Vân Tranh nghiến răng nghiến lợi, lại mắc mưu lão hòa thượng này rồi, nhưng y có chuyện còn tò mò hơn: - Hả, hòa thượng còn tới chùa người ta hóa duyên à? Phật môn thật lắm chuyện lạ.
- Năm Tường Phù, Duyên Mỹ thiền sư chủ trì Chiêu Giác tự, dùng năm trời tiến hành tu sửa toàn diện, điện đường phòng ốc lên tới gian, xây đại hùng bảo điện, xây Phạm đường, La Hán đường, không cái nào không đẹp đẽ tuyệt luân, nay đã thành Xuyên Tây đệ nhất tự. Xây dựng như thế tất nhiên tài lực hao hết, phải vươn tay ra với đệ tử bản tông, vì xa hoa, vì duy trì thể diện của thiền tông ở Xuyên Tây mà khiến chúng đệ tử thắt lưng buộc bụng, khổ thay!
Vân Tranh vỗ vai Ngũ Câu an ủi, không sát muối vào nỗi đau của ông ta thêm nữa, chuyện Phật môn, cũng không muốn nhiều lời làm gì, bảo Hàm Ngưu mang lễ vật vào trong.
- Thịt khô đâu?
Đó là câu đầu tiên của Bành Lễ tiên sinh khi nhìn thấy Vân Tranh, Hàm Ngư nơm nớp lo sợ mang giỏ trúc đựng thịt sấy khô phủ lụa đỏ lên, mời ông cụ xem.
Bành Lễ tiên sinh ngửi mấy cái, vô cùng hài lòng, sai lão bộc đem nấu, thấy Vân Tranh ngây ra đó, vỗ vai y: - Thời điểm phù hợp thì cần lễ số phù hợp, thế này là đủ rồi, ta nhận đứa đệ tử ngươi, còn không mau mau pha trà cho vi sư.
Vân Tranh thoáng ngỡ ngàng rồi cười toét miệng, nhận người thầy thế này là chuẩn rồi, phàm là bậc đại nho như ông cụ đã không còn chú trọng những thứ bề ngoài nữa. Ông cụ lời nói ôn hòa, tính cách cởi mở, đúng là người thầy tốt, còn không tranh thủ bợ đít thì mình đúng là không biết tốt xấu.
Bảo Huệ Quả đưa đám Tịch Nhục đi chơi trong chùa, tự mình lấy bếp lò, đồ pha trà trên xe trâu xuống, từng công đoạn nấu nước, rửa dụng cụ, nghiền trà đều chuyên tâm cẩn thận, nói: - Học vấn trong trà đạo rất sâu xa, học sinh chỉ học được chút vỏ bề ngoài, làm tiên sinh chê cười rồi.
Bành Lễ cười: - Trong đạo pha trà, riêng chữ "khiết" là ngươi đã không thua kém ai rồi.
Vân Tranh quỳ xuống dâng trà bái sư, Bành Lễ tiên sinh nhận chén trà nhấp một ngụm, tới đây là nghi lễ chính thức hoàn thành, xác lập quan hệ hai bên.
Ngũ Câu cười lớn: - Bành Lễ lão nhi, đứa đệ tử này khi gặp khó khăn có thể phái nó đi ứng đối, lúc rảnh rỗi có thể làm bạn ngao du sơn lâm, khi cần tranh danh đoạt lợi lấy ra khoe khoang, tuyệt nhất là khi hết tiền thì thoải mái lấy mà dùng không lo. Ài, tiếc là y không chịu làm hòa thượng, nếu không chẳng tới phần ông.
- Thứ hòa thượng rượu thịt thì sao dạy ra được người tốt, đừng làm hỏng đệ tử người ta. Vân Tranh, ta hỏi ngươi ba việc, phải trả lời đúng lòng.
Thấy tiên sinh trang trọng như thế, Vân Tranh chỉnh lại y phục, chắp tay nói: - Tiên sinh cứ hỏi, học sinh biết sao nói vậy.
- Tín ngôn bất mỹ, mỹ ngôn bất tín. Tri giả bất bác, bác giả bất tri. Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện. Ngươi có giữ được không?
Đây là một đoạn ở Đạo Đức Kinh, ý là lời nói chân thật thì không hoa mỹ, lời nói hoa mĩ thì không chân thật. Người thiện thì không cần phải biện giải, người nào phải biện giải cho mình là người không thiện, Bành Lễ tiên sinh muốn mình nghe lọt lời nói thật nghịch tai, phân biệt được thiện ác, lập tức lớn giọng đáp: - Được ạ.
Bành lễ gật đầu, tiếp tục hỏi: - Thiên chi đạo, lợi nhi bất hại ; thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh, ngươi giữ được không?
Thánh nhân không tích trữ. Càng vì người, mình càng có. Càng cho người mình càng thêm nhiều. Đạo trời lợi mà không hại. Đạo thánh nhân làm mà không tranh, tức là muốn mình học tập đại tự nhiên, làm việc tốt, không làm việc xấu, Vân Tranh tiếp tục đáp to: - Được ạ. Nhưng thầm thêm một câu, chỉ cần không ai chọc vào mình.
- Ngươi tuân thủ được hai điều trên thì vi sư không cầu gì thêm nữa, điều thứ ba đợi khi xuất sư ta sẽ hỏi. Mùng năm tháng tư năm sau tới Cẩm Giang thư viện của ta học, không được trì hoãn, học cho tốt, bốn năm cho ngươi xuất sư.
