân đã biết."
Lúc ra cửa Giang ma ma đang hưởng thụ nước trà cùng điểm tâm mà Thất Vĩ dâng lên.
Cố gia túng quẫn, nơi giàu có nhất chính là viện của Lục Cẩm Dương , khó được một lần đến, Giang ma ma tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Hôm qua là ngày đại hỉ của Cố Du Hiên và Lục Uyển Nhi, Giang ma ma thật không ngờ Cố Du Hiên lại dậy sớm như thế tới đón Lục Cẩm Dương đi thỉnh an lão phu nhân. Có chút kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, bất chấp đồ ăn còn trong miệng trơ mắt hô, "Thiếu gia."
Lục Cẩm Dương nói, "Ta thấy ma ma chờ Cẩm Dương, nghĩ nên đem chút điểm tâm đến, không ngờ ma ma lại thích như vậy."
Cũng đối với Thất Vĩ phân phó, "Đem mấy thứ điểm tâm này gói kỹ đưa cho Giang ma ma."
Ý cười trên mặt Giang ma ma càng sâu , thái độ đối với Lục Cẩm Dương cũng tốt lên ba phần, "Đa tạ phu nhân ban cho, lão nô không dám nhận."
Ngoài miệng nói không dám nhận, thế nhưng điệu bộ tay cầm điểm tâm chính là không muốn bỏ xuống, Lục Cẩm Dương cũng không đáp lời lại, thản nhiên nhìn Thất Vĩ, "Đi thôi. Chỉ cần Vương ma ma theo giúp ta là tốt rồi."
Có kỳ chủ tất có kỳ phó, Lục Cẩm Dương nhìn Thất Vĩ tính tình vẫn giống như kiếp trước luôn nôn nóng, nhất định phải tìm thời gian để nói rõ tình trạng hiện tại cho nàng thì mới tốt được.
Cố Du Hiên vẻ mặt vẫn không thay đổi. Nhưng trong lòng lại đang nghĩ, Lục Cẩm Dương từ khi nào thì bắt đầu hiểu chuyện và khôn khéo như vậy, lại thưởng cho Giang ma ma đến truyền lời.
Người nào không biết nhị tiểu thư Lục phủ mắt cao hơn đầu, căn bản xem thường hạ nhân, như thế nào lại khách khí như vậy.
Chẳng qua là trong nháy mắt, Cố Du Hiênlập tức thu lại suy nghĩ, bước chân nhanh chóng tiêu sái đi trước Lục Cẩm Dương.
Cố gia, tòa nhà này là sau khi Lục Cẩm Dương dùng đồ cưới của mình để sửa chữa lại . Nhưng còn e ngại mặt mũi Cố Du Hiên, nên vẫn là không khí thế. Tuy vậy so sánh với sân nhỏ ở trong viện đã tốt hơn nhiều. Sân của Cố lão thái nằm ở vị trí tốt nhất của Cố phủ , mặt Bắc triều nam, cổng và sân rộng rãi.
Cố lão thái tuy rằng tuổi cao, thế nhưng khôn khéo trong mắt không giảm, một thân áo da xanh nâu hoa văn trạm chỗ, từ xa trông thấy bóng dáng của Lục Cẩm Dương, nhanh chóng tiến lên phía trước ngồi xuống, nha hoàn bên người tiến lên hầu hạ.
Toàn bộ Cố phủ, cũng chỉ có nha hoàn trong viện Lục Cẩm Dương là nhiều nhất.
Cố lão thái là vì nghĩ cho Cố Du Hiên thời điểm đọc sách cần phải có đãi ngộ cao nhất. Cho nên tất cả tâm huyết đều dồn vào Cố Du Hiên. Cho nên bên người trừ bỏ Giang ma ma cùng nha hoàn thân cận, chỉ có một tiểu nha đầu Thu Cẩn bên ngoài viện thu thập .
Nguyên bản Cố lão thái thực sự không thích Lục Cẩm Dương, không nói về thanh danh Lục Cẩm Dương như thế nào, mà là cả người Lục Cẩm Dương lúc nào cũng toát ra vẻ kiêu ngạo khiến cho nàng nhìn thực phản cảm.
Hứa gia không những giúp đỡ Cố Du Hiên giải quyết được việc trước mắt, còn gửi gắm Lục Uyển Nhi dịu dàng đến làm con dâu củamình, tương lai đối với Hiên nhi không thể nghi ngờ là một phần trợ lực. Đối nghịch hoàn toàn với Lục Cẩm Dương, trừ bỏ có chút đồ cưới ở ngoài, căn bản không được người Lục gia yêu thương, ngoại tổ gia lại càng không trông cậy được. Cố Du Hiên cưới Lục Uyển Nhi, Cố lão thái tính toán chung quy đều là bản thân mình có lợi.
