Chu Như lôi kéo tay của hai người, nói thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác, kim đồng hồ đã chỉ tới số chín. Viện điều dưỡng đã có quy định chín giờ rưỡi sẽ phải tắt đèn đi nghỉ, Cố An Thành và Hà Phỉ Phỉ không tiếp tục ở lại nữa, rất nhanh sẽ có y tá tới giục bọn họ rời khỏi.
Đi ra khỏi viện điều dưỡng, gió lạnh thổi vù vù, Hà Phỉ Phỉ lạnh run người. Cố An Thành vòng tay qua, ôm chặt lấy bả vai của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng không hề đẩy anh ra.
Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, nhưng mà cô có cảm giác ấm lên rất nhiều.
Ngồi vào trong xe, Cố An Thành mở máy sưởi lên, sau đó lấy chiếc thảm ở sau xe, đặt vào chân của Hà Phỉ Phỉ.
Hà Phỉ Phỉ do dự một lát, mới hỏi anh, “Sao dì lại ở viện điều dưỡng? Dì ấy…… Bị bệnh sao?”
Cố An Thành khẽ ừ một tiếng, sau đó lặng lẽ bổ sung thêm, “Bệnh tâm thần. Mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có phát bệnh, chỉ lúc ở trong viện điều dưỡng mới có thể ổn định lại.”
Hà Phỉ Phỉ nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp. Nhớ lại nụ cười hiền lành trên khuôn mặt tang thương của bà mới vừa rồi, trong lòng dâng lên niềm chua xót, “Tôi nhớ lúc gặp dì, nhìn dì vẫn rất khoẻ mạnh mà, làm sao lại......”
“Chính trong khoảng thời gian anh thi tốt nghiệp trung học xong, anh mới phát hiện ra thần kinh của bà có vấn đề, hành động cũng có chút thất thường.”
Xe lặng yên không một tiếng động chìm vào trong bóng đêm, đèn đường từng lớp từng lớp chiếu vào trong cửa xe, làm nổi bật lên khoé môi mím chặt và gò má lạnh lùng của Cố An Thành, “Em cũng biết, lúc anh học cấp ba điều kiện kinh tế trong nhà cũng không được tốt lắm, ba anh mất chỉ còn mẹ anh cố gắng gom góp những đồng tiền lương ít ỏi lo cho anh ăn học, áp lực của bà rất lớn, điều mong đợi duy nhất là anh có thể thi đậu đại học. Anh cũng không hiểu sự khó xử của bà, sau khi tốt nghiệp, thì thi vào đại học Hàng Châu, chứ không thi vào đại học Hạ Môn như bà mong muốn. Lúc đó bà ấy rất tức giận cũng rất thất vọng, thường khóc tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, anh cũng cảm thấy rất áy náy, cho nên nhân dịp nghỉ hè đã đi làm thêm ở khắp nơi, hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền phụ giúp trong nhà được một chút.”
Hà Phỉ Phỉ khô khốc hỏi, “Tại sao lại muốn tới Hàng Châu? Điểm của anh hơn hai mươi dư sức vào đại học Hạ Môn......”
Một suy đoán hình thành ở trong đầu, cô không nhịn được có chút mong đợi cậu trả lời của Cố An Thành, nhưng lại có chút sợ hãi.
Cố An Thành không nhìn cô, giọng nói bình thản giống như đang thở dài, “Nếu như không phải đã hứa sau khi thi xong sẽ nói một chuyện với cái kẻ ngốc nào đó, anh làm sao mà ở sau lưng của mẹ anh, lén điền nguyện vọng như vậy.”
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút buồn buồn, cụp mắt xuống nhìn dưới chân của mình, “Vậy...... Sau đó thì sao?”
“Anh đi ra ngoài làm thêm từ sáng tới tối, cho tới một ngày nào đó về tới nhà, mới được thông báo là mẹ anh cầm dao chém người ta, đã bị cảnh sát bắt về đồn.”
Hà Phỉ Phỉ ngây người ra.
Cố An Thành mày nhíu lại, đắm chìm trong trí nhớ, “Sau đó anh mới biết, trải qua một thời gian dài với áp lực nặng nề và buồn phiền đã khiến tinh thần của bà có vấn đề, ôm oán hận ở trong lòng với tất cả mọi người, thật ra bà là một người rất dịu dàng và lương thiện, bấy giờ lại thường xuyên mắng nhiếc người khác, gặp ai cũng nói anh đi Hạ Môn...... Anh cho là bà ấy đang tức giận, nếu như anh phát hiện sự khác thường của bà ấy sớm hơn một chút, có lẽ bà sẽ không bị cưỡng chế nhập viện và cách ly một tháng.”
Nghe Cố An Thành kể lại, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới hiểu, thì ra Chu Như nói qua điện thoại là Cố An Thành đi thi đại học ở Hạ Môn không phải là cố ý muốn gạt cô......
“Phỉ Phỉ, thời gian đó quả thật rất khó khăn. Mỗi ngày anh đều đau khổ tự trách, anh cố gắng đi tìm em, nhưng lại không tìm được, anh không thể làm gì khác hơn là cố gắng dành thời gian đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí. Sau đó cũng tới thời gian được phép đi thăm mẹ của anh, bà đã khóc rất nhiều, một mực lảm nhảm là đã làm hại anh. Sau này từ bác sĩ anh mới biết được, bệnh của mẹ anh chưa xác định được là do di truyền hay là sau này mới bị, cũng có khả năng sẽ di truyền sang cho anh.”
Di truyền...... Thật sự giống như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim của cô, Hà Phỉ Phỉ theo bản năng kéo tay áo của anh lại, tất cả lời nói giống như mắc nghẹn ở cổ họng.
Cố An Thành buông một tay ra, nắm lấy bàn tay cô an ủi, nhiệt độ ấm áp khiến cho sự lo lắng của cô thoáng được thả lỏng hơn một chút. Anh hoàn hảo không chút tổn hại gì ở trước mặt cô, như vậy thì nhất định là không có chuyện gì nữa rồi, đúng không?
Cố An Thành dừng xe lại ở ven đường, trên đường lớn dòng xe chạy nườm nượp, bên trong xe lại yên tĩnh tới mức nghe thấy cả tiếng hít thở.
Anh quay đầu, nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt kia có cái gì đó nặng nề khiến cho tim cũng quặn thắt lại, “Cho nên anh không tiếp tục đi tìm em nữa, Phỉ Phỉ, anh không muốn liên lụy em. Bốn năm học đại học, anh đã đi tới rất nhiều bệnh viện tâm thần, cũng từng điều tra xem người thân bên nhà mẹ anh có ai bị bệnh này không, Phỉ Phỉ, khi đó anh đã chuẩn bị xong để đời này không còn gặp lại em nữa, anh suy nghĩ rất kỹ, nếu như anh thật sự bị di truyền căn bệnh này, anh sẽ dẫn mẹ anh về nhà của ông bà, sau đó ở nhà chăm sóc bà ấy.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh như vậy, giống như là đang nói chuyện của người khác, nhưng mà ai có thể tưởng tượng nổi, khi đó anh đã phải trải qua những khó khăn như thế nào. Hà Phỉ Phỉ cảm thấy chua xót, không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh.
“Điều trị rất nhiều lần, căn bệnh của mẹ anh mới từ từ ổn định lại, bác sĩ cũng đã đưa ra chẩn đoán chính xác về căn bệnh này, bệnh của mẹ anh là bệnh sau này mới phát bệnh chứ không phải bẩm sinh, bệnh phát là do bị ức chế thần kinh lâu ngày. Khi đó đã bốn năm anh chưa từng gặp em, nhưng lại có chút buồn cười là anh lại không dám đi tìm em, bốn năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ, có lẽ em cũng không còn thích anh nữa, có lẽ bên cạnh em đã có người khác, những điều này anh cũng không biết được. Sau này mẹ anh nói anh đi tìm em, anh cũng nghĩ đủ mọi biện pháp, cũng đã từng liên lạc với Hướng Nhuỵ người đã từng rất thân với em, để nghe được tin tức của em, thì lại nhận được tin tức là em đã xuất ngoại.” Nói xong anh cong miệng lên, cười khổ một tiếng, “Nói thật ra thì anh là người được lợi hơn, em chờ anh từ hồi học lớp mười còn anh học lớp mười hai, bốn năm, còn anh chỉ chờ em có hai năm. Hai năm, Phỉ Phỉ, em sống có tốt không?”
Tất cả những lo lắng của nhiều năm đều nói hết ra khỏi miệng, Hà Phỉ Phỉ cũng không còn duy trì được sự bình tĩnh ở bên ngoài nữa, cô che miệng, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, dường như là khóc không thành tiếng, “Tại sao anh lại không nói với em, tại sao anh lại lừa gạt em, anh có biết là mấy năm nay em đã khổ sở như thể nào không, em hận không thể treo anh lên để đánh anh tám trăm lần......”
Cố An Thành khẽ thở dài, ôm cô vào trong lòng mình, nước mắt kia nhanh chóng thấm ướt vai áo của anh, “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này sẽ cho em cơ hội treo anh lên mà đánh.”
Hà Phỉ Phỉ dùng sức đánh vào bụng anh một cái, trút tất cả những uất ức mấy năm nay sang người của anh, “Anh khiến cho em chờ lâu như vậy, không chỉ là bốn năm trời, mà là sáu năm, mỗi ngày em đều đợi anh tới tìm em, nhưng mà cho tới bây giờ anh cũng không tới......”
Cố An Thành cầm tay của cô, nhỏ giọng nói, “Là lỗi của anh, sau này anh sẽ không dám nữa.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười rộ lên, ngay sau đó có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, không dám để cho anh thấy khuôn mặt lem luốc nước mắt của mình, cô lau nước mắt đi, rồi nhanh chóng sưng mặt lên, “Anh giấu giếm em lâu như vậy, em cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh nhanh như vậy đâu!
“Không sao, em muốn tức giận bao lâu thì tức.” Cố An Thành một lần nữa ôm đầu của cô chạm vào cai của mình, khẽ nói, “Nhưng mà đồng ý với anh, quay lại, có được không?”
Trán của Hà Phỉ Phỉ chạm vào vai của anh, chóp mũi có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát khoan khoái của anh, nhớ tới cảm giác trước đây rất lâu rồi. Cô nhắm chặt mắt lại, nén sự chua xót trong lòng lại, “Ngốc thật, em đã quay lại rồi mà.”
Ngu ngốc, em có rời đi lúc nào đâu, rõ ràng là anh đã không tìm được em thôi mà.
Yên lặng ôm nhau một lát, hà Phỉ Phỉ như nhớ ra cái gì đó, lại tránh thoát ra, “Nói mau, anh vốn định nói gì với em?”
Cố An Thành trừng mắt lên nhìn, giống như không hiểu, “Nói gì?”
Hà Phỉ Phỉ cả giận nói, “Đừng giả bộ ngu! Anh đã nói sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ nói với em một chuyện mà, cũng đã kéo dài bao nhiêu năm rồi, anh lại kéo dài nữa đi.”
Cố An Thành khẽ mỉm cười, đôi mắt của anh chứa đầy hình bóng của cô, “Anh muốn nói là, Hà Phỉ Phỉ, thật ra thì em rất ngu ngốc......”
Hà Phỉ Phỉ tức giận tới mức muốn đánh anh, đợi nhiều năm như vậy, chờ tới bây giờ để anh chơi cô như vậy?