Vân Tranh mừng lắm, thế là y chính thức tiến vào quần thể người đọc sách rồi, bốn năm sau dựa theo tuổi tác của thân thể này thì mình , vừa vặn tới Biện Lương thử xem có thể được xướng tên ở Đông Hoa môn không?
Giờ thành đệ tử của người ta rồi, cho nên khi Bành Lễ tiên sinh và Ngũ Câu hòa thượng ăn thịt uống rượu, Vân Tranh phải đứng hầu hạ, Ngũ Câu cố tình báo thù sai khiến Vân Tranh như chong chóng.
Món ăn của Vân gia lền lượt đưa lên, Ngũ Câu ăn tới tay chân mồm mép toàn mỡ màng, hài lòng nói: - Thế nào, bần tăng lừa ông năm sáu năm, giờ có đứa học sinh này đủ bồi thường rồi chứ? Cái này gọi là thà ăn một miếng ngon hơn là cả một sọt thối đấy.
Bành Lễ tiên sinh cảm khái: - Nếu được thế thì tốt, đất Thục ta lâu rồi không có bậc kỳ tài xuất thế, văn vận ngày đi xuống, nếu nó tài này, lão phu dốc toàn lực đưa nó lên mây xanh.
Vân Tranh cười khổ, mình sinh... À không, mình xuyên không gặp thời rồi, cái tên Tô Thức Tô Đông Pha kia sắp xuất hiện như thái dương soi rọi cả nghìn năm, mình ở trước mặt hắn có là cái thá gì? Bất giác nhớ tới Lam Lam hiện đang ở trong nhà hắn, như vậy ít ra tương lai không cần đáng lo nữa.
Ông cụ uống say rồi, dựa vào thành giường ngủ gật, liền cùng lão bộc đỡ tới phòng khách, còn Ngũ Câu thì tự có hòa thượng chiếu cố.
Để lại cho lão bộc ít đồ ăn rồi dẫn cả nhà về, nghỉ ngơi trong cửa hiệu ở Đậu Sa quan trước, Vân Nhị dẫn Tịch Nhục và Hàm Ngưu đi ăn đậu hũ nướng, vừa rồi ở chùa lão hòa thượng đáng ghét ăn hết phần của nó.
Vân Tranh ngồi một mình trong cửa hiệu nhìn ngắm người qua người lại, mũi ngửi thấy toàn mùi dầu, may là dầu thực vật, cũng không phản cảm, ngược lại còn thích, đó là tật xấu cũ, xe hơi chạy qua để lại mùi dầu thải còn đuổi theo ngửi một lúc, có điều đó là khi còn bé ở quê thôi, chứ khí thải xe hơi ở thành phố không dễ ngửi như thế...
Chợt có một nữ tử đi từ ngoài vào, bỗng nhiên quỳ sụp xuống khấu đầu, Vân Tranh giật mình đứng dậy: - Cô nương làm gì thế, có phải nhầm người chăng?
- Đa tạ lời lành của công tử, Hạnh Hoa suốt đời không quên, Lưu huyện thừa đã nạp tiểu nữ làm thiếp, vừa rồi ra ngoài mua sắm, tình cờ thấy công tử, Hạnh Hoa chỉ muốn khấu đầu tạ ơn, về nhà lập bài vị thắp hương nguyện cầu công tử vinh hoa phú quý. Hạnh Hoa là nữ tử bất tường, không dám ở lâu. Nữ tử đó nói xong khấu đầu cái nữa rồi đi:
Vân Tranh ngớ ra một lúc mới nhớ tới nàng vốn là tiểu thiếp của Tiêu chủ bạ, được ông ta giao cho quản lý Hạnh Hoa lâu, bây giờ không còn vẻ phú quý như trước, trở nên rụt rè hơn nhiều, định nói không cần lập bài vị cho mình thì người ta đã đi mất rồi.
Tịch Nhục dẫn Vân Nhị từ xa cao hứng trở về, mỗi người cầm một xâu đậu hũ nướng, vừa đi vừa ăn, Hạnh Hoa nhìn thấy Tịch Nhục hơi sững sờ, nếu không phải trước kia đích thân nàng lựa chọn Tịch Nhục làm kỹ nữ đầu bảng của Hạnh Hoa lâu, chắc sẽ tưởng nhầm là tiểu thư nhà nào, cúi đầu xuống bước đi thật nhanh.
- Tịch Nhục, người kia hình như sợ ngươi thì phải. Vân Nhị chỉ Hạnh Hoa nói:
Tịch Nhục mồm ngậm một miếng đậu hũ nhìn theo bóng lưng Hạnh Hoa trầm tư, có điều thoáng cái đã không thèm để ý nữa, dù người đó là ai cũng không liên quan tới mình, lau mồm cho tiểu thiếu gia quan trọng hơn.
Trên đường về nhà Vân Tranh không nói gì cả, đúng là mỉa mai, mình không thích thanh lâu, lại vì Hoa Nương mà trở thành cỏ đông lớn nhất của thanh lâu do nàng mở.
Con người sống giống như cái bánh xe, dù chuyển động thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của nan hoa, không có nan hoa, bánh xe sẽ sụp... Ài thôi, tầm còn chưa đủ, nói triết lý gì chứ, chẳng ra đâu vào đâu, đợi khi nào thành Vân đại quan nhân rồi phun rắm cũng không muộn, đảm bảo vẫn ối kẻ hít rồi khen thơm, ha ha ha ha.
HẾT!