Không ngờ, Lục Cẩm Dương cố tình ngăn cản, cũng may chính mình âm thầm ở phía sau lo liệu, lúc này mới thành chuyện tốt.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân Cố lão thái chán ghét Lục Cẩm Dương, rõ ràng bản thân mình là con dâu, lại không để mình vào mắt.
Sau này, Cố Du Hiên được phong làm quan lớn, Cố lão thái tự đề cao bản thân muốn mở rộng quy mô của viện, thêm hai mươi mấy nha hoàn mang bên người để hầu hạ. Bất quá lão thái thái cũng không có hưởng thụ được bao lâu, qua vài năm liền qua đời. Ngược lại mang tới cho Cố Du Hiên thêm một số sổ sách không minh bạch!
Cố lão thái thu hồi sự khôn khéo trong mắt, con ngươi buông xuống, bày ra bộ dạng mệt mỏi.
Giang ma ma dẫn Lục Cẩm Dương đến, thấy bộ dạng của Cố lão thái, cước bộ vội vàng không ngừng bước về phía trước "Lão thái thái, đây là làm sao vậy?"
Cố Du Hiên cũng vội vàng tiến lên, "Mẫu thân thân thể không thoải mái sao?"
Cố lão thái mí mắt khẽ nâng, "Ngực ta thực khó chịu."
"Lão nô đã sớm khuyên người đi xem thầy thuốc, bằng không ngực ngài luôn khó chịu như vậy để lâu sẽ nghiêm trọng." Giang ma ma đã cất bước rời đi, "Lão nô đi trước thỉnh đại phu tới cho người."
Lại bị Cố lão thái khéo léo ngăn lại, hữu khí vô lực nói, "Ta đây xương cốt không có gì đáng ngại, dù sao cũng là bệnh cũ , không chết được. Bất quá lo lắng tương lai Hiên nhi sẽ có cái gì không hay xảy đến. Chỉ hận chính ta không đủ năng lực. Bằng không, cũng sẽ không để Hiên nhi ở lao trung chịu khổ." Càng liên tục tiếc hận mấy tiếng.
Lục Cẩm Dương trong lòng cười lạnh, Cố lão thái đây là đang nén giận bản thân nàng đáp ứng chậm yêu cầu của Hứa thị, làm hại Cố Du Hiên ở lao trung ngây người nhiều ngày. Cố lão thái chỉ nhìn đến nhi tử của nàng ta chịu khổ, chính Lục Cẩm Dương nàng làm sao sống tốt, nàng đã vì Cố Du Hiên mà không có lấy một phút nghỉ ngơi. Cuối cùng lại không thể không đáp ứng đem trượng phu của mình cho nữ nhân khác
Giang ma ma liếc mắt nhìn Lục Cẩm Dương, phụ họa Cố lão thái nói, "Thiếu gia từ nhỏ cũng chưa từng nếm qua đau khổ như vậy. Bất quá hết thảy đều đã qua, thiếu gia bình an vô sự trở lại, quý phủ chúng ta nhất định sẽ còn nhiều đại hỷ sự."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Cẩm Dương ngơ ngẩn nhìn, cửa sổ chạm khắc hoa văn hình cẩm tú lúc ẩn lúc hiện, lộ ra cảnh sắc phía bên ngoài.
Lam Thiên (trời xanh) như ngọc.
Hải đường kiều diễm đua nhau nở.
Cỏ xanh sức sống dạt dào.
Hết thảy đều chứng minh nàng đã thực sự quay trở về, đối mặt với cảnh vật quen thuộc trước mắt, tâm tình nàng khó thích ứng ngay được.
Ngoài cửa, Vương ma ma cùng Thất Vĩ tuy rằng kiềm chế âm thanh, nhưng nàng vẫn nghe rất rõ, không bỏ sót một chữ nào.
"Liên Sinh đâu, đi suốt một ngày sao còn chưa thấy trở về, nếu không một lúc nữa phu nhân tỉnh lại nhất định sẽ tức giận, ngươi đi tìm nàng đi."
Vương ma ma nói.
Thất Vĩ liền nói, "Trước lúc phu nhân tỉnh lại, nàng ta sẽ quay về thôi, huống chi không phải ma ma phái nàng đi thăm thiếu gia sao?"
"Ai, tiểu thiếu gia thật đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, chỉ có phu nhân là tỷ tỷ nhưng lại không thân thiết, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ." Vương ma ma giọng điệu có chút tiếc hận.
