Vân Tranh nhớ lại lần đầu gặp Vũ Thắng quân, câu hỏi tương tự y đã nhiều lần hỏi bản thân, từng thảo luận với Tô Tuân, với đám Chu Đồng, thậm chí là Bành Cửu, Lương Tiếp. Vũ Thắng quân không hoàn toàn vứt đi hết, một vạn người, y tin tưởng có thể chọn ra – người, đa phần là người Giáp Tử doanh, cùng y có kinh nghiệm đặc biệt, không thể áp dụng ở nơi khác, tỉ lệ quá nhỏ, thế nên lần nữa cười khổ: - Không thể.
Hai chữ này không làm Địch Thanh quá mức thất vọng, ông ta gật đầu: - Lão phu cũng không thể, nói tới Thiếu niên quân của ngươi đi, chẳng lẽ ngươi định tuyển quân từ sĩ tử thật sao? Điều này còn khó hơn luyện sương quân thành dũng sĩ vô địch.
- Trong quân có vài sĩ tử đã tốt lắm rồi, ai dám mang suy nghĩ đó. Qua một phen nói chuyện, Vân Tranh đổi cách xưng hô trong quân: - Đại soái, hạ quan không thể biến sương quân thành dũng sĩ, nhưng có thể biến con họ thành dũng sĩ chân chính, vì thế muốn cha ông chúng gây dựng công tích lớn, tạo nên tự hào cho thế hệ sau.
- Nơi trọng yếu nhất của Vũ Thắng quân không phải ở đại doanh đập Đô Giang, mà là Vũ Thắng bảo tại Hoàn Châu, nơi đó có phụ nữ trẻ nhỏ cư ngụ, có người chuyên môn dạy dỗ đám trẻ nhỏ, dạy chúng vũ dũng, dạy chúng chữ nghĩa, lòng tự hào, sự tự tôn.
- Những cách chọn quân mà đại soái vừa kể đều quá thiên lệch, chỉ chú ý thể chất, không để ý tới tinh thần, làm sao luyện ra được đội quân bách chiến bách thắng.
- So với việc liều mạng chém giết, Vũ Thắng quân càng chú trọng nghiên cứu và phát triển vũ khí, một khi vũ khí càng tiên tiến, giết địch ngoài trăm trượng là yếu nghĩa tối cao...
Địch Thanh nghe Vân Tranh say sưa trình bày hoài vọng thì giật mình: - Té ra ngươi còn muốn cải tiến cả phương thức chiến tranh ngàn năm qua, thực sự lão phu không nghĩ tới chuyện huấn luyện từ con cháu sương binh, chỉ là giết giặc ngoài trăm trượng thì khó quá.
Vân Tranh nâng chén rượu mới Địch Thanh: - Đại soái, mấy nghìn năm trước chúng ta khắc chữ lên mai rùa, về sau là đúc vào đồ đồng, tiếp đó là viết lên lụa, tới thời Hán mới viết ra giấy, điều này nói lên thế giới không phải tạo ra là bất biến, mà đang dò dẫm tiến lên. Đại soái đã thấy uy lực của Chấn thiên lôi, sao còn hoài nghi?
- Tằng Công Lượng từng nói Thừa Yên quan đất Thục bị hủy trong tay ngươi, đúng không? Địch Thanh sực nhớ một chuyện:
- Hạ quan chưa từng thừa nhận điều này với bất kỳ ai, nhưng hôm nay đại soái đã hỏi, hạ quan không chối nữa. Lần đầu tiên Vân Tranh sảng khoái thừa nhận chuyện này: - Đích thực do hạ quan làm.
Địch Thanh cười ha hả, vỗ đủi đét một cái: - Lão phu hiểu, có điều loại chuyện giết người hại mạng đó trừ khi lên chiến trường, nếu không ít làm thôi, làm rồi cũng đừng thừa nhận với bất kỳ ai, nếu không sẽ có kết cục đóng dấu lên mặt như lão phu.
- Đa tạ đại soái chỉ bảo.
Địch Thanh ngừng cười, nghiêm túc nói: - Ngày mai Vũ Thắng quân xuất chiến, hãy để lão phu xem bản lĩnh giết người ngoài trăm trượng của ngươi, để Tây quân đỡ hao tổn vài tinh nhuệ.
- Hiện giờ hạ quan còn chưa có cái bản lĩnh giết người ngoài trăm trượng, nhưng khi phòng thủ không chết người thì miễn cưỡng vẫn làm được.
Bất tri bất giác hai người đã nói chuyện tới tận canh ba canh ba, bên ngoài trăng sáng sao thưa, quân trại đuốc cháy rừng rực, ngoài trại bóng người thấp thoáng, lời nên nói cũng đã nói hết, khi Vân Tranh cáo từ ra về, chợt nghe Địch Thanh nói thêm: - Đường của ngươi còn xa, hãy đi vững vàng một chút.
Vân Tranh gật đầu rời đi.
Về tới trại thì đèn đuốc đã tắt từ lâu, binh sĩ đúng giờ đi ngủ, chỉ còn thưa thớt ánh đèn từ chòi gác, cùng đội quân tuần tra, trực đêm hôm nay là Lang Thản, trong toàn bộ đám đồng song thì Vân Tranh tin tưởng Lang Thản nhất, là người có thể yên tâm khi có hắn đứng sau lưng, vì thế nhiệm vụ thủ doanh, đoạn hậu luôn giao cho hắn.
Vào quân doanh thấy Tô Tuân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, vị tham mưu này thấy y đi quá lâu, nên còn chưa yên tâm ngủ.
Tô Tuân vội vàng đi tới hỏi: - Tướng chủ, không vấn đề gì chứ?
Vân Tranh lắc đầu, cùng Tô Tuân tản bộ trong quân doanh, có sĩ tốt đi bên soi đường, cách một quãng vừa đủ hai người nói chuyện. Sau khi kể vắn tắt cuộc gặp gỡ với Địch Thanh ngày hôm nay, cuối cùng Vân Tranh nói: - Ông ta hỏi ta hai câu rất lạ, một nói tới tục ngữ học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia, hỏi ta muốn bán với giá thế nào? Rồi lại hỏi ta khi nào vứt bỏ Vũ Thắng quân, tiên sinh cho rằng ý của ông ta là gì?
Tô Tuân nhíu mày, hỏi lại thái độ của Địch Thanh khi ấy, rồi vỗ tay đét một cái: - Ti chức đoán ra rồi, ông ta nhất định suy nghĩ thế này, tướng chủ lợi dụng một đội quân nát bét chinh chiến, mang về đủ tiền tài cho mình, mắt thấy đội quân đó sắp tan rã, liền nghĩ cách bán đi mang về lợi ích lớn nhất, ở Đại Tống này, bán cho ai mới có lợi nhất? Đương nhiên là quan gia, như thế trong ngoài triều đều cho rằng tướng chủ học lệ cũ thời thái tổ, tự trao lại binh quyền, quan gia sẽ cảm kích dựa theo lệ cũ an bài, Vân gia sẽ được xếp ngang hàng những tướng môn như Tào gia, Thạch gia.
- Bản thân tướng chủ lại là sĩ tử, học vấn có tiếng đất Thục, lão sư từng là đế sư, học trò cựu hữu khắp triều, lại giao hảo với quan văn, khi nào nhàn hạ xin dừng chức khảo thí, xướng danh Đông Hoa môn, cuộc đời mỹ diệu làm sao, mưu cao! Ông ta tác giận là tướng chủ có lúc nào từng nghĩ tới lê dân biên cương chưa?
Vân Tranh khựng người, trong ấn tượng của y, Địch Thanh tuy là tướng quân vô địch, nhưng không biết dùng quyền mưu, té ra người ta không thèm dùng, càng nghĩ càng thấy phán đoán của Tô Tuân rất có lý, thật ra trong lúc nói chuyện với Địch Thanh thì y cũng đoán ra phần nào rồi, Tô Tuân chỉ ấn chứng thêm thôi, nên không giận mà còn bật cười, bắt chước giọng điệu của Địch Thanh phụ họa: - Chiến đấu quy cách cao như vậy, đám quan lớn trong triều có thấy cũng chẳng hiểu, dù sao bọn họ chỉ là đám người cầm quân thôi, không thể nhìn thấu đạo ngự hạ của võ tướng thuần túy. Nói như thế, âm mưu của Vân Tranh, không nên nói là dương mưu, đã thành chín phần rồi. Chỉ cần y đánh bại Nông Trí Cao, có thể tưởng tượng ra y sẽ kiêu ngạo cầm roi vàng, ngẩng cao đầu tiến vào kinh thành ra sao.
- Rồi nam nữ già trẻ Đông Kinh Biện Lương sẽ chen lấn hai bên đường hoan nghênh vương sư khải hoàn, những đại gia mỹ lệ ở thanh lâu sẽ vừa ca múa, vừa ngậm rượu trong mồm hiến lên trước mặt Vân Tranh, vô số hoa tươi sẽ nhấn chìm y... trước mặt quan gia, y quỳ xuống xin giải giáp quy điền. Thế là một truyền kỳ mỹ lệ về thiếu niên anh hùng ra đời, khởi đầu hai bàn tay trắng, kết cục cả đời phú quý...
Nói tới đó hai người cùng nhìn nhau cười phá lên, cười gập cả người, làm sĩ tốt soi đuốc cho bọn họ không hiểu ra sao.
Mãi một hồi lâu sau Tô Tuân mới ngừng được cười, chắp tay nói: - Ti chức xin chúc mừng tướng chủ trước, cũng đa tạ Địch soái hiến kế, kế này hay lắm.
- Đa tạ tiên sinh, Địch Thanh nếu đã nghĩ ra chuyện này mà không làm, chứng tỏ ông ấy là anh hùng đích thực. Vân Tranh khâm phục nói:
- Đại Tống cần anh hùng như Địch Thanh, càng cần người như tướng chủ.
- Người như ta là sao?
- Ha ha ha, khuya rồi, tướng chủ về nghỉ sớm mai còn xuất chiến thuộc hạ cáo lui. Tô Tuân cười tủm tỉm không đáp, chắp tay lùi đi:
Vân Tranh không truy hỏi, vẫy tay một cái coi như tạm biệt, tiếp tục tản bộ, ngày hôm nay coi như ra một quyết định trọng đại, y cần tĩnh tâm suy nghĩ thấu đáo hơn.
Địch Thanh là một anh hùng chống giặc ngoại xâm, một lòng trung trinh báo quốc, vậy ông ta là trung thần, nếu suy luận đơn giản, Hàn Kỳ luôn đối đầu gây khó dễ Địch Thanh là gian thần? Nhưng không đơn giản như vậy, Vân Tranh biết Hàn Kỳ không phải gian thần, còn là người rất đáng kính phục.
Khi Hàn Kỳ tác chiến ở Hoành Sơn, cũng bất chấp tính mạng, làm quan ở phủ Đại Danh cũng có tiếng thanh thiên, ông ta chỉ có vấn đề là khinh bỉ quan võ, hay nói cách khác, ông ta cực kỳ phòng bị quan võ.
Cũng chẳng trách được, cuối thời Đường, tiết độ sứ làm loạn, khiến Đại Đường cường thịnh sụp đổ, biến thành giai đoạn đen tối nhất trong lịch sử, Ngũ Đại Thập Quốc, vô số võ tướng ở thời đại đõ có màn trình diễn dơ bẩn, âm mưu, phản bội, tàn độc, chuyện chưa qua bao lâu, người ta còn chưa hết sợ.
Hiện giờ triều tranh ít nhất không ai vì dục vọng riêng tư mà muốn hủy Đại Tống, đó là thiện cảm cuối cùng của Vân Tranh với cái vương triều này.