Đã sống hai mươi lăm năm trên đời, Hà Phỉ Phỉ đã từng bị sàm sỡ, quấy rối không phải là ít, thậm chí lúc học cấp ba trên lối đi bộ đã gặp không ít người biến thái, nhưng mà toàn bộ cộng lại cũng không đáng ghét bằng cái tên Chu Trình ở trước mắt này.
Nếu Hướng Nhuỵ đã đưa anh ta về, nói rõ là hai người có ý định phát triển hơn một chút đúng không? Hướng Nhuỵ đang tắm, anh ta lại quay người qua quang minh chính đại trêu chọc cô, cái mặt này ______ cũng quá lớn mật rồi.
Sáng nay cô lại có thể nhìn nhầm, còn cảm thấy người đàn ông này cũng khá tốt, đúng là mắt bị mù.
Chu Trình nhìn thấy cô chăm chú nhìn anh ta mà không nói lời nào, cho là cô đã hiểu ra ý của anh ta và còn ngầm cho phép anh ta nữa,vì vậy anh ta móc cái danh thiếp ra, “Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số điện thoại di động của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.” Nói xong, anh ta cười cười mập mờ với Hà Phỉ Phỉ.
Hà Phỉ Phỉ giật giật mí mắt một cái, đúng lúc này Hướng Nhuỵ mặc áo ngủ đi tới cửa phòng, “Phỉ Phỉ, cậu dọn hành lý đi đâu à?”
Hà Phỉ Phỉ thở dài, “Nhụy à, cái anh Chu này cũng quá nhiệt tình rồi, tuyệt đối không cảm thấy phiền khi mình quấy rầy hai người ở cùng một chỗ, lại còn cố tình nhét danh thiếp vào trong tay của mình, để cho mình có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào, anh ta như vậy khiến mình càng ngại, nên mình định dọn tới nhà Cố An Thành ở một thời gian.”
Động tác lau tóc của Hướng Nhụy từ từ ngừng lại, ánh mắt chuyển sang Chu Trình, hình như không chút để ý nhíu mày, “Thật sao?”
Trên trán Chu Trình chảy vài giọt mồ hôi lạnh, cười khan mấy tiếng, “Hướng Nhụy, em cũng biết anh là nhà thiết kế nội thất mà, ý của em là có thể bạn em cần, thì có thể tới tìm anh. Nhưng mà hình như bạn của em có chút hiểu lầm......”
Hà Phỉ Phỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, “Anh Chu, mới vừa rồi anh không hề nói như vậy, chẳng lẽ anh khen tôi xinh đẹp cũng là giả sao?”
Hướng Nhụy yên lặng nhìn Chu Trình mấy giây, ngay sau đó giọng nói lạnh nhạt vang lên: “ Phỉ Phỉ, cậu cầm hành lý ra bên ngoài chờ mình một lát.”
Hà Phỉ Phỉ sờ lỗ mũi một cái, “Không cần giúp một tay à?”
“Không cần.”
Hà Phỉ Phỉ có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn lập tức ôm đồ đạc của mình đi ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa lại giúp cho Hướng Nhuỵ.
Bên trong yên tĩnh được khoảng ba phút, sau đó bắt đầu vang lên tiếng gào thét đau đớn, còn có cả tiếng đồ đạc rơi xuống đất nữa. Hà Phỉ Phỉ nằm trên ghế sa lon ở phong khách, vừa nghe vừa lướt weibo, khoảng mười phút sau, Chu Trình trốn ra khỏi phòng được, mặt mũi sưng vù lên, anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Hà Phỉ Phỉ một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hướng Nhụy đi ra, ngồi xuống ghế sofa, “Cố An Thành đang ở đâu?”
Hà Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, “Ở dưới lầu chờ mình rồi.”
Hướng Nhụy gật đầu một cái, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho Cố An Thành, “A lô Cố An Thành, có nhìn thấy trên lầu có một người đàn ông mặc áo trắng với vẻ mặt đáng đánh đòn đi xuống không, anh ta vừa mới quấy rối Phỉ Phỉ, tuỳ anh muốn làm gì thì làm.”
Hà Phỉ Phỉ nhìn Hướng Nhụy cúp điện thoại, đưa cho cô ly nước, “Uống nước, bớt giận đi.”
Hướng Nhụy lui về phía sau ngã vào ghế sa lon, thở dài một hơi, “Mình không có tức giận.”
Hà Phỉ Phỉ liếc mắt, “Ở trước mặt mình cần gì phải ra vẻ, cậu từ lúc học trung học tới giờ càng ngày càng coi trọng mặt mũi, mới vừa rồi người đàn ông kia làm như vậy không khác gì tát cho cậu một cái bạt tai, cậu còn không tức giận? Mình thấy cậu còn hận không thể băm vằm người đàn ông kia ra ấy chứ.”
“Muốn cũng không làm được, bây giờ là xã hội hoà bình, mình không muốn vào cục cảnh sát uống nước trà.”
Hà Phỉ Phỉ để ly nước xuống, quay lại ôm chặt lấy cô ấy, qua một lúc lâu mới nói, “Nhuỵ à, thật ra thì cậu không cần cảm thấy cô đơn, không phải mình vẫn luôn ở bên cạnh cậu sao.”
Hướng Nhụy bật cười một tiếng, “Cái con thỏ nhỏ đáng chết này, có bạn trai rồi còn trông nom mình?”
“Mình làm gì có chuyện thấy sắc quên bạn, mình chỉ cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng có bạn trai, mình ở cùng với cậu cũng không thích hợp lắm.” Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, “Nếu không mình sẽ tiếp tục ở với cậu, chờ sau này cậu có bạn trai, mình sẽ lại đi, được không?”
“Được rồi được rồi, nhất định là Cố An Thành khuyến khích cậu chuyển qua bên đó đúng không? Nếu như mình một hai câu đã phá hư đi những cố gắng của anh ấy, không phải anh ấy sẽ hận chết mình à.” Hướng Nhuỵ cười cười, “Tối nay cùng đi uống rượu với mình được không? Hai người chúng ta lâu lắm rồi không đi uống rượu suốt đêm rồi.”
Tâm tình của Hướng Nhụy kém như vậy, tất nhiên là Hà Phỉ Phỉ sẽ không từ chối, “Được.”
Cuối cùng Hà Phỉ Phỉ ném va li hành lý cho Cố An Thành, còn mình thì đi cùng với Hướng Nhuỵ tới quán rượu bên Tây Hồ.
Ngồi ở trong xe, ánh đèn đường và vầng sáng của hoàng hôn hoà nhập vào trong bóng đêm, từng tia sáng chiếu vào trong cửa sổ xe, nhàn nhạt chiếu lên gò má của Hướng Nhuỵ, “Phỉ Phỉ, cậu biết không, thật ra thì có lúc mình rất là hâm mộ cậu.”
Hà Phỉ Phỉ bật cười, “Cậu hâm mộ mình cái gì chứ?”
“Hâm mộ vì cậu có một người yêu như Cố An Thành.”
Nhất thời Hà Phỉ Phỉ không biết nên nói như thế nào nữa.
Trong chớp mắt ánh mắt của Hướng Nhuỵ trở nên mê mang, nhưng mà lại nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo như thường ngày, cô ấy giơ tay ra, xoa xoa đầu của Hà Phỉ Phỉ, “Hãy quý trọng anh ấy, nếu như bỏ qua thì cậu sẽ hối hận, không ai thông cảm cho cậu hết, cậu cũng không có cơ hội gặp lại một lần nữa đâu.”
Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, cô chưa từng thấy trên mặt của Hướng Nhuỵ có sự buồn bã như vậy, trong trí nhớ của cô, Hướng Nhuỵ vẫn luôn là một người mạnh mẽ, cho dù là đối mặt với bao nhiêu khó khăn, cô cũng chưa từng thấy Hướng Nhuỵ hiện ra vẻ uể oải bao giờ.
Đến quán bar mà bọn họ thường hay tới, hiện ra trước mắt là sự xa hoa và truỵ lạc, họ ngồi ở trên quầy bar, giống ý hệt như những lần không vui trước đây, không nói lời nào, chỉ uống cho đầy bụng rượu. Hà Phỉ Phỉ theo trực giác đoán là Hướng Nhuỵ có chuyện gì giấu cô, không muốn nói ra hay không dám nhớ lại, cô không hỏi, cô biết Hướng Nhuỵ sớm muộn gì cũng không nhịn được. Nhìn cô ấy xem ra rất khó chịu, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể oà khóc lên, lúc này Hà Phỉ Phỉ không thể làm gì khác, chỉ có thể trầm mặc cùng với cô ấy.
Viên đá trôi nổi trong ly rượu màu đỏ, Hướng Nhuỵ lắc lắc ly rượu mấy cái, sau đó một hớp uống hết cả ly rượu lạnh lẽo đó. Hà Phỉ Phỉ lặng lẽ nhìn cô ấy, một lát sau Hướng Nhuỵ bị sặc ho mấy cái, trong đôi mắt đã ngân ngấn nước mặt, lúc này mới siết chặt tay áo của Hà Phỉ Phỉ, “Tại sao anh ấy lại không chịu quay lại tìm mình? Mình hối hận, mình thật sự hối hận......”
Anh ấy......? Hà Phỉ Phỉ sửng sốt một chút, sau đó vươn tay ra ôm lấy Hướng Nhụy, Hướng Nhụy vùi mặt nằm ở trên đầu vai của cô, rốt cuộc cũng oà khóc lên, “Phỉ Phỉ, có phải mình không đủ tốt không? Nếu không tại sao anh ấy lại không hề nhớ tới mình, anh ấy đã rất lâu, rất lâu rồi không hề liên lạc với mình.”
Hà Phỉ Phỉ không đoán ra được người trong miệng của Hướng Nhuỵ là người nào, vì cô và Hướng Nhuỵ cũng đã ở cách xa nhau hai năm, bên cạnh cô ấy xuất hiện một người mà cô không biết, cũng là chuyện bình thường, “Không có, cậu rất tốt, cậu cũng hối hận rồi, vậy sao không đi tìm anh ta, mà lại hành hạ mình như vậy, cái người này thông minh như vậy, làm sao lại không nhìn ra được con người của Chu Trình chứ, tại sao còn đưa anh ta về nhà?”
Trong giọng nói của Hướng Nhụy có chút nghẹn ngào, “Mình hành hạ bản thân mình như thế nào, anh ấy cũng sẽ không biết, Phỉ Phỉ, mình chỉ muốn quên anh ấy đi thôi......”
Hà Phỉ Phỉ thở dài, “Hướng Nhụy, mình chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ vấp ngã trên con đường tình cảm, có những chuyện còn khó khăn hơn như vậy nhiều, cậu cũng có thể vượt qua được, lần này cũng dứt khoát một chút, coi như cắt đi miếng thịt thối rữa, vứt đi, có được không?”
Hướng Nhụy cứ như vậy lẳng lặng nằm trên bả vai của cô, đang lúc Hà Phỉ Phỉ cho là cô ấy đã ngủ rồi, thì đột nhiên cô ấy lại nhỏ giọng nói, “Nếu như miếng thịt thối rữa đó là ở trong tim, vậy phải cắt như thế nào? Phỉ Phỉ, cho nên mình mới nói mình hâm mộ cậu... Cố An Thành chờ cậu lâu như vậy, cũng sẵn lòng đồng ý chờ cậu, nhưng mà không phải tất cả mọi người đều giống nhau, luôn có những người bạc tình, luôn có những người vô tình.”
“Trên thế giới này làm có nhiều duyên phận như vậy chứ, chẳng qua là chỉ có một bên tình nguyện thôi.”
Đêm khuya, Cố An Thành lái xe tới đón họ về nhà. Hướng Nhụy nằm ở hàng ghế ngồi phía sau, đây là lần đầu tiên Hà Phỉ Phỉ thấy cô ấy say bí tỉ như vậy, trước kia cho dù có uống nhiều hơn đi nữa, cô ấy cũng sẽ đảm bảo cho mình đủ tỉnh táo, phòng ngừa có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Hà Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Hướng Nhụy một lát, sau đó thở dài.
Cố An Thành nhẹ giọng hỏi, “Hai người bọn em nói chuyện cái gì? Tại sao mặt mày lại ủ ê như vậy?”
Hà Phỉ Phỉ do dự một lát, “Hai năm trước Hướng Nhụy có bạn trai à? Hai người làm cùng công ty, phải biết chứ?”
Cố An Thành suy nghĩ một chút, “Hình như là có. Là một nhân viên bình thường, anh có nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau mấy lần, không bao lâu thì không thấy nữa.”
“Vậy anh biết nguyên nhân bọn họ chia tay không?”
“Anh cũng không có hỏi, nhưng mà nghe những nhân viên cấp dưới nói chuyện phiếm có nhắc tới, nhà của người đàn ông kia có chút chuyện, muốn Hướng Nhuỵ và anh ta về làm việc cùng với ông bà, Hướng Nhuỵ không chịu, cho nên đã chia tay.”
“......”
Hà Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Hướng Nhụy trên mặt nước mắt vẫn còn chưa khô, trong lòng vừa thương vừa tức giận. Tội gì vì một người không biết quý trọng cô ấy mà phải để cho mình phải chịu khổ như vậy? Cô ấy là một người thông minh như vậy, tại sao với chuyện của mình lại trở nên hồ đồ như vậy.
“Cố An Thành, lúc em với anh yêu nhau, có phải em cũng ngớ ngẩn như vậy không?”
Cố An Thành nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói, “Phỉ Phỉ, em không giống như vậy. Hướng Nhuỵ chẳng qua là gặp không đúng người, anh sẽ không để cho em phải chịu uất ức như vậy.”
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ vừa chua xót lại vừa ấm áp, Cố An Thành đưa một tay ra nắm lấy tay của cô, bàn tay kia ấm áp và chắc chắn, chỉ nắm tay đơn giản như vậy thôi, nhưng hình như không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
Cô đã may mắn biết bao nhiêu, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đã yêu rất đúng người, cuối cùng có thể nắm tay anh, thì tất cả những sóng gió và những ngăn trở phải trải qua cũng chỉ là nhất thời, gió vừa thổi lên đã tan biến, mưa bão đi qua chỉ còn lại trời quang mây tạnh.
“Đúng rồi, anh đã gặp người đàn ông kia rồi sao?”
“Gặp rồi.”
“Anh có xử lý anh ta không?”
Cố An Thành liếc cô một cái, “Anh giống như một người chuyên đi trừng trị người khác sao? Cùng lắm thì anh chỉ bảo Đạt Ca giải quyết lên giày của anh ta một chút thôi.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười một tiếng, “À, em nhớ ra rồi, em còn có danh thiếp của người đàn ông kia, phải để cho đội quân rùa con rùa cháu, cả họ rùa của em trừng trị anh ta thật tốt mới được.”
Cô tiện tay tìm một trang web có nhiều bạn bè nhất, sau đó đăng phương thức liên lạc của Chu Trình lên, nghĩ tới chuyện mỗi ngày Chu Trình nhận được biết bao nhiêu là cuộc điện thoại quấy rối, bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ.