Ngỗi Minh dùng mũ trùy che kín dung mạo, dẫn hai nha hoàn lên xe, không nói một lời, Cát Thu Yên cũng không nói một lời, ả có dự cảm không tốt.
Một lát sau Vân Tranh liền hiểu vì sao rồi, đội xe đi một lúc liền thấy đống đầu người vứt đầy đất, đoán chừng là quan thư ký sau khi tính xong chiến công liền bỏ lại những thứ đầu lâu vô dụng này.
Gió hoang nguyên thổi qua khe núi rất mạnh, có vài cái đầu lâu còn lăn lông lốc, mang thủ các loại vẻ mặt nhin người đi qua, Vân Tranh rất muốn trốn vào xe, nhưng nhìn bộ hạ của mình ai nấy mặt xanh như đít nhái, có người che miệng tránh nôn ra ngoài thì đành làm ra vẻ không hề hấn gì, ưỡn ngực thúc ngựa đi đầu.
Càng đi càng thấy nhiều thi thể, không chỉ thi thể người, còn có chiến mã tàn khuyết, xương vứt thành đống, Tôn thất chỉ nói chiến mã bị thương cũng sẽ bị giết làm thức ăn cho chiến sĩ.
Khoái mã của Lãng Lý Cách xuất hiện ở đường chân trời nói với Vân Tranh cái trại kia bị Một Tàng Ngoa Bàng đối cháy rụi, không còn lại chút gì, hắn tìm được nhiều mảnh của thần tí nỏ, nhưng hư hỏng nghiêm trọng, không biết còn khôi phục được không.
Sói hoang trên hoang nguyên đua nhau gầm rú thôi thúc đám người không liên quan mau mau cút xẻo, Vân Tranh cũng không có chút hứng thú nào với vùng đất chết chóc này, nhanh chóng dẫn đội ngũ đi về phía cửa núi. Tôn Thất Chỉ lấy hai con dê sống chuẩn bị trước ném xuống, sau đó vung roi đuổi theo đại đội.
Vân Tranh quay đầu lại, thấy hai con dê chạy điên cuồng trên hoang nguyên, be be gọi đội xe đi xa, nghe tới sót lòng, nhưng đáng tiếc, nó là vật hi sinh bị vứt bỏ, định sẵn bị đàn sói nuốt chừng.
Thế nhưng Vân Tranh nhận định quá sớm rồi, từ chiếc xe la có người bay ra, đá văng một sĩ tốt xuống ngựa, cướp lấy nó rồi xoay đầu ngựa phóng ngược trở lại, hai tay vùng ra vun vút, phi đao gim vào cổ một con sói vừa vọt lên định cắn con dê, làm con sói rú lên lăn thật xa.
- &@$ Tôn Thất Chỉ nhảy xuống đất, nhìn nữ nhân điên rồ kia chửi mắng không ngớt:
Cát Thu Yên đúng là điên thật rồi, không ngờ lại muốn cứu hai con dê, đàn sói không muốn bỏ qua thức ăn của mình, bốn năm con xoay quanh Cát Thu Yên, lông dựng lên, lưng uốn thành hình cánh cung, nhe những cái răng nhọn hoắt sẵn sàng tấn công.
Chiến má hí lên bỏ chạy, Cát Thu Yên nhảy xuống lưng ngựa, rút trường kiếm chiến đấu, chỉ là đằng sau vẫn còn chi chít những đôi mắt xanh lè, không dưới trăm con, thèm khát đợi món ăn tươi sống.
Khi Vân Tranh dẫn người quay lại đuổi mấy con sói đi thì Cát Thu Yên đang ôm lấy hai con dê đang run lẩy bẩy, ngước đầu nhìn Vân Tranh, mắt không ngờ có long lanh nước mắt, môi mấp máy mãi mới nói được: - Ta, không muốn tới Tây Hạ, ta không muốn bị bỏ lại.
Có lẽ hai con dê bị vứt bỏ làm nữ nhân này liên tưởng tới vận mệnh sắp tới của mình, nên mới có hành động điên rồ như thế: - Ta còn đang bị các người khống chế, chẳng làm được gì, cô nên nói với Cao Đàm Thịnh mới đúng.
- Cực Lạc đan không có thuốc giải, nếu có ta sẽ đưa cho ngươi, thật đấy, ca ca ta cũng bị nó khống chế, nếu ta biết cách hóa giải đã chẳng theo chúng lênh đênh khắp nơi.. Một khi lá chắn hạ xuống, con người sẽ sụp đổ rất nhanh, huống hồ nữ nhân là động vật cảm tính, cuộc sống vui vẻ bình tĩnh ở hèm núi và địa ngục nhân gian trước mắt thành sự tương phản rõ ràng, nhất là khi cả đội ngũ đều xa lánh mình, cảm giác bất an càng mạnh.
Vân Tranh không nói gì, chỉ sai hai phó phụ của Cát Thu Yên đưa ả lên xe, y không dễ dàng tin người khác, thừa hiểu đây là thời khác gian nan, nếu điều kiện có lợi cho ả, sẽ bán đứng ngươi không cần thương lượng, lòng thương hại không thể tùy tiện cho người khác, nhất là trên vai Vân Tranh lúc này là tính mạng hơn hai trăm người.
Hơn nữa Vân Tranh cũng không bao giờ tin cái gọi là buông đồ đao thành Phật, hai bàn tay Cát Thu Yên đã nhuốm máu quá nhiều người vô tội.
Thấy Cát Thu Yên lên xe vẫn nhìn chằm chằm hai con dê, Vân Tranh thở dài sai Hàm Ngưu mang dê lên xe, thực sự không hiểu nổi, mai hai con dê này vẫn bị giết làm thức ăn, giờ tặng cho sói có gì khác biệt.
Cái khác là tâm cảnh của Cát Thu Yên, lòng người luôn khó đánh giá nhất.
Trời xanh cao xanh xanh Đất vàng vàng mù mịt Cả đời uống bát canh bùn vàng Rong ruổi dưới trời xanh bao la
Tới buổi chiều, gió càng mạnh, đất phèn màu trắng bị gió thổi bay mù mịt, rơi vào miệng đắng nghét, hoang nguyên, chiến trường, bến đò hoang, quân trại cháy và tiếng ca của Tôn Thất Chỉ, làm vùng đất tây bắc trở nên vô cùng thê lương.
Vân Tranh chẳng có tâm trạng để ý những cái đó, ghép được một cái thần tí nỏ hoàn chỉnh mới là quan trọng, linh kiện thì đủ rồi, nhưng mà vì chế tác không tiêu chuẩn, cho nên rất khó ghép những linh kiện này vào cùng một cái nỏ.
Tên thợ chế tác ra thứ này nếu ở thời Tần thì bị chặt đầu lâu rồi, chẳng có cơ hội diễu võ dương oai khắc tên mình lên nỏ, chẳng lẽ không hiểu rằng chế tạo theo tiêu chuẩn sẽ giảm được rất nhiều thời gian sao?
Xem ra muốn một cái thần tí nỏ hoàn chỉnh còn phải làm rất nhiều việc, Vân Tranh vừa nguyền rủa tên thợ nào đó, vừa cầm dao nhỏ sữa chữa linh kiện.
Thu thập những công cụ nhỏ là thói quen từ bé của Vân Tranh, lúc nào cũng tự sửa chữa mọi thứ, bạn gái đầu tiên của y là nhờ sửa hộ cái xe đạp hỏng mà quen nhau, tới Đại Tống vẫn không bỏ thói quen này, bộ giũa đang dùng là mua của người thợ bạc Thanh Đường, rất cứng, chỉ là hình thù rất kỳ quái.
