Những lời này vừa nhìn đã làm cho con người ta cảm thấy chán nản, mặc dù đúng với thực tế nhưng mọi người vẫn luốn muốn tô vẽ thêm cho cái tương lai ảm đạm đó để cho nó trông có vẻ rực rỡ, nhìn qua tràn ngập dụ hoặc.
Theo như suy nghĩ của Kỷ Lan trong hợp đồng không hề đề cập đến vấn đề tài sản mà chỉ có đơn giản hai điều kiện. Điều thứ nhất là, kết hôn xong bên nhà trai không thể ép bên nhà gái từ chức ở nhà cũng không thể ép nhà gái ngay lập tức sinh con, hết thảy đều phải dựa trên ý nguyện của nhà gái.
Thứ hai, nếu hai người ly hôn, bất kể có mấy người con đều do bên nhà gái nuôi nấng.
Nói đến điều đầu tiên thì Lý Nham đã có ý định muốn Bạc Hà sau khi kết hôn ở nhà làm bà chủ gia đình, chăm sóc ông nội cùng Kỷ Lan, điều này đã đề cập với Kỷ Lan nhiều lần, Kỷ Lan đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì nhiều anh chưa bao giờ quá để ý đến chuyện sự nghiệp của phụ nữ cả. Quan trọng nhất là ông nội anh tuổi tác đã cao tâm nguyện duy nhất là mong được ôm chắt nội, hợp đồng này coi như một đao chém đứt nguyện vọng của hai người này.
Nếu để cho ông nội anh cùng Lý Nham biết chuyện này chắc sẽ khóc hết nước mắt mất.
Điều kiện thứ hai làm cho Kỷ tiên sinh cảm thấy như dao cứa vào lòng. Cô đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi mang theo con, một đứa cũng không để lại cho anh. Quả thực là đừng có mong, cô thật sự là ra tay quá tàn nhẫn.
Bạc Hà nói: “Nếu như anh đồng ý, liến ký vào đó, nhưng cũng phải để cho mẹ anh cùng ông nội xem qua.”
Kỷ Lan nhìn cô thầm nghĩ, nếu để cho mẹ anh cùng ông nội thấy có khi lập tức sẽ dập tắt hết hảo cảm của họ với cô, thậm chí không cho hai người kết hôn cũng nên.
Bạc Hà biết trong lòng Kỷ Lan nghĩ gì, cũng biết bản hợp đồng này làm anh không thấy thoải mái trong lòng nên nhẹ nhàng giải thích: “Kỷ Lan, em còn thiếu tiền của anh và Nghiêm Vị, em biết mẹ muốn em ở nhà không ra ngoài làm việc, thấy tự nhà anh cũng có thể nuôi được em, không thiếu chút tiền nhỏ ấy. Nhưng em một mình cũng chẳng có gì đáng giá, em còn muốn nuôi bố em, em không đi làm ở nhà chính là sau này anh cũng sẽ nuôi em nhưng tương lại nhỡ có biến cố gì, em hai bàn tay trắng cũng chẳng sao, nhưng bố em thì phải làm sao giờ? Cho nên em nhất định phải để lại cho bố em chút tiền, như vậy không sợ sau này vất vả.”
“Bạc Hà, em cần bao nhiêu tiền thì anh cho em cũng được, nhà kia anh cũng có thể mua được luôn. Bố em anh cũng có thể nuôi được tốt.”
“Em biết anh có năng lực làm được cũng muốn làm như vậy nhưng em không làm như thế được, đó dù sao cũng là tiền của anh, em không muốn anh làm vậy. Hơn nữa em với anh cùng tuổi, anh làm nên sự nghiệp, em cũng ra trường cùng lúc như anh, em không tin mình không có năng lực làm ra đồng tiền, nếu như sau khi kết hôn em liền ở trong nhà, cả đời này có muốn chắc em cũng chẳng có cơ hội lần nữa bước ra xã hội thử năng lực của mình, tương lai nếu có con chắc cũng chẳng còn tâm tư mà làm gì. Nếu vạn nhất hai đứa mình ly hôn, bố em cũng chẳng còn là bố anh, anh đối với ông cũng chẳng còn nghĩa vụ phụng dưỡng, nếu em không có năng lực nuôi sống gia đình lúc ấy biết phải làm sao bây giờ? Em cũng không thể đem tất cả mọi việc đổ dồn lên vai anh, như vậy không công bằng vơi anh hơn nữa cũng không tốt với em.”
“Nhưng tiền của anh không phải cũng là tiền của em sao?”
“Căn cứ vào luật hôn nhân mới đây chính là tiền của anh.”
“Dùng đến luật hôn nhân đều với những đôi ly hôn, hai chúng mình không có khả năng ly hôn?”
“Cũng không biết được, anh thấy đó mẹ Tương Lâm gả được Tương Lâm ra ngoài, trong lòng không biết thỏa mãn đến nhường nào, vậy mà hiện tại. Mọi người có thể, em và anh cũng có thể, tuy rằng em không hy vọng anh thay đổi, hay chính em thay đổi nhưng là chuyện mai sau có ai nói trước được gì đâu.”
“Em nghĩ nhiều quá!”
“Làm người thì phải nhìn xa trông rộng thôi.”
“Ừ, em đi làm không sao cả nhưng em đi làm vẫn có thể sinh con mà, em xem có rất nhiều người cũng như vậy!”
“Kỷ Lan, em rất thích trẻ con, em muốn có con sẽ tự mình chăm sóc, không mượn tay bảo mẫu, em sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc nó đến năm ba tuổi, đưa đi đón về từ nhà trẻ. Kỳ thật em cũng muốn kết hôn xong sinh con luôn nhưng hiện tại dự án trà xanh mới tiến hành, chờ em thấy tiêu thụ đạt ổn định không cần em để ý nhiều, em nhất định sẽ sinh chắt nội cho ông nội hơn nữa còn muốn sinh hai đứa. Một đứa rất cô đơn gánh nặng gia đình quá lớn. Vạn nhất sau này ly hôn em không muốn hai đứa phải tách nhau ra nên mới muốn nuôi cả hai đứa. Ai biết vợ sau của anh có phảo là người yêu thích trẻ con hay không em nuôi như vậy có vẻ tốt hơn.”
Kỷ tiên sinh trừng mắt nói: “Anh sẽ chọn bừa một người?”
Bạc Hà nở nụ cười: “Anh nếu không muốn bỏ chúng nó thế thì chúng mình sống thật tốt với nhau, vĩnh viễn không ly hôn là được!”
Kỷ Lan cắn răng nói: “Em thật là lợi hại đó”
“Em nói là vạn nhất thôi, không phải anh đã nói anh sẽ không ly hôn với em đó sao?”
“Được thôi, anh sống chết gì cũng sẽ không ly hôn với em bằng không hai đứa con của anh đều thành của em hết.”
Bạc Hà thở dài: “Thật là, đàn ông rất dễ dàng thay lòng đổi dạ. Anh xem trước kia anh thích Mạnh Tiểu Giai, hiện tại chương trình có cô ấy anh liếc mắt cũng không thèm xem một cái, không biết đến lúc anh không còn thích em, làm cái gì mà đi ngoại tình, tính em thứ của mình không muốn chia sẻ với người khác, không có cách nào cùng người khác diễn cảnh một chồng hai vợ, nên nếu có chuyện như vậy chắc chắn em sẽ cùng anh ly hôn, cho nên mới có điều thứ hai như vậy đó. Cũng không phải là không cho anh đến thăm chúng nó nhưng sẽ chỉ do em nuôi nấng mà thôi.”
“Anh không biết em còn có tài soạn thảo hợp đồng đó?”
“Học từ tổng giám đốc Kỷ!”
Kỷ Lan nhìn trời thở phào một cái, trong lòng quả thực vô cùng buồn bực.
Bạc Hà nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Kỷ tiên sinh, kiễng mũi chân hôn anh một cái, dịu dàng nói: “Kỷ Lan, chúng mình sẽ không ly hôn đúng không? Chỉ cần anh vẫn yêu em như vậy, em sẽ vẫn yêu anh, còn làm cho con chúng ta cũng yêu anh. Anh xem, anh đang buôn bán rất có lời đúng không?”
Kỷ tiên sinh giật mình tưởng tượng đến hai đứa trẻ con liền cảm thấy trong lòng dạt dào, lại nghĩ đến quá trình tạo ra hai bé đáng yêu như vậy, lập tức trong người nóng hừng hực.
Bạc Hà lại ở hầu kết của anh hôn anh một cái, làm nũng nói: “Người khác đều là mua một được một anh là mua một được hai đó.”
Kỷ tiên sinh hoàn toàn mềm nhũn, rên hừ hừ nói: “Nói hai đứa, sao giờ một đứa cũng chẳng thấy đâu.”
“Lát nữa em đưa bố đến chỗ phòng mới nhìn qua mộ cái xem sửa sang lại thế nào cho đẹp, anh cầm cái này về cho người nhà xem rồi tới tìm em được không?”
Kỷ Lan thở dài đành phải chở Bạc Hà đến trước cửa nhà rồi cầm hợp đồng về nhà.
Anh ở trong phòng khách đi tới đi lui, cảm thấy tờ giấy này nhất định không thể để mẹ anh thấy được, mẹ anh là phụ nữ dễ nóng nảy, bình thường đã không thích Bạc Hà.
Anh túm ông nội sang phòng ngủ của khách sau đó đóng cửa lại.
“Làm gì vậy, sao lại lén lén lút lút như thế?”
“Ông nội, ông xem đi, Bạc Hà đưa cho con cái hợp đồng này ông xem xem.”
Ông nội anh đeo cái kính lão vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Kỷ Lan liền đem ý của Bạc Hà kể lại một lượt, sau đó buồn rầu nói: “Ông nội, cô ấy bắt cháu phải ký tên mới bằng lòng đi lĩnh giấy đăng ký.”
“Vậy anh ký đi.”
Kỷ Lan ngẩn ra, vốn tưởng ông nội anh nghe thấy thế sẽ nổi cơn ai ngờ ông lại bình tĩnh như vậy, không hổ là lão thành cách mạng.
“Vậy, nếu vạn nhất.”
Ông nội anh nghiêm túc nói: “Vậy anh đừng để cái vạn nhất đó xảy ra là được.”
“Làm sao để cái vạn nhất đó không xuất hiện chứ?”
“Hôn nhân chính là kiên trì nhẫn nại là lời nói đúng. Có câu ‘Con mình, vợ người’. Khi kết hôn, người ta sẽ kiên nhẫn đối với tất cả tật xấu của người kia, để người kia trở thành con mình, chậm rãi dạy dỗ, cho dù đứa con nhà mình có không tốt thì vĩnh viễn cũng không buông tay. Rất nhiều người nhẫn không được lại tức giận, hoặc vốn không có tính nhẫn nại, cho nên ngay từ đầu đã không có quyết tâm đi đến cùng của cuộc hôn nhân ấy, làm ra nhiều chuyện gây tổn thương cho đối phương, đến cuối cùng không thể thu xếp được chỉ có thể ly hôn. Nếu ngay từ đầu hai người đều tận tâm tận sức ngăn cản hết thảy những chuyện dây tổn thương, làm tổn hại đến hôn nhân hai người, vậy hôn nhân này mới có thể kéo dài được. ”
“Con yêu cô ấy còn không kịp làm sao có thể tổn thương cô ấy được.”
“Đó là quyết tâm trong hiện tại của anh. Cho nên mới nói là kiên trì nhẫn nại, kéo dài mới là khó nhất”
Kỷ Lan nghĩ lại rằng cô không cần anh nhẫn nại ở bất cứ chuyện gì trừ chuyện kia.
Ông nội anh lại nói: “Nếu hai đứa không ly hôn thì hợp đồng này căn bản là tờ giấy lộn, ký hay không cũng vậy.”
Kỷ Lan mở mắt sáng rỡ, cười cười gật đầu: “Vậy cái kia là vậy.”
Ông nội anh vỗ vỗ bả vai Kỷ Lan: “Phụ nữ luôn luôn không có đủ cảm giác an toàn, nó muốn cái nọ muốn cái kia, chính là muốn tìm một chút cảm giác an toàn. Anh thấy đó nó không đề cập đến phí phụng dưỡng lại không đề cập đến phân chia tài sản, nó là đứa con gái tốt. Chỉ có đối tốt với nói, nó tuyệt đối không bỏ rơi anh, hơn nữa, tương lai nói muốn sinh hai đứa nhỏ, ông cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhiều hơn dự đoán một đứa đó.”
Kỷ tiên sinh không nói gì chỉ nhìn ông nội, nghĩ tới, phát đạn đầu tiên còn chưa khai hỏa đâu.
“Ông nội, việc này ông biết cháu biết, cũng đừng cho mẹ cháu biết.”
Ông nội anh cười tủm tỉm nói: “Ừ, giữ bí mật, ngoéo tay.”
Kỷ tiên sinh lén lút trốn khỏi nhà, chạy vội đến tiểu khu bên cạnh.
Bạc Hà đang chải giường chiếu, chợt nghe tiếng mở khóa cửa, Kỷ Lan vào được. Khác hẳn lúc vừa rồi, xuân phong phả vào mặt.
“Người nhà anh nói như thế nào?”
“Ông nội nói rất tốt. Nói như vậy, lợi cho chúng ta phát huy tiềm lực nhẫn nại vô hạn.”
Bạc Hà cầm tờ giấy nhìn vào, sau đó thản nhiên cười ôm lấy thắt lưng Kỷ Lan: “Cả đời này em chỉ muốn kết hôn một lần thôi, hy vọng anh là người duy nhất, và cũng là vĩnh viễn của em.”
Tâm tình của Kỷ tiên sinh rất vui vẻ: “Ừ, em cũng là duy nhất của anh, vĩnh viễn của anh.”
Bạc Hà hơi có vẻ ghen, chua chua nói: “Anh là duy nhất của em, nhưng em không phải là duy nhất của anh, tổng cộng anh từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
Nháy mắt, đầu Kỷ tiên sinh đã to ra, lập tức gục ở trên giường ngáp một cái nói lảng sang truyện khác: “Buồn ngủ quá, cả đêm hôm qua anh không ngủ được.”
“Làm sao vậy?”
“Nhờ cái hợp đồng của em đó, sợ đến mức không ngủ được.”
“Vậy bây giờ anh ngủ một lúc đi.”
Kỷ tiên sinh vừa nghe đến ngủ tinh thần lập tức tỉnh táo, cười hì hì nói: “Vậy em giúp anh ngủ đi.”
Mặt Bạc Hà đỏ lên, không nghĩ tới mình đã đáp ứng luôn rồi.
Nhiệt huyết của Kỷ tiên sinh lập tức phun trào, tinh thần phấn trấn.
“Chúng ta cởi quần áo đi.”
Bạc cô nương thẹn thùng cởi áo khoác, mặc một bộ quần áo mùa thu ngồi ở trên giường mình vừa mới trải.
Kỷ tiên sinh kích động sắp ngất, chẳng lẽ ký hợp đồng đó xong cô liền đồng ý?
Anh nhanh chóng cởi quần áo, chui vào trong chăn. Sau đó ôm lấy bạc cô nương, bàn tay quen đường tiến đến ngực cô nắm lấy quả anh đào nhỏ.
Thế mà Bạc cô nương không kháng cự dù chỉ một chút, ngược lại chủ động ôm lấy cồ anh, dâng lên môi thơm, hai người hôn nhau đến trời đất quay cuồng, Kỷ tiên sinh kích tình nhộn nhạo, đã khó kìm lòng nổi.
Không nghĩ lửa cháy càng mạnh, tay bạc cô nương còn tìm đến trước ngực anh, sờ chỗ quả anh đào co lại. Sau đó lại sờ cơ ngực, cơ bụng của anh, aiz, dù sao cũng là một đường đốt lửa, làm cho hung khí của Kỷ tiên sinh dựng lên. Kỷ tiên sinh cũng không biết tại sao hôm nay bạc cô nương đột nhiên mở mắt, lại có thể “phong tình” như thế.
Một cái xoay người, anh nằm lên trên Bạc cô nương, chỉ thấy Bạc cô nương tặng anh một nụ cười hồn xiêu phách lạc: “Em muốn nghỉ phép.”