Nhắc tới Lục Cẩm Thịnh, ngực Lục Cẩm Dương bỗng dưng đau nhói, thời điểm nàng tỉnh lại liền đi tới viện Cố lão thái, đối mặt Cố Du Hiên cùng Lục Uyển Nhi, nên không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.
Nàng cùng đệ đệ từ nhỏ không thân, năm đó Hà thị vì sinh Lục Cẩm Thịnh mà qua đời, ngoại tổ mẫu sợ Cẩm Thịnh quá nhỏ không được chăm sóc tốt, vì vậy lúc trăng tròn đã đem Cẩm Thịnh về bên người nuôi dưỡng, cho đến khi năm tuổi, Cẩm Thịnh lớn được một ít, Hà gia không tiện nhúng tay chuyện trong gia đình của Lục gia, nên lúc này mới đem Cẩm Thịnh đưa về.
Ở trong lòng Lục Cẩm Dương, luôn có vướng mắc rất lớn với người đệ đệ này, thời điểm Hà thị mang thai Cẩm Thịnh thì sinh non, vì bảo vệ đệ đệ, bà đã hy sinh tính mạng của mình.
Khi đó, Lục Cẩm Dương mới bảy tuổi, bắt đầu có chút hiểu biết, theo bản năng cho rằng vì Lục Cẩm Thịnh nên nàng mới không có mẫu thân, đối với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí có vài phần oán hận, chưa bao giờ gần gũi.
Cho đến khi Lục Cẩm Dương có Thanh nhi, nàng luôn nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Lục Cẩm Thịnh ngày trước, đứng bên cạnh nàng, muốn nàng bồng hắn, lại sợ nàng sẽ tức giận.
Hình ảnh cô độc của đệ đệ khi đó đã khắc sâu vào tâm trí của nàng.
Mới đầu, Lục gia chỉ có một người con trai là Cẩm Thịnh nên Hứa thị đối với hắn không tồi, về sau nàng ta( Hứa thị) mang thai lần nữa liền không để ý tới, cha của nàng, Lục Nguyên thì quan tâm hời hợt , thêm việc Hứa thị xem thường, tính cách Lục Cẩm Thịnh ngày càng nhu nhược, đến nỗi sau này bị Lục Uyển Nhi dẫn dắt, ham mê tửu sắc, xao nhãng học hành.
Khóe mắt Lục Cẩm Dương ẩm ướt, "Cẩm Thịnh ngươi sống có tốt không?"
Nàng vĩnh viễn cũng không quên được, lúc ấy Cẩm Thịnh nhìn nàng cười khổ,lắc đầu nói câu nói kia.
"Mẫu thân qua đời sớm, ta chỉ có một người tỷ tỷ ruột thịt, ta muốn cùng nàng thân cận, nhưng nàng lại đối xử với ta như kẻ thù, nàng cùng người khác cười cùng người khác nói, đối với ta lại lạnh nhạt, ta chỉ muốn tỷ tỷ có thể ôm ta một cái, chỉ là điều này dường như khó mà làm được, từ lúc ngoại tổ một nhà bị chém đầu, là lúc, ta không có tỷ tỷ."
Kiếp trước nàng không hiểu đạo lý máu mủ tình thâm, chỉ cảm thấy vì Cẩm Thịnh mà mẫu thân mới đánh mất tính mạng của mình, không nghĩ tới Cẩm Thịnh so với nàng càng đáng thương, nàng còn có thể hưởng thụ bảy năm tình thương của mẫu thân, ngược lại, so với Cẩm Thịnh, sinh ra cái gì cũng không có . . . . . .
Kiếp trước, tâm tư của nàng lúc nào cũng đặt trên người của Cố Du Hiên, đối với đệ đệ lại quan tâm hời hợt, đến lúc nàng biết được, muốn đem Cẩm Thịnh kéo trở về, thì đã quá muộn, đau lòng , dù có bù đắp như thế nào cũng không đủ.
Càng về sau nàng mới biết được, người sai thật sự, chính là nàng. . . . . .
Bóng dáng đơn độc của Cẩm Thịnh khi nói câu kia, nàng không thể nào quên được, vì sao lúc trước nàng có thể nhẫn tâm như vậy. . . . . .
Lục Cẩm Dương cắn môi đến trắng bệch, khóc thành tiếng, nước mắt không kiềm được mà chảy nhiều hơn.
Mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, Thất Vĩ khẽ gọi nàng.
"Phu nhân, người ngủ lâu rồi, nên dậy dùng bữa , nô tỳ trước hầu hạ người thay quần áo."
Lục Cẩm Dương ừ một tiếng, ánh mắt lướt nhanh đến Liên Sinh đứng phía sau Thất Vĩ.