“Nhưng mà anh rất thích.” Anh giơ tay ra, khẽ ôm lấy khuôn mặt của cô, sau đó cúi đầu, mũi chạm vào mũi cô dịu dàng nói, “Rất rất thích.”
Hà Phỉ Phỉ im lặng, khẽ thở ra, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, “Vậy...... Sau này em sẽ cố gắng học để thông minh hơn một chút?”
Cố An Thành không khỏi cười cười nói, “Không cần, cứ như vậy đi.” Dù sao cũng không thông minh hơn được bao nhiêu.
Hà Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp, chưa từng có cảm giác như vậy, cả người cũng mềm nhũn ra, càng trở nên tham lam hơi ấm của anh.
“Cố An Thành...... Sau này, em với anh cùng chăm sóc cho dì.”
“Được. Mẹ anh rất thích em… Em sẽ là một người con dâu tốt.”
“......”
Lái xe đến dưới lầu, Hà Phỉ Phỉ không nỡ đi lên, trợn mắt lên nhìn Cố An Thành.
Cố An Thành vươn tay ra, cởi ra dây an toàn của cô ra, nhân tiện khẽ vuốt mái tóc của cô, “Mau về ngủ đi, sáng sớm mai bay rồi.”
“Ồ.” Hà Phỉ Phỉ có chút thất vọng, mới vừa đẩy cửa xe ra thì đột nhiên Cố An Thành lại giữ tay của cô lại, không nói một lời nhào người qua, hôn lên môi cô.
Hà Phỉ Phỉ: “!!!!” Chờ em một chút, em còn chưa chuẩn bị tâm lý cho thật tốt mà!
Hình như Cố An Thành cũng đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, chỉ một đốm lửa nhỏ giờ đã cháy lan ra đồng cỏ, anh nâng mặt của Hà Phỉ Phỉ lên, hôn càng sâu hơn, dường như muốn đoạt hết không khí của cô đi vậy. Môi lưỡi nóng bỏng giao nhau, hơi thở hoà vào nhau, quấn quýt và ngọt ngào.
Anh hôn không biết mệt hết cái hôn này nối tiếp cái hôn kia, giống như là bị nghiện vậy. Hà Phỉ Phỉ đỏ bừng mặt lên, mẹ kiếp, kỹ thuật hôn tốt như vậy, hay là hưởng thụ thêm một lát nữa?
Cuối cùng bị nụ hôn siêu lâu của Cố An Thành làm cho sợ, Hà Phỉ Phỉ vội đẩy người anh ra, “Em phải đi lên rồi...... Không phải nói là ngày mai còn phải bay nữa hay sao......”
Ánh mắt của Cố An Thành tối sẫm lại, cuối cùng gặm thêm mấy cái lên cánh môi ướt át của cô rồi mới thoả hiệp, “Ừ, ngủ sớm một chút.”
Vốn là giọng nói trong trẻo rất dễ nghe nhưng mà bị nhiễm một chút ham muốn mà trở nên khàn khàn, vô cùng hấp dẫn.
Hà Phỉ Phỉ bị anh đầu độc nên trong đầu sinh ra loại ý nghĩ “Ngủ mẹ gì nữa, làm đã rồi lại nói”, sau đó lại bị suy nghĩ này của mình doạ cho sợ, nhanh chóng xuống xe phi lên lầu.
Cố An Thành nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, không nhịn được nở nụ cười, ngay sau đó sờ sờ lên đôi môi của mình, nụ cười lại càng trở nên tươi hơn.
Editor: Táo đỏ phố núi
Trên đường không ai nói lời nào nữa.
Xe lái vào bãi xe dưới tầng hầm, hai người lần lượt xuống xe, sau đó đi vào thang máy đi lên lầu.
Khu chung cư XX là những căn nhà cho thuê giống y chang nhau, Cố An Thành ở một nơi có hướng rất tốt, đông ấm hạ mát. Hà Phỉ Phỉ đứng ở cửa sổ hành lang nhìn ra bên ngoài, cảnh vật đẹp mắt của hồ nhân tạo hiện ra trước mắt, khiến cho lòng người càng thêm vui vẻ và thoải mái.
“Vào đi.”
Cố An Thành mở cửa, hai con vật trắng như tuyết chạy quanh người của anh, cái đuôi vui mừng vẫy vẫy. Cố An Thành ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu của bọn chúng, vẻ mặt bình thường vẫn xa cách giờ hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, nét mặt trở nên dịu dàng hơn, nhìn rất đẹp mắt, Hà Phỉ Phỉ cởi giày ra vô tình nhìn nét mặt của anh, hơi sững người lại, rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Đạt Ca, Đạt Muội nhanh chóng phát hiện ra còn có người khác nữa, nhưng mà không hề sợ người lạ đi vòng quanh chân của Hà Phỉ Phỉ.
Cố An Thành đứng lên, “Bọn chúng không sợ người lạ, em có thể sờ chúng nó một chút.”
Hà Phỉ Phỉ ngồi chồm hổm xuống, một tay một ôm lấy hai con luôn, tâm trạng đang mây đen ùn ùn đột nhiên trở nên tươi sáng.
“Lại ghế sa lon ngồi đi, tôi làm cơm một chút là xong thôi.”
Hà Phỉ Phỉ đi dép vào rồi lại ghế sô pha ngồi xuống, “Anh….. Làm cơm tối?”
“Ừ.”. Anh đáp lại một tiếng, sau đó mở tủ lạnh ra lấy thực phẩn ra, rồi đeo tạp dề vào, sau đó lại xoay người đi vào bếp.
Hà Phỉ Phỉ nhìn chung quanh một lượt, chỗ ở của Cố An Thành rất đơn giản nhưng ngăn nắp và sạch sẽ, trang trí theo tông màu trầm, bởi vì không trang trí nhiều nên nhìn hơi trống rỗng. Chỉ có ba con vật nuôi này, khiến cho căn phòng trở nên sống động, nên không có cảm giác trầm lặng.
Cô không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ có một mình Cố An Thành sống ở đây? Ba mẹ anh ấy đâu?
Lúc cô ngẩn người, Đạt ca, Đạt muội vẫn luôn quấn ở chân của cô, đột nhiên lại trở nên nóng nảy, sau đó Đạt Ca bắt đầu đuổi theo Đạt Muội đang chạy. Hà Phỉ Phỉ cho rằng bọn chúng sắp đánh nhau, vội vàng chạy theo sau Đạt Ca muốn tách chúng nó ra, nhưng không ngờ một giây sau, Đạt Ca đã gác lên nửa người sau của Đạt Muội, bắt đầu làm loại vận động hài hoà nào đó......
Hà Phỉ Phỉ đần ra.
Chẳng lẽ cả ba con vật trong nhà của Cố An Thành đều phát tình......? Khó trách, mấy ngày nay hình như Cố An Thành cũng có cái gì đó không đúng, luôn vô tình hay cố ý đụng vào người cô...... Thì ra là cả nhà này đã tiến vào mùa xuân【 Hình động vẫy tay 】
Hà Phỉ Phỉ ngồi xuống tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Đạt Ca và Đạt Muội đang cố gắng tạo ra chó con, lặng lẽ tính toán xem Đạt Ca có thể kiên trì trong bao lâu.
Đang lúc nhàm chán, cô liếc mắt về phía chiếc điện thoại di động của Cố An Thành đang đặt trên bàn trà, sau đó ánh mắt cô không dứt ra được.
Cô muốn báo thù 【 mỉm cười 】
Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc điện thoại di động lên, nhập mật mã vào, sau đó chụp tấm hình Đạt Ca Đạt Muội đang cố gắng tạo chó con, đăng lên Weibo.
Vừa nghĩ tới phản ứng của đám bạn trên mạng, cô không nhịn được mà lại cảm thấy buồn cười, trên thực tế cô cũng đã bật cười rồi.
Mẹ nó, Kiều Hoa có phải anh đã bị trộm số rồi không! Anh làm ô uế trang đầu của tôi rồi!!!!
Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, Kiều Hoa đang ám chỉ cô đó Bát Bát, Kiều Hoa muốn nhìn Đạt Ca và Đạt Muội “í é í é này kia” để thỏa mãn dục vọng 【 Hình động vẫy tay 】
Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát Vương Bát, có phải cô không chịu cho Kiều Hoa lên giường hay không【 mỉm cười 】
Tôi nhìn không hiểu gì hết, tôi chỉ là đứa trẻ ba tuổi【 mỉm cười 】
Kiều Hoa muốn sung huyết lên rồi【 mỉm cười 】 chỉ cần ba mươi giây là đạt tới 【mỉm cười 】
Đợi đã nào...!! Hình như tôi mới phát hiện ra một chi tiết!! Mọi người nhìn kỹ tấm hình đi, phía trên của bên phải tấm hình chính là tủ giày nhà Kiều Hoa, bên trong đó lại có một đôi giày cao gót của phụ nữ!
Có cái này làm chứng, Vương Bát cũng có một đôi giống y như vậy【 hình ảnh 】 đây là tấm hình mà Vương Bát đăng lên trước đây không lâu, lúc vừa mới mua đôi giày này về!
Kiều Hoa của chúng ta mới không đen tối như vậy, chỉ có Vương Bát mới có phong cách như vậy thôi, nhất định là Vương Bát đã lén lút đăng bằng tài khoản của Kiều Hoa【 mỉm cười 】 ở trong tài khoản của Kiều Hoa đáng ám chỉ Vương Bát, rõ ràng là Vương Bát đang đói khát mỉm cười 】
Chỗ nào cũng nhúng tay vào được ha ha ha ha ha ha. Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát Vương Bát cô còn lời nào để nói nữa không! Mau nói cho tôi biết địa chỉ của Kiều Hoa đang sống được không! Bao nhiêu cm! Một! Đêm! Mấy! Lần!
...... Hà Phỉ Phỉ tái mặt luôn.
Muốn đào hố để đạp Cố An Thành xuống không ngờ kết quả lại là mình té xuống, cảm giác này thật là… chuyện gì đang xảy ra vậy….
Vừa đúng lúc này, Cố An Thành bưng đồ ăn đi ra, cô có chút chột dạ, liền xoá bài đăng trên Microblogging đi, xóa xong lại hối hận, mẹ kiếp, mấy người bạn trên mạng khẳng định là càng bám lấy không buông cho xem
Cố An Thành bình tĩnh liếc mắt nhìn Đạt ca Đạt muội đang tình tứ, giống như đã quen rồi vậy, “Ăn cơm thôi.”
“Ồ.”
Cô để điện thoại di động xuống, ngồi vào bàn. Trên bàn những món mặn đơn giản và một món canh, mùi thơm xông vào mũi, khiến cho người ta thèm thuồng, Hà Phỉ Phỉ cắn chiếc đũa, liếc Cố An Thành đang ngồi ở đối diện một cái, nhìn vẻ mặt của anh vẫn hiền lành như vậy......
. “Nhanh ăn đi, còn phải dẫn em tới một nơi nữa.”
Nhớ tới có việc quan trọng, Hà Phỉ Phỉ vội vàng bắt đầu động đũa. Vừa mới bỏ miếng sườn vào trong miệng, cô liền hận không thể nuốt cả lưỡi mình xuống luôn.
Hừ hừ sao lại ăn ngon như vậy!! Anh đã phủ cái gì ở bên ngoài vậy!
Mặc dù Đạt Ca và Đạt Muội thay đổi đủ các tư thế này kia ở trên sàn nhà, nhưng mà không hề ảnh hưởng tới khẩu vị ăn uống của Hà Phỉ Phỉ một chút nào, cô không khách khí vét sạch sẽ đồ ăn, lúc đặt đũa xuống mới nhìn thấy ánh mắt có chút kỳ lạ của Cố An Thành, lúc này cô mới hơi xấu hổ một chút, “Cái đó...... Cơm trưa chưa ăn no, nên hơi đói.”
Cố An Thành thu hồi ánh mắt, để đũa xuống, “Vậy bây giờ đã ăn no chưa?”
“Rồi.”
“Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi, muộn quá thì không tốt lắm.” Nói xong anh liền cầm lấy chiếc áo khoác mặc vào, Hà Phỉ Phỉ chỉ Đạt Ca và Đạt Muôi đang ở dưới đất, “Vậy bọn chúng......”
“Không sao, bọn chúng xong chuyện sẽ tự về ổ ngủ thôi.”
“......”
Không biết vì sao, đoạn đối thoại này luôn có chút cảm giác quỷ dị
Lái xe ra khỏi cửa chính của khu chung cư thì sắc trời đã tối đen rồi. Hà Phỉ Phỉ hỏi Cố An Thành, “Là khách hàng quan trọng và lớn như thế nào, mà phải đi gặp gấp như vậy?” Gần đây cô có nghiên cứu hết các hồ sơ, không có cái nào gấp gáp như vậy, cô cũng không nghĩ ra Cố An Thành muốn đưa cô đi đâu nữa.
“Đến nơi em sẽ biết.”
Cố An Thành lái xe ổn định, Hà Phỉ Phỉ ngồi một lát cảm thấy hơi mệt, nhưng mà bởi vì nhớ lại chuyện hôm trước xảy ra lúc cô ngủ, cho nên cô không dám lơi là chút nào, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thật may là lái xe chỉ hết hơn nửa tiếng là đã tới nơi rồi.
Hà Phỉ Phỉ xuống xe, có chút mờ mịt nhìn vào viện điều dưỡng ở trước mặt, không biết Cố An Thành đưa cô tới nơi này để làm gì.
“Vào đi thôi.”
Quang cảnh trong viện điều dưỡng thanh tịnh, phong cảnh rất dễ chịu, trời vừa tối, những ngọn đèn nhỏ bên những phiến đã ven đường liền đồng loạt sáng lên, cả viện điều dưỡng như chìm trong ánh đèn mông lung, yên tĩnh và yên bình. Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành đi lên con đường đá, thỉnh thoảng sẽ gặp những người bệnh nhân mặc đồng phục màu lam đang đi tới, nhưng mà nhìn tinh thần có vẻ rất sung mãn, không khác gì so với người bình thường, cũng không giống như người bị bệnh.
Hai người vừa đi vào cửa chính, một vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng trắng đi tới tiếp đón, “Cố tiên sinh, anh đã tới rồi à. Vị này là......”
Hà Phỉ Phỉ vừa định nói chuyện, Cố An Thành đã cắt ngang lời của cô, “Đây là bà xã tôi.”
Hà Phỉ Phỉ: “......” Bà xã là cái gì quỷ?! Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn về phía Cố An Thành, Cố An Thành cũng không nhìn cô, Hà Phỉ Phỉ không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ nuốt xuống lời chất vấn sắp buột ra khỏi miệng. Thứ nhất nơi này là viện điều dưỡng, không thích hợp để nói chuyện lớn tiếng với nhau, thứ hai là cô đã đi theo Cố An Thành hơn nửa tháng rồi, biết anh là người nói chuyện luôn đúng mực, anh nói như vậy nhất định là có lý do riêng, làm một người trợ lý có cốt cách, không thể phá hỏng vào lúc này được.
Vì vậy, cô nở nụ cười tươi tắn, “Xin chào, tôi là...... Bà Cố.”
Nghe vậy, đáy mắt của Cố An Thành thoáng xẹt qua một nụ cười không dễ nhìn thấy.
Nét mặt của bác sĩ cứng ngắc lại một chút, sau đó miễn cưỡng cười nói, “À, là như thế này ạ, bởi vì mỗi lần Cố tiên sinh đều tới đây có một mình, cho nên tôi thấy hơi lạ một chút......”
“Bác sĩ Từ, dẫn chúng tôi đi qua đó đi.”
Bác sĩ Từ nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc của mình, khôi phục lại thái độ nghiêm túc như thường ngày, “Mời đi bên này, bệnh tình của dì Chu đã ổn định hơn nhiều rồi, bệnh viện đang giảm lượng thuốc dần dần xuống cho dì ấy rồi, nếu như liều lượng thuốc giảm xuống mà trong ba tháng bệnh của dì không tái phát nữa thì dì có thể về nhà tĩnh dưỡng được rồi, lúc đó bệnh viện sẽ thông báo cho Cố tiên sinh tới đón.”
Vẫn còn đang nói chuyện, bọn họ đã đi tới một gian phòng, bác sĩ Từ gõ cửa, “Dì Chu, Cố tiên sinh tới thăm ngài.”
Rất nhanh, cửa đã được mở ra, lộ ra một khuôn mặt của người phụ nữ trung niên có dấu vết năm tháng khắc sâu.
Hà Phỉ Phỉ giật mình, đây không phải là...... mẹ của Cố An Thành sao? Bởi vì lúc còn đi học cấp ba cô đã đi tìm Cố An Thành nên thường bị mẹ anh bày ra đủ loại vẻ mặt, cho nên cô có ấn tượng khắc sâu với bà ấy.
Chu Như vừa nhìn thấy Cố An Thành, vẻ mặt liền hiện lên sự vui sướng, “Tiểu Thành, con đã tới rồi.”
Bác sĩ từ nhắc nhở thời gian nghỉ ngơi của Chu Như một chút, sau đó xoay người đi mất.
