Vân Tranh và gia tướng cưỡi chiến mã, cho nên dù đi đường vòng, bọn họ vẫn tới huyện Tiên Nguyên trước Trương Thanh, Mã Đạt. Toàn quân mai phục trong khu rừng ngoài thành, ăn bánh nhân thịt, lặng lẽ đợi phản tặc tới.
Hầu Tử trở về nhỏ giọng nói với Vân Tranh nằm trên võng chợp măt nghỉ ngơi: - Lão gia, đám phản tặc kia rất vô dụng, giờ mới tới thấn Phù Thủy, cách chúng ta năm mươi dặm, nhìn bộ dạng lề mề của chúng, thế nào cũng phải mất một canh giờ nữa mới tới nơi.
Vân Tranh hé mắt liếc nhìn mặt trời đang ngả dần về phía tây, "ừ" một tiếng tỏ ý đã biết, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Hầu Tử an bài do thám, sau đó kiếm cái lều cỏ chui vào ngủ, một canh giờ nữa phải đi chém giết rồi, giết người là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề lão gia ra lệnh, giết người phải ưu nhã, thế này thì phiền, giết người ưu nhã là thế nào?
Chỉ cần là người đọc sách, tới trước cửa Khổng gia tự lộng giữ lễ tín nghĩa, chỉ cần là võ nhân tới trước Khổng gia, tự động thu lại binh khí, cho dù là cường đạo, tới Khổng gia cũng làm ra vẻ lương dân vô hại, vì Khổng gia cho dù có bố thí ăn mày cũng dùng hai tay.
Nên Vân Tranh cho rằng mình giết người ở trước Khổng gia cũng phải giết sao cho ưu nhã, về phần làm sao dùng tơ lụa trói Mã Đạt, Trương Thanh trang điểm thật đẹp đẽ đưa tới Khổng gia, thì nghĩ chưa ra.
Nếu Tiếu Lâm có ở đây thì tốt quá, ông ta có thể thần không biết quỷ không hay tóm hai tên đó, để mình đóng gói đẹp đẽ tặng cho Khổng gia, Vân Tranh gõ đầu, không gọi theo Tiếu Lâm thật thất sách, tại lão bà yêu tinh của ông ta làm mình hồ đồ.
Khổng Tông Nguyên mặt mày thê thảm, phản tặc chỉ cách huyện Tiên Nguyên năm mươi dặm nữa thôi, nghe nói không ít hơn người, bọn chúng nói vống lên là người, tuy buồn cười, nhưng nhìn bộ khoái và gia đinh hai chân run lẩy bẩy, Khổng Tông Nguyên không thấy buồn cười chút nào hết.
Khổng gia mỗi lần gặp chiến loạn, thông qua hi sinh và trốn tránh mới truyền thừa được tiếp, điển tịch gia tộc đầm đìa máu và nước mắt.
Thời Nam Bắc triều, Khổng gia vượt Trường Giang di cư về phía nam, mấy trăm năm sau trở lại, tộc nhân đã không còn ai, mộ tổ phủ kín cỏ xanh.
Ngũ Đại Thập Quốc, gia tộc lại lần nữa trọng thương, làm đất Lỗ quê hương thi lễ thành ma vực, tên ma vương ăn thịt người Tần Tông Quyền còn nói, thịt người Khổng gia ăn ngon hơn nhà khác.
Nay đạo phỉ lại tới, bọn chúng bị Vân ma vương đánh bại, bỏ chạy tới huyện Tiên Nguyên tàn phá Khổng gia.
Huyện Tiên Nguyên có sáu nghìn ba trăm họ, họ Khổng có một nghìn hai trăm hộ.
- Cửu công, chúng ta chỉ cần cằm cự một ngày, Văn Tín hầu ở Trâu thành sẽ tới.
Khổng Tông Nguyên nhìn tộc tôn Khổng Viễn Đạt, cười buồn: - Y tất nhiên sẽ tới, đã đuổi cường đạo tới rồi, làm sao y không tới cho được?
Khổng Viễn Đạt ngạc nhiên: - Ý cửu công là Vân Tranh cố ý.
- Một danh tướng vô địch mang theo kỵ binh, lại để năm trăm phản tặc chạy thoát, nếu không phải do cố ý, cửu công cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
…
Mã Đạt và Trương Thanh cuối cùng cũng đã dẫn tàn binh bại tướng của mình tới, không ngờ quá nửa cưỡi gia súc, xem ra bọn chúng đã cướp sạch gia súc ở trấn Phù Thủy rồi.
Nào trâu nào lừa, nào ngựa nào la, tiến người tiếng thú nhốn nháo náo loạn, song dù thế nào Mã Đạt vẫn khá hài lòng với đội ngũ của mình, lúc này chỉ cần có thể tăng tốc hành quân thì hai người cưỡi chung con trâu cũng chẳng hề gì, hơn nữa có thêm gia súc, đội ngũ của mình trông hùng tráng hơn nhiều, nên khi chỉ lên tường thành chửi mắng cũng lớn hơn vài phần: - Những người trong thành nghe đây, nếu mở cổng thành ngoan ngoãn nộp lương thực tài bảo ra, ta sẽ tha mạng cho, nếu không đợi đại quân của ta vào thành, các ngươi không chỉ mất mạng, thê nhi các ngươi cũng gặp tai ương.
- Đúng, con bà nó, mau mở cổng thành, đừng để lão tử nổi nóng.
- Mở cổng thành ra thì được sống.
- Giao cả lão bà ra nữa. Đám thuộc hạ nhao nhao hưởng ứng:
Hàm Ngưu nấp trông bụi cỏ nhìn cảnh nháo nhào trước cổng thành, gãi đầu hỏi: - Lão gia, bọn chúng định dựa vào dọa dẫm mà đoạt được thành à?
Vân Tranh miệng ngậm cỏ, nhạt nhẽo đáp: - Được chứ, bọn chúng cũng đoạt Trâu thành như vậy đấy, nhiều nơi khi đạo phỉ tới còn làm cơm chiêu đãi, mang kỹ nữ trong thành ra phục vụ chúng.
Hàm Ngưu đấm mặt đất: - Sao chúng ta không gặp được chuyện tốt như vậy? Trận nào đánh cũng bị kháng cự kịch liệt.
- Đó là vì... Vân Tranh đang định giải thích, nhưng chợt nhận ra trước mặt mình là hai cái mắt trâu ngơ ngác của Hàm Ngưu, nuốt lời muốn nói vào: - Vì chúng ta xui xẻo... Truyền lệnh của ta, chuẩn bị xuất chiến, chú ý quân dung quân mạo, lau sạch máu trên giáp, áo choàng chỉnh tề, lát nữa ra tay cố gắng giết nhanh gọn, cấm làm máu me be bét, chết rồi cấm mấy hành vi chặt đầu.
Hàm Ngưu và Hầu Tử vâng lời, đem quân lệnh truyền cho đội chính, mọi người dùng cỏ lau đi vết máu, tuy chẳng hiểu vì sao tướng chủ ra lệnh kỳ quái như vậy, nhưng mà quen rồi, mệnh lệnh của tướng chủ có mấy khi không lạ.
- Lưu Nhị, cho ta mượn một căn trường mâu.
- Con mẹ nó có ai ra trận lại đi mượn vũ khí không, mà ngươi dùng chùy mà.
- Ngươi điếc à, tướng chủ cấm giết người máu me be bét, ta đập một chùy xuống thì còn trông ra người không?
-...
Ngựa chiến cao lớn, giáp đen kìn kịt, áo choàng đỏ tung bay dưới ánh chiều tà, tạo ra khung cảnh vô chấn động, hơn hai tăm kỵ binh xuất hiện như ma thần, làm bách tính huyện Tiêu Nguyên nổi lên hi vọng vô hạn.
- Nhiều năm chưa thấy dũng sĩ hùng tráng như thế. Khổng Tông Nguyên lẩm bẩm:
- Cửu công, Mã Đạt và Trương Thanh chạy rồi. Khổng Viễn Đạt tay cầm kiếm thư sinh chỉ đội ngũ đang chạy như ong vỡ tổ trước cổng thành:
Khổng Tông Nguyên chống quải trượng cười: - Không chạy nổi đâu, Từ Chính... Lệnh trong nhà chuẩn bị yến tiệc, chúng ta phải làm trọn tình chủ nhà. Lão phu rất tò mò, một võ nhân có chuyện gì muốn bàn với lão phu mà phải làm chuyện vòng vèo thế này.
- Cửu công, nếu y đã làm xằng làm bậy như thế, cớ gì còn phải khoản đãi? Khổng Viến Đạt có chút phẫn nộ:
- Không thể nói như thế được, Văn Tín hầu có công với nước, còn đỗ đầu chế khoa, văn võ song toàn, không thể xem nhẹ. Hơn nữa Khổng gia ta còn có chức trách giáo hóa thiên hạ...
Khổng Tông Nguyên chỉ nói được một nửa, vì cảnh tượng trước mắt gây cho ông ta chấn động cực lớn, hai trăm giáp sĩ phi nước kiệu, đội ngũ tản ra như hoa nở, tạo thành tấm lưới bao phủ phải phản tặc.
Quân còn chưa tới, cổng thành đã sạch bóng người, chỉ còn đống tài vật cùng giáp trụ khí giới bị vứt bỏ tứ tung, ngoài kia tấm lưới đang dần thu hẹp, Vân Tranh không quan tâm tới kết quả trận chiến, một mình một ngựa thong thả tới trước thành.
Ánh mặt trời chưa tắt, chiếu lên khuôn mặt thanh niên oai hùng, Khổng Tông Nguyên thầm gật đầu tán thưởng, ông ta sự nho nhã, uy nghiêm mà không thô bỉ, chủ động đứng trên tường thành thi lễ: - Quân hầu từ xa tới, lão phu không rời thành nghênh đón được, mong thông cảm.
- Diễn Thánh công khách khí rồi, nếu không phải Vân Tranh mạo muội, số phản tặc này cũng không tới được lăng tẩm thánh nhân, nếu nói tới quấy nhiễu thì phải là Vân Tranh vô lý trước.
Trong lúc hai người nói chuyện, cổng thành được mấy gia đinh mặc áo giáp da chậm rãi mở ra, Vân Tranh xuống ngựa, giao đại thanh mã cho họ, vội vàng đi tới bái kiến Khổng Tông Nguyên.
Khổng gia rất thú vị, kê một cái giường trên tường thành, một thiếu niên áo xanh ngồi đó pha trà, thấy cảnh này là Vân Tranh biết mình xui xẻo rồi, Khổng gia cho tới tận bây giờ vẫn ngồi quỳ nói chuyện, Vân Tranh ghét nhất cách ngồi này, căn bản không ngồi lâu được, nếu bảo Khổng gia không cố ý thì chẳng ai tin.
- Nếu là hai quân chơi đùa, quân hầu không ngại cùng lão phu xem một chuyến chứ? Khổng Tông Nguyên đưa tay ra mời khách, nụ cười rất tự nhiên:
- Trò chơi này Vân Tranh không muốn xem. Vân Tranh khẽ thở dài: - Bất kể người chết là ai, dù sao cũng là đồng bào đồng tộc, chảy ra đều là máu đỏ, Vân Tranh chẳng có chút hứng thú nào.