Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó thật lâu, trong đầu thoáng hiện lên vô số nhưng nghi ngờ, chất vấn, khinh thường trả lời, cuối cùng cô không nhập một chữ nào, tắt máy luôn.
Cô không biết Cố An Thành biết Microblogging của cô rồi mới theo dõi cô, hay là theo dõi cô rồi mới biết cô là Hà Phỉ Phỉ, tóm lại những thứ này không còn quan trọng nữa, cô không muốn mình lại xúc động mà làm những việc ngu xuẩn nữa, lúc học cấp ba cô có thể tự dối gạt bản thân mình, cô có thể non người trẻ dạ không hiểu chuyện, nhưng mà bây giờ, cô không có lý do gì để Cố An Thành kéo mũi dắt đi nữa.
Cả buổi tối cô mơ rất nhiều giấc mơ, rất ly kỳ và cổ quái, nhưng ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, thì cô lại không nhớ đêm qua mình đã mơ thấy gì nữa. Để tránh thời gian đi làm của Cố An Thành, cô cố ý tới công ty sớm hơn nửa giờ, chuẩn bị cố gắng làm việc để kiếm tiền nuôi sống mình.
Hơn một tuần cô đều không quẹt thẻ chấm công, coi như mỗi ngày đều không có làm việc, nghĩa là bị trừ lương...... Hà Phỉ Phỉ cầm máy vi tính, lạch cạch lạch cạch tính toán, nhìn thấy con số cuối cùng thì cảm thấy chua xót, tâm tình có chút bi thương. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Cô gục đầu xuống bàn, hận không thể cắn đứt cổ của Cố An Thành và Hướng Nhuỵ. Từ nhỏ cô tiêu tiền đã không phải băn khoăn chút nào, ông nội và bà nội mặc kệ cô, ông Hà và bà Hà lại rất cưng chiều cô, bình thường cũng để cho cô xài tiền ào ào không quản tới, đột nhiên lại giảm tiền sinh hoạt lại, thật sự là cô có chút cảm thấy không quen.
May mắn là ban ngày Cố An Thành cũng không tìm cô gây phiền toái, giống như là không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng mà sai Hà Phỉ Phỉ bưng trà rót nước nhiều hơn so với bình thường. Abby nhạy cảm phát hiện ta không khí giữa hai người hình như không được bình thường, sờ sờ cằm của mình, không phải hai người này lại gây gổ chứ? Vì muốn chiếm thiện cảm của boss, nhân dịp Hà Phỉ Phỉ đi vào phòng làm việc, Abby mon men đi vào văn phòng làm việc của anh, không chút vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
“Cố tổng, tôi thấy hôm nay tâm trạng của Phỉ Phỉ không được tốt lắm, các người cãi nhau?”
Cố An Thành biết Abby thích nhiều chuyện, nhìn cũng không nhìn cô một cái, “Bớt nhiều chuyện đi, nếu không sẽ bị trừ lương.”
“Đừng không có tình người như vậy chứ, Cố tổng ngài không dỗ được cô ấy, tôi sẽ nghĩ kế cho ngài.”
Cố An Thành từ từ ngẩng đầu lên, sau khi suy tính một hồi lâu, mới nghiêm túc nói, “Abby, nếu sắp tới cô lập được công trạng, tôi sẽ suy nghĩ để tăng lương cho cô.”
Buổi chiều Hà Phỉ Phỉ đi theo phòng thị trường thăm dò một số hạng mục, trở về công ty thì phát hiện trên bàn mình có mấy cái bánh ngọt MJ.
“Oa “ hai mắt cô sáng lên, “Cái này ai mua vậy?”
Abby trả lời cô, “Cố tổng mua đồ ăn ngoài cho mọi người, mấy nam đồng nghiệp không thích đồ ăn ngọt, cho nên tôi đã lấy về cho cô, hôm qua không phải cô mới nói MJ quá đông người xếp hàng, cho nên không mua được hay sao.”
“Oa, quá là may mắn rồi.” Hà Phỉ Phỉ chấp tay về phía mấy người đồng nghiệp, “Đa tạ các vị tráng sĩ đã không ăn.”
Những vị nam đồng nghiệp cười rất rộng rãi, “Ha ha ha cô ăn đi, cứ ăn đi.” Quay lưng đi, vẻ mặt của mỗi người càng lúc nhăn nhó, mẹ kiếp, bánh ngọt MJ đó, đó là thứ mà có tiền nhưng mà không nhất định sẽ mua được, bọn họ cũng muốn ăn, muốn ăn! Nhưng mà...... Ha ha, suy nghĩ cũng được rồi.
Hà Phỉ Phỉ cảm thán một câu mấy người đồng nghiệp thật là tốt, sau đó vui vui vẻ vẻ bắt đầu ăn. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Abby nhìn đám mây đen trên khuôn mặt cô đã trở nên quang đãng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô chưa kịp vui vẻ ba phút vì chuyện sắp được tăng lương thì Cố An Thành đi từ trong phòng làm việc ra, đi ngang qua bàn làm việc của trợ lý thì anh dừng bước.
“Hà Phỉ Phỉ.”
Hà Phỉ Phỉ cho là có chuyện phải làm, vội chùi miệng, đứng lên, lại không nghĩ rằng vẻ mặt của Cố An Thành nghiêm túc hỏi cô, “Bây giờ em đã chịu để ý đến tôi rồi sao?”
Hà Phỉ Phỉ: “......”
Abby ngã xuống đất, lão bản yêu dấu của tôi à, ngài có thể có kiên nhẫn và có chút khí phách tí được không!!
Sau khi tan việc, Cố An Thành dẫn Hà Phỉ Phỉ đi tới một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên ở gần đó để ăn tối. Hà Phỉ Phỉ ăn được cay, cho nên gọi không ít món ăn, lúc thức ăn bê lên cũng có thể khiến người ta chảy nước mũi. Mặc dù ngồi đối mặt với Cố An Thành, nhưng mà tinh thần tham ăn của cô cũng không bị ảnh hưởng, hoàn toàn xem Cố An Thành giống như người tàng hình, tự mình ăn rất vui vẻ.
Tướng ăn của Cố An Thành tốt hơn Hà Phỉ Phỉ rất nhiều, hơn nữa anh cũng không phải rất thích món cay, cho nên cũng không hạ đũa nhiều, nhưng mà ánh mắt thì thường xuyên dừng lại ở trên mặt của Hà Phỉ Phỉ.
Cuối cùng, Hà Phỉ Phỉ lúng túng đành phải giải cứu không khí yên lặng này, “Đến lúc đi tiệc rượu, có cần phải lưu ý cái gì không?”
Cô không thích những trường hợp như vậy lắm, cho nên căn bản sẽ không tham gia, mặc dù trong nhà có tổ chức tiệc rượu, trên căn bản cô cũng náu ở đâu đó ngồi quẹt quẹt điện thoại di động, phải tham gia giao lưu trong những buổi tiệc thối nát như vậy, cô cũng không vui vẻ chút nào.