Chu Như vui vẻ ra mặt, “Tiểu Thành, vào đây ngồi đi.” Nói xong, bà dọn dẹp mấy thứ lộn xộn ở trên ghế đi, để chừa chỗ cho bọn họ ngồi.
Hà Phỉ Phỉ có chút do dự, cô không biết vì sao sao Cố An Thành lại muốn dẫn cô đi tới chỗ này, cho nên không đi vào bên trong, lúc này đột nhiên Cố An Thành nắm chặt lấy tay của cô, theo bản năng cô muốn giật ra, nhưng mà anh vẫn không hề nhúc nhích.
Cô nhỏ giọng nói, “Anh làm gì thế? Anh tới thăm mẹ mình, còn kéo tôi tới làm gì?”
Cố An Thành không lên tiếng, lôi kéo cô đi vào trong, ngồi xuống ghế dựa.
Hà Phỉ Phỉ đối mặt với nụ cười hiền lành của Chu Như, như đứng trên đống lửa, trong trí nhớ Chu Như chưa bao giờ có sắc mặt tốt với cô, chứ đừng nói là nở nụ cười.
Chu Như tỉ mỉ quan sát cô, “Tiểu Thành, cô gái này có phải.....? Làm sao mà nhìn lại quen mắt như vậy nhỉ?”
Cố An Thành nắm lấy tay của bà, nghiêm túc nhìn Chu Như, “Mẹ, cô ấy là Hà Phỉ Phỉ, mẹ còn nhớ không?”
Chu Như sững sờ, kinh ngạc nhìn Hà Phỉ Phỉ, sau một lúc mới rụt rụt bả vai, nhỏ giọng trả lời, “Nhớ chứ, nhớ chứ, thì ra các con đều đã lớn như vậy rồi...... Ở chung một chỗ được, Tiểu Thành, cuối cùng mẹ cũng không làm liên luỵ tới con, không khiến cho con bị chậm trễ......”
Chẳng biết tại sao, nghe giọng nói của Chu Như, lỗ mũi của Hà Phỉ Phỉ chợt cảm thấy chua xót.
Cô nhẹ nhàng kéo kéo tay của Cố An Thành hỏi, “Cái gì gọi là...... Liên lụy, làm chậm trễ anh vậy?”
Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí - Chapter 22
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Táo đỏ phố núi
Chu Như lôi kéo tay của hai người, nói thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác, kim đồng hồ đã chỉ tới số chín. Viện điều dưỡng đã có quy định chín giờ rưỡi sẽ phải tắt đèn đi nghỉ, Cố An Thành và Hà Phỉ Phỉ không tiếp tục ở lại nữa, rất nhanh sẽ có y tá tới giục bọn họ rời khỏi.
Đi ra khỏi viện điều dưỡng, gió lạnh thổi vù vù, Hà Phỉ Phỉ lạnh run người. Cố An Thành vòng tay qua, ôm chặt lấy bả vai của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng không hề đẩy anh ra.
Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, nhưng mà cô có cảm giác ấm lên rất nhiều.
Ngồi vào trong xe, Cố An Thành mở máy sưởi lên, sau đó lấy chiếc thảm ở sau xe, đặt vào chân của Hà Phỉ Phỉ.
Hà Phỉ Phỉ do dự một lát, mới hỏi anh, “Sao dì lại ở viện điều dưỡng? Dì ấy…… Bị bệnh sao?”
Cố An Thành khẽ ừ một tiếng, sau đó lặng lẽ bổ sung thêm, “Bệnh tâm thần. Mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có phát bệnh, chỉ lúc ở trong viện điều dưỡng mới có thể ổn định lại.”
Hà Phỉ Phỉ nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp. Nhớ lại nụ cười hiền lành trên khuôn mặt tang thương của bà mới vừa rồi, trong lòng dâng lên niềm chua xót, “Tôi nhớ lúc gặp dì, nhìn dì vẫn rất khoẻ mạnh mà, làm sao lại......”
“Chính trong khoảng thời gian anh thi tốt nghiệp trung học xong, anh mới phát hiện ra thần kinh của bà có vấn đề, hành động cũng có chút thất thường.”
Xe lặng yên không một tiếng động chìm vào trong bóng đêm, đèn đường từng lớp từng lớp chiếu vào trong cửa xe, làm nổi bật lên khoé môi mím chặt và gò má lạnh lùng của Cố An Thành, “Em cũng biết, lúc anh học cấp ba điều kiện kinh tế trong nhà cũng không được tốt lắm, ba anh mất chỉ còn mẹ anh cố gắng gom góp những đồng tiền lương ít ỏi lo cho anh ăn học, áp lực của bà rất lớn, điều mong đợi duy nhất là anh có thể thi đậu đại học. Anh cũng không hiểu sự khó xử của bà, sau khi tốt nghiệp, thì thi vào đại học Hàng Châu, chứ không thi vào đại học Hạ Môn như bà mong muốn. Lúc đó bà ấy rất tức giận cũng rất thất vọng, thường khóc tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, anh cũng cảm thấy rất áy náy, cho nên nhân dịp nghỉ hè đã đi làm thêm ở khắp nơi, hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền phụ giúp trong nhà được một chút.”
Hà Phỉ Phỉ khô khốc hỏi, “Tại sao lại muốn tới Hàng Châu? Điểm của anh hơn hai mươi dư sức vào đại học Hạ Môn......”
Một suy đoán hình thành ở trong đầu, cô không nhịn được có chút mong đợi cậu trả lời của Cố An Thành, nhưng lại có chút sợ hãi.
Cố An Thành không nhìn cô, giọng nói bình thản giống như đang thở dài, “Nếu như không phải đã hứa sau khi thi xong sẽ nói một chuyện với cái kẻ ngốc nào đó, anh làm sao mà ở sau lưng của mẹ anh, lén điền nguyện vọng như vậy.”
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút buồn buồn, cụp mắt xuống nhìn dưới chân của mình, “Vậy...... Sau đó thì sao?”
“Anh đi ra ngoài làm thêm từ sáng tới tối, cho tới một ngày nào đó về tới nhà, mới được thông báo là mẹ anh cầm dao chém người ta, đã bị cảnh sát bắt về đồn.”
Hà Phỉ Phỉ ngây người ra.
Cố An Thành mày nhíu lại, đắm chìm trong trí nhớ, “Sau đó anh mới biết, trải qua một thời gian dài với áp lực nặng nề và buồn phiền đã khiến tinh thần của bà có vấn đề, ôm oán hận ở trong lòng với tất cả mọi người, thật ra bà là một người rất dịu dàng và lương thiện, bấy giờ lại thường xuyên mắng nhiếc người khác, gặp ai cũng nói anh đi Hạ Môn...... Anh cho là bà ấy đang tức giận, nếu như anh phát hiện sự khác thường của bà ấy sớm hơn một chút, có lẽ bà sẽ không bị cưỡng chế nhập viện và cách ly một tháng.”
Nghe Cố An Thành kể lại, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới hiểu, thì ra Chu Như nói qua điện thoại là Cố An Thành đi thi đại học ở Hạ Môn không phải là cố ý muốn gạt cô......
“Phỉ Phỉ, thời gian đó quả thật rất khó khăn. Mỗi ngày anh đều đau khổ tự trách, anh cố gắng đi tìm em, nhưng lại không tìm được, anh không thể làm gì khác hơn là cố gắng dành thời gian đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí. Sau đó cũng tới thời gian được phép đi thăm mẹ của anh, bà đã khóc rất nhiều, một mực lảm nhảm là đã làm hại anh. Sau này từ bác sĩ anh mới biết được, bệnh của mẹ anh chưa xác định được là do di truyền hay là sau này mới bị, cũng có khả năng sẽ di truyền sang cho anh.”
Di truyền...... Thật sự giống như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim của cô, Hà Phỉ Phỉ theo bản năng kéo tay áo của anh lại, tất cả lời nói giống như mắc nghẹn ở cổ họng.
Cố An Thành buông một tay ra, nắm lấy bàn tay cô an ủi, nhiệt độ ấm áp khiến cho sự lo lắng của cô thoáng được thả lỏng hơn một chút. Anh hoàn hảo không chút tổn hại gì ở trước mặt cô, như vậy thì nhất định là không có chuyện gì nữa rồi, đúng không?
Cố An Thành dừng xe lại ở ven đường, trên đường lớn dòng xe chạy nườm nượp, bên trong xe lại yên tĩnh tới mức nghe thấy cả tiếng hít thở.
Anh quay đầu, nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt kia có cái gì đó nặng nề khiến cho tim cũng quặn thắt lại, “Cho nên anh không tiếp tục đi tìm em nữa, Phỉ Phỉ, anh không muốn liên lụy em. Bốn năm học đại học, anh đã đi tới rất nhiều bệnh viện tâm thần, cũng từng điều tra xem người thân bên nhà mẹ anh có ai bị bệnh này không, Phỉ Phỉ, khi đó anh đã chuẩn bị xong để đời này không còn gặp lại em nữa, anh suy nghĩ rất kỹ, nếu như anh thật sự bị di truyền căn bệnh này, anh sẽ dẫn mẹ anh về nhà của ông bà, sau đó ở nhà chăm sóc bà ấy.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh như vậy, giống như là đang nói chuyện của người khác, nhưng mà ai có thể tưởng tượng nổi, khi đó anh đã phải trải qua những khó khăn như thế nào. Hà Phỉ Phỉ cảm thấy chua xót, không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh.
“Điều trị rất nhiều lần, căn bệnh của mẹ anh mới từ từ ổn định lại, bác sĩ cũng đã đưa ra chẩn đoán chính xác về căn bệnh này, bệnh của mẹ anh là bệnh sau này mới phát bệnh chứ không phải bẩm sinh, bệnh phát là do bị ức chế thần kinh lâu ngày. Khi đó đã bốn năm anh chưa từng gặp em, nhưng lại có chút buồn cười là anh lại không dám đi tìm em, bốn năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ, có lẽ em cũng không còn thích anh nữa, có lẽ bên cạnh em đã có người khác, những điều này anh cũng không biết được. Sau này mẹ anh nói anh đi tìm em, anh cũng nghĩ đủ mọi biện pháp, cũng đã từng liên lạc với Hướng Nhuỵ người đã từng rất thân với em, để nghe được tin tức của em, thì lại nhận được tin tức là em đã xuất ngoại.” Nói xong anh cong miệng lên, cười khổ một tiếng, “Nói thật ra thì anh là người được lợi hơn, em chờ anh từ hồi học lớp mười còn anh học lớp mười hai, bốn năm, còn anh chỉ chờ em có hai năm. Hai năm, Phỉ Phỉ, em sống có tốt không?”
Tất cả những lo lắng của nhiều năm đều nói hết ra khỏi miệng, Hà Phỉ Phỉ cũng không còn duy trì được sự bình tĩnh ở bên ngoài nữa, cô che miệng, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, dường như là khóc không thành tiếng, “Tại sao anh lại không nói với em, tại sao anh lại lừa gạt em, anh có biết là mấy năm nay em đã khổ sở như thể nào không, em hận không thể treo anh lên để đánh anh tám trăm lần......”
Cố An Thành khẽ thở dài, ôm cô vào trong lòng mình, nước mắt kia nhanh chóng thấm ướt vai áo của anh, “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này sẽ cho em cơ hội treo anh lên mà đánh.”
Hà Phỉ Phỉ dùng sức đánh vào bụng anh một cái, trút tất cả những uất ức mấy năm nay sang người của anh, “Anh khiến cho em chờ lâu như vậy, không chỉ là bốn năm trời, mà là sáu năm, mỗi ngày em đều đợi anh tới tìm em, nhưng mà cho tới bây giờ anh cũng không tới......”
Cố An Thành cầm tay của cô, nhỏ giọng nói, “Là lỗi của anh, sau này anh sẽ không dám nữa.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười rộ lên, ngay sau đó có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, không dám để cho anh thấy khuôn mặt lem luốc nước mắt của mình, cô lau nước mắt đi, rồi nhanh chóng sưng mặt lên, “Anh giấu giếm em lâu như vậy, em cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh nhanh như vậy đâu!
“Không sao, em muốn tức giận bao lâu thì tức.” Cố An Thành một lần nữa ôm đầu của cô chạm vào cai của mình, khẽ nói, “Nhưng mà đồng ý với anh, quay lại, có được không?”
Trán của Hà Phỉ Phỉ chạm vào vai của anh, chóp mũi có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát khoan khoái của anh, nhớ tới cảm giác trước đây rất lâu rồi. Cô nhắm chặt mắt lại, nén sự chua xót trong lòng lại, “Ngốc thật, em đã quay lại rồi mà.”
Ngu ngốc, em có rời đi lúc nào đâu, rõ ràng là anh đã không tìm được em thôi mà.
Yên lặng ôm nhau một lát, hà Phỉ Phỉ như nhớ ra cái gì đó, lại tránh thoát ra, “Nói mau, anh vốn định nói gì với em?”
Cố An Thành trừng mắt lên nhìn, giống như không hiểu, “Nói gì?”
Hà Phỉ Phỉ cả giận nói, “Đừng giả bộ ngu! Anh đã nói sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ nói với em một chuyện mà, cũng đã kéo dài bao nhiêu năm rồi, anh lại kéo dài nữa đi.”
Cố An Thành khẽ mỉm cười, đôi mắt của anh chứa đầy hình bóng của cô, “Anh muốn nói là, Hà Phỉ Phỉ, thật ra thì em rất ngu ngốc......”
Hà Phỉ Phỉ tức giận tới mức muốn đánh anh, đợi nhiều năm như vậy, chờ tới bây giờ để anh chơi cô như vậy?
“Nhưng mà anh rất thích.” Anh giơ tay ra, khẽ ôm lấy khuôn mặt của cô, sau đó cúi đầu, mũi chạm vào mũi cô dịu dàng nói, “Rất rất thích.”
Hà Phỉ Phỉ im lặng, khẽ thở ra, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, “Vậy...... Sau này em sẽ cố gắng học để thông minh hơn một chút?”
Cố An Thành không khỏi cười cười nói, “Không cần, cứ như vậy đi.” Dù sao cũng không thông minh hơn được bao nhiêu.
Hà Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp, chưa từng có cảm giác như vậy, cả người cũng mềm nhũn ra, càng trở nên tham lam hơi ấm của anh.
“Cố An Thành...... Sau này, em với anh cùng chăm sóc cho dì.”
“Được. Mẹ anh rất thích em… Em sẽ là một người con dâu tốt.”
“......”
Lái xe đến dưới lầu, Hà Phỉ Phỉ không nỡ đi lên, trợn mắt lên nhìn Cố An Thành.
Cố An Thành vươn tay ra, cởi ra dây an toàn của cô ra, nhân tiện khẽ vuốt mái tóc của cô, “Mau về ngủ đi, sáng sớm mai bay rồi.”
“Ồ.” Hà Phỉ Phỉ có chút thất vọng, mới vừa đẩy cửa xe ra thì đột nhiên Cố An Thành lại giữ tay của cô lại, không nói một lời nhào người qua, hôn lên môi cô.
Hà Phỉ Phỉ: “!!!!” Chờ em một chút, em còn chưa chuẩn bị tâm lý cho thật tốt mà!
Hình như Cố An Thành cũng đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, chỉ một đốm lửa nhỏ giờ đã cháy lan ra đồng cỏ, anh nâng mặt của Hà Phỉ Phỉ lên, hôn càng sâu hơn, dường như muốn đoạt hết không khí của cô đi vậy. Môi lưỡi nóng bỏng giao nhau, hơi thở hoà vào nhau, quấn quýt và ngọt ngào.
Anh hôn không biết mệt hết cái hôn này nối tiếp cái hôn kia, giống như là bị nghiện vậy. Hà Phỉ Phỉ đỏ bừng mặt lên, mẹ kiếp, kỹ thuật hôn tốt như vậy, hay là hưởng thụ thêm một lát nữa?
Cuối cùng bị nụ hôn siêu lâu của Cố An Thành làm cho sợ, Hà Phỉ Phỉ vội đẩy người anh ra, “Em phải đi lên rồi...... Không phải nói là ngày mai còn phải bay nữa hay sao......”
Ánh mắt của Cố An Thành tối sẫm lại, cuối cùng gặm thêm mấy cái lên cánh môi ướt át của cô rồi mới thoả hiệp, “Ừ, ngủ sớm một chút.”
Vốn là giọng nói trong trẻo rất dễ nghe nhưng mà bị nhiễm một chút ham muốn mà trở nên khàn khàn, vô cùng hấp dẫn.
Hà Phỉ Phỉ bị anh đầu độc nên trong đầu sinh ra loại ý nghĩ “Ngủ mẹ gì nữa, làm đã rồi lại nói”, sau đó lại bị suy nghĩ này của mình doạ cho sợ, nhanh chóng xuống xe phi lên lầu.
Cố An Thành nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, không nhịn được nở nụ cười, ngay sau đó sờ sờ lên đôi môi của mình, nụ cười lại càng trở nên tươi hơn.