Liên Sinh búi tóc chia làm đôi, xiêm y màu lam nhạt, ngũ quan thanh tú gọn gàng, cười yếu ớt nói, "Vương ma ma lo lắng thân thể phu nhân không tốt, cố ý tự mình xuống bếp, làm cho phu nhân một chút dược thiện nhẹ, chè hạt sen, uyên ương cuốn, dưa leo chua ngọt, trâu châu thuốc, đường chưng cách thủy với bơ, còn có canh tảo tía, mời phu nhân nếm thử."
So với Thất Vĩ, thì Liên Sinh bình tĩnh chững chạc hơn nhiều.
Hương vị quen thuộc khiến cho Lục Cẩm Dương thực an lòng, nghiêm chỉnh thử hết các món trên bàn, nhìn qua, đồ ăn đều đã vơi đi phân nữa.
Lục Cẩm Dương con ngươi lóe lên,vừa ăn giống như Vô Ý nói, "Liên Sinh, ngươi đã trở lại."
Liên Sinh nghe thấy, bùm một tiếng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lục Cẩm Dương.
Phu nhân từ trước đến nay không thích tiểu thiếu gia, nàng lại nhân lúc phu nhân sinh bệnh, lặng lẽ chạy về Lục gia.
"Xin phu nhân thứ tội, nô tỳ phải . . . . ."
"Phu nhân, Liên Sinh nàng. . . . . ."
Lục Cẩm Dương thản nhiên khoát tay, "Thất Vĩ, ngươi đi nói với Vương ma ma, buổi tối ta muốn ăn bánh chẻo gói thạch bí đao."
Biết Thất vĩ muốn thay Liên Sinh cầu tình, trước khi Thất Vĩ mở miệng, liền đem nàng đuổi ra ngoài.
Tính tình Liên Sinh thẳng thắn, không tính giấu diếm Lục Cẩm Dương, lại không nhìn thấy ngón tay Lục Cẩm Dương đang run rẩy.
"Liên Sinh, ngươi nói xem, ta làm tỷ tỷ có phải là quá thất bại, các ngươi muốn chiếu cố đệ đệ của ta cũng phải lén lút như vậy." Lục Cẩm Dương biểu tình ảm đạm.
Liên Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo khó hiểu.
"Bệnh của hắn như thế nào?" Lục Cẩm Dương lại hỏi.
"Ngươi muốn nói cái gì cứ nói, ta sẽ không trách ngươi."
Liên Sinh nghe vậy, trong lòng chấn dộng mạnh, không biết Lục Cẩm Dương như thế nào, vừa mừng vừa lo, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi nói, "bệnh của tiểu thiếu gia, đại phu nói, cũng không có gì lo ngại. . . . . . Chẳng qua tiểu thiếu gia tinh thần mệt mỏi, cảm xúc lại không ổn định, thân gia lão phu nhân đã đem tiểu thiếu gia đón về, chờ khỏi hẳn lúc sau sẽ đưa về Lục phủ."
"Thời điểm tiểu thiếu gia sinh ra, đã không có mẫu thân, phụ thân lại như vậy. . . . . . Người thân duy nhất chỉ có phu nhân, nhưng phu nhân lại đối xử với tiểu thiếu gia lạnh nhạt, tiểu thiếu gia trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, thường xuyên gọi tỷ tỷ. Lão phu nhân thấy vậy, tức giận đến độ hôn mê, nói tiểu thiếu gia không phải sợ, tỷ tỷ không cần hắn,hắn còn có ngoại tổ mẫu. . . . . ."
Lục Cẩm Dương mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.
Nàng có thể nói cái gì? Thực xin lỗi? Nàng bỏ lỡ Cẩm Thịnh nhiều năm như vậy, nàng biết nàng sai rồi? Sau đó thì sao?
Lục Cẩm Dương nghĩ đến việc ông trời cho nàng cơ hội sống lại, là để nàng có thể bù lại những lồi lầm của kiếp trước, chỉ duy nhất một việc nàng không thể nào làm được, đó là bù đắp tình cảm cho Cẩm Thịnh, bất luận như thế nào nàng khó có thể bù đắp hết được.
Liên Sinh con ngươi mang theo nước mắt, "Phu nhân, nô tỳ biết là nô tỳ đi quá giới hạn , nhưng tiểu thiếu gia thật sự vô tội!"
Lục Cẩm Dương cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn lại, thật lâu sau mới nói, "Được."
Đợi tỷ tỷ thêm một lúc nữa, tỷ tỷ nhất định đi đón ngươi.
"Nếu ngươi rãnh rỗi thì nên thường xuyên đến thăm hắn." Liên Sinh vui mừng.