“Đi theo tôi là được rồi, không được đi riêng lẻ một mình.” Cố An Thành suy nghĩ một chút, nhấn mạnh, “Không được đi ra ngoài một mình với Lý Thành Hạo.”
Bất động sản An Đạt cũng là tài sản dưới trướng của nhà họ Lý, trong trường hợp như vậy, thái tử như Lý Thành Hạo đương nhiên phải ra sân. Chuyện này không cần Cố An Thành phải nhấn mạnh, Hà Phỉ Phỉ cũng không muốn đi cùng với Lý Thành Hạo, nếu không tất cả các tế bào cũng cảm thấy gượng gạo.
Nơi ở của nhà họ Lý ở lưng chừng núi, phong cảnh thì tươi đẹp, không khí thì trong lành, cảnh đêm càng đặc biệt thú vị hơn.
Bên trong phòng khách của biệt thự sáng như ban ngày, giữa không khí ăn uống linh đình, hình như có chút thấp thỏm, tụ tập ở chỗ này đều là những thương nhân muốn kết giao với nhà họ Lý, là những nhân vật nổi bật, mà những trường hợp như thế này, rất thích hợp để thiết lập mối quan hệ, lôi kéo người.
Cố An Thành xuống xe, phục vụ mở cửa xe ghế lái phụ ra, Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc túi da nhỏ màu đen, đi ra khỏi xe. Diễng đáng ele quiý don.
Cố An Thành đi tới trước mặt cô, cong lên cùi chỏ, chờ cô khoác tay vào. Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, Cố An Thành không thể làm gì hơn là nhẹ giọng giải thích, “Đây là lễ nghi, đi vào rồi thì có thể thả ra.”
Hà Phỉ Phỉ cong cùi chỏ lên, “Vậy cho anh khoác tay đi.”
Cố An Thành: “......”
Nhân viên phục vụ kinh ngạc liếc mắt nhìn vị khách quý kỳ lạ này, ngại vì phép lịch sự cho nên cố nhịn không dám cười.
Cố An Thành bất đắc dĩ khoác vào cánh tay của cô, “Như vậy có thể rồi chứ?”
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ thầm cảm thấy dễ chịu, khẽ hừ một tiếng, “Tiểu Cố, hôm nay gia dẫn anh đi mở rộng hiểu biết.”
Cố An Thành: “......”
Nhân viên phục vụ rốt cuộc cũng không nhịn cười nổi nữa.
Đi vào lễ đường, hai người liền buông tay ra, Hà Phỉ Phỉ bước chậm nửa bước đi theo sát Cố An Thành, dù sao thì cô chỉ cần mỉm cười lúc Cố An Thành giới thiệu là được, Cố An Thành giao thiệp với người ta thành thạo hơn cô gấp trăm lần, chỉ cần anh uốn ba tấc lưỡi, chết rồi cũng bị anh nói cho sống lại, mới vào hội trường không tới nửa tiếng, anh đã lừa gạt được hai nhà kinh doanh bất động sản động lòng muốn hợp tác với Hà Thị. Dĩ nhiên Hà Phỉ Phỉ cũng không hề nhàn rỗi, vụng trộm nhớ kỹ bộ dạng lừa gạt người khác kia của Cố An Thành.
Dù sao thì cũng dùng sức để khoác lác, quan tâm hạng mục này có thành hay không thành làm gì, cứ khoác lác đã rồi nói sau.
Đến tám giờ, chủ nhà ra sân, Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn về phía xa xa, khẽ thở dài. Ở đây mới có chút phong phạm của đại gian thương, ông Hà nhà cô, thoạt nhìn giống như người ăn không ngồi rồi, mỗi ngày không phải là đi đánh golf thì chính là xem đua ngựa, giống như không hề lo lắng về tình hình kinh doanh của công ty, cô cũng như vậy. Diễng đáng ele quiý don.
Thật ra bữa tiệc rượu rất nhàm chán, mắt thấy thời gian đã đến mười giờ, mà vẫn chưa hề thấy ý định tan tiệc, cô cũng ngáp chảy nước mắt rồi. Sau đó, trước mặt cô liền xuất hiện một ly nước trái cây, cô ngẩng mắt lên nhìn, là Cố An Thành đưa tới, miệng anh vẫn còn đang bàn bạc tình hình gần đây với người bên cạnh, giọng nói rất nghiêm túc, không hiểu sao lại phát hiện ra cô ngáp.
Sau khi uống vài hớp, Hà Phỉ Phỉ tỉnh táo hơn một chút, vì vậy chọc chọc vào lưng của Cố An Thành, nhỏ giọng nói, “Tôi đi ra bên ngoài hóng gió một chút, rồi sẽ trở lại ngay.”
Cố An Thành hơi nhíu mày lại, cười cười xin lỗi với đối phương, sau đó quay lại, “Đi chỗ nào?”
“Tôi thấy phía sau có một vườn hoa lộ thiên, sẽ trở lại nhanh thôi, nhiều nhất là mười phút.”
Cố An Thành gật đầu một cái, nhỏ giọng nói, “Chú ý an toàn, đừng chạy lung tung khắp nơi. Còn nữa, không được đứng cùng một chỗ với Lý Thành Hạo.”
“...... Tôi biết rồi.”
Hà Phỉ Phỉ đi tới vườn hoa, ngồi xuống chiếc ghế dài, cả người mới mới đỡ tê nhức hơn một chút. Cô đứng cả đêm, chân đã tê cứng lại, vì vậy dứt khoát cởi giày cao gót ra, thả lỏng những ngón chân.
Móc chiếc điện thoại từ trong túi xách nhỏ ra, muốn lướt xem Microblogging một lát, đột nhiên lại có một giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu của cô, “Phỉ Phỉ?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, “A...... Lý thiếu?”
Mẹ kiếp, cô cũng không hề đi tìm anh ta cái này không hề liên quan tới cô【 Hình động vẫy tay 】
Lý Thành Hạo cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô, “Nhìn thấy cô đi ra một mình, tôi đang nghĩ có phải cô không thoải mái không, cho nên mới đi theo xem như thế nào.”
“Tôi không sao...... Chỉ là thấy bên trong có hơi bức bối một chút.”
“Không sao là tốt rồi.”
Gió đêm thổi qua, khiến cho cánh tay nổi lên một lớp da gà, Hà Phỉ Phỉ muốn tìm lý do để đi trước thì đột nhiên Lý Thành Hạo lại hỏi cô, “Không biết tôi có thể mạo muội hỏi một câu hay không, quan hệ của cô và Cố tổng có phải.....?” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Hà Phỉ Phỉ lắc đầu, “Không phải.”
Lý Thành Hạo: “......”
Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, “Nói cho chính xác thì là quan hệ làm thuê, anh ấy thuê tôi… ba tôi thuê anh ấy.”
Lý Thành Hạo không hỏi tiếp nữa, mà chuyển đề tài khác, “Thật ra thì, Phỉ Phỉ, tôi rất có thiện cảm với cô. Cô cho tôi có cảm giác không giống với những người khác, cũng không biết vì sao nữa, nghĩ đến cô, thì tôi sẽ liên tưởng tới cảm giác vui mừng khi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, hoặc giống như lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng… Cái này cũng không diễn tả rõ ràng được, cảm giác của cô so với tôi, có giống như vậy không?”
Hai con mắt sáng người cứ nhìn cô chăm chú, khẽ loé lên một tia sáng yếu ớt, nhìn rất dịu dàng động lòng người.
Hà Phỉ Phỉ tỉnh táo nói, “Nếu như tôi là tuyết, vậy cũng chỉ có thể là bão tuyết thôi, lúc mới bắt đầu anh sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng sau một thời gian, anh chỉ cảm thấy kinh sợ mà thôi.”
“......”
Lý Thành Hạo nghẹn họng.
Bong bóng màu hồng trong nháy mắt đã biến mất không còn chút dấu vết.
Hà Phỉ Phỉ thầm thở dài ở trong lòng, thật ra thì cô rất hâm mộ con người của Lý Thành Hạo, bộ dạng của anh so với những phú nhị đại khác thì khác nhau rất nhiều, thỉnh thoảng còn đưa ra những câu đầy tính văn học và triết học, nhưng mà thật đáng tiếc, cô hoàn toàn không có cảm giác đối với anh ta, nếu không thì nói là “Cảm giác hoàn toàn không giống nhau”.
“Ngại quá xin lỗi không tiếp chuyện được, bên ngoài hơi lạnh một chút.”
Hà Phỉ Phỉ cười cười xin lỗi anh ta, sau đó đi giày vào, đi về phía hội trường.
Vừa mới đi ngang một bụi cây thấp um tùm thì đột nhiên có một bóng đen kéo cô qua, cô kinh hoảng, còn chưa kịp thét chói tia thì đã bị một bàn tay có lực kéo vào trong bụi cây. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Rất nhanh, bàn tay nóng hổi kia đã che miệng của cô lại, “Đừng kêu lên, là tôi.”
Hà Phỉ Phỉ căm tức nhìn anh, gạt tay của anh ra, “Anh làm cái gì mà đột nhiên lại tập kích!”
Hình như Cố An Thành uống nhiều rượu, Hà Phỉ Phỉ cũng ngửi thấy mùi rượu trên người của anh, “Này, không phải anh nên đi hồ nhân tạo để cho tỉnh rượu à?”
Ánh mắt của Cố An Thành giống như vì sao, sáng ngời một cách doạ người, Hà Phỉ Phỉ vừa mới có một cảm giác không ổn thì người kia đã nghẹo người ngã xuống, cả người đè cô ở phía dưới.
Hà Phỉ Phỉ thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu. Mẹ nó, một người nặng 140~150 cân mà đè lên người của cô, nhịp tim của cô căn bản không hề rung động lấy nửa nhịp, mà cô có cảm giác tim của mình sắp ngừng đập luôn rồi!
“Cố An Thành, tôi cho anh biết, anh mà không đứng lên là tôi hô cứu mạng đó!” Hà Phỉ Phỉ cắn răng, khó khăn rút tay ra ngoài, vô vỗ lên cái đầu đang chôn chặt ở hõm vai của cô, “Tỉnh, tỉnh lại, anh say chết rồi à!”
Hơi thở nặng nề của Cố An Thành phả vào cổ của cô, một lát sau, anh vươn tay, ôm chặt lấy cơ thể của cô, đôi môi dán chặt lên vai cô.
Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc lại, sau đó tức giận tới mức phát run lên.
Lúc này, đột nhiên Cố An Thành nói, giọng nói có chút mơ hồ, “Phỉ Phỉ, tôi uống say rồi, để cho tôi nằm một lát, chỉ một lát......”
Hừ hừ anh say khướt thì tự nằm xuống đất đi, kéo tôi vào làm gì chứ!!
Hà Phỉ Phỉ không đẩy được anh, không thể làm gì khác hơn là đành buông tha, thật may là chỉ một lát thì Cố An Thành đã xê dịch sang bên cạnh, cô mới nghẹn chết.
Nhưng mà cánh tay vẫn ôm rất nhiệt tình không hề buông lỏng, hơn nữa còn ôm chặt gấp đôi, giống như chỉ sợ cô mặc kệ mà bỏ anh lại.
Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy anh thật sự say tới bất tỉnh nhân sự, cũng không tiếp tục nói chuyện làm ầm ĩ đến anh, đang suy nghĩ xem làm thế nào để đưa anh về, thì đột nhiên Cố An Thành lại ghé sát vào bên cạnh lỗ tai của cô, không sợ chết mà cắn vào vành tai của cô.
Hà Phỉ Phỉ tức giận lật ngược anh lại, “Cố An Thành, cái tật xấu gì vậy!”
Cố An Thành bị cô đẩy nhích sang bên, bộ quần áo nghiêm trang đã dính một ít lá cây khô. di1en d2na le3 quy4 don5
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được nghĩ, làm như vậy đối với một người say rượu, có phải là không được tốt hay không......
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, là Hướng Nhụy gọi tới.
“A lô, Nhuỵ à.”
“Sao vậy, giọng nói yếu ớt như vậy, tại sao giờ này mà vẫn chưa về, cũng giải tán được rồi.”
“Không biết giải tán hay không giải tán, nhưng mà Cố An Thành uống say, mình đang nghĩ là có nên gọi người tới chở dùm hay không.”
“Hả? Cố An Thành uống say? Đùa gì thế, anh ấy là người uống ngàn chén không say ở trong công ty mà, cuối năm nogái, tất cả nhân viên nam đều ngã xuống mà mặt của anh ấy còn không đỏ cơ mà.”
“......”
Editor: Táo đỏ phố núi
Công việc bắt đầu từ từ trở nên nhiều hơn, Hà Phỉ Phỉ cũng không dám làm qua loa lấy lệ nữa, mà bắt đầu trở nên bận rộn. Mặc dù trên danh nghĩa cô là trợ lý của Cố An Thành, nhưng mà mỗi khi Cố An Thành nhận một hạng mục nào thì cũng sẽ gửi một phần qua máy tính của cô, rồi cầm tay chỉ dạy cô những lỗ hổng của bản hợp đồng và cách tính toán tỷ lệ lợi nhuận.
Trừ những người trong công ty nhìn cô và Cố An Thành bằng ánh mắt ngày càng mờ ám ra, thì tất cả mọi chuyện đều phát triển bình thường.
Hôm nay, Hà Phỉ Phỉ và Abby đi tới căn tin ăn cơm trưa, nhân tiện cũng lấy một phần mì xào về cho Cố An Thành, bỏ vào phòng làm việc của anh.
“Để đó đi.” Cố An Thành ngẩng đầu lên, “Tối mai Bất động sản An Đạt mở tiệc rượu mừng ba mươi năm thành lập, em hãy đi cùng tôi.”
“Tôi?” Hà Phỉ Phỉ kinh ngạc nói, “Trợ lý cũng có thể đi cùng?”
Cố An Thành kiên nhẫn giải thích, “Có thể, những tình huống này rất có ích cho em phát triển các mối quan hệ, nếu không có việc gì gấp, thì tốt nhất là không nên bỏ qua.”
“A, vậy cũng được.” Cô khẽ lẩm bẩm, “Vậy tôi còn phải đi mua lễ phục nữa......”
Cố An Thành khẽ ho một tiếng, “Tối nay có rảnh không? Nếu rảnh, tôi sẽ đi mua cùng với em.”
“Không cần, tôi sẽ nói Hướng Nhuỵ đi cùng tôi, cô ấy thích đi dạo phố.”
Cố An Thành gật đầu một cái, “Đúng rồi, vé đi Bắc Kinh ngày mai đã đặt xong hết rồi chứ?”
“Xong rồi, thời gian bay và số phòng khách sạn đã được gửi tới số điện thoại di động của anh rồi, anh có thể xem bất cứ lúc nào.”
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, em cứ đi làm việc đi.”
Hà Phỉ Phỉ đi ra khỏi phòng làm việc, thở phào một hơi, vừa mới ngồi lại chỗ ngồi, Abby liền bổ nhào tới, “Phỉ Phỉ, mau xem điện thoại di động!!”
Hà Phỉ Phỉ như rơi vào trong sương mù, ngơ ngác mở điện thoại di động xa xem, thì thấy bên trong có một tin nhắn được gửi tập thể, công ty có hệ thống gửi tin nhắn nội bộ miễn phí phục vụ cho công tác, có chuyện gì quan trọng đều gửi tin nhắn tập thể. Cô mở tin nhắn ra, trong hình hiện lên ba con gián nằm trong đĩa mì xào, chết rất thê thảm, dường như ở bên ngoài màn hình nhưng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người nhắn tin.
“Hôm nay, ngàn lần đừng có ăn mì xào!!!! Có độc!! Không nói nữa tôi đi ói cái đã!!”
Mì xào...... Hà Phỉ Phỉ cùng Abby đồng thời sắc mặt trắng bệch.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhảy dựng lên chạy về phía phòng làm việc của Cố An Thành, hét lớn, “Cố An Thành / Cố tổng!!!!”
Nhưng mà lại không cẩn thận, nên hai người đạp chân lên nhau, ngã vào phòng làm việc, đầu chúi xuống đất.
Cô An Thành hơi nhíu mày lại, “Các người đang ồn ào cái gì?”
Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu, nhìn thấy anh đã cầm đũa gắp mì xào lên rồi, vội vàng bò từ dưới đất bò dậy, “Đừng ăn! Mì xào này có độc!!” Nói xong, cô lấy tư thế đại bàng giang cánh, cầm lấy bát mì xào hất ngược lên, sợi mì bóng nhẫy bay lên không trung, rồi rơi vào giữa mặt của Cố An Thành đang ngơ người ra.
Nửa cọng rau cải rơi từ trên đầu của anh xuống, sợi mì quăn tít đang run rẩy ở trên mặt của anh.
Abby nằm dưới mặt đất, trợn mắt há hốc mồm.
Cố An Thành nâng đũa lên, khuôn mặt lạnh lùng.
Hà Phỉ Phỉ do dự một lát, “Tôi...... Giúp anh lau một chút?”
Dĩ nhiên cuối cùng thì Hà Phỉ Phỉ và Abby cũng bị đuổi ra khỏi phòng làm việc.
Buổi tối Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy cùng đi ăn đồ nướng, sau đó lại đi dạo một vòng ở Tây Hồ để đặt may lễ phục. Nhưng mà đặt may không kịp nên Hà Phỉ Phỉ không thể làm gì khác hơn là phải mua loại may sẵn, bộ lễ phục màu lam được thiết kế rất đơn giản và trang nhã, làm nổi bật dáng người và khí chất điềm tĩnh, khiến cho cô vô cùng hài lòng, vì vậy móc thẻ ra để mua.
Kết quả là nhân viên bán hàng quay trở lại, nói là trong thẻ không đủ số dư.
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, bộ lễ phục này chỉ có hai ngàn, sao trong thẻ của cô không có đủ hai ngàn được chứ?
Hướng Nhụy đưa thẻ của mình cho nhân viên bán hàng, “Lấy thể của tôi mà thanh toán.”
“Được.”
Hà Phỉ Phỉ cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao lại không đủ tiền, chẳng lẽ thẻ của mình bị lỗi à?”
Hướng Nhụy nén cười, “Cậu vẫn chưa biết gì à, mình và Cố An Thành cùng hợp lại lừa cậu một vố, về sau mỗi tháng chú chỉ có cậu một ngàn tiền sinh hoạt thôi, còn lại thì phải dựa vào lương hàng tháng của cậu rồi.”
Hà Phỉ Phỉ há hốc miệng ra, “Cậu đang nói đùa với mình sao, lương trợ lý của mình chỉ có ba ngàn rưỡi!”
“Vậy một tháng cũng có bốn ngàn rưỡi rồi, cậu xem cậu không phải trả tiền thuê phòng, không phải trả tiền điện nước, tiền cơm, tiết kiệm được bao nhiêu rồi, như vậy cũng đủ rồi. Còn bộ lễ phục này, chị tặng cho em, đừng cám ơn chị.”
“...... Mình thật sự phải cám ơn con cháu trên dưới mười tám đời tổ tông nhà cậu thật tốt mới được.”
Bắt xe trở về khu chung cư xx, hai người ngồi một lúc ở dưới vườn hoa, đúng lúc này, có một ông lão nhìn rất khoẻ mạnh, bước chân vững vàng dắt hai con gấu chó trắng như tuyết đi lại. Từ nhỏ Hà Phỉ Phỉ đã thích động vật nhỏ, nhìn thấy mèo hoặc thấy chó là không dời mắt nổi, vì vậy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào hai con gấu chó, càng nhìn càng cảm thấy y...... Tại sao nhìn lại có chút giống Đạt ca và Đạt muội vậy?
Kiều Hoa sợ Đạt ca, Đạt muội đi lạc, cho nên đã đeo vào cổ của chúng một chiếc vòng cổ có kiểu dáng giống nhau, một cái màu hồng, một cái màu xanh lam, phía trên có móc một miếng gỗ có khắc tên của chúng và cả số điện thoại của anh nữa. Hà Phỉ Phỉ nhìn từ xa đã thấy trên cổ chúng có đeo cái vòng cổ, suy đoán ở trong lòng đã được chứng thực hơn phân nửa.
Mặc dù bây giờ quan hệ của cô và Kiều Hoa có chút lúng túng, nhưng mà cô vô cùng thích Đạt ca, Đạt muội, cho nên Hà Phỉ Phỉ vô cùng hứng thú hớn hở chạy tới.
“Ông ơi, bọn chúng là do ông nuôi à?”
Cô ngồi chồm hổm xuống muốn xoa xoa cái đầu trắng như tuyết của Đạt ca, Đạt muội, hai con cũng không hề sợ hãi, một trước một sau đi lại gần đầu gối của cô, do cô vừa xoa đầu, vừa gọi tên của bọn chúng, cho nên bọn chúng rất vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi.
Ông cụ trả lời cô, “Không phải là vật nuôi của ta, chủ nhân của chúng vừa có chuyện phải đi ra ngoài, ta tiện tay trông giúp cậu ấy thôi.”
“Cậu ấy” trong miệng của ông cụ chắc là Kiều Hoa rồi. Hà Phỉ Phỉ không khỏi cảm thán một câu thế giới này quả thật rất nhỏ, vội vàng lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm hình cho Đạt ca, Đạt muội, càng nhìn càng thấy thích, nhịn không được lại sờ mấy cái.
Hướng Nhụy cũng đi tới, ồ lên một tiếng, “Cái người này, sao thích này hai con chó nhỏ này như vậy chứ, vậy thì thường ghé nhà Cố An Thành chơi là được rồi, hình như anh ấy còn nuôi một con thỏ đấy.”
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, bỗng dưng có chút không kịp phản ứng, “Cái gì, Cố...... An Thành?”
Đúng lúc này, ông cụ nhìn về phía xa xa gào lớn một tiếng, “Tiểu Cố, ở đây.”
Hà Phỉ Phỉ quay đầu lại, nhìn thấy Cố An Thành thì đại não như bị chết máy.
Cố An Thành? Cố An Thành!!!
Khu chung cư xx, họ Cố...... Kiều Hoa = Cố An Thành? Trong nháy mắt đó, Hà Phỉ Phỉ cảm giác như thế giới ở trước mắt bỗng dưng tan vỡ ra.
Mẹ kiếp, Kiều Hoa, đó là người đã vẽ những bức tranh manga từ truyện của cô sao, là người đã thức cả đêm để vẽ tranh tặng cô sao, là Cố An Thành!?
wtf!!
Cố An Thành mặc bộ quần áo thoải mái, không có ăn mặc nghiêm trang như thường ngày, nên nhìn cả người nhanh nhẹn thoải mái hơn nhiều. Anh đi tới, gật đầu với Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy một cái, sau đó cúi người xuống cho Đạt ca, Đạt muội uống nước, bàn tay to của anh vuốt ve cái đầu lông xù của nó, “Ông Trần, đã làm phiền ông rồi.”
Ông cụ xua xua tay cười ha hả, “Không sao, hai con chó này cũng ngoan ngoãn, cậu xem, hai cô gái này cứ nhìn chúng chằm chằm.”
Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, trong đầu lại hiện lên vấn đề “Anh ấy có biết mình chính là Thím ba và Vương Bát không”.
Chắc là anh vẫn chưa biết đúng không? Cô thê thảm nghĩ lại, cô chỉ tiết lộ cô cũng ở Hàng Châu, còn lại cô không tiết lộ bất cứ tin tức nào khác...... A không đúng, cô còn nói cho anh biết sinh nhật của cô 【 Hình động vẫy tay 】
Cố An Thành nhìn về phía bọn họ, “Mới đi ăn ở bên ngoài về sao?”
Hướng Nhụy gật đầu một cái, “Nhân tiện đi mua bộ lễ phục, không phải ngày mai các người muốn đi chúc mừng ngày thành lập bất động sản An Đạt sao.
Suy nghĩ của Hà Phỉ Phỉ đã chệch đường ray, cho tới khi Hướng Nhụy gọi cô hai tiếng, cô mới phục hồi tinh thần. Cô chỉ chỉ vào Đạt ca, Đạt muội, khóe miệng cứng ngắc, trong lòng ôm chút chờ mong vào vận may hỏi Cố An Thành, “Bọn chúng...... Là anh nuôi?”
Cố An Thành ừ một tiếng, nhìn ánh mắt của cô có chút sâm thẳm.
“......” Hà Phỉ Phỉ muốn bỏ chạy, “Cái đó, bụng của tôi hình như có chút không thoải mái, chắc là do đồ ăn không được tươi, Hướng Nhụy, chúng ta đi về trước đi.”
“Hả? Không phải đã nói là muốn đi tản bộ sao.”
“Đi mau thôi!”
“......” Hướng Nhụy nhún vai một cái, đuổi theo bước chân đi nhanh như chạy trốn của Hà Phỉ Phỉ.
Trở về phòng, Hà Phỉ Phỉ nhào lên trên giường, đầu óc rối tung rối mù lên.
Tại sao, tại sao, tại sao Kiều Hoa lại là Cố An Thành!! Lại nói Cố An Thành là người ngay thẳng và rất nghiêm túc, làm sao có liên quan tới Kiều Hoa thích vẽ truyện tranh manga được chứ! Hai phong cách hoàn toàn khác nhau mà!! Cô vừa nghĩ tới chuyện cô ở trước mặt của Cố An Thành đã mất hết mặt mũi, trong nháy mắt muốn tìm cái hố để chôn mình xuống.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn nhóm ra, tay run run trượt lên, nhìn từng đoạn lịch sử tin nhắn thì tay của cô lại càng run.
Mẹ kiếp những thứ này là cái quỷ gì đây! Người xấu mặt như vậy không phải là cô!!
Đúng vào lúc này, có một tin nhắn mới hiện lên.
A Đại: tan việc rồi thật nhàm chán, Bát Bát, cậu hãy kể lại chuyện của cậu và Kiều Hoa một chút xem sao, mình sẽ chỉnh sửa lại một chút rồi xuất bản để bán 【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: À, sao Lão Xuân lại không lên nhỉ
A Đại: đừng lảng sang chuyện khác
Lão Xuân ca: ôi em gái Đại có nhớ tôi không, tôi vừa thoát thân khỏi mấy người phụ nữ, lập tức sẽ tìm cô chơi
A Đại: đã nói bao nhiêu lần rồi, không ai thèm tới gần mấy người có cái đó ngắn đâu【 Tiểu S vẻ mặt lạnh lùng 】
Hà Phỉ Phỉ nhân dịp hai người đang bắt đầu liếc mắt đưa tình thì vội vàng bỏ chạy, sau đó cả buổi tối làm bất cứ việc gì cũng không thuận lợi, gõ chữ hơn hai tiếng mà chỉ được có ba trăm chữ, cô chỉ đành thở dài một cái, đăng nhập vào nick ảo, thông báo một tiếng với mọi người là hôm nay không có chương mới rồi.
Ở phía dưới các độc giả gào khóc, rối rít nhảy vào bình luận đã hiểu do cô bị “đau”.
Hà Phỉ Phỉ dở khóc dở cười.
Quỷ thần xui khiến, cô mở Microblogging Cố An Thành ra, tin tức mới nhất vừa đăng lên là hai bức ảnh của Đạt ca, Đạt muội và Lộ Mao, giống y chang như mới vừa rồi cô mới nhìn thấy. Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn không có lý do để lừa mình dối người nữa.
Cô phiền não gãi gãi đầu, nhớ tới tin nhắn lúc trước mà Kiều Hoa đã nói với cô, đầu như to ra.
Nghiêm túc? Cô không biết tìm lý do gì để khiến mình có thể tin tưởng anh đây.
Cô thu dọn đồ lại rồi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên sân thượng hóng mát, bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi mới trở về phòng.
Thông báo nhắc nhở trên điện thoại di động liên tục vang lên, cô cầm lên liếc nhìn một cái, phần lớn là thông báo nhắc nhở trên Microblogging, cũng cố một số thông báo là tin nhắn chưa đọc. Trong đó có một tin nhắn do Kiều Hoa gửi tới, Hà Phỉ Phỉ do dự một lúc lâu mới mở ra.
Chỉ có mấy chữ ngắn ngủn.
Đạt cha: Phỉ Phỉ, tôi không có lừa gạt em, tôi rất nghiêm túc.
Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí - Chapter 18
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Táo đỏ phố núi
Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó thật lâu, trong đầu thoáng hiện lên vô số nhưng nghi ngờ, chất vấn, khinh thường trả lời, cuối cùng cô không nhập một chữ nào, tắt máy luôn.
Cô không biết Cố An Thành biết Microblogging của cô rồi mới theo dõi cô, hay là theo dõi cô rồi mới biết cô là Hà Phỉ Phỉ, tóm lại những thứ này không còn quan trọng nữa, cô không muốn mình lại xúc động mà làm những việc ngu xuẩn nữa, lúc học cấp ba cô có thể tự dối gạt bản thân mình, cô có thể non người trẻ dạ không hiểu chuyện, nhưng mà bây giờ, cô không có lý do gì để Cố An Thành kéo mũi dắt đi nữa.
Cả buổi tối cô mơ rất nhiều giấc mơ, rất ly kỳ và cổ quái, nhưng ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, thì cô lại không nhớ đêm qua mình đã mơ thấy gì nữa. Để tránh thời gian đi làm của Cố An Thành, cô cố ý tới công ty sớm hơn nửa giờ, chuẩn bị cố gắng làm việc để kiếm tiền nuôi sống mình.
Hơn một tuần cô đều không quẹt thẻ chấm công, coi như mỗi ngày đều không có làm việc, nghĩa là bị trừ lương...... Hà Phỉ Phỉ cầm máy vi tính, lạch cạch lạch cạch tính toán, nhìn thấy con số cuối cùng thì cảm thấy chua xót, tâm tình có chút bi thương. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Cô gục đầu xuống bàn, hận không thể cắn đứt cổ của Cố An Thành và Hướng Nhuỵ. Từ nhỏ cô tiêu tiền đã không phải băn khoăn chút nào, ông nội và bà nội mặc kệ cô, ông Hà và bà Hà lại rất cưng chiều cô, bình thường cũng để cho cô xài tiền ào ào không quản tới, đột nhiên lại giảm tiền sinh hoạt lại, thật sự là cô có chút cảm thấy không quen.
May mắn là ban ngày Cố An Thành cũng không tìm cô gây phiền toái, giống như là không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng mà sai Hà Phỉ Phỉ bưng trà rót nước nhiều hơn so với bình thường. Abby nhạy cảm phát hiện ta không khí giữa hai người hình như không được bình thường, sờ sờ cằm của mình, không phải hai người này lại gây gổ chứ? Vì muốn chiếm thiện cảm của boss, nhân dịp Hà Phỉ Phỉ đi vào phòng làm việc, Abby mon men đi vào văn phòng làm việc của anh, không chút vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
“Cố tổng, tôi thấy hôm nay tâm trạng của Phỉ Phỉ không được tốt lắm, các người cãi nhau?”
Cố An Thành biết Abby thích nhiều chuyện, nhìn cũng không nhìn cô một cái, “Bớt nhiều chuyện đi, nếu không sẽ bị trừ lương.”
“Đừng không có tình người như vậy chứ, Cố tổng ngài không dỗ được cô ấy, tôi sẽ nghĩ kế cho ngài.”
Cố An Thành từ từ ngẩng đầu lên, sau khi suy tính một hồi lâu, mới nghiêm túc nói, “Abby, nếu sắp tới cô lập được công trạng, tôi sẽ suy nghĩ để tăng lương cho cô.”
Buổi chiều Hà Phỉ Phỉ đi theo phòng thị trường thăm dò một số hạng mục, trở về công ty thì phát hiện trên bàn mình có mấy cái bánh ngọt MJ.
“Oa “ hai mắt cô sáng lên, “Cái này ai mua vậy?”
Abby trả lời cô, “Cố tổng mua đồ ăn ngoài cho mọi người, mấy nam đồng nghiệp không thích đồ ăn ngọt, cho nên tôi đã lấy về cho cô, hôm qua không phải cô mới nói MJ quá đông người xếp hàng, cho nên không mua được hay sao.”
“Oa, quá là may mắn rồi.” Hà Phỉ Phỉ chấp tay về phía mấy người đồng nghiệp, “Đa tạ các vị tráng sĩ đã không ăn.”
Những vị nam đồng nghiệp cười rất rộng rãi, “Ha ha ha cô ăn đi, cứ ăn đi.” Quay lưng đi, vẻ mặt của mỗi người càng lúc nhăn nhó, mẹ kiếp, bánh ngọt MJ đó, đó là thứ mà có tiền nhưng mà không nhất định sẽ mua được, bọn họ cũng muốn ăn, muốn ăn! Nhưng mà...... Ha ha, suy nghĩ cũng được rồi.
Hà Phỉ Phỉ cảm thán một câu mấy người đồng nghiệp thật là tốt, sau đó vui vui vẻ vẻ bắt đầu ăn. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Abby nhìn đám mây đen trên khuôn mặt cô đã trở nên quang đãng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô chưa kịp vui vẻ ba phút vì chuyện sắp được tăng lương thì Cố An Thành đi từ trong phòng làm việc ra, đi ngang qua bàn làm việc của trợ lý thì anh dừng bước.
“Hà Phỉ Phỉ.”
Hà Phỉ Phỉ cho là có chuyện phải làm, vội chùi miệng, đứng lên, lại không nghĩ rằng vẻ mặt của Cố An Thành nghiêm túc hỏi cô, “Bây giờ em đã chịu để ý đến tôi rồi sao?”
Hà Phỉ Phỉ: “......”
Abby ngã xuống đất, lão bản yêu dấu của tôi à, ngài có thể có kiên nhẫn và có chút khí phách tí được không!!
Sau khi tan việc, Cố An Thành dẫn Hà Phỉ Phỉ đi tới một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên ở gần đó để ăn tối. Hà Phỉ Phỉ ăn được cay, cho nên gọi không ít món ăn, lúc thức ăn bê lên cũng có thể khiến người ta chảy nước mũi. Mặc dù ngồi đối mặt với Cố An Thành, nhưng mà tinh thần tham ăn của cô cũng không bị ảnh hưởng, hoàn toàn xem Cố An Thành giống như người tàng hình, tự mình ăn rất vui vẻ.
Tướng ăn của Cố An Thành tốt hơn Hà Phỉ Phỉ rất nhiều, hơn nữa anh cũng không phải rất thích món cay, cho nên cũng không hạ đũa nhiều, nhưng mà ánh mắt thì thường xuyên dừng lại ở trên mặt của Hà Phỉ Phỉ.
Cuối cùng, Hà Phỉ Phỉ lúng túng đành phải giải cứu không khí yên lặng này, “Đến lúc đi tiệc rượu, có cần phải lưu ý cái gì không?”
Cô không thích những trường hợp như vậy lắm, cho nên căn bản sẽ không tham gia, mặc dù trong nhà có tổ chức tiệc rượu, trên căn bản cô cũng náu ở đâu đó ngồi quẹt quẹt điện thoại di động, phải tham gia giao lưu trong những buổi tiệc thối nát như vậy, cô cũng không vui vẻ chút nào.
“Đi theo tôi là được rồi, không được đi riêng lẻ một mình.” Cố An Thành suy nghĩ một chút, nhấn mạnh, “Không được đi ra ngoài một mình với Lý Thành Hạo.”
Bất động sản An Đạt cũng là tài sản dưới trướng của nhà họ Lý, trong trường hợp như vậy, thái tử như Lý Thành Hạo đương nhiên phải ra sân. Chuyện này không cần Cố An Thành phải nhấn mạnh, Hà Phỉ Phỉ cũng không muốn đi cùng với Lý Thành Hạo, nếu không tất cả các tế bào cũng cảm thấy gượng gạo.
Nơi ở của nhà họ Lý ở lưng chừng núi, phong cảnh thì tươi đẹp, không khí thì trong lành, cảnh đêm càng đặc biệt thú vị hơn.
Bên trong phòng khách của biệt thự sáng như ban ngày, giữa không khí ăn uống linh đình, hình như có chút thấp thỏm, tụ tập ở chỗ này đều là những thương nhân muốn kết giao với nhà họ Lý, là những nhân vật nổi bật, mà những trường hợp như thế này, rất thích hợp để thiết lập mối quan hệ, lôi kéo người.
Cố An Thành xuống xe, phục vụ mở cửa xe ghế lái phụ ra, Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc túi da nhỏ màu đen, đi ra khỏi xe. Diễng đáng ele quiý don.
Cố An Thành đi tới trước mặt cô, cong lên cùi chỏ, chờ cô khoác tay vào. Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, Cố An Thành không thể làm gì hơn là nhẹ giọng giải thích, “Đây là lễ nghi, đi vào rồi thì có thể thả ra.”
Hà Phỉ Phỉ cong cùi chỏ lên, “Vậy cho anh khoác tay đi.”
Cố An Thành: “......”
Nhân viên phục vụ kinh ngạc liếc mắt nhìn vị khách quý kỳ lạ này, ngại vì phép lịch sự cho nên cố nhịn không dám cười.
Cố An Thành bất đắc dĩ khoác vào cánh tay của cô, “Như vậy có thể rồi chứ?”
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ thầm cảm thấy dễ chịu, khẽ hừ một tiếng, “Tiểu Cố, hôm nay gia dẫn anh đi mở rộng hiểu biết.”
Cố An Thành: “......”
Nhân viên phục vụ rốt cuộc cũng không nhịn cười nổi nữa.
Đi vào lễ đường, hai người liền buông tay ra, Hà Phỉ Phỉ bước chậm nửa bước đi theo sát Cố An Thành, dù sao thì cô chỉ cần mỉm cười lúc Cố An Thành giới thiệu là được, Cố An Thành giao thiệp với người ta thành thạo hơn cô gấp trăm lần, chỉ cần anh uốn ba tấc lưỡi, chết rồi cũng bị anh nói cho sống lại, mới vào hội trường không tới nửa tiếng, anh đã lừa gạt được hai nhà kinh doanh bất động sản động lòng muốn hợp tác với Hà Thị. Dĩ nhiên Hà Phỉ Phỉ cũng không hề nhàn rỗi, vụng trộm nhớ kỹ bộ dạng lừa gạt người khác kia của Cố An Thành.
Dù sao thì cũng dùng sức để khoác lác, quan tâm hạng mục này có thành hay không thành làm gì, cứ khoác lác đã rồi nói sau.
Đến tám giờ, chủ nhà ra sân, Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn về phía xa xa, khẽ thở dài. Ở đây mới có chút phong phạm của đại gian thương, ông Hà nhà cô, thoạt nhìn giống như người ăn không ngồi rồi, mỗi ngày không phải là đi đánh golf thì chính là xem đua ngựa, giống như không hề lo lắng về tình hình kinh doanh của công ty, cô cũng như vậy. Diễng đáng ele quiý don.
Thật ra bữa tiệc rượu rất nhàm chán, mắt thấy thời gian đã đến mười giờ, mà vẫn chưa hề thấy ý định tan tiệc, cô cũng ngáp chảy nước mắt rồi. Sau đó, trước mặt cô liền xuất hiện một ly nước trái cây, cô ngẩng mắt lên nhìn, là Cố An Thành đưa tới, miệng anh vẫn còn đang bàn bạc tình hình gần đây với người bên cạnh, giọng nói rất nghiêm túc, không hiểu sao lại phát hiện ra cô ngáp.
Sau khi uống vài hớp, Hà Phỉ Phỉ tỉnh táo hơn một chút, vì vậy chọc chọc vào lưng của Cố An Thành, nhỏ giọng nói, “Tôi đi ra bên ngoài hóng gió một chút, rồi sẽ trở lại ngay.”
Cố An Thành hơi nhíu mày lại, cười cười xin lỗi với đối phương, sau đó quay lại, “Đi chỗ nào?”
“Tôi thấy phía sau có một vườn hoa lộ thiên, sẽ trở lại nhanh thôi, nhiều nhất là mười phút.”
Cố An Thành gật đầu một cái, nhỏ giọng nói, “Chú ý an toàn, đừng chạy lung tung khắp nơi. Còn nữa, không được đứng cùng một chỗ với Lý Thành Hạo.”
“...... Tôi biết rồi.”
Hà Phỉ Phỉ đi tới vườn hoa, ngồi xuống chiếc ghế dài, cả người mới mới đỡ tê nhức hơn một chút. Cô đứng cả đêm, chân đã tê cứng lại, vì vậy dứt khoát cởi giày cao gót ra, thả lỏng những ngón chân.
Móc chiếc điện thoại từ trong túi xách nhỏ ra, muốn lướt xem Microblogging một lát, đột nhiên lại có một giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu của cô, “Phỉ Phỉ?”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, “A...... Lý thiếu?”
Mẹ kiếp, cô cũng không hề đi tìm anh ta cái này không hề liên quan tới cô【 Hình động vẫy tay 】
Lý Thành Hạo cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô, “Nhìn thấy cô đi ra một mình, tôi đang nghĩ có phải cô không thoải mái không, cho nên mới đi theo xem như thế nào.”
“Tôi không sao...... Chỉ là thấy bên trong có hơi bức bối một chút.”
“Không sao là tốt rồi.”
Gió đêm thổi qua, khiến cho cánh tay nổi lên một lớp da gà, Hà Phỉ Phỉ muốn tìm lý do để đi trước thì đột nhiên Lý Thành Hạo lại hỏi cô, “Không biết tôi có thể mạo muội hỏi một câu hay không, quan hệ của cô và Cố tổng có phải.....?” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Hà Phỉ Phỉ lắc đầu, “Không phải.”
Lý Thành Hạo: “......”
Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, “Nói cho chính xác thì là quan hệ làm thuê, anh ấy thuê tôi… ba tôi thuê anh ấy.”
Lý Thành Hạo không hỏi tiếp nữa, mà chuyển đề tài khác, “Thật ra thì, Phỉ Phỉ, tôi rất có thiện cảm với cô. Cô cho tôi có cảm giác không giống với những người khác, cũng không biết vì sao nữa, nghĩ đến cô, thì tôi sẽ liên tưởng tới cảm giác vui mừng khi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, hoặc giống như lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng… Cái này cũng không diễn tả rõ ràng được, cảm giác của cô so với tôi, có giống như vậy không?”
Hai con mắt sáng người cứ nhìn cô chăm chú, khẽ loé lên một tia sáng yếu ớt, nhìn rất dịu dàng động lòng người.
Hà Phỉ Phỉ tỉnh táo nói, “Nếu như tôi là tuyết, vậy cũng chỉ có thể là bão tuyết thôi, lúc mới bắt đầu anh sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng sau một thời gian, anh chỉ cảm thấy kinh sợ mà thôi.”
“......”
Lý Thành Hạo nghẹn họng.
Bong bóng màu hồng trong nháy mắt đã biến mất không còn chút dấu vết.
Hà Phỉ Phỉ thầm thở dài ở trong lòng, thật ra thì cô rất hâm mộ con người của Lý Thành Hạo, bộ dạng của anh so với những phú nhị đại khác thì khác nhau rất nhiều, thỉnh thoảng còn đưa ra những câu đầy tính văn học và triết học, nhưng mà thật đáng tiếc, cô hoàn toàn không có cảm giác đối với anh ta, nếu không thì nói là “Cảm giác hoàn toàn không giống nhau”.
“Ngại quá xin lỗi không tiếp chuyện được, bên ngoài hơi lạnh một chút.”
Hà Phỉ Phỉ cười cười xin lỗi anh ta, sau đó đi giày vào, đi về phía hội trường.
Vừa mới đi ngang một bụi cây thấp um tùm thì đột nhiên có một bóng đen kéo cô qua, cô kinh hoảng, còn chưa kịp thét chói tia thì đã bị một bàn tay có lực kéo vào trong bụi cây. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Rất nhanh, bàn tay nóng hổi kia đã che miệng của cô lại, “Đừng kêu lên, là tôi.”
Hà Phỉ Phỉ căm tức nhìn anh, gạt tay của anh ra, “Anh làm cái gì mà đột nhiên lại tập kích!”
Hình như Cố An Thành uống nhiều rượu, Hà Phỉ Phỉ cũng ngửi thấy mùi rượu trên người của anh, “Này, không phải anh nên đi hồ nhân tạo để cho tỉnh rượu à?”
Ánh mắt của Cố An Thành giống như vì sao, sáng ngời một cách doạ người, Hà Phỉ Phỉ vừa mới có một cảm giác không ổn thì người kia đã nghẹo người ngã xuống, cả người đè cô ở phía dưới.
Hà Phỉ Phỉ thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu. Mẹ nó, một người nặng 140~150 cân mà đè lên người của cô, nhịp tim của cô căn bản không hề rung động lấy nửa nhịp, mà cô có cảm giác tim của mình sắp ngừng đập luôn rồi!
“Cố An Thành, tôi cho anh biết, anh mà không đứng lên là tôi hô cứu mạng đó!” Hà Phỉ Phỉ cắn răng, khó khăn rút tay ra ngoài, vô vỗ lên cái đầu đang chôn chặt ở hõm vai của cô, “Tỉnh, tỉnh lại, anh say chết rồi à!”
Hơi thở nặng nề của Cố An Thành phả vào cổ của cô, một lát sau, anh vươn tay, ôm chặt lấy cơ thể của cô, đôi môi dán chặt lên vai cô.
Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc lại, sau đó tức giận tới mức phát run lên.
Lúc này, đột nhiên Cố An Thành nói, giọng nói có chút mơ hồ, “Phỉ Phỉ, tôi uống say rồi, để cho tôi nằm một lát, chỉ một lát......”
Hừ hừ anh say khướt thì tự nằm xuống đất đi, kéo tôi vào làm gì chứ!!
Hà Phỉ Phỉ không đẩy được anh, không thể làm gì khác hơn là đành buông tha, thật may là chỉ một lát thì Cố An Thành đã xê dịch sang bên cạnh, cô mới nghẹn chết.
Nhưng mà cánh tay vẫn ôm rất nhiệt tình không hề buông lỏng, hơn nữa còn ôm chặt gấp đôi, giống như chỉ sợ cô mặc kệ mà bỏ anh lại.
Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy anh thật sự say tới bất tỉnh nhân sự, cũng không tiếp tục nói chuyện làm ầm ĩ đến anh, đang suy nghĩ xem làm thế nào để đưa anh về, thì đột nhiên Cố An Thành lại ghé sát vào bên cạnh lỗ tai của cô, không sợ chết mà cắn vào vành tai của cô.
Hà Phỉ Phỉ tức giận lật ngược anh lại, “Cố An Thành, cái tật xấu gì vậy!”
Cố An Thành bị cô đẩy nhích sang bên, bộ quần áo nghiêm trang đã dính một ít lá cây khô. di1en d2na le3 quy4 don5
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được nghĩ, làm như vậy đối với một người say rượu, có phải là không được tốt hay không......
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, là Hướng Nhụy gọi tới.
“A lô, Nhuỵ à.”
“Sao vậy, giọng nói yếu ớt như vậy, tại sao giờ này mà vẫn chưa về, cũng giải tán được rồi.”
“Không biết giải tán hay không giải tán, nhưng mà Cố An Thành uống say, mình đang nghĩ là có nên gọi người tới chở dùm hay không.”
“Hả? Cố An Thành uống say? Đùa gì thế, anh ấy là người uống ngàn chén không say ở trong công ty mà, cuối năm nogái, tất cả nhân viên nam đều ngã xuống mà mặt của anh ấy còn không đỏ cơ mà.”