Hàn Lâm cưỡi con ngựa của Vân Tranh, nghe thấy trong xe liên tục truyền ra đủ loại âm thanh, lắc đầu cười, nửa canh giờ trước ông ta tới xem tiến độ công tác của Vân Tranh, thấy y đúng là ghép được hai cái thần tí nỏ, chỉ là méo mó xẹo xọ trông chẳng ra sao, chẳng hiểu dùng nổi không, nếu dùng được, Đại Tống có thêm thứ vũ khí mạnh.
Trải qua hai ngày nỗ lực không mệt mỏi của Vân Tranh, thần tí nó cuối cùng đã có thể dùng rồi, thậm chí còn cải tiến nhỏ, sau khi Lãng Lý Cách thử nghiệm nhiều lần, đảm bảo không có vấn đề gì, hắn cùng Hàn Lâm, Tôn thất chỉ mang theo sáu con ngựa, thần tí nỏ và vật tư rời khỏi đội ngũ, trước đó bốn người bọn họ ở trong lều thì thầm cả một đêm chẳng biết là nói cái gì.
Khu vực Hà Hoàng rất rộng, đi mất ba ngày mới tới được thị tập có bóng người, nhìn thấy nhiều nhất là võ sĩ Tây Hạ, lúc này đội ngũ đã cắm cờ hoàng thất tượng trưng cho thân phận của Ngỗi Minh công chúa, nàng liền gọi mấy người tới trò chuyện đơn giản vài câu liền có kỵ binh hộ tống bọn họ tới doanh trại của Một Tàng Ngoa Bàng, nhưng được vào doanh trại chỉ có Ngỗi Minh công chúa và Vân Tranh, những người khác đợi ngoài, bị kỵ binh vây quanh, chỉ cần bên trong hạ lệnh một cái, đội ngũ này sẽ bị dẫm nất.
Hết sức bất ngờ, cứ tưởng Một Tàng Ngoa Bàng phải cao lớn hung dữ như tên A Cô, không ngờ lại có khuôn mặt thanh tú, dáng người tầm thước, hoàn toàn chẳng có cách nào liên hệ được với hai chữ mãnh tướng, nếu tóc hắn không trọc một khoảng giữa, xung quanh tết thành bím tóc nhỏ thì Vân Tranh đã nhầm hắn là người Hán rồi.
Thân phận Ngỗi Minh công chúa không hề cao như Vân Tranh nghĩ, nàng gặp Một Tàng Ngoa Bàng còn phải thi lễ, thân phận nữ nhân Đại Tống đã thấp, nữ nhân Tây Hạ càng chỉ là tài sản thuộc sở hữu của nam nhân thôi.
Cái đầu ướp vôi bột của A Cô đặt trước mặt Một Tàng Ngoa Bàng, hắn đưa bàn tay trắng muốt ra, gõ lên cái đầu trọc của A Cô: - Ngươi giết A Cô à?
- Thấy uy nghiêm của Đại tướng quân, ta rất muốn nói không phải, nhưng cái đầu này đúng là do ta chặt từ trên cổ người đó xuống. Vân Tranh cười méo xẹo đáp:
Một Tàng Ngoa Bàng cười phá lên: - Giác Tư La hứa hẹn gì với ngươi để ngươi không tiếc cả mạng sống nhận tội này, còn dám cả gan tới địa phận Tây Hạ?
Vân Tranh lấy từ trong ống tay áo ra một tấm bản đồ đưa lên, Một Tàng Ngoa Bàng xem tuyến đường vẽ ra ở trên đó, gằn giọng nói: - Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi, một thương đạo thôi mà khiến ngươi quên đi sợ hãi cái chết, cũng quên đi uy nghiêm của Tây Hạ. Nói cho ta xem, ngươi định thoát thân thế nào, đưa Ngỗi Minh công chúa về không đủ giúp ngươi thoát tội chết, chỉ khiến ngươi chết không quá đau đớn thôi.