Gần tới cuối năm, công việc trong công ty cũng không còn nhiều như trước kia nữa, số lần Hà Phỉ Phỉ đi tới câu lạc bộ cũng từ từ tăng lên, có lúc cô sẽ đi cùng với Cố An Thành, vì có lúc anh bận vẽ bản thảo, cho nên đa số là Hướng Nhụy đi cùng với cô.
Trải qua vô số lần huấn luyện cực kỳ tàn ác của Cố An Thành, cuối cùng Hà Phỉ Phỉ cũng đã biết bơi, nhưng mà vẫn cần phải tập luyện nhiều, sức khỏe cũng không được tốt, chỉ bơi được ba mươi mét đã bắt đầu đuối sức. Cố An Thành cũng nói hơi của cô quá ngắn, cố ý tìm một ngày nào đó, không làm bất cứ chuyện gì hết, chỉ chuyên tâm huấn luyện hô hấp cho cô, về phần huấn luyện như thế nào...... Hà Phỉ Phỉ không muốn nói tới 【 mỉm cười 】
Đi tới câu lạc bộ nhiều lần, Hà Phỉ Phỉ và Fitch cũng dần dần trở nên thân thiết hơn. Tính tình của Fitch vui vẻ cởi mở, thái độ đối với người khác rất nhiệt tình, những người tới đây tập đều muốn nói chuyện phiếm với anh ta, Hà Phỉ Phỉ cũng không ngoại lệ, mỗi lần đều bị anh ta chọc cho cười ha ha. Mối quan hệ dần dần thân thiết hơn, nên Hà Phỉ Phỉ biết được một chuyện —— Fitch đã từng theo đuổi Hướng Nhụy hơn nửa năm.
Lúc vừa mới biết cô có chút kinh ngạc, cô đoán là Fitch có thích Hướng Nhụy, nhưng không ngờ lại có thể theo đuổi tận nửa năm. Cái con nhỏ Hướng Nhụy này cũng thật là, tại sao lại giấu cô chuyện này chứ, lần trước Hà Phỉ Phỉ có hỏi cô ấy là có phải Fitch có tình cảm với cô ấy không, thì cô ấy lại mặt không đỏ tim không đập mạnh phủ nhận ngay.
Hà Phỉ Phỉ lại nhớ tới những lời nói lảm nhảm của Hướng Nhụy sau khi uống rượu say ở trong quán bar lần đó, khẽ thở dài một cái ở trong lòng.
“Hướng Nhụy vẫn luôn không thể hiện ra điều gì à?”
Fitch nhìn Hướng Nhụy đang ở trên bờ hồ làm động tác khởi động, lắc đầu một cái, dùng nụ cười để che giấu đi sự mất mát, “Chúng tôi quen biết nhau đã hai năm rồi, trước kia cứ nửa tháng thì cô ấy sẽ tới đây để bơi, nhưng sau khi tôi tỏ tình với cô ấy xong, thì nửa năm cô ấy cũng không tới, cho tới mới đây cô ấy đi tới đây cùng cô. Tôi hiểu ý của cô ấy, cho nên vẫn làm như đã quên chuyện trước đây, bây giờ chỉ làm bạn bình thường với cô ấy, tôi đã thỏa mãn rồi.”
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút chua xót, không biết là đau lòng cho Hướng Nhụy hay là đau lòng cho Fitch. Chuyện này là đau khổ nhất trên đời này, nhưng mà cưỡng cầu cũng không được, Hướng Nhụy cũng vậy, mà Fitch cũng thế.
Tối đó đi ăn cơm tối ở bên ngoài cùng với Hướng Nhụy, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được hỏi, “Hướng Nhụy, cậu cảm thấy Fitch như thế nào?”
Hướng Nhụy liếc mắt nhìn cô một cái, vừa nhúng thịt dê vừa hời hợt hỏi, “Sao vậy, cậu muốn hồng hạnh vượt tường à? Cố An Thành có biết chuyện này không?”
“Đang nói nghiêm túc đấy.”
“Fitch hả...... Là một người rất tốt, đối xử với người khác cũng không tệ, tính tình cũng được.”
Hà Phỉ Phỉ nâng cằm lên, “Chỉ như vậy?”
Giọng điệu của Hướng Nhụy vẫn bình thản như cũ, nhưng lại có hàm ý sâu xa, “Chỉ có như vậy thôi.”
Hà Phỉ Phỉ thở dài, “Nhụy à, cậu không thể suy nghĩ một chút sao? Cậu thật sự định sẽ cô đơn một mình như vậy sao?”
“Có gì là không tốt đâu? Mình trên không phải nuôi người già, dưới không phải nuôi trẻ nhỏ, tiền kiếm được đủ cho mình hưởng thụ, mình cảm thấy như vậy rất tốt.”
Hà Phỉ Phỉ nhíu mày, “Cậu thật sự coi mình là bạn thì hãy tâm sự với mình, có chuyện gì cũng đừng cố nén lại, không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Hướng Nhụy dừng lại, một lát sau thả đũa xuống, nhìn Hà Phỉ Phỉ, “Phỉ Phỉ, Fitch rất tốt, nhưng mà không phải là người mà mình muốn, mình quý mến anh ta, muốn làm bạn với anh ta, nhưng mà đôi khi con người ta chính là như vậy, cho dù chết cũng không chịu thỏa hiệp, cho dù là ngõ cụt vẫn cứ đâm đầu vào. Mình cho rằng cậu sẽ hiểu được cảm giác của mình, cậu đã nhiều lần khóc lóc nói với mình, đời này sẽ không bao giờ nghĩ tới Cố An Thành nữa, nhưng kết quả thì sao? Nhiều năm như vậy, mình không tin là cậu chưa từng gặp người đàn ông tốt nào theo đuổi cậu, nhưng mà cậu vẫn không thỏa hiệp, không phải sao? Nếu như cậu ôm lấy suy nghĩ, “À, dù sao thì người này cũng không tồi, cứ thử xem có thích hợp không”, thì bây giờ cậu và Cố An Thành có thể ở cùng một chỗ với nhau sao? Đồng ý, tới bây giờ mình vẫn luôn cô đơn một mình, nhưng mà những người tới sau không làm cho mình có cảm giác giống như anh ấy.”
Hà Phỉ Phỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau giữa hơi nóng mờ mịt của nồi lầu, một lúc lâu sau, Hà Phỉ Phỉ khẽ mở miệng, “Mình cũng cho là mình đã quên được Cố An Thành rồi, mình không chờ anh ấy nữa, chẳng qua là mình không gặp được người mà mình yêu thôi, nhưng mà sự thật là, Hướng Nhụy, mình cũng không lừa dối được bản thân mình.”
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, bữa ăn này không khí trầm lặng một cách khác thường.
Đi ra cửa chính, gió lạnh ban đêm thổi tới, lạnh lẽo tới tận xương.
Thành phố này giống như có vô số chấm nhỏ ánh đèn điện lóe lên ở trên những con đường, ánh sáng mờ ảo bao phủ cả thành phố, sáng như ban ngày.
Hai người đi ở đầu đường, màn hình led ở tòa nhà đối diện đang chiếu quảng cáo, trên lối đi bộ người đến người đi, dòng xe dưới lòng đường chạy tấp nập.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, người đi đường rối rít đi qua đường, đột nhiên Hướng Nhụy nắm tay của Hà Phỉ Phỉ thật chặt, “Phỉ Phỉ, tại sao cậu lại về nước?”
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, im lặng một lúc, cô cầm lấy tay của Hướng Nhụy, “Bởi vì mình chưa thật sự hết hy vọng, cho dù mình có lừa mình dối người như thế nào, mình cũng muốn lấy dũng khí thử một lần nữa, dù kết quả có khiến mình khổ sở muốn chết đi chăng nữa.”
Trong đôi mắt của Hướng Nhụy hình như có chút ướt át, dưới ánh đèn mơ hồ, có hiện lên ngân ngấn nước mắt. Cô cúi mắt xuống, một lát sau, cô cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười, khiến cho Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn thấy Hướng Nhụy của thời cấp ba trong ký ức, một Hướng Nhụy không sợ trời, không sợ đất, “Con nhỏ này bị dồn tới đường cùng còn có dũng khí như vậy, tại sao mình lại có thể để cậu xem thường được chứ?”
Hà Phỉ Phỉ còn đang ngây người ra, khi phản ứng lại thì Hướng Nhụy đã bắt một chiếc taxi, “Này này này, cậu đi đâu vậy?”
Hướng Nhụy mở cửa xe, “Ga phía Đông.”
Cô tùy ý vẫy tay với Hà Phỉ Phỉ, “Coi như mình đang nổi điên thôi.”
Xe taxi đi mất. Hà Phỉ Phỉ đứng tại chỗ, sau một lúc không nhịn được nở một nụ cười tươi tắn.
Trên đời này có lẽ có những người cả đời không gặp được tình yên, cứ như vậy mà sống hết đời, có những người may mắn gặp được, vậy thì tại sao lại muốn ôm hận mãi trong lòng? Kết quả có lẽ là vui mừng, có lẽ là đau buồn, nhưng mà vẫn tốt hơn là không đạt được điều gì.
Lần này Hướng Nhụy đi thì đi luôn mấy ngày, Hà Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho cô ấy, muốn hỏi cô ấy khi nào thì về Hàng Châu, dù sao cũng sắp bước sang năm mới rồi, ông Hà bảo gọi Hướng Nhụy qua nhà cô đón giao thừa. Hướng Nhụy trả lời lại, không có cách nào về Hàng Châu đón năm mới được, Hà Phỉ Phỉ nghe giọng của cô ấy không có gì khác thường, nên cũng yên tâm.
Mấy ngày trước khi giao thừa, ông Hà gọi điện giục cô về nhà, Hà Phỉ Phỉ không muốn để Cố An Thành ở lại công ty một mình, cho nên đành phải kéo dài thời gian. Năm mới họ hàng tới nhà rất nhiều, mấy ngày đó Hà Phỉ Phỉ đừng mong ra khỏi nhà, đã quen lúc nào cũng có thể nhìn thấy mặt của Cố An Thành, giờ đột nhiên phải xa cách mấy ngày, trong lòng cô không nỡ rời xa.
Ngày hai mươi tám, thật sự không thể kéo dài nổi nữa, Hà Phỉ Phỉ thu dọn đồ đạc rồi đặt ở công ty, sau đó bị Cố An Thành kéo vào phòng làm việc. Bây giờ mọi người trong công ty đều đã nghỉ, cho nên hai người cũng không ngần ngại nữa, Cố An Thành ôm Hà Phỉ Phỉ lên trên bàn làm việc, sau đó nới lỏng cà vạt, giữ chặt đầu của cô bắt đầu hôn.
Cứ tưởng chỉ một chút thôi.
Đúng lúc hai người đang ý loạn tình mê, yêu thương xoa xoa bồi dưỡng tình cảm, thì đột nhiên cánh cửa phòng làm việc lạch cạch một tiếng, rồi được mở ra.
Lúc Hà Phỉ Phỉ mơ màng liếc nhìn về nơi phát ra tiếng động, đối mặt với ánh mắt của người mới tới, nhất thời cả người trở nên cứng đờ lại.
Mẹ, mẹ nó, là ông Hà!! Sao ông ấy lại tới!!
Hiển nhiên là ông Hà bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ, ông nhanh chóng sưng mặt lên, ném lại một câu, “Sửa sang một chút rồi đi ra” sau đó nghiêng đầu đi.
Hà Phỉ Phỉ sửng sốt thật lâu, vẻ mặt lo lắng, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu tan đẩy Cố An Thành một cái, “Bị ba em phát hiện......”
Cố An Thành chỉ kinh ngạc một lúc ngắn ngủi rồi lại khôi phục sự tỉnh táo như thường, anh cẩn thận cài nút áo cho Hà Phỉ Phỉ xong, chỉnh trang lại cho Hà Phỉ Phỉ, “Không sao, sớm muộn gì cũng phải nói cho chủ tịch Hà biết, em không cần phải lo lắng, để anh giải thích với chủ tịch Hà.”
Hà Phỉ Phỉ liếc mắt, “Em là con gái của ông ấy, ông ấy cũng sẽ không làm gì em được, anh tự lo cho bản thân mình trước đi, khẳng định là bây giờ trong lòng ông ấy đang suy nghĩ, ‘Thằng nhóc con này, mình giao con gái cho cậu ta dạy dỗ, kết quả là cậu ta lại lừa gạt con gái mình lên giường’.”
Cố An Thành vuốt vuốt mái tóc rối của cô, “Anh không sợ.”
Hai người sửa soạn xong rồi đi ra khỏi phòng làm việc, ông Hà ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt nghiêm lại, “Tới đây ngồi.”
Hai người đi tới ngồi đối diện với ông Hà, đột nhiên ông Hà phất phất tay với Hà Phỉ Phỉ, “Con đi ra bên ngoài chờ đi, đợi tới lúc về nhà sẽ dạy dỗ lại con.”
Hà Phỉ Phỉ vừa muốn nói chuyện, Cố An Thành lại nhéo lòng bàn tay của cô, sau đó cho cô một ánh mắt yên tâm. Hà Phỉ Phỉ lầm bầm một câu, có chút thấp thỏm nhìn ông Hà, rồi sau đó xoay đầu đi ra.
Thời gian chờ đợi khá lâu, Hà Phỉ Phỉ uống hết hai ly cà phê thì Cố An Thành và ông Hà mới một trước một sau đi ra. Ông Hà đi lại trước mặt cô, nặng nề hừ một tiếng, “Đi về nhà với ba!”
Hà Phỉ Phỉ nhìn về phía Cố An Thành, có chút không tình không nguyện nói, “Ba......”
Ông Hà trừng cô, “Ba còn chưa trị tội của con, nếu con còn không về nhà, ba sẽ nói chuyện này cho mẹ con, xem mẹ con mắng con như thế nào!”
“......”
Cố An Thành tiến lên một bước, “Chủ tịch Hà, cho cháu nói chuyện riêng với Phỉ Phỉ mấy câu, được không ạ?”
Ông Hà không nói gì, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người một lượt, sau đó đi ra.
Hà Phỉ Phỉ liền vội vàng hỏi anh, “Ba em nói gì? Chẳng lẽ ông ấy không để cho anh dạy em nữa?”
Cố An Thành cười cười an ủi cô, “Đừng lo lắng, anh đã giải thích rõ chuyện của chúng ta, chủ tịch Hà không hề tức giận.”
“Vậy thì tốt......” Từ trước đến giờ ông Hà vẫn rất cưng chiều cô, từ lúc cô trở về bên cạnh bọn họ, ông Hà chưa bao giờ nổi giận với cô, có lẽ là đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên tạm thời không tiếp nhận nổi thôi.
“Em đi về nhà ăn tết với chủ tịch Hà đi, chuyện này sang năm chúng ta lại nói tiếp.”
Hà Phỉ Phỉ ôm rồi cọ cọ vào anh một lúc lâu, “Vậy anh nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Hai người bịn rịn một lát, Hà Phỉ Phỉ mới lưu luyến đi theo ông Hà về nhà, trên đường ông Hà vẫn luôn nghiêm mặt lại, Hà Phỉ Phỉ đi lại gần rồi cười cười với ông, nhưng ông cũng không đáp lại, động một chút là hừ mũi. Mấy lần như vậy Hà Phỉ Phỉ cũng tức giận, “Ba và mẹ không phải suốt ngày thấy con không ai thèm lấy liền sắp xếp cho con đi xem mắt sao? Cố An Thành là một người tốt như vậy, lúc nào ba cũng khen anh ấy, vậy thì bây giờ còn bất mãn cái gì chứ.”’
Không khí trở nên lạnh nhạt.
Ông Hà thấy con gái tức giận, thì hơi do dự một chút, vươn tay ra kéo áo của Hà Phỉ Phỉ, “Con gái, giận à?”
Hà Phỉ Phỉ hừ một tiếng, quay đầu đi.
Ông Hà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thở dài, “Không phải là ba bất mãn, Tiểu Cố là người rất tốt. Nhưng mà con có yêu đương thì cũng thôi đi, sao lại có nhà mà không về chứ, cũng đã sắp sang năm mới rồi, mẹ con vẫn hay lẩm bẩm, năm mới chính là thời gian mọi người trong gia đình sum vầy đông đủ, mà con nhất định không chịu trở về, trong lòng ba mẹ sao không gấp được.”
Hà Phỉ Phỉ mềm lòng xuống, mơ hồ có chút áy náy, cô khoác vào cánh tay của ông Hà, nhỏ giọng nói xin lỗi, “Ba, con xin lỗi, con nên về nhà từ mấy ngày trước để chơi với ba mẹ.”
“Sau này biết đường quay về là được rồi, con gái lớn không giữ được, sau này thời gian ở bên cạnh ba mẹ càng lúc càng ít.” Ông Hà vỗ vỗ tay của Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ nghe vậy, chóp mũi chua xót, không biết nên nói gì, cho nên cô không nói tiếp.
Sau khi về đến nhà, ông Hà cũng không nhắc chuyện này với bà Hà. Người một nhà vui vui vẻ vẻ ăn bữa cơm tối, Hà Phỉ Phỉ nhìn khuôn mặt đã lưu lại dấu vết năm tháng của ba mẹ, lại nhớ tới những lời nói của ông Hà lúc trên xe, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Người ta luôn ít nhẫn nại với người thân thiết của mình nhất, Hà Phỉ Phỉ chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, ba mẹ cô cũng sắp già đi. Cô nhanh chóng thu lại những cảm xúc khiến cho người ta đau lòng này lại, sau khi ăn tối xong, cô ngồi nói chuyện phiếm với bà Hà trên ghế sa lon. Tâm trạng của cô không còn thắc thỏm như lúc xế chiều nữa, mà bình tĩnh nói chuyện của mình và Cố An Thành với bà Hà.
Bà Hà xác định nhiều lần xong thì cười cười vui mừng, “Tốt quá, con có thể ở cùng một chỗ với người con yêu thật lòng, so với chuyện ba mẹ sắp xếp thì tốt hơn nhiều. Lúc nào mời cậu ấy tới nhà làm khách đi, lần trước mẹ không nhìn cậu ấy kỹ, lần này phải nghiêm túc nghiên cứu mới được.”
Hà Phỉ Phỉ nháy mắt với bà mấy cái, “Ánh mắt con gái của mẹ rất tốt, mẹ nhất định sẽ hài lòng hơn cả con.”
Hà phu nhân cười, “Không biết xấu hổ.”
Hà Phỉ Phỉ: “...... Mẹ ba chữ này mẹ học được ở đâu?”
“Trên web chứ đâu.”
“Mẹ cũng chơi weibo?”
“Ừ. Mẹ cũng biết một chút.”
“...... Ví dụ như?”
“Đi chết đi.”
“......”
# ấm áp chỉ đúng ba giây #
“Đúng rồi, Phỉ Phỉ, weibo của con tên gì? Để mẹ theo dõi con.”
Bà Hà mở weibo ra, Hà Phỉ Phỉ nhìn lướt qua, lúc nhìn thấy tên tài khoản của bà thì cằm cô suýt rớt xuống đất.
“Mẹ, mẹ mẹ mẹ là ‘Cúc Hoa biến thành hoa hướng dương’?!”
Bà Hà gật đầu, “Đúng vậy, con xem, mẹ con có hơn năm trăm ngàn người theo dõi đó.”
Hà Phỉ Phỉ căng cứng mặt lại, lại nói tới cái tài khoản “Cúc hoa biến thành hoa hướng dương”, cô đúng là có ấn tượng, lúc có tên trên danh sách hot trong hai mươi bốn giờ, cô cảm thấy cái tên này thật là độc, nhấn vào xem, thì thấy hay hay, cô tiện tay bấm theo dõi luôn.
Không ngờ......
Hà Phỉ Phỉ khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy thê giới quan của mình vỡ ra thành từng mảnh, “Mẹ, mẹ có biết cúc hoa có ý nghĩa là gì không......”
Bà Hà ngơ ngác, “Cúc hoa không phải là cúc hoa sao?”
“......” Hà Phỉ Phỉ thở dốc một hơi, “Vậy sao mẹ lại lấy cái tên như vậy?”
“À, mẹ nhìn thấy trên web, cho nên mẹ mượn cái tên này luôn. Có gì không đúng à?”
Hà Phỉ Phỉ: Quả thật, cái tên này của mẹ đúng là rất độc【 Hình động vẫy tay 】 không ngờ mẹ là một phu nhân nhà giàu không đứng đắn như vậy【 Hình động vẫy tay 】
Editor: Táo đỏ phố núi
Sau khi ký hợp đồng xuất bản xong, Cố An Thành bắt đầu ngày đêm đẩy mạnh tiến độ vẽ manga, ban đầu anh vốn cập nhật mỗi tuần một chương, nhưng mà sau này đã đáp ứng với nhà xuất bản là không được cập nhật những phần sau lên web nữa, những người hâm mộ cũng không có bất kỳ phản ứng oán trách nào, mà ngược lại còn rất kích động.
Mẹ nó, mẹ nó tôi không nhìn nhầm đấy chứ, manga mà cũng xuất bản sao!?!?!?
Mẹ nó nhìn kỹ hơn càng thấy không thể tin được, là sách chữ và sách tranh cùng xuất bản sao? Mẹ nó! Hợp thể lại à!! Hội Thím Kiều cũng không thể ngờ được đời này lại có thể được ăn viên kẹo đường này, chết cũng không tiếc!!!!!!
Lão Vương sát vách tên gọi là Bát Bát, Vương Bát, xin hỏi giờ phút này có phải cô đang nhéo lỗ tai của Kiều Hoa để hỏi mối quan hệ của anh ấy với Thím ba là gì không【doge】
Ngày ký tặng sách nhất định tôi sẽ đi!!! Tôi ở Hàng Châu nè!!!! Vì để được nhìn thấy Kiều Hoa và Thím ba cùng ngồi ký tặng sách, có trốn học tôi cũng sẽ đi xem!!!!!
Kiều Hoa không cập nhật lên web cũng không sao, chúng tôi có thể trực tiếp tới mua sách, anh hãy để thời gian để sinh hoạt ban đêm với Vương Bát đi【 mỉm cười 】
Vương bát còn ba mươi giây nữa là đạt tới cao trào, mời Kiều Hoa chuẩn bị chạy trốn đi【doge】
Kiều Hoa không cần sợ hãi, tiếp tục nhào lên, chặn miệng của Vương Bát lại, xem cô ấy nói thế nào【 mỉm cười 】
Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát, vị kia nói là chặn miệng của Vương Bát lại, để tôi tới giúp, dù sao tôi đối với Vương Bát cũng là tình yêu đích thực【 mỉm cười 】
Cố An Thành vẽ ở thư phòng, Hà Phỉ Phỉ thì ngồi ở trên ghế salon trong thư phòng cùng anh.
Cô đang xem phim truyền hình, đột nhiên có một tin nhắn hiện lên, cô liền tạm dừng phim lại để đọc tin nhắn trong nhóm.
A Đại: ha ha ha ha ha ha nhà sau của Kiều Hoa bị cháy rồi sao!! Cừu non Vương Bát mau ra đâu, đã tới thời điểm để cậu thể hiện năng lực chiến đấu của mình rồi!!
Vương Bát Chi Khí: cái gì cháy
A Đại: cậu không biết đúng không, Kiều Hoa muốn cùng xuất bản truyện 《xxxx》với người viết truyện là Thím Ba, tháng năm này còn đi ký tặng sách bán ra nữa!【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: À, cái này mình biết rồi
Lão xuân: chậc chậc,Vương Bát, lòng dạ của cô cũng thật là rộng lượng, cô không hề lo lắng một chút nào sao, nếu như dáng dấp của Thím Ba kia không tệ, nói không chừng Kiều Hoa lại chạy theo người ta, để xem lúc đó cô khóc như thế nào
A Đại: ha ha hắc hắc, anh có kinh nghiệm quá nhỉ
Lão xuân: không, anh chỉ khuyên Vương Bát như vậy thôi, đừng lôi anh vào, tính tự chủ của anh rất tốt
A Đại: nhưng mà Vương Bát à, Lão Xuân nói cũng rất có lý, vị kia nhà cô tốt như vậy, nếu như vị tác giả kia có tâm tư không đứng đắn, củi khô gặp lửa mạnh, bùng cháy lên thì làm thế nào?
Lão xuân: đúng vậy, có câu nói, vợ lớn không bằng vợ nhỏ, vợ nhỏ không bằng lén lút đi chơi gái, nói cho cùng nửa thân dưới của đàn ông đều là thú vật, cẩn thận thì vẫn hơn【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: hai người nói đi đâu vậy, chỉ là cùng tới ký tặng sách bán ra thôi làm gì mà hai người nói quá lên như vậy【 mỉm cười 】
Lão xuân: ôi Kiều Hoa có một cô vợ hiểu được lễ nghĩa như cô, đúng là phúc ba đời.
A Đại: anh nói chuyện cho rõ ràng, có ý gì đây?
Lão xuân đã xóa một tin nhắn
Lão xuân: anh chưa nói gì hết
Hai người này một người xướng một người họa, làm như là vợ chồng vậy, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cười một tiếng, đột nhiên cô muốn biết phản ứng của bọn họ khi biết cô là Thím Ba
Vương Bát Chi Khí: thật ra thì......
A Đại: thật ra thì cái gì? Mẹ nó không phải Kiều Hoa đã lén lút đi ăn vụng chứ! Lên đi… Vương Bát! Chặt đứt Tiểu Kiều Hoa!
Lão xuân: chậc chậc
Vương Bát Chi Khí: thật ra thì mình chính là Thím Ba ha ha ha ha ha ha 【 cười cry】
A Đại:...... Con nhỏ này đừng nói lung tung
Lão xuân: ha ha ha ha ha ha chuyện này thật sự rất buồn cười, rất buồn cười
Vương Bát Chi Khí: (‵o′) mình nói thật mà! Mình dùng bản lĩnh của Kiều Hoa để thề, nếu như mình có nói dối nửa lời, thì anh ấy sẽ bị bất lực【 mỉm cười 】
Lão xuân: ha ha ha ha ha ha ha cái này ác độc quá rồi, ác độc quá rồi
A Đại: đã chụp màn hình rồi, đợi khi nào Kiều Hoa lên thì gửi cho anh ấy xem. Bây giờ nội bộ không ngừng mâu thuẫn, trước nhà đã bị nước lũ dâng lên rồi
Hà Phỉ Phỉ thấy bọn họ không tin, dứt khoát vào trang web bằng nick phụ, cắt một bức hình, sau đó up lên.
Vương Bát Chi Khí: đây là tài khoản phụ, bây giờ đã tin chưa【 mỉm cười 】
Lão xuân:......
A Đại:......
Có lẽ do quá khiếp sợ, cho nên hai người kia một lúc lâu cũng không nói chuyện, qua mấy phút sau, một lần nữa tin nhắn mới được gửi tới.
A Đại: mẹ nó, cậu giỏi thật đấy!! Thế giới của mình sụp đổ rồi!!!!
Lão xuân: mẹ nó, cừu non Vương Bát, cô che giấu giỏi thật 【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: quá khen quá khen
A Đại: Kiều Hoa có biết chuyện này hay không?
Vương Bát Chi Khí: anh ấy đã biết lâu rồi.
A Đại: đột nhiên xuất hiện một đôi ân ái, quả thật mình không chịu được nữa rồi, mình muốn đeo kính đen
Vương Bát Chi Khí: hắc hắc, cậu có thể đi tìm Lão Xuân để hắc hắc he he mà
Lão xuân: (/w/) khách quan, mời em ~
A Đại: cút! Mau cút!
Cười đùa một lúc xong, Hà Phỉ Phỉ nhớ tới còn một chuyện, vì vậy hỏi bọn họ.
Vương Bát Chi Khí: đúng rồi, ca khúc hợp ca mùa xuân đó hai người có tham gia hay không?
A Đại: tham gia chứ, tại sao lại không tham gia, nhân tiện dắt Lão Xuân đi giao lưu với quần chúng nhân dân luôn
Lão xuân: Gâu gâu
Vương Bát Chi Khí: chỉ biết ân ái với nhau, đừng bắt nạt mình bây giờ chỉ có một mình【 mỉm cười 】
A Đại: ha ha ha, Kiều Hoa bận vẽ gấp bản thảo hả? Vậy hai người có muốn tham gia hay không
Vương Bát Chi Khí: mình rất muốn, nhưng mà hình như Kiều Hoa không thích lắm _(:ゝ∠)_ có khả năng là vì anh ấy không muốn lộ diện, nhưng cũng có khả năng giọng hát của anh ấy khiến cho người ta chạy mất dép, cho nên không muốn mất mặt
A Đại: Vương Bát, mình phải dạy dỗ cho cậu một trận thôi, người xưa từng nói, lấy chồng thì phải theo chồng, Kiều Hoa không muốn lộ diện thì cậu cũng đừng ép buộc anh ấy có đúng không, vậy nên hai người đừng tham gia nữa.
Vương Bát Chi Khí: 【 Hình động vẫy tay 】có phải cậu đang nghĩ nếu như bọn mình không tham gia thì cậu bớt đi một đối thủ tranh giành một vạn tệ với cậu không, mẹ kiếp, đã có một ông chồng nhiều tiền như vậy rồi, cậu còn để ý chút tiền đó, là có ý gì! Mình đã nhìn thấu âm đo của cậu rồi【 mỉm cười 】
A Đại:...... đen tối
Lão xuân:...... Ôi trời, sau đột nhiên lại nói tới chuyện này, người ta có chút ngượng ngùng đây nè
Vương Bát Chi Khí: Tôi đang bực mình!!!! Đánh sai chữ!!!! Là âm mưu quỷ kế! Âm! Mưu! Quỷ! Kế!!!! Đánh chữ có chút nhầm lẫn!!! Tôi vẫn là một đứa nhỏ rất trong sáng!!!!
A Đại: nghẹn lời, yên lặng một chút, đôi mắt và tâm linh của tôi đã bị ô nhiễm rồi
Vương Bát Chi Khí: gửi cho Kiều Hoa để lấy bằng chứng chứng minh sự trong sạch!!!
Nói xong, cô liền gửi đăng những tấm hình mà cô chụp lúc nhàm chán lên. Gương mặt của Cố An Thành, và hình Đạt ca ngã chổng vó lên để lộ cái bụng, bên cạnh còn để dòng chữ: Khang bận rộn, Bắc vác súng tới gặp.
Lão xuân: không nhịn được...... Ba Đạt, Lão Cố, mau ra đây mà xem cô dâu nhỏ của anh đã làm chuyện gì sau lưng anh nè, tôi cũng không nhịn nổi nữa rồi【 mỉm cười 】
Ánh mắt của Hà Phỉ Phỉ liếc thấy Cố An Thành cầm điện thoại di động lên, vội vàng chạy qua đoạt lấy điện thoại di động, “Cái đó...... Cũng mười hai giờ rồi, sao còn chưa đi ngủ?”
Ánh mắt của Cố An Thành quét qua điện thoại kia, “Em đi ngủ trước đi.”
“Em ở lại cùng anh một lát nữa.” Hà Phỉ Phỉ cười khan mấy tiếng, siết chặt điện thoại di động của anh rồi trở lại ghế sa lon, lúc này mới thở dài một hơi.
Dám làm không dám chịu, cô thừa nhận t. t
Cố An Thành nhìn đồng hồ trên tay một chút, thấy thời gian quả thật đã trễ, “Em cũng đã ngáp ngủ rồi, đi vào ngủ trước đi, anh còn phải vẽ một lát nữa.”
Trước kia có một mình anh vẫn thức tới hai ba giờ sáng...... Nghĩ như vậy, Hà Phỉ Phỉ không có nhịn được mà cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng hỏi anh, “Tại sao trước đây anh lại nghĩ tới chuyện vẽ tranh manga cho em. Lúc đó anh đã biết em là Thím Ba rồi đúng không?”
Cố An Thành cũng không dừng bút lại, giọng nói nhẹ nhàng như gió, “Đúng là có biết, nếu không thì anh sẽ không tốn nhiều công sức cho một người xa lạ như vậy. Còn tại sao lại nghĩ tới vẽ manga...... Phỉ Phỉ, anh chỉ là hy vọng em có thể kiên trì, đừng bỏ cuộc.”
Hà Phỉ Phỉ sững sờ.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn là người không kiên trì được quá ba phút, từ trước tới giờ những chuyện khiến cho cô kiên trì không nhiều lắm, Cố An Thành là một, viết văn là hai. Mặc dù cô có thể kiên trì viết văn, cũng là do có anh khích lệ
“...... Cám ơn.”
“Không cần cám ơn anh.” Anh lạnh nhạt nói, “Dù sao thì anh cũng có chút lòng riêng, lúc đó, anh không có cách nào đến gần em, chỉ có thể từ từ dò xét như vậy.”
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được có chút chua xót trong lòng, “Tại sao anh không trực tiếp đi tìm em, nói rõ ràng tất cả?”
Cố An Thành yên lặng một lát, “Có lẽ là do anh sợ.”
“Sợ cái gì?”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô thật lâu, “Sợ bên cạnh em đã có người khác rồi, nếu như anh nhìn thấy cảnh tượng đó, thì anh không biết làm sao để tỉnh táo lại.”
Hà Phỉ Phỉ giật mình, đi tới, cúi người xuống ôm lấy anh từ phía sau, cái trán tì lên bả vai của anh, nhỏ giọng nói, “Sẽ không đâu.”
Cố An Thành đưa tay xoa xoa tóc của cô, vào lúc hai người đang ngọt ngào dựa sát vào nhau thì đột nhiên Cố An Thành nhanh như tia chớp cướp điện thoại di động ở trên tay của cô về. Hà Phỉ Phỉ tức giận tới mức dậm chân, “Anh… Tại sao anh lại có thể làm như vậy, đang yên đang lành sao lại kích động như vậy chứ!!”
Một tay Cố An Thành giữ chặt hông của Hà Phỉ Phỉ, một tay giơ điện thoại di động lên thật cao, rồi nhanh chóng đọc xong tin nhắn nhóm. Cuối cùng anh để điện thoại xuống, nheo mắt lại nhìn Hà Phỉ Phỉ, “Bất lực, hả?”
Hà Phỉ Phỉ uất ức giống như cô dâu nhỏ, “Em không hề nói dối mà, cho nên sẽ không thể thành sự thật được......”
Cố An Thành nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, “Có phải em rất tò mò không?”
Hà Phỉ Phỉ không tự chủ được liếc mắt nhìn về chỗ nào đó của anh, rồi giống như bị phỏng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, “Không, một chút cũng không hề tò mò......”
Bàn tay nắm eo cô của Cố An Thành bắt đầu xiết chặt, Hà Phỉ Phỉ trợn mắt lên, đôi mắt anh dường như sâu thẳm hơn, bên trong có một vòng xoáy nhỏ, có thể cuốn người ta vào trong đó.
Đột nhiên, anh ôm ngang Hà Phỉ Phỉ lên, cảm giác bị mất trọng lực khiến Hà Phỉ Phỉ sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm chặt lấy cổ của anh, “Anh định làm gì vậy, tại sao đột nhiên lại ôm em lên?”
Khóe môi của Cố An Thành khẽ cong lên, thốt ra hai chữ, “Đi ngủ.”
“Đi ngủ? Không phải anh nói còn phải vẽ một lát nữa sao, một lát thì em có thể chờ anh.” Hà Phỉ Phỉ đắn đo suy nghĩ một chút, Cố An Thành cũng không nói gì, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
“Nói đúng ra không phải là đi ngủ.” Đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, giống như có thể khiến người ta chết đuối trong đó, sau đó ghé sát lại bên tai cô, dùng giọng điệu bỡn cợt nói, “Không phải là đi ngủ, mà là ngủ em.”
Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí - Chapter 38
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Táo đỏ phố núi
Gần tới cuối năm, công việc trong công ty cũng không còn nhiều như trước kia nữa, số lần Hà Phỉ Phỉ đi tới câu lạc bộ cũng từ từ tăng lên, có lúc cô sẽ đi cùng với Cố An Thành, vì có lúc anh bận vẽ bản thảo, cho nên đa số là Hướng Nhụy đi cùng với cô.
Trải qua vô số lần huấn luyện cực kỳ tàn ác của Cố An Thành, cuối cùng Hà Phỉ Phỉ cũng đã biết bơi, nhưng mà vẫn cần phải tập luyện nhiều, sức khỏe cũng không được tốt, chỉ bơi được ba mươi mét đã bắt đầu đuối sức. Cố An Thành cũng nói hơi của cô quá ngắn, cố ý tìm một ngày nào đó, không làm bất cứ chuyện gì hết, chỉ chuyên tâm huấn luyện hô hấp cho cô, về phần huấn luyện như thế nào...... Hà Phỉ Phỉ không muốn nói tới 【 mỉm cười 】
Đi tới câu lạc bộ nhiều lần, Hà Phỉ Phỉ và Fitch cũng dần dần trở nên thân thiết hơn. Tính tình của Fitch vui vẻ cởi mở, thái độ đối với người khác rất nhiệt tình, những người tới đây tập đều muốn nói chuyện phiếm với anh ta, Hà Phỉ Phỉ cũng không ngoại lệ, mỗi lần đều bị anh ta chọc cho cười ha ha. Mối quan hệ dần dần thân thiết hơn, nên Hà Phỉ Phỉ biết được một chuyện —— Fitch đã từng theo đuổi Hướng Nhụy hơn nửa năm.
Lúc vừa mới biết cô có chút kinh ngạc, cô đoán là Fitch có thích Hướng Nhụy, nhưng không ngờ lại có thể theo đuổi tận nửa năm. Cái con nhỏ Hướng Nhụy này cũng thật là, tại sao lại giấu cô chuyện này chứ, lần trước Hà Phỉ Phỉ có hỏi cô ấy là có phải Fitch có tình cảm với cô ấy không, thì cô ấy lại mặt không đỏ tim không đập mạnh phủ nhận ngay.
Hà Phỉ Phỉ lại nhớ tới những lời nói lảm nhảm của Hướng Nhụy sau khi uống rượu say ở trong quán bar lần đó, khẽ thở dài một cái ở trong lòng.
“Hướng Nhụy vẫn luôn không thể hiện ra điều gì à?”
Fitch nhìn Hướng Nhụy đang ở trên bờ hồ làm động tác khởi động, lắc đầu một cái, dùng nụ cười để che giấu đi sự mất mát, “Chúng tôi quen biết nhau đã hai năm rồi, trước kia cứ nửa tháng thì cô ấy sẽ tới đây để bơi, nhưng sau khi tôi tỏ tình với cô ấy xong, thì nửa năm cô ấy cũng không tới, cho tới mới đây cô ấy đi tới đây cùng cô. Tôi hiểu ý của cô ấy, cho nên vẫn làm như đã quên chuyện trước đây, bây giờ chỉ làm bạn bình thường với cô ấy, tôi đã thỏa mãn rồi.”
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút chua xót, không biết là đau lòng cho Hướng Nhụy hay là đau lòng cho Fitch. Chuyện này là đau khổ nhất trên đời này, nhưng mà cưỡng cầu cũng không được, Hướng Nhụy cũng vậy, mà Fitch cũng thế.
Tối đó đi ăn cơm tối ở bên ngoài cùng với Hướng Nhụy, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được hỏi, “Hướng Nhụy, cậu cảm thấy Fitch như thế nào?”
Hướng Nhụy liếc mắt nhìn cô một cái, vừa nhúng thịt dê vừa hời hợt hỏi, “Sao vậy, cậu muốn hồng hạnh vượt tường à? Cố An Thành có biết chuyện này không?”
“Đang nói nghiêm túc đấy.”
“Fitch hả...... Là một người rất tốt, đối xử với người khác cũng không tệ, tính tình cũng được.”
Hà Phỉ Phỉ nâng cằm lên, “Chỉ như vậy?”
Giọng điệu của Hướng Nhụy vẫn bình thản như cũ, nhưng lại có hàm ý sâu xa, “Chỉ có như vậy thôi.”
Hà Phỉ Phỉ thở dài, “Nhụy à, cậu không thể suy nghĩ một chút sao? Cậu thật sự định sẽ cô đơn một mình như vậy sao?”
“Có gì là không tốt đâu? Mình trên không phải nuôi người già, dưới không phải nuôi trẻ nhỏ, tiền kiếm được đủ cho mình hưởng thụ, mình cảm thấy như vậy rất tốt.”
Hà Phỉ Phỉ nhíu mày, “Cậu thật sự coi mình là bạn thì hãy tâm sự với mình, có chuyện gì cũng đừng cố nén lại, không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Hướng Nhụy dừng lại, một lát sau thả đũa xuống, nhìn Hà Phỉ Phỉ, “Phỉ Phỉ, Fitch rất tốt, nhưng mà không phải là người mà mình muốn, mình quý mến anh ta, muốn làm bạn với anh ta, nhưng mà đôi khi con người ta chính là như vậy, cho dù chết cũng không chịu thỏa hiệp, cho dù là ngõ cụt vẫn cứ đâm đầu vào. Mình cho rằng cậu sẽ hiểu được cảm giác của mình, cậu đã nhiều lần khóc lóc nói với mình, đời này sẽ không bao giờ nghĩ tới Cố An Thành nữa, nhưng kết quả thì sao? Nhiều năm như vậy, mình không tin là cậu chưa từng gặp người đàn ông tốt nào theo đuổi cậu, nhưng mà cậu vẫn không thỏa hiệp, không phải sao? Nếu như cậu ôm lấy suy nghĩ, “À, dù sao thì người này cũng không tồi, cứ thử xem có thích hợp không”, thì bây giờ cậu và Cố An Thành có thể ở cùng một chỗ với nhau sao? Đồng ý, tới bây giờ mình vẫn luôn cô đơn một mình, nhưng mà những người tới sau không làm cho mình có cảm giác giống như anh ấy.”
Hà Phỉ Phỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau giữa hơi nóng mờ mịt của nồi lầu, một lúc lâu sau, Hà Phỉ Phỉ khẽ mở miệng, “Mình cũng cho là mình đã quên được Cố An Thành rồi, mình không chờ anh ấy nữa, chẳng qua là mình không gặp được người mà mình yêu thôi, nhưng mà sự thật là, Hướng Nhụy, mình cũng không lừa dối được bản thân mình.”
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, bữa ăn này không khí trầm lặng một cách khác thường.
Đi ra cửa chính, gió lạnh ban đêm thổi tới, lạnh lẽo tới tận xương.
Thành phố này giống như có vô số chấm nhỏ ánh đèn điện lóe lên ở trên những con đường, ánh sáng mờ ảo bao phủ cả thành phố, sáng như ban ngày.
Hai người đi ở đầu đường, màn hình led ở tòa nhà đối diện đang chiếu quảng cáo, trên lối đi bộ người đến người đi, dòng xe dưới lòng đường chạy tấp nập.
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, người đi đường rối rít đi qua đường, đột nhiên Hướng Nhụy nắm tay của Hà Phỉ Phỉ thật chặt, “Phỉ Phỉ, tại sao cậu lại về nước?”
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, im lặng một lúc, cô cầm lấy tay của Hướng Nhụy, “Bởi vì mình chưa thật sự hết hy vọng, cho dù mình có lừa mình dối người như thế nào, mình cũng muốn lấy dũng khí thử một lần nữa, dù kết quả có khiến mình khổ sở muốn chết đi chăng nữa.”
Trong đôi mắt của Hướng Nhụy hình như có chút ướt át, dưới ánh đèn mơ hồ, có hiện lên ngân ngấn nước mắt. Cô cúi mắt xuống, một lát sau, cô cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười, khiến cho Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn thấy Hướng Nhụy của thời cấp ba trong ký ức, một Hướng Nhụy không sợ trời, không sợ đất, “Con nhỏ này bị dồn tới đường cùng còn có dũng khí như vậy, tại sao mình lại có thể để cậu xem thường được chứ?”
Hà Phỉ Phỉ còn đang ngây người ra, khi phản ứng lại thì Hướng Nhụy đã bắt một chiếc taxi, “Này này này, cậu đi đâu vậy?”
Hướng Nhụy mở cửa xe, “Ga phía Đông.”
Cô tùy ý vẫy tay với Hà Phỉ Phỉ, “Coi như mình đang nổi điên thôi.”
Xe taxi đi mất. Hà Phỉ Phỉ đứng tại chỗ, sau một lúc không nhịn được nở một nụ cười tươi tắn.
Trên đời này có lẽ có những người cả đời không gặp được tình yên, cứ như vậy mà sống hết đời, có những người may mắn gặp được, vậy thì tại sao lại muốn ôm hận mãi trong lòng? Kết quả có lẽ là vui mừng, có lẽ là đau buồn, nhưng mà vẫn tốt hơn là không đạt được điều gì.
Lần này Hướng Nhụy đi thì đi luôn mấy ngày, Hà Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho cô ấy, muốn hỏi cô ấy khi nào thì về Hàng Châu, dù sao cũng sắp bước sang năm mới rồi, ông Hà bảo gọi Hướng Nhụy qua nhà cô đón giao thừa. Hướng Nhụy trả lời lại, không có cách nào về Hàng Châu đón năm mới được, Hà Phỉ Phỉ nghe giọng của cô ấy không có gì khác thường, nên cũng yên tâm.
Mấy ngày trước khi giao thừa, ông Hà gọi điện giục cô về nhà, Hà Phỉ Phỉ không muốn để Cố An Thành ở lại công ty một mình, cho nên đành phải kéo dài thời gian. Năm mới họ hàng tới nhà rất nhiều, mấy ngày đó Hà Phỉ Phỉ đừng mong ra khỏi nhà, đã quen lúc nào cũng có thể nhìn thấy mặt của Cố An Thành, giờ đột nhiên phải xa cách mấy ngày, trong lòng cô không nỡ rời xa.
Ngày hai mươi tám, thật sự không thể kéo dài nổi nữa, Hà Phỉ Phỉ thu dọn đồ đạc rồi đặt ở công ty, sau đó bị Cố An Thành kéo vào phòng làm việc. Bây giờ mọi người trong công ty đều đã nghỉ, cho nên hai người cũng không ngần ngại nữa, Cố An Thành ôm Hà Phỉ Phỉ lên trên bàn làm việc, sau đó nới lỏng cà vạt, giữ chặt đầu của cô bắt đầu hôn.
Cứ tưởng chỉ một chút thôi.
Đúng lúc hai người đang ý loạn tình mê, yêu thương xoa xoa bồi dưỡng tình cảm, thì đột nhiên cánh cửa phòng làm việc lạch cạch một tiếng, rồi được mở ra.
Lúc Hà Phỉ Phỉ mơ màng liếc nhìn về nơi phát ra tiếng động, đối mặt với ánh mắt của người mới tới, nhất thời cả người trở nên cứng đờ lại.
Mẹ, mẹ nó, là ông Hà!! Sao ông ấy lại tới!!
Hiển nhiên là ông Hà bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ, ông nhanh chóng sưng mặt lên, ném lại một câu, “Sửa sang một chút rồi đi ra” sau đó nghiêng đầu đi.
Hà Phỉ Phỉ sửng sốt thật lâu, vẻ mặt lo lắng, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu tan đẩy Cố An Thành một cái, “Bị ba em phát hiện......”
Cố An Thành chỉ kinh ngạc một lúc ngắn ngủi rồi lại khôi phục sự tỉnh táo như thường, anh cẩn thận cài nút áo cho Hà Phỉ Phỉ xong, chỉnh trang lại cho Hà Phỉ Phỉ, “Không sao, sớm muộn gì cũng phải nói cho chủ tịch Hà biết, em không cần phải lo lắng, để anh giải thích với chủ tịch Hà.”
Hà Phỉ Phỉ liếc mắt, “Em là con gái của ông ấy, ông ấy cũng sẽ không làm gì em được, anh tự lo cho bản thân mình trước đi, khẳng định là bây giờ trong lòng ông ấy đang suy nghĩ, ‘Thằng nhóc con này, mình giao con gái cho cậu ta dạy dỗ, kết quả là cậu ta lại lừa gạt con gái mình lên giường’.”
Cố An Thành vuốt vuốt mái tóc rối của cô, “Anh không sợ.”
Hai người sửa soạn xong rồi đi ra khỏi phòng làm việc, ông Hà ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt nghiêm lại, “Tới đây ngồi.”
Hai người đi tới ngồi đối diện với ông Hà, đột nhiên ông Hà phất phất tay với Hà Phỉ Phỉ, “Con đi ra bên ngoài chờ đi, đợi tới lúc về nhà sẽ dạy dỗ lại con.”
Hà Phỉ Phỉ vừa muốn nói chuyện, Cố An Thành lại nhéo lòng bàn tay của cô, sau đó cho cô một ánh mắt yên tâm. Hà Phỉ Phỉ lầm bầm một câu, có chút thấp thỏm nhìn ông Hà, rồi sau đó xoay đầu đi ra.
Thời gian chờ đợi khá lâu, Hà Phỉ Phỉ uống hết hai ly cà phê thì Cố An Thành và ông Hà mới một trước một sau đi ra. Ông Hà đi lại trước mặt cô, nặng nề hừ một tiếng, “Đi về nhà với ba!”
Hà Phỉ Phỉ nhìn về phía Cố An Thành, có chút không tình không nguyện nói, “Ba......”
Ông Hà trừng cô, “Ba còn chưa trị tội của con, nếu con còn không về nhà, ba sẽ nói chuyện này cho mẹ con, xem mẹ con mắng con như thế nào!”
“......”
Cố An Thành tiến lên một bước, “Chủ tịch Hà, cho cháu nói chuyện riêng với Phỉ Phỉ mấy câu, được không ạ?”
Ông Hà không nói gì, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người một lượt, sau đó đi ra.
Hà Phỉ Phỉ liền vội vàng hỏi anh, “Ba em nói gì? Chẳng lẽ ông ấy không để cho anh dạy em nữa?”
Cố An Thành cười cười an ủi cô, “Đừng lo lắng, anh đã giải thích rõ chuyện của chúng ta, chủ tịch Hà không hề tức giận.”
“Vậy thì tốt......” Từ trước đến giờ ông Hà vẫn rất cưng chiều cô, từ lúc cô trở về bên cạnh bọn họ, ông Hà chưa bao giờ nổi giận với cô, có lẽ là đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên tạm thời không tiếp nhận nổi thôi.
“Em đi về nhà ăn tết với chủ tịch Hà đi, chuyện này sang năm chúng ta lại nói tiếp.”
Hà Phỉ Phỉ ôm rồi cọ cọ vào anh một lúc lâu, “Vậy anh nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Hai người bịn rịn một lát, Hà Phỉ Phỉ mới lưu luyến đi theo ông Hà về nhà, trên đường ông Hà vẫn luôn nghiêm mặt lại, Hà Phỉ Phỉ đi lại gần rồi cười cười với ông, nhưng ông cũng không đáp lại, động một chút là hừ mũi. Mấy lần như vậy Hà Phỉ Phỉ cũng tức giận, “Ba và mẹ không phải suốt ngày thấy con không ai thèm lấy liền sắp xếp cho con đi xem mắt sao? Cố An Thành là một người tốt như vậy, lúc nào ba cũng khen anh ấy, vậy thì bây giờ còn bất mãn cái gì chứ.”’
Không khí trở nên lạnh nhạt.
Ông Hà thấy con gái tức giận, thì hơi do dự một chút, vươn tay ra kéo áo của Hà Phỉ Phỉ, “Con gái, giận à?”
Hà Phỉ Phỉ hừ một tiếng, quay đầu đi.
Ông Hà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thở dài, “Không phải là ba bất mãn, Tiểu Cố là người rất tốt. Nhưng mà con có yêu đương thì cũng thôi đi, sao lại có nhà mà không về chứ, cũng đã sắp sang năm mới rồi, mẹ con vẫn hay lẩm bẩm, năm mới chính là thời gian mọi người trong gia đình sum vầy đông đủ, mà con nhất định không chịu trở về, trong lòng ba mẹ sao không gấp được.”
Hà Phỉ Phỉ mềm lòng xuống, mơ hồ có chút áy náy, cô khoác vào cánh tay của ông Hà, nhỏ giọng nói xin lỗi, “Ba, con xin lỗi, con nên về nhà từ mấy ngày trước để chơi với ba mẹ.”
“Sau này biết đường quay về là được rồi, con gái lớn không giữ được, sau này thời gian ở bên cạnh ba mẹ càng lúc càng ít.” Ông Hà vỗ vỗ tay của Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ nghe vậy, chóp mũi chua xót, không biết nên nói gì, cho nên cô không nói tiếp.
Sau khi về đến nhà, ông Hà cũng không nhắc chuyện này với bà Hà. Người một nhà vui vui vẻ vẻ ăn bữa cơm tối, Hà Phỉ Phỉ nhìn khuôn mặt đã lưu lại dấu vết năm tháng của ba mẹ, lại nhớ tới những lời nói của ông Hà lúc trên xe, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Người ta luôn ít nhẫn nại với người thân thiết của mình nhất, Hà Phỉ Phỉ chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, ba mẹ cô cũng sắp già đi. Cô nhanh chóng thu lại những cảm xúc khiến cho người ta đau lòng này lại, sau khi ăn tối xong, cô ngồi nói chuyện phiếm với bà Hà trên ghế sa lon. Tâm trạng của cô không còn thắc thỏm như lúc xế chiều nữa, mà bình tĩnh nói chuyện của mình và Cố An Thành với bà Hà.
Bà Hà xác định nhiều lần xong thì cười cười vui mừng, “Tốt quá, con có thể ở cùng một chỗ với người con yêu thật lòng, so với chuyện ba mẹ sắp xếp thì tốt hơn nhiều. Lúc nào mời cậu ấy tới nhà làm khách đi, lần trước mẹ không nhìn cậu ấy kỹ, lần này phải nghiêm túc nghiên cứu mới được.”
Hà Phỉ Phỉ nháy mắt với bà mấy cái, “Ánh mắt con gái của mẹ rất tốt, mẹ nhất định sẽ hài lòng hơn cả con.”
Hà phu nhân cười, “Không biết xấu hổ.”
Hà Phỉ Phỉ: “...... Mẹ ba chữ này mẹ học được ở đâu?”
“Trên web chứ đâu.”
“Mẹ cũng chơi weibo?”
“Ừ. Mẹ cũng biết một chút.”
“...... Ví dụ như?”
“Đi chết đi.”
“......”
# ấm áp chỉ đúng ba giây #
“Đúng rồi, Phỉ Phỉ, weibo của con tên gì? Để mẹ theo dõi con.”
Bà Hà mở weibo ra, Hà Phỉ Phỉ nhìn lướt qua, lúc nhìn thấy tên tài khoản của bà thì cằm cô suýt rớt xuống đất.
“Mẹ, mẹ mẹ mẹ là ‘Cúc Hoa biến thành hoa hướng dương’?!”
Bà Hà gật đầu, “Đúng vậy, con xem, mẹ con có hơn năm trăm ngàn người theo dõi đó.”
Hà Phỉ Phỉ căng cứng mặt lại, lại nói tới cái tài khoản “Cúc hoa biến thành hoa hướng dương”, cô đúng là có ấn tượng, lúc có tên trên danh sách hot trong hai mươi bốn giờ, cô cảm thấy cái tên này thật là độc, nhấn vào xem, thì thấy hay hay, cô tiện tay bấm theo dõi luôn.
Không ngờ......
Hà Phỉ Phỉ khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy thê giới quan của mình vỡ ra thành từng mảnh, “Mẹ, mẹ có biết cúc hoa có ý nghĩa là gì không......”
Bà Hà ngơ ngác, “Cúc hoa không phải là cúc hoa sao?”
“......” Hà Phỉ Phỉ thở dốc một hơi, “Vậy sao mẹ lại lấy cái tên như vậy?”
“À, mẹ nhìn thấy trên web, cho nên mẹ mượn cái tên này luôn. Có gì không đúng à?”
Hà Phỉ Phỉ: Quả thật, cái tên này của mẹ đúng là rất độc【 Hình động vẫy tay 】 không ngờ mẹ là một phu nhân nhà giàu không đứng đắn như vậy【 Hình động vẫy tay 】