Sự thân cận trên thân thể cũng không làm cho quan hệ của bọn họ thay đổi điều gì, nhưng Nhạc Du cũng không thèm để ý.
Khi cô đi cùng Trần Thâm ra ngoài, bắt đầu chủ động yêu cầu nắm tay.
Cô cũng hy vọng hi sinh cho tình yêu sẽ được hồi đáp, hơn nữa còn có cả chờ mong.
Trần Thâm chỉ bị động mà đón ý hùa theo yêu cầu của cô, cũng không chủ động.
Nhạc Du bắt đầu có cảm giác thất vọng, trong lòng thậm chí có oán giận.
Nhưng cô vẫn vô cùng chờ mong tương lai có thể sẽ có thay đổi.
Hôm đó, nhiệt độ không khí thay đổi bất ngờ, cô muốn cùng anh ăn cơm nên chỉ mặc một chiếc váy mỏng.
Trên đường trở về, Nhạc Du lạnh đến không nhịn được mà ôm lấy chính mình.
Cô nhìn chàng trai đi ở phía trước, mong chờ anh quay đầu lại.
Cô mặc niệm “Quay đầu lại” rất nhiều lần, trước sau vẫn không có kết quả.
Vì thế, lần đầu tiên cô bước nhanh đi bên cạnh anh.
Nhưng chàng trai chỉ là liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, tiện đà tiếp tục lướt điện thoại.
Nhạc Du có chút thất vọng, dừng lại tại chỗ.
Nhìn chàng trai vốn ở bên cạnh càng đi càng xa, cô không hề mặc niệm điều gì.
Chẳng được bao lâu, Nhạc Du cố nén sự thất vọng tràn trề, dùng sức tươi cười đuổi theo bước chân càng đi càng xa.
Đêm đó Trần Thâm lại nhận được điện thoại của Nhạc Du, khi đó anh đang trong lúc huyết chiến cuối cùng với bạn cùng phòng ở tiệm net.
Nhạc Du nghe thấy âm thanh ồn ào truyền đến từ đầu dây bên kia, trong lòng càng thêm ủy khuất.
Nhiệt ý đốt cháy cả người làm ý thức cô mơ hồ, cảm xúc của cô giống như hồng thủy cuồn cuộn bao phủ lý trí.
“A Thâm, em bị bệnh rôi.”
Lực chú ý của Trần Thâm còn bị thu hút bởi game, anh không chú ý đến trong tiếng khóc nức nở của cô còn có uỷ khuất và yếu ớt.
“Vậy… Em uống nước ấm nhiều một chút.”
Giọng nói buông xuống, hai đầu điện thoại chỉ còn lại âm hiệu trò chơi và tiếng chửi bậy của bạn cùng phòng Trần Thâm.
Uỷ khuất lớn và thất vọng biến thành một quả cầu thật lớn, đánh qua đánh lại chờ mong của cô. Nước mắt cô không ngăn được mà rơi xuống, rơi vào bi thương trong khống chế.
Cô muốn hỏi anh rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không tiếng động mà khóc thút thít.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, sốt cao cũng làm mờ thần kinh.
Cô đi vào giấc ngủ trong thời gian ngắn ngủi, tỉnh lại phát hiện khoảng 3 giờ sáng mà đầu dây bên kia của điện thoại vẫn còn đang chơi game.
Cô im lặng cúp máy, mệt mỏi bảo bạn cùng phòng chăm sóc cho mình.
Nhạc Du ốm mấy ngày không đến tìm Trần Thâm, anh cũng không đến tìm cô.
Anh từng buồn bực vì sao cô không đến tìm anh, nhưng rất nhanh đã quên sự hoang mang khi cô biến mất.
Khi mẹ Trần nói chuyện phiếm với Nhạc Du, là sau khi bọn họ không gặp mặt.
Trần Thâm cảm thấy cô đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện vô cùng kỳ quái, cũng có chút tức giận.
Vì thế anh cũng không thèm nhìn Nhạc Du, quay đầu là đi.
Ánh sáng chờ mong trong mắt Nhạc Du tiêu tán trong nháy mắt, biểu tình ảm đạm.
“Nhạc Nhạc, đừng giận nó, lần đầu tiên nó yêu đương, luôn có lúc làm không được tốt, chúng ta không so đo với móng heo lớn là nó, nó rồi cũng sẽ tới tìm cháu chịu thua.” Mẹ Trần hoà ái mà nắm tay Nhạc Du, cười nói.
Nhạc Du biết, người luôn chủ động không phải Trần Thâm, mà luôn là cô.
Lời translator: Không phải tình yêu nào cũng có thể hạnh phúc khi chỉ một người chỉ biết cho đi và một người chỉ biết nhận. Cũng như là cuộc sống hiện nay vậy, người con gái chủ động thì người ta cho rằng đấy là điều đương nhiên rồi không còn biết trân trọng nữa. Vậy nên, các bạn gái hãy chủ động, nhưng đừng quá nhiều, hãy quan tâm, nhưng đừng quá mức.
Khi cô đi cùng Trần Thâm ra ngoài, bắt đầu chủ động yêu cầu nắm tay.
Cô cũng hy vọng hi sinh cho tình yêu sẽ được hồi đáp, hơn nữa còn có cả chờ mong.
Trần Thâm chỉ bị động mà đón ý hùa theo yêu cầu của cô, cũng không chủ động.
Nhạc Du bắt đầu có cảm giác thất vọng, trong lòng thậm chí có oán giận.
Nhưng cô vẫn vô cùng chờ mong tương lai có thể sẽ có thay đổi.
Hôm đó, nhiệt độ không khí thay đổi bất ngờ, cô muốn cùng anh ăn cơm nên chỉ mặc một chiếc váy mỏng.
Trên đường trở về, Nhạc Du lạnh đến không nhịn được mà ôm lấy chính mình.
Cô nhìn chàng trai đi ở phía trước, mong chờ anh quay đầu lại.
Cô mặc niệm “Quay đầu lại” rất nhiều lần, trước sau vẫn không có kết quả.
Vì thế, lần đầu tiên cô bước nhanh đi bên cạnh anh.
Nhưng chàng trai chỉ là liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, tiện đà tiếp tục lướt điện thoại.
Nhạc Du có chút thất vọng, dừng lại tại chỗ.
Nhìn chàng trai vốn ở bên cạnh càng đi càng xa, cô không hề mặc niệm điều gì.
Chẳng được bao lâu, Nhạc Du cố nén sự thất vọng tràn trề, dùng sức tươi cười đuổi theo bước chân càng đi càng xa.
Đêm đó Trần Thâm lại nhận được điện thoại của Nhạc Du, khi đó anh đang trong lúc huyết chiến cuối cùng với bạn cùng phòng ở tiệm net.
Nhạc Du nghe thấy âm thanh ồn ào truyền đến từ đầu dây bên kia, trong lòng càng thêm ủy khuất.
Nhiệt ý đốt cháy cả người làm ý thức cô mơ hồ, cảm xúc của cô giống như hồng thủy cuồn cuộn bao phủ lý trí.
“A Thâm, em bị bệnh rôi.”
Lực chú ý của Trần Thâm còn bị thu hút bởi game, anh không chú ý đến trong tiếng khóc nức nở của cô còn có uỷ khuất và yếu ớt.
“Vậy… Em uống nước ấm nhiều một chút.”
Giọng nói buông xuống, hai đầu điện thoại chỉ còn lại âm hiệu trò chơi và tiếng chửi bậy của bạn cùng phòng Trần Thâm.
Uỷ khuất lớn và thất vọng biến thành một quả cầu thật lớn, đánh qua đánh lại chờ mong của cô. Nước mắt cô không ngăn được mà rơi xuống, rơi vào bi thương trong khống chế.
Cô muốn hỏi anh rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không tiếng động mà khóc thút thít.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, sốt cao cũng làm mờ thần kinh.
Cô đi vào giấc ngủ trong thời gian ngắn ngủi, tỉnh lại phát hiện khoảng 3 giờ sáng mà đầu dây bên kia của điện thoại vẫn còn đang chơi game.
Cô im lặng cúp máy, mệt mỏi bảo bạn cùng phòng chăm sóc cho mình.
Nhạc Du ốm mấy ngày không đến tìm Trần Thâm, anh cũng không đến tìm cô.
Anh từng buồn bực vì sao cô không đến tìm anh, nhưng rất nhanh đã quên sự hoang mang khi cô biến mất.
Khi mẹ Trần nói chuyện phiếm với Nhạc Du, là sau khi bọn họ không gặp mặt.
Trần Thâm cảm thấy cô đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện vô cùng kỳ quái, cũng có chút tức giận.
Vì thế anh cũng không thèm nhìn Nhạc Du, quay đầu là đi.
Ánh sáng chờ mong trong mắt Nhạc Du tiêu tán trong nháy mắt, biểu tình ảm đạm.
“Nhạc Nhạc, đừng giận nó, lần đầu tiên nó yêu đương, luôn có lúc làm không được tốt, chúng ta không so đo với móng heo lớn là nó, nó rồi cũng sẽ tới tìm cháu chịu thua.” Mẹ Trần hoà ái mà nắm tay Nhạc Du, cười nói.
Nhạc Du biết, người luôn chủ động không phải Trần Thâm, mà luôn là cô.
Lời translator: Không phải tình yêu nào cũng có thể hạnh phúc khi chỉ một người chỉ biết cho đi và một người chỉ biết nhận. Cũng như là cuộc sống hiện nay vậy, người con gái chủ động thì người ta cho rằng đấy là điều đương nhiên rồi không còn biết trân trọng nữa. Vậy nên, các bạn gái hãy chủ động, nhưng đừng quá nhiều, hãy quan tâm, nhưng đừng